Chuyên Tâm Độc Sủng, Mùa Xuân Của Hạ Đường Thê

Chương 90: Một tin tức quan trọng


Chương trước Chương tiếp

Nàng đứng dậy, từ từ quỳ xuống ở trước mặt của Mộ Dung Huyên.

"Mục Ca, ngươi đây là ý gì?" Mộ Dung Huyên dừng lại, dường như hắn đã dự cảm được Tần Mục Ca muốn nói gì, đôi môi nhẹ nhàng bĩu một cái!

Tần Mục Ca dập đầu một cái cho Mộ Dung Huyên, sau đó sắc mặt nặng nề tiến lên đón tầm mắt hỏi ý của Mộ Dung Huyên, chậm rãi nói: "Một lạy này Mục Ca cảm tạ điện hạ yêu mến, ta vốn là Tàn Hoa Bại Liễu, có thể nhận được chăm sóc của ngài thật sự là may mắn vô cùng. Nhưng mà, Mục Ca thấp kém, quen tự do, không muốn vào cung trải qua cuộc sống cẩm y ngọc thực (ăn ngon mặc đẹp) nhàm chán cô đơn này. Tương lai điện hạ trở thành cửu ngũ chí tôn, hậu cung giai lệ đếm không hết, thì sẽ có cô gái cao quý làm cho ngài vui tai vui mắt, Mục Ca chỉ mong muốn ngày ngày cầu phúc cho Điện hạ, cầu phúc cho đất nước Cao Xương. . ."

Trong nhà yên lặng, hai người cũng im lặng.

"Tần tư thư muốn hợp lại với Hiên Viên sao?. . ." Âm thanh Mộ Dung Huyên mang theo một loại ê ẩm lạnh chát vang lên.

Tần Mục Ca vừa sững sờ, ngay sau đó kiên định lắc đầu một cái, nói: "Ta cùng với đại tướng quân khe rãnh quá sâu, cho dù loại bỏ hiểu lầm, nhưng dấu vết vẫn còn đây, dù có cơ hội gì, khoảng cách cũng khó mà vượt qua, tuyệt đối không thể nào theo hắn."

Mộ Dung Huyên ý bảo Tần Mục Ca đứng dậy ngồi xuống, im lặng chốc lát, nhìn về phía nàng: "Lời nói ngày đó hoàng thúc nói ra hẳn là có chuẩn bị, mà không phải một lúc xúc động, có phải hay không Tần tư thư. . . ."

Nhìn Mộ Dung Huyên bắt đầu suy đoán lung tung, Tần Mục Ca cười cười, làm sao hắn lại không nghĩ tới mình hoàn toàn không muốn đến gần bọn họ những Hoàng thất Quý tộc này, mà nghĩ tới lại điều khiển cuộc sống của mình nữa đây?

"Ta với Vương Gia càng không thể nào, Điện hạ, nhớ ngày đó ta không lấy chồng, mà để Triệu tiểu thư đi, đã bỏ qua Vương Gia, hiện tại ta đã gả cho người khác, làm sao có thể lại về bên cạnh Vương Gia? -- ta là muốn bắt đầu cuộc sống lần nữa, người, dù sao cũng muốn nhìn về phía trước. . . . . ." Tần Mục Ca vừa ngắm nghía khăn gấm cầm trong tay, vừa cân nhắc trả lời.

"Ta không muốn miễn cưỡng ngươi, chỉ cần ngươi không thích, ta sẽ không làm người khác khó chịu, nhưng mà, ta thật sự hi vọng ngươi có thể suy nghĩ thêm một chút, tình cảm của ta đối với ngươi cũng không phải là một ngày hai ngày, " Mộ Dung Huyên thấy trong lòng Tần Mục Ca cũng không có những người khác tiến vào, không nhịn được lại chuyển tới đề tài mới vừa rồi, " Về phần Vương Chỉ Nhược, ta sẽ xử lý tốt , Mục Ca. . . . . ."

Hắn cảm thấy hiện tại chướng ngại lớn nhất vắt ngang giữa mình và Tần Mục Ca chính là Vương Chỉ Nhược, trước đồng ý, hiện tại Vương Chỉ Nhược tự mình lộ ra bản tính ghen tị với Tần Mục Ca, nhất định khiến cho trong lòng Tần Mục Ca sợ hãi, cho nên nàng mới có thể từ chối tấm lòng của mình -- nhất định là như vậy.

Tần Mục Ca âm thầm thở dài, đối phương là Điện hạ, lại là thái tử tương lai, bây giờ mình đương nhiên không thể quá mức thẳng thắn kiên quyết, dù sao còn phải chú ý đến mặt mũi của đối phương một chút.

"Đa tạ Tam điện hạ chăm sóc, chỉ là hiện tại thân thể Mục Ca khó chịu, trong lòng hỗn loạn, cần nghỉ ngơi cho khỏe một khoản thời gian, cho nên xin cho phép ta từ chức tư thư. . ." Nếu muốn sống theo mục đích của mình, chỉ có trước từ chức vụ gây chuyện này.

Mộ Dung Huyên thấy Tần Mục Ca không tiếp tục kiên trì không vào cung, chỉ là muốn từ chức quan, liền lập tức cho phép, vội hỏi: "Cái này ta đồng ý, ngươi dưỡng bệnh cho tốt, chỉ cần rỗi rãnh thì ta tới thăm ngươi, chờ có thời gian ta chắc chắn dẫn ngươi đi ra ngoài dạo chơi, thả lỏng một chút. . ."

Tần Mục Ca cười cười, không có nói được, cũng không có nói không được. Chỉ là ở trong lòng cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ, nếu chỉ có lời nói như vậy, đoán chừng ta lại cách bị đánh không xa. Bản tính ghen tị này của Vương Chỉ Nhược, sao có thể giáo dục một lát lại được, nếu có thể giáo dục lại được, cha mẹ của nàng có thể đã sớm giáo dục đi, nếu như thái độ của nàng thay đổi, chỉ có thể nói nàng cũng chỉ là ngấm ngầm chịu đựng thôi. Chờ sau khi gả cho Mộ Dung Huyên, sớm hay muộn bản tính vẫn sẽ lộ ra ngoài.

Thật ra thì nói thật, ai cũng có lòng ghen tỵ, hơn nữa lúc để ý một người.

Nhưng Vương Chỉ Nhược ghen tị đã đạt đến mức thần hồn nát thần tính, hơn nữa lòng dạ hung ác, không thể so với người bình thường. Tương lai cho dù làm hoàng hậu cũng không có khả năng lớn sẽ làm được mẫu nghi thiên hạ, phần lớn sẽ nguy hại hậu cung.

Nghĩ tới những thứ này, nàng lại tiếc một phen cho Mộ Dung Huyên.

--- -------《 mùa xuân hạ đường thê 》 đường phân cách --- ------

Kể từ sau khi Mộ Dung Huyên đến thăm Tần Mục Ca, chức tư thư của nàng coi như là chính thức từ đi, lần này ngày chợt trở nên đơn giản, mỗi ngày ở phủ Đại tướng quân đọc sách, thêu thêu hoa, nói chuyện với Lãnh Thanh Phong, sau đó mỗi lúc trời tối cũng sẽ gặp Mộ Dung Khinh Hàn và Hiên Viên Triệt, bởi vì bữa tối trong một ngày là mọi người cùng nhau dùng.

Tần Mục Ca vừa ở phủ Đại tướng quân, vừa bắt đầu vạch kế hoạch cuộc sống mới của mình. Nàng liên lạc với nha hoàn Phủ Cầm Tần phủ, kêu nàng bắt đầu tìm kiếm chỗ ở thích hợp trong thành, hơn nữa bắt đầu bàn bạc bắt tay vào một cửa hiệu vải nho nhỏ.

Lãnh Thanh Phong rất rõ ràng với hành động của Tần Mục Ca, bởi vì mỗi ngày hắn vốn như hình với bóng với nàng, thậm chí còn cùng đi thực địa khảo sát một phen với nàng.

Trừ ra này đó, hắn thấy Tần Mục Ca gần như khôi phục rồi, liền nhân cơ hội khích lệ nàng tu luyện nội lực của mình, để nâng cao căn cơ võ công của chính nàng.

"Ngươi những thứ này ta đều không có hứng thú, hiện tại ta cảm thấy hứng thú nhất chính là làm sao kinh doanh cửa hiệu thật tốt, để cho nửa đời sau của mình trôi qua thoải mái một chút." Lúc này Tần Mục Ca ngồi ở sau án thư (bàn sách) đang tính toán ghi chép, cũng không ngẩng đầu lên muốn nói lên quan điểm của mình với Lãnh Thanh Phong.

Lãnh Thanh Phong thật sốt ruột, nhưng mà hắn nhẫn nhịn cảm xúc, đi tới trước thư án đôi tay che sổ sách Tần Mục Ca, nói: "Cái này lại không làm chậm trễ quá nhiều thời gian của ngươi, ta dạy miễn phí cho ngươi, sư phụ tốt như vậy ngươi đi đâu mà tìm -- ngươi không suy nghĩ một chút, bộ dáng ngươi đẹp mắt như vậy, nếu một người đi ra ngoài gặp phải đạo tặc hái hoa, hoặc là kẻ tâm thuật bất chánh muốn chiếm tiện nghi của ngươi thì làm thế nào?"

"Ngươi có cảm giác ngươi thật giống như càng ngày càng già rồi hay không? Nghe nói người già rồi chỉ thích càu nhàu không hết này, tương lai của ta gả cho một phu quân biết võ công không phải là có thể rồi sao? Luôn luôn có người có thể bảo vệ còn không cần tốn tiền, có lợi biết bao?" Tần Mục Ca ngẩng đầu trịnh trọng giải thích cho đối phương, "Chuyện quan trọng nhất, loại nội lực thần kỳ gì đó không phải muốn có thì có, tỷ tỷ ta số tuổi cũng lớn như vậy, sao có thể luyện cái đó? . ."

Thật là, hắn biết võ công thì cho rằng mọi người trong thiên hạ cũng phải biết võ công sao? Mình có thể đánh hai cái, đối phó đám người là được rồi, ở phương diện này mình không định theo đuổi nhiều, dù sao mình cũng không phải là nhân tài luyện võ, cũng không cảm thấy hứng thú.

"Sao lại không thể luyện, ngươi không luyện làm sao biết, này lại tăng ngộ tính (năng lực) lên rất mau -- còn có thể giúp ngươi giữ gìn tuổi trẻ. . ." Lãnh Thanh Phong bắt đầu nói hưu nói vượn, con gái đều sợ già yếu đi, xem nàng có thể động lòng hay không.

Quả nhiên, đôi mắt Tần Mục Ca chợt lóe mấy cái.

"Như vậy đi, có thời gian thì miễn cưỡng học một ít với ngươi. . ."

Lãnh Thanh Phong cười khổ vội vàng gật đầu, mặc dù đối phương dáng vẻ đại gia – đời người thật là ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, phải biết cái bộ dáng này của đối phương vốn là ký hiệu vẻ mặt của mình có được hay không?

Bao nhiêu người muốn xin tự mình đi dạy, mình không có nhàn hạ thoải mái đó!

Lập tức, Lãnh Thanh Phong liền lôi kéo Tần Mục Ca bắt đầu dạy nàng phương pháp thổ nạp nền tảng nhất, còn có ngồi thiền dưỡng thần.

Tần Mục Ca cũng rất phối hợp, theo Lãnh Thanh Phong một người ở * lên,trang@d#d#l#q#d@bubble một ở trên giường bắt đầu nhắm mắt ngồi xuống thiền định.

Lãnh Thanh Phong nhìn dáng vẻ Tần Mục Ca nghiêm túc, trong lòng vui mừng khó có thể hình dung, thấy nàng nhắm mắt được một khoản thời gian, cho rằng nàng hẳn là tiến vào cảnh đẹp, hiện tại yên lặng như thế nên dễ dàng nhập cảnh, cho nên hắn cũng bắt đầu nhập thiền.

Không biết đã trải qua bao lâu, bên tai Lãnh Thanh Phong truyền đến âm thanh sâu kín âm u lạnh lẽo của Hiên Viên Triệt.

"Vì sao ngươi ngồi thiền ở chỗ này?. . ."

Lãnh Thanh Phong vội mở mắt ra, quả là Hiên Viên Triệt bày ra vẻ mặt đẹp đẽ không có biểu cảm gì xuất hiện ở trước mặt.

"Chính ta đang dạy tỷ tỷ. . . . . ." Hắn vừa nói, vừa thuận tay chỉ một *.

"À? !" Hắn thất thanh kêu một câu.

Không biết từ lúc nào, Tần Mục Ca đã sớm từ ngồi thành nằm, ngã ở trên * đi ngủ mất!

"Nàng đã nghỉ ngơi, làm sao ngươi vẫn còn ở đây? Không biết nên kiêng dè sao? . . ." Lông mày Hiên Viên Triệt nhíu chặt, không khách khí chút nào chỉ trích Lãnh Thanh Phong.

Người này không hiểu quy củ gì, nam và nữ nên có khoảng cách thì phải giữ, mà hắn da mặt dày dựa vào gọi Tần Mục Ca một tiếng"Tỷ tỷ" thì liều chết ỷ vào không đi, thật là khiến người ta thấy khó chịu!

"Nàng đang ngồi thiền, mới vừa rồi." Hình như Lãnh Thanh Phong cảm giác hơi thất lễ, dù sao đây thuộc về khuê phòng, chủ nhân đã ngủ thiếp đi mình còn ở đây, thật là có chút không thích hợp, chính là mình lại có cảm tình đặc biệt với nàng, cũng là không nên -- nhưng là, mình cũng rất oan uổng, ai có thể nghĩ tới nàng sẽ ngủ say sưa chứ?

Hắn vội vàng xuống giường mang giày vào định chạy tới gọi Tần Mục Ca tỉnh lại, lại bị Hiên Viên Triệt ngăn lại.

"Được rồi, Vương Gia gọi ngươi qua, ngươi đi trước đi."

Lãnh Thanh Phong nhẫn nhịn, nhìn một chút Tần Mục Ca ngủ không có phòng bị gì, cả người khoan khoái, tim không khỏi mềm mại xuống, vừa giận vừa buồn cười khẽ nói: "Ngươi còn ngủ, chờ ta quay lại nói chuyện với ngươi. . ."

Mặt Hiên Viên Triệt không chút thay đổi nhìn Lãnh Thanh Phong sau khi rời khỏi đây, liền ngồi ở trước * tay nhè nhẹ lắc lắc cánh tay Tần Mục Ca, kêu: "Tần Mục Ca, tỉnh dậy, nên ngủ đủ rồi. . ."

Trong hoảng hốt bị người không ngừng gọi, Tần Mục Ca có chút nổi cáu, mở ra mắt buồn ngủ mông lung lười nhát hỏi "Người nào vậy. . ."

Chờ ánh mắt rõ ràng, nàng phát hiện không biết từ lúc nào Hiên Viên Triệt ngồi ở trước mặt mình!

Vụt một phen, nàng ngồi dậy ngay cố gắng mở to đôi mắt lim dim buồn ngủ hỏi: "Lúc nào thì Đại tướng quân tới đây?. . ."

Ý ở ngoài lời rất rõ ràng, đối phương đi vào phải gọi nha hoàn đánh thức mình mới đúng.

"Nghe nói Tần tiểu thư đang ngồi thiền?. . . Luyện công gì đó sao? . . ." Hiên Viên Triệt bỏ qua chất vấn của Tần Mục Ca, lành lạnh nhắc đến đề tài này.

Gương mặt Tần Mục Ca lập tức đỏ, vội vàng nhìn một vòng trong phòng, phát hiện người bảo vệ Lãnh Thanh Phong không có ở đây, lúc này mới thở ra một hơi, ngượng ngùng cười một tiếng: "Lãnh Thanh Phong nói ngồi thiền có thể giữ gìn tuổi trẻ, cho nên ta liền thử một chút, kết quả. . . Ngủ mất . . ."

Trán Hiên Viên Triệt xẹt qua vài vạch đen, thấy hắn lười biếng duỗi cánh tay, mở ra eo Tần Mục Ca, buồn buồn hỏi: "Mấy ngày nay nghe nói ngươi định đi mua cửa hiệu hả?"

Tần Mục Ca mang giày vào, vừa ngồi ở phía trước cửa sổ lại chải đầu lần nữa vừa trả lời: "Ừ, đã từ chức vụ tư thư, ta cũng cần tự nuôi mình, kinh doanh tốt, thì nửa đời sau ổn định rồi. . ."

Hiên Viên Triệt muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là dùng âm thanh có vẻ yếu ớt nhỏ nhẹ phát biểu một câu: "Cũng không phải là không lấy chồng, vậy cần ngươi khổ cực như vậy. . ."

Không nói những lời này còn được, sau khi nói những lời này Tần Mục Ca nghiêng mặt lành lạnh cho một câu: "Thông qua kinh nghiệm nhìn mấy ngày nay, một cô gái có năng lực nhất là dựa vào chính mình, mà không phải đàn ông. . ."

Hiên Viên Triệt cứng họng, không phản bác được, chốc lát, hắn cười như không cười lại mở ra một đề tài khác.

"Ngươi đã cự tuyệt Tam điện hạ rồi hả? -- ngươi mượn Vương Chỉ Nhược để từ chối hắn sao? . ."

Tần Mục Ca từ từ cắm cây trâm cuối cùng vào trước búi tóc, chậm rãi xoay người lại cười nói: "Đại tướng quân, ngươi không cảm thấy lòng hiếu kỳ của mình quá nặng sao? . . ."

Đối phương không có chối bỏ, đó chính là gần như thừa nhận, cô gái này thật là thích tính toán.

Hiên Viên Triệt nhếch miệng cười yếu ớt không nhìn thấy, thấy vẻ đẹp đối phương tự nhiên sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, cử chỉ lưu loát cười tươi như hoa, thì trong lòng của hắn không khỏi nổi lên tình cảm vui vẻ không hiểu.

"Đúng rồi, mấy ngày này có thích khách tìm ngươi làm phiền không?" Tần Mục Ca nhớ tới chuyện này, vội hỏi đối phương một câu, Lãnh Thanh Phong này nói qua không chỉ một nhóm thích khách tìm hắn gây phiền toái, cũng không biết hắn đắc tội với ai, dĩ nhiên mình cũng không thể hỏi cái này.

Hiên Viên Triệt suy nghĩ một chút, lại cười nói: "Có, chẳng qua ta không thèm để ý bọn họ, chờ thời gian này hết bận ta sẽ trừng trị bọn họ thật tốt."

"Mọi việc cẩn thận một chút." Tần Mục Ca có chút do dự, cuối cùng vẫn nói ra những lời này.

Gương mặt tuấn tú Hiên Viên Triệt khẽ cứng lại, mắt phượng hơi nhíu, không nháy mắt nhìn Tần Mục Ca, mang theo vài phần cẩn thận và thử dò xét, khẽ hỏi: "Ngươi . . . Lo lắng cho ta. . ."

"Đúng vậy, thế nào? Những thích khách kia rất lợi hại, vừa đao kiếm vừa ám tiễn (bắn lén), nhất định phải coi chừng mới. . . . . ."

Lời nói của Tần Mục Ca vẫn chưa nói hết, thân thể cũng đã bị Hiên Viên Triệt chặn lại kéo tới!

Một tay của hắn vịn hông của nàng, một tay giữ chặt tay của hắn, hơi cúi đầu nhìn vào trong mắt nàng, dùng giọng nói rất phong phú * lực của hắn chậm rãi nói: " Vì sao ngươi không hận ta? . . . Trước ta không tốt với ngươi như vậy. . . . . . Ngược lại bây giờ lo lắng cho ta. . ."

Khoảng cách với đối phương cách chưa đủ nửa thước, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn của Tần Mục Ca bỗng ửng hồng, đương nhiên nàng không nghĩ tới Hiên Viên Triệt sẽ làm ra hành động này!

Bốn mắt nhìn nhau.

Khách quan mà nói, dáng dấp hắn thật là thuộc về loại mỹ nam yêu nghiệt hại nước hại dân này, nhưng mà kiếp sống ngựa chiến làm cho hắn không có một chút âm nhu ẻo lả, giơ tay nhấc chân đều là hiên ngang mạnh mẽ, Lãnh Ngạo (lạnh lùng kiêu ngạo) dứt khoát.

"Nếu như luôn tính toán chi li, có vui vẻ gì đáng nói? Cuộc đời ngắn ngủi khổ sở, ta muốn vui vẻ nhiều hơn. . ." Tần Mục Ca vừa nói chuyện, không biến sắc giải phóng mình từ trong ngực Hiên Viên Triệt ra ngoài, sau đó rút ra ngoài hai thước, yên lặng xa cách lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Có lẽ là cảm thấy mình hơi luống cuống, Hiên Viên Triệt vội ho một tiếng, che giấu bối rối của mình, xoay người đi ra ngoài.

Lúc này lòng của Tần Mục Ca mới bắt đầu thình thịch nhảy dựng lên, giống như hươu chạy.

Ngay lúc lòng của nàng thoáng lấy lại yên tĩnh, Lãnh Thanh Phong lại tới, mà còn mang theo một tin tức quan trọng!



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...