Chồng Ngốc Của Tôi

Chương 9


Chương trước Chương tiếp

Thời thế xoay vần, chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, giới truyền thông liên tục phát ra một vài chuyện bí mật của nhà họ Phong cùng tập đoàn Phong thị khiến cho bọn họ không kịp trở tay.

Báo chí đều đăng một vài tin tức mà người ngoài chưa từng biết.

Ví dụ như, tổng giám đốc tiền nhiệm của tập đoàn Phong thị - Ông Phong Long Sinh vì vợ chết do khó sinh mà sinh ra oán hận với con mình, thà nhận nuôi bốn đứa trẻ mồ côi chứ không thèm quan tâm đến con ruột. Chuyện nhận nuôi bốn đứa trẻ mồ côi, người ngoài cùng lắm chỉ biết ông nhận con nuôi chứ không rõ nguyên nhân. Hiện tại, tin tức này được tung ra khiến cho hình ảnh của Phong thị bị ảnh hưởng nghiêm trọng, cổ phiếu cũng lần lượt giảm giá.

Còn có tin đồn, nói Phong Long Sinh vì người vợ thứ hai quá quan tâm đến con trai mình mà cố tình gài bẫy để người ngoài hiểu lầm bà ta liên kết với người khác bắt cóc Phong Vũ Vọng. Tất cả là vì Phong Long Sinh muốn trả thù con trai ruột của mình. Thậm chí còn không tiếc tiền mời luật sư đưa vợ hai ra tòa, lợi dụng các mối quan hệ để bà ta không được tạm tha hoặc giảm án.

Tin tức này được tung ra lại càng khiến cho bên ngoài chia làm hai phe đối lập.

Một bên cho rằng không thể tin lời của một vũ nữ được, một bên lại nói, bản án năm đó đúng là do Phong Long Sinh lợi dụng quan hệ để tăng hình phạt cho vợ hai của ông ta.

Cứ như vậy, chưa tới ba ngày, chẳng những giá cổ phiếu của tập đoàn Phong thị giảm nghiêm trọng mà có một vài dự án đang trong quá trình thảo luận cũng tạm ngưng lại. Phóng viên thậm chí còn bao vây quanh nhà, ầm ỹ suốt ngày khiến cho bọn họ không thể ra ngoài nổi.

Những tin này cũng chỉ như ngoài lề mà thôi, ba ngày sau, báo chí còn tung ra một tin chấn động hơn.

Đó chính là Phong Vũ Vọng đã biến thành kẻ ngốc, Phong Long Sinh vì muốn cưới vợ cho con liền thừa lúc Kiều thị sắp phá sản, lấy lý do viện trợ, bắt ép Kiều thị đồng ý đám cưới. Cái gì mà cướp đoạt người cũng xuất hiện luôn.

Người nhà họ Phong lâm vào tình cảnh dở khóc dở cười, dù sao thì người biết sự thật về đám cưới cũng chỉ có sáu người, những người khác chỉ biết ít râu ria thôi.

Tin tức này vừa tung ra, Kiều Nhung Ngọc liền biết ai đứng sau giở trò rồi.

Mà chuyện Phong Vũ Vọng biến thành kẻ ngốc khiến cho người ngoài càng thêm nghi ngờ Phong Long Sinh. Thậm chí còn có người suy đoán Phong Vũ Vọng trở thành ngốc nghếch là do bị Phong Long Sinh ngược đãi.

Chỉ trong một thời gian ngắn, tất cả mũi nhọn đều hướng về nhà họ Phong.

Bởi vì không thể ra ngoài nên hai ngày nay, nhóm người Mạnh Triết đều phải điều hành công ty thông qua máy tính.

Mà hiện giờ, mấy nhân vật chủ chốt đang ngồi trong phòng sách thảo luận biện pháp giải quyết.

Kiều Nhung Ngọc vì thân thể không khỏe nên khôn được tham gia, nên cô để Naria tham gia giúp mình.

Vì tin tức đều liên quan đến Phong Vũ Vọng nên anh bị bắt ép tham gia. Từ lúc bắt đầu ngồi xuống ghế, anh giống như ngồi trúng đinh, xoay trái xoay phải không chịu an phận.

"Vũ Vọng, em làm gì vậy?" Làm gì mà cứ xoay tới xoay lui hoài vậy? Bạch Dật Phong tức giận hỏi anh.

"Em..." Anh muốn ở cùng với Nhung Nhung, mấy ngày nay cô đều không để ý đến anh, luôn ngồi yên lặng ở trên giường hoặc nằm nghỉ ngơi trên ghế trong vườn hoa. Mặc kệ anh làm gì hay nói gì, cô cũng vẫn không quan tâm. Hại anh không nhìn thấy cô liền cảm thấy khó chịu. Hơn nữa, sau khi nghe anh hai giải thích, anh đã hiểu tại sao Nhung Nhung lại tát mình, cũng hiểu vì sao hai ngày nay cô không để ý đến anh. Anh không biết phải làm gì để Nhung Nhung tha thứ cho mình, nhưng anh biết, chỉ cần anh mãi đi theo cô thì một ngày nào đó cô sẽ tha thứ cho anh, sẽ đối tốt với anh giống như xưa.

Naria nhìn dáng vẻ bồn chồn của anh, cười nói: "Anh ấy muốn ở cùng với Ngọc nhi nên mới đứng ngồi không yên."

Mấy ngày qua, cô coi như đã lĩnh hội được công phu bám người của anh rồi. Chỉ có hai từ là "tuyệt đỉnh". Cô chưa từng thấy ai bám người như vậy, cứ im lặng vây quanh người ta, làm cho người ta dễ dàng nhìn thấy anh. May mà người anh ta quấn không phải là cô, nếu không cô đã sớm điên rồi.

"Con ngoan ngoãn ngồi im, nói xong sẽ để con đi tìm Nhung Ngọc." Phong Long Sinh cũng hiểu được tâm tư của con trai, nhưng sự việc lần này đã liên lụy đến cả nó rồi, tuy có vài chuyện nó không hiểu nhưng ông cảm thấy vẫn nên nói cho nó biết thì tốt hơn.

"Vâng ạ." Lại xoay tới xoay lui một hồi, anh mới ngoan ngoãn ngồi im, không động đậy nữa. Anh liền mở to hai mắt nhìn bọn họ, hy vọng mọi người có thể nói nhanh lên.

"Cha nghĩ các con hẳn là đã xem tin tức mấy ngày qua rồi." Nhìn anh ngồi xong, Phong Long Sinh mới bắt đầu nói chuyện chính.

Mọi người đồng loạt gật đầu, mấy ngày qua báo chí ồn ào như thế, bọn họ muốn không quan tâm cũng khó.

"Mọi người hãy nói ra suy nghĩ của mình đi." Thực ra, ông đã lờ mờ đoán được ai gây ra chuyện này rồi, song vẫn còn một vài điểm cần mọi người bàn bạc.

"Cháu xin nói trước." Naria giơ tay, nói.

"Nếu cháu đã thay mặt Ngọc nhi đến đây thì cháu xin được nói trước."

"Ừ, cháu nói đi." Phong Long Sinh cũng không để ý xem ai nói trước, chỉ cần cuối cùng, có thể tìm ra được phương thức giải quyết là được.

"Ngọc nhi nói, báo hôm nay đăng về..." Cô liếc Phong Vũ Vọng một cái, thấy anh ngồi trên ghế, nghịch nghịch ngón tay của mình đến vui vẻ, cô liền không nhịn được cười.

"Về chuyện của Phong Vũ Vọng cùng đám cưới, nếu cô ấy đoán không nhầm thì hẳn là do Mide nói ra." Cô thật không ngờ Mide lại làm ra chuyện này.

"Mide?" Đỗ Vũ không hề có ấn tượng với cái tên này, một người xa lạ như vậy sao lại đi nói lung tung với báo chí chứ?

Naria liếc anh một cái: "Là người lần trước đến cùng tôi, sau đó bị Ngọc nhi đuổi ra ngoài đó."

Người ta thường nói phụ nữ là ngực to não nhỏ, cô nhìn ngực anh ta cũng chẳng to, cũng chẳng phải là phụ nữ, vậy sao lại không có đầu óc như vậy chứ. Chuyện mới qua chưa lâu mà anh ta lại chẳng có chút ấn tượng gì.

"A...Cô đang nói đến người đàn ông Mỹ thích Nhung Ngọc đó sao." Anh đã nhớ ra rồi, lúc ấy anh vẫn còn lo lắng cho Vũ Vọng vì đã gặp phải một tình địch mạnh, nhưng hiện tại xem ra là không cần lo lắng nữa rồi.

"Vậy chuyện mấy hôm trước thì sao?" Phong Long Sinh cho rằng một người ngoài sẽ không thể hiểu rõ như vậy, song cũng thật trùng hợp, anh ta lại xuất hiện đúng lúc tin tức nhà họ Phong mới được tung ra.

Naria lắc đầu, chuyện mấy hôm trước báo chí đăng, cô hoàn toàn không biết.

"Con nghĩ mấy tin đó là do người phụ nữ kia tung ra." Nhậm Ngã Hành hung dữ nói. Người đàn bà kia là kẻ vô lại nhất anh đã từng gặp từ trước đến nay. Có lẽ năm đó cha nuôi đối với bà ta có chút nghiêm khắc, nhưng bà ta vẫn không biết thức tỉnh, cũng không nghĩ lại xem mình đã gây ra chuyện gì, hiện giờ còn có mặt mũi đi kêu oan nữa.

Ông gật đầu, tỏ ý đã hiểu.

"Có phải hai người đó chọn quá đúng thời điểm không?"

"Hai người đó có thể đã hợp tác chăng?" Bạch Dật Phong nêu ra nghi ngờ.

"Không thể nào, Mide cũng giống như tôi, đều là lần đầu tiên đến Đài Loan. Ở đây, ngoại trừ Ngọc nhi ra thì anh ta không hề biết ai cả." Naria phản đối đầu tiên.

"Nhưng tin tức bọn họ tung ra gần như là cùng một thời gian, cô không thấy là quá trùng hợp sao?" Mạnh Triết cũng nghi ngờ hai người đó có hợp tác với nhau. Song nếu đúng như lời Naria nói, Mide cũng là lần đầu đến Đài Loan thì sao lại quen biết người kia.

"Đúng là trùng hợp." Naria có muốn phủ nhận cũng khó.

"Có đúng là hai người đó chưa từng gặp nhau không?" Đỗ Vũ hỏi lại. Nếu là quen biết thì dễ giải quyết rồi.

Naria kiên định lắc đầu: "Tôi chắc chắn là không phải."

Mide là người Mỹ chính gốc, đây đúng là lần đầu tiên anh ta đến Đài Loan, thậm chí có thể nói là lần đầu tiên đặt chân đến phương đông, anh ta chắc chắn không thể quên biết người phụ nữ gì đó được.

"Đúng là kỳ lạ." Bạch Dật Phong khó hiểu nói.

Nhậm Ngã Hành liếc nhìn đứa em trai vẫn đang chăm chú nghịch ngón tay của mình, tiếp tục hỏi: "Vậy người phụ nữ kia đang ở đâu?"

"Điểm ấy cũng rất kỳ lạ." Mạnh Triết tiếp lời.

Anh đã phái hơn ba mươi người đi điều tra chỗ ở của bà ta nhưng vẫn chưa phát hiện được gì. Nếu không phải do bà ta trốn kỹ thì hẳn là có người đang che dấu bà ta.

"Anh đã phái người đi điều tra, song vẫn chưa có tin gì."

"Còn nữa, chúng ta nên xử lý thế nào với đám báo chí đây?" Bạch Dật Phong lo lắng những tin tức này sẽ ảnh hưởng xấu đến Phong thị, nếu bọn họ không ra mặt thì chẳng những Phong thị bị ảnh hưởng mà cả cuộc sống của bọn họ cũng bị xáo trộn.

"Không thì chúng ta mở một cuộc họp báo đi?" Phong Long Sinh cảm thấy làm như vậy có lẽ tốt hơn, có thể sẽ cắt đứt mọi suy đoán lung tung của người ngoài với Phong thị.

"Cha nuôi đã nghĩ đến phải nói như thế nào chưa?" Mạnh Triết cũng từng nghĩ tới cách này, nhưng anh vẫn chưa biết phải nói thế nào, nói cái gì với bọn họ cả. Dù sao thì để cha nuôi đứng ra thừa nhận toàn bộ mọi chuyện quá khứ, đúng là có chút tàn nhẫn. Song nếu không thể thỏa mãn trí tò mò của ngoại giới thì có mở họp báo cũng vô ích, không khéo sẽ phản tác dụng mất.

Từ lúc báo chí đưa tin liên quan đến Phong thị, ông đã nghĩ ngay tới vấn đề này rồi. Ông biết, trừ khi ông nói toàn bộ sự thật với giới truyền thông, nếu không mọi chuyện sẽ càng thêm rắc rối. Đến lúc đó, không chỉ ảnh hưởng đến Phong thị mà còn cả cuộc sống của mấy đứa này nữa.

Ông đã già rồi, cũng chẳng sống thêm được bao lâu, nhưng những đứa trẻ này thì khác, đặc biệt là bốn đứa con nuôi này. Tuy chúng không phải do ông sinh nhưng ông vẫn luôn coi chúng như con ruột của mình, nên ông hy vọng bọn họ sẽ không bị chút tổn thương nào.

"Sự thật..."

"Cha nuôi!" Mạnh Triết cắt ngang lời ông. Anh biết ông là muốn bảo vệ bọn họ, nhưng trong chuyện này, không thể đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu ông được.

"Chuyện này, chúng ta nên bàn kỹ đi."

Công bằng mà nói, bọn họ cũng có cái sai. Nếu lúc ấy, bọn họ đừng quá hưởng thụ sự dạy bảo cùng nuôi chiều của cha nuôi mà không hề để ý đến Vũ Vọng thì những chuyện phía sau có lẽ đã không xảy ra. Cho nên, anh không hy vọng cha nuôi một mình đứng ra nhận hết mọi trách nhiệm.

"Các con đều biết, đó chính là cách nhanh nhất và tốt nhất." Lần trước được Nhung Ngọc cảnh tỉnh, ông đã suy nghĩ mọi chuyện cẩn thận. Nếu chuyện lần này có thể làm tổn thương Vũ Vọng thì ông hy vọng mình sẽ ngăn cản được tất cả mọi chuyện.

"Cha nuôi, chuyện này, chúng ta vẫn nên bàn bạc kỹ hơn đi." Bạch Dật Phong cũng mở miệng khuyên can.

"Con nghĩ chúng ta nên nghĩ cách tìm được người kia trước đi." Nhậm Ngã Hành cũng cho rằng chuyện chưa nghiêm trọng đến mức cần cha nuôi phải tự mình ra mặt nói rõ chuyện năm đó.

"Hay là chúng ta tìm Mide trước đi?" Đỗ Vũ cảm thấy, nếu hai người kia đã hợp tác thì chỉ cần tìm được một người, là có thể tìm được người còn lại.

"Đúng đó, bác Phong, cháu nghĩ cứ để bọn họ xử lý chuyện này đi. Đến lúc cần bác giúp đỡ thì sẽ nói sau." Naria cũng gia nhập hàng ngũ khuyên nhủ.

Tuy cô không biết năm đó nhà họ Phong đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của mọi người thì chắc là không khác biệt mấy so với báo chí. Song tin tức thật sự hẳn là người trong cuộc mới hiểu rõ được.

"Được rồi." Phong Long Sinh miễn cưỡng đồng ý.

"Nói xong rồi ạ?" Vừa nghe hai từ 'được rồi', Phong Vũ Vọng lập tức hưng phấn ngẩng đầu, hỏi lại.

Lời mọi người nói, anh không hiểu một câu nào, cũng không muốn chen ngang. Có ý kiến gì, bọn họ lại càng không hỏi anh, anh chỉ cần ngoan ngoãn chờ mọi người nói xong là có thể đi tìm Nhung Nhung. Song đã hơn nửa ngày rồi, mọi người vẫn cứ nói mãi, đợi mãi mới có người nói câu 'được rồi' nên dĩ nhiên anh sẽ cho rằng mọi chuyện đã kết thúc.

Phản ứng của anh lập tức xua tan đi không khí khẩn trương trong phòng.

"Vẫn chưa nói xong đâu." Đỗ Vũ thích đùa đứa em này nhất nên sẽ không dễ dàng bỏ qua cơ hội này. Ai bảo phản ứng của nó luôn đáng yêu như vậy chứ, làm anh không kìm được nổi lên ma tâm.

"Vậy mọi người nói nhanh lên đi." Chu miệng, anh oán giận nói. Cứ nói suốt mà không hết, vậy anh phải đợi bao lâu mới có thể đi tìm Nhung Nhung đây.

"Có chuyện cần phải từ từ nói." Đứng dậy, bước đến bên cạnh Vũ Vọng, anh vừa ngồi xuống sofa vừa đặt một tay lên vai Vũ Vọng.

"Dạ?" Anh nhanh chóng quay đầu, vốn miệng đang chu lên giờ lại biến thành há hốc, trợn mắt khó tin.

"Vậy sẽ rất chậm ạ."

Anh không hề có khái niệm về thời gian, anh chỉ cảm thấy mọi người đã nói rất lâu rồi mà sao vẫn chưa xong. Bây giờ, anh hai còn bảo phải từ từ nói, vậy có phải anh còn phải đợi một lúc nữa mới có thể đi tìm Nhung Nhung không?

"Đỗ Vũ, đừng trêu nó nữa." Cái thằng bé này, luôn không để ý đến hoàn cảnh, cũng chẳng để ý xem mọi người đang bàn bạc vấn đề gì, lại chạy tới trêu đùa em mình, thật là chẳng nghiêm túc gì cả.

"Vũ Vọng, nếu con thấy nhàm chán thì cứ đi tìm Nhung Ngọc đi." Phong Long Sinh nhìn dáng vẻ con trai như vậy, liền cảm thấy vừa buồn cười nhưng lại càng thêm đau lòng. Ông nợ Vũ Vọng rất nhiều, nếu có thể thì ông sẽ cố gắng hết sức để nó được hạnh phúc.

"Thật ạ?" Anh kích động gạt ra cánh tay đang khoát trên vai mình, anh lập tức đứng bật dậy.

Ông gật gật đầu.

"A, vạn tuế!" Anh giơ cao hai tay rồi lập tức chạy ra khỏi phòng.

"Nhung nhung, nhung nhung, anh tới tìm em đây, rốt cuộc bọn họ đã để anh đi tìm em rồi."

"Đứa nhỏ này..." Liếc nhìn cánh tay mình, Đỗ Vũ bật cười, lắc đầu.

"Đúng là trọng sắc khinh anh em mà."

"Anh đang nói mình à?" Naria tức giận nói. Cái đồ phong lưu chẳng biết xấu hổ này, lại còn dám nói người khác, anh ta mới chính là ông tổ của 'trọng sắc khinh bạn' đó. Vì 'sắc' anh ta mới dễ dành khinh 'bạn'.

Mấy ngày nay, nghe anh ta nói chuyện điện thoại, cô đã hiểu được tám, chín phần chuyện anh ta trọng sắc khinh bạn rồi.

Đỗ Vũ chẳng hề tức giận, ngược lại còn dán sát vào cô, rồi khoát tay lên vai cô.

"Nếu là 'sắc' vì cô thì tôi bằng lòng bỏ hết tất cả 'hữu'."

'Bốp' một tiếng, cô liền hất cái tay trên vai mình xuống.

"Anh đã rửa tay chưa? Đừng có đụng chạm bậy bạ." Nói xong còn cố tình phủi nhẹ vài cái trên vai, giống như có cái gì thật bẩn chạm phải mình vậy.

"Cô..." Anh tức đến không nói thành lời. Chưa từng có cô gái nào coi anh như vi khuẩn mà chán ghét giống như cô cả.

"Đỗ Vũ, đừng có liếc mắt đưa tình nữa." Mạnh Triết mở miệng cắt ngang lời anh.

"Ai cũng cô ta liếc mắt đưa tình chứ!" Anh mới không thèm thừa nhận đâu. Mặc dù đúng là anh rất thích cùng cô đấu võ mồm, nhìn cô tức đến hai má đỏ bừng, thật sự là quá đáng yêu.

"Đúng vậy, đừng có đánh đồng tôi với tên heo giống này, tôi vẫn chưa mù đâu." Cô mới không muốn có quan hệ gì với anh ta.

"Cô dám mắng tôi là heo giống!" Cô gái chết tiệt này, cho cô ta vài màu thuốc nhuộm, cô định mở cả phường nhuộm chắc.

"Hừ!" Quay đầu nhìn về hướng khác, cô chẳng thèm để ý đến anh.

"Đỗ Vũ, em ngồi im đó cho anh, không được trêu chọc cô Naria nữa." Mạnh Triết tức giận nói. Cái tên này, vẫn cứ chứng nào tật nấy, mọi người ngồi ở đây là muốn bàn chuyện chứ không phải là xem nó trêu đùa người ta. Nó mà không biết chừng mực nữa thì anh không ngại dạy dỗ một chút đâu.

Vừa nghe anh cả gọi tên mình, Đỗ Vũ lập tức ngồi im, không dám chọc Naria nữa. Anh cả rất ít khi gọi tên bọn họ, nếu đã gọi tên thì chứng tỏ anh ấy sắp hết kiên nhẫn rồi.

"Anh mãi cũng không khôn được." Nhậm Ngã Hành tức giận, châm chọc Đỗ Vũ. Suýt chút nữa, anh không kìm được đã nhảy dựng lên rồi.

"Ngã Hành, em..."

"Hừ?" Mạnh Triết quay đầu nhìn anh, ánh mắt lạnh lùng kia làm cho Đỗ Vũ lập tức ngậm miệng, không dám lộn xộn.

"Hay là vẫn nên mở buổi họp báo nói rõ mọi chuyện đi." Phong Long Sinh vẫn cho rằng đó là cách giải quyết tốt nhất. Nếu cứ vì chưa tìm được hai người kia mà để mặc họ nói linh tinh thì mọi chuyện sẽ càng thêm rắc rối.

"Cũng được, có vài chuyện chúng ta nên nói rõ ràng trước." Bạch Dật Phong mở miệng tán thành. Quả thật là, bọn họ không thể để cho hai người kia tiếp tục nói linh tinh trước giới truyền thông được. Có những chuyện là không thể nói, nhưng vẫn có những chuyện có thể nói rõ ràng để mọi người biết được sự thật.

"Chúng ta có thể bắt đầu từ chuyện đám cưới và tình hình của Vũ Vọng trước." Nhậm Ngã Hành cảm thấy nếu bọn họ làm rõ hai điều này trước thì ít nhất sẽ có thể ngăn cản hai người kia tiếp tục nói bậy với báo chí.

Có lẽ người phụ nữ kia cũng giống như người ngoài đều không biết vì sao Vũ Vọng lại trở thành kẻ ngốc, nhưng bọn họ thì hiểu rất rõ. Còn chuyện đám cưới, chỉ cần mời Nhung Ngọc cùng nhà họ Kiều ra mặt là có thể dễ dàng giải quyết.

"Muốn mời Nhung Ngọc ra mặt sao?" Dù sao thì, chuyện đám hỏi nhìn bên ngoài giống như là Phong thị đã lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn mà ép buộc, nhưng thật ra quyền quyết định vẫn nằm trong tay nhà họ Kiều. Về sau, đám cưới diễn ra thuận lợi cũng đều do một tay Kiều Nhung Ngọc sắp xếp.

"Dựa vào tình trạng bây giờ của Ngọc nhi, liệu có thể nhận phỏng vấn được không?" Naria rất lo lắng cho thân thể của Kiều Nhung Ngọc. Nếu lúc đó các phóng viên mà chen lấn xô đẩy khiến cô ấy bị thương thì thật sự là không tốt rồi.

"Đúng đó, bác sĩ dặn là phải để con bé nghỉ ngơi thật tốt." Cái này có liên quan đến đứa cháu bảo bối của hai nhà nên Phong Long Sinh cũng không dám coi nhẹ.

"Cho nên, cứ làm như cha nuôi nói đi, chúng ta mở một buổi họp báo nhỏ, chỉ mời mấy tòa soạn nổi tiếng và đài truyền hình thôi." Hiện tại, sức khỏe của Kiều Nhung Ngọc đúng là vấn đề hai nhà lo lắng nhất.

"Cứ vậy đi, chuyện mời ký giả sẽ do các con giải quyết."

Mấy ngày nay, đối mặt với những tin đồn bên ngoài, Phong Long Sinh cảm thấy vô cùng áp lực. Ông không biết phải giải quyết thế nào, chuyện năm ấy là nỗi đau lớn nhất trong cuộc đời ông. Ông cảm thấy vô cùng có lỗi với người vợ thân yêu đã liều mạng sinh con vì mình.

"Vâng." Mạnh Triết gật đầu, đáp.

"Con sẽ mời Nhung Ngọc và nhà họ Kiều giúp đỡ."

"Chỉ có điều, chuyện Nhung Ngọc trả hết tiền cho chúng ta, chắc vợ chồng ông Kiều không biết đâu?" Bạch Dật Phong nhớ rõ lúc trước cha nuôi đã nói khoản tiền đó là do Kiều Nhung Ngọc tự bỏ tiền túi ra, ông bà Kiều đều không biết.

"Đúng vậy, như vậy phải giải thích rõ ràng với hai vợ chồng họ rồi." Nhậm Ngã Hành nghĩ rằng vấn đề này không phải là quá lớn.

"Vậy cứ làm thế đi. Chúng ta mau đi chuẩn bị, cuộc họp báo phải mở càng sớm càng tốt." Mạnh Triết đã sớm tính toán xong. Trước tiên, bọn họ có thể truyền ra tin tức Phong thị muốn mở một buổi họp báo để ngăn lại những tin đồn nhảm bên ngoài.

"Vậy em sẽ lo chuyện liên hệ với tòa soạn cùng truyền thông." Đỗ Vũ tự động nhận nhiệm vụ. Dù sao thì anh ta cũng là giám đốc bộ phận quan hệ xã hội của Phong thị nên cũng hay tiếp xúc với giới truyền thông.

"Ừ."

"Vậy mấy đứa đi đi, cha muốn nghỉ ngơi một chút." Phong Long Sinh mệt mỏi day day huyệt thái dương rồi tựa lưng vào ghế sofa. Mấy ngày nay, liên tục xảy ra chuyện khiến ông bị đả kích rất lớn.

Mọi người lần lượt kéo nhau ra khỏi phòng, lập tức đi làm việc của mình. Tất cả mọi người đều hy vọng mọi chuyện sẽ mau chóng kết thúc.

********************

"Nhung nhung, nhung nhung, em ở đâu?" Phong Vũ Vọng đầu đầy mồ hôi chạy quanh khắp phòng vẫn không tìm thấy Kiều Nhung Ngọc, anh gấp đến nỗi suýt thì bật khóc.

Anh cũng đã tìm qua mấy nơi Kiều Nhung Ngọc hay đến, phòng ngủ, phòng bếp, vườn hoa nhưng vẫn không thấy người. Anh có kéo vài người hỏi song đều không thấy, anh không vội mới lạ.

"Má quản gia, má quản gia." Anh lại chạy vào phòng bếp, lôi kéo má Lỗ.

"Cậu chủ? Có chuyện gì sao?" Mới vừa nãy, bà đã thấy anh chạy vào phòng bếp một lần, bà còn chưa kịp gọi lại, anh đã giống như một trận gió chạy đi mất. Bây giờ lại hấp tấp chạy về lôi kéo bà, trên đầu còn đầy mồ hôi, không biết là đang vội cái gì nữa.

"Nhung nhung, nhung nhung." Quýnh lên, anh một câu cũng không nói rõ ràng, chỉ biết gọi tên Kiều Nhung Ngọc.

"Cô chủ?" Má Lỗ khó hiểu hỏi. Mấy ngày qua, cậu chủ luôn bám theo sau cô chủ, hiện giờ lại chạy đến hỏi bà, bà sao biết được chứ.

"Cậu chủ, cậu đừng vội, nói từ từ thôi, rốt cuộc là cô chủ bị làm sao?" Bà kéo anh ngồi xuống ghế, để anh từ từ nói.

"Nhung nhung, nhung nhung..." Ngồi ở trên ghế, anh liều mạng thở dốc. Một lúc sau, anh mới nói được câu trọn vẹn.

"Không thấy Nhung nhung đâu cả!" Dứt lời, anh lập tức đứng dậy, lại định xông ra ngoài. Anh không tìm được Nhung nhung rồi.

Má Lỗ nhanh tay giữ anh lại, ngăn cản anh không đầu không đuôi xông ra ngoài.

"Má quản gia, con muốn đi tìm Nhung nhung, má đừng kéo con mà." Anh muốn tránh khỏi tay bà nhưng lại không dám dùng nhiều sức, bởi vì Nhung nhung đã nói phải biết lễ phép với má quản gia. Anh đã chọc cô tức giận rồi, cũng không dám làm cho cô giận thêm nữa.

"Cậu chủ, trước tiên cậu cứ nói rõ ràng với má Lỗ đã, biết đâu má Lỗ có thể giúp cậu tìm được cô chủ." Cậu ấy mà cứ chạy loạn nên như thế thì chỉ làm mình mệt thôi, sẽ không thể tìm được người.

"Thật sao ạ?" Vừa nghe bà nói có thể giúp mình tìm Kiều Nhung Ngọc, anh lập tức ngừng giãy dụa, ngoan ngoãn đứng im, xoay người lại nhìn bà.

"Má quản gia có thể tìm Nhung nhung giúp con sao?" Thật là tốt quá rồi.

Gật đầu, tỏ ý bà có thể tìm người giúp anh.

"Trước tiên cậu chủ hãy nói cho má Lỗ biết, không phải cậu ở cùng với cô chủ à? Sao giờ lại phải đi tìm người vậy?"

Hai người này lúc nào cũng như hình với bóng, một bước không rời. Bây giờ lại thành một người mất tích để người kia giống như ruồi bay loạn đi tìm, thật khiến người ta quá khó hiểu mà.

"Cha xấu xa, nói có chuyện muốn nói với con, kết quả là không thấy Nhung nhung đâu." Đều do cha và các anh cả, nếu không phải bọn họ cứ nói suốt thì bây giờ anh đã không phải đi tìm Nhung nhung rồi.

"Hả...?" Hôm nay, hình như ông chủ và bốn cậu kia muốn bàn bạc về chuyện đăng trên báo, nhưng sao lại kéo cậu chủ nhỏ đi cùng? Biết rõ là cậu ấy có nghe cũng chẳng hiểu, lại còn kéo đi, đúng là có ý muốn bắt nạt cậu ấy mà.

"Má quản gia, Nhung nhung, nhung nhung đâu ạ? Má nói cho con biết đi." Lật tay, giữ chặt lấy tay bà, anh dùng sức lắc lắc, muốn bà trả lời.

"Rồi, rồi, rồi." Dùng tay còn lại giữ chặt lấy tay anh, xương cốt già nua của bà không chịu nổi được sức của anh đâu.

"Cậu chủ, cậu đã tìm những đâu rồi?" Bà cũng phải hỏi xem anh đã tìm những chỗ nào rồi thì bà mới có thể nghĩ được.

"Con đã tìm ở phòng ngủ, phòng bếp và vườn hoa ạ."

"Vậy cậu đã tìm ở nhà kính sau vườn hoa chưa?" Sau khi đi tuần trăng mật về, cô chủ đã thuê người xây dựng nhà kính kia, cũng chỉ mới hoàn thiện được vài ngày trước. Hai ngày qua, bà thường nhìn thấy cô chủ đi vào trong đó.

"Nhà kính!" Nhận được đáp án, anh liền quên cả nói cảm ơn, lập tức chạy như bay ra ngoài.

Nhìn bóng dáng anh dần khuất xa, bà chỉ biết lắc đầu cười, rồi lại tiếp tục làm chyện của mình.

"Nhung nhung, nhung nhung!" Anh chạy một mạch đến nhà kính phía sau vườn hoa, dùng sức đẩy ra cánh cửa thủy tinh liền nhìn thấy Kiều Nhung Ngọc đang nằm ngủ trên ghế.

Anh vội vàng đặt một ngón tay lên miệng mình, sau đó nhẹ nhàng bước tới bên cạnh cô. Nhìn vẻ mặt say ngủ của cô, anh khẽ thở ra rồi ngồi xuống thảm cỏ, dựa lưng vào ghế.

Gian nhà kính này rộng hai mươi mấy mét vuông, tất cả tường và mái nhà đều làm bằng kính chịu lực, hoàn toàn trong suốt.Trên đất trải một thảm cỏ dày, sát mép tường trồng rất nhiều loại hoa, song bốn góc lại toàn liễu rủ xanh biếc, vừa tạo nên sự khác biệt lại không mất đi vẻ lãng mạn. Nhà kính này đặc biệt ở chỗ, người ngoài nhìn vào chỉ thấy một màu xanh vui mắt nên sẽ nghĩ bên trong phải có rất nhiều loài hoa. Song nếu thật sự đi vào bên trong thì mới phát hiện nó cực kỳ trống trải, trừ bốn góc trồng hoa ra thì chỉ có mỗi thảm cỏ ở giữa, vừa yên tĩnh lại tươi mát. Ngồi trên thảm cỏ, anh vươn tay dứt nhẹ mấy cọng cỏ, được một lúc, anh liền cảm thấy nhàm chán. Vì thế, anh xoay người lại, ngồi xổm trên đất, hai tay tựa cằm đặt lên ghế, anh bắt đầu ngắm nhìn Kiều Nhung Ngọc.

Nhung nhung thật đẹp....

Nhìn một lượt từ đầu đến chân, ánh mắt anh liền dừng lại trên cái bụng đã nhô ra của Kiều Nhung Ngọc. Cảm thấy rất khó tin, anh liền vươn một bàn tay ra khẽ chạm nhẹ một cái, rồi vội rút về.

Có qua có lại, anh cảm thấy đùa rất vui nên lá gan cũng to thêm, cuối cùng liền can đảm trèo lên ghế nằm chật hẹp. Anh thật cẩn thận ôm Kiều Nhung Ngọc vào lòng, sau đó xoay người nằm phía dưới rồi để cô nằm trên người mình, đầu tựa vào ngực anh. Vì động tác của anh rất nhỏ, rất khẽ nên Kiều Nhung Ngọc đang say ngủ cũng chỉ lầu bầu một chút rồi lại ngủ tiếp.

Ha ha, thật may quá, Nhung nhung không có tỉnh lại.

Anh vô cùng vui vẻ ôm cô, cúi đầu ngửi mùi hương vương trên tóc cô, anh cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên đời.

Hưởng thụ ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng chưa được bao lâu, hạnh phúc của anh đã bị Bạch Dật Phong ngắt đoạn.

"Vũ Vọng, anh nghe má Lỗ nói...Hai đứa...Ở đây..." Bạch Dật Phong vừa bước vào nhà kính liền thấy hai người đang nằm ngủ trên ghế, lời nói đến bên môi lại bị anh miễn cưỡng nuốt vào. Không hiểu sao, anh lại có cảm giác như mình đang bước vào chốn thần tiên xa cách với nhân gian.

"A?" Phong Vũ Vọng quay đầu nhìn về phía cửa, liền thấy Bạch Dật Phong đang đứng ngay đó.

Kiều Nhung Ngọc cũng chậm rãi tỉnh lại, cô có cảm giác như mình đang nằm ở một chỗ rất ấm áp, đang tự hỏi tại sao thì vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một khuôn mặt ngây ngốc nhìn về phía cửa.

Vũ Vũ?

Cúi đầu nhìn xuống, cô mới phát hiện mình nằm trên người anh. Cô từ trên người anh ngồi dậy, rồi ngồi xuống bên cạnh, nhìn theo tầm mắt của anh liền thấy Bạch Dật Phong đang xấu hổ đứng cạnh cửa.

"Anh ba, tìm chúng em có chuyện gì sao?"

Từ lúc Kiều Nhung Ngọc tỉnh lại, lực chú ý của Phong Vũ Vọng liền chuyển sang người cô. Thấy cô ngồi dậy, anh cũng vội vàng ngồi dậy, sau đó anh ngồi ôm cô từ phía sau, đầu tựa lên vai cô, thỉnh thoảng còn cọ cọ vài cái, khóe miệng khẽ nhếch, vẻ mặt vô cùng ngọt ngào.

Bạch Dật Phong vờ như không thấy hành động của Phong Vũ Vọng, anh từ từ đi vào. "Anh có chuyện muốn bàn bạc với em."

"Em sao?" Quay đầu nhìn cái đầu đang tựa trên vai mình, cô cũng không nói nửa lời. Lại quay đầu nhìn Bạch Dật Phong, cô im lặng chờ anh nói tiếp.

"Đúng vậy." Anh gật gật đầu. Anh bị anh cả phái đi nói chuyện mở họp báo với Kiều Nhung Ngọc, còn Ngã Hành thì đi nhà họ Kiều. Anh thấy cô cùng may mắn, vì hiện giờ phóng viên đang vây quanh ở bên ngoài, muốn ra khỏi cửa là một việc vô cùng khó khăn.

"Về chuyện mở họp báo."

"À, cuối cùng vẫn quyết định mở họp báo sao?" Cũng giống như cô nghĩ, muốn ổn định lại chuyện này thì chỉ có mở một buổi họp báo là nhanh nhất và hiệu quả nhất.

Bạch Dật Phong không trả lời vấn đề của cô. Anh biết, dựa vào trí thông minh của cô thì chắc chắn cô đã biết vì sao phải làm như vậy rồi.

"Bắt đầu từ đâu?" Hẳn là không phải chuyện quá khứ vì nó không mấy quan trọng. Tin tức kích thích nhất chắc phải là chuyện về Phong Vũ Vọng và hôn nhân của bọn họ.

"Chuyện của Vũ Vọng và sự thật về đám hỏi." Nói chuyện với người thông minh đúng là rất thoải mái.

Tay của Phong Vũ Vọng không an phận, vươn ra đặt trên cái bụng hơi nhô cao của cô, mà đầu cũng bắt đầu cọ tới cọ lui. Hai cánh môi mỏng cũng bắt đầu in dấu lên cần cổ mảnh khảnh của cô, thỉnh thoảng còn khẽ cắn nhẹ vài cái trên vành tai nhỏ xinh.

Không phải cô không có cảm giác trước hành động của anh, chỉ là cô coi nhẹ nó thôi.

"Cần em làm việc gì?" Nếu đã đặc biệt chạy đến tìm cô thì chắc chắn là có việc cần cô làm.

"Anh cả bảo Ngã Hành đến nhà họ Kiều, mời ba mẹ em tham gia họp báo rồi." Anh không trả lời câu hỏi của cô, mà nói sang một chuyện khác.

"Ừm..?" Cô nhíu mày nhìn anh, xem ra chuyện cô trả tiền giúp ba mẹ đã không giấu được nữa rồi.

"Muốn em tham gia sao?"

"Cân nhắc tình trạng sức khỏe của em, chúng ta chỉ mở một buổi họp báo nhỏ thôi, chỉ mời mấy tòa soạn nổi tiếng và truyền thông thôi." Không phải bất cứ người đàn ông nào cũng có thể chấp nhận được một cô gái quá thông minh. Nhìn chàng trai đang tựa vào người cô trộm hương kia, anh khẽ mỉm cười. Trên thế giới này, chỉ có Vũ Vọng chấp nhận cô ấy vô điều kiện, và ngược lại, cũng chỉ có cô ấy mới yêu thương Vũ Vọng vô điều kiện, mặc kệ tốt xấu.

"Khi nào vậy?" Nếu ba mẹ cũng tham gia thì cô đành phải đi rồi.

"Ba ngày nữa." Anh đáp.

"Đầu tiên chúng ta sẽ tung ra tin tức, để ngăn chặn mọi suy đoán của giới truyền thông." Chỉ còn khoảng ba, bốn tháng nữa là cháu đích tôn bảo bối của hai nhà Phong, Kiều ra đời rồi, nếu không thể giải quyết sớm việc này thì bọn họ sẽ càng bất lợi.

Cô gật đầu, tỏ ý đã biết. Và rốt cuộc, cô cũng không nhịn nổi mà phải vươn tay đẩy cái đầu đang rúc trong cổ cô ra, khẽ nói: "Anh cũng một vừa hai phải thôi chứ."

Đúng là, hôn cổ cô, cắn cắn tai cô thì thôi đi, anh lại còn cắn dây áo con của cô kéo xuống dưới nữa, cũng chẳng thèm quan tâm còn có người ngoài ở đây.

"Nhung nhung..." Anh bất mãn chu môi, oán giận.

"Anh muốn hôn nhẹ."

Không đợi Kiều Nhung Ngọc kịp phản ứng, anh đã giữ lấy hai vai cô rồi xoay cô lại đối mặt với anh. Mặc kệ Bạch Dật Phong đang đứng trợn mắt nhìn bọn họ, anh tự động chu môi rồi ấn lên đôi môi đỏ mọng của cô.

Bạch Dật Phong biết điều xoay người rời đi, dù sao thì anh cũng đã nói xong rồi, chỉ có điều, thật không ngờ Vũ Vọng lại to gan như vậy. Ha ha.

"Vũ Vũ..." Khẽ kêu một tiếng, cô để mặc anh cuồng hôn mình.

"Nhung nhung...Nhung nhung...." Vừa gọi tên cô, anh vừa lưu luyến trên môi cô, anh không nỡ buông cô ra. Đã lâu rồi anh chưa cùng Nhung nhung hôn nhẹ...

Kiều Nhung Ngọc thoải mái hưởng thụ kích tình của anh. Tuy hiện tại hai người không thể vận động mạnh, nhưng hôn thì vẫn được.

***************

"Phong thị đã tung ra tin tức, ba ngày sau sẽ mở một buổi họp báo." Mide nhìn tin tức được đăng trên báo cũng giống như tin vừa rồi anh ta nghe trên TV. Tuy chỉ là một buổi họp báo nhỏ, nhưng chắc chắn sẽ hiệu quả hơn rất nhiều so với việc bọn họ ngầm báo cho các tòa soạn.

"Tôi nhìn thấy rồi." Nhị phu nhân của tổng giám đốc tiền nhiệm Phong thị - Đào Du Linh căm hận vò nát tờ báo trong tay.

Hồi đó, bà ta nghĩ rằng phải kiếm được một phiếu cơm dài hạn, nên mới gả cho người đàn ông hơn mình mười mấy tuổi. Không ngờ, ông ta chỉ coi bà như kẻ thế thân. Vì thế, bà ta đã nghĩ đến việc đi nịnh bợ con trai độc nhất của nhà họ Phong, nhưng ai ngờ, lại chọn trúng một bàn đạp vô giá trị. Thế mới khiến cho bà ta 'chó cùng rứt giậu', quyết định cùng người bên ngoài bắt cóc Phong Vũ Vọng. Bà ta định kiếm một món tiền chuộc kha khá. Tuy Phong Long Sinh không mấy quan tâm đến Phong Vũ Vọng, nhưng dù sao thì cũng là đứa con duy nhất mà vợ ông ta để lại, nên bà ta nghĩ mong ước của mình có thể thành hiện thực. Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng khi sự việc xảy ra thì lại không giống như dự đoán của bà ta.

Đầu tiên là Phong Vũ Vọng chẳng hề hỏi một câu liền đi theo, hoàn toàn tin tưởng bà ta. Thực ra, khi đó bà ta cũng mềm lòng, bà ta cũng không phải là một người độc ác, nếu không phải bị tiền tài mê hoặc thì sẽ chẳng bao giờ hại ai cả. Sau khi đưa Phong Vũ Vọng ra khỏi nhà họ Phong, cho dù bạn trai của bà ta trói nó ở trên ghế, nó vẫn không hề nghi ngờ, chỉ nghĩ là bà ta bị lừa thôi. Có nhiều lần bà ta đã muốn thả nó ra, nhưng cuối cùng vẫn là bị bạn trai ngăn lại nên đành từ bỏ. Cuối cùng, bà ta không ngờ rằng, Phong Long Sinh và bốn người kia lại xông vào cứu Phong Vũ Vọng ra.

Từ lúc bà ta bị cảnh sát bắt đi đến khi bị đưa ra tòa, rồi cuối cùng là bị tuyên án, bà ta vẫn không hề nhìn thấy Phong Vũ Vọng. Mười hai năm sau, bà ta mới biết được: bởi vì chuyện năm đó mà Phong Vũ Vọng bị ốm nặng, mất đi trí nhớ trở thành ngốc nghếch.

Tuy bà ta vô cùng hận Phong Long Sinh, song bà ta cũng cảm thấy thẹn với Phong Vũ Vọng.

"Bây giờ nên làm sao đây?" Mide đương nhiên biết rõ, chỉ dựa vào mấy tin tức đăng trên báo rất khó có thể lật đổ Phong thị hay Phong Vũ Vọng. Huống chi, hiện tại Phong Vũ Vọng còn được nhà họ Phong bảo vệ kỹ lưỡng. Nhìn Đào Du Linh, anh ta bắt đầu thầm tính toán, có nên nghĩ cách khác hay không.

"Trước khi bọn họ mở họp báo, chúng ta có thể mở một buổi họp báo trước." Hai năm ở nhà họ Phong cộng thêm vài năm lăn lộn trong phong trần, huống chi, ở trong tù đã tiếp xúc với đủ loại tội phạm nên đầu óc bà ta xoay chuyển rất nhanh. Bà ta sẽ không động đến Phong Vũ Vọng, nhưng, bà ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Phong Long Sinh và Phong thị.

"Ngừng, còn mở, còn mở nữa thì lấy cái gì ra mà nói." Mấy ngày qua, bọn họ gần như đã tung ra hết các tin tức rồi, giờ mở ra thì biết nói gì nữa.

"Lúc ở Mỹ, người con dâu kia của Phong Long Sinh còn có bí mật gì nữa không?" Nếu không còn chuyện gì của nhà họ Phong, vậy bọn họ có thể xuống tay với những người khác.

"Tôi không cho phép bà tổn thương Ngọc nhi." Đây là lần đầu tiên Mide phản đối, anh hợp tác với bà ta cũng chỉ vì muốn lật đổ Phong Vũ Vọng mà thôi, không hề có ý muốn tổn thương Kiều Nhung Ngọc.

Ngồi ở trên ghế, bà ta đưa tay chống cằm, liếc xéo anh rồi khẽ nhếch miệng, châm chọc: "Nếu không muốn thương tổn cô ấy thì ngay từ đầu cậu đã không nên hợp tác với tôi rồi." Nhát gan như anh ta thì sao có thể làm nên việc lớn, chả trách người khác lại ghét anh ta như vậy.

"Bà..." Anh ta cũng biết bà ta nói rất có lý.

"Lúc cậu quyết định nói ra chuyện đám cưới cùng chuyện chồng cô ấy là kẻ ngốc thì cậu đã làm tổn thương cô ấy rồi. Hiện tại còn dám đứng đây cao giọng nói cái gì mà không cho phép tôi tổn thương cô ấy, cậu đừng tỏ vẻ cao thượng nữa." Chân trái gác lên chân phải, bà ta nhìn anh, cười lạnh, trong mắt hoàn toàn là châm chọc.

Bị công kích đến thương tích đầy mình, anh ta hoàn toàn vô lực chống đỡ. Anh ta ngồi sụp xuống đất, hai tay ôm đầu, đau khổ vùi mặt vào hai gối. Chết tiệt, chết tiệt. Phiền chán vò đầu, cuối cùng anh ta mới chậm rãi nói ra một chuyện.

"Hai năm trước, cô ấy bị giáo sư dùng lý do sao chép luận văn tốt nghiệp để hủy tư cách thi, đến tận bây giờ cô ấy vẫn chưa lấy được bằng kinh tế học của đại học Harvard."

Mọi chuyện của Kiều Nhung Ngọc lúc còn ở Mỹ, anh ta gần như đều biết hết, mà chuyện này, anh ta đương nhiên cũng biết, còn bao gồm một vài tin tức bí mật nữa. Chuyện này được coi như là nét bút hỏng lớn nhất, cũng là duy nhất trong mười năm Kiều Nhung Ngọc sống ở Mỹ. Nếu muốn lay chuyển cô ấy thì cũng chỉ có mỗi chuyện này mà thôi.

"Có chứng cớ gì không?" Nói suông thì sẽ không có ai tin tưởng.

"Lên mạng tra thêm là biết ngay. Năm đó, chuyện này cực kỳ ồn ào ở Harvard, cuối cùng vẫn là bị trường học dùng quan hệ đặc biệt áp chế xuống."

Hiện tại, anh ta đã không còn biết mình muốn gì nữa, trả thù Phong Vũ Vọng vì đã cướp đi người con gái anh ta yêu sao? Nhưng anh ta lại làm ra chuyện thương tổn người mình yêu, anh ta cũng không biết phải làm gì bây giờ nữa. Ngẩng đầu, nhìn Đào Du Linh, có lẽ anh ta không nên hợp tác cùng bà ta.

"Cậu đi tra ngay cho tôi." Bà ta sẽ không dùng máy vi tính này nọ, nếu bà ta mà biết thì đã chẳng phải làm ở quán bar rồi. Hai mươi mấy năm trước, người biết dùng máy vi tính đều được xem như là nhân tài công nghệ.

Ngồi dưới đất, ngẩng đầu nhìn bà ta, Mide không hề nhúc nhích.

Từ trên ghế đứng dậy, bà ta bước đến bên cạnh Mide, rồi cúi đầu nhìn anh ta: "Tôi muốn nhìn thấy tất cả tư liệu vào trước sáng mai." Bây giờ, hai người đều ngồi chung một thuyền, nên không ai có thể tách rời ai cả.

Vẫn ngồi yên không nhúc nhích, anh ta không chớp mắt nhìn bà, khiến cho người ta chẳng thể biết được suy nghĩ của anh ta.

Nhẹ đá cẳng chân anh ta một cái, khinh bỉ anh ta một lúc rồi bà ta liền trở về phòng.

Kẻ vô dụng.

Mide nhìn bà ta rời đi, vẫn không hề có phản ứng gì.

Anh ta biết, bây giờ, anh ta giống như một vận động viên nhảy cầu, đã đi đến mép cầu rồi, không thể không nhảy xuống. Cho dù có chết thì anh ta vẫn phải nhảy.

Anh ta không ngờ mọi chuyện lại trở thành như vậy, hoàn toàn không nằm trong tầm kiểm soát của anh ta nữa.

Đúng như người nhà họ Phong suy đoán, hai người bọn họ hợp tác, cũng đều do Mide phụ trách thuê phòng, hai người cùng ở chung. Đó cũng là lý do vì sao Mạnh Triết đã phái nhiều người đi điều tra, cũng như sử dụng hết cách mà vẫn chẳng tìm thấy Đào Du Linh. Ba bữa ăn của bà ta đều do Mide xử lý, bà ta hoàn toàn không ra ngoài.

***************

"Ngọc nhi, cậu nói Mide..." Tuy Naria không thích Mide, nhưng nhìn thấy anh ta như thế, cô cũng có chút lo lắng.

Gối đầu trên đùi Phong Vũ Vọng, Kiều Nhung Ngọc nhắm hai mắt lại, câu được câu chăng trò chuyện với Naria.

"Chỉ cần anh ta đừng làm ra chuyện gì phạm pháp là được." Chỉ cần anh ta không phạm pháp thì bọn họ sẽ tha thứ cho anh ta. Nhưng nếu anh ta không biết hối hận thì cô cũng không thể giúp gì được.

"Thật không hiểu vì sao anh ta lại nghỉ quẩn như vậy." Giống như cô, đã nghĩ thoáng hơn rất nhiều. Bây giờ, cô chẳng những không kết oán cùng Ngọc nhi mà quan hệ còn tốt hơn trước nữa. Thật ra không làm được người yêu thì làm bạn bè cũng tốt.

Liếc nhìn Phong Vũ Vọng đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa, tùy ý để Kiều Nhung Ngọc gối đầu lên đùi mình, cô cảm thấy người đàn ông ngốc này cũng không tệ. Ngốc đến đáng yêu, chỉ có điều hơi bám người mà thôi.

Mở to hai mắt, cô ý tứ liếc bạn một cái rồi bật cười trêu chọc: "Cậu nghĩ rằng ai cũng giống cậu sao."

Nhớ lại ngày đó, Kiều Nhung Ngọc còn tưởng rằng Naria sẽ rất khó chấp nhận chuyện cô yêu người khác, nhưng thật không ngờ, cô ấy lại hiểu được, ngược lại Mide lại không thể nghĩ thông.

Duỗi lưng, tựa người vào ghế sofa, Naria không để ý đến lời trêu chọc của cô. Dù sao thì chuyện cô là người đồng tính, Ngọc nhi cũng biết, hơn nữa, đối tượng của cô còn là Ngọc nhi nữa.

"Mình đã sớm biết cậu không thể chấp nhận mình. Mình nghĩ, cho đến tận bây giờ, Mide vẫn chưa thể chấp nhận được chuyện này. Đối với phụ nữ, anh ta vẫn luôn rất tự tin, cho nên bị anh ấy đánh bại, anh ta chắc sẽ khó chấp nhận nổi." Chỉ vào Phong Vũ Vọng, cô nói. Nói thật, nếu bị một người như thế này đánh bại thì ai cũng sẽ khó chấp nhận.

"Chúng ta vĩnh viễn là bạn bè nhé." Kiều Nhung Ngọc chân thành nhìn Naria, có lẽ, cô không thể cho cô ấy tình yêu, nhưng tình bạn thì cô sẽ không keo kiệt.

Đan hai tay ra sau cổ, cô thoải mái cười to.

"Mình tưởng chúng mình vẫn là bạn bè chứ." Cho dù Ngọc nhi không thừa nhận người bạn này thì cô vẫn sẽ bám lấy cô ấy.

"Đúng vậy, bạn bè." Cô ngồi xuống, rồi vươn tay ôm lấy eo bạn, tặng cho Naria một cái ôm tình bạn.

Phong Vũ Vọng phản ứng rất nhanh, có lẽ anh vốn chẳng biết ghen là gì, nhưng anh lại cảm thấy không vui. Anh vội vàng kéo Kiều Nhung Ngọc trở lại lòng mình, khiến cho Naria tức đến nghiến răng.

"Em không được ôm người khác."

"Anh keo kiệt quá rồi đó." Naria cố ý trêu anh, cô giả vờ như muốn đoạt lại Kiều Nhung Ngọc từ trong lòng anh.

Anh vội chặn ngang ôm lấy vợ rồi chạy nhanh về phòng ngủ, vừa chạy vừa kêu: "Không cho cô ôm, Nhung nhung là của một mình tôi."

"Ha ha ha." Kiều Nhung Ngọc nằm trong ngực anh, vui vẻ cười to. Sau việc anh xông ra đường lần trước, đã lâu rồi cô chưa được vui vẻ như vậy.

Naria hâm mộ nhìn theo bóng dáng hai người, bất chợt, cô hy vọng sẽ có một người đàn ông đối xử tốt với mình như thế.

Bị suy nghĩ trong lòng dọa cho hốt hoảng, cô dùng lực lắc lắc đầu, rồi nhanh chóng chạy về phòng. Đáng ghét, chẳng phải cô thích con gái sao, sao đột nhiên lại hy vọng có một người đàn ông ôm mình vào trong lòng như vậy chứ.

Núp ở góc khuất, Đỗ Vũ rút điều thuốc ra, ngậm ở trên môi, anh trầm tư nhìn theo bóng dáng Naria.

Hóa ra là cô ấy thích Nhung Ngọc....



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...