Chung Cực Truyền Thừa

Chương 11: Rời khỏi trấn nhỏ


Chương trước Chương tiếp


- Thủ ấn 'phá môn' ta đã truyền cho con tới tầng sáu, thủ ấn 'phá môn' tầng bảy tầng tám chỉ có thể tự mình tìm tòi thôi.

Một lúc sau, Lâm Dịch ngẩng đầu, đôi mắt mang theo hơi nước kiên nghị nhìn Lâm Cường.

- Cha, con nhất định không để người thất vọng!

Lâm Cường nghe vậy mỉm cười vui mừng.

Rút cuộc cũng tới lúc chia ly, Lâm Yến nhào vào lòng ca ca khóc lớn, mà Lâm Dịch cũng nhẹ ôm muội muội, hai dòng nước mắt không nhịn được chảy ra.

Dù quen nhìn cảnh ly biệt, nhưng lúc này là người nhà xa nhau, khóe mắt Lâm Cường cũng có một chút lão lệ trào ra...nhưng rất nhanh bị hắn lau đi.

Một lát sau, Lâm Dịch và Lý rời khỏi trấn.

Cửa trấn, Lâm Yến nằm trong lòng Lâm Cường vẫn như cũ khóc lớn 'ca ca'. Lâm Dịch sống mũi cay cay.

Lâm Dịch mạnh mẽ xoay người, hai chân đứng thẳng đột nhiên quỳ sụp xuống.

- Bang! Bang! Bang!...

Liên tục chín lần dập đầu, trên trán đã xuất hiện vết máu.

- Cha! Người yên tâm! Dịch Nhi sẽ không khiến ngài thất vọng!

Mạnh mẽ quay đầu, nói:

- Lý thúc thúc, chúng ta đi thôi!

Từ đó, không còn quay đầu lại một lần nào nữa, cho đến khi bóng lưng hắn biến mất khỏi tầm mắt những người trong trấn nhỏ.

Chỉ có Lâm Yến mệt mỏi nằm trong lòng Lâm Cường hai mắt đẫm lệ nhìn bóng lưng ca ca biến mất, miệng vẫn thì thào gọi:

- Ca ca...ca ca...

...

Bạch Đế đại lục diện tích cực kỳ lớn, thống nhất có mười hai cái hành tỉnh, mà mỗi hành tỉnh đều có diện tích chừng một tỷ km2, trong đó diện tích lớn nhất thậm chí đạt tới một tỷ sáu km2. Rất nhiều người cả cuộc đời không đi hết một phần ba diện tích này.

Tại nơi đây đầy rẫy mu thú cường đại và bạo ngược...hơi chút vô ý là có thể thành thức ăn trong bụng ma thú.

Lâm Dịch và Lý ra đi đã tới ba ngày...

Dù sao cũng là trẻ con, tuy mới rời đi trong lòng hắn rất khó chịu nhưng qua ba ngày, Lâm Dịch đã hoàn toàn bỏ qua nỗi buồn phân ly ra khỏi đầu, dọc theo đường đi hắn tò mò hết nhìn đông lại nhìn tây, đối với vật gì cũng cảm thấy vô cùng hiếu kỳ.

Cây cổ thụ to lớn, đóa hoa diễm lệ, dã thú dị dạng...bất cứ thứ gì cũng khiến một đứa trẻ mười lăm tuổi chưa từng ra ngoài cảm thấy tò mò.

Lý và Lâm Dịch đi theo đường bộ, theo tổ tiên đúc kết an toàn nhất vẫn là đường bộ, hầu như không gặp phải yêu thú nào cường đại lớn...đay là hiện tượng rất kỳ quái, dường như chỉ cần nơi có hơi người ma thú đều tự nhiên rời xa.

Trấn Hi Mạn ở dưới chân Mạn Vân sơn mạch, khiến vô số người nghi hoặc chính là một sơn mạch lớn như vậy, theo lẽ thường mà nói hẳn là rất nhiều yêu thú, nhưng mà sự thực lại không như lẽ thường...nơi này là nơi có số lượng ma thú ít nhất đại lục.

Đây cũng là lý do tại sao vũ môn của Hi Mạn trấn cũng không cường đại.

Ở đây vô cùng hẻo lánh, lộ trình tròn ba tuần nhưng không gặp phải một người nào.

Trên mặt Lý dường như vĩnh viễn đều là bộ dạng lạnh lùng, so với vẻ hăng hái bừng bừng của Lâm Dịch mà nói, bình thường đi đường Lý lại cực kỳ cẩn thận. Một con ngươi sắc lạnh dọc theo đường đi luôn cẩn thận quan sát bốn phía.

Tối nay ánh trăng đặc biệt tròn, ánh trăng bàng bạc chiếu qua tầng cây rọi trên mặt đất từng chấm sáng loang lổ.

Tiếng củi khô cháy lách tách hòa với tiếng côn trùng chim chóc trong đêm trở thành một hình ảnh điển hình trong rừng núi về đêm.

Đống lửa tỏa ra một vầng sáng lấp lánh, một con lợn nhỏ vàng ruộm trên ngọn lửa tỏa ra hương bị mê người, đây là lợn rừng, mặc dù có nhiều thịt khô nhưng dưới điều kiện cho phép, bất luyện ai cũng lựa chọn bắt một vài con vật làm thức ăn...bởi vì thịt khô có thể bảo tồn trong thời gian dài, nếu không bắt giết được con thú nào, thịt khô chính là lương thực vô cùng trân quý.

Trên mặt Lý vẫn bộ dạng lạnh lùng, hắn đang chăm chú điều chỉnh trục gỗ, mà một bên đống lửa, Lâm Dịch đang chăm chú tập chung vào hai tay liên tục biến ảo thủ ấn hưu môn cực kỳ thành thạo, hắn hiện tại đang phát triển theo phương hướng đơn giản hóa thủ ấn, mà thủ ấn năm cửa khác tuy cũng đã rất thuộc nhưng khoảng cách đạt tới còn rất xa.

Lần thứ hai luyện tập ấn ký 'tử môn' xong xuôi, Lâm Dịch mới thở phào nhẹ nhõm, buông tay xuống.

- Được rồi.

Thấy Lâm Dịch hoàn thành tu luyện, Lý đem thịt quay từ đống lửa xuống, từ hai bên trái phải lấy ra một thanh gỗ xiên một nửa thịt quay đưa cho Lâm Dịch.

Lâm Dịch rất nhanh nhận lấy, miệng tấm tắc cười nói:

- Cảm ơn Lý thúc thúc.

Sau đó bắt đầu ăn như lang hổ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Không thể không nói, tuy rằng Lý bình thường ít nói nhưng trên đường lại cực kỳ chiếu cố Lâm Dịch, hơn nữa tay nghề nấu nướng không tồi, làm đồ ăn luôn có hương vị ngon giòn, thực sự khiến Lâm Dịch trên đường đi một phen no bụng.

Một lúc lâu sau, Lâm Dịch cảm thấy mỹ mãn vuốt bụng no căng, miệng đầy mỡ nở nụ cười, tay hắn còn một nửa phần thịt quay, vô luận ăn ngon thế nào, một nửa con lợn rừng cũng không phải một đứa nhỏ có thể ăn hết.

- Lý thúc thúc, ta đi ngủ trước đây.

Lâm Dịch lấy hai tay xoa miệng, để nửa phần thịt quay lên trên phiến đá sạch sẽ bên cạnh, sau đó liền nằm sang bên phải lều trại chốc lát đã đi vào giấc ngủ.

Trong vùng hoang dã này, bất cứ ai có kinh nghiệm đi rừng đều không dám tùy tiện ngủ, Lý không thể nghi ngờ là một người lữ hành vô cùng kinh nghiệm, bởi vậy hắn chỉ khép hờ hai mắt dưỡng thần, nhưng trên thực tế cũng không có ngủ.

Bốn phía vẫn yên tĩnh như cũ, ánh trăng bàng bạc chiếu trong không gian cô tịch vẽ lên vài phần thê lương.

Lý đột nhiên mở mắt! Trong mắt hiện ra một đoàn tinh mang, hai mắt đăm chiêu quét ra bốn phía.

Không thích hợp...quá yên tĩnh! Yên tĩnh khiến người khác bất an!

- Lâm Dịch, Lâm Dịch...

Lý liền cảm giác nhìn bốn phía nhẹ gọi Lâm Dịch.

Lâm Dịch vốn không ngủ quá sâu, mơ hồ nghe tiếng gọi của Lý, không khỏi mông lung mở mắt.




Bình luận
Sắp xếp
    Loading...