Chồng Trước, Anh Thật Là Nham Hiểm
Chương 64-1: Mang súng đến trả thù (1)
Bộ quần áo hắn mặc trên người chính là được đặt may riêng, câu nói “Hạc giữa bầy gà” rõ ràng là đang miêu tả hắn vào lúc này. Những người kia đều mặc tây trang đeo caravat, nhưng là hắn mặc lên lại không giống với hương vị người thường.
Trường hợp rối loạn như vậy nhưng hắn vẫn bình thản như cũ, lại còn nhìn Hàn Tử Tây nói giọng điệu trêu chọc: “Bỏ việc đã năm ngày, gần đây Hàn thư ký cho tôi thật nhiều bất ngờ, tôi thật sự là thụ sủng nhược kinh!"
Năm ngày!
Suốt năm ngày, cô không hề xuất hiện, Sở Trạm Đông nghĩ cô mang theo bảo bối của cô cao bay xa chạy rồi.
Lần này hắn không có tìm cô, cô muốn đi thì cứ đi đi, dù sao. . . . . .
Nhưng hắn lại không ngờ... cô thế nhưng lại mang đến một điều ngoài ý muốn như thế cho hắn!
Cô lại dám mang súng đến giết hắn!
Cô phát điên như thế chẳng lẽ là do Tiểu nón xanh kia đã over đi?
Nhưng nếu điều này xảy ra, không phải mọi người đều vui mừng sao?
Hàn Tử Tây nhìn Sở Trạm Đông, ánh mắt màu đỏ tươi thật đáng sợ, giống như hận không thể lột da hắn, uống máu của hắn: "Sở Trạm Đông, ngươi TMD chết tiệt!"
Mọi người hít một ngụm khí lạnh. Cô gái này cư nhiên dám mắng tổng giám đốc, quả nhiên là chán sống.
Nhưng cô ta dám mang cả súng đến đây, bây giờ mắng một câu thì có làm sao, quả thực là gặp sư phụ, dù sao đều là không muốn sống nữa.
"Hàn thư ký, tại sao cô lại nói những lời đó? Tôi không nhớ rõ đã làm chuyện gì có lỗi với Hàn thư ký, có phải cô vẫn chưa tỉnh ngủ hay không?"
So với sự kích động của Hàn Tử Tây, từ đầu đến cuối Sở Trạm Đông đều luôn bình thản như không: "Cô mau trở về ngủ đi, coi như cô dùng lương để xin phép nghỉ!"
"Câm miệng!" Hàn Tử Tây quát lạnh: "Sở Trạm Đông, anh là một tên ác ma. Anh hãy trả lại mạng sống của con trai cho tôi!" Hàn Tử Tây nói đến đây, giọng nói kêu gào dường như đã vang vọng khắp nơi.
"Dừng tay!" Ngay lúc đó, Sở lão phu nhân đang được quản gia đỡ chạy đến, vừa vặn chứng kiến giây phút điên cuồng của Hàn Tử Tây. Trong lòng bà đột nhiên đau xót: "Tiểu Tây, có chuyện gì, con nói cho bà nội, bà nội thay con làm chủ, con ngàn vạn lần đừng làm chuyện điên rồ a!"
Bất quá vài ngày không thấy, tại sao cô lại gầy như thế!
Cô mới vừa nói còn nói trả lại mạng cho con trai, chẳng lẽ là. . . . . .
Hàn Tử Tây nhìn lão phu nhân một cái, buồn bã cười một tiếng: "Làm chủ? Xin hỏi lão phu nhân làm chủ cho tôi như thế nào?"
"Tiểu Tây, con đừng như vậy, bà nội biết trong lòng còn rất khó chịu. Bé ngoan, bỏ súng xuống, chúng ta nói chuyện một chút!" Trong giọng nói của cô có oán hận, làm cho trong lòng lão phu nhân tan nát.
Đứa nhỏ đáng thương, là bà nội có lỗi với con!
Gần đây bà chỉ lo ngăn cản tình cảm của cô cùng với Đông Tử, biện pháp bà dùng quả thật có chỗ không có tình người, nhưng là bà cũng là vạn bất đắc dĩ a.
Nếu như có thể lựa chọn, bà cũng không muốn làm như vậy, chỉ tiếc...
Ý trời trêu người a!
Có ai lại nghĩ rằng một đứa nhỏ ăn mày lại chính là cháu ngoại đã thất lạc nhiều năm của bà đây!