Chuyện Dài Bất Tận
Chương 4: Ygramul - mụ nhiều
Mới đầu gặp sa mạc gã thấy mừng vì ít ra chân gã lại được đạp trên đất cứng, nhưng dần dần gã thấy tình hình trở nên xấu đi. Gã đã lạc đường. Ngay đến xác định phương hướng gã cũng bó tay không biết phải dựa vào đâu, vì hướng nào thì ánh sáng cũng đều lờ mờ như nhau. Gió lạnh căm căm thổi không ngừng quanh những tảng đá nhọn như kim chồng chất bốn phía chung quanh gã.
Gã trèo lên những sống núi và rìa đá, leo lên rồi lại leo xuống, nhưng không lần nào thấy cảnh gì khác hơn là những rặng núi cứ kéo dài xa mãi tới tận chân trời, về mọi hướng. Không hề thấy bóng một sinh vật, không một con bọ hung, một con kiến, ngay cả chim kên kên - loài chim kiên nhẫn bám theo kẻ lạc đường cho đến khi y quỵ xuống - cũng không nốt.
Không còn nghi ngờ gì nữa: vùng đất gã đang lạc đường lạc lối này là những Núi Chết. Không mấy người được nhìn thấy chúng và không một ai từ đây sống sót trở về. Trong chuyện cổ tích của dân tộc gã có nói đến những núi này. Gã nhớ lại một đoạn trong một bài hát xưa:
"Người đi săn nào,
cũng thà chết trong những đầm lầy,
hơn trong vùng đất của những Núi Chết
vì ở nơi Vực Thẳm nọ,
có Ygramul, còn gọi là mụ Nhiều, trú ngụ
là kẻ khủng khiếp nhất trong những kẻ đáng sợ..."
Ngay cả nếu Atréju biết hướng quay ra thì cũng không còn kịp nữa rồi vì gã đã đi vào quá sâu. Gã chỉ còn có thể đi tiếp thôi. Nếu chỉ vì gã thôi thì có lẽ gã sẽ vào ngồi trong một hang đá, thản nhiên chờ chết, như những người săn bắn của dân tộc gã vẫn thường làm trong những hoàn cảnh như thế này. Nhưng gã đang làm cuộc đại tìm kiếm liên quan đến mạng sống của Nữ-thiếu-hoàng và của toàn vương quốc Tưởng Tượng. Gã không được phép bỏ cuộc.
Thành ra gã cứ hết leo lên rồi lại leo xuống núi, gã biết đôi khi mình chạy một lúc lâu như kẻ mộng du mà hồn vơ vẩn tận đâu đâu phải miễn cưỡng quay lại chốn này.
Bastian giật thót người. Tháp đồng hồ điểm một giờ trưa. Buổi học bữa nay thế là chấm dứt.
Bastian lắng nghe tiếng ồn ào, tiếng la ó của lũ trẻ từ những lớp học dưới kia tuôn ào qua hành lang, tiếng nhiều cái chân giậm trên cầu thang. Rồi nhiều tiếng gọi ơi ới từ dưới đường vọng lên một chặp nữa. Cuối cùng yên ắng ngự trị trên ngôi trường.
Sự yên ắng này trùm lên tâm hồn Bastian như một tấm chăn ngột ngạt, nặng nề khiến nó ngộp thở. Từ bây giờ trở đi chỉ còn một mình nó trong ngôi trường lớn này... suốt ngày hôm nay, rồi tối, rồi ai biết sẽ còn bao lâu nữa. Từ giờ trở đi mới thật sự nghiêm trọng đây.
Bây giờ lũ học trò đi về nhà ăn trưa. Bastian cũng đói, nó thấy lạnh cóng dù đã choàng cả đống chăn nhà binh. Nó chợt mất sạch can đảm, kế hoạch của nó coi bộ điên rồ quá và vô nghĩa quá. Nó muốn về nhà, ngay tức thì! Bây giờ còn kịp. Chắc bố vẫn chưa biết gì đâu. Bastian chả cần phải kể rằng bữa nay nó đã trốn học. Dĩ nhiên một lúc nào đấy việc này sẽ lộ ra, nhưng cũng còn lâu. Thế còn vụ ăn trộm quyển sách? Ừ, một lúc nào đó nó sẽ phải thú nhận chuyện này thôi. Rồi thì bố cũng sẽ chịu đựng như đã chịu đựng bao điều thất vọng Bastian đã gây ra cho bố. Không việc gì phải sợ bố cả. Chưa biết chừng bố sẽ âm thầm tới gặp ông Koreander để dàn xếp ổn thỏa cũng nên.
Bastian đã cầm quyển sách bìa màu đồng định nhét vào cặp nhưng lại thôi.
"Không được," chợt nó nói như quát vào sự yên lặng của cái kho, "giả thử là Atréju thì cậu ấy sẽ không bỏ cuộc nhanh vậy đâu, sá gì một chút khó khăn cỏn con. Việc mình đã bắt đầu thì mình sẽ phải làm đến nơi đến chốn. Mình đã đi quá xa rồi, không quay lại được nữa. Phải đi tiếp thôi, muốn ra sao thì ra."
Nó thấy rất cô đơn, nhưng đồng thời lại tự hào, tự hào vì đã kiên định chứ không để bị yếu lòng.
Vậy là nó có giống Atréju một chút xíu đấy chứ!
Cái giây phút Atréju không đi nổi nữa đã tới. Trước mặt gã là cái Vực Thẳm mở toang hoác.
Nỗi kinh hoàng khi nhìn thấy nó thật không bút mực nào tả xiết. Mặt đất nứt toang hoác chừng nửa dặm bề ngang, xuyên hết vùng đất của Núi Chết. Không biết sâu bao nhiêu.
Nằm trên rìa một tảng đá nhô ra, Atréju ngó xuống cái bóng tối sâu thăm thẳm có lẽ tới tận trong lòng đất. Gã nhặt một hòn đá to bằng đầu người ở gần tầm tay, lấy hết sức quăng ra xa. Hòn đá rơi, rơi mãi, rồi biến mất tăm trong bóng tối. Atréju lắng nghe mà không thấy một thanh âm nào vẳng lên, dù đã đợi rất lâu.
Rồi gã làm cái việc duy nhất có thể làm được: đi men theo rìa Vực Thẳm, sẵn sàng chờ đón cái thời điểm chạm trán kẻ khủng khiếp nhất trong "những kẻ đáng sợ" đã nhắc tới trong bài hát xưa. Gã không rõ bài hát nói về loài sinh vật nào, chỉ biết tên nó là Ygramul.
Vực Thẳm cắt ngang sa mạc núi theo hình chữ chi. Dĩ nhiên rìa của nó không có đường đi, mà chỉ đầy những khối đá sừng sững như ngọn tháp khiến gã phải leo qua, đôi khi chúng còn rung rinh đáng sợ dưới chân gã nữa, hoặc giữa đường đầy những tảng đá chắn ngang khiến gã phải vất vả đi vòng, hoặc những đống đá cuội đột ngột chuồi về phía rãnh nứt, ngay khi gã vừa bước qua. Đã nhiều lần gã thoát khỏi rơi xuống vực sâu trong đường tơ kẽ tóc.
Nếu gã biết có kẻ đang truy theo dấu vết của mình, đang từng giờ từng phút gần gã hơn thì có thể gã đã để bị lôi cuốn vào một hành động bộp chộp nào đấy và sẽ phải trả giá đắt trên bước đường đầy cam go này: kẻ đó chính là cái sinh thể hình thành từ bóng đêm âm u nọ đã đuổi theo ngay từ lúc gã lên đường. Từ đó đến nay hình thù của nó đã cô đặc lại đủ để nhận ra được: đấy là một con chó sói đen như hắc ín, to bằng con bò. Nó luôn gí mũi xuống đất đánh hơi trong lúc chạy theo dấu vết Atréju qua sa mạc đá trong vùng Núi Chết. Lưỡi nó thè dài khỏi mõm, môi nhếch cao chìa hàm răng thật đáng sợ. Mùi hôi còn mới cho thấy nó chỉ còn cách nạn nhân của nó ít dặm nữa thôi. Và khoảng cách kia cứ thu ngắn lại một cách nghiệt ngã.
Còn Atréju chẳng hay biết tí gì về kẻ đang truy đuổi mình nên vẫn cứ từ từ mò mẫm tìm đường.
Vừa chui vào một cái hang hẹp như cái ống ngoằn ngoèo xuyên qua núi đá thì gã chợt nghe tiếng ầm ầm vang dội mà không rõ là tiếng gì, vì nó khác hẳn mọi thứ âm thanh Atréju đã từng nghe, vừa như gầm rống, vừa ầm ầm, vừa leng keng; đồng thời Atréju cảm thấy núi đá rung chuyển và nghe đá rơi rầm rầm bên ngoài sườn núi. Atréju đợi một chặp cho cơn động đất - hoặc cơn gì khác - lắng xuống, nhưng đợi mãi mà đất đá vẫn không ngớt rung chuyển gã bèn tiếp tục bò tới đầu hang bên kia rồi thận trọng ló đầu ra.
Bấy giờ gã mới nhìn thấy một lưới nhện khổng lồ chăng từ rìa bên này tới tận rìa bên kia, lơ lửng trên Vực Thẳm âm u. Trong đám tơ nhện to như những sợi dây chão dính nhem nhép là một con Phúc long[1] trắng lớn đang quẫy đuôi, múa vuốt loạn xạ khiến càng bị quấn chặt hơn chứ không mong gì thoát ra nổi.
[1] Khác với truyền thuyết Á Đông coi trọng rồng (đứng đầu “tứ linh”), truyền thuyết phương Tây cho rồng là thứ “quái vật” gây tai họa, không khác “mãng xà” hay “chằn tinh”, cho nên tác giả M.Ende mới gọi chú rồng “tốt” này là “Gluecksdrache” (rồng may mắn - Phúc long).
Phúc long là loài thú cực kỳ hiếm trong vương quốc Tưởng Tượng. Chúng hoàn toàn khác loài rồng thường hay loài mãng xà vẫn sống chui rúc trong hang sâu như loài rắn khổng lồ kinh tởm, hôi rình chuyên canh giữ kho báu chẳng biết thật hay giả. Thứ quái vật thời hỗn mang này thường độc ác. Chúng có cánh như cánh dơi, vỗ ào ào để bay lên. Chúng phun ra lửa và khói. Ngược lại, Phúc long sinh ra để vẫy vùng trong bầu trời cao và biển rộng ấm áp, là sinh vật của niềm vui mãnh liệt. Tuy vóc dáng khổng lồ nhưng chúng lại nhẹ như áng mây mùa hạ. Cho nên chúng không cần cánh mà vẫn bay được. Chúng bay lượn trên bầu trời như cá bơi trong nước. Từ dưới đất nhìn lên thấy chúng như những tia chớp, nhưng chậm rãi hơn. Tuyệt vời nhất là tiếng hát của chúng, nghe như tiếng chuông vàng ngân, còn khi chúng thì thầm thì nghe như tiếng chuông từ xa vẳng lại. Ai đã từng được nghe chúng hát thì suốt đời không quên và sẽ còn mãi kể cho cháu cho chắt.
Nhưng con Phúc long Atréju thấy đây lại đang lâm vào một tình thế bi đát không thể nào ca hát nổi. Tấm thân dài mềm mại của nó với lớp vảy lóng lánh hồng trắng như xà cừ đang bị bó giò trong mạng nhện khổng lồ kia. Những sợi râu dài ở mõm, đám bờm dày, đám tua ở đuôi và ở bốn chân mắc kẹt trong sợi dây thừng nhơm nhớp khiến nó hết cục cựa nổi. Chỉ đôi mắt lồi màu hồng ngọc vẫn lấp lánh trên cái đầu như đầu sư tử cho thấy nó còn sống.
Con vật tuyệt đẹp này mang nhiều vết thương rỉ máu, vì một con vật khổng lồ khác trông như một đám mây đen đang không ngớt lao như chớp vào thân mình con rồng trắng; con vật thứ hai này liên tục biến dạng, lúc tựa như một con nhện khổng lồ kềnh càng lông lá đen sì với những cái chân dài, những con mắt đỏ rực, lúc lại biến thành một bàn tay to móng dài tìm cách bóp nát con Phúc long, để rồi ngay sau đó lại biến thành con bọ cạp đen khổng lồ tìm cách dùng ngòi độc chích nạn nhân bất hạnh của nó.
Hai con vật khổng lồ này đánh nhau thật dễ sợ. Con Phúc long còn cố tự vệ bằng cách phun lửa xanh làm cháy sém đám lông của con vật trông như đám mây đen kia. Khói đen bốc thành từng cụm qua khe núi đá. Mùi hôi khiến Atréju ngạt thở. Một lần con Phúc long cắn đứt của đối thủ một cái cẳng dài. Nhưng cái cẳng bị đứt lìa không rơi xuống Vực Thẳm mà chơi vơi một lúc trong không khí rồi trở về chỗ cũ, liền lại với cái thân hình như đám mây đen kia. Thành ra lần nào con rồng cắn đứt chân cẳng đối phương thì cũng chẳng khác gì cắn hụt mà thôi.
Mãi lúc ấy Atréju mới nhận ra cái điều cho đến giờ gã không chú ý: hóa ra con vật kinh tởm kia không phải là một thân hình duy nhất, mà gồm không biết bao nhiêu côn trùng nhỏ xanh biếc màu sắt thép, kêu rì rì như đàn ong bắp cày bị khiêu khích và không ngừng thay hình đổi dạng.
Đúng là Ygramul rồi. Bây giờ Atréju mới hiểu vì sao nó được gọi là "mụ Nhiều".
Gã nhảy ra khỏi chỗ nấp, giơ tấm bùa trên ngực ráng hết sức hét to:
- Ngừng lại! Nhân danh Nữ-thiếu-hoàng! Ngừng lại!
Nhưng tiếng gọi của gã chìm nghỉm trong tiếng gầm gào của hai sinh vật đang hỗn chiến. Ngay chính gã cũng không nghe tiếng mình vừa gọi.
Không suy tính, gã phóng bừa lên cái lưới dây chão dính nhem nhép, chạy lại chỗ hai con vật nọ. Lưới đung đưa dưới chân, gã mất thăng bằng ngã lọt qua lưới, hai tay níu tòn ten trên Vực Thẳm mờ mịt. Nhưng gã đu người lên, bị dính vào lưới, ráng sức gỡ ra rồi lại chạy tiếp.
Chợt thấy có kẻ tới gần, Ygramul liền quay mình nhanh như chớp. Trông nó mới khủng khiếp làm sao: lúc này nó có dạng một khuôn mặt xanh màu thép khổng lồ, ngay giữa trán phía trên sống mũi là con mắt độc nhất với con ngươi thẳng đứng chòng chọc nhìn Atréju với đầy vẻ độc ác không tưởng tượng nổi.
Bastian bật lên một tiếng kêu kinh hoàng khe khẽ.
Một tiếng kêu kinh hoàng vang lên, vọng qua vọng lại trong hẻm núi. Ygramul đảo mắt hết sang trái lại sang phải xem còn kẻ nào khác bén mảng tới đây nữa không, vì thằng nhãi con đang sợ cứng đờ trước mặt mụ nhất định không phải kẻ thốt ra tiếng kêu nọ. Nhưng chẳng có ai.
“Chẳng lẽ mụ lại nghe thấy tiếng kêu của mình ư?” Bastian lo lắng nghĩ thầm. “Đâu có thể thế được.”
- Té ra là một thằng hai cẳng! Sau bao nhiêu ngày nhịn đói bây giờ được một lúc hai món ngon lành! Đúng là ngày Ygramul gặp hên!
Giọng nói the thé khàn khàn của Ygramul thật chẳng hợp chút nào với khuôn mặt to kềnh kia. Mụ nói mà không nhếch mép, chỉ rì rì như tiếng một đàn lớn ong bắp cày.
Atréju phải tập trung hết sức giơ "Hào quang" ra trước con mắt độc nhất của quái vật hỏi:
- Mụ biết "Biểu trưng" này chứ?
- Gã hai cẳng kia, lại gần thêm tí nữa! Nó kêu vo vo như một lũ đồng ca. Ygramul nhìn không rõ.
Atréju bước gần thêm một bước. Khuôn mặt kia mở miệng. Thay vì lưỡi là vô số những râu, những kẹp lấp lánh.
- Gần nữa! Lũ kia rì rào.
Atréju tiến thêm một bước, gần khuôn mặt kia đến độ thấy rõ vô số sinh vật xanh màu thép đang quay cuồng loạn xạ, nhưng cả khuôn mặt đáng sợ kia lại bất động.
- Tôi là Atréju, gã nói, tôi được Nữ-thiếu-hoàng trao nhiệm vụ.
- Mày đến thật không đúng lúc, sau một lúc cái tiếng vo vo kia tức giận đáp. Mày muốn gì nơi Ygramul này? Mụ rất bận, như mày thấy đấy.
- Tôi muốn con Phúc long kia, Atréju đáp, mụ cho tôi đi!
- Mày cần nó làm gì, hở thằng Atréju hai cẳng?
- Tôi bị mất con ngựa trong Đầm-lầy-phiền-muộn. Mà tôi phải đi tới Đền Tiên tri dưới miền Nam, vì chỉ có Uyulala mới cho tôi biết được ai có thể cho Nữ-thiếu-hoàng tên mới. Không có tên mới này thì Nữ-thiếu-hoàng sẽ chết và cả vương quốc Tưởng Tượng cũng sẽ chết theo, cả mụ nữa! Ygramul biệt danh là Nhiều cũng sẽ chết luôn.
- A! Khuôn mặt kia dài giọng. Có phải đó là lý do đã sinh ra Hư Không - những chỗ hoàn toàn không còn gì hết thảy?
- Đúng thế, Atréju đáp, vậy là mụ cũng biết rồi. Mà Đền Tiên tri dưới miền Nam lại quá xa, cả đời tôi đi không tới nổi. Thành ra tôi muốn mụ cho tôi con Phúc long này. May ra nó chở tôi tới nơi được.
Từ cái đám quay cuồng tạo thành khuôn mặt kia nghe như có tiếng cười nhiều giọng.
- Mày nhầm rồi, Atréju hai cẳng ạ. Bọn ta không biết gì hết về Đền Tiên tri dưới miền Nam cũng như về Uyulala, nhưng bọn ta biết là con rồng kia không chở mày nổi. Ngay cả nếu nó không bị thương thì chuyến đi cũng sẽ quá lâu và Nữ-thiếu-hoàng cũng sẽ chết vì tật bệnh thôi. Mày không được đo thời gian tìm kiếm bằng đời mày, Atréju hai chân ạ, mà bằng đời Nữ-thiếu-hoàng.
Atréju cúi đầu vì không chịu nổi ánh mắt từ cái đồng tử thẳng đứng kia.
- Đúng thế, gã khẽ đáp.
- Hơn nữa, khuôn mặt bất động nói, con rồng kia đã trúng nọc độc của Ygramul rồi. Nó chỉ còn sống nhiều nhất là một tiếng đồng hồ nữa thôi.
- Vậy thì, Atréju lẩm bẩm, không còn hy vọng gì nữa cho con rồng, cho tôi và cả cho mụ nữa.
- Ối giời, tiếng nói vo ve đáp, ít ra thì Ygramul cũng còn được chén đẫy một bữa. Nhưng ai dám bảo đó là bữa cuối cùng của Ygramul nào? Ta còn biết một cách nữa đưa mày đến Đền Tiên tri dưới miền Nam như trở bàn tay. Vấn đề là mày, Atréju hai cẳng, có chịu không thôi.
- Mụ nói sao?
- Đó là bí mật của Ygramul. Những sinh vật dưới vực thẳm cũng có bí mật chứ, hỡi Atréju hai cẳng. Ygramul chưa hề tiết lộ đấy thôi. Mày phải thề không bao giờ tiết lộ. Nếu lộ ra thì khổ cho Ygramul lắm, rất khổ cho Ygramul.
- Tôi thề. Mụ nói đi!
Khuôn mặt to kềnh màu thép xanh hơi nghiêng tới trước, vo ve khẽ đến nỗi hầu như không nghe ra nổi:
- Mày phải để cho Ygramul cắn.
Atréju hoảng hốt nhảy bắn ra sau.
- Nọc độc của Ygramul, tiếng kia nói tiếp, giết chết trong vòng một giờ đồng hồ, nhưng đồng thời nó cho kẻ bị cắn thứ quyền lực đến được bất cứ nơi đâu kẻ đó muốn trên vương quốc Tưởng Tượng! Thử nghĩ xem, nếu điều này lộ ra thì mọi nạn nhân của Ygramul đều thoát mất còn gì!
- Một giờ đồng hồ ư? Atréju kêu lên. Nhưng trong một giờ đồng hồ duy nhất thì tôi làm được gì cơ chứ?
- Ấy..., bầy kia lên tiếng, dẫu sao cũng nhiều hơn hết thảy số thời gian mày còn ở đây. Quyết định đi thôi!
Atréju bị giằng co ghê gớm.
- Mụ có chịu tha con Phúc long không, nếu tôi nhân danh Nữ-thiếu-hoàng yêu cầu mụ? Cuối cùng gã hỏi.
- Không, khuôn mặt kia đáp, mày không có quyền yêu cầu Ygramul, kể cả khi mày đeo AURYN, đeo "Hào quang". Nữ-thiếu-hoàng cho phép chúng ta được hành xử theo chủng loại của mình. Chính vì thế nên Ygramul mới phục tùng "Biểu trưng" của bà. Mày biết rõ quá mà.
Atréju vẫn đứng cúi đầu. Điều Ygramul vừa nói là đúng sự thật. Thành ra gã không cứu con Phúc long trắng được. Ý riêng của gã không giá trị gì.
Gã lấy lại can đảm nói:
- Mụ hãy làm như vừa nói!
Tức thì đám mây màu thép xanh tấn công gã nhanh như chớp, bao quanh gã từ mọi phía. Gã cảm thấy vai trái đau nhói và chỉ kịp nghĩ: đến Đền Tiên tri dưới miền Nam!
Rồi mắt gã tối sầm lại.
Một lát sau con sói đến đó chỉ thấy mạng nhện khổng lồ, chứ không còn ai cả. Dấu vết nó theo tới tận đây bỗng dưng biến mất, cố mấy nó cũng không tìm lại được.
Bastian nín thở. Nó cảm thấy khốn khổ như chính nó mang nọc độc của Ygramul trong cơ thể.
"Lạy Chúa, nó khẽ nói bâng quơ, mình không ở vương quốc Tưởng Tượng. May thay thứ quái vật này không có trong thực tế. Chỉ là chuyện thôi."
Nhưng có thật chỉ là chuyện không? Nếu quả như thế thì tại sao Ygramul và có lẽ cả Atréju nữa lại nghe được tiếng Bastian hét lên?
Nó bắt đầu cảm thấy quyển sách này thật đáng sợ.
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp