Chuyện Tình Một Đêm

Chương 18: Tôi đi lệch đường, lỗi tại ai?


Chương trước Chương tiếp

A Lệ, 36 tuổi giám đốc hành chính công ty

Ba năm trước, điều mà A Lệ thường nghĩ tới hàng ngày chỉ là làm sao để nấu một bữa ăn ngon cho chồng, cho con. Lúc đó, cô là một mẫu mực về mẹ hiền vợ đảm. Sau đó, cô mê đắm vào tình yêu trên mạng, hàng ngày chỉ nghĩ tới làm sao tìm được cho mình một người tình. Lúc đó cô là một mẫu mực về ngoại tình. Giờ đây, cô lại quay về gia đình, hàng ngày vẫn nghĩ tới việc làm sao để nấu cho chồng cho con một bữa ăn ngon. Chỉ có điều trong lúc nấu ăn, cô vẫn thường rơi lệ. Nước mắt có lúc vô tình rơi vào thức ăn. Thế là con cô lại trách móc, thức ăn mẹ làm không còn ngon như trước.

Lúc A Lệ gọi điện cho tôi, giọng không tự tin: "Tôi, ngần này tuổi rồi không bị mọi người cười nhạo chứ?". Tôi cười, kể đã từng phỏng vấn nhiều phụ nữ còn nhiều tuổi hơn cô. Rồi cô nhận lời, chỉ xin không được tiết lộ tên thật trong bài viết.

Khi chúng tôi ngồi xuống trò chuyện, tôi mới phát hiện, A Lệ trông rất trẻ. Thoạt đầu tôi còn không tin cô đã có con hơn mười tuổi. Thân hình và nước da cô được giữ gìn rất tốt. Có lẽ đó là nguyên nhân quan trọng khiến cô trông tươi trẻ. Thật ra, tôi có cảm giác tuổi về tâm lý của cô còn nhỏ hơn tuổi thực của cô rất nhiều. Cô rất dễ khóc, nhưng cũng rất dễ cười, y hệt đứa con nít.

Anh thường "ôm" cái máy tính

Chúng tôi lấy nhau tròn 14 năm, hai thằng nhóc sinh đôi năm nay đã lên cấp ba. Đối với những người trung niên như chúng tôi, cuộc sống lẽ ra phải đơn giản và trung thực. Nhưng cuộc sống hai năm qua của tôi không những không bình lặng, mà còn quá bốc lửa.

Tôi và Ngụy chồng tôi tuổi tác chênh lệch rất xa. Anh hơn tôi mười tuổi, rất biết chăm sóc. Nếu không phải vì chuyện gia đình thêm cái máy vi tính, tình cảm giữa chúng tôi cũng không đến nỗi.

Ngụy là bác sĩ khoa nội. Tháng 2 năm 2000, để tiện thu thập tư liệu viết luận văn, anh mua một chiếc máy tính hiệu IBM. Từ đó, gia đình chúng tôi trở nên "bất an". Đầu tiên, chỉ có một mình anh dùng máy. Lúc đó, tôi chưa có hứng thú gì về máy tính. Để tránh hai đứa trẻ khỏi hư, Ngụy còn đặt mật mã riêng cho máy. Mật mã chỉ có mình anh biết.

Từ đó, anh không quan tâm tới truyền hình, báo chí nữa. Chỉ cần không phải làm đêm là tối nào anh cũng dán mắt vào trước máy tính cho tới tận 12 giờ khuya vẫn chưa chịu nghỉ. Thời gian đầu, đợi lũ trẻ ngủ say, anh thường gọi tôi lại. Lúc thì để tôi thưởng thức những chiến tích các trò chơi điện tử của anh, lúc lại đọc những câu văn lạ đời trên mạng cho tôi nghe. Đàn ông năm mươi tuổi đầu rồi mà xem ra vẫn như hai đứa trẻ.

Thời gian sau, dường như anh chỉ thích ôm máy một mình. Không những không cho tôi tham gia cùng mà thời gian ngủ cũng rất muộn, nhiều khi tới gần sáng. Đối với người làm bác sĩ, đó là điều đại kị. Sau ba tháng từ khi mua máy tính về, cuộc sống của hai vợ chồng đã rạn nứt ghê gớm. Ngụy thanh minh muốn kịp làm luận văn. Tuy tôi không hiểu gì về internet, nhưng nhìn ánh mắt anh, tôi biết, chắc chắn anh không tìm kiếm tư liệu như anh nói.

A Lệ ngồi trước mặt tôi, trang phục rất giản dị, cũng không chú ý trang điểm. "Đó là năm tuổi của tôi, có lẽ phụ nữ vào năm tuổi cũng đặc biệt nhạy cảm. Tôi luôn cảm thấy, từ khi có máy tính, tôi đã không còn sức hấp dẫn trong mắt anh nữa”. Mặt cô u uất, lôi từ trong túi ra nửa gói khăn giấy.

Phát hiện bí mật trên mạng

Tuy không hiểu mạng. Nhưng tôi đã được nghe nói về "tình yêu trên mạng". Tôi đâm nghi ngờ chồng. Ngụy kiên quyết không dạy tôi lên mạng. Tôi chỉ có thể học máy tính từ một sinh viên mới tốt nghiệp được phân về phòng tôi. Tôi cũng không đến nỗi ngu dốt, chưa đầy mười ngày sau, tôi đã hiểu được thế nào là chat room, thế nào để gửi được e-mail, cũng học được cách kiểm tra nhật ký những trang web đã sử dụng.

Đồng nghiệp thấy tôi đột nhiên "phát sốt" như vậy đều trêu chọc, hỏi tôi có phải muốn tìm "tình yêu trên mạng” không. Tôi chỉ cười. Cả ngày ở công ty, cứ có điều kiện, tôi lại lên mạng ngay. Nhưng buổi tối sau khi về nhà, tôi không để lộ chút gì. Vào một tối cuối tuần đầu tháng 7, đợi chồng đi trực đêm ở bệnh viện, hai con tôi lúc đó cũng đi dự trại hè do nhà trường tổ chức, lần đầu tiên tôi lên mạng ở nhà.

Tôi không ngán gì mật mã của Ngụy. Sau khi đem ngày tháng năm sinh, số nhà ra ghép nối, đánh lên một lượt, tôi đã vào được máy dễ dàng. Sau đó lại càng dễ hơn, lên mạng, vào chat room, xem hết nhật ký ghi lại các cuộc trò chuyện của anh với bạn chát. Để thuận tiện, anh đã lưu lại hết tên nick và mật mã lên máy tính. Thế là tôi giống một tên ăn trộm lấy được một chùm chìa khóa, ngang nhiên bước vào nhà.

Tối đó, quả nhiên tôi phát hiện được rất nhiều trò mèo mỡ của Ngụy. Tôi dùng nickname của anh để vào phòng chát. Quả niên có một cô lướt tới chào, còn gọi anh là “Chồng ơi". Cố nhịn cơn tức giận, tôi giả giọng anh trò chuyện tâm tình. Quả nhiên không nằm ngoài sự suy đoán của tôi: Ngụy không những tâm sự với cô ta hàng đêm, mà đã từng hẹn hò gặp nhau bên ngoài, đang trong "giai đoạn nồng thắm".

Một giờ đêm, cuối cùng tôi không thể kiên nhẫn nổi liền đánh lên dòng chữ: “Cô đã mắc lừa. Hôm nay nói chuyện với cô là vợ Ngụy. Tôi cảnh báo cho cô biết, không được tìm anh ta nữa", Rồi tôi đóng rầm một cái, ngắt luôn điện nguồn.

Chỉ trong hai mươi phút, A Lệ dã dùng hết nửa gói khăn giấy. "Người đã đứng tuổi lại học đòi như thanh niên. Tôi không thể dễ dàng bị bắt nạt như vậy được. Anh ta tìm cách giấu tôi. Tôi vẫn có cách phá anh ta". A Lệ chìa tay ra đón khăn giấy của tôi, đột nhiên cô bật cười. Sự thay đổi bất ngờ này quả thực không phù hợp với tuổi tác của cô.

Tìm được "đối thủ" tâm hồn

Tôi trằn trọc mãi trên giường. Một tiếng sau, lại nhổm dậy, bật máy tính lên mạng. Cũng không rõ tâm trạng tôi lúc đó ra sao nữa, chỉ âm thầm tìm cho mình một lý do lên để tìm đứa cơn gái đó, thưởng thức niềm vui được trả thù.

Nhưng tôi không vào lại phòng chát đó, mà đi lang thang trên trang web văn học. Một bài viết có tên "Phụ nữ 36" lập tức thu hút tôi. Tên của nhà văn đó rất đặc biệt, gọi là "Đã Từng". Có lẽ do đêm khuya, tư duy đặc biệt sinh động. Sau khi đọc xong bài viết, tôi xúc động gửi một lá thư vào địa chỉ e-mail của tác giả, kể hết câu chuyện hôm nay. Thư gửi xong, tôi xóa hết mọi dấu vết trên máy tính, rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ .

Vài ngày sau, lúc ở cơ quan, tôi phát hiện thấy trong hòm thư điện tử của mình có một bức thư mới- đó là thư hồi âm của tác giả "Đã Từng". Lá thư rất ngắn, cũng không hề có những lời thăm hỏi thông thường. Anh cho tôi địa chỉ một trang web, nói rằng tên thật của anh là Hiểu Tiêu. Trang web đó do anh tự làm, trong đó có rất nhiều bài văn anh viết.

Lúc trả lời email, tôi cứ như tên ăn trộm, chỉ vì đang làm việc ở cơ quan. Không biết tại sao, tôi học theo cách đứa con gái nọ, dưới cuối thư còn thêm vào kí hiệu ":P". Từ đó, chúng tôi thường liên lạc email với nhau.

Lúc mới bắt đầu, giao tiếp của chúng tôi rất nhạt nhẽo, chỉ thăm hỏi nhau thông thường. Anh giới thiệu cho tôi vài bài văn mới. Mỗi lần Ngụy trực đêm, tôi lại ở nhà lên mạng đọc văn của anh. Hiểu Tiêu luôn đem lại cho tôi cảm giác “đối thủ" về cả tâm hồn lẫn tư tưởng. Điều đó khiến các cuộc trò chuyện của chúng tôi cực kỳ gắn bó. Lúc nhận thức được điều này, tôi rất cảm động, cũng thấy một niềm vui âm ỉ. Dần dần, các lá thư điện tử đã không còn thỏa mãn được nhu cầu giao lưu giữa chúng tôi. Thế là điện thoại ở cơ quan trở nên nóng hổi.

Lễ tình nhân năm 2001, tôi và Hiểu Tiêu lần đầu tiên gặp nhau. Trước khi gặp, chúng tôi đã biết rõ khoảng cách tuổi tác giữa hai người. Anh nhỏ hơn tôi vài tuổi, đã từng trải qua nhiều sóng gió tình cảm, tới nay vẫn độc thân một mình. Hiểu Tiêu thẳng thắn cho tôi biết, anh quen yêu những người hơn tuổi. Bạn gái nào của anh trước kia cũng lớn hơn anh vài tuổi. Và tôi là người lớn tuổi nhất trong số đó.

Có lẽ vì Ngụy lớn hơn tôi khá nhiều nên đối với tôi, một người đàn ông vừa tròn ba mươi tuổi đối với tôi vẫn có cảm giác mới mẻ, rất lạ lẫm. Tôi cũng hiểu rõ rằng chính sự mới mẻ đó đã khơi dậy những thứ còn ẩn sâu trong lòng tôi. Một phụ nữ truyền thống như tôi lại đột nhiên không kìm chế nổi yêu anh.

Ngày lễ tình nhân đó ở quán bar, tôi nói với Hiểu Tiêu rằng: Nếu giờ đây tôi chỉ hơn 20 tuổi, tôi sẽ không do dự gì mà không bỏ đi với anh.

A Lệ dường như quên mất một nhân vật chính trong câu chuyện- đó là Ngụy. Khi tôi ngắt lời cô, hỏi về anh, cô hơi sững người, lặng đi hồi lâu mới đáp: "Có lẽ cô gái trên mạng đã nói cho anh ta biết về sự xuất hiện của tôi. Nhưng giữa chúng tôi cũng không có gì căng thẳng. Dù sao, anh cũng là một người đàn ông tốt. Từ đó, anh ít lên mạng hơn, nhưng đã muộn .

Chồng trở nên bất an

Hiểu Tiêu biết rõ tôi có gia đình nhưng thề thốt cam đoan rằng anh sẽ không ảnh hưởng. tới gia đình tôi. Trái lại sẽ đem lại cho tôi một niềm vui khác ngoài gia đình. Điều này khiến tôi rất cảm động. Cơ hội gặp gỡ Hiểu Tiêu không nhiều, thường thì một hai tháng mới gặp một lần, nhưng lần nào cũng trò chuyện không dứt. Thời gian rỗi, chúng tôi thường nhắn tin hoặc lên mạng liên lạc với nhau. Vì được bài học về Ngụy, tôi cực kỳ cần thận, lần nào cũng xóa sạch mọi bằng chứng phạm tội.

Khác với Ngụy ở chỗ, cậu nhà văn ít tuổi này rất lưu luyến tôi. Từ chỗ là người rất ghét mạng, giờ đây tôi lại bị ma đưa lối quỷ dẫn đường trở thành kẻ nghiện mạng. Nhưng trong trạng thái này, thật ra đau khổ nhiều hơn sung sướng. Vì dù sao tôi vẫn có Ngụy và hai đứa con. Hơn nữa tôi cũng không phải là người giỏi đóng kịch. Tâm tư bất an của tôi rất nhanh chóng bị Ngụy nghi ngờ. Tháng 11 năm ngoái, bị anh căn vặn mãi, tôi đành nói thật. Tôi đã ngoại tình. Nhưng vì bản thân cũng có "vấn đề", Ngụy thậm chí không dám lên cơn bão tố. Từ đó, chiếc máy tính trong nhà trở thành khu vực cấm kị, không ai dược dễ dàng đụng vào. Ngụy trở nên cáu gắt bất an và đa nghi khủng khiếp, hoàn toàn mất hẳn phong độ của một bác sĩ. Lúc thì anh cảm thấy đều là lỗi do anh tự gây ra, lúc lại chửi mắng tôi “không chung thủy". Chúng tôi như nằm trong cuộc chiến.

Nước mắt A Lệ lại tuôn rơi, cô nói liên tiếp những câu kiểu như “Tôi thật sự rất mâu thuẫn". "Tôi không dám lên mạng, thậm chí khi dọn dẹp vệ sinh nhà cửa, tôi cũng không dám lau bụi bám trên máy tính". Cô nhìn cái máy tính tôi đặt trên bàn, đột nhiên cô lại cười, cao giọng nói: “Nếu không phải vì Ngụy , tôi đi tới bước đường như hôm nay, anh nói tôi trách ai cơ chứ?”.

Càng ngày càng buông thả

Nói thật, tôi là một phụ nữ truyền thống. Từ năm 22 tuổi lấy Ngụy, tôi vẫn kiên trì hai chữ thủy chung, chưa từng làm chuyện gì có lỗi với chồng. Nhưng tiến triển mọi việc sau đó ngay cả tôi cũng không thể ngờ được. Tôi đã quá mê đắm Hiểu Tiêu. Cùng với những lần tiếp xúc ngày càng tăng, những dục vọng chìm đắm bấy lâu nay của tôi dần dần được thức tỉnh. Tôi càng đi càng xa, cuối cùng đã xảy ra chuyện tình một đêm với anh.

Thực ra khi chồng tôi biết chuyện giữa tôi và Hiểu Tiêu, quan hệ giữa chúng tôi đã không còn chỉ dừng ở mặt tinh thần. Tôi luôn cẩn thận né tránh sự vồn vã và chăm sóc nồng ấm của anh. Nhưng thái độ của chồng tôi sau đó khiến tôi không còn kiềm chế nổi nữa. Chúng tôi thường xuyên cãi nhau, cùng trách nhau không chung thủy. Một gia đình đang tốt đẹp bỗng biến thành chiến trường, không ai chịu nhường ai. Tôi cũng không cam tâm vì bản thân tôi lúc đó chưa thực sự "ngoại tình". Quan hệ giữa tôi và Hiểu Tiêu lúc đó vẫn chưa xảy ra chuyện gì đáng xấu hổ. Nhưng chồng tôi không chịu tin, thậm chí còn chửi mắng tôi là đồ đàn bà hạ lưu. Một buổi tối, anh còn đánh tôi, chửi tôi là con điếm ngay trước mặt con cái. Phẫn nộ, tôi chạy ra khỏi nhà, lập tức đến ngay nhà Hiểu Tiêu. Nhìn vết thương trên mặt tôi, anh rất đau lòng, an ủi tôi rất lâu, còn khuyên tôi nên về nhà. Tôi nói không thể quay về căn nhà đó nữa. Rồi Hiểu Tiêu lấy nước cho tôi tắm, nấu một bát mỳ cho tôi. Lúc ăn mỳ, tôi lại khóc, nhớ tới sự tuyệt tình của chồng, và rất hận chồng. Hiểu Tiêu lúc đó càng khiến tôi rung động hơn ngày thường. Tôi nghĩ: đằng nào chồng cũng không tin mình trong sạch, chi bằng cứ "hư” một lần cho xong".

Thoạt đầu Hiểu Tiêu không đồng ý, nói rằng không muốn phá vỡ hạnh phúc gia đình tôi. Anh càng giải thích, tôi càng cương quyết muốn yêu anh một lần. Cuối cùng, tôi ngã lên giường của Hiểu Tiêu. Đêm đó suốt đời tôi không thể quên.

Nhưng sau khi trời rạng, tôi vẫn về nhà. Không phải vì sợ chồng, mà chỉ lo cho hai đứa con. Lúc vừa vào nhà, chồng tôi đang gọi điện thoại. Tôi không thèm nhìn anh. Anh lập tức đặt máy xuống, phẫn nộ nhặt chiếc gạt tàn trên bàn nước ném về phía tôi. Rồi tôi thấy máu mình chảy, nhưng tôi nhịn đau, không nói câu nào. Tôi tuyệt vọng tới cực điểm, cuối cùng hai từ "ly hôn” cũng bật ra từ miệng tôi.

Quan hệ vợ chồng tồn tại trên danh nghĩa

Cho tới giờ, chúng tôi vẫn chưa ly hôn. Chồng tôi kiên quyết không chịu. Thực ra tôi cũng không nhẫn tâm, chỉ vì nghĩ tới hai đứa con. Nhưng quan hệ giữa chúng tôi đã vỡ nát. Từ khi anh đánh tôi, tôi chuyển từ buồng ngủ ra phòng khách, không nói với anh một câu thậm chí không thèm nhìn. Có lúc, tôi cũng thấy rất đau lòng. Một cuộc hôn nhân đang đẹp đẽ là vậy bỗng dưng phát triển tới bước này. Nhưng tôi không thể tha thứ cho chồng. Mặc dù tôi đã làm những việc có lỗi với anh, nhưng lẽ nào có thể trách riêng tôi?

Cuộc sống của tôi giờ nay biến thành một mớ rối bời. Chồng tôi cũng vậy. Hai đứa con lại càng không còn thấy nụ cười. Tôi không biết cuộc sống sau này của tôi sẽ tiếp tục ra sao. Tôi tuyệt vọng quá, thực sự không nhìn thấy tia hy vọng nào.

A Lệ càng khóc càng thảm thiết. Ánh mắt cô ngập tràn s ự phẫn nộ và tuyệt vọng. Cô nói lúc đó rất căm hận mạng. Internet đã huỷ hoại gia đình hạnh phúc ấm êm của cô. Nhưng rồi cô lại cười, nói rằng những ngày tháng đó thực sự cũng không đến nỗi tệ. Sau đó cô sống tự do hơn so với trước, muốn làm gì thì làm. Chồng cô cũng không can thiệp vào cuộc sống của cô. Dường như mọi người đã trở thành bạn đồng hành.

Cuộc sống của tôi không thể nói là không chút ý nghĩa. Hai đứa con tôi tất nhiên vẫn rất quan trọng. Tôi vẫn chăm sóc chúng chu đáo như trước, vẫn làm mọi việc nội trợ, quan tâm tới việc học của chúng. Chỉ có điều không hỏi han gì về chồng tôi. Không những thế, sau đó, các tối anh ấy cũng thường không về nhà. Không biết anh ấy có ai khác ở ngoài không. Tôi không quan tâm. Cả hai đều chẳng để ý tới nhau nữa. Rồi tôi tự nhủ, không thể để mình đau lòng suốt từ sáng tới tối, phải đi tìm niềm vui cho mình. Thế là ngoài việc chăm sóc tốt hai đứa con, phần lớn thời gian hàng ngày của tôi đều ôm lấy mạng. Nói cho cùng, tôi cũng là đứa đàn bà chẳng ra gì. Gia đình tôi đã bị internet phá tan, nhưng tôi vẫn không thể kìm nén nổi khát vọng lên mạng, đúng như bị nghiện vậy. Hiểu Tiêu chẳng mấy chốc đã kết hôn, không liên lạc với tôi nữa. Điều này cũng khiến tôi đau lòng. Thế là tôi trò chuyện với đủ dạng đàn ông. Ai có hứng thú liền buông lời với người đó, cũng không từ chối gặp gỡ bạn chát mà tôi thích. Nhưng tôi cũng không gặp được những người đàn ông hấp dẫn tôi như Hiểu Tiêu. Vì thế tôi cũng không quan hệ tình dục với bạn chát. Nhưng tôi muốn nói rằng, trên mạng tôi gặp được một việc mà không ai có thể tưởng tượng nổi- tôi và chồng tôi đã yêu nhau trên mạng.

Mạng trả lại gia đình cho tôi

Việc này nói ra thật ngại. Tôi đã từng kể cho mấy người bạn thân. Họ đều cười ngặt nghẽo. Không biết đó có phải do ông trời trêu đùa không. Tôi lại yêu phải đúng chồng tôi trên mạng.

Tôi không biết lúc đó anh lên mạng ở đâu. Có thể ở cơ quan. Lúc đó tôi lên mạng ở nhà . Hôm đó, tâm trạng tôi rất tồi tệ vì nhớ tới chồng tôi trước đây tốt như thế nào. Dù sao cũng là vợ chồng mười mấy năm, nếu nói không còn chút tình cảm gì nữa e rằng nói dối. Nhưng chúng tôi không thể có khả năng hòa hợp. Anh và tôi cũng vậy cả, đều là rất cố chấp, đều không muốn nhượng bộ. Tôi lại càng như vậy, vì tôi thấy mình rất oan ức. Dù sao việc tôi đi sai đường phần lớn cũng do anh tạo nên. Tóm lại cả ngày hôm đó đầu óc tôi rối bời, cũng nghĩ tới việc làm thế nào để cứu được gia đình. Nhưng lại thấy không đủ sức, và cũng không thể nhịn nhục hơn. Dù sao chồng tôi cũng không chủ động nhượng bộ trước. Anh là đàn ông cơ mà. Lẽ ra lúc đó anh cần phải nỗ lực hơn, nhưng không hề làm gì. Tôi rất hận anh.

Lúc buồn, tôi thường nghĩ đến mạng. Thế là đêm đó tôi lại lên mạng, vào phòng chát vẫn thường vào. Hôm đó rất nhiều người trò chuyện với tôi, nhưng phần lớn đều không có ý tốt. Nói thật, tôi rất ghét những gã đàn ông trần trụi, câu đầu tiên vừa lên đã là có muốn làm tình không. Những động vật đầu óc đơn giản như vậy không thể thu hút được sự chú ý của tôi. Nhưng một người đàn ông có nick là "Hận” đã rất nhanh chóng gây được cảm tình đối với tôi. Nói là thích thì không đúng, phải nói là đồng cảm vì cả hai đều trải qua những chuyện tương tự nhau. Anh nói hôn nhân của anh giờ đây không hạnh phúc, vì vợ anh không chung thủy nữa. Và nguyên nhân dẫn đến việc ngoại tình của vợ chính do mạng. Tôi thông cảm. Chẳng phải cuộc hôn nhân của tôi cũng bị mạng phá hỏng đó sao. Rất nhanh, tôi có cảm giác tri kỷ với người đàn ông này và dần dần mở lòng mình. Tôi kể cho anh nỗi khổ của mình, kể thật mọi chuyện xảy ra giữa hai vợ chồng tôi. Phần lớn thời gian, tôi chỉ nói về chồng tôi, về những yêu và hận mà tôi dành cho anh. Còn kể lại những kỷ niệm đẹp đẽ trước đây của hai vợ chồng.

Khi gõ xuống những dòng chữ này, tôi không thể ngăn nổi nước mắt. Hồi ức về chồng càng nhiều, như từng trang sách được lật ngược, tôi càng nhớ tới những gì tốt đẹp mà chồng đã dành cho tôi. Con người dù sao cũng là động vật có tình cảm, huống hồ đã là vợ chồng. Chúng tôi đã chung sống mười bốn năm, biết bao kỷ niệm tươi đẹp.

Tôi gõ chữ xuống như bay, như dốc hết tình cảm kể cho người kia về nỗi nhung nhớ chồng của tôi. Tôi khát vọng được nói một lần cho thỏa, nhưng dường như vẫn chưa đủ. Tôi chờ đợi "Hận” hiểu và an ủi tôi. Tôi nghĩ nhất định là một người đàn ông biết động viên người khác. Nhưng kỳ lạ là tôi nói càng nhiều, những câu trả lời của anh càng ít, lại kiên trì đòi tôi nói số điện thoại di động vì muốn trò chuyện với tôi qua điện thoại. Lúc đó, tôi rất muốn có người tâm sự điện thoại nên không chút do dự đã đọc luôn số. Chẳng bao lâu, điện thoại réo vang. Nhưng điều khiến tôi bất ngờ là trên điện thoại của tôi lại hiện ra số của chồng tôi. Lúc đó đã hai ba giờ đêm, muộn thế này, chồng tôi còn muốn nói gì? Tôi ngần ngừ mãi mới nhận điện thoại. Giọng nói của chồng tôi đã thay đổi, dịu dàng hơn rất nhiều, khiến tôi rất bất ngờ. Rồi tôi cười, cười mà nước mắt tràn trề. Chồng tôi nói rằng, anh chính là “Hận”.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...