Chồng Trước Đuổi Tới Cửa
Chương 2:
Vừa vào cửa, chị Quế liền mắng ra: "Bà thấy mày thật là sao chổi! Mày không nhớ đi cầu bà thế nào à? Quỳ gối trước mặt của bà khóc nói, mày cần rất nhiều tiền, chỉ cần có người cho mày mười triệu, cái gì mày cũng chịu làm! Thế nào, hiện tại lại đổi ý rồi hả? Mày cho hộp đêm là sân chơi sao? Bà thấy mày cũng không cần ra ngoài làm việc, tìm công ty tín dụng, trực tiếp đi chịu chết đi. . . ."
Đường Ngọc cúi đầu, nước mắt còn vươn ở trên mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tái nhợt, cả người cũng run rẩy; mặc dù chị Quế nói khó nghe, nhưng câu nào cũng đâm trúng chỗ đau của cô.
Đường Ngọc tỉnh táo lại, phẫn uất trong lòng rốt cuộc hóa thành hư không ở trước mặt hiện thực, hiện tại cô hối hận, hối hận vừa rồi hành động theo cảm tình; nếu như không phải cái tên đàn ông tự cho là đúng kia, nói chuyện quá khó nghe, cô cũng sẽ không nhất thời hồ đồ, nhưng bây giờ hối tiếc đã không kịp rồi !
Chị Quế còn mắng gì đó nữa, nhưng Đường Ngọc đã không nghe được, dần dần, tiếng mắng chửi không còn, có thể là chị Quế đã mắng đến miệng đắng lưỡi khô rồi, trước khi bà đi, còn phẫn hận dùng móng tay nhọn, hung hăng bấu vào mặt Đường Ngọc hai cái, sau đó phun một ngụm nước bọt, nói xong, chị Quế liền gọi người ném Đường Ngọc ra ngoài từ cửa sau.
Trong đêm khuya đầu hè, gió đêm phơ phất thổi qua, Đường Ngọc nghèo túng tràn đầy mệt mỏi, đi bộ cũng lảo đảo.
Trên đường phố xe cộ qua lại, thành phố lóng lánh đèn nê ông, sau lưng những tiếng ồn ào, sự phồn hoa là bất an cô độc đang bắt đầu giương nanh múa vuốt .
Đường Ngọc đã sớm không còn hơi sức để khóc, cô cũng không phải một cô gái thích khóc, cho dù nhà họ Đường xảy ra biến cố lớn như vậy, cô cũng chưa từng cảm thấy sợ.
Nhưng một khi sợ hãi lộ ra ngoài, còn phải che đậy sự mềm yếu của mình, chính là một chuyện rất khó, tuy nói từ nhỏ cô đã được huấn luyện như con trai, nhưng cô dù sao vẫn chỉ là một cô gái hai mươi mốt tuổi.
Những cô gái cỡ tuổi cô, đáng lẽ nên được hưởng thụ tình yêu, thậm chí có thể làm nũng với cha mẹ.
Nhưng biến cố của nhà họ Đường đột nhiên xuất hiện, khiến Đường Ngọc lớn lên trong một đêm, cô phải ép buộc mình sớm học đối mặt tất cả, chỉ có mình mạnh mẽ lên mới sẽ không bị khi dễ, mới có thể giúp cho cha mẹ của mình sống ngày tháng hạnh phúc.
Mặc dù trước khi ba đi không có nói, nhưng Đường Ngọc vẫn từ trong ánh mắt của ông nhìn ra được, ba mẹ đã ký thác toàn bộ hi vọng vào trên người của cô rồi.
Hiện tại, trên con đường sau này, sẽ không còn có người đỡ cô, Đường Ngọc tự nói với mình phải kiên cường. . . .
Không có ai giúp đỡ, Đường Ngọc đã đi hơn hai giờ mới đến nhà, lúc này đã ba giờ sáng rồi.
Còn chưa vào viện, cô đã thấy cửa chính trong nhà rộng mở, nhờ ánh trăng, nhìn thấy một mảnh hỗn độn trong nhà, có thể đoán được, nhất định là người của công ty tín dụng đã tới.
Phòng bị lật ngổn ngang, ghế sa lon, hộc tủ, tất cả bị đẩy ngã trên mặt đất, y phục xốc xếch rơi vãi khắp nơi, thứ đáng giá trong nhà đều bị cướp sạch, thứ không mang đi được cũng đều bị đập hư.
Đường Ngọc vội vàng chạy lên lầu hai, nhưng những thứ đổ nát trên đất, khiến cho cô không còn dũng khí nhìn tiếp, nhà của cô đã không còn món nào nguyên vẹn, toàn bộ đã bị hủy; và bị hủy, còn có phòng tuyến lý trí cuối cùng trong lòng Đường Ngọc.
Đột nhiên, Đường Ngọc giống như bị người khác rút đi toàn bộ hơi sức, chán nản đỡ cầu thang, xụi lơ ngã xuống, lúc này cả hơi sức khóc cô cũng không còn.
Ánh trăng sáng ngời rọi vào từ hành lang ngoài cửa sổ, thê lương chiếu vào trên mặt trắng bệch của Đường Ngọc, khuôn mặt của cô càng có vẻ gầy hơn, bôn ba mấy ngày nay, đã tiêu hao tất cả tinh lực của cô, cả ăn cơm cũng bữa có bữa không.
Cô nghĩ, coi như hộp đêm có người nguyện ý cho cô mười triệu, điều kiện trao đổi, tất nhiên cũng là muốn cô ngủ với đàn ông, nếu là như vậy, không đợi người của ngân hàng tín dụng giết cô, cô cũng sẽ chịu không nổi khuất nhục, tự kết thúc tánh mạng của mình trước.
Chuyện cho tới bây giờ, cô đã không còn đường để đi, chỉ có thể. . . Đường Ngọc đột nhiên nghĩ đến một người, cô từ trong túi lấy điện thoại di động ra, tìm số, gọi tới.
Qua hồi lâu, bên đầu điện thoại kia mới truyền đến thanh âm buồn ngủ mông lung.
"Là ai hả? Khuya khoắt còn gọi điện thoại!"
"Là mình. . . ."
". . . . . ."
Bên đầu điện thoại kia trầm mặc, khi Đường Ngọc cho là Tả Hiểu Thiến ngủ rồi, trong điện thoại đột nhiên truyền đến rống to: "A a a, Đường Đường! Là cậu sao? Là cậu sao?"
"Phải . . . . ."
"Cậu đang ở đâu? Mấy ngày nay cậu đi đâu? Mình gọi điện thoại cho cậu, cậu cũng không nhận, sắp khiến mình lo lắng gần chết!"
"Bây giờ mình đang ở nhà. . . . . ."
"Được được, mình lập tức tới ngay, cậu cứ đợi ở đó. . . ."
"Không bằng chờ trời sáng rồi hãy nói. . . . . ."
"Không cần chờ trời sáng! Ai biết trời sáng, cậu có mất tích nữa hay không? Mình sẽ tới ngay. . . . Ba! Ba! Mau dậy lái xe đi đón Đường Đường. . . . . ."
Đường Ngọc cúp điện thoại, lộ ra nụ cười, cô mệt mỏi tựa trên khung cửa rách mướp, trong lòng có một chút ấm áp.
Đây là lời nói khiến cô cảm động nhất trong mấy ngày nay, thì ra là trên đời này, trừ cha mẹ ra, còn có người quan tâm cô.
***
Đi với ba mình, Tả Hiểu Thiến dùng tốc độ nhanh nhất đến nhà họ Đường, cô vốn định hỏi xem, những ngày qua Đường Ngọc rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ai ngờ Đường Ngọc mới vừa lên xe, một lát đã ngủ thiếp đi.
Tả Hiểu Thiến đau lòng vén tóc trên mặt Đường Ngọc, chỉ nửa tháng không gặp, Đường Ngọc đã gầy đi rất nhiều, thần thái quá khứ bị mệt mỏi thay thế, trên mặt không còn sáng bóng, có thể nghĩ, những ngày qua cô sống không tốt.
Ánh nắng chiều lọt vào phòng ngủ Tả Hiểu Thiến, thì Đường Ngọc nằm ở trên giường mới rốt cuộc tỉnh lại.
Cô mở mắt ra, đầu tiên là nhìn Tả Hiểu Thiến, không đợi cô mở miệng chất vấn mình, Đường Ngọc đã sốt ruột khó nén nói: "Mình đói bụng, có gì ăn không?"
Vì vậy Tả Hiểu Thiến bảo người giúp việc trong nhà nấu mấy món ăn đơn giản, trong chốc lát đã bưng lên bàn tới; đối mặt cô gái ăn như hổ đói, giống như mấy đời chưa ăn cơm trước mắt, Tả Hiểu Thiến thật sự không thể tin được, cô thật sự là Đường Ngọc luôn luôn trầm ổn tỉnh táo.
Khi Đường Ngọc bằng tốc độ nhanh nhất, quét sạch sẽ thức ăn trên bàn, rốt cuộc hài lòng đưa tay lau miệng, cô giương mắt nhìn Tả Hiểu Thiến, dùng âm thanh to rõ nghiêm túc nói: "Hiểu Thiến, mình muốn xem mắt."
Tả Hiểu Thiến nghe rồi càng thêm không cách nào hưởng ứng, ngây ngốc ở đó.
***
Kể từ ngày Tả Hiểu Thiến nghe Đường Ngọc nói muốn xem mắt, cô tựa như một bà mai, bận rộn chuẩn bị âu phục xem mắt, liên lạc đối tượng xem mắt cho cô.
Thật ra thì Tả Hiểu Thiến không nghĩ đến, Đường Ngọc vì trả nợ, cư nhiên có thể vứt bỏ tất cả, cả xem mắt cũng đồng ý.
Mặc dù Đường Ngọc không có nói quá nhiều về tình huống ở trong nhà, nhưng cô có thể nhìn ra được, Đường Ngọc đã dằn tất cả bi thống xuống đáy lòng; hôm nay Đường Ngọc càng kiên cường hơn trước, mà bây giờ cô có thể làm, chỉ là cố hết sức giới thiệu đàn ông tốt cho cô ấy, như vậy gánh nặng đè ở trên người Đường Ngọc sẽ giảm bớt.
Ba ngày sau, Tả Hiểu Thiến và Đường Ngọc đến chỗ hẹn với đối phương, lúc đến nhà hàng vẫn còn sớm hơn nửa tiếng.
Tả Hiểu Thiến lo âu cầm tay Đường Ngọc, "Đường Đường, thật ra thì người đàn ông này lúc trước đã bảo mình hẹn cậu, anh ấy là học trưởng của chúng ta, bây giờ đã tiếp nhận công ty của cha anh ấy, cậu gả cho anh ấy, sẽ có thể giải quyết khoản nợ mười triệu."
Đường Ngọc giống như là từ trong mộng tỉnh lại, đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo lại cúi đầu, trong mắt cũng không có quá nhiều gợn sóng.
"Nếu như cậu không muốn gả, chúng ta có thể nghĩ biện pháp khác. . . ."
"Hiểu Thiến." Đường Ngọc lắc đầu một cái, "Không sao, mình có thể ." Chỉ cần có thể cứu nhà họ Đường, giải quyết món nợ mười triệu, vô luận đối phương là người nào, là cao mập lùn gầy, đẹp trai xấu xí , cô đều không quan tâm, cô chỉ hi vọng mau sớm giải quyết chuyện mười triệu. . . . Vì cái nhà này, bán hôn nhân của mình, đáng giá.
Nhà hàng chỗ Đường Ngọc xem mắt tên là "Margaret", phong cách trang hoàng như thời Trung Cổ, gần mỗi bàn ăn, đều có một cái bình phong cổ điển cách xa nhau, tạo ra phong cách ưu nhã, là một chỗ hẹn hò xem mắt tốt.
Thời gian còn sớm, nhà hàng chỉ có vài vị khách.
Khi Ngô Hạo Thiên tới Margaret, đối tượng mà ba hẹn cho anh, đã ngồi ở chỗ gần cửa sổ; chỉ mới ba ngày, ba đã hẹn rất nhiều đối tượng cho anh xem mắt, xem ra ông cụ dự mưu đã lâu.
"Xin chào, Ngô tiên sinh, tôi là Trần Tư Dư." Trần Tư Dư ngọt ngào tự giới thiệu mình, cắt đứt sự không tậpt rung của Ngô Hạo Thiên.
Ngô Hạo Thiên khẽ giương mắt lên, liếc mắt cô gái ngồi thẳng ở đối diện, gương mặt tròn phúng phính của cô được trang điểm trang nhã, cử chỉ hào phóng thỏa đáng.
Nghe mẹ nói, đối tượng xem mắt hôm nay là đại gia khuê tú có tiếng, dịu dàng săn sóc, phàm là nhà giàu có muốn tìm vợ, phần lớn đều thích loại hình phái nữ khéo léo thế này; nghe giọng điệu của mẹ, đại khái cũng rất là hài lòng với cô gái gọi Trần Tư Dư này.
Cô gái này tinh xảo hoàn mỹ, tìm không ra một chút tỳ vết nào, làm cho người ta không đành lòng khinh nhờn vẻ đẹp của cô, sợ đụng một cái sẽ vỡ nát; hơn nữa cô khẳng định từ nhỏ đã sống trong cuộc sống ăn ngon mặc đẹp, sống ở trong tháp ngà voi, chưa có trải qua bất kỳ đau khổ, tính tình có lẽ dịu dàng, có lẽ điêu ngoa, nhưng đối mặt Trần Tư Dư tinh xảo như con nít, Ngô Hạo Thiên lại không nhịn được nhíu mày, anh lại nghĩ đến cô gái cay cú đã gặp ở trong hộp đêm ba ngày trước.
Anh còn nhớ rõ cô nói, không phải tất cả mọi người đều vì tiền bạc, mới có thể bán thân thể, cũng không có ai là cam tâm tình nguyện đi làm chuyện bẩn thỉu. . . .
Khóe miệng Ngô Hạo Thiên nhếch lên một độ cong không thể nhận ra, có lẽ mình thật hiểu lầm cô, nói không chừng cô gái kia thật là có nổi khổ tâm, cần tiền gấp. . . .
Trần Tư Dư thấy Ngô Hạo Thiên lại mất hồn, cau mày, người đàn ông trước mắt bị gì vậy? Chào hỏi với anh ta xong liền bắt đầu mất hồn, cô đã tận lực dịu dàng động lòng người rồi, anh ta còn bỏ rơi cô như thế? Anh ta cho rằng anh ta là ai?
Trần Tư Dư từ nhỏ đã bị làm hư, dĩ nhiên không cho phép mình bị người lạnh nhạt, trong lòng cô bất mãn, trên mặt lại khéo léo nói: "Nghe bác gái Ngô nói, anh là vì tiếp nhận tập đoàn, cho nên kết hôn trước?"
Nếu không phải nghe người trong nhà nói, chỉ cần gả đi là có thể làm phu nhân Tổng giám đốc, cô mới sẽ không chạy tới chịu mặt lạnh của người đàn ông này.
Chỉ là. . . . Trần Tư Dư không nhịn được nhìn người đàn ông trước mặt thêm vài lần, trừ đi khí chất lạnh như băng đến mức vô pháp đến gần, anh ta thật sự là đẹp trai đến không thể bắt bẻ, mặt mày tuấn lãng rất có vị đàn ông, thật làm cho người ta trầm mê.
Ngô Hạo Thiên biết mị lực của mình, không chỉ đến từ dung mạo, mà còn từ tiền tài sau lưng anh, thấy Trần Tư Dư hiển lộ si mê, trong mắt anh lại càng hiện vẻ không thích.
Hôm nay anh mặc một bộ âu phục màu bạc, dưới ánh đèn lờ mờ, khí chất lạnh như băng của Ngô Hạo Thiên càng thêm nồng đậm.
Nghe được vấn đề vừa rồi của Trần Tư Dư, Ngô Hạo Thiên hơi có vẻ không kiên nhẫn gật đầu một cái, "Tôi quả thật cần một cô vợ kết hôn liền."
"Quả nhiên là như vậy, thật ra thì tuổi của tôi cũng cũng không nhỏ, đúng lúc có thể. . . ."
Ngô Hạo Thiên không có nghe lời sau đó của Trần Tư Dư, anh chỉ ứng phó trường hợp lúc này, từ từ, sự chú ý của anh bị thanh âm sau lưng hấp dẫn qua.
Anh dựa lưng vào sau tấm bình phong, đối thoại của một nam một nữ truyền đến.
"Đường Đường, đây chính là Trần Tư Vĩ, anh ấy là học trưởng của chúng mình, năm đó anh ấy là một nhân vật có tiếng ở trường học đấy!"
Đường Đường? Ngô Hạo Thiên không khỏi lại cau chặt chân mày ba phần, chẳng lẽ là cô gái ở hộp đêm đêm hôm đó?
"Xin chào, Đường Đường. . . . Ách, tôi có thể gọi em như vậy không? Đường Đường. . . ." Một thanh âm trong suốt.
"Đương, đương nhiên."
Ngô Hạo Thiên nghe được thanh âm chấn động của cô gái kia, quả nhiên là cô! Hôm nay cô là. . . .
"Đường Đường." Trần Tư Vĩ kêu thật nhỏ, giống như là chỉ là kêu cái tên này, cũng đã khiến cho anh rất là thỏa mãn
Tả Hiểu Thiến thấy công việc nối tơ hồng của mình hoàn thành thuận lợi, đúng lúc nói cáo từ: "Vậy hai người từ từ nói chuyện! Trần tiên sinh, Đường Đường nhà chúng tôi làm phiền anh rồi."
Cô vỗ vỗ bả vai Đường Ngọc, dí dỏm nháy mắt mấy cái, ám hiệu cô cố gắng lên.
Tả Hiểu Thiến đeo túi xách đi ra ngoài, lúc đi ngang bàn của Ngô Hạo Thiên thì ánh mắt lơ đãng giao nhau với anh, cô đột nhiên cảm thấy bên trong nhà hàng hơi lạnh lẽo, vội vàng cúi đầu tránh ra, ánh mắt của người đàn ông kia thật là dọa người. . . . . .
"Đường Đường, thật ra thì trước kia tôi đã biết em rồi." Trần Tư Vĩ cười mở ra đề tài.
Đường Ngọc kinh ngạc, "Sao em không có ấn tượng gì?"
"Ha ha. . . . Lúc ấy em mới vừa vào trường học, đại diện sinh viên mới phát biểu, tôi ngồi ở dưới đài. . . ."
"Hoá ra là như vậy." Đường Ngọc lắp bắp mở miệng, cô đang suy tư mở miệng thế nào, nói về chuyện gì; Đường Ngọc đang cúi đầu suy tư, hoàn toàn không có chú ý tới ánh mắt rừng rực đến từ đối diện.
Trần Tư Vĩ mượn ánh đèn hơi yếu quan sát cô, mấy năm không gặp, cô không hề thay đổi, bỏ đi trẻ trung lúc mới vừa gia nhập đại học, Đường Ngọc bây giờ, đã có chút ít thành thục quyến rũ của phụ nữ.
Năm cuối cùng anh ở đại học đã bắt đầu lưu ý Đường Ngọc, ấn tượng cô cho anh, vẫn rất trầm ổn, tựa như bộ dáng hiện tại.
Nhưng anh và trong nhà đã hẹn, trong lúc học đại học thì không yêu đương, anh chỉ có thể giấu phần tình cảm thầm mến này ở đáy lòng; sau khi tốt nghiệp, anh liền bị điều ra công ty chi nhánh ở vùng khác, tiến hành rèn luyện để tiếp nhận công ty của gia đình.
Anh mới vừa về Đài Bắc, liền thông qua bạn bè, trằn trọc biết tình trạng gần đây của Đường Ngọc, một mặt may mắn ba năm qua, cô không có lui tới với nam sinh nào, một mặt cảm khái vì những chuyện cô gặp gần đây.
Nhìn bộ dạng khó có thể mở miệng của cô, Trần Tư Vĩ rốt cuộc mở miệng nói ra ý nghĩ trong lòng thay cô: "Đường Đường, thật ra thì tôi đã nghe nói về chuyện nhà của em. . . ."
Đường Ngọc đang rầu rỉ làm sao mở miệng, nghe anh nói như vậy, khó tránh khỏi có chút khiếp sợ, còn có rất nhiều xấu hổ.
Xem ra toàn thế giới đều biết, cô là cô gái vì tiền tài mà đánh mất tự ái, bên tai cô vang lên lời nói của người đàn ông độc ác ở hộp đêm đêm đó, loại phụ nữ vì tiền như cô, cái gì cũng có thể bán!
***
Đường Ngọc vẫn cảm thấy mình cũng không phải cô gái yếu ớt, nhưng cô đột nhiên cảm thấy lỗ mũi ê ẩm, không biết là cảm thấy khó chịu vì tình cảnh bây giờ của mình, hay là vì lời châm chọc của người đàn ông ác độc đó khiến lòng cô chua xót.
Trần Tư Vĩ thấy Đường Ngọc rủ đầu thấp hơn, biết lời nói của mình bị cô hiểu lầm, vội vàng giải thích: "Thật xin lỗi, Đường Đường, thứ cho tôi đã nói như vậy, thật ra thì ý của tôi là. . . ."
Đường Ngọc bức lui nước mắt trong mắt, hít sâu một hơi, tận lực khiến thanh âm ổn hơn, "Anh có điều kiện gì?"
Trần Tư Vĩ sửng sốt, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng.
"Tôi nói, anh giúp tôi, nhất định là có điều kiện đi kèm, vô luận là điều kiện gì, chỉ cần tôi có thể làm được, tôi đều đồng ý với anh."
"Không phải!" Trần Tư Vĩ hốt hoảng giải thích: "Thật ra thì tôi từ ba năm trước đã thích em rồi, nhưng bởi vì một vài nguyên nhân mà không thổ lộ với em, hôm nay tôi hẹn em tới, là vì. . . ."
Đường Ngọc cắt đứt lời của anh lần nữa: "Cho nên anh muốn tôi làm bạn gái của anh?"
"Không phải, không phải. . . . Mặc dù bây giờ nói việc này hơi sớm, nhưng mà tuổi của tôi cũng không nhỏ, đương nhiên là lấy kết hôn là điều kiện quan trọng nhất để qua lại với em. . . ."
"Kết hôn. . . ." Đường Ngọc mất hồn, vì mười triệu, mất đi tự do hôn nhân, hạnh phúc cả đời, vì mười triệu. . . . Đáng giá! Cô không chút do dự làm ra quyết định, "Được, tôi đồng ý, chỉ cần anh cho tôi mười triệu, tôi có thể. . . kết hôn với anh."
Trần Tư Vĩ nghe cô nói nguyện ý kết hôn với mình, vốn là cao hứng, nhưng vừa nghĩ lại cảm thấy mình thật sự hơi lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn; trước kia anh đàm phán với khách hàng, chưa từng hốt hoảng như hiên tại, Đường Ngọc hoàn toàn hiểu lầm mình, coi như cô không kết hôn với mình, anh cũng sẽ giúp cô giải quyết món nợ mười triệu, mặc dù anh thật rất muốn kết hôn với cô. . . .
Trần Tư Vĩ suy nghĩ một chút, cảm thấy cần phải giải thích rõ, nếu không coi như về sau kết hôn rồi cũng sẽ có tâm kết, sẽ làm cô cảm thấy mình là tiểu nhân, là kẻ lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
Anh vừa muốn mở miệng, sau lưng lại vang lên một tiếng hừ lạnh: "Hừm, đây không phải là tiểu thư Đường Đường sao!"
Đường Ngọc và Trần Tư Vĩ đều rất sững sờ, Đường Ngọc chỉ thấy một bóng người từ bàn đối diện đi đến; Ngô Hạo Thiên không để ý Trần Tư Dư đang kinh ngạc, đứng dậy đi tới chỗ ngồi phía trước Đường Ngọc.
"Thế nào? Mới ba ngày không gặp, tiểu thư Đường Đường đã không nhớ tại hạ?" Ngô Hạo Thiên nói xong càng tỏ vẻ cợt nhã: "Nhưng tôi đối với tiểu thư Đường Đường, thật là đến nay khó quên ! Nhất là cô từng để lại cho tôi một ban đêm khó quên. . . ."
Lời nói lập lờ nước đôi, khiến những người ở đây đều không khỏi phỏng đoán, quan hệ của Đường Ngọc và Ngô Hạo Thiên mập mờ bao nhiêu.
Khoảnh khắc Đường Ngọc nhìn thấy Ngô Hạo Thiên, trong đầu chợt thoáng hiện bốn chữ "Oan gia ngõ hẹp" !
Cô không biến sắc nhìn anh, nhịn xuống phẫn uất trong lòng, khinh miệt nhíu mày: "Thế nào? Ngày đó tát anh một cái còn thấy chưa đủ? Hôm nay còn muốn tôi cho anh một cái tát nữa?"
Ngô Hạo Thiên nheo mắt nhìn cô, mỗi lần nhìn thấy cô gái này, cô đều dễ dàng khơi lên lửa giận trong lòng của mình, hôm nay cô mặc một bộ váy kiểu tây màu trắng tinh ngọt ngào, thiết kế rộng rãi kiểu lá sen (kiểu xếp lớp, tầng tầng), bên hông đính một cái nơ con bướm thật to, phát huy khí chất điềm tĩnh ưu nhã của cô đến mức tận cùng, cặp mắt linh động, tôn lên da thịt nõn nà, anh đột nhiên hiểu "Báu vật", đại khái chính là cô gái như Đường Ngọc.
Lúc này, Trần Tư Dư nhịn nãy giờ, rốt cuộc không ngồi yên được nữa, đi tới trước bàn đối diện, cô muốn nhìn xem rốt cuộc là cô gái thế nào, lại có thể khiến cho Ngô Hạo Thiên bỏ lại cô.
Khi cô ta thấy đôi nam nữ đang ngồi đó thì không khỏi kinh hô lên: "Anh! Sao anh ở nơi này?" Tiếng nói vừa dứt, trường hợp vốn bức bối hóa thành hư không, ba người khác, đều rối rít nhìn cô.
Trần Tư Vĩ phản ứng kịp trước hết, "Tư Dư! Sao em ở đây?"
Anh vốn muốn khiến người đàn ông châm chọc Đường Ngọc vừa rồi rời đi, không nghĩ tới em gái của mình, cũng sẽ xuất hiện ở trước mặt mình, anh nhìn ánh mắt uất ức của Trần Tư Dư khi liếc về người đàn ông bên cạnh, ngay sau đó nhớ tới lời mẹ nói, hôm nay em gái sẽ đi xem mắt.
Lại có chuyện trùng hợp như thế, hai anh em lại xem mắt chung ở một nhà hàng! Nhìn tình huống, người đàn ông đột nhiên xuất hiện này, chính là đối tượng xem mắt của em gái mình; nhưng từ giọng điệu của anh ta xem ra, tính tình của anh ta thật sự ác liệt, hơn nữa hình như biết Đường Ngọc.
Trong lúc nhất thời, bốn người tại chỗ, lại không có một người mở miệng đánh vỡ lúng túng.
Chỉ có Ngô Hạo Thiên giống như là không biết Trần Tư Dư, tiếp tục nói với Đường Ngọc: "Tiểu thư Đường Đường, xem ra cô vì tiền, không chỉ có thể ăn nói khép nép bán thân thể mình ở hộp đêm, còn học phụ nữ đàng hoàng chơi xem mắt? Không biết kẻ ngốc nào, lại chịu bị lời ngon tiếng ngọt của cô lừa?" Ánh mắt như có như không của anh, liếc về hướng Trần Tư Vĩ bên kia.
Ngô Hạo Thiên chỉ cảm thấy trong lòng có ngọn lửa giận không rõ, bùng nổ, nhất là thấy vẻ mặt không hề xấu hổ của Đường Ngọc lúc này, hình như là đã quen với chuyện này; vừa rồi anh còn đang kiếm cớ cho cô, có lẽ thật sự khó xử nên cần tiền, kết quả bây giờ cô lại ngồi ở chỗ này, vì mười triệu, ngay cả hôn nhân của mình cũng có thể bán.
A. . . . Quả nhiên là cô gái vì tiền, cái gì cũng có thể bán!
Lòng của Đường Ngọc đang đau nhói, đang rỉ máu, sắc mặt của cô tái nhợt, nhưng lại càng không cam lòng bị anh chà đạp tự ái không còn dư nhiều lắm của mình, cô ngẩng đầu liếc nhìn cô gái bên cạnh anh, trong lòng đại khái đoán được đây là bạn gái của anh, không khỏi cười lạnh: "Trần tiểu thư đúng không? Nếu như anh ta là bạn trai của cô, thì cô phải cẩn thận, anh ta không chỉ có tự cho là đúng, nói chuyện chanh chua, còn thích hoài nghi động cơ làm việc của con gái; nếu cô qua lại với anh ta, anh ta nhất định sẽ khiến cô bị thương tích đầy mình, tôi khuyên cô sớm nên cách xa loại người cặn bã này."
Trần Tư Dư sửng sốt, cô không nghĩ tới cô gái trước mắt này, sẽ nói với mình những lời này, cô há miệng, muốn phản bác cô ấy, nhưng. . . . Trần Tư Dư nhìn Ngô Hạo Thiên bên cạnh, hôn nhân của cô nhất định là phải kết thân, cô cũng phải gả vào nhà giàu có, vô luận đối phương là ai, tương lai bọn họ có yêu nhau hay không, cô muốn, cũng chỉ là cả đời ăn ngon mặc đẹp.
"Đường Đường, cô thật hiểu rõ tôi! Nhưng ý muốn gả vào nhà giàu có của Trần tiểu thư, cũng không phải vài ba lời của cô có thể dao động, cô ấy xem trọng không phải là tôi, mà là giá trị con người của tôi, cô nói, tôi nói đúng không? Trần tiểu thư."
Ngô Hạo Thiên cả ngày chưa từng cười, chợt lộ ra một nụ cười khinh miệt, từ từ quay đầu, mắt nhìn xuống Trần Tư Dư, chỉ thấy cô ta nghe lời của anh, trên mặt hơi đỏ lên, ngay sau đó lại đen xuống.
Trần Tư Dư bị người nói đến chỗ đau, chột dạ, liền cầm lên ly cà phê kế tay Trần Tư Vĩ, tạt vào gương mặt đáng đánh đòn của Ngô Hạo Thiên.
"Khốn kiếp!" Cô hô to, không thèm giả vờ hình tượng thục nữ nữa, không để ý ánh mắt khác thường trong nhà hàng Tây, hoảng hốt chạy trốn.
"Tư Dư!" Trần Tư Vĩ muốn đuổi theo, nhưng lại không đành lòng bỏ lại bạn gái của mình.
Anh cũng đã nhịn đến cực điểm, nếu như anh nhớ không lầm, người đàn ông ở trước mắt, chính là Ngô Hạo Thiên sắp đón nhận chức tổng giám đốc của tập đoàn Ngô thị mà mẹ nói.
"Ngô tiên sinh, lời anh nói thật khiến người khác không thể mở miệng." Nho nhã như Trần Tư Vĩ, anh nghĩ một hồi lâu, rốt cuộc cắn răng nghiến lợi khạc ra những lời này.
Gia giáo của nhà họ Trần rất nghiêm, luôn luôn hà khắc trong việc nuôi dạy con trai, duy chỉ xem Trần Tư Dư như bảo bối, từ nhỏ đến lớn không có ai nói lời ác độc với cô; hôm nay Trần Tư Dư nghe được lời nói của Ngô Hạo Thiên, dĩ nhiên là thương tâm cực độ.
Nhưng Ngô Hạo Thiên lại như không nghe thấy lời nói của Trần Tư Vĩ, tiếp tục nghiêng đầu qua nói với Đường Ngọc: "Tiểu thư Đường Đường, nếu cần tiền gấp vậy, không bằng suy tính đề nghị trước đó của tôi, điều kiện của tôi rất đơn giản, cô chỉ cần. . . ." Lời còn chưa nói hết, Ngô Hạo Thiên lại bị Đường Ngọc tạt cà phê vào mặt.
"Ngươi thật rất vô sỉ!" Đường Ngọc nắm túi xách bên cạnh đứng lên, vừa đi ra một bước, lại bị Ngô Hạo Thiên bắt được.
"Tiểu thư Đường Đường, cô thật không muốn nghiêm túc suy nghĩ đề nghị của tôi?" Ngô Hạo Thiên dán dặt Đường Ngọc, châu đầu đến gần bên tai của cô, "Tôi chỉ cần cô gả cho tôi làm vợ một năm, tôi liền cho cô mười triệu, hoặc là nhiều hơn. . . . Giao dịch này lời hơn cô gả cho người khác, làm bà xã cả đời nhiều, cô nói, bán cho ai không phải bán? Không bằng bán cho một người tốt với cô. . . ."
Ở góc độ của Trần Tư Vĩ, không nhìn rõ hai người một trước một sau bọn họ là tư thế gì, cũng không nghe rõ Ngô Hạo Thiên rốt cuộc đang nói gì với Đường Ngọc.
Anh hơi nóng nảy, vì vậy chuẩn bị đứng lên đi kéo hai người bọn họ ra, lại đột nhiên nghe được một tiếng hét thảm, chỉ thấy Đường Ngọc dựa lưng vào Ngô Hạo Thiên, dùng giày cao gót của cô hung hăng giẫm trên mu bàn chân của anh, rồi rời đi không quay đầu lại.
Ngô Hạo Thiên đau đến kêu to, chỉ có thể tìm vị trí gần đó ngồi xuống, chờ đau đớn thoáng hòa hoãn, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Trần Tư Vĩ đối diện cúi đầu cười.
"Anh là anh trai của Trần Tư Dư?" Ngô Hạo Thiên cắn răng nói.
"Uh, tôi là Trần Tư Vĩ." Trần Tư Vĩ dựa lưng vào ghế sa lon, bộ dạng như xem hài.
"Hôm nay anh cũng đến đây xem mắt?"
Trần Tư Vĩ gật đầu.
"Vị tiểu thư Đường Đường kia, cũng không phải loại đơn giản như anh thấy. . . ."
Ngô Hạo Thiên cũng không nói được, tại sao mình lại ngồi ở chỗ này, nói xấu một cô gái với một người xa lạ, nhưng anh cảm thấy cô gái cay cú đó quả thật làm anh nổi giận.
Trần Tư Vĩ nắm chặt hai quả đấm, nén lửa giận xuống, nói: "Việc này không nhọc Ngô tiên sinh phí tâm, chỉ cần tôi thật lòng với cô ấy là được. . . ."
Theo lý thuyết, Ngô Hạo Thiên cũng không phải là một người đàn ông bụng dạ hẹp hòi, nhưng khi anh nhìn thấy Đường Ngọc và Trần Tư Vĩ ở chung, cả người liền không thoải mái, anh chính là không muốn nhìn thấy cô gái kia dịu dàng với người khác. . . .
Nghĩ tới đây, Ngô Hạo Thiên giống như đột nhiên hiểu cái gì, vì vậy anh tự tin cười: "Nhưng, cô gái kia nhất định sẽ là của tôi."
Trong nụ cười tự tin của anh, có sự xem thường dành cho Trần Tư Vĩ, điều này làm cho Trần Tư Vĩ bất giác cau chặt chân mày, "Đường Đường không phải hàng hóa."
"A? Nhưng vừa rồi không phải anh cũng đang làm giao dịch sao? Dùng mười triệu mua hôn nhân cả đời của cô ấy. . . ."
"Tôi và anh không giống nhau!"
"A. . . . Trần tiên sinh, chúng ta giống nhau, chỉ là tôi thành thực hơn anh."
Ngô Hạo Thiên khinh thường bĩu môi, móc tiền mặt ra từ trong bóp da, tính tiền rồi đi.
Trần Tư Vĩ ngồi ở trên ghế sa lon, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, anh thật không phải muốn dùng mười triệu mua hạnh phúc của Đường Ngọc.