Chrollo, Em Chỉ Là Một Người Bình Thường

Chương 28: Đành phải đọc thơ


Chương trước Chương tiếp

Tôi ngồi vào sô pha, vỗ vỗ gối đầu, ôm lấy chăn vừa định nhắm mắt ngủ, bỗng cảm thấy là lạ, hình như tôi đã quên gì đó.

Đúng rồi, Majo bảo tôi trông chừng hắn.

Tôi ngồi dậy, hiện tại hắn đã lên tầng, mọi chuyện vẫn rất bình thường, làm gì mà muốn tôi trông chừng hắn.

Tôi nghĩ nghĩ, nhớ tới vài giọt máu trên bàn ăn kia, gãi gãi mái tóc hơi rối của mình, vậy cứ đi xem sao.

Đi đến cửa cầu thang, thấy mấy bậc thang bị hỏng nặng, chợt nghĩ đến gì đó, tôi lại quay lại phòng bếp, sau đó ôm bình cách nhiệt đi ra, thật cẩn thận bước lên cầu thang lên tầng hai.

Đi tới trước của phòng, loanh quanh vài vòng. Mới nhẹ nhàng vươn tay định mở cửa, muốn mở ra xem hắn có thành thật ngủ hay không.

Cửa mở, nhưng không phải tôi mở.

Hắn đứng trong bóng tối, trên gương mặt thanh tú không có một tia ủ rũ, ngay cả tròng mắt cũng sáng. Nhưng tôi có thể thấy được hắn rất thả lỏng, áo ngủ có họa tiết đóa hoa và động vật màu lam nhạt làm hắn thoạt nhìn như trẻ con. Áo ngủ của hai chúng tôi là một đôi, bởi vì mua bộ đôi sẽ rẻ hơn hai bộ khác nhau.

“Muốn uống canh gừng không?” Tôi xấu hổ cười cười, chột dạ vì thấy mình giống như trộm bị bắt được.

Hắn đưa tay ra “Có.”

Tôi đưa bình cách nhiệt cho hắn, trước cửa phòng nửa mở, tôi đứng ở ngoài cửa, hắn đứng ở trong cửa. Canh gừng ấm áp pha chút mật hoa ngọt, vị không tệ, hắn một hơi uống hết.

Canh gừng ấm áp xua đi khí lạnh, có thể phòng cảm mạo. Vừa rồi ở phòng bếp nấu, tôi cũng đã uống nửa bát.

Uống xong, hắn trả lại bình cách nhiệt cho tôi, tôi cầm lấy lui lại mấy bước “Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.” Giọng nói của hắn ôn hòa, âm sắc trầm thấp mị hoặc.

Tôi vui vẻ xuống tầng, đã nói đầu Majo có vấn đề rồi mà, chẳng phải là hắn vẫn còn ngoan ngoãn ở trong phòng sao.

Tâm tình tôi vô cùng tốt, kết quả vui quá hóa buồn, tôi đã quên mất có vài bậc cầu thang đã bị nghệ nhân âm nhạc phá hỏng.

Chân tiếp tục bước xuống, một bước như mây bước vào khoảng không, thân mình lập tức ngả về phía trước, cú ngã này chắc chắn sẽ rất đau, tôi không bị hủy dung thì cũng bị tàn một nửa.

Bỗng eo căng thẳng, một đôi cánh tay đỡ lấy tôi khỏi bị đau, tôi cảm nhận được cái ôm ấm áp và hơi thở đều đặn từ phía sau lưng mình.

“Chút nữa thì….” Thở ra một hơi, tôi không bị ngã xuống, bình cách nhiệt trong tay tôi cũng không bị vỡ, không quay đầu lại nói: “Cầu thang hỏng rồi, ngày mai phải gọi thợ sửa chữa đến sửa.”

Hắn ôm tôi vào trong ngực, dưới phòng khách không bật đèn, cảm giác yên tĩnh và bóng tối vây quanh rất mềm mại, trong không gian chỉ vang lên tiếng tim đập trầm ổn của hai người.

“Không cảm thấy.” Hắn dựa rất gần, hô hấp phả bên tai tôi, cằm hắn chạm vào vai tôi, một chân của tôi vẫn còn ở trên không, người phía sau ôm tôi rất chặt, càng ngày càng chặt.

Tôi hoang mang gọi một tiếng “Lance?”

“Vừa rồi cũng vậy, không cảm thấy”

Hắn gác cằm lên vai tôi, hai tay hơi buông lỏng cái ôm, tôi có chút khó thở, nhưng không nguy hiểm đến sinh mệnh.

Ngữ khí của hắn rất ngây ngô vô tội như đứa trẻ, âm thanh trầm thấp “Không cảm thấy bài xích, thấy ấm áp, hương thơm, vì sao lại không cảm thấy?”

Tôi không hiểu ra sao, không cảm thấy gì cơ?

Hắn đột nhiên “ha ha” cười rộ lên ở bên tai tôi, nhịn không được vui vẻ cười. Đây quả thật là một cảnh tượng quỷ dị, trên cầu thang hỏng không có đèn, một thiếu niên ôm chặt một cô gái đang bước hụt, gương mặt tươi cười.

Tôi nghĩ nghĩ, có phải sự khác nhau giữa tôi và người trẻ tuổi càng ngày càng xa hay không?

Hắn cười đủ rồi ôm lấy tôi, làm cái ôm công chúa, nâng chân nhảy xuống cầu thang, không một tiếng động đứng trên sàn.

Đưa tôi nằm vào sô pha, bình cách nhiệt của tôi lại bị đoạt đi để trên bàn, hắn cầm lấy tay của tôi nhét vào chăn, đắp kín cho tôi.

“Ngủ, nếu không sẽ bị hói đầu.” Hắn đứng ở bên cạnh, dùng tay vò tóc của tôi.

Cậu đang nói chính cậu phải không, ai hói đầu chứ?

Hắn bảo tôi ngủ, nhưng hắn lại vẫn đứng ở trước sô pha nhìn tôi, ánh trăng chiếu qua cửa sổ thủy tinh nửa mở, xuyên thấu bóng tối trong căn phòng, qua ánh trăng lạnh lẽo, tôi nhìn thấy đôi mắt hắn rất rõ, ánh trăng ánh lên trong đôi mắt đen, tinh xảo thâm thúy xinh đẹp.

Ánh mắt này làm tôi hơi sợ hãi, rất giống ánh mắt nhìn mèo lạc của Band mà hắn nhặt được.

Là sủng...... sủng nịch?

“Cậu không ngủ sao?” Tôi cực kỳ hoài nghi, không lẽ cậu muốn tận mắt thấy tôi ngủ để cậu thoải mái ôm sách thức đêm?

“Cô ngủ trước.”

Hắn hơi cúi người nhìn tôi, mái tóc màu đen không che được hết con ngươi trong trẻo nhu hòa, có một khắc, tôi bỗng cảm thấy biểu cảm của hắn nhìn tôi rất ấm áp.

Bị người ta nhìn như vậy, làm sao mà ngủ được.

“Gần đây cô đọc sách gì?” Hắn ngẫu nhiên sẽ phát bệnh ‘chứng sách độc hại tổng hợp’, xét thấy đối thoại càng ngày càng chệch đường ray, tôi có lý do tin tưởng rằng nhất định là hắn đã sa vào thế giới sách quá sâu cho nên nhân cách bị phân liệt.

“’Triết học về nhân tính toàn tập’ của Clack, ‘Kinh tế xã hội học’ của Mudley, sách cổ ‘Khảo sát di tích toàn bản từ năm 64—80’......”

Đều là những quyển sách rất bình thường, vậy tại sao không khí văn nghệ ngôn tình này lại bay tới?

Thấy hắn không có ý định về phòng, tôi bất đắc dĩ lật chăn ra ý bảo hắn ngồi ở bên cạnh, bị người ta nhìn từ trên xuống, áp lực rất lớn.

“Không ngủ được sao?” Mất ngủ là bệnh rất khó chữa khỏi, tôi nghĩ hắn hẳn là rất không thích nằm ở trên giường nhắm mắt ngủ đi, nhiều lần lặp lại như thế sẽ khiến cảm xúc rất bất thường.

“Cũng tạm.” Hắn thản nhiên trả lời.

“Tay.” Tôi nhìn hắn, nhẹ giọng nói.

Hắn nghiêng người ngồi xuống sô pha, vươn tay trái cho tôi, tôi cầm lấy, tay của tôi có chút lạnh, chỉ cần đến đêm là nhiệt độ ở tay chân sẽ giảm xuống. Hắn thì khoẻ hơn tôi nhiều, nhiệt độ cơ thể hắn rất ít thay đổi.

Làm như vậy hẳn là sẽ không có cảm giác cô độc, vừa rồi nhìn thấy một mình hắn ngồi trong căn phòng trông rất cô tịch, tôi nhìn cũng không dễ chịu chút nào.

“Đến lượt cậu kể chuyện cho tôi trước khi ngủ.” Tôi cười tủm tỉm nói, lúc trước vì làm hắn ngủ, tôi hay đọc vài quyển sách hắn thích, cùng hắn thảo luận các ý kiến, sau lại chúng tôi ra kết luận, cái gọi là phương pháp chữa bệnh mất ngủ mà chuyên gia đề cử lại chính là nâng cao tinh thần, làm cho người ta hưng phấn, ít nhất đối với chúng tôi là như vậy.

(Toji: tức là phản tác dụng, đọc nhiều vốn để mệt mỏi buồn ngủ, hai người này lại càng đọc càng hưng phấn càng tỉnh táo:]]]] )

“Được, một tháng trước Hunter ba sao của hiệp hội Hunter tìm được một trong mười đại mộ địa bí mật......”

“Dừng!” Tôi hô to, bằng không sẽ lại phải thức đêm vì thảo luận không dứt.

“Không thích sao? Vậy thì bản mới nhất về di tích Jeanet….”

“Không phải, chỉ là tôi cảm thấy chúng ta đối với năm chữ ‘kể truyện trước khi ngủ’ này so với người khác có chút lệch lạc, cậu kiếm vài chuyện không cần phải thảo luận ấy.”

Chúng tôi trầm mặc, một phút đồng hồ sau liền thở dài một hơi.

“Đành phải đọc thơ.” Hắn hơi mím môi, đúng là không thể nghĩ ra được có tác phẩm gì lại không cần phải thảo luận mà không hài lòng.

“Đúng vậy, hơn nữa chỉ đơn thuần đọc, trăm ngàn không nên nói đến thân thế tác giả, bối cảnh viết thơ, phép ẩn dụ sau thi từ.” Tôi cũng mím môi, ‘kể truyện trước khi ngủ’ của chúng tôi đã điêu linh đến mức chỉ còn đơn thuần là đọc thơ.

Âm thanh nhẹ nhàng, hô hấp tự nhiên, vào ban đêm trước mười hai giờ ngâm thơ.

“Sẽ có một ngày chúng ta đều già đi

Dấu chân in trên đất mẹ, cùng em bảo vệ, năm tháng trôi qua

Lời thề sâu trong ngực

Một ngàn năm chờ đợi chim Bạch Nha bay về

Em trong ánh mặt trời

Đôi ta đối lưng nhau, tôi trong đêm tối --”

“Sẽ có một ngày chúng ta đều già đi.” Tôi cũng mở miệng cùng hắn đọc câu cuối, âm thanh của hắn và tôi giao triền, câu cuối ăn ý trùng điệp.

Thơ của Poca là hòn ngọc sáng trong giới văn học, đọc tập thơ này trước khi ngủ thật không sai, trong tiếng nói trầm thấp của hắn, tiết tấu thư hoãn mà âm vận duy mĩ, rất có cảm giác thoải mái yên giấc.

Tôi nhắm mắt lại, cũng đọc thơ Poca

“Anh đi rồi, ngay cả cô độc cũng không có

Anh đi rồi, ngay cả thống khổ cũng không có

Anh đi rồi, ngay cả sợ hãi cũng không có

Anh đi rồi, ngay cả tiếng ca cũng không có

Duy độc tiếng tim đập của em

Thoát phá tinh thần cùng mạt lộ

Anh đi rồi, em hai bàn tay trắng”

“Anh đi rồi, em hai bàn tay trắng.”

Âm thanh của hắn trong trẻo nhưng lạnh nhạt, câu cuối ôn tồn như giao hòa vào màn đêm.

Cứ như vậy, cậu một câu tôi một câu, hoặc domino hoặc cùng lúc đọc hết tập thơ Poca.

Dần dần đi vào giấc ngủ, độ ấm trong tay cùng giọng nói của hắn vẫn quanh quẩn.

Trong mơ hồ, có người dùng đầu ngón tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tôi.

Hình như còn có tiếng cười khẽ hơi buồn rầu “Làm sao bây giờ đây? Miru thật yếu.”

Tôi bất mãn, phản xạ phản bác một câu, sau đó tôi nghe thấy hắn vẫn cười, rồi nói: “Được, chỉ cần cô là Miru.”

Ở trong mơ, hình như có người hôn nhẹ tôi, nói là hôn thì không quá đúng, đúng hơn là liếm nhẹ, giống kiểu như có người thích dùng liếm để tỏ vẻ thân thiết, cũng giống như động vật, bởi vì ham muốn chiếm hữu mà sinh ra hành động vô cùng thân thiết.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...