Chuyện Người Không Biết
Chương 34
Cô hít thở một hơi thật sâu để cho mình trấn định lại, có lẽ anh không nghe thấy tiếng chuông. Cô một lần lại một lần an ủi mình, loại cảm giác hoảng hốt này thật lâu trước đây, cô cũng như thế này, băn khoăn lo lắng, chỉ là kết quả lần đó thật sự vô cùng bi thảm.
Đêm, dần dần yên tĩnh. Cô lại không có một chút buồn ngủ nào, bàng hoàng lo lắng. Mở ti vi để dời đi sự chú ý của mình, vừa khéo trên TV đang phát tin tức giao thông.
Cô không yên lòng ngồi nghe.
Trong tin tức, phóng viên nói rõ ràng,"Tin tức vừa cập nhật, ước chừng lúc 6h10 phút, trên đường cao tốc XX đã xảy ra một vụ tai nạn giao thông, một chiếc ô tô đã tông vào đuôi xe tải, làm cho sáu chiếc xe khác bị va chạm liên đới, tài xế xe ô tô chết ngay tại chỗ, có bảy người bị thương ở hiện trường, giao thông ách tắc nghiêm trọng, cảnh sát ngành giao thông đã phải khẩn cấp tiến hành khai thông mới vừa khôi phục thông xe cho tuyến đường."
Thanh Thử ngẩng phắt lên nhìn màn ảnh, sắc mặt cô hoàn toàn trắng bệch, mờ mịt nhìn màn ảnh.
Cô không biết phải nói gì, trong lòng tràn ngập cảm giác bị đả kích nghiêm trọng, từng tầng từng tầng vùi dập cô.
Sát vách có người nói vọng qua cửa sổ "Làm ơn đi, đêm khuya rồi mau đi ngủ cho nhờ cái, tiếng TV ồn quá."
Thanh Thử hít một hơi, đầu ngón tay run rẩy cầm lấy điều khiển ti vi, tắt ti vi đi.
Khi điện thoại di động của cô đổ chuông lần nữa, nhạc chuông sắp kết thúc, cô mới nhận. Nhìn thấy tên anh thì cô đã phải áp chế nước mắt không kiểm soát được đã ứa ra.
"Thanh Thử ——" giọng anh nhỏ nhẹ khàn khàn, "Em đã ngủ chưa?" Anh vừa mới xem điện thoại di động thấy có cuộc gọi nhỡ, là cô gọi tới, cô rất ít khi chủ động gọi điện thoại cho anh.
Cô không nói gì."Sao vậy?" Anh nhẹ giọng hỏi.
"Trên đường xảy ra một chút tai nạn, sáng sớm ngày mai, chắc anh sẽ tới Ô Trấn." Giọng nói của Trình Mực Lăng lộ ra sự mệt mỏi, bây giờ anh đang trong bệnh viện, một tay truyền nước muối.
Giờ khắc này nghe được âm thanh của anh, cả cõi lòng cô rối loạn, khẽ cắn răng, "Em mới vừa mới xem tin tức."
"Anh không sao cả, chỉ bị thương nhẹ một chút thôi. Thanh Thử, em lo cho anh sao?"
Thanh Thử chịu đựng, cuối cùng từ trong miệng thốt ra hai chữ, "Đúng vậy." Em rất lo lắng cho anh. Không biết bắt đầu từ lúc nào, thứ tình cảm này đã xâm nhập vào trong lòng rồi.
Hai chữ đơn giản lại làm cho Trình Mực Lăng nói không ra lời. Thật lâu, anh mới mở miệng, "Nói chung sáng mai là anh có thể đến nơi. Em nghỉ ngơi cho tốt, đừng lo lắng."
Trình Mực Lăng đưa mắt nhìn dòng máu đỏ thẫm chảy vào trong ống chuyền. Y tá khẩn trương chạy tới, "Tiên sinh, hãy thả lỏng tay. Anh không thể làm như vậy." Y tá vội vàng rút kim tiêm."Như vậy rất nguy hiểm, anh có biết không?"
Thanh Thử nghe thấy lời y tá nói, cô suy đoán rất nhanh, "Anh vẫn còn ở bệnh viện?"
"Anh không sao đâu."
"Có thật không?"
"Anh bảo đảm mà, anh không lừa em đâu."
Thanh Thử thở ra một hơi, thầm nghĩ không có việc gì là tốt.
Y tá trẻ tuổi nhìn về phía người đàn ông đẹp trai, lời nói cũng dịu dàng hơn hẳn, "Tiên sinh, hãy vươn tay ra để tôi cắm kim lần nữa."
Trình Mực Lăng như đang mải suy nghĩ, không nghe thấy lời cô ta.
Y tá lo âu nhìn anh, trán anh có vết thương, đã xử lý rồi, tay anh bị thương do va chạm. Nhưng mới vừa rồi cô ta nhìn thấy trên mặt người đàn ông lộ ra nét mặt dịu dàng như nước, thâm tình như mực, làm cho người ta nhìn mà muốn đui mù cả mắt.
Trình Mực Lăng đứng lên, "Cám ơn."
Y tá khẽ mỉm cười, "À, không cần khách khí."
Cúp điện thoại, Thanh Thử từ từ bình ổn lại sự lo lắng của mình. Lúc này điện thoại di động có chuông báo tin nhắn. Thanh Thử nhanh chóng cầm điện thoại di động lên, là bạn học chung thời cấp hai của cô gửi cho.
"Thanh Thử, cậu nhớ kiểm tra hòm thư, tớ đã gửi vào hòm thư của cậu." Trái tim cô đột nhiên như ngưng đập mấy giây.
Thanh Thử không có một giây do dự, mở Laptop, tốc độ internet của khách sạn rất chậm, thật lâu sau, cô mới vào được email. Tâm tình cô nóng nảy khác thường.
Nội dung trong thư không nhiều lắm, nhưng Thanh Thử xem mất hơn một tiếng đồng hồ.
Từ từ ngữ tới hình ảnh, cô xem không sót một chút gì, chỉ sợ bỏ qua điều gì. Thanh Thử nhìn màn ảnh, đột nhiên cười một tiếng, trong lòng như có một âm thanh khăng khăng nói rằng: cô xem đi, có rất nhiều chuyện cô đâu có biết....
Đầu óc trống rỗng, không nói ra tâm tình gì. Cô liên hệ tất cả từ đầu tới cuối những chuyện xảy ra trong tháng này, nhưng vẫn có rất nhiều chỗ không rõ.
Trên khuôn mặt cô tràn đầy sự giãy giụa.
Thanh Thử vẫn ngồi ở đó, không nhúc nhích, trong đầu ong ong. Có mấy tiếng gõ cửa từ bên ngoài vọng vào, gõ đến mấy lần, cô mới xác nhận là đang gõ cửa phòng cô.
Mở cửa, Lục Kiều đứng ngoài cửa."Buổi tối khuya mở cái Tường Vi rách làm gì, quấy rầy giấc ngủ của người khác." Lục Kiều lên án.
Thanh Thử nhìn anh, nhưng ánh mắt giống như không có tiêu cự. Anh ta là ai, liếc một cái là thấy được đôi mắt hồng hồng của Thanh Thử, "Lại xem mấy bộ phim truyền hình chảy nước rồi à?"
Thanh Thử nhíu nhíu mày, không nói gì. Lục Kiều đi vào. Hai người đều yên lặng. Lục Kiều nào đã từng ở qua khách sạn nào tồi tàn như này. Trong lúc nhất thời không thể nào ngủ nổi, anh ta nghe thấy Thanh Thử bên này có động tĩnh, suy nghĩ một chút, sang tìm cô trò chuyện cũng hay.
"Nhà họ Lục và nhà họ Trình định kết thông gia?" Cô đột nhiên hỏi.
"Sao hả? Cô lo lắng?" Lục Kiều nhíu mày, gương mặt giảo hoạt."Đúng vậy đấy, hai nhà chúng tôi quan hệ rất tốt, Trình Mực Lăng và Lục Nam tuổi tác gần nhau, người lớn hai nhà đều muốn hai người họ kết hợp với nhau. Huống hồ, thái tử Trình thị trẻ tuổi ưu tú, nhiều năm như vậy luôn một mình, người nhà họ Trình gia tự nhiên mong muốn tìm được một cô dâu môn đăng hộ đối."
Thanh Thử đứng trước cửa sổ, trước mắt là một con sông tĩnh lặng, cô nói khẽ, "Lục tiểu thư rất đẹp."
Lục Kiều không hiểu, rốt cuộc cô muốn nói cái gì, "Tòa soạn bọn cô phái cô tới Ô Trấn lấy cảnh à?" Anh ta thật sự không tin Trình Mực Lăng sẽ để cô đi một mình, thế mà cô lại đi một mình cơ chứ.
Thanh Thử cười cười, lúc này ngược lại nói lời thật, "Tôi tự mình đi ra ngoài một chuyến."
Lục Kiều không khách khí ngồi lên ghế mây ở bên cạnh, cái ghế kẽo kọt vang dội, không có chút thoải mái nào, thế nhưng trong phòng cũng chẳng có chỗ nào khác ngồi được cả. Anh ta thản nhiên ngồi ở chỗ đó nhìn nghiêng Thanh Thử, "Cô đây là đang sợ nhà họ Trình không ủng hộ chuyện của hai người bọn cô?"
Trong lòng Thanh Thử khẽ động, quay đầu nhìn anh ta, nhẹ nhàng linh hoạt cười một tiếng, "Đúng vậy a, tôi rất lo lắng, tôi còn sợ nhà họ Lục và nhà họ Trình phối hợp với nhau để chèn ép tôi."
Lục Kiều bị cô nói đùa, "Cô xem mấy bộ phim thiếu não hơi nhiều rồi đấy, cô coi tôi là hạng người như vậy sao?"
"Đúng!" Thanh Thử bình tĩnh nói, “Anh thấy đấy, tôi mới va vào em gái anh có một phát thôi, anh đã bám sát không rời rồi."
Không ai có thể tưởng tượng được, cả đêm đó, hai người lại có thể nói chuyện giống như những người bạn.
Lục Kiều nhìn khóe miệng cô treo nụ cười yếu ớt, hơi mất hồn, trong lòng lại bộc phát cảm giác hận không được gặp gỡ sớm hơn."Ngủ không được, không bằng chơi trò chơi đi? Có hứng thú không?"
Thanh Thử lắc đầu một cái, "Lục Kiều, về nghỉ ngơi sớm một chút đi."
Lục Kiều mất hứng thú, "Thanh Thử, cô giấu giếm chính mình quá sâu, không phóng khoáng gì cả. Có điều, điểm này cô và Trình Mực Lăng rất giống nhau." Anh ta đứng lên, "Tôi đi về đây, cô cũng đi nghỉ sớm đi."
Khi mặt trời dần dần lên cao, sương mù dần dần tan đi, tia sáng mặt trời đầu tiên của buổi sáng sớm chiếu rọi vào trong phòng. Thanh Thử mở to mắt nhìn, cả đêm không ngủ, sắc mặt của cô rất kém, nhưng đầu óc lại tỉnh táo khác thường.
Khi Trình Mực Lăng tới, một chút kinh ngạc cô cũng không có.
Trán anh có một chỗ bị thương do va chạm, sau một đêm, màu sắc đã sậm lại. Thanh Thử nhìn vết thương của anh, người gần ngay trước mắt, trên người anh tỏa ra mùi vị nước sát trùng, thậm chí cô có hơi mất đi cảm giác, mất hồn trong chốc lát.
Trình Mực Lăng chớp chớp mắt, "Thế nào? Không quen?"
Thanh Thử cảm thấy thần kinh mình thình thịch nhảy lên nhảy xuống, "Nơi này có một nơi ăn sáng cũng không tệ lắm."
Lúc này trong cửa hàng không có nhiều người lắm. Mặt tiền cửa hàng rất nhỏ, diện tích hơn một trăm mét vuông, tất cả đều là bàn bát giác giống nhau, đều dùng ghế trúc, có cảm giác như được trở về với thiên nhiên.
Hai người đều không có khẩu vị gì. Thanh Thử gọi mấy món. Chỉ chốc lát sau, bữa ăn sáng được đưa tới.
"Nơi này quả là thư thái." Trình Mực Lăng nói."An tĩnh không hề ồn ào náo động."
Thanh Thử hoảng hốt, hai mắt thâm trầm như biển, không nói một lời. Bọn họ ngồi ở trong góc, phía trước là một đôi vợ chồng, ngồi mặt đối mặt, người vợ dùng cái muỗng của mình xúc một muỗng sữa đậu nành đưa đến bên miệng người chồng.
Hình ảnh ấm áp lòng người.
Thanh Thử chỉ cảm thấy trước mắt có cái gì thoáng qua, sự do dự trước giờ nơi giữa hai lông mày từ từ trở thành kiên quyết. Cô cầm muỗng khuấy động sữa đậu nành trước mặt, thôi không còn giãy dụa trong lòng nữa, rốt cuộc cô mở miệng, "Mực Lăng, khi anh đi du học đã tham gia vào một câu lạc bộ chụp ảnh."
Hô hấp Trình Mực Lăng từ từ trở nên nặng nề, bàn tay đột nhiên nắm thành quả đấm, bốn mắt nhìn nhau, anh không nhìn rõ nét mặt cô, nhưng thấy được gì đó từ vành mắt cô, "Đúng vậy."
Khóe mắt Thanh Thử khô khốc, như bị bão cát thổi vào, cổ họng tắc nghẹn khó tả.
"Anh đã quen biết Nguyên Lê từ lâu." Giọng nói của cô chỉ có sự bình thản. Cũng có nghĩa là, anh đã biết tới sự tồn tại của cô từ lâu rồi.
Sắc mặt Trình Mực Lăng nghiêm trọng, sau một hồi lâu, anh giật giật mắt, "Rất xin lỗi, anh vẫn gạt em chuyện này, quả thật là anh có quen biết Tống Nguyên Lê."
Thanh Thử không biết nên khóc hay nên cười. Từ đầu chí cuối, cái gì anh cũng biết. Thế nhưng cô lại chẳng biết gì cả. Cô cắn môi thật chặt, "Cho nên, anh tạo dựng 《 Đồ Trung 》, anh đào tạo Chu Mật——" bước đi này, anh đã sớm bố trí tốt.
"Tại sao?" Cô nói từng chữ từng chữ một cách khó khăn, trước mắt hoàn toàn mông lung. Cô nhìn anh, nhưng cô phát hiện mình vốn nhìn không thấu người trước mắt.
Thì ra những chuyện cô nghĩ là trùng hợp, đều là anh cố ý cả.