Chuyện Xấu Nhiều Ma

Chương 34: Câu đố khó giải


Chương trước Chương tiếp

Nếu so sánh chuyện kết thù hận với mọi người, thì Hi Viễn tất nhiên là thắng Triệu Nhan rất nhiều. Lúc trước, giết người trong Anh Hùng Bảo, sau này tiêu diệt Đông Hải, lại sau đó nữa là phản bội Thần Nông thế gia, còn cả phóng hỏa đốt rừng nữa. Phải nói là đắc tội với cả giang hồ lẫn triều đình.

Đợi tới lúc thẩm vấn, không ít người yêu cầu nghiêm hình tra tấn, cũng có người tự động xin đến thi hình giết giặc. Tình hình nóng bỏng, khiến Tiểu Tiểu xấu hổ.

Nhưng nhiều người nhiều miệng, cuối cùng vẫn là để Tiểu Tiểu chủ trì đại cục, bạch đạo do Ba Kích Thiên của Thần Nông thế gia ra mặt, hắc đạo do Hạ Lan Kỳ Phong đi đầu làm gương, mà về triều đình, tất nhiên chính là do Liêm Chiêu làm đại biểu.

Khi Hi Viễn nhìn thấy bốn người này, tuy biểu cảm vẫn là vẻ cao ngạo lạnh lùng, nhưng thần sắc trong lúc đó, cũng vẫn có chút sợ hãi. Thương thế trên người nàng còn chưa lành, không hề có sức phản kháng, thậm chí ngay cả việc tự sát cũng không làm được.

“Tiêm chủ, chúng ta tìm ngươi nói chuyện gì, ta nghĩ ngươi cũng đã biết rõ ràng nhỉ.” Hạ Lan Kỳ Phong mở miệng đầu tiên, “Ngụy Khải đang ở đâu?”

Hi Viễn hừ lạnh một tiếng, không thèm đáp lại.

“Tiêm chủ, tình thế hiện giờ, hẳn là ngươi đã biết rõ. Nếu ngươi có thể nói ra nơi ẩn nấp của hắn, lập công chuộc tội, ta nhất định sẽ dâng tấu lên triều đình, đặc xá cho môn nhân trong Tiêm Ti tú trang của ngươi.” Liêm Chiêu nói.

Hi Viễn nghe thấy lời hắn nói, nhướng mày, nói: “Hừ! Đợi thu thập đủ Cửu Hoàng, thiên hạ thống nhất, triều đình trong miệng ngươi liền biến thành hư ảo! Cái gì mà lập công chuộc tội, quả thực buồn cười!”

Liêm Chiêu nghe vậy, cũng không tức giận, chỉ nói: “Nếu như thu thập đủ Cửu Hoàng, lại không thể có được thiên hạ, vậy thì còn chỗ nào cho ngươi sống đây?”

Hi Viễn nói: “Thiên Sư tuyệt đối không tính sai! Người có được Cửu Hoàng, nhất định có được thiên hạ!” Nàng ngước mắt, nhìn mọi người trên đường thượng, “Đây là thiên mệnh, các ngươi không thể xoay chuyển.”

Ba Kích Thiên thở dài, lắc lắc đầu, không nói một câu.

Hạ Lan Kỳ Phong cười cười châm chọc, “Tiêm chủ, ta chỉ sợ, ngươi không đợi được ngày đó tới a.” Hắn nhẹ nhàng thở dài, “Ngươi và ta cũng chỉ là phàm nhân, thiên mệnh là chuyện nhỏ, mạng người mới là chuyện lớn. Ngươi nói xem có đúng hay không, tiêm chủ?”

Hi Viễn cười lạnh, “Cho dù ta chết, cũng quyết không phản bội Thiên Sư!”

“Ha ha, chết không đáng sợ. Chỉ là, Nam Hải Bắc Thần Cung ta có một loại độc dược so với chết còn đáng sợ hơn, ngươi đã từng nghe qua chưa?”

Hi Viễn không hề sợ hãi, nói: “ ‘Thất Sát’?” Ha ha ha, chỉ sợ trước khi độc phát, Thiên Sư đã chiếm được thiên cơ, lúc đó đám người phàm phu tục tử các ngươi chỉ còn duy nhất một con đường chết!”

Niềm tin kiên định như vậy, khiến tình thế trở nên bế tắc.

Trong lòng Tiểu Tiểu thầm cảm thấy khâm phục, không tính đến lập trường, chỉ riêng phần trung tâm này của Hi Viễn đã thực sự khiến người ta thán phục. Thiên sư Vương Văn Khanh, nếu tính toán nghiêm túc, vẫn là sư công của nàng. Có thể dạy dỗ ra đồ đệ như “Quỷ Sư”, Vương Văn Khanh này, nhất định không đơn giản.

Khoan đã, sao lại nhảy đến Vương Văn Khanh rồi? Không phải đang truy hỏi nơi ẩn nấp của Ngụy Khải hay sao? Cái gì mà thu thập đủ Cửu Hoàng, nhất thống thiên hạ, đề tài nói chuyện có phải đã kéo quá xa rồi hay không? Hơn nữa, Liêm Chiêu đã nói rồi, chỉ bằng chín kiện binh khí, không có khả năng thống nhất được thiên hạ. Mục đích thật sự của Thiên Sư chính là mượn dư luận về Cửu Hoàng, lập ra tân chủ. Nếu hắn đoán sai, thì chỉ còn một con đường duy nhất, đó là Cửu Hoàng thật sự có thần lực. Chỉ tiếc, bí mật trên phương diện này, không ai biết được, bằng không bọn họ cũng không cần vất vả tra khảo nàng như vậy… Ách? Sao nghe qua có chút mâu thuẫn?

Nghĩ đến đây, Tiểu Tiểu đột nhiên ngộ ra cái gì. Nàng nhìn Liêm Chiêu, cười một cái, mở miệng nói: “Tiêm chủ, ta có một chuyện không rõ.”

Hi Viễn liếc mắt nhìn nàng một cái, giữa mi mày dần dần sinh ra căm hận.

“Thật ra, ta luôn cảm thấy quái lạ…” Tiểu Tiểu cười, nói, “Nếu Thiên Sư hiểu rõ thiên ý, tất nhiên là không gì không biết, không đâu không hiểu. Tại sao lại cố tình không biết huyền cơ của Cửu Hoàng, còn vì vậy mà ba lần bốn lượt muốn bắt tiểu bối là ta đây về?”

Hi Viễn khinh thường, nói: “Ta đã nói rồi, ‘Quỷ Sư’ Hàn Khanh là đệ tử Thiên Sư yêu quý nhất. Ngươi là đồ nhi của ‘Quỷ Sư’, Thiên Sư muốn gặp ngươi, có gì kỳ quái?!”

Tiểu Tiểu cúi mắt, “Cho tới nay, ta có thể bảo toàn được tính mạng, đều là dựa vào việc nắm trong tay bí mật về Cửu Hoàng. Ngày đó, ta đến trận thuyền Liêm gia trộm sơ đồ bày trận, Ngụy Khải muốn ta nói ra bí mật về Cửu Hoàng, còn nói, ta không biết, sư phụ ta nhất định sẽ biết. Nhưng bao lần gặp mặt, ngươi lại đều nói với ta là thiên sư không hề muốn biết bí mật về Cửu Hoàng, chỉ muốn ôn chuyện?” Nàng tiện đà ngẩng đầu, nói, “Ta thấy rõ ràng là Thiên Sư không biết cái gì, hiện tại, ngươi phô trương thanh thế, có tác dụng gì đây?”

Hạ Lan Kỳ Phong ở một bên bật cười, “Ha, đúng vậy, nếu như Thiên Sư không biết bí mật về Cửu Hoàng, cho dù chiếm được thần khí, thì được gì chứ. Nói không chừng, còn muốn đến thỉnh giáo minh chủ chúng ta phương pháp thống nhất thiên hạ đấy.”

“Im miệng! Thánh uy của Thiên Sư, há có thể để cho đám người các ngươi bêu xấu?!”

“Ta không hề bêu xấu Thiên Sư, chỉ muốn nói chuyện thật thôi.” Tiểu Tiểu đứng dậy, “Ngụy Khải hạ độc ở Đông Hải, ngươi dùng châm với ta, hoàn toàn không có chút tình nghĩa đồng môn. Cái gì mà sư phụ ta là đồ đệ Thiên Sư yêu quý nhất, tất cả đều là nói bậy! Ta thấy, vì Cửu Hoàng thần khí, ngay cả đồ nhi của bản thân, hắn cũng coi như chưa từng có mới đúng!”

Lúc này Hi Viễn đã phẫn nộ, nàng nói: “Nói năng bậy bạ! Quỷ Sư phản bội Thần Tiêu phái nhiều năm như vậy, Thiên Sư chưa từng phái người lùng bắt. Ngày đó, biết được ngươi là đệ tử của Quỷ Sư, muốn dẫn ngươi trở về bái sư, cũng là đề nghị của Ngụy Khải, có quan hệ gì với Thiên Sư đâu? Về phần khổ đau sau này… Đó là do ngươi trời sinh giảo hoạt, gieo gió gặt bão.”

Tiểu Tiểu nghe xong, liền hiểu hết mọi khúc mắc trong đó. Nàng nở nụ cười, nói: “Nói như vậy, cho tới nay, tất cả mọi hành động của các ngươi, đều là do ‘Ngụy Khải đề nghị’? Vậy cũng chính là, cho tới nay, người hao tâm tổn trí ép ta nói ra bí mật về Cửu Hoàng, cũng không phải là Thiên Sư, mà là Ngụy Khải?”

Hi Viễn thốt ra, nói: “Tất nhiên là thế…”

Nhưng mà, nàng nói xong, lại ngây ngẩn cả người.

Liêm Chiêu nghe xong lí do thoái thác của hai người, tâm liền hiểu rõ, mở miệng nói: “Nếu Ngụy Khải muốn có được bí mật về Cửu Hoàng, mục đích nhất định chỉ có một, độc ủng thiên hạ*… Hiện giờ, trong tay Ngụy Khải có tám kiện Cửu Hoàng thần khí, hắn có giao lại cho Thiên Sư hay không, không thể biết được.”

(* Độc ủng thiên hạ: Một mình nắm giữ thiên hạ)

Trong lòng Hi Viễn chấn động, có chút giật mình

“Ngụy Khải là người như thế nào, tiêm chủ nhất định hiểu rõ. Ngay cả tay chân của mình hắn cũng có thể hãm hại đến tận mức này, vậy thì hắn nào có thể giống như tiêm chủ ngươi, nguyện mãi trung thành với Thiên Sư chứ?” Tiểu Tiểu bổ sung thêm.

Thần sắc Hi Viễn dần dần hiện lên nét sợ hãi. Trong lòng vốn có nghi hoặc, hiện tại càng chậm rãi khuếch đại, nhiễu loạn suy nghĩ của nàng. Đột nhiên, nàng ổn định lại tinh thần, lớn tiếng nói: “Các ngươi không cần châm ngòi ly gián, ta sẽ không bao giờ tin tưởng các ngươi!”

Châm ngòi ly gián a… Tiểu Tiểu hé miệng cười. Đây không phải cái nàng giỏi nhất hay sao?

“Ôn Tĩnh đã từng nói với ta. Năm đó Thần Tiêu phái vì chuyện đoạt Cửu Hoảng thần khí, đã đảo điên Đông Hải Thất Thập Nhị Đảo, giết hại vô số đệ tử của hắn. Đoạn thù hận này, hắn luôn luôn nhớ kỹ, tất cả những việc hắn làm đến nay, cũng đều là vì báo thù. Ngụy Khải hợp tác với hắn, không phải chính là chứng cứ tốt nhất chứng minh hắn có tâm bất trung với Thần Tiêu hay sao?”

Hi Viễn không khỏi nhớ đến chuyện xảy ra trong khách điếm mấy hôm trước đó. Lúc ấy, khi Ngụy Khải nói những lời đó, rõ ràng có gì đó rất lạ thường.

Tiểu Tiểu thấy nàng do dự, nghĩ nghĩ, lại nói: “Tiêm chủ, ngươi còn nhớ hay không, ngày đó, tình hình bên trong tinh thất của Anh Hùng Bảo?”

Hi Viễn có chút không hiểu.

Tiểu Tiểu nói: “Ngày đó, Phương đường chủ phản bội Thần Tiêu phái, ý đồ chiếm lấy Cửu Hoàng thần khí. Dựa theo lời tiêm chủ đã nói, Phương đường chủ ở trong Thần Tiêu phái có địa vị đê hèn. Nhưng mà, hắn lại có ‘Minh Lôi chưởng’ trong tay. Hiện nay, trên giang hồ, ngoại trừ hắn ra, nắm được loại chưởng pháp này, cũng chỉ có ba người. Một vị là Thiên sư Vương Văn Khanh, một vị là đảo chủ tiền nhiệm của Đông Hải Thất Thập Nhị Đảo Ôn Tĩnh, người còn lại, chính là bảo chủ Anh Hùng Bảo Ngụy Khải. Bộ chưởng pháp kia của Phương đường chủ, chỉ sợ…”

Hi Viễn bừng tỉnh đại ngộ, “Ngụy Khải…”

Tiểu Tiểu gật đầu, “Không sai, trong thiên hạ, người có khả năng truyền dạy ‘Minh Lôi chưởng’ cho Phương đường chủ nhất, chính là Ngụy Khải. Mà ngày đó, mọi chuyện diễn ra trong tinh thất, cũng là do một tay hắn an bày!”

“…” Nỗi lòng Hi Viễn tán loạn, nhưng lại không biết có nên tin hay không.

Lúc này, đột nhiên có người đi đến, mở miệng nói: “Chuyện trong tinh thất của Anh Hùng Bảo thật sự là do một tay Anh Dương công tử bày ra.”

Khi nghe thấy thanh âm này, Tiểu Tiểu có chút kinh ngạc. Nàng ngẩng đầu, liền nhìn thấy Triệu Nhan đứng ở trước cửa. Sắc mặt nàng vẫn tái nhợt như cũ, vẻ mặt cũng tiều tụy vô cùng, nhưng trên mi mày đã có một tia thản nhiên. Nàng lẳng lặng đứng đó, chậm rãi mở miệng, nói: “Ngày đó, trong địa lao của Anh Hùng Bảo, khi hắn nói với hai kẻ cam chịu thua cuộc là Tịch phu nhân và Ngụy Dĩnh việc này, ta cũng có mặt…”

Hi Viễn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Triệu Nhan, “Lời ngươi nói, ta sẽ tin sao?”

Triệu Nhan cười khẽ, “Không tin? Hừ, không sai, mưu kế sâu xa như vậy làm sao ngươi có thể đoán được chứ? Tuy nhiên, hiện tại, cái này cũng không còn là bí mật gì nữa. Ngày đó trong địa lao, hai người phải nếm đau khổ là Ngụy Dĩnh, Tịch phu nhân, còn cả đệ tử trông giữ phạm nhân trong địa lao của Anh Hùng Bảo đều đã nghe được rõ rành rành. Người duy nhất còn bị lừa, chẳng biết cái gì, cũng chỉ có một mình cái kẻ là minh hữu ngươi thôi…”

Tiểu Tiểu nghe đến mấy câu này, liền mừng thầm trong lòng. Những lời lúc trước của nàng, phần lớn đều là đoán mò, không ngờ, Triệu Nhan lại tới, không chỉ có lời chứng, còn có cả nhân chứng. Bởi vậy, việc nàng châm ngòi ly gián không phải càng thêm xác thực, không có kẽ hở hay sao? Nàng đang nghĩ như vậy, lại nghe Triệu Nhan nở nụ cười…

“Ha ha ha… Thiên Sư thì đã là gì? Trên đời này, chỉ có Anh Dương công tử mới đủ tư cách có được thiên hạ! Luận mưu lược, luận tâm cơ, có ai trong đám các người xứng là đối thủ của Anh Dương công tử? Ha ha ha, tiêm chủ, không phải ngươi rất trung thành tận tâm với Thiên Sư hay sao? Tuy nhiên, từ đầu tới cuối, ngươi đều chỉ nghe theo mệnh lệnh của Anh Dương công tử thôi a. Vì muốn diệt trừ đối thủ, ngay cả Tam Anh hắn cũng có thể giết. Ngươi nói xem, hắn có muốn giết ngươi hay không? Có muốn giết Thiên Sư hay không? Ha ha ha…” Triệu Nhan cười cực kỳ điên cuồng. Nàng nhìn đám người Tiểu Tiểu, nói, “Tả cô nương… Vận khí của ngươi quả thật quá tốt, tuy nhiên, cũng chỉ dừng lại ở đây thôi. Anh Dương công tử rất nhanh sẽ ngóc đầu trở lại. Cuối cùng, đám người các ngươi cũng chỉ còn nước cúi đầu xưng thần mà thôi! Ha ha ha…” Nàng còn dạo bước cả một vòng trên đại đường, cười nói, “Ta đã nói rồi, người phụ ta, nhất định sẽ thống khổ hơn ta gấp trăm lần… Ha ha ha…”

Tiểu Tiểu nhìn Triệu Nhan, hiểu ra một chuyện. Nàng mở miệng, nói với người đứng hai bên: “Nàng điên rồi. Là ai đã thả nàng ra? Dẫn đi!”

Bỉ Tử và Quỷ Cữu nghe vậy, lập tức đi lên, kéo Triệu Nhan đang cười không ngừng ra ngoài.

Sau một lát, trong đại đường mới bình tĩnh lại. Liêm Chiêu nhìn vẻ mặt phức tạp của Hi Viễn, thoáng suy nghĩ, nói: “Thánh thượng chiêu mộ Thần Tiêu phái về triều, nhưng cho tới nay, cũng chưa từng thấy Thiên Sư ra mặt ngày nào. Tiêm chủ, ngươi xác định, cho tới nay, bản thân thật sự phụng mệnh Thiên Sư làm việc?”

Hi Viễn ngơ ngác nhìn mọi người, không nói một câu.

“Tiêm chủ, nếu ta đoán không lầm. Ngụy Khải đã giả truyền mệnh lệnh của Thiên Sư, lợi dụng Thần Tiêu phái giúp hắn làm việc. Chuyện thành, thiên hạ là của hắn. Chuyện bại, sẽ là Thần Tiêu phái chịu thay hắn tội tạo phản.” Tiểu Tiểu nghiêm túc nói. Nàng quay đầu nhìn Liêm Chiêu, “Ta nói có đúng không?”

Liêm Chiêu bị nàng hỏi, cười yếu ớt, nói: “Không sai. Tiêm chủ, nếu như mọi chuyện đều là thật, việc ngươi bao che cho Ngụy Khải, ngược lại chính là hại đến Thiên Sư và Thần Tiêu phái, bôi nhọ hai chữ trung tâm này.”

Hi Viễn cứ định nói lại thôi, nhíu mày suy nghĩ sâu xa, sau một lúc lâu, mới hiểu ra được gì đó. Nàng mở miệng, vô lực nói: “Trong thành Nam Phong, có một chỗ là phân đà bí mật của Thần Tiêu phái. Có lẽ Ngụy Khải đang ở chỗ này…”

Nghe được mấy lời này, Tiểu Tiểu liền thả lỏng tinh thần.

Hi Viễn ngẩng đầu, lại nói: “… Nếu Thần Tiêu không có quan hệ đến việc này…”

Liêm Chiêu trả lời, “Ta đã nói rồi, chỉ cần ngươi có thể lập công chuộc tội, ta nhất định sẽ báo cáo thánh thượng. Đặc xá cho những người vô tội.”

Hi Viễn nhờ vậy mới gật đầu, ngồi sững lại trên đất.

……

Đợi đến lúc đám người Tiểu Tiểu đi ra khỏi cửa, đã thấy Bỉ Tử, Quỷ Cữu và Triệu Nhan đang đứng cách đó không xa, nhìn thấy bọn họ đi ra, đều hành lễ.

Triệu Nhan do dự một lát, chậm rãi tiến lên, còn chưa mở miệng. Tiểu Tiểu đã cười nói: “Triệu cô nương, vừa rồi đa tạ ngươi.”

Triệu Nhan hơi kinh hãi, nhẹ nhàng lắc đầu. Lại chần chờ hồi lâu, mới nói: “Tả minh chủ… Ta… Ta có một chuyện muốn nhờ.”

Mặc dù Tiểu Tiểu không dám xác định, nhưng cũng có thể đoán được tám chín phần, liền vui vẻ gật đầu, đáp: “Ngươi nói đi.”

Trong mắt Triệu Nhan vậy mà lại hiện lên lệ quang, thanh âm yếu ớt, chỉ nói: “Ta muốn gặp hắn…”

Tiểu Tiểu nhìn nàng, lại nhìn đám người Liêm Chiêu và Hạ Lan Kỳ Phong đứng sau, hơi hơi gật đầu, liền dẫn Triệu Nhan rời đi.

………

Phân đà của Anh Hùng Bảo cũng có hình thức giống y hệt như đình viện Giang Nam, cầu kiều nhỏ, hòn giả sơn, cùng với đó là hoa cỏ bốn mùa, nghiễm nhiên có được phong thái dịu dàng phong tình. Trước kia, khi liên minh nhân sĩ giang hồ công phá phân đà này, cũng không tốn nhiều sức lực, cho nên cảnh trí trong đó không hề bị tổn hao chút gì.

Vòng qua một gian thủy tạ, đó là sương phòng dành cho tân khách. Sau khi Thích thị bị phá, môn nhân liền được an trí ở lại trong này. Tất nhiên cũng bao gồm cả Mạc Doãn đang bị trọng thương kia.

Triệu Nhan ôm gương, chậm rãi đi sau Tiểu Tiểu. Việc nàng hợp tác với Ngụy Khải, mọi người đều biết. Người nào nhìn thấy nàng, đều lộ vẻ mặt khinh thường. Nhưng đây là lần đầu tiên nàng không hề để ý đến những ánh mắt như vậy, nàng dè dặt cẩn trọng, dùng tư thái khiêm tốn nhất có thể, yên lặng bước đi.

Đợi đến khi tới trước cửa phòng Mạc Doãn, Tiểu Tiểu liền đứng lại, nhìn Triệu Nhan, tiện đà chú ý tới bàn tay đang nắm chặt lấy chiếc gương của nàng. Bởi vì dùng sức quá mạnh, ngón tay đã có chút trắng bệch. Tiểu Tiểu đứng đó một lúc lâu, thấy Triệu Nhan vẫn bất động, lúc này mới hiểu ra cái gì đó, nói: “Triệu cô nương cứ tự nhiên, ta cáo từ trước.”

Triệu Nhan nhìn nàng rời đi, lại chần chờ một lúc lâu nữa, cuối cùng không biết có nên gõ cửa hay không. Sau khi giãy dụa đấu tranh, nàng vươn tay, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra.

Cửa phòng không đóng, đáp lại lực đẩy của nàng, chậm rãi mở ra.

Triệu Nhan hơi kinh hãi, chần chờ một lát, mới cố gắng nâng dũng khí, bước vào.

Trong phòng, chỉ có một mình Mạc Doãn. Hắn nằm ở trên giường, không biết là ngủ hay vẫn đang hôn mê.

Triệu Nhan đi đến trước giường, vừa nhìn thấy hắn, lệ đã rơi đầy mặt.

Nàng vươn tay, nhẹ nhàng lau đi nước mắt, cố gắng không phát ra tiếng khóc nghẹn ngào.

Nàng không thể tự ức chế nhớ đến rất nhiều chuyện, nhớ đến lời hắn từng nói: Một nhà đoàn tụ, mãi không phân cách.

Nàng đột nhiên hiểu ra, trước kia mình đã chọn con đường xa đến thế nào. Rõ ràng là có thể dễ dàng đi đến nơi đó như vậy, vậy mà nàng lại cố tình muốn đi đường vòng. Đủ loại chuyện xưa, dần dần hiện lên trong đầu, trong thời gian ngắn, khiến nàng không biết nên làm như thế nào cho phải.

Nàng chậm rãi quỳ gối xuống trước giường, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay hắn, nghẹn ngào, nhẹ giọng nói: “Ta không có bán đứng Thích thị… Không có dẫn đường cho Ngụy Khải. Ta thật sự muốn đi gặp hắn…” Ngón tay nàng chậm rãi rụt về, trước mắt đã là một mảnh mơ hồ, “Ta không có lừa ngươi, ngươi tin tưởng ta… Ta thật sự không có lừa ngươi…”

Dần dần, nàng đã khóc không thành tiếng, rốt cuộc cũng không nói được nữa.

Một khắc kia, tay nàng bị nắm lấy. Nàng rưng rưng ngước mắt, chỉ thấy Mạc Doãn đã mở mắt, đang lẳng lặng nhìn nàng.

“Ta không có bán đứng…” Thanh âm của nàng run run thưa thớt, vô cùng thê lương.

Mạc Doãn gật đầu, nói: “Ta tin ngươi…”

Triệu Nhan bật cười. Nàng nắm chặt lấy tay Mạc Doãn, không đè nén nữa, khóc to lên.

Mạc Doãn nhìn nàng, nhợt nhạt cười, trầm mặc.

Lúc Thích Hàm bước vào phòng, liền nhìn thấy một màn này.

Cảm thấy có người tiến vào, Triệu Nhan quay đầu, lúc nhìn thấy Thích Hàm, nỉ non của nàng liền mất tự nhiên mà dừng lại, trên khuôn mặt, còn ẩn chứa sợ hãi.

Thích Hàm khẽ nhíu mày, tiện đà, thấy được chiếc gương nàng đang ôm trong lòng. Trong lúc nhất thời, tâm hắn giống như chiếc hộp gỗ “Hàm Vũ” kia, được mở ra một cách dễ dàng… Hắn dùng phương thức khó hiểu nhất, đem tất cả những lời không thể nói ra kia bỏ vào bên trong hộp gỗ. Nếu như nàng không hề mong đợi, tất nhiên không thể nào mở được chiếc hộp gỗ kia ra. Nhưng mà, bản thân chưa từng cho nàng hi vọng, vậy làm sao có thể khiến cho nàng mong đợi trong lòng? Mười bảy năm trước, hắn đã sai lầm, lúc này, hắn lại sai lầm thêm lần nữa…

Triệu Nhan nhìn Thích Hàm, vẫn không biết làm sao như cũ. Mà lúc này, Mạc Doãn nâng tay, nhẹ nhàng chạm lên bờ vai nàng.

Một khắc kia, giống như được hắn trao cho dũng khí. Nàng sợ hãi, dùng thanh âm do dự, thấp giọng gọi: “Cha…”

Thích Hàm chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, hốc mắt cũng đã dần ươn ướt. Hắn hít sâu một hơi, đưa mắt nhìn sang nơi khác, vội vàng gật đầu.

Tất cả khúc mắc, trong nháy mắt bị phá tung. Triệu Nhan cười lên, không còn đau khổ nữa.

Thích Hàm nhìn nàng, nói: “Cố gắng chăm sóc cho hắn.”

Hắn nói xong, xoay người đi ra ngoài. Đợi đến khi đi xa, ý cười mới dần hiện lên trên khuôn mặt.

Thật ra, rất đơn giản, chỉ cần cúi đầu một chút, nói thêm một câu, tất cả những gì đã mất đi, đều có thể quay về. Có được, thật sự không quá khó.

Hắn ngước mắt, cười đến thản nhiên.

Lúc này, hắn chợt thấy trong đám cỏ cây núi giả cách đó không xa, có một bóng người mơ hồ trốn tránh. Đợi đến khi nhìn rõ người nọ, hắn mở miệng, gọi một tiếng: “Tả minh chủ…”

Nghe tiếng kêu này, Tiểu Tiểu cả kinh, sợ hãi đi ra, “Ách… Thích đương gia…”

Thích Hàm mỉm cười, nói: “Ta nợ minh chủ một nhân tình. Sau này, nếu có việc cần nhờ đến Thích thị, xin cứ mở miệng.”

Tiểu Tiểu nghe hắn nói như thế, lập tức lắc đầu, “Thích đương gia nói quá lời, ta cũng không làm cái gì.”

“Có thể mở được hộp gỗ ‘Hàm Vũ’, phần nhân tình này, ta nợ là đúng. Chỉ là, làm sao minh chủ biết được phương pháp mở ‘Hàm Vũ’ vậy?”

Tiểu Tiểu cười nói: “Hồi nhỏ ta đã từng đọc qua tập tranh ảnh tư liệu về Thích thị danh binh, lại đúng dịp đoán trúng huyền cơ trong khóa. Tất cả đều nhờ vận khí may rủi thôi.”

“Tập tranh ảnh tư liệu về Thích thị danh binh?” Thích Hàm có chút không hiểu, lập tức nhớ ra cái gì, hắn ngước mắt, hỏi, “Minh chủ và ‘Quỷ Sư’ Hàn Khanh có quan hệ sâu xa?”

Tiểu Tiểu có chút kinh ngạc, “Đúng là gia sư.”

Thích Hàm nở nụ cười, “Thiên ý…” Hắn cao thấp đánh giá Tiểu Tiểu một hồi, nói, “Mười mấy năm trước, ta đã thấy ngươi. Tập tranh ảnh tư liệu về Thích thị danh binh kia cũng là do ta đưa cho ngươi.”

Tiểu Tiểu nghe đến ngây người, vẻ mặt khó có thể tin.

Thích Hàm cũng không giải thích, chỉ nói: “Tiểu nha đầu, sư phụ ngươi hiện đang ở nơi nào?”

Tiểu Tiểu chỉ đành đem chuyện sự phụ đã mất nói qua một lần.

Thích Hàm nghe xong, có chút phiền muộn, “Lấy võ công của hắn, ai trong thiên hạ này có thể giết hắn… Cũng vậy.” Hắn đột nhiên nghĩ đến cái gì, “Vậy chắc ngươi biết bí mật về Cửu Hoàng nhỉ. Nếu đã biết, cần gì phải lo lắng như thế?”

“A?” Tiểu Tiểu có chút mù mịt, nghe khẩu khí của Thích Hàm, nhất định là biết được huyền cơ trong Cửu Hoàng. Nhưng mà câu cuối cùng kia, sao lại vân đạm phong kinh đến thế, khiến cho người ta kinh ngạc.

Thích Hàm phát hiện khác thường, cười cười, nói: “Ngươi không biết?”

Tiểu Tiểu nuốt nuốt nước miếng, thành thật gật đầu.

Trong ý cười của Thích Hàm ẩn chứa đồng tình, “Ta nói cho ngươi biết vậy.”

Loại thời điểm này, dựa theo lời sư phụ đã dạy, nhất định phải trảm đinh triệt tiết trả lời rằng: Ta không muốn biết! Tuy nhiên, trải qua nhiều chuyện, hiện giờ, Tiểu Tiểu lại cảm thấy, nếu biết được chân tướng, thật sự có thể giúp cho mọi người không cần lo lắng nữa, cho nên nghe một chút cũng không sao. Hơn nữa, nhìn biểu cảm của Thích Hàm, bí mật này… Dường như cũng không quá quý giá.

Vì thế, Tiểu Tiểu gật đầu, chờ Thích Hàm nói nốt câu sau.

Trong ánh mắt của Thích Hàm, dâng lên một tia khinh miệt, nói: “Trên đời, vốn không có cái được gọi là Cửu Hoàng thần khí.”

Những lời này, khiến Tiểu Tiểu kinh ngạc không thôi.

“Thất diệu gồm có: Nhật, nguyệt, thủy, hỏa, mộc, kim, thổ, còn có sao Bắc Đẩu và Nam Đẩu. Chín cái tên này cũng chỉ là thứ đặt ra cho dễ nghe mà thôi.” Thích Hàm cười lắc đầu, “Trên đời này, bất cứ kiện binh khí Thích thị nào cũng đều có khả năng trở thành Cửu Hoàng thần khí.”

(* Thất Diệu: Mặt trời, mặt trăng và các vì sao đều gọi là diệu, mặt trời, mặt trăng và năm ngôi sao, kim, mộc, thuỷ, hoả, thổ hợp thành thất diệu)

Tiểu Tiểu không dám chen vào nói, tiếp tục lắng nghe.

Thích Hàm nói: “Quá khứ cũng như tương lai, có biết bao nhiêu anh hùng hào kiệt chỉ vì danh đao bảo kiếm mà chịu khom lưng cúi đầu. Nhưng chỉ duy nhất những người võ công, địa vị, đức hạnh và tài trí hơn người mới có năng lực có được thần binh của Thích thị ta. Sóng to gió lớn, cái mà người giang hồ gọi là kiệt tác cao nhất của Thích thị: ‘Cửu Hoàng thần khí’, tất nhiên đều do những anh hùng hào kiệt, nhân tài giang hồ chiếm giữ.”

Nghe đến đó, Tiểu Tiểu kinh hãi nói: “Ý của Thích đương gia là, bản thân chính người giang hồ đã sớm là ‘Cửu Hoàng’? Mà cái gọi là ‘Cửu Hoàng thần khí’ chính là chín kiện binh khí của chín người mạnh nhất kia?”

Thích Hàm cười cười, “Cũng không nhất định là chín người mạnh nhất, cũng có thể là chín môn phái mạnh nhất, hoặc là chín đội quân mạnh nhất…”

Tiểu Tiểu cúi đầu, suy nghĩ. Người chiếm giữ Cửu Hoàng? Cho tới bây giờ, là: Thái Bình thành, Anh Hùng Bảo, Thần Nông thế gia, Thần Tiễn Liêm gia, Thích thị, Đông Hải Thất Thập Nhị Đảo, Nhạc Lam Kiếm phái, Phá Phong Lưu…

“ ‘Người có được Cửu Hoàng, có được thiên hạ’, những lời này cũng không phải là giả. Nếu có thể có được sự tương trợ của người nắm giữ ‘Cửu Hoàng’, muốn thiên hạ có gì không được.” Thích Hàm cười than một tiếng, “Chỉ là, muốn được như thế có biết bao cái khó đây… Có người tính toán cả đời, tự cho là nắm được thiên cơ trong tay, kết quả không phải vẫn chỉ là một giấc mộng hoàng lương thôi sao. Cười người cũng thế. Thật ra, Tả minh chủ này, chuyện ‘Cửu Hoàng’, mặc kệ cũng được.”

Thích Hàm nói xong, liền cáo từ rời đi.

Tiểu Tiểu đứng tại chỗ, tinh tế nhấm nuốt ý tứ trong lời nói kia. “Thái Bình thành” có ngàn khoảnh ruộng tốt, dễ thủ khó công, là tòa thành tuyệt hảo nhất. “Anh Hùng Bảo” tài lực hùng hậu, đệ tử hàng ngàn, muốn chiêu mộ nhân lực lúc nào cũng có thể. “Thần Nông thế gia” có thần y thuốc tốt, cũng có đầy đủ tài nguyên về dược liệu. “Thần Tiễn Liêm gia” chính là lương tướng đương triều, binh quyền trong tay. “Thích thị” rèn được thần binh lợi khí, nghiễm nhiên chính là xưởng công binh. “Đông Hải Thất Thập Nhị Đảo” lũng đoạn hải vận, còn nhúng chàm cả thủy vận đất liền. “Phá Phong Lưu” có đệ tử trải khắp thiên hạ, dưới trướng còn có “Khúc phường”, “Huyền Linh Đạo”, “Tụ Phong trại”, “Tê Vũ sơn trang” có thể tùy thời truy tung tin tức, đưa ra kỳ nhân dị sĩ. Nhạc Lam Kiếm phái có hơn một ngàn danh binh kiếm thủ tinh nhuệ…

Không nói đến chuyện chín kiện binh khí kia, chỉ riêng tám gia tộc này cũng đã đủ để lay động thiên hạ rồi. Nếu thực sự có người có thể nhất thống “Cửu Hoàng”, tọa ủng thiên hạ tuyệt đối không phải lời nói suông. Chỉ là, Thích Hàm nói đúng, trên đời này, ai có được năng lực này chứ?

Nàng đang suy nghĩ đến đoạn đó, chợt nghe thấy thanh âm của Liêm Chiêu vang lên bên tai.

“Tiểu Tiểu.”

Tiểu Tiểu nghe tiếng, lập tức dừng suy nghĩ, ngẩng đầu cười nói: “Liêm Chiêu!”

Liêm Chiêu đi đến bên người nàng, nói: “Tìm nàng thật lâu. Liên minh đã chuẩn bị xong, chuẩn bị xuất phát tới Nam Phong. Nàng cũng chuẩn bị một chút đi.”

Tiểu Tiểu gật đầu, cười nói, “Vậy đi thôi.” Nàng thoải mái ôm lấy tay Liêm Chiêu, nhanh chóng đi về phía trước.

Liêm Chiêu thấy nàng cao hứng, cũng liền cười. Chỉ là, từ nãy đến giờ đều không nói gì.

Tiểu Tiểu cũng dần cảm thấy khác thường, mở miệng hỏi: “Sao huynh không nói chuyện? Mất hứng sao?”

Liêm Chiêu trầm mặc một lát, mở miệng nói: “Thánh thượng đã hạ một đạo mật lệnh… Một khi có được tất cả thần khí, liền quét sạch tất cả những đệ tử Thần Tiêu biết được bí mật về Cửu Hoàng. Ta luôn luôn cho rằng Thần Tiêu có tâm mưu phản, đạo mật lệnh này, tất nhiên là không có gì không ổn…” Trong ánh mắt hắn, hiện lên chút ưu tư, “Nhưng như lời nàng nói vừa rồi thì, có lẽ Thần Tiêu phái thật sự muốn về triều. Chỉ hi vọng, mật lệnh này còn có cơ hội xoay chuyển, không cần liên lụy đến người vô tội…”

Tiểu Tiểu nghe xong, hiểu ra được một chuyện. Quân vô hí ngôn, đã nói muốn giết, tất nhiên không có đạo lý thu lại mệnh lệnh đã ban ra. Quả nhiên, chỉ cần dính dáng tới Cửu Hoàng, liền nhất định sẽ xui xẻo…

Đều nói giang hồ ngập máu, nhưng tranh chấp triều đình, mưu đồ quyền thế, so với tranh chấp giang hồ, còn thảm thiết hơn gấp mấy lần. Trong những tầng tầng bạch cốt (xương trắng) kia, lại có biết bao nhiêu người vô tội đây.

Tiểu Tiểu thấy hắn nhíu mày phiền não, liền nắm chặt lất tay hắn, cười nói: “Ta đây biết điều, sớm quy thuận triều đình, chẳng phải là quá sáng suốt hay sao?”

Liêm Chiêu nghe vậy, cười nhẹ, “Đúng vậy.” Hắn nắm chặt bàn tay nàng, nói, “Ta sẽ bảo hộ cho nàng chu toàn, quyết không để nàng bị một chút tổn thương nào.”

Tiểu Tiểu cảm thấy vô cùng cảm động, ý cười trong mắt càng lòe lòe tỏa sáng

Liêm Chiêu nhìn nàng, cười nhiều hơn, nói thêm một câu, “Tuy nhiên, hiện tại nàng đường đường là minh chủ võ lâm, được mọi người ủng hộ, sợ là không cần đến sự bảo hộ của ta nữa rồi?”

Tiểu Tiểu nói: “A, ai ủng hộ, sao ta lại không biết vậy?”

Liêm Chiêu khoa trương thở dài, “Ai, mỗi lần có chuyện lớn nhỏ gì xảy ra, Quỷ Cữu và Bỉ Tử đều thay nàng đứng mũi chịu sào, giải vây hộ. Ngân Kiêu và Ôn Túc cũng theo sát phía sau. Thái Bình thành và Anh Hùng Bảo cũng không chỉ đứng nhìn. Hiện tại, ngay cả Thích thị cũng đều bị nàng kéo về dưới trướng… Nếu ta muốn bảo hộ cho nàng, cũng phải nghĩ được biện pháp đi tới đầu tiên mới được.”

Lời này rõ ràng chính là chế nhạo. Tiểu Tiểu nở nụ cười, nói: “Nga, là ghen a.”

Liêm Chiêu cũng không phủ nhận, đáp: “Đúng vậy.”

Hắn đáp như vậy, Tiểu Tiểu lại cứng họng không nói tiếp được gì.

Liêm Chiêu nhìn bộ dạng sửng sốt của nàng, cúi đầu nở nụ cười, “Phản ứng như vậy chính là cam chịu?”

Tiểu Tiểu lầu bầu nói: “Chứng cớ vô cùng chính xác, không còn cách nào chống chế.”

Liêm Chiêu kéo nàng, nói: “Nếu nàng đã nhận, vậy thì tự giải quyết đi.” Hắn nói xong, cười kéo nàng, đi về phía trước.

Tiểu Tiểu cũng nở nụ cười, lòng tràn đầy sung sướng theo hắn đi.

Chỉ là, trong khoảnh khắc kia, nàng đột nhiên ý thức được điều gì đó… Hiện tại nàng chính là minh chủ võ lâm, thống lĩnh giang hồ, không phải chính là cái người có được sự trợ giúp của người nắm “Cửu Hoàng thần khí” kia sao? Chẳng lẽ?… Không, không có khả năng… Đâu có chuyện mạc danh kỳ diệu như vậy…

Nàng lo lắng chỉ trong chớp mắt, sau đó, liền vứt cái lo lắng khó hiểu này ra sau đầu. Trong lòng, chỉ còn một cái ý niệm duy nhất: Rất nhanh, sẽ kết thúc….

……..

Tác giả có chuyện muốn nói: Nhóm đồng chí! ! ! Ta rốt cục đã về rồi! ! !

Quần chúng: PIA! ! !

~~~~~~~~~ Sau đây là cảnh bạo lực đẫm máu nhi đồng không nên xem ~~~~~~~~~~

Ta muốn nói, bảy ngày qua, tình hình trong chuyện càng phát triển nhiều lên, mà chuyện thì đã tiến hành được 98% rồi… Quẫn… Cũng chính là, theo như lời nói bình thường, tình tiết chưa đủ…

Cái đó nha, ta muốn nói, bởi vì ta muốn để lại dự trữ về sau, thiết kế lên một cái kết cục muốn bao nhiêu liền khoa trương giả tạo bấy nhiêu, muốn ghê tởm bao nhiêu có ghê tởm bấy nhiêu. Bản thân ta còn muốn phun ra, cho nên, ta đang rất nỗ lực khiến nó không khoa trương giả tạo ghê tởm như vậy nữa… Quẫn ~~~

Đương nhiên, nếu mọi người bị kịch tình phía sau làm cho giật mình, thì ta cũng chỉ có thể nói… Ta đã nhắc nhở rồi… Quẫn ~~~

OK, trở lại chuyện chính ~

Ở đây, ta muốn biểu đạt tâm ý chân thành nhất đối với một vị độc giả.

Bạn trên mạng đã phát biều về “Chuyện xấu nhiều ma” như sau: Thật ra á, ta luôn cảm thấy, cái gì mà tập hợp đủ Cửu Hoàng thần khí có thể nhất thống thiên hạ, có phải là nói chỉ cần dũng cảm khống chế được nhân tâm của người có được Cửu Hoàng thần khí sẽ có được thiên hạ hay không.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...