Chúng Mình Lấy Nhau Đi

Chương 34: Đừng nhìn em như thế, em chỉ là…


Chương trước Chương tiếp

Không lâu sau, Cao Vũ cũng nhập vào đội chạy sớm của hai người, với danh nghĩa rõ hay là vì sức khỏe. Từ việc bị một người giám sát chuyển thành hai người giám sát, cơ hội lười biếng của Xán Xán càng khó khăn. Dưới chính sách đè nén cao độ, cuối cùng cô đã gầy đi.

- Dường như em gầy đi rồi! Gầy rồi! – Xán Xán từ trong phòng nhe nanh chạy xô ra, Triệu Noãn Noãn đang trong phòng nghiên cứu, Cao Vũ đang co chân trên ghế sô-pha xem tryền hình.

- Anh nhìn này, anh nhìn này!- Xán Xán vung vẩy cái quần bò của mình, vẻ mặt say đắm – Cái quần bò này lúc mua, mặc rất chật, bây giờ đã rộng ra rồi.

Cao Vũ liếc xéo qua một lượt, chậm rãi nói:

- Quần mặc lâu thì giãn ra.

Vừa nói xong, Xán Xán đột nhiên cảm thấy như bị kim châm, bao nhiêu hưng phấn tụt hết cả.

- Anh thấy không? – Triệu Noãn Noãn từ phòng đọc đi ra, Xán Xán nhìn dò xét một lượt – Hình như em gầy đi thật rồi…

- Thật hả? – Nhất thời lòng tin trở lại với Xán Xán.

Triệu Noãn Noãn trừng mắt nhìn Cao Vũ, rõ là có ý “Anh hãy cổ vũ cô ấy đi”, nhưng Cao Vũ chẳng thèm bận tâm, tiếp tục thản nhiên đả kích Xán Xán:

- Chẳng thấy gì cả.

- Đừng cãi nhau nữa! – Xán Xán cắt ngang, hãy để sự thật lên tiếng.

Sự thực là cân nặng, cái cân đang đặt trong góc phòng khách, Xán Xán do dự trước khi bước lên cân, cuối cùng không dám.

- Không sao đâu. – Triệu Noãn Noãn đúng bên khích lệ.

Xán Xán nhìn Triệu Noãn Noãn rồi liếc Cao Vũ đang nhìn cô vẻ khinh miệt, nhắm mắt lại, cô tiến lên. Trong lòng dằn vặt hồi lâu, cô mới dám từ từ mở mắt, tâm lý đã chuẩn bị chấp nhận mọi con số, nhưng điều không thể ngờ là rô’t cuộc chẳng có gì!

Chính xác là cái cân không chạy. Hoảng quá, cô quay đầu luống cuống cầu cứu Triệu Noãn Noãn:

- Hình như… không có điện… làm sao đây?

Đợi một chút sẽ đi mua pin về rồi cân nhé? – Việc như thế này, anh cũng không biết làm cách nào.

Nhưng Xán Xán mặt buồn thiu, đã chuẩn bị tâm lý hừng hực như thê’ rốt cuộc lại hết pin! Hứng tụt xuống quá thấp! Không cam tâm, không cam tâm…

- 63 ký 4 lạng.

Cuô’i cùng đã chính xác đến từng lạng! Xán Xán lạ lẫm nhìn Cao Vũ vừa ngồi xuông sô-pha, hoàn toàn không cảm xúc gì, tiếp tục xem truyền hình.

Chưa kịp vui vì mình đã gầy đi, một luồng khí lạnh lướt qua bên mình, bỗng dưng cô thấy run vì lạnh. Xuân đến rồi, cớ sao tiết trời lạnh thế?

* * *

Xong bữa tối, Triệu Noãn Noãn vội vã kéo Xán Xán đi mua pin cho cân sức khỏe. Xán Xán đang mải mê chơi game trên máy tính, không ngoái đầu lại, xua xua tay:

- Anh đi một mình đi, tiệm bán pin không xa mà.

Triệu Noãn Noãn đâu có chịu như thế:

- Đừng chơi nữa, thay pin thì em mới dùng được.

- Em không vội, mai thay cũng được. – Cô đang chơi hăng, nói gì cũng không đứng lên được.

- Không được! – Triệu Noãn Noãn nghiêm giọng – Việc hôm nay thì hôm nay làm, đừng có chậm trễ.

- Không sao mà! – Xán Xán bĩu môi – Mới lại có Cao đại ca ở đây, đừng lãng phí tiền mua pin làm gì.

Đã bực mình lại còn cạnh khóe, Triệu Noãn Noãn càng kiên quyết ý định mua pin:

- Anh bảo thay là thay, ngay bây giờ! Lập tức! Luôn!

Sau đó, kẻ đang vùi đầu vào máy tính một lần nữa bị kéo tuột đi.

Không những đánh chưa chết đối phương, mà chiến tích đã chơi còn không giữ được, lại phải đi theo Triệu Noãn Noãn ra ngoài mua pin, Xán Xán cực kỳ ấm ức.

- Ông chủ! Thay giúp pin nào! – Bụp một phát lên mặt quầy, khiến ông chủ cửa hàng giật bắn mình.

- Thưa… thưa… cô… ở đây chúng tôi thay pin là phải… tiền…

- Nói nhiều! – Xán Xán đập bàn đánh bụp – Bất kể bao nhiêu tiền, cứ thay cho tôi pin tốt nhất! Dung lượng lớn nhất! Loại nào dùng được 10 năm ấy! – Đã thích trả tiền thì càng đắt càng tôt!

Hóa ra là khách sộp, ông chủ mặt đang căng thẳng thoắt cái niềm nở hẳn lên:

- Được ạ! Không vấn đề gì!

Khi trả tiền, Triệu Noãn Noãn kinh ngạc.

- Ông chủ, đây là pin gì vậy? – Chi ra một trăm tệ chỉ để mua lấy 2 cục pin bé tý.

- Pin nhãn hiệu Kim Bá Bá đấy ạ!

-. .. sao chưa từng nghe thấy vậy?

Các vị chưa từng nghe nói đến sao? – Ông chủ ra vẻ am hiểu, Đây là sản phẩm dành cho người chuyên nghiệp, không những chất lượng đỉnh, dung lượng lớn mà còn bảo hành suốt đời!

- Bảo hành suốt đời?

- Đúng vậy! – Ông chủ vỗ ngực. – Tôi đảm bảo dù cân của anh hỏng nhưng pin vẫn dùng được!

Đúng là pin tốt thật!

* * *

Tưởng rằng Triệu Noãn Noãn phải chi tới 98 tệ cho đôi pin thì chắc chắn sẽ không vui, không ngờ ra khỏi cửa hiệu đó, Triệu Noãn Noãn rất hào hứng:

- Xán Xán, chúng ta đi siêu thị đi!

Xán Xán biến sắc mặt:

- Sao còn đi siêu thị? – Cô chỉ muốn về nhà chơi game tiếp.

- Đã ra ngoài thì tiện thể đi siêu thị mua ít vật dụng sinh hoạt, gạo cũng sắp hết rồi còn gì? Lại cả dầu, muối, dấm, bột nêm, hạt tiêu… – Anh xòe tay tính từng thứ rồi nghiêm chỉnh ngẩng đầu – Xán Xán, anh phát hiện là từ khi em đến, những thứ thực phẩm, gia vị đều dùng nhanh hết kinh khủng đấy…

- Đúng rồi, không phải nói! – Xán Xán bức xúc – Em đi là được chứ gì?

Triệu Noãn Noãn mặt mày hớn hở như trút được gánh nặng, mỉm cười nhìn Xán Xán:

- Đi nào!

- Đi? – Không phải đi xe à?

- Không xa gì, chẳng nên lãng phí xăng xe.

Chẳng lẽ vì đã trót tiêu 98 tệ mua pin? Xán Xán hối hận khôn xiết, cô sai rồi, cô không nên lãng phí tiền của Triệu Noãn Noãn, siêu thị ấy phải qua hai con đường mới tới, đi bộ cả thảy 20 phút.

Thực tế chứng minh, cô lại sai lầm.

Triệu Noãn Noãn dắt cô tới một siêu thị khác, đi bộ qua năm con phố, gần một tiếng đồng hồ, đến được tầng dưới của siêu thị, Xán Xán đã sắp bò toài ra đất. Quả nhiên, ở trong nhà lâu ngày nên chẳng có chút sức khỏe nào.

- Sao không đi? – Triệu Noãn Noãn mặt không biến sắc sải bước rất nhanh.

Xán Xán há miệng ngáp ngáp, nói không ra hơi tiếng mệt.

- Sao lại chóng mệt thế? Chốc nữa trở về thì làm sao?

Lại còn phải quay về nữa! Xán Xán kinh hết cả người.

- Em không đi nữa, em không đi nữa đâu… – Đầu lắc quầy quậy như tát nước.

Bỗng nhiên, vai bị nắm chặt, một cánh tay bị nhắc lên, Triệu Noãn Noãn cười tủm tỉm nhìn cô:

- Đừng có phụng phịu như trẻ con thế, anh kéo em đi.

Xán Xán hẫng một cái, nhịp tim bỗng dưng nảy tanh tách không hiểu vì đâu.

- Đi! – Triệu Noãn Noãn không nhìn cô nữa, tay vẫn choàng trên vai cô, hết sức tự nhiên, tự nhiên đến nỗi họ cứ thế bước đi. Thế là cô cứ như có ma xui, sải bước theo anh. Gì thế này? Sao mà lưng không mỏi nữa, chân không đau nữa, đường đi cũng ý nghĩa hẳn lên! Tại sao lại thế?

- Xán Xán?

Tiếng gọi đột ngột vang lên phá vỡ dòng suy nghĩ của Xán Xán, hai người dừng bước, không hẹn mà gặp cùng nhìn về phía có tiếng gọi.

Cách đó không xa, một bóng người cao lớn đang mỉm cười nhã nhặn nhìn bọn họ. Lạc Thiếu Tuấn đứng đó, áo sơ-mi trắng, ca-vát chính giữa, tóc xõa trước trán, đôi mắt lấp lánh sau gọng kính đen, nụ cười còn không ít đau thương đầy quyến rũ, rõ ràng là cực kỳ hấp dẫn.

Đột nhiên, trong óc Xán Xán thoáng hiện hình ảnh tô cháo nấm.

- Lâu rồi không gặp! – Giọng Lạc Thiếu Tuấn điềm tĩnh, khá ngọt ngào, lại thêm nụ cười vừa đủ.

Xán Xán nhất thời cảm thấy lúng túng, cuộc

xem mặt của hai người coi như thất bại rồi còn gì! Thất bại rồi lại gặp mặt, đáng lẽ phải rất kỳ lạ mới phải, nhưng cớ sao Lạc Thiếu Tuấn xem ra cứ như không có chuyện gì?

- Vừa hay, anh cũng đi siêu thị ạ?

- Chỉ là tiện đường thôi. – Triệu Noãn Noãn lãnh đạm đáp, choàng vai Xán Xán rất chặt.

Tiện đường? Xán Xán chau mày, nếu như thế này gọi là tiện đường, thì từ đây tiện đường sang Mỹ luôn cho rồi.

Lạc Thiếu Tuấn chừng như hoàn toàn không chấp thái độ của Triệu Noãn Noãn, cứ cười nhìn sang Xán Xán:

- Hai anh em thật là tình cảm.

Hiểu nhầm to rồi, Xán Xán vội xua tay:

- Không…

- Không sai! Tình cảm của chúng tôi luôn luôn rất tốt. – Triệu Noãn Noãn lớn tiếng tiếp lời.

Sắc mặt Lạc Thiếu Tuấn càng nhã nhặn. Anh tủm tỉm cười nhìn vào Xán Xán:

- Thực hay, tôi cũng rất muốn có cô em gái dễ thương như thế này.

Dễ thương? Xán Xán thoắt cái ửng đỏ mặt, tuy là cô luôn luôn tự nhận mình dễ thương, nhưng lời này phát ra từ miệng giai cảm giác khác hẳn!

Mặt trời rạng rỡ tiết trời dễ chịu, chim reo, hoa nở. Triệu Noãn Noãn mặt lạnh như tiền liếc Xán Xán đang hớn hở:

- Dễ thương thì chưa thấy, nhưng phiền toái thì kéo theo một đống.

Mặt trời xám xịt, thời tiết cũng chả ra sao, chim bay mất, hoa héo rũ. Triệu Noãn Noãn, anh đúng là đáng ghét!

Địch mạnh ta yếu, cô đành chuyển ánh nhìn oán hận đi chỗ khác, nguyền rủa anh mười ngàn lần. Bỗng nhiên, bên tai vang tiếng cười sang sảng, hóa ra mọi diễn biến đều lọt vào mắt của Thiếu Tuấn, anh nhìn cô, miệng luôn cười:

- Anh nhìn xem, thật là rất dễ thương…

Xán Xán vội cúi gằm, mặt lại đỏ bừng.

Quá đẹp giai, đúng là cần e lệ sánh đôi mới hoàn mỹ!

- Hừ! – Triệu Noãn Noãn đột nhiên hắng giọng một tiếng lạnh lùng – Lạc tiên sinh, nếu không có việc gì, chúng tôi đi trước đây, bọn tôi còn phải mua nhiều thứ. – Nói rồi, kéo Xán Xán đi luôn.

- Đợi đã! – Lạc Thiếu Tuấn níu kéo.

- Lạc tiên sinh còn có việc gì sao? – Triệu Noãn Noãn nhìn lạnh băng.

- Không có gì, chỉ là lần trước quá vội, chưa lưu lại được cách gì liên hệ với nhau… – Nói rồi anh nhìn Xán Xán, lời đầy vẻ quyến luyến – Xán Xán, có thể cho anh số điện thoại của em không?

Xán Xán nhất thời choáng váng, lớn ngần này rồi đây là lần đầu tiên có đàn ông xin được liên lạc với cô! Vội vàng vừa gật lấy gật để như gà mổ thóc, vừa móc điện thoại ra:

- Được, được ạ…

Rồi móc, móc lấy móc để…

Rất nhanh chóng, mặt cô tái xanh. Lúc nãy vội quá, điện thoại để trong xe của Triệu Noãn Noãn rồi…

- Nếu không em sẽ để lại sô’ điện thoại, anh nhớ lấy… á… á… á…

Chưa nói dứt lời, đã bị ai đó kéo đi vài mét:

- Đừng có dềnh dàng nữa, em muốn đến tám chín giờ mới về nhà hả? Mau đi…

Ánh sáng hạnh phúc càng lúc càng yếu ớt, bóng giai đẹp mỗi lúc mỗi xa.

Đột nhiên, một người đuổi theo. Là Lạc Thiếu Tuấn.

Đây, em giữ lấy! – Anh nhanh chóng trao vào tay cô mảnh giấy, sau đó đứng ở đấỳ, vẫy vẫy tay tạm biệt Xán Xán đi xa dần.

- Nhớ gọi cho anh…

Anh đứng đó đưa tay làm dấu gọi điện thoại, đến cả miệng mấp máy cũng thật điển trai.

* * *

Bị Triệu Noãn Noãn kéo xềnh xệch đến trước các ngăn hàng, Tô Xán Xán mới phản ứng được. Nhân lúc Triệu Noãn Noãn không để ý, cô len lén mở mảnh giấy ra nhìn. Nét bút bi màu đen trên nền giây trắng, chữ tuy viết vội nhưng đầy đặn thanh tú. Vì sao anh ấy đưa cô số điện thoại? Lẽ nào… Trái tim Xán Xán le lói ngọn lửa nhỏ của hy vọng, chẳng lẽ việc gặp mặt chưa phải là thất bại? Họ vẫn còn có thể…

- Xán Xán, cầm chai dầu kia lại đây. – Tiếng Triệu Noãn Noãn phá vỡ ảo tưởng đẹp của cô.

- Đây! – Cô bất bình lườm Triệu Noãn Noãn, tay đưa chai dầu ăn cho anh.

- Không phải, chai kia cơ!

Thật lắm chuyện! Cô đặt chai dầu xuống, lấy loại khác.

- Sai rồi, là loại cạnh đó ấy!

- Không phải, là loại cạnh đó mà.

- Phía trên ấy! Sao em ngốc thế hả?

Cuối cùng Xán Xán nổi cơn điên, bưng cả đống các loại dầu ăn đến trước mặt Triệu Noãn Noãn:

- Muốn loại nào? Tự chọn đi!

Triệu Noãn Noãn lướt mắt qua đống dầu ăn trên tay cô:

- Được rồi, còn phải mua phích nữa.

Xán Xán ruột gan nóng như lửa, lẩm bẩm: Triệu Noãn Noãn đừng có mà ép người quá đáng! Nhưng cô không biết, việc ép người hơn thế còn chưa xảy ra cơ.

Xán Xán phát hiện hôm nay yêu cầu của Triệu Noãn Noãn đặc biệt nhiều. Dấm nhất định chỉ chọn một loại này, dầu vừng nhất thiết phải tìm loại vỏ chai màu xanh, mà cầu kỳ nhất là bột nêm nhất định phải là loại đóng gói 250 gr. Cứ thế đến khi mua xong mảnh giấy trên tay cô… không thấy đâu nữa!

- Không có, không có, đâu rồi, đâu rồi… – Khi thanh toán, Xán Xán cố sống cố chết moi khắp chỗ trong xe chở hàng.

- Sao thế? – Triệu Noãn Noãn nhìn cô, thoáng vẻ cười.

- Anh có thấy một mảnh giấy không? Bằng này này… cô vừa nói vừa dùng tay mô tả.

Triệu Noãn Noãn lắc đầu.

- Rõ ràng ở trong tay mà! – Xán Xán cúi mặt tìm mãi.

- Thưa cô, phiền cô nhanh lên được không? Còn khách hàng đợi ở sau đấy. – Nhân viên thu ngân giục giã.

- Đợi lát nữa rồi tìm! – Triệu Noãn Noãn ngăn cô lại – Em xem mọi người đang chờ kia kìa.

Tay cầm chai dầu, cô ngoảnh lại phía sau, quả nhiên cả một hàng người dài, bao nhiêu ánh mắt bực bội của các bà các cô.

Xán Xán cười gượng:

- Đừng nhìn cháu như thế, cháu chỉ lấy chai dầu ra thôi…

* * *

Mảnh giấy cuối cùng không tìm thấy đâu. Xán Xán mặt mày bí xị ra khỏi siêu thị, tâm trạng sa sút thê thảm.

- Chúng mình đi taxi.

- Hả? – Xán Xán ngẩng nhìn – Chẳng phải anh vừa bảo đi bộ sao?

Triệu Noãn Noãn cười mỉm:

- Hàng nhiều quá, gọi taxi thôi. – Nói rồi anh giơ tay ra vẫy, chiếc taxi dừng lại.

- Mau lên xe đi, chẳng lẽ em không muốn về? – Triệu Noãn Noãn giục.

Xán Xán tỉnh ra, vội vàng chui vào xe. Nhìn Xán Xán đã lên xe, Triệu Noãn Noãn mới buông lỏng tay đang nắm chặt. Thở phào một hơi dài, âm thanh ấy bị len lén chìm đi trong màu đen của màn đêm. Anh xách các túi vào trong xe, đúng lúc cửa xe đóng lại thì một nắm giấy nhỏ được ném vụt ra từ khe cửa, rơi đúng vào khe cống chảy đi, thoắt cái biến mất.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...