Có Chạy Đằng Trời

Chương 24: Chuyện quá khứ như mây khói


Chương trước Chương tiếp

Thái Ô ba của Lục Tiến từng là một thanh niên điển trai trong thôn nhưng nhà bọn họ cũng chỉ là một gia đình bình thường trong thôn.

Lúc ấy, người trong thôn chưa từng thấy cũng không trồng các loại hoa màu khác, đời đời chỉ dựa vào cây thuốc phiện để đổi lấy gạo và muối ăn mà sống. Bọn họ không cây thuốc phiện để làm ra thứ gì, chỉ biết thu hoạch chúng.

Loại “hoa màu lười biếng” này có thể sinh trưởng ở bất kì nơi nào trên núi, chỉ cần đốn phạt các loại cây khác, châm lửa khai hoang, không cần phải gieo hạt giống, không cần rẫy cỏ, bón phân, đến khi thu hoạch chỉ cần cắt lấy quả là có thể giao cho người chuyên thu mua.

Một mẫu sau khi thu hoạch có thể bán được gần một ngàn nguyên, không tính là quá nhiều nhưng cũng không quá ít.

Ông nội Lục Tiến mất sớm, trong nhà chỉ có hai mẹ con Thái Ô sống nương tựa vào nhau, lấy việc trồng trọt để kiếm tiền, cũng có thể đưa mẹ già sức khỏe suy nhược đi xem bệnh.

Thái Ô là thanh niên được sinh ra lớn lên trên núi lớn, mặc dù không có tiền, chỉ dựa vào núi rừng nhưng cũng không thiếu cái ăn. Trồng hoa màu còn thời gian anh thường xuyên lên núi đốn củi săn bắn, mang một ít món ăn thôn dã về cho mẹ già bồi bổ sức khỏe.

Ngày đó, lúc anh lên núi săn bắn, tại một lùm cây mọc giữa bãi đất trống, anh đã nhìn thấy một cảnh tượng khiến mình phải nhíu mày.

Vài gã đàn ông hung ác mang theo vũ khí đang thương lượng phải làm thế nào với “món hàng” trên mặt đất này. Mà “món hàng” kia là một cô gái trẻ vừa gầy vừa nhỏ, sắc mặt lại vàng như nến, một cô gái đã bệnh sắp chết.

Thái Ô chỉ nghe khoảng vài phút đã hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra. Cô gái bị lừa bán vì rót thuốc quá nhiều nên thần kinh tổn hại trở thành dáng vẻ ngu dại, cộng thêm không quen khí hậu nên sinh bệnh, sắc mặt vàng vọt như nến, sau khi giao hàng lại nôn ra nên người mua đã trả hàng tại chỗ.

Tất nhiên bọn buôn người vô cùng tức giận, đang chuẩn bị đưa cô đến một làng chơi khác bán với giá thấp, dù sao đối với những kẻ thừa sức kia mà nói chỉ cần không quá già là được. Huống chi cô bé này tuy bệnh đến ngớ ngẩn nhưng cơ thể vẫn rất non mịn. Đã không bán được giá cao thì không phải gái trinh cũng chả sao.

Trên người, bọn buôn người hứng lên sẽ bắt đầu giày vò món hàng này hết lần này đến lần khác, cô gái trẻ vốn đang bệnh tật đầy mình bị mấy thằng đàn ông thi nhau chơi đùa đã gần hấp hối.

Đương nhiên bọn buôn người sẽ không tìm bác sĩ khám cho cô, chỉ cảm thấy vô cùng xui xẻo, đang tính tìm nơi chôn cô.

Thái Ô nhìn về phía cô gái, mặt cô đã tràn ngập vẻ chết chóc. Cô nằm dưới chân bọn buôn người, không nhúc nhích. Chỉ có theo hướng Thái Ô nhìn lại mới có thể thấy rõ đôi mắt mở hé của cô vẫn còn đang nhìn những bông hoa dại đang đong đưa cách đó không xa. Toàn thân cô đều bẩn thỉu, chỉ có đôi mắt kia là vẫn còn thuần khiết.

Cũng bởi vì ánh mắt của cô mà Thái Ô đã ra phía sau lùm cây can thiệp vào chuyện của bọn buôn người hung tàn lại cảnh giác này. Sau đó anh tiêu hết số tiền tích góp được mua cô bé trong tay bọn chúng. Lúc ấy, anh chỉ nghĩ một cô gái với đôi mắt thuần khiết như vậy không nên chết đi như thế.

Trong lúc tất cả thôn dân đều cho rằng anh bị điên, mà ngay cả mẹ của anh cũng tức giận đến nỗi bò lên từ tấm ván gỗ trên giường, dùng roi trúc quất anh tới tấp. Mua về một cô gái bệnh tật trầm trọng, mọi người trong thôn đều nghĩ sau này bà già bệnh tật này sẽ không còn hi vọng gì nữa.

Thái Ô cũng không biết mình có thể cứu được cô hay không, không có thầy thuốc, anh chỉ có thể dùng một ít phương pháp cổ truyền trị bệnh cho cô. Mỗi ngày anh đều lên núi hái thuốc, nấu sẵn ấm thuốc cho cô gái uống hết. Cứ vậy mà vài tháng sau cô gái trẻ đã vượt qua được, chỉ là do bệnh nặng lâu ngày nên nhìn qua cô có vẻ tiều tụy, xanh xao vàng vọt. Nhưng về sau, cô gái trẻ đã khỏe lên từng ngày.

Thái Ô rất đắc ý với thành quả của mình, anh nghĩ đến khi cô gái đã khỏe hẳn anh sẽ lại bỏ ra chút tiền đưa cô về nhà, coi như là đã hoàn thành tâm nguyện của mình. Nhưng mà cô gái bị thuốc làm tổn thương hệ thần kinh đã không còn cách nào cứu chữa. Căn bản cô không hề nhớ mình tên gì, nhà ở đâu.

Cũng có lần cô tỉnh táo lại, dùng ngón tay dính nước ghi lên mặt bàn một chữ “Lục”, sau đó Thái Ô nói đây là họ của cô nhưng nhiều hơn nữa thì cô không nhớ ra.

Sau khi dưỡng bệnh, cô luôn ngồi trên chiếc ghế trúc cạnh lan can bằng gỗ, ngơ ngẩn nhìn về phía rừng rậm xa xa.

Mẹ của Thái Ô vô cùng tức giận vì con mình đã tiêu hết tiền tích góp để mua về một cô gái bệnh tật, nhưng sau khi Thái Ô ra ngoài làm việc thì bà lão lại nấu thuốc cho cô gái luôn yên lặng kia.

Dưới sự chăm sóc cẩn thận của hai người, cô gái dần dần trở nên khỏe mạnh. Điều khiến cho thôn dân kinh ngạc là cô gái khi đã thoát khỏi bệnh tật lại càng ngày càng xinh đẹp.

Vẻ đẹp này không phải vì làn da trắng nõn, đôi mắt đen láy của cô mà bất kể cô làm gì, từng động tác giơ tay nhấc chân đều toát ra một vẻ trang nhã trong nói nên lời.

Nhưng cô chỉ mỉm cười với Thái Ô, cô chỉ nguyện ý ở bên cạnh anh, bất kể là đi trồng trọt hay đi săn bọn họ cũng không rời nhau nửa bước. Vì vậy ngày nào Thái Ô cũng dẫn cô theo bên mình. Anh dẫn cô đến dòng suối nhỏ trong núi bắt cá, dẫn cô đi xem mấy đứa trẻ tắm rửa, dẫn cô lên sườn núi ngắm hoa dại. Những lúc ấy, nụ cười của cô gái trẻ vô cùng xinh đẹp.

Trong biển hoa rộng lớn, cô có thể điểm mũi chân, mở rộng cánh tay, nhảy một điệu nhảy vô cùng xinh đẹp cho anh xem, Thái Ô thường xuyên xem đến quên cả giờ về nhà.

Bọn họ đã ở bên nhau một cách tự nhiên như vậy.

Mẹ của Thái Ô cũng hăng hái tự tay may cho thiếu nữ xinh đẹp một bộ đồ cưới.

Sang năm sau, Thái Ô có một đứa con xinh xắn, anh đặt tên cho con là Lục Tiến. Anh nghĩ nếu có một ngày bọn họ mất đi thì ít nhất đứa trẻ cũng sẽ nhớ mẹ của bé họ Lục.

Đứa trẻ sinh ra khiến cho gia đình nhỏ không có nhiều thành viên vô cùng vui sướng, bệnh tật cả mẹ Thái Ô vì đứa cháu mà tốt lên nhiều.

Cô gái xinh đẹp sau khi làm mẹ cũng trở nên xinh đẹp hơn, dường như người cô cũng tỏa ra ánh hào quang, Thái Ô thường xuyên nhìn vợ mình bế con trai đến ngẩn người, mà vào lúc ấy người phụ nữ của anh sẽ ngẩng đầu lên nhìn anh dịu dàng mỉm cười. Ánh mắt đưa tình của hai người có thể làm cho các cô gái trong thôn phải đỏ mặt.

Thời gian cứ bình thản trôi qua như vậy, dưới sự cưng chiều của người nhà, cậu nhóc Lục Tiến xinh xắn được nuôi thành một đứa trẻ thôn dã.

Từ nhỏ cậu đã có hứng thú với súng ống, lúc còn chưa biết đi đã thuần thục tháo dỡ các loại súng ống, chưa đến bốn tuổi đã có thể trong hai mươi giây hoàn thành việc tháo dỡ và lắp ráp một khẩu súng. Năng lực này ở nơi Tam Giác Vàng còn quan trọng hơn cả việc có một nhà vàng bạc.

Thấy khả năng trời cho của con, rốt cuộc Thái Ô cũng được sự đồng ý của mẹ mình đưa Lục Tiến lên mấy gian nhà nhỏ ở sâu trên núi cao. Ở đó có mấy vị tiền bối cô độc vô danh đã bị lãng quên, nhưng những người này lại là bậc thầy lâu đời tại vùng Tam Giác Vàng. Bọn họ đã từng dũng mãnh thiện chiến, đã từng anh dũng trở thành truyền kì, có vô số chiến tích huy hoàng, khiến cho chính phủ Myanmar phải đau đầu đến vài thập niên, nhưng bọn họ lại không được chính phủ địa phương tiếp nhận, không trở về nước được, chỉ có thể ở lại nước khác làm lính đánh thuê để sinh tồn sau đó chung sống cùng cỏ cây.

Khả năng trời cho của Lục Tiến khiến cho bọn họ không hề do dự chấp thuận lời thỉnh cầu của Thái Ô. Vì vậy, sau khi Lục Tiến được năm tuổi đã đi theo mấy ông già cổ quái học tập cùng rèn luyện tác phong quân đội của bọn họ cùng các kĩ thuật khác.

Mỗi tháng cậu được về nhà một lần, Thái Ô thì hàng tháng đưa gạo, thuốc lá và rượu lên làm thù lao.

Khi Lục Tiến lên tám tuổi, người mẹ xinh đẹp của Lục Tiến lại mang thai. Tin tức này khiến cho gia đình nhỏ thuần phác vui sướng thêm một lần nữa.

Thái Ô xót xa cho thân thể của vợ nên ôm cô trong lòng đung đưa suốt cả đêm. Bà nội của Lục Tiến sau khi uống hết cả cây thuốc phiện ngừng ốm đau về lại thôn thì nghe thấy người ta nói bà sắp được làm bà nội thêm lần nữa. Mà ngay cả Lục Tiến mỗi lúc về nhà cũng hái rất nhiều hoa dại từ trên núi về cho mẹ, chờ mong trong nhà sẽ có thêm một đứa em trai nữa.

Nhưng hạnh phúc tới bất ngờ thì ra đi cũng bất ngờ.

Hai tháng sau, ngày sinh nhật của bà Lục Tiến, mẹ hắn mang theo dù đưa cơm cho Thái Ô về. Hai gã thanh niên phụ trách thu mua thuốc phiện ở đây dẫn theo vài tên lính đã say rượu lái xe vào thôn nhỏ, trong màn mưa bụi mịt mù trông thấy một người phụ nữ mặc váy truyền thống nhưng xinh đẹp khiến cho người ta phải lóa mắt. Bọn chúng lập tức quên tất cả, ép buộc kéo cô lên xe.

Đến khi Thái Ô chạy đến quân doanh tìm được người, vợ anh vì phản kháng kịch liệt nên bị bọn chúng đánh đá rất mạnh cùng với tàn nhẫn cưỡng hiếp trên mặt đất, mà đám lính xung quanh đang cười ha ha xếp hàng chờ.

Thái Ô liều lĩnh vọt vào trong, trong lúc chiến đấu anh đã trúng vài viên đạn nhưng anh đã đoạt lại được vợ mình.

Người dân trong thôn vĩnh viễn không bao giờ quên ngày đó, khi Thái Ô toàn thân đẫm máu ôm vợ cũng toàn thân đẫm máu về cửa thôn thì không còn sức ngã quỵ xuống mặt đất. Máu của hai người hòa vào nhau, hợp thành một cơn xoáy máu tươi trên mặt đất.

Một thôn phụ chuyên đỡ đẻ chạy tới, quỳ gối bên cạnh hai người trong màn mưa, bàn tay run rẩy kiểm tra vết thương cho người phụ nữ nhưng lại bị dòng máu đỏ không ngừng tuôn ra từ người cô khiến cho kinh hãi không nói ra lời.

Bởi vì ở ngay bên cạnh, cô ấy đã chứng kiến cảnh một khắc trước khi mạng sống người phụ nữ biến mất đã nâng đôi tay đầy máu khẽ vuốt lấy gương mặt người đàn ông đang ôm mình, yếu ớt mỉm cười với anh, ánh mắt tỉnh táo, “Gặp được anh em rất vui.” Đến khi nhắm mắt, đáy mắt cô vẫn còn mang theo một vẻ quyến luyến không nỡ.

Thái Ô ôm chặt lấy vợ, nghẹn ngào không thành tiếng. Mưa phùn cọ rửa vết thương trên đầu anh, chảy dọc theo gương mặt nhỏ nhắn của cô, từng giọt từng giọt một như một dòng lệ máu.

Mà Lục Tiến cùng bà nội cũng gấp gáp trở về, sau khi điên cuồng chen vào đám người chỉ thấy ba mẹ đang ôm chặt lấy nhau, sớm đã không còn hơi thở. Sau đó bà nội phun ra một ngụm máu rồi té xỉu trên mặt đất.

Mà khi bà lão tỉnh lại vì sợ liên lụy đến cháu nên đã nuốt nha phiến. Trước khi chết bà chỉ cầm lấy tay Lục Tiến nói với hắn: rời khỏi đây, sau này hãy quay lại báo thù.

Sau khi Lục Tiến cam đoan sau này sẽ sinh thật nhiều thật nhiều cháu trai cho bà, bào lão nhắm mắt. Trong vòng một đêm, một đứa trẻ tám tuổi đã mất đi tất cả người thân.

Lục Tiến không nghe lời bà nói, sau khi gạt đi dòng nước mắt, hắn một mình xông vào giết chết binh lính trong doanh trại.

Bọn lính đang thu dọn cục diện loạn lạc chuẩn bị đến bắt người nên thật sự không ngờ một đứa trẻ chỉ dựa vào một thanh chủy thủ, một khẩu súng đã giết chết mười mấy người anh em của bọn chúng. Nhưng dưới vòng vây của ngày càng nhiều binh lính, một mình Lục Tiến đã khó có thể chống trả.

Khi hắn cho là mình sẽ chết ở đó thì mấy ông già thầy hắn lại đột nhiên xuất hiện, mạo hiểm cứu hắn ra khỏi mưa đạn.

Chỉ là sau khi tỉnh lại hắn mới biết lão nghiện thuốc cùng với lão nghiện rượu bình thường cực kì nghiêm khắc với hắn, một người đỡ cho hắn một viên đạn, một người lúc lựu đạn nổ mạnh đã bổ nhào vào người hắn.

Sau khi mất đi người thân, hắn lại một lần nữa mất đi hai người đối xử tốt với hắn.

***

“Về sau thì sao?” Sơ Vân ngơ ngác nhìn bóng dáng Lục Tiến in xuống trong bóng tối.

“Về sau?” Lục Tiến ngưng lại một chút, “Về sau tôi đã chôn tất cả họ ở chỗ mà mẹ tôi rất yêu thích, sau đó dưỡng thương rồi gia nhập quân đội.” Hắn nhàn nhạt trả lời.

Về sau nữa chính là hắn thực hiện kế hoạch giết hết tất cả kẻ thù còn lại. Hai gã thanh niên bị hắn nhốt trong rừng cây tra tấn suốt một tháng.

Binh lính tìm đến cũng bị hắn quay vòng vòng trong rừng, đứa sau chết còn thảm hơn đứa trước. Những thi thể kia, cảnh máu chảy khiến cho người nhìn phải bỏ ăn mất vài ngày.

Mãi cho đến sau đó hành tung của hắn bị phát hiện, dốc toàn lực lùng bắt, trong lúc hắn bị thương nặng lần thứ hai, bà lão xưng là mụ Hổ đã giữ hắn lại một đêm trong khi hắn chạy trốn truy binh.

Khi vết thương đã lành lại, hắn gia nhập quân đội cùng với quân chính phủ đối kháng quân đồng minh. Năm đó hắn cũng chỉ mới chín tuổi.

Nhưng bắt đầu từ lúc đó, tất cả mọi người đều biết một đứa trẻ tên Lục Tiến thủ đoạn tàn nhẫn, bắn súng siêu đẳng, giết người không chớp mắt.

Nhưng mà cô gái của hắn không cần biết nhiều như vậy, nói thêm nữa thì chắc cô sẽ khóc đến mù mắt mất.

“Sao lại thích khóc vậy nhỉ, chăn mền đều bị em khóc ướt cả rồi.” Lục Tiến thu lại ánh mắt đang nhìn ra ngoài cửa sổ, chuyển hướng sang Sơ Vân đang nước mắt đầy mặt.

Sơ Vân buông chăn ra, dùng mu bàn tay lau sạch nước mắt trên mặt, nhưng không biết vì sao nước mắt lại không nghe lời cô, một giọt lại một giọt nữa, không ngừng rơi xuống từ hốc mắt, nhỏ vào chăn bông, nhỏ xuống cánh tay Lục Tiến.

“Có cái gì đáng khóc chứ? Đều là quá khứ nhiều năm rồi mà.” Lục Tiến rủ mắt xuống nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cô mà cười nhạo, nhưng cánh tay hắn lại dùng sức hơn, dịu dàng vô cùng ôm cô siết chặt trong lòng.

Sơ Vân khóc không thành tiếng dựa vào lồng ngực hắn, cảm thấy mình chưa từng khó chịu như vậy.

Nước mắt của cô chảy xuống đầu vai hắn, dọc theo vai lướt qua vòm ngực nóng hổi của hắn.

“Đừng khóc” Hắn tự tay vỗ về lưng cô.

“Chỉ cần em ở bên cạnh tôi, tôi sẽ vĩnh viễn đối xử tốt với em, giống như ba tôi đã đối xử tốt với mẹ tôi vậy.”
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...