Chức Cẩm Đồ
Chương 34: Lệnh sứ tương phùng giả thắng thật
Phạm Khai Xuân cười nói, "Chuyện này thì chờ xem Trần lão đệ thi thố tài năng."
Trần Duy Quân nói, "Có mặt Trương huynh đây, tiểu đệ làm sao dám múa rìu qua mắt thợ!"
Nếu như bọn họ không đến thì Trương Liêm đã mượn những cành liễu tá lực đề thân nhảy ra lấy thuyền mất rồi, nào phải chờ đến giờ này nữa. Nghe đối phương nói thế chỉ cười đáp, "Tiểu đệ nào có bản lĩnh thế."
Trần Duy Quân tuổi nhỏ hơn Phạm Khai Xuân, không chút ngần ngại hỏi thẳng Trương Liêm, "Xin hỏi Trương huynh, chiếc thuyền này làm sao lại neo giữa dòng sông?"
Trương Liêm nghe hỏi trong lòng hơi cảnh giác, cảnh giác, chậm rãi đáp, "Vừa rồi có một vị tiền bối không rõ danh tánh mời tiểu đệ lên thuyền uống rượn, sau đó đưa tiểu đệ lên bờ, lão một mình chống thuyền ra giữa sông neo lại, rồi nhún mình đạp trên mặt nước mà đi mất."
Phạm Khai Xuân và Trần Duy Quân hai người nghe nói không khỏi thất sắc.
Phạm Khai Xuân giọng đầy kinh ngạc hỏi, "Lão nhân kia đạp trên mặt nước mà đi ư?"
Trương Liêm gật đầu, chưa kịp nói gì thêm đột nhiên có người kêu lên, "Thì ra tướng công ở đây, hại chúng tôi tìm khắp nơi!"
Trương Liêm quay đầu nhìn mới thấy là Thái Vân người trong Kỷ Lai Cư, dẫn theo một vị thanh y tỳ nữ chạy dọc theo bờ sông tới nơi.
Chàng định cất tiếng chào, nhưng nghĩ lại ở đây có hai thiếu niên này, Thái Vân chỉ gọi trống tướng công mà không xưng tên ra, biết cô ta đi tìm mình hay người khác, nên vội thâu lời lại không nói.
Vừa đúng lúc này, từ xa hơn trên bờ có giọng người ồm ồm cất lên, "Các hạ đã mang Bạch hạc lệnh trong người thì phải lưu gót lại đây cho lão phu!"
Mấy chữ Bạch hạc lệnh lọt vào tai khiến Trương Liêm giật mình chấn động Chàng chưa từng thấy Bạch hạc lệnh sứ tống đạt Bạch hạc lệnh như thế nào, nhưng chỉ thấy phụ thân mang Bạch hạc lệnh giả đến Phong Lôi bảo. Phụ thân vừa rồi đi chưa lâu lại có người cản được người mang Bạch hạc lệnh, chẳng lẽ người bị cản đường là phụ thân?
Nhưng chàng vừa nghĩ thế liền nghĩ lại, vừa rồi phụ thân đi rất vội vã, ít ra giờ cũng đã đi được năm sáu dặm đường.
Mà tiếng quát người kia chưa đầy nửa dặm, làm sao có thể là phụ thân được!
Ðang tần ngần chưa biết nên thế nào, thấy Phạm Khai Xuân vung tay thâu hồi phi trao lại, quát, "Lão đệ, nhanh đi xem sao!"
Trần Duy Quân tiếp lời nói, "Ði!"
Hai người sóng vai lướt đi rất nhanh, chừng như quên mất còn có mặt Trương Liêm ở đây.
Trương Liêm nghĩ lại nhỡ khi người bị quát chặng đường kia là phụ thân thì hỏng, nếu lai lịch bị lộ thì kế hoạch xem như bỏ, nghĩ thế vội gọi lớn, "Nhị vị, chậm chân!"
Miệng gọi, chân nhún nhẹ tung người lên, thi triển thân pháp tuyệt luân Xúc địa hành vân đuổi theo, chỉ thấy thân hình chàng như làn khói xanh lướt hẳn qua trước mặt Phạm Khai Xuân và Trần Duy Quân.
Thái Nguyệt và thanh y tỳ nữ đứng chết khựng giữa đường.
Trương Liêm lướt qua trước người đối phương, khi ấy mới chậm chân lại, chạy một lúc dã thấy trước mặt hai bóng người đang đuổi nhau dưới chân sơn cương.
Một người ăn vận hắc y kình trang, tay nắm bạch hạc, lưng mang chếch thanh trường kiếm chuôi vàng, trang phục hoàn toàn giống với lệnh sứ lần trước mang bạch hạc đến Phong Lôi bảo.
Người kia là một lão nhân áo xám, tay nắm đoản binh khí, cứ vung binh khí lên vùn vụt quyết chặn đường người kia.
Người nắm Bạch hạc lệnh ngược lại chỉ né tránh và tìm đường để chạy, nhưng hễ quay hướng nào cũng bị lão già áo xám chặn đầu, đủ thấy thân thủ lão già áo xám kia rất cao cường.
Trương Liêm chỉ nhìn thì đã rỏ ngay vấn đề.
Nếu như người nắm Bạch hạc lệnh thực sự là lệnh Sứ, há bỏ chạy mà không ra kiếm đánh lại.
Nhưng như thế cũng biết lão già áo xám kia cũng là chính phái nhân vật, nếu không người nắm Bạch hạc lệnh giả kia đã ra kiếm hạ thủ rồi.
Trong đầu chàng một ý nghĩ lóe nhanh, liền tăng tốc tới tiểu sơn cương, quả nhiên nhìn ra con bạch hạc có chiếc mào màu đỏ, chàng liền la lớn, "Bạch hạc lệnh sứ nhanh chạy đi!"
Miệng thét, tay vung chưởng đánh thẳng vào lão già áo xám.
Bấy giờ nhìn rõ lão già áo xám thân hình thấp nhỏ, tuổi ngoài ngũ tuần, tay nắm một chiếc áp chuỳ sản óng ánh vàng. Vừa nhìn thấy Trương Liêm vung chưởng đánh tới, trở thành liên thủ với lệnh sứ tấn công, lão già áo xám vội nhảy tránh sang một bên, cười nhạt nói, "Thì ra còn có đồng đảng, được, mặc cho các ngươi..."
Bạch hạc lệnh sứ chẳng kể lão già áo xám nói gì, thấy có cơ hội lập tức chuyển hướng phóng chân chạy ngay, miệng nói vọng lại, "Tiểu tử, chớ để lão Ðịa Thử đuổi theo ta, nhưng cũng đừng đả thương lão ta!"
Mấy tiếng lão Ðịa Thử khiến Trương Liêm chấn động, chàng nhìn lại chiếc áp chuỳ sản trong tay lão ta mới đoán ra lai lịch người này.
Lão già áo xám thấy không truy theo được Bạch hạc lệnh sứ, quay sang nhìn Trương Liêm gằn giọng nói, "Ðược, thế thì lão phu bắt tên tiểu hung đồ ngươi trước rồi tính!"
Trương Liêm đã nghe ra giọng Bạch hạc lệnh sứ đúng là cha mình, lại nghe câu nói cuối của cha căn dặn biết lão già áo xám cũng không phải là hắc đạo gian tà. Chàng vốn thừa sức thi triển khinh công bỏ chạy, nhưng sợ lão già áo xám lại truy đuổi theo phụ thân, nên chỉ thi triển thân pháp chạy chậm lại, vừa chạy vừa nói, "Lục lão trượng xin chớ hiểu nhầm!"
Lão già áo xám nghe nói thế thì hơi ngạc nhiên, song liền cười ha hả hỏi, "Lão phu nhầm gì chứ?"
Trương Liêm nghe ngữ khí đối phương thì biết lão đã thừa nhận họ Lục, đúng như chàng suy đoán người này chính là sư phụ của Tiểu Tam, Lục Tam Nguyên.
Trong lòng mừng thầm, vội nói, "Lệnh đồ Tiểu Tam với tại hạ là bằng hữu thân giao."
Lục Tam Nguyên giọng đầy nộ khí nói, "Ðồ đệ ta há có bằng hữu như ngươi?"
Vừa lúc này thì Trần Duy Quân và Phạm Khai Xuân cùng đến nơi, vừa thở vừa gọi lớn, "Trương huynh, tiểu đệ đến giúp một tay."
Trương Liêm sợ hiểu nhầm càng nghiêm trọng liền nói, "Huynh đài chớ xen vào."
Phạm Khai Xuân ngạc nhiên nói, "Kỳ quái, ngu huynh đệ giúp Trương huynh một tay không được sao?"
"Vù"
Lục Tam Nguyên đánh ào tới một chưởng, Trương Liêm vội nhảy người ra xa né tránh, nghiêm mặt nói, "Chúng ta chỉ là hiểu lầm nhau, nhị vị nếu như thích đánh nhau thì cứ đánh, liên can gì tới tại hạ! "
Lục Tam Nguyên thấy Trương Liêm thân pháp cực nhanh, lại giống như người nắm Bạch hạc lệnh không chịu ra tay đánh nhau thì cũng thấy kỳ quái, thu sản trước ngực hỏi, "Ngươi để chạy tên Bạch hạc lệnh sứ, còn bảo hiểu lầm gì chứ?"
Trương Liêm vốn rất muốn giải thích ra, nhưng lại sợ hỏng chuyện của cha, lại có người khác nên càng không thể nói, chàng bèn đáp, "Tại hạ họ Trương, tên Liêm, xin lão trượng trước hết nghe một câu..."
Trương Liêm định dùng tánh danh gợi ý cho lão bớt nộ, sau đó dùng lời khuyên giải. Nào ngờ Lục Tam Nguyên giận hung đồ tận xương tủy, vừa nghe đã gầm lên, "Thì ra ngươi cũng là đồng đảng hung đồ, tiếp chiêu!"
Nói rồi, vung ngọn áp chuỳ sản lên tấn công tiếp, chiêu thế ổ ạt như vũ bão, không để cho Trương Liêm kịp thở.
Trương Liêm có khổ tâm không nói ra được, chỉ đành nhảy người né tránh nhường chiêu, miệng la lên, "Lão trượng xin chớ vội nghe lời người khác!"
Lục Tam Nguyên nói, "Còn dám nói ta cả tin người khác sao? Hừ! Phải thay cha ngươi dạy cho ngươi một bài học nhớ đời!
Một lời này khiến Trương Liêm nghĩ Lục Tam Nguyên giao du với cha mình rất thân, càng không dám đánh lại, cứ thi triển khinh công né tránh.
Nào ngờ, Trần Duy Quân đứng bên ngoài cười nhạt nói chen vào, "Lão già kia mở to mắt mà xem, chớ nên ỷ lớn hiếp nhỏ thái quá!"
Nói rồi, hắn liền thò tay thắt lưng rút ra một cây quạt xếp, thuận tay phất lên một chiêu đánh thẳng vào Lục Tam Nguyên.
Lục Tam Nguyên đang đà nhào tới ra chiêu tấn công Trương Liêm. nào ngờ bị tấn công vào hông, hừ một tiếng thét lên, "Ngươi muốn chết!."
Cây áp chuỳ sản trong tay hóa chiêu đánh trả lại, chỉ nghe boong một tiếng binh khí chạm nhau nghe chát chúa.
Trần Duy Quân thân hình lảo đảo bị bật ra ngoài mấy bước, nhưng Lục Tam Nguyên cùng giật mình thốt lên, "Thiết chiết phiến! Ðặc môn võ học của Phản ánh thần quân, ngươi là gì của lão ta?."
Nguyên là cây quạt gấp trong tay Trần Duy Quân thoạt nhìn rất bình thường, nhưng lại là một cây quạt cốt thép dùng làm binh khí cực kỳ lợi hại, khiến Lục Tam Nguyên vừa nối tiếp một chiêu cũng phải giật mình.
Trần Duy Quân thần thái ngạo nghễ nói, "Ðịa ba sản là độc môn binh khí của Ðịa thử Lục Tam Nguyên, ngươi là gì của hắn?
Một câu trịch thượng này khiến Lục Tam Nguyên giận dữ gầm lên, "Hừ! Ðến cả Phản ánh thần quân còn chưa dám Vô lễ với ta huống gì thằng nhãi ngươi!"
"Nhưng ta thì dám!" Trần Duy Quân vãn giọng cuồng ngạo, rối thét lên, "Tiếp chiêu!"
Hai người lại tiếp tục ra chiêu đánh nhau, nháy mắt tạo thành một trận ác đấu cát bay đá chạy, chỉ còn thấy bụi bay mù mịt, hai nhân ảnh cứ quyện vào nhau mà đánh, tiếng la thét quát tháo ầm ĩ.
Trần Duy Quân tuy có phần núng thế, nhưng vẫn có công có thủ, chưa lộ chút gì bại thủ.
Phạm Khai Xuân ngược lại cứ đứng ngoài vòng tay cười khùng khục trong họng, bất chợt nói lớn, "Lão đệ, Phiên không phiến pháp của ngươi thật là tuyệt diệu, xem ra cây Ðịa ba sản trong tay lão Lục sắp đổi chủ rồi đó!"
Trương Liêm vốn cảm phục tài năng của Phạm Khai Xuân, nhưng giờ nghe một câu này thì tất cả biến mất. Thầm nghĩ, Lục Tam Nguyên phải xem là nhân vật chính phái, Phạm Khai Xuân và Trần Duy Quân đều biết rõ Lục Tam Nguyên là ai, thế mà vẫn ra tay đánh nhau, xem chừng lai lịch bất chính, giờ muốn đoạt Ðịa ba sản trong tay Lục Tam Nguyên thì càng thấy rõ chân tướng của chúng hơn.
Nghĩ đến đó chàng cảm thấy hai thiếu niên này rất đáng ngờ, vội nói, "Trần huynh, xin ngừng tay!"
Trần Duy Quân cười nhạt nói, "Bỉ nhân muốn ngừng tay cũng không được!"
Lục Tam Nguyên ngược lại bị mấy câu châm chọc của Phạm Khai Xuân, khiến cát cơ trong lòng càng lớn, lão thét lên, tay vung sản, tay phát chưởng cùng đánh.
"Hay lắm, lão chuột đất!"
Bình một tiếng, Trần Duy Quân tiếp một chiêu thân hình chao đảo thoái ngược về sau đến ba bước.
Nhưng nhìn lại Lục Tam Nguyên cũng nhủi người tới trước, miệng hự lên một tiếng, thân hình lảo đảo muốn ngã.
Trương Liêm chấn động la lên, "Lão trượng làm sao thế?"
Lục Tam Nguyên mặt trắng bệt, vội lấy đan trong người ra nuốt một viên.
Trần Duy Quân dừng người lại, nhếch mép cười đắc chí, bước tiến lên một bước.
Trương Liêm đã nhận ra Lục Tam Nguyên trúng thương vội vàng nhảy tới chắn ngang trước mặt Trần Duy Quân, chìa tay ra nói lớn, "Nhanh trao thuốc giải ra!"
Trần Duy Quân ngớ người, "Thuốc giải gì?"
Trương Liêm mày kiếm chau lại, giọng xen nộ khí, "Vị lão trượng này vì sao trúng thương... "
Chàng nói chưa hết câu, huỵch một tiếng, thân hình Lục Tam Nguyên ngã lăn trên đất.
Phạm Khai Xuân cười kha khả nói, "Trương huynh muốn lấy thuốc giải, sao không đi hỏi một vị bằng hữu của mình?"
Trương Liêm ngạc nhiên nói, "Ai?"
Phạm Khai Xuân chậm rãi đáp, "Trang Thiếu Hùng."
Trương Liêm a lên một tiếng nói, "Thì ra các ngươi là người của Bạch Hạc môn."
Giờ thì chàng hiểu ra Lục Tam Nguyên trúng độc châm của chúng chứ chẳng nghi, bấy giờ không kể gì đến bọn chúng nữa, chàng liền đến bên người Lục Tam Nguyên, lấy cặp Uyên ương huyết ngọc quyết đặt vào lòng bàn tay lão nhân.
Trần Duy Quân hơi sững người khi thấy cặp Uyên ương huyết ngọc quyết trong tay Trương Liêm, tiếp liền cười nhạt nói, "Uyên ương huyết ngọc quyết nếu như có thể giải độc được, bỉ nhân há ra tay cho Vô ích?"
Lời này không sai, Phạm Khai Xuân và Trần Duy Quân nếu như đã là đồng bọn với Trang Thiếu Hùng, tất nhiên thừa biết trong người Trương Liêm có Uyên ương huyết ngọc quyết. Cho nên, lần này chúng ra tay hạ độc châm phải là tuyệt độc nằm ngoài khả năng giải độc của ngọc quyết.
Trương Liêm chăm chú nhìn vào lòng bàn tay Lục Tam Nguyên, thấy ngọc quyết hút vào tay, nhưng máu không tuôn ra từ vết thương châm nhỏ bằng đầu kia, biết lời Trần Duy Quân nói là thực.
Chàng ngước mắt nhìn Trần Duy Quân tức giận quát, "Gian đồ, ngươi có chịu trao giải dược ra được không?"
Phạm Khai Xuân cười cười nói, "Chẳng ta đã nói qua rồi sao, giải được trong người Trang Thiếu Hùng."
Trương Liêm đứng lên, tiến tới gần Trần Duy Quân, mặt lạnh như băng nói, "Nếu đã thế, các hạ phải bỏ mạng lại đây!
Trần Duy Quân vừa nói nhìn thấy Trương Liêm thân pháp kỳ diệu thì biết không tầm thường chút nào, giờ thấy chàng bước tới hướng mình vội án chưởng trước ngực, cười nhạt nói, "Trần mỗ há sợ người sao, muốn nếm một chưởng chứ?"
Trương Liêm nhìn Trần Duy Quân tả chưởng án trước ngực, trên ngón tay Vô danh đeo một chiếc vòng này nếu quan sát kỹ có thể nhận ra một đầu ngân châm rất nhỏ, chàng biết vừa rồi Lục Tam Nguyên trúng độc châm hắn như phát ra tù chiếc vòng này, nếu như chàng để trúng một mũi độc châm này thì số phận cũng không khác gì Lục Tam Nguyên.
Trong đầu nghĩ nhanh, một kế lóe lên, ung dung nói, "Trương mỗ ngược lại rất muốn xem các hạ đánh ra như thế náo?"
Dứt lời, nhún chân thân hình lướt tới thành hình vòng cung nhanh như chớp, nháy mắt đã ở ngay sau lưng Trần Duy Quân.
Trần Duy Quân vốn đã khiếp trước thân pháp thần tốc của Trương Liêm, khi nhìn thấy chàng vừa động thân hình lập tức phát chưởng ngay, nào ngờ Trương Liêm đã có chủ ý lướt vòng qua bên phải, khiến một chưởng của hắn rơi vào khoảng không, Ðến khi hiểu ra thì đã muộn, tay trái bị Trương Liêm chộp cứng vặn ngược về sau, hữu thủ vội quất mạnh Thiết chiết phiến đánh ngược lui một chiêu.
Trương Liêm càng nhanh hơn, bẻ ngược tay hắn lập tức đâm mạnh vào lưng hắn, chỉ nghe Trần Duy Quân la lên một tiếng, chiếc quạt rơi ra nằm gọn trong tay chàng.
Trương Liêm cười nhạt nói, "Lần này thì đến lượt các hạ phải uống thuốc giải rồi đấy!."
Phạm Khai Xuân không ngờ Trương Liêm ra tay nhanh đến thế, chậm một bước để Trần Duy Quân hứng trọn một mũi độc châm của chính hắn, Phạm Khai Xuân sẽ lao vào cứu đồng bọn, nào ngờ hắn lại nhảy tới hướng Lục Tam Nguyên, biết hắn dùng kế vây Ngụy cứu Triệu, nhưng chàng vẫn sợ hắn nhân cơ giết người cướp báo vật, liền buông Trần Duy Quân ra nhảy theo hắn.
Nào ngờ, vừa nhún người lướt tới chân chưa chấm đất đã thấy Phạm Khai Xuân quay ngoắt người bằng một thế hồi mã, tung phi trảo ra thế như cuồng long vân quyết đánh thắng vào người chàng.
Trương Liêm không hốt hoảng, hấp khí để thân tung ngược lên không vừa khéo phi trảo bay qua, nói thuận tay chộp vào dải lụa buộc trảo của hắn.
Phạm Khai Xuân cực kỳ giảo hoạt, không để cho Trương Liêm chộp trúng dải lụa, vừa thấy một chiêu không trúng đã rung tay thâu trảo về, đồng thời bằng một thế "ý ngư đảo đỉnh nhảy ngược về sau, cắp ngang người Trần Duy Quân phóng chạy xuống sơn cước. Hắn còn nói vọng lại một câu, "Trương huynh nghe cho rõ, ngươi đã giết Lục Tam Nguyên, trừ phi đầu thân Bạch Hạc môn ra, ai cũng không giúp được ngươi! "
Trương Liêm nghe hắn nói đem đổ cái chết Lục Tam Nguyên lên đầu mình thì lửa giận ngùn ngụt. Chỉ muốn đuổi theo giết sạch bọn chúng, nhưng nhịn lại Lục Tam Nguyên nằm trên đất sống chết chưa rõ thì chàng lo lắng đành đứng Bức tới ngồi xuống sờ lên ngực Lục Tam Nguyên thì thấy tim còn đập, như vậy vẫn chưa chết.
Phát hiện này khiến chàng khấp khởi trong lòng, còn sống là còn cơ may cứu được. Lục lại trong người, chàng lấy ra chiếc bình sành chứa thuốc của Vô sầu cư sĩ để lại, dốc ra máy viên cho Lục Tam Nguyên nuốt xuống.
Qua một hồi, trong bụng Lục Tam Nguyên sôi lên ùng ục, giờ mới bắt đầu thấy huyết ứ đen ngòm chảy ra tù lòng bàn tay trúng độc châm.
Trương Liêm biết thuốc đã công hiệu, trong lòng mừng rỡ, cất chiếc bình vào người rồi ngồi một bên chờ đợi.
Qua thêm thời gian một tuần trà, huyết sắc dần dần trở thành mà đỏ tươi, biết độc trong người Lục Tam Nguyên đã tống ra hết.
Lục Tam Nguyên từ từ mở mắt ra, thở hắt mất cái mấp máy môi nói, "Tiểu bằng hữu... "
Trương Liêm reo lên, "A, cuối cùng lão trượng cũng tĩnh lại rồi."
Lục Tam Nguyên nhìn chàng hỏi, "Ngươi dùng gì giải độc cho lão vậy?"
Trương Liêm cúi người nói, "Uyên ương huyết ngọc quyết còn nằm trong tay lão trượng kia, ngoài ra còn phục thêm mấy viên giải độc đan của Cao Ðường viện."
Lục Tam Nguyên trở người đứng lên, nhìn cặp Uyên ương huyết ngọc quyết trong tay mình, thuận tay trao lại cho Trương Liêm, rồi thâu lại ngọn thiết sản nói, "Kỳ quái! Ngươi là Bạch hạc lệnh sứ Trương Liêm, vì sao hành động lại không giống, hai tên tiểu tử kia đâu rồi?"
Trương Liêm nói, "Tiểu khả chỉ giả Bạch hạc lệnh sứ mà thôi, hai tên vừa nói mới đúng là lệnh sứ. Tên đánh độc châm lão trượng đã bị trúng một ngọn độc châm của chính hắn, đồng bọn của hắn phải mang hắn chạy đi nơi khác trị thương.
Lục Tam Nguyên như đã hiểu ra nói, "Nói thế, ngươi vừa rồi ta nhìn thấy trên tay nắm con bạch hạc kia là giả Bạch hạc lệnh sứ?"
Trương Liêm gật đầu đáp, "Ðúng thế."
Lục Tam Nguyên vẻ hơi mơ hồ, "Ai nhỉ?"
Trương Liêm lắc đầu nói, "Tiểu khả thực tình biết người này là ai, nhưng hiện tại còn chưa thể nói ra được, xin lão trượng lượng thứ."
"Hừ, tiểu bằng hữu ngươi không tin nổi Lục Tam Nguyên sao?"
Trương Liêm chỉ mỉm cười nói, "Tiểu khả với lệnh đồ Tiểu Tam thân giao như huynh đệ, lẽ nào không tin lão trượng? Nhưng vì chuyện này liên quan đến đại cục võ lâm, nên không thể tiết lộ lai lịch người mang Bạch hạc lệnh giả. Nhưng chỉ có thể nói rằng, vì mang Bạch hạc lệnh giả kia với lão trượng dù không thân giao thì cũng quen biết nhau. Người kia giả Bạch hạc lệnh sứ chỉ là muốn hủy vài nơi sào huyệt của hung đồ, khiến chúng phải cầu viện nhau, lúc đó người này ngấm theo dõi truy ra sào huyệt chính của Bạch hạc lệnh chủ."
Lục Tam Nguyên a lên một tiếng, chép miệng xưng tán, "Diệu sách, diệu sách!" rồi nói tiếp, "Ðã thế lão phu cũng phải ra sức làm cái gì trợ lực người kia mới được!"
Trương Liêm nghiêm mặt nói, "Lão trượng định giả Bạch hạc lệnh sứ luôn chăng?"
Lục Tam Nguyên cười hì hì hỏi lại, "Tiểu bằng hữu ngươi thấy không được sao?"
Trương Liêm trầm ngâm nói, "Lão trượng nguyện trí lực vì chính nghĩa đó là phúc cho toàn võ lâm, thế nhưng bên người lão trượng lúc này cũng có cây binh khí thành danh ai ai cũng biết kia, hung đồ chỉ nhìn cũng nhận ra ngay!"
Lục Tam Nguyên gật đầu nói, "Ðương nhiên, đương nhiên!"
Nói đến đó, lão ngưng mắt nhìn Trương Liêm hỏi tiếp, "Tiểu bằng hữu nói tệ đồ nó ở gần đây chứ?"
Trương Liêm gật đầu, vừa lúc này từ xa thấy hai bóng áo đen lướt tới, lão vội nói nhanh, "Khả năng bọn hung đồ lại đến."
Top Truyện Hot Nhất
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp