Chuyện Tình Giữa 4 Hotboy Và Cô Nàng Cá Tính

Chương 77: Dù thế nào anh vẫn mãi yêu em (2)


Chương trước Chương tiếp

Hạo Thiên, Quốc Phong, Trọng Kỳ, Thùy Dương ngay cả Thảo Anh đột nhiên trở nên nghiêm túc, trầm lặng lạ thường. Khuôn mặt Hoàng Quân dù vẫn mang dáng vẻ lạnh lùng hằng ngày ít ai biết được sự thay đổi của anh chỉ riêng Bảo Ngọc nhận ra được điều đó. Cô thấy rõ được ánh mắt tràn đầy vẻ khát máu và u tối của Hoàng Quân. Cô bất giác rùng mình, một cảm giác không lành bất chợt bao trùm, một cái gì đang ập tới, một điều rất nguy hiểm đang chờ đón và có thể cướp đi người con trai cô yêu trước mắt.

Bảo Ngọc cố gắng nói với dáng vẻ tự nhiên nhất:

- Có chuyện gì vậy?

- Không, cậu tốt nhất đừng nên biết – Thùy Dương dịu giọng

- Chuyện gì mà tớ không nên biết, có phải liên quan đến cái bang phái gì đó không? Có phải các cậu sẽ phải đi làm nhiệm vụ không? Không tớ không cho hai cậu đi đâu. – Bảo Ngọc vội bước tới, nắm chặt tay Thùy Dương và Thảo Anh giọng thành khẩn.

- Được rồi, được rồi – Thảo Anh khẽ nháy mắt ám hiệu cho Thùy Dương rồi mỉm cười tươi trở lại nét vui tươi như thường

Bảo Ngọc thở ra nhẹ nhõm, cô như trút được gánh nặng. Việc này cũng phải thôi, bởi Bảo Ngọc thật sự mong hai người bạn của cô sẽ có một cuộc sống không hề bị vấy bẩn bởi máu của người khác, không phải sống một cuộc mà chỉ chém giết.

- Heo ngốc, về Sài Gòn thôi. – Hoàng Quân bước đến cạnh Bảo Ngọc từ đời nào, nắm tay cô kéo đi

- Hả? Tía tôi….quần áo…. – Bảo Ngọc vừa bị lôi đi vừa nói

- Tôi sẽ sắp xếp

Xong, chẳng đợi cô nói gì thêm anh kéo thẳng cô vào chiếc xe Ferrari màu đen đã đậu sẵn từ ngoài ngõ. Nối dọc là hết thảy 5 chiếc xe như thế làm con đường chẳng còn bao nhiêu là diện tích cộng với sự sang trọng của những chiếc siêu xe nên người dân kéo đến càng đông, đó là xe đón Hạo Thiên, Trọng Kỳ, Quốc Phong, Thảo Anh, Thùy Dương. Sau khi Bảo Ngọc bị Hoàng Quân kéo đi thì mấy người còn lại cũng nhanh chóng lên xe hướng về Sài Gòn.

Quay trở lại trên xe Hoàng Quân, Bảo Ngọc không ngừng huyên thuyên nào là: cô chưa kịp chào tạm biệt tía và chị hai, chưa được ăn món bánh xèo mà hôm nay chị hai hứa làm cho cô ăn, nào là quần áo, sách vở đồ dùng cá nhân của cô còn ở dưới quê,….vân vân và mây mây….Khiến Hoàng Quân dù sức chịu đựng giỏi đến đâu cũng phải bực mình. Anh thở dài, quay sang nhìn cô:

- Em nói đủ chưa? Anh nói anh sẽ sắp xếp.

- Sắp xếp? Sắp xếp gì chứ? Anh chưa hỏi ý kiến của em đã kéo em đi anh thật ngông cuồng, tự cao, tự đại – Bảo Ngọc vừa nói vừa quơ tay chân loạng xạ

- Vậy để anh đền bù cho em.

Nói đoạn, Hoàng Quân giang tay kéo Bảo Ngọc về phía mình, một tay giữ chặt gáy, nhẹ nhàng phủ lên đôi môi như cánh hoa anh đào của cô. Nụ hôn không mãnh liệt nó đơn giản như tình cảm anh giành cho cô, như một lời xin lỗi. Bảo Ngọc cảm nhận được sự dịu dàng của anh ẩn dưới nét lạnh lùng của anh, dù hơi bất ngờ trước nụ hôn không báo trước nhưng cô cũng vòng tay ra sau lưng Hoàng Quân, ôm anh và đáp trả.

Ánh nắng len lõi qua cửa, chiếu sáng vào hai người, càng làm cảnh tưởng này trở nên tỏa sáng đến mức không từ ngữ nào có thể diễn tả được.

Hoàng Quân buông Bảo Ngọc, khuôn mặt cô trở nên ửng hồng hơn bao giờ hết khi đối mặt với ánh mắt mang đầy vẻ ấm áp của anh. Cô quay mặt sang chỗ khác, để anh không thấy bộ dạng hiện giờ của mình. Khi cô xoay người đi thì anh vội vòng tay, kéo cô vào lòng mình, giọng anh trầm, vang:

- Anh yêu em Bảo Ngọc.

Cô nhìn mỉm cười hạnh phúc tay cô đan chặt vào tay anh. Tình yêu là thế đấy, không phải hờ hững nói “anh yêu em” hay “em sẽ mãi mãi bên cạnh” là được. Nó là một quá trình dài, mà đơn giản đôi khi chỉ cần nắm chặt tay người mính yêu, cùng nhau ngắm hoàng hôn uống một tách trà cũng đã khiến người ta hạnh phúc rồi.

Trong cuộc sống có quá nhiều người chạy theo cái gọi là tình yêu hoàn mĩ. Một tình yêu không hề có thứ gọi là thử thách, sóng gió nhưng họ đâu biết rằng chính những thử thách đó đã làm cho tình yêu của họ càng vững chắc càng làm hai người yêu nhau nhiều hơn. Chính vì những cái “mơ mộng” cái “tôi yêu” đó nên nhiều người đã bỏ qua những “chàng bạch mã hoàng tử của riêng mình”

Chiếc xe chạy thẳng ra sân bay, khi lên phi cơ riêng của Hoàng Quân thì cơn buồn ngủ cũng từ từ ập đến, kéo Bảo Ngọc vào thẳng giấc ngủ. Khi cô tỉnh dậy, thì đã thấy mình nằm dài trên chiếc giường màu trắng, đây có lẽ là phòng Hoàng Quân bởi nó còn có mùi hương của riêng anh, một mùi hương đặc biệt…Phải, phòng Hoàng Quân…….

CÁI GÌ PHÒNG HOÀNG QUÂN??

Bảo Ngọc bật dậy như người có gắn lò xo, cô nhìn xung quanh cố gắng xác mình và thầm hy vọng không phải. Ông trời đúng là trêu chọc con người, đây quả thật là phòng Hoàng Quân không sai, chỉ riêng cái tông màu lạnh cùng với kệ sách nhàm chán chứa những cuốn sách đủ thứ tiếng hết, thôi cũng đủ cho Bảo Ngọc choáng váng rồi.

Cô vội nhìn lại mìn, may mắn thay quần áo vẫn còn y nguyên không có dấu vết bị nhăn nhúm, xem ra Hoàng Quân cũng không tệ đến mức đó. Bước xuống giường, Bảo Ngọc định ra khỏi cửa thì cánh cửa đột nhiên mở ra. Tề quản gia, tức quản gia nhà Hoàng Quân bước vào theo sau ông là mấy cô giúp việc trên tay các cô là những bộ quần áo và dụng cụ vệ sinh cá nhân.

- Thưa Huỳnh tiểu thư, đây là quần áo và tất cả dụng cụ vệ sinh cá nhân mà cô cần. Hai cô giúp việc này từ đây sẽ chăm sóc cho cô.

- Cảm ơn bác…nhưng cháu phải về nhà

- Thưa Huỳnh tiểu thư, việc này không được đâu ạ

- Tại sao?

- Vì đại thiếu gia đã căn dặn là hai hôm nay cô sẽ ở lại đây, không được đi đâu hết – Tề quản gia từ tốn nói

- Cái gì? Anh ấy dám giam lỏng cháu ư? Hoàng Quân đâu rồi? Cháu muốn gặp tên đó nói chuyện.

Thật tức chết Bảo Ngọc mà, mới nói yêu thương xong quay sang là bắt cô làm tù binh luôn, bộ tên đó hết chuyện đùa giỡn rồi à. Chẳng lẽ giống trong mấy cuốn ngôn tình mà Thảo Anh thường đọc sao? Nam chính vì yêu thương nữ chính sẽ làm bằng mọi cách chiếm hữu nữ chính bên cạnh mình. Ừ rất có thể là như thế Bảo Ngọc mỉm cười hạnh phúc. Dù thế cũng không được nhốt cô như thế chứ? Thậm chí không hỏi ý kiến cô. Không được! Nhất định kỳ này phải nói cho rõ ràng mới được.

- Rất tiếc hiện tại đại thiếu gia không có ở nhà ạ - Tề quản gia vẫn cúi đầu nói chuyện với cô

- Sao? Vậy anh ấy đi đâu rồi?

- Thiếu gia có bảo là đi sang Mỹ, hai ngày nữa mới về.

- Vậy là cháu phải ở lại đây hai ngày sao?

- Sự thật đúng là như vậy. Vậy tiểu thư có dặn dò gì thêm không ạ?

- Không, bác lui được rồi.

Tề quản gia vừa lui khỏi phòng, Bảo Ngọc liền nằm dài xuống giường. Hai ngày sao? Chắc sẽ mau thôi….

Hai ngày sau……

- Haiz~

Bảo Ngọc úp mặt xuống con gấu bông mà Tề quản gia mua hôm trước, thở dài một cách nảo nề. Hai ngày vừa trôi qua, đó là những ngày buồn chán nhấi đời cô, không được gọi điện thoại, không được bước ra khỏi nhà. Công việc duy nhất của Bảo Ngọc chỉ là ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn. So với tính cách thích hướng ngoại của Bảo Ngọc thì như thế chả khác nào giết cô cho xong. Dù thế Bảo Ngọc vẫn không làm gì được, ai kêu hệ thống an ninh nhà Hoàng Quân chặt chẽ qua làm chi. Quá 10h tối thì cổng đã được bọc bởi lớp điện có khả năng làm người ta bất tỉnh. Hệ thống chuông báo động, camera hoạt động 24/24 nên buổi tối một con ruồi bay vào nhà Hoàng Quân còn khó nói chi Bảo Ngọc, một con người bằng xương bằng thịt biết đau, biết khóc.

- Bảo Ngọc ơi!

Một giọng nói lảnh lót vang lên, quen thuộc đến mức như một sợi dây kéo Bảo Ngọc khỏi vũng lầy mang tên buồn chán. Thảo Anh đẩy cửa, hớn hở vào bước vào phòng, theo sau là Thùy Dương. Hai cô bạn này hai ngày nay không hề thấy mặt bây giờ đột nhiên xuất hiện khiến Bảo Ngọc mừng hết muốn lớn.

- Hai cậu đến đây cứu tớ à?

- Cứu? Làm gì mà cậu nói nghiêm trọng thế? – Thảo Anh mỉm cười

- Chứ không phải sao? Tớ sắp chán chết rồi đây

- Chết đến nỗi chết luôn à – Thùy Dương châm chọc

- Hứ. Cậu đó, biết tớ bị nhốt ở đây mà còn làm ngờ chạy qua nhà Thảo Anh ngủ hai ngày liên tù tì làm tớ không có ai bầu bạn, buồn đến nỗi sắp thành ma cô đơn rồi.

- Thôi cho bọn tớ xin lỗi, tại tụi tớ phải lên kế hoạch tổ chức lễ hội thôi.

- Cậu nói nghe thì hay lắm Thảo Anh ạ. Mà lễ hội gì vậy?

- Thì lễ hội văn hóa, giao lưu với các học sinh nhiều nước được tổ chức hằng năm của trường ta đó

- Oa~ Nghe sao giống như mấy lễ hội của nhất quá vậy? – Bảo Ngọc mắt lung linh, trầm trồ. Thật ra Bảo Ngọc là một otaku* nhật chính gốc đấy nhé. Chỉ có điều không đủ độ nhập tâm như mấy otaku khác thôi.

*otaku:theo thế giới lại được hiểu chung là những người đọc truyện tranh và xem phim hoạt hình.Họ bỏ ra số tiền lớn để mua tất cả những gì liên quan đên anime và manga (t/g: mình dùng theo nghĩa này nha vì có nhiều định nghĩa khác nữa nhưng cái này mới đúng với Bảo Ngọc)

- Ừ, có điều nó được tổ chức buổi tối. Nên bọn tớ mới lén vào đây, giúp cậu tham gia nè

- Thật sao? – Mắt Bảo Ngọc chợt sáng như đèn ô tô

- Bây giờ chuẩn bị tới đó chắc kịp.

- Chuẩn bị cái gì?

- Thì đương nhiên là trang phục đầu tóc rồi. Thôi không nói nhiều nữa, cậu im lặng để người ta làm việc nha.

- Các người vào đi. – Thùy Dương đứng gần cửa vỗ tay ra hiệu

Tức thì năm sáu người bước vào, trên tay họ là những trang phục, dụng cụ làm tóc, dụng cụ trang điểm, trang sức, giày dép,…. Đồng loạt bày ra trước mắt Bảo Ngọc. Chưa kịp mở miệng hỏi thì Bảo Ngọc đã bị đám người đè xuống, bắt đầu công việc của họ.

-----------------------------------------------------------------------
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...