Chuyện Người Không Biết
Chương 8
Trình Mực Lăng quan sát vẻ mặt cô, mới vừa rồi anh có mấy phần lạnh lùng thì bây giờ đều biến mất tiêu.
Ngày đó cô đi vội vã, không báo với anh câu nào. Trong lòng Thanh Thử vẫn có phần hơi áy náy.
Trình Mực Lăng mặc tây trang màu đen. Trong đại sảnh rộng lớn anh lại chói mắt như thế. Thanh Thử trừng mắt nhìn anh giải thích, "Chú rể là bạn học của anh trai em, anh ấy không rảnh nên em đi thay."
Trình Mực Lăng thấy hôm nay cô mặc váy đầm, mặt mày anh nhu hòa đi mấy phần. Đây là lần đầu tiên anh thấy cô mặc váy, Thanh Thử luôn theo phong cách thoải mái thuận tiện.
Có thể thấy Thanh Thử yêu cầu không cao.
Tương lai —— sẽ dễ nuôi lắm đây.
"Thật là trùng hợp, anh cũng là bạn học của chú rể."
Thanh Thử đã nghĩ tới.
Chỉ chốc lát sau phù rể đã trở lại, nhìn thấy bên cạnh Thanh Thử có nhiều hơn một người, phù rể chào hỏi, không dấu vết quan sát anh, trong lòng thắc mắc hai người bọn họ có quan hệ như thế nào.
"Thanh Thử, nếu em thấy nhàm chán, có thể ngồi cùng bọn anh một chút."
Thanh Thử thầm nghĩ, cô tuyệt không nhàm chán."Anh cứ đi làm việc của mình đi, đừng để ý đến tôi."
Chiếc đầm cô đang mặc không có tay, phác họa vóc người gầy gò của cô, ánh mắt người phù rểluôn đặt trên người cô.
Trình Mực Lăng trầm ngâm chốc lát, cởi áo khoác của mình xuống, "Điều hòa không khí ở đây để nhiệt độ thấp quá." Anh tự nhiên đem áo khoác choàng lên vai cô.
Lúc chiếc áo chạm phải da thịt cô, Thanh Thử khẽ run lên.
Khóe mắt người phù rể giật một cái, đây là tình huống gì. "Anh có việc, xin phép đi trước nhé." Lúc đi còn quay đầu liếc mắt nhìn Trình Mực Lăng.
Chưa kịp gì thì đã bị chặn đứng, người phù rể không thoải mái bỏ đi.
Khóe miệng Trình Mực Lăng không khỏi cong cong lên."Vệ Nhiên cùng anh sang Mỹ du học, vốn dĩ là anh làm phù rể cơ ."
"Vậy làm sao anh không làm?" Thanh Thử tò mò.
Trình Mực Lăng trịnh trọng nói, "Cậu ta sợ đến lúc đó cô dâu không thèm nhìn cậu ta."
Thanh Thử bật cười, "Nếu anh làm phù rể thì em khẳng định không chỉ có cô dâu chăm chăm nhìn anh, có khi tất cả phụ nữ ở đây đều chăm chăm nhìn anh luôn ý chứ."
Trình Mực Lăng chợt cười, khóe miệng của anh vừa động, có người đi tới chỗ bọn họ.
"Mực Lăng ——" là một đôi vợ chồng trung niên.
"Bác trai, bác gái ——" Trình Mực Lăng lễ phép chào hỏi.
Vị phụ nhân quan sát Thanh Thử, thấy trên vai cô khoác áo vét màu đen.
Trình Mực Lăng thuận thế giới thiệu, "Học muội của cháu, Tiêu Thanh Thử."
Vẻ mặt phụ nhân cười cười, gật đầu một cái, "Người trẻ tuổi các cháu tán gẫu đi, có thời gian thì tới bên này chơi." Khẽ tặng thêm một câu, "Mang theo học muội nữa nhá."
"Được ạ." Mực Lăng hớn hở hứa hẹn.
Mặt Thanh Thử nóng lên.
Lúc khai tiệc, Trình Mực Lăng rất tự nhiên mà ngồi chung một chỗ cùng Thanh Thử. Bạn học của cô dâu chú rể đều ngồi ở mấy bàn này, Thanh Thử không nhận ra ai. Nhưng tất cả mọi người đều rất chú ý cô, à dĩ nhiên là chỉ những người đàn ông còn độc thân thôi.
Trước khi khai tiệc, không ít ánh mắt cũng tăng tại trên người cô. Thậm chí còn có người cầm điện thoại di động lén chụp hình cô.
Trình Mực Lăng thấy trong mắt, nhưng cũng rất bình tĩnh.
Lúc thưởng tiệc, thỉnh thoảng anh lại gắp rau cho Thanh Thử, lại nói nhỏ mấy câu. Nhờ thế, số cặp mắt nhìn chăm chăm vào Thanh Thử cũng ít đi nhiều.
"Nếm thử cái này đi, giải nhiệt tốt lắm." Trình Mực Lăng nói nhỏ."Viết thương trong miệng em sao rồi?"
Thanh Thử chắt lưỡi, "Khỏi rồi ạ." Sư huynh à, huynh đừng có gắp thức ăn cho em nữa đi, mấy người đẹp chung quanh nhìn em đến phát khiếp kia kìa.
Trình Mực Lăng gật đầu một cái.
Tiệc cưới chính thức bắt đầu, người dẫn chương trình nói mấy câu đã làm bầu không khí sôi nổi hẳn lên.
Khi chú rể thề nguyền với cô dâu bằng những từ ngữ trịnh trọng nhất: anh sẽ yêu em đến Thiên Hoang Địa Lão, sẽ yêu thương em cả cuộc đời này.
Một câu nói đơn giản, làm cảm động bao nhiêu tân khách đang có mặt.
Trong bóng tối, Thanh Thử bỗng nhiên có cảm giác khóe mắt mình ướt nhẹp, cô nhanh chóng đưa tay lau đi.
Chốc lát sau, cô dâu chú rể tới đây mời rượu.
Chú rễ cùng Trình Mực Lăng cụng chén một cái, "Sao cậu lại ngồi bàn này?" Nhìn Thanh Thử đang ngồi một bên, "Thì ra là như vậy." Chú rể cho anh một ánh mắt. Chợt nhớ tới cái gì .
"Mực Lăng, đây là em gái bạn tốt của tớ, Tiêu Thanh Dương, Thanh Thử đang làm ở chỗ cậu đấy, về sau giúp đỡ em nó nhiều hơn nhé."
Chú rể quay đầu lại nói với Thanh Thử, "Thanh Thử, đừng có khách khí với cậu ta, cứ coi như người mình."
Ly rượu trong tay Thanh Thử rung rung, cô cười một tiếng.
Chú rể cô dâu bèn rời đi.
Trình Mực Lăng ngước nhìn cô, Thanh Thử sờ khóe miệng một cái, "Sao thế ạ?"
"Không nghĩ tới Tiêu Thanh Dương lại là anh trai em." Anh khẽ nghiêng cơ thể, một tay bưng ly rượu."Hồi còn học ở Mỹ, thầy dạy môn kinh tế của anh khen ngợi cậu ấy ba lần. Vị giáo sư đó rất ít khi khen ai, anh trai em rất lợi hại."
Thanh Thử khẽ cười một tiếng, nhắc tới anh trai mình, nét mặt của cô dịu dàng hơn, "Anh trai em từ nhỏ đã rất thông minh, học cái gì cũng rất mau. Mười lăm tuổi anh ấy đã lên đại học, ước mơ ban đầu của anh ấy là trở thành một khoa học gia cơ."
Trình Mực Lăng gật đầu một cái, "Nhiều khi chúng ta chọn lựa không phải cho mình."
Thanh Thử sững sờ một chút, "Đúng vậy, anh trai em phải gồng gánh vì cả gia tộc." Cô chợt le lưỡi một cái, "Cho nên em mới nhẹ nhàng như vầy."
Mặt mày Trình Mực Lăng cũng không tự giác mềm đi mấy phần.
Không biết rằng, hai người ngọt ngào nói chuyện với nhau chọc cho bao nhiêu người đỏ mắt.
Hôn lễ kết thúc, hai người cùng nhau đi chào hỏi đôi tân hôn. Chú rể uống nhiều rượu, sắc mặt đỏ bừng."Anh em, gặp được người mình thích thì phải chủ động tích cực vào, đừng có mà chậm chậm chạp chạp."
Cô dâu đỡ anh, dịu dàng săn sóc, "Anh bớt nói vài câu đi."
"Mực Lăng, lúc nào thì đến lượt cậu?" Ánh mắt của mọi người đều rơi vào hai người.
Thanh Thử không dấu vết đi sang một bên.
Trình Mực Lăng cong khóe miệng, "Không vội, đợi tớ luyện tốt tửu lượng cái đã. Chúng tớ đi về trước nhé." Anh nói là "Chúng tớ", đưa tay kéo tay Thanh Thử.
Chú rễ đột nhiên hô, "Này! Cậu! Đừng có động tay động chân! Cậu không nhìn xem, đấy là em của bạn tớ."
Thanh Thử vừa định rút tay ra, nhưng Trình Mực Lăng cầm chặt hơn cô tưởng.
Chú rễ chớp chớp mắt, "Đó, Mực Lăng, đưa Thanh Thử về hộ tớ nhé. Anh đã đồng ý với anh trai em sẽ chăm sóc tốt cho em."
Thanh Thử thoáng nhìn cô dâu đang tựa đầu vào vai chú rể, không khỏi lắc đầu một cái.
Một mạch đi thẳng đến chỗ để xe, Trình Mực Lăng mới buông tay cô ra.
Thanh Thử ngồi ghế cạnh ghế lái, thở ra một hơi dài, lòng bàn tay cô đã toát ra một tầng mồ hôi.
Một hồi lâu xe cũng không có khởi động, Thanh Thử nhìn ngoài cửa sổ.
"Thanh Thử ——"
"Sư huynh, sao thế ạ?" Giọng Thanh Thử căng thẳng.
Trình Mực Lăng khẽ gõ tay lái, "Thắt dây an toàn vào."
Thanh Thử trong lúc nhất thời không biết nói gì, vội vàng thắt dây an toàn.
Trình Mực Lăng cho xe chạy, không chút để ý nói một câu, "Vệ Nhiên đã trịnh trọng giao phó anh phải chăm sóc em thật tốt, anh phải thủ tín."
Thanh Thử: . . . . . .
Nửa giờ sau, hai người về đến nhà, Trình Mực Lăng đưa cô về đến tận cửa. Hành lang im ắng, chỉ có tiếng hít thở nhè nhẹ của hai người.
Thanh Thử ngỏ ý cảm ơn."Sư huynh, cám ơn anh."
Trình Mực Lăng gật đầu một cái, "Lời cảm ơn của em anh sẽ để trong lòng."
Đầu ngón tay Thanh Thử vẫn vuốt ve cái chìa khóa, không nói một câu.
Ý cười trên khóe môi Trình Mực Lăng từ từ nhạt nhòa đi, "Nghỉ ngơi sớm một chút." Nói xong, anh liền xoay người vào thang máy.
Khoảng cách lầu trên lầu dưới gần như vậy, lại làm cho một con người luôn liệu biêt trước mọi thứ cảm thấy hơi bất lực.
*****
Hai ngày sau, Thanh Thử ngồi trên chuyến xe lửa hướng về Lhasa . Trước khi xuất phát, cô không báo với ai.
Chỉ có điều khi xe lửa khởi hành chưa lâu, điện thoại di động nhận được một tin nhắn.
Chú ý an toàn.
Thanh Thử nhìn chằm chằm cái tên đó —— Trình Mực Lăng.
10 giờ 40 phút tối, xe lửa vững vàng đi về phía trước, cô nhìn ngoài cửa sổ, một vùng tăm tối, trước mắt dần dần mơ hồ, một giậy kia khi nhắm mắt lại, cô nghe thấy tiếng tim mình đập.
Sáng hôm sau, lúc cô tỉnh lại, đã đến Trịnh Châu. Đơn giản rửa mặt, ăn bữa sáng xong, Thanh Thử ngồi cạnh cửa sổ, cơ thể hơi mệt mỏi, cô ưỡn lưng.
Chợt nghe thấy tiếng máy chụp hình truyền đến từ sau lưng, vừa quay đầu lại, liền thấy một người con trai tay cầm điện thoại di động. Thanh Thử nhíu nhíu mày.
"Hi, hình ảnh mới rồi quá đẹp, yên tâm tôi chỉ chụp bóng lưng cô thôi.” Người con trai nói liền một mạch bằng giọng phổ thông rất chuẩn.
Thanh Thử chỉ gật đầu một cái, không muốn nói nhiều, xoay người đi về buồng của mình.
Người con trai đuổi theo cô, "Tôi tên là Phó Hàn Trạch, đi Tây Tạng du lịch, cô cũng thế sao?"
Thanh Thử không để ý đến anh ta.
Người này hình như có hứng thú với cô, một đường theo cô đến buồng xe.
Sắc mặt Thanh Thử trầm xuống, "Thật xin lỗi, xin anh đừng đi theo tôi nữa." Trước kia đi du lịch không phải là chưa từng gặp qua chuyện như vậy.
Anh ta cào tóc, "Hắc, tôi ở sát vách với cô." Lúc này có một cô gái đi tới, "Hàn Trạch, sao thế?"
Thanh Thử nhìn cô ấy một chút, cô gái có mái tóc ngắn, vóc dáng khoảng 1m65, cô ấy khẽ mỉm cười với Thanh Thử, cho người khác cảm giác rất ấm áp.
Người con trai đưa máy ảnh cho cô gái, "Mới vừa chụp một tấm hình, vị mỹ nữ này liền coi anh như người xấu vậy."
Cô gái cười khúc khích, giơ tay lên đánh vào vai anh ta."Thật xin lỗi, chúng tôi là sinh viên đại học D. Bạn trai tôi là vậy, nếu cô không thích, tôi sẽ xóa tấm ảnh đó đi."
Thanh Thử mỉm cười, "Không sao."