Chuyện Người Không Biết
Chương 1-2
Nhất thời trường hợp đã vượt qua khả năng khống chế ban đầu của ban tổ chức chương trình.
Thế mới nói, một khi phụ nữ đã điên cuồng lên thì chẳng có ai ngăn nổi.
Lui xuống trong đám người đang ồn ào chen lấn tán loạn, Tiêu Thanh vừa mới cất bước định ra khỏi chỗ thị phi này, gót chân cô đột nhiên bị ai đó giẫm vào, sau lưng cô cũng bị người ta va vào một phát, cô không kiểm soát được cơ thể nên nghiêng về phía trước, điện thoại di động trong tay tuột ra ngoài. Cô đang định đi nhặt thì sau lưng lại bị người ta va vào một phát nữa.
Một chặp đau nhức khó chịu.
“Aizz…” Còn chưa kịp nói xong, cô nghiêng đầu liền thấy có hai cô bé đồng học nhào về phía mình. Tiêu Thanh Thử muốn khóc, chỉ có thể giơ cánh tay lên che đầu, làm động tác vùng vẫy cuối cùng trước khi chịu trận.
Thời gian chậm chạp qua, thế mà đau đớn không thấy đến. Ánh mắt Thanh Thử nhìn đến điện thoại của mình, nó đáng thương nằm cạnh một đôi giày da màu đen, Thanh Thử nhanh mắt nhưng không nhanh tay, tay cô đụng vào quần tây của người đàn ông. Cô trơ mắt nhìn một đôi tay trắng trẻo sạch sẽ nhặt điện thoại di động lên chỉ trước cô một bước. Thanh Thử nâng mắt lên liền nhìn thấy khuôn mặt gần ngay trước mắt.
Anh đưa một tay đỡ cánh tay cô, “Có bị thương không?” Câu hỏi có âm thanh rõ ràng, từng chữ từng chữ như giọt nước rung động tận tâm can.
Tiêu Thanh Thử đứng lên, nhìn người trước mặt, lông mày tuấn lãng tinh xảo, khuôn mặt nhu hòa. Cô nói, “Cảm ơn, em không sao.” Ánh mắt cô rơi vào chiếc di động của mình, Trình Mực Lăng đưa di động cho cô, anh nhẹ giọng nói một câu xin lỗi.
Trợ lý của Trình Mực Lăng kinh ngạc hô lên, “Thanh Thử, Thanh Thử…”
Thanh Thử nhìn qua Chu Mật rồi lại nhìn Trình Mực Lăng, Chu Mật là ông chủ mới tháng trước vừa nhậm chức ở công ty, thì ra đó là công ty của Trình Mực Lăng.
Đầy người vây chung quanh, thầy giáo phụ trách cùng với hội học sinh cố gắng giải tán mọi người.
“Mực Lăng, mau đi đi.” Phó viện trưởng nói đùa: “Nếu trò không đi thì chắc không xong mất, nữ sinh trường mình không bỏ được sư huynh.”
Ánh mắt Trình Mực Lăng nhìn thoáng qua thấy bản thân mình xốc xếch, bèn gật đầu một cái.
Chu Mật kéo tay Thanh Thử qua, “Thanh Thử, cô cứ đi xuống với tôi cái đã.”
“Không___” Cô còn chẳng có cơ hội cự tuyệt.
Chu Mật lôi kéo cô đi thẳng đến bên một chiếc xe hơi màu trắng mới dừng lại. Cô thấy trên xe còn có một người. Chỉ thấy khuôn mặt Chu Mật hớn hở, “Trình tổng, đây là bạn tôi, Tiêu Thanh Thử, chính là tác giả chính của ‘Phi’.”
Trình Mực Lăng xuống xe.
Thanh Thử định thần lại, nhờ vào ánh điện hơi tối mà nhìn hình dáng khuôn mặt đang nghiêng nghiêng của anh.
“Thanh Thử?” Trình Mực Lăng chậm rãi ghi nhớ tên cô, “Ấp lý hướng sơ vu, hàn lưu tự thanh thử.”
Thanh Thử nhìn vào đôi mắt anh, lông mi của anh thật là dài, thật là dày, so với của phụ nữ còn dày hơn. “Đúng rồi.” Tên của cô là chữ lạ, rất nhiều người không biết.
Chu Mật vỗ tay khen ngợi, “Trình tổng thật là tài hoa!”
“Trùng hợp là tối qua tôi đọc ‘Đại hội nghe viết chữ Hán Trung Quốc’ thôi, trong đó có nhắc đến.”
Thanh Thử không nhịn nổi mà nở nụ cười.
Chu Mật đang cười liền đông cứng tại chỗ luôn, Trình tổng thật là không nể mặt gì cả.
“Chu Mật đã đề cử em với tôi, về sau hợp tác vui vẻ.” Anh ưu nhã vươn tay, Thanh Thử ngạc nhiên nhìn anh. Tay cô bị Chu Mật kéo nhẹ, cô mới vươn tay.
******
Trở về rồi Thanh Thử mới phát hiện ra màn hình di động bị nứt, trong nháy mắt khuôn mặt cô xị ra.
Phải thay rồi.
4000 đồng, tiền tiêu trong ba tháng của cô đấy.
Tại họa bất ngờ chính là đây.
Trở lại ký túc, ba người kia đều ở đây, “Trình Mực Lăng thật sự đã cho trường mình mặt mũi.”
“Đúng thế.” Đại tỷ ôm tạp chí, trầm bổng du dương mà thì thầm, “Trình Mực Lăng, tuổi trẻ tài cao, công tử văn nhã, dịu dàng như ngọc.”
Thanh Thử đang ngửa đầu uống nước, ngay lập tức bị sặc.
“Ây, Thanh Thử, em không ở hiện trường, cho nên em không biết đâu. Trình Mực Lăng chỉ trong nháy mắt đã giết chết cả tá cỏ trong đại học C chúng ta.”
“Đại tỷ, 12 chữ chị mới dùng cũng đủ miêu tả rồi.”
Lão nhị cũng nói, “Thanh Thử, em không đi thật là đáng tiếc. Nhưng mà bọn này có cầm về cho em một cuốn tạp chí tuyên truyền của bọn họ, lần tới em có thể rải bản thảo cho họ thử xem.”
“Các vị cứ rải bản thảo cho họ đi.” Thanh Thử cười nói.
“Trình Mực Lăng, tên cũng hay nữa.”
Thanh Thử nhìn album photo trên điện thoại di động, đầu cũng chẳng thèm ngẩng, “Mực Lăng là một địa danh, chắc phải có nguyên nhân gì đó.”
“Nguyên nhân gì cơ?”
Thanh Thử suy nghĩ một chút, “Mọi người có thể đi hỏi anh ta.”
Trong nháy mắt mọi người nháo loạn thành một đoàn.
******
Thứ hai, Trình Mực Lăng nhìn đống bản thảo gửi tới, anh không biến sắc, “Không có sao?”
Trán Chu Mật đổ mồ hôi lạnh, “Đây là những bản thảo tương đối khá trong số những bản đã nhận được.”
Trình Mực Lăng lặng yên một hồi lâu, ánh mắt rơi vào một bên trên tủ sách “Người trước kia anh đề cử đâu?”
Chu Mật nhức đầu, “Gần đây cô ấy có việc, không có thời gian viết bản thảo.”
Cái kiểu giải thích này gượng ép thật.
Trình Mực Lăng suy nghĩ, ánh mắt chăm chú nhìn vào màn hình, một lúc sau, “Chỗ bản thảo này anh xem đi, trong 10 nghìn bản thì bỏ đi ít nhất 5 nghìn bản cho tôi.”
Chu Mật thật là khóc không ra nước mắt.
******
Thanh Thử nhân dịp nghỉ ngơi đang định đi ra tiệm sách tìm lấy ít sách.
Vì không phải là chủ nhật, nên tiệm sách rất yên tĩnh. ‘Ý tưởng sáng tạo của nhà tư tưởng Rodin’ là bộ sách được bày ở trung tâm làm cho nơi này bảo phủ thêm rất nhiều hơi thở văn nghệ.
Thanh Thử một tay cầm cà phê vừa mua, một tay đang là chọn sách. Cô chuẩn bị tháng 8 này đến Tây Tạng, bèn chọn năm sáu quyển sách về Tây Tạng. Quay đầu lại đi đến khu tạp chí, có ấn bản mấy kỳ cô chưa mua.
Trình Mực Lăng đứng bên cạnh giá sách, trong tay đang là giở tạp chí, ánh mắt anh nhác thấy một bóng người chậm rãi đến gần.
Thanh Thử vốn cũng chẳng để ý, sau khi nhìn thấy cuốn tạp chí mình muốn tìm, cô đi về phía trước mấy bước, cà phê trên tay đột nhiên sóng ra.
Thanh Thử chợt cứng lại, cà phê sóng ra mất hơn nửa ly. “Thật là ngại___”
Trình Mực Lăng và cả cuốn tạp chí anh đang cầm đều bị cà phê hắt vào, anh cười như không cười nhìn Thanh Thử.
Gương mặt Thanh Thử lúng túng, thế quái nào?? “Em sẽ bồi thường cho anh một chiếc mới.”
Trình Mực Lăng thấy hứng thú hơn, “Không cần đâu.”
Thanh Thử cắn lưỡi, “Là lỗi của em, nên đền mà.” Ánh mắt cô lướt qua cuốn tạp chí anh đang cầm, trang bị ướt chính là bài phát biểu của cô ở ‘Phi’, đại não cô hơi quay cuồng một tý, “Anh cởi ra đi.”
Trình Mực Lăng nhìn nhìn cô, nháy mắt mấy cái, “Em chắc chứ?” Giọng anh nhẹ nhàng và mờ mịt truyền vào tai cô.
Trình Mực Lăng như là đang nghĩ ngợi, xong giơ tay lên nhẹ nhàng đặt trên ngực thong thả cởi một nút áo.
Thanh Thử quẫn bách nhìn anh, da đầu tê dại luôn, giờ mới ý thức được là mình đã nói cái gì.