Chúng Mình Lấy Nhau Đi

Chương 3: Phụ nữ thiệt thòi


Chương trước Chương tiếp

Ngồi trong xe BMW của Triệu Noãn Noãn, Tô Xán Xán cầm hai bản đăng ký kết hôn trong tay, nhìn ngược nhìn xuôi, mắt cười tít, trông như vừa cướp được ngân hàng.

Triệu Noãn Noãn vừa lái xe vừa thấy lòng chới với, sao mà Tô Xán Xán lại điên đến mức đòi kết hôn với mình chứ! Đang phiền muộn trong lòng, nhìn thấy Tô Xán Xán hí hừng ngắm nghía hai bản đăng ký kết hôn, mắt anh vằn đỏ, cau có:

- Xán Xán, em đừng có xem kỹ thế tý nữa lại vứt đi bây giờ chứ gì!

- Không bao giờ, không bao giờ nhé! – Tô Xán Xán đắc ý cầm giấy kết hôn khua đi khua lại trước mắt anh. – Anh nhìn xem, mất lúc nào? – Càng khua, người kia càng chẳng thèm nhìn.

Một vật gì màu đỏ từ trong tay Xán Xán bay ra, lọt qua cưa kính xe bay ra ngoài, rơi vào một khe đá bên lề đường.

-Ối…

Tiếng kêu chói lói như đạn bắn, Tô Xán Xán há hốc miệng không ngậm lại được.

- Em này! – Triệu Noãn Noãn phanh kít, quay đầu định mắng đứa phá bĩnh, mồm đang mấp máy chưa biết mắng thế nào cho hả, rồi lại thở dài mở cửa xe, đi đến bên kẽ đá có một tờ đăng ký kết hôn nằm dí trong đó, cố gắng moi ra mà không moi được.

Tô Xán Xán từ từ định thần, tay câm một ban còn lại, xông ra khỏi xe:

- Làm sao bây giờ hả? – Cô cuống quýt đến nỗi mồ hôi nhễ nhãi trên mặt.

- Đừng có cuống… – Triệu Noãn Noãn xua xua tav, ngón tav đặt vào vết rách. – Có sợi dây thép không?

- Dây thép?

- Phải, cần cái gì dài thế này, ..

* * *

Lúc này mà cần đi kiếm dây thép à? Tô Xán Xán chuồn lên xe, tìm mọi chỗ, chỉ thiêu nước lật hết cả đệm ghế lên.

- Cái gì dài thế này, mảnh thế này… – Cuông quýt lên, Tô Xán Xán cũng đã biết chú ý quan sát.

Một phút sau.

Tô Xán Xán xuống xe, chạy đến bên Triệu Noãn Noãn, chìa một tay ra:

- Đây! Cái này được không?

- Làm thế nào mà em tìm được? Triệu Noãn Noãn cầm lấy dây thép sau mấy giấy kinh ngạc. – Sao sợi dây này lại cong thê? Cứ như là…

- ít mồm thôi, có dùng được không? – Tô Xán Xán cắt bụp hưng phân xem xét của Triệu Noãn Noãn. – Mau lên, mau lên, mau lên nào! Hạnh phúc của em ở cả trong này đây!

Triệu Noãn Noãn đành cầm sợi dây thép chọc vào khe đá.

Hai phút trôi qua.

- Thế nào?

- Có vẻ vẫn không được… – Triệu Noãn Noãn ngoáy ngoáy đầu theo thói quen, có vẻ buông xuôi – Dù sao cũng có hai bản đăng ký cơ mà..

- Anh đừng có lắm lời! – Tô Xán Xán tức trào lên mắt. – Đợi đấy! – Nói xong hai tiếng, cô lại quẩy quả lục lọi chui vào xe, rút từ trong áo lót ngực ra một sợi dây thép khác, quay lại đưa cho Triệu Noãn Noãn trong ánh mắt kinh ngạc của anh.

Với hai sợi dây thép làm kẹp gắp, cuối cùng tờ đăng ký kết hôn cũng được lấy ra.

- Ui da! – Tô Xán Xán vồ lấy tờ đăng ký, ôm khư khư như bào bối vào lòng, như trẻ con tìm lại được đổ chơi sau bao năm bị mât. Vừa mãn nguyện, cô vừa nhìn đồng hồ, vẻ mặt mới hớn hở thoắt cái sa sầm. Hỏng rồi! sắp tới giờ rồi!

- Chồng ơi, mau lên xe! Go! Go! Go!

Khi chiếc BMW của Triệu Noãn Noãn tới được dưới lầu nhà Tô Xán Xán, kim giấy chi đúng số 12.

Bốn giờ chiều, rất vừa vặn, rất kịp giờ!

Tô Xán Xán ngẩng lên, chỉ thấy một chiếc xe đời mới màu trắng xám đậu chềnh ềnh dưới lầu nhà cô, bên cạnh xe là mẹ cô cúi đầu khom lưng cười nịnh nọt, xa xa là ông họ Lưu với cái gáy như kiểu Địa Trung Hải.

Tô Xán Xán nắm chặt hai tờ giấy đăng ký kết hôn trong tay, dựng thẳng hai vai, níu chặt một bên cánh tay Triệu Noãn Noãn đang cầm lái:

- Chồng ơi! Hạnh phúc của vợ anh là được tựa vào anh đây!

Vội vàng phanh gấp, Triệu Noãn Noãn thiêu chút nữa là đập đầu vào kính phía trước.

* * *

Lại nói mẹ của Tô Xán Xán đang khom lưng cúi mình thủ thỉ với Lưu tiên sinh:

- Thực không phải với Lưu tiên sinh, Xán Xán nó bỗng nhiên kêu đau bụng, xem ra…

- Em Xán Xán đau à? Có cần thăm em… – Lưu tiên sinh tuôn một tràng tiếng phổ thông quá chuẩn, cười tươi như hoa, Tô Xán Xán nhìn mà cảm thấy ruột gan thắt cả lại.

- Việc này… việc này… Xán Xán nó… – Bà mẹ mặt căng thẳng hõt mức, trong bụng rủa thầm đứa con gái bâ’t hiếu.

Xán Xán! – Lưu tiên sinh mắt bé mà tinh, nhìn một phát thấy ngay Tô Xán Xán từ trong xe hơi bước ra, nên vẫy tay rất nhiệt tình.

Bà mẹ sững người, ngoảnh đầu thấy con gái đang tiến thẳng về phía mình, vẻ rất hiên ngang đĩnh đạc. Nhưng điều khiến hai người đồng thời kinh ngạc là tò trong chiếc xe phía sau Tô Xán Xán đột ngột xuất hiện một người đàn ông cao ráo, chỉ mấy bước theo kịp cô, Tô Xán Xán quay đầu nói gì đó với anh, chàng trai vòng tay ôm vai cô.

- Cô à… thế này… thế này là… – Lưu tiên sinh nheo mắt bé tí, vẻ mặt đầy ngạc nhiên.

Tô Xán Xán dịu dàng gọi:

Mẹ… – Rồi vòng tay nũng nịu Triệu Noãn Noãn,

Anh cũng đành ngượng nghịu gọi một tiếng:

Mẹ…

Noãn Noãn à, thì ra là con à… – Mẹ thở hắt ra một hơi, bỗng nhiển cảm thấy có gì đó đáng ngờ. – Cậu vừa gọi tôi là gì?

Xán Xán huých ngầm một cái

Mẹ - Giọng Triệu Noãn Noãn run rẩy.

Mẹ?!

Cái từ được phát ra từ miệng Triệu Noãn Noãn, quả là rất chân động, mẹ Xán Xán lặng cả người.

Đôi mắt bé tin hin của người đàn ông họ Lưu càng híp tịt lại

- Cô à, việc này là sao vậy? – Ông ta cuống quýt gần như nhảy dựng lên. – Cô không hề nói là Xán Xán…

- Tôi… – Tôi làm sao biết được? Mẹ Xán Xán không hiểu ra sao, quay phắt về phía con gái. – Xán Xán, con với Noãn Noãn đã có chuyện gì? Con lại đang đùa cái gì vậy hả?

Mẹ nhất mực tin rằng con gái tìm cách kéo Triệu Noãn Noãn tới để dọa người ta.

- Mẹ… – Tô Xán Xán ra bộ nhõng nhẽo dễ thương. – Con với Noãn Noãn…

- Cô à, chúng cháu kết hôn rồi! – Triệu Noãn Noãn chỉ cảm giác là eo lưng bị móng vuốt của Xán Xán cấu nhéo, vẻ như sắp khóc, thốt ra nốt câu thay cô.

-Kết hôn!!!

Thấy bản mặt của mẹ mình và Lưu tiên sinh như sắp

rớt xuống đất, Tô Xán Xán thấy rất hưng phấn:

- Mẹ ơi, con xin lỗi, con vẫn chưa nói với mẹ, thực ra con và Noãn Noãn từ lâu đã… – Nói dở chừng, người nghe tự hiểu nốt. Thêm nữa, nhìn hai đứa đang ôm siết lấy nhau, dù đầu óc có đơ đến đâu củng nhận ra mối quan hệ của chúng.

Lưu tiên sinh rốt cuộc nhịn không nổi:

- Cô à, công ty tôi còn nhiều việc, tôi đi trước đây… – Nói rồi anh ta cụp đuôi chui vào xe.

- Lun tiên sinh, anh đừng đi! Lưu tiên sinh! – Thấy mẹ chạy theo níu kéo, Tô Xán Xán cũng vội đuổi đằng sau vài bước. – Lưu tiên sinh, đừng đi! Tôi còn chưa giới thiệu chồng tôi với ông mà! Lưu tiên sinh…

Chưa nói xong, chiếc xe đã xì khói chuyến bánh. Vì tốc độ rất lớn nên khói xe bay mù mịt.

- Lưu tiên sinh, lần sau lại tới nhé!

Tô Xán Xán nhiệt tình chạy sau đuôi xe vẫy chào, sau đó mới dịu dàng quay lại, nhìn thấy mặt mẹ đen sạm…

- Hai đứa chơi mẹ được đấy!

* * *

- Cái gì?!

Vừa bước vào nhà, Tô Xán Xán rút ngay hai bán đăng ký kết hôn vung vẩy trước mắt mẹ. Mẹ cô – bà Trần Xuân Kiều lồng lên như một chú sư tử Hà Đông, chộp lấy hai bản đăng ký, nhìn hết bên nọ đến bên kia rồi đưa cho ông chồng Tô Kiến Quốc:

- Ông này, đây có phải thật không?

Tô Kiến Quốc ôm đầu:

- Hình như là…

- Ông nhìn lại cho kỹ đi!

- Bố! Mẹ! – Tô Xán Xán cắt ngang câu chuyện thì thầm của bố mọ. – Bố mẹ không cần phải xem, là thật đây, không tin con có thê đưa đi hỏi.

Trần Xuân Kiều do dự một hồi, cảm thấy con gái nói không tin được, bèn quay về phía Triệu Noãn Noãn:

- Noãn Noãn, con nói cho cô nghe, chuyện này có phải thật không?

Triệu Noãn Noãn bắt buộc phải gật đầu:

Thật đây ạ!

Mẹ! Mẹ thấy đây, con nói thật mà! – Tô Xán Xán đắc ý hớn hớ.

- Im mồm! – Mẹ cắt ngang lời con gái. – Mẹ làm mẹ của con ngần ấy năm trời, chẳng lẽ không biết lời nói của con tin được mấy phần à? – Rồi bà chuyến vẻ mặt hiền từ quay sang Triệu Noãn Noãn. – Noãn Noãn, con không thể lừa cô được!

Triệu Noãn Noãn chưng hửng:

- Cô à, cháu…

Tô Xán Xán từ phía sau gõ đầu anh một cái.

- Không lừa cô đâu ạ! – Triệu Noãn Noãn đầy vẻ khổ sở.

Đến lúc này, Trần Xuân Kiều không nói gì được nữa.

Thực ra, Tô Xán Xán với Triệu Noãn Noãn hổi nhỏ ở cùng nhau, cha mẹ hai nhà quen biết lâu năm, hai đứa chơi với nhau từ khi còn đóng bỉm đến lúc lớn lên, người lớn không phải không nghĩ đến việc tác thành cho chúng nó. Nhưng dù tạo cơ hội thế nào, hai đứa vẫn chủng chẳng, dằng dai vài năm, hai nhà đành thôi.

Ngờ đâu, hôm nay hai chúng nó lại giơ giấy kết hôn ra trước mặt, làm sao phụ huynh không giật mình cho được?

- Noãn Noãn này, rốt cuộc hai đứa bắt đầu từ bao giờ? – Ông bố Xán Xán không nén nổi nữa – Cháu với Noãn Noãn nhà bác chẳng phải luôn luôn gây gổ hay sao?

- Năm ngoái ạ!

- Hôm nay!

Hai cái mồm hai lời khác nhau.

Tô Xán Xán trợn mắt lườm Triệu Noãn Noãn một cái, rồi ngầm nhéo rõ đau vào lưng anh. Triệu Noãn Noãn vội vàng nói lại:

- Ý cháu là bọn cháu bắt đầu yêu nhau từ năm ngoái, đến hôm nay mới đi làm thủ tục…

- Sao hai đứa không nói gì trước? – Bà mẹ đã cảm thấy yên tâm, nhưng vẫn tỏ ra không hài lòng với sự che giấu của đôi trẻ. – Bác vẫn khuyên Xán Xán mau mau tìm lấy một anh chàng, mẹ cháu cũng phàn nàn với bác là cháu không chịu lấy vợ, chẳng phải chúng mày định đẩy bọn già các bác vào đường cùng hay sao?

- Bác ạ, cháu sai rồi, cháu không có ý ấy… – Triệu Noãn Noãn trông vẻ mặt của mẹ Xán Xán thì có chút bối rối.

May sao Tô Kiến Quốc đứng ra hòa giải, nói với vợ:

- Thôi được rồi, được rồi, đã kết hôn thì không bàn chuyện đó nữa. – Rồi ông quay qua nói với Triệu Noãn Noãn. – Cháu à, cháu cũng nên đổi cách xưng hô là bố mẹ được rồi đấy.

- Việc này…

- Mau gọi đi! – Tô Xán Xán nói, tay lại nhéo lưng Triệu Noãn Noãn, anh nhận ra là mình không đúng rồi, đành vội vàng mở miệng:

- Bố! Mẹ!


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...