Chồng Khờ

Chương 7


Chương trước Chương tiếp

Thê tử sau khi từ nhà phụ thân trở về, liền không nói một lời, thất thần một chỗ.

Khi nấu đồ ăn, quên thêm muối, không hương vị.

Sau đó kho cá, cũng cháy khét.

Canh mướp không biết bỏ cái gì, vị rất kì quái.

Toàn bộ đều không giống với trước kia, Chúc Xuân Phong cho nữ nhi ăn mấy miếng, nó liền quay đầu đi.

Không thể trách nó, chính hắn cũng không muốn ăn.

Đặt chiếc đũa xuống, nhíu mày, thay nữ nhi nói ra tiếng lòng của hai người: “Khó ăn.”

“Khó ăn thì đừng ăn, vất vả nấu còn bị các người chê.” Nàng đen mặt, thu dọn đồ ăn vào phòng bếp, không cho hắn ăn.

Chúc Xuân Phong cùng nữ nhi liếc mắt nhìn một cái, Tầm Nhi bị sắc mặt mẫu thân dọa làm cho khóc oa oa.

Hắn ôm lấy nữ nhi dỗ nửa ngày mới trấn an được nó.

Ban đêm, Tầm Nhi ngủ, thê tử ngồi trước bàn thêu, nhìn đôi uyên ương thêu được một nửa, đó vốn là đồ cưới nàng định tặng cho tiểu muội khi thành thân.

Nàng nói, tiểu muội nữ công không tốt, sợ người ta cười nàng, vật phẩm chuẩn bị bên nhà tân nương, nàng phí chút công phu, giúp muội tử chuẩn bị thỏa đáng, mới sẽ không luống cuống tay chân……

Từ nhỏ, mẫu thân của ba tỷ muội đã mất, tiểu muội vừa sinh ra đã không được mẫu thân ôm qua, vì thế nàng thương nhiều chút, hồi nhỏ, muội tử thích nhất chạy theo nàng…..

Nàng rất thương, thật sự thương Tiểu Dung Nhi.

“Nói bậy, tiểu muội thiện lương như vậy, làm sao có thể tổn thương đứa nhỏ của người khác, tuyệt đối không có khả năng….” Nàng nhìn chăm chú khăn thêu, thì thào tự nói, hốc mắt đỏ ửng, chính là không chịu rơi lệ, một khi khóc, chẳng khác nào nàng cũng cho rằng tiểu muội là hạng người thiếu đạo đức kia…..

“Là nàng.”

Dỗ nữ nhi ngủ, hắn ngồi ở bên giường, nhìn nàng, thực bình tĩnh nói ra khỏi miệng.

“Cái gì?” Nàng ngạc nhiên quay đầu trừng hắn: “Chàng thì biết cái gì! Là đối với nàng có khúc mắc, lòng nghi ngờ sinh ra quỷ ám, tiểu muội không có! Chính miệng nàng nói với ta, nàng không có! Nàng sẽ không gạt ta, nàng sẽ không bao giờ gạt ta…”

“Nhưng lúc này, nàng lừa.” Cho tới bây giờ không có lừa gạt, không có nghĩa là vĩnh viễn sẽ như vậy.

Hắn biết tiểu muội là người một nhà, nhưng phụ thân có dạy, muốn phán đoán đúng sai thì phải biết công tư phân minh, Tưởng Dung lại có bao nhiêu lí do, có thể đi trộm đứa nhỏ của người khác, hắn tuy rằng phải bảo vệ người nhà, nhưng cũng không thể bao che cho nàng làm chuyện xấu.

Bởi vậy, hắn nghe theo lời phụ thân dạy, phải đối mặt với chuyện này.

“Là Tưởng Dung.” Hăn thực kiên trì nói lại một lần: “Ngày đó ta tận mắt nhìn thấy, phụ thân tìm ta đánh cờ, ta thấy nàng ở cửa sau, lặng lẽ cùng Điền Nguyên Đạt nói chuyện…”

“Chàng câm miệng, câm miệng!” Lòng nàng tràn đầy hoảng sợ, nắm lấy cuộn chỉ trong tay ném hắn: “Ta nói không phải nàng là sẽ không phải nàng! Nàng là tiểu muội ta, chàng có thể hiểu nàng sao? Không hiểu thì đừng nói bậy…”

”Ta không có nói sai, nàng thực sự….”

“Còn nói! Đã không cho chàng nói, chàng còn nói!” Lục Tưởng Vân ôm mặt khóc.

Hắn cho tới bây giờ chưa thấy qua nàng khóc.

Chúc Xuân Phong im lặng, không biết nên làm như thế nào cho phải.

Phụ thân dạy hắn phải kiên trì đối mặt, hắn không có làm sai, nhưng vì sao, sẽ làm cho Tưởng Vân đau lòng?

”Tưởng Vân….”

“Chàng là đồ hỗn đản….” Nàng khóc thút thít, không để ý tới hắn: “Chàng vì người khác, không để ý tới ta khổ sở, chàng một chút cũng không hiểu tâm tư nữ nhân, không hiểu ta muốn cái gì, làm trái lại ý ta chọc cho ta giận……”

Nàng cũng biết chính mình cố ý gây sự, nhưng thời khắc này, tâm tư quá mức hỗn loạn, nàng thực sự rất sợ hãi, nếu việc này đưa ra ánh sáng, cả đời này của Tiểu Dung Nhi sẽ bị phá hủy…

Còn hắn? Ngay cả xem sắc mặt người nói chuyện cũng không biết, cũng không biết an ủi nàng, trấn an hai câu, còn đâm vào ngay chỗ đau của nàng, nàng như thế nào lại gả cho một trượng phu ngốc như vậy!

Hắn không hiểu nàng?

Tiểu Vũ Nhi cũng đã nói qua.

Tưởng Vân hiểu hắn, chỉ cần hắn chớp mắt một cái, nàng đã biết hắn đang nghĩ cái gì, luôn có thể làm cho hắn vui vẻ, nhưng hắn lại không có thông minh, không có tâm tư tinh tế như nàng, luôn làm chuyện điên rồ, chọc nàng không vui.

Có nên nói ra không, làm sao mới đúng đây? Tưởng Vân lo lắng như vậy. Nếu nói ra Tưởng Dung sẽ ra sao đây? Nhưng nếu không nói, hắn sẽ không ngủ được.

“Nếu có người đến trộm Tầm Nhi của chúng ta, ta cũng sẽ không biết có bao nhiêu tức giận cùng đau lòng. Của người khác, phải trả lại cho người ta.” Cho nên, hắn mới nói ra, Tưởng Dung nghe lời tỷ tỷ, hắn muốn Tưởng Vân đi khuyên, không phải cố ý muốn chọc giận nàng.

Nàng sửng sốt, như vừa từ trong mộng tỉnh lại.

Bản thân nàng bịt tai trộm chuông, không đi đối mặt, giả vờ không có chuyện gì, chỉ vì lo lắng cuộc đời của tiểu muội vì chuyện này mà phá hủy, đã không suy nghĩ cho người khác, ngẫm lại nếu một mẫu thân mất đi đứa nhỏ, trong lòng có bao nhiêu đau?

Nàng thật ích kỉ!

Trượng phu một chữ nói toạc ra, làm nàng xấu hổ vô cùng, không cách nào đáp lại.

Đêm hôm đó, hai phu thê nhìn nhau không nói gì, tự mình ngủ, nhưng bọn họ đều biết, không ai có thể chân chính ngủ được.

Sợ Tưởng Vân lại giận, hôm sau, hắn dậy sớm, đi đến phòng bếp, ăn lại đồ ăn thừa khó ăn hôm qua.

Hắn nhăn mặt, thực nhẫn nại ăn sạch.

Miễn cho nàng rời giường thấy không vui, cảm thấy hắn ghét bỏ nàng.

Ăn thật no, liền đi chung quanh thôn một chút, tiêu hóa tốt đồ ăn trong bụng.

Đi, đi, lại đi đến Lục gia.

Hắn đứng ở cửa, suy xét một lát, vẫn là đi vào.

Hắn đi đến phòng Tưởng Dung nói chuyện với nàng: “Đem đứa nhỏ trả lại cho người ta.”

“Tỷ phu, ngươi nói bậy bạ gì đó!” Nàng không thừa nhận.

“Ta đã nhìn thấy, Điền Nguyên Đạt ôm ngươi, ngươi không chịu, hắn đã nói muốn đem sự tình nói ra.”

“Ngươi nói bậy!” Nữ nhân toàn cùng một dạng, nói không thắng người ta, thì biến sắc khóc lóc om sòm, lấy cốc nước ném hắn: “Ngươi bôi nhọ danh dự của ta! Ngươi nói lung tung, thanh danh của ta bị ngươi phá hủy hoàn toàn, về sao còn thế nào lập gia đình….” Chưa từng ứng phó được nữ nhân khóc sướt mướt, hắn nhất thời tay chân luống cuống, sững sờ.

Tưởng Vân thương hắn, phát giận nhiều nhất cũng chỉ là ném cuộn chỉ, vải dệt vào hắn. Tưởng Dung lại không giống như vậy, nàng như một người đàn bà chanh chua mất đi lí trí ném đồ vật lung tung, hắn nhất thời né không kịp, cốc nước bay vào mặt hắn, một dòng máu từ trong miệng trào ra.

Nàng ngây người, rốt cuộc yên lặng.

“Ô…thật hư….bắt nạt ta…” Ác nhân cáo trạng trước, có lẽ là như vậy đi?

Hắn mặc nàng lên án, không đáp lời.

“Ngươi cũng không nghĩ lại, lúc đầu, phụ thân coi thường ngươi, nhị tỷ cũng chán ghét ngươi, chỉ có ta, ta đối với ngươi tốt như vậy, gọi ngươi là tỉ phu, khi ngươi bị phụ thân đuổi, kéo ngươi vào cửa, rót trà cho ngươi, nhưng hôm nay ngươi đối với ta như vậy….”

“Ta biết ngươi rất tốt với ta.” Bởi vậy hắn mới không thể nhìn nàng làm việc sai trái, hắn hy vọng lại có thể nhìn thấy một tiểu muội thiện lương, ngọt ngào kêu hắn tỉ phu.

“Ta sẽ không nói ra ngoài, ngươi đem đứa nhỏ trả lại đi.”

“Ta đã nói không có, ta không có, ta không có! Ngươi đi ra ngoài, ta không muốn nói chuyện với ngươi.”

Chúc Xuân Phong miệng lưỡi vốn vụng về, đối phương lại không nói lí lẽ, hắn cũng không muốn nói tiếp.

Xoay người ra khỏi phòng Lục Tưởng Dung, đi qua phòng Lục Tưởng Y thì nghe thấy tiếng hét thất thanh.

Quá ầm ĩ làm hắn nghe không rõ, từ trước tới giờ hắn không thích Lục Tưởng Y, nên cũng không tính để ý tới chuyện của nàng.

Hắn dừng bước, là vì có vật vừa vặn ném tới trước mặt chính mình.

Hắn cúi đầu, muốn nhặt gối mềm trả về, lại thấy y phục xiêm y ném đến, còn có ghế, hộp trang sức…

Hắn nhặt lại nhặt, trên tay đầy đồ vật, đến cuối cùng một chiếc vòng ngọc ném tới, vỡ nát, lần này thì vô phương nhặt, thật kỳ quái, vì sao nữ nhân tức giận đều thích ném đồ vật này nọ? Tưởng Vân là thế, Tưởng Dung cũng vậy, hiện tại đến cả Tưởng Y cũng ném.

Tiếng khóc đứt quãng của nữ nhân truyền đến.

“Ngươi còn tới làm gì! Người ngoài đều thấy! Nữ nhân kia so với ta trẻ hơn, so với ta đẹp hơn có phải hay không? Có phải hay không?”

“Ta đã nói là không có chuyện đó, nữ nhân thật thích suy diễn….”

“Vậy mùi son phấn trên người ngươi từ đâu mà có? Giải thích thế nào? Ngươi nói đi!” Nữ nhân khóc thảm thiết, giọng nói thê lương: “Ngươi ba ngày hai đêm đều không có về nhà, ta đều biết hết, ngươi đi Câu Lan viện ôm hoa nương, ta cũng cố gắng thuyết phục chính mình, nam nhân thôi, gặp dịp thì chơi…..nhưng ngươi lúc này lại đem người nuôi dưỡng ở bên ngoài, mười ngày nửa tháng cũng không thấy mặt ngươi, đây là giống phu thê sao?”

“Ta không phải đã trở lại rồi sao? Thật là! Thích gây chuyện, một chút việc nhỏ liền phát cáu chạy về nhà mẹ đẻ, cũng không sợ người khác chê cười.”

”Ngươi nghĩ rằng ta không trở về thì người khác sẽ không chê cười sao? Những người đó sau lưng ta nói thế nào ngươi biết không? Nói ta không có bản lĩnh, giữ không được trượng phu! Ngươi nói ta phải sống làm sao a?”

Lúc trước tam mối lục sính, kiệu lớn tám người nghênh đón vào cửa Cát gia, hôn sự thuận lợi vui vẻ, còn cười tỷ tỷ keo kiệt, tràn đầy tự tin nói rằng sẽ so với nàng càng hạnh phúc hơn, hiện tại, hiện tại lại như vậy…. mặt mũi nàng bị ném sạch đi!

“Ta không phải đến bồi tội, đón ngươi về nhà sao? Xem, còn mua cho ngươi trang sức xiêm y mà ngươi thích nhất, còn không vừa lòng?”

“Ngươi cho rằng nữ nhân muốn chính là mấy thứ hoa phục trang sức này sao?” Lại một loạt tiếng đồ vật bị ném xuống: “Ngươi căn bản không hiểu! Nam nhân các ngươi đều giống nhau, tất cả đều không biết nữ nhân muốn cái gì!”

Cát Thế Dân ăn nói khép nép, đã nói hết lời dỗ nàng, tính nhẫn nại không còn, sắc mặc trầm xuống nói: “Tùy ngươi! Cho ngươi bậc thang chính là do ngươi không xuống, vậy chính mình tự mà suy nghĩ, nếu không muốn trở về, không cần trở về cũng không sao!”

”Ngươi đi đâu! Lại muốn đi tìm nữ nhân quyến rũ kia đúng hay không?!”

”Đúng.” Nam nhân đáp rõ ràng, phẩy tay áo rời đi.

Ra khỏi phòng, hắn cùng Chúc Xuân Phong chống mắt nhìn nhau một cái, chưa nói được một câu đã nhanh chóng rời đi.

Chúc Xuân Phong nhìn đống đồ vật trên tay, cuối cùng vẫn là quyết định đi vào.

Lục Tưởng Y vừa thấy hắn tiến vào, vội vàng chà lau nước mắt trên mặt, đứng thẳng lưng, ngẫng đầu lên vẫn là bộ dáng cao ngạo quen thuộc, dường như mới vừa rồi người đàn bà chanh chua vừa khóc vừa nháo chưa từng tồn tại.

“Ngươi tới làm gì?”

Hắn thả đồ vật trong tay xuống muốn rời đi, quay đầu thấy trang sức ngọc trai phân tán đầy trên mặt đất, lại khom người xuống nhặt.

Càng nhặt, càng hoang mang.

Trang sức đẹp như vậy, nàng vì sao lại tức giận ném bỏ?

Tiểu Vũ Nhi nói, hắn không hiểu lòng nữ nhân.

Đêm qua Tưởng Vân cũng khóc nói hắn không hiểu.

Vừa rồi, Tưởng Dung cũng nói y như vậy.

Nữ nhân rốt cuộc muốn cái gì? Phải như thế nào mới hiểu được lòng nữ nhân, không làm cho Tưởng Vân khóc?

Hắn cố gắng nghĩ, vẫn nghĩ không ra.

“Này….rất xinh đẹp.”

Lục Tưởng Y liếc hắn một cái: “Ngươi thích thì chọn vài thứ đưa cho tỷ tỷ đi, còn có, chuyện hôm nay, một chữ cũng không được nói ra!” Coi như phí khóa miệng cũng không tệ.

Nàng giống như bố thí, khẩu khí vẫn cao cao tại thượng, đáy lòng âm thầm khinh bỉ hắn keo kiệt.

Hắn có kiên nhẫn, nhặt hết từng thứ, đưa trở về cho nàng, không để ý tới vẻ mặt nghi hoặc khó hiểu của đối phương.

Xoay người đi ra cửa, hắn lại dừng bước, hỏi ra vấn đề vẫn luôn thắc mắc mãi: “Nữ nhân muốn cái gì?”

Lục Tưởng Y ngạc nhiên, không đoán được hắn sẽ hỏi như vậy.

Không hiểu sao? Vì thế hắn bổ sung: “Ngươi vừa mới nói, hắn không hiểu nữ nhân muốn cái gì, ta cũng không hiểu, như thế nào mới có thể làm cho Tưởng Vân vui vẻ?”

“Ngươi cùng đại tỷ cãi nhau?”

Đó là cãi nhau sao? Hẳn là không phải đi.

Hắn lắc đầu: “Tưởng Vân gả cho ta, ta muốn Tưởng Vân vui vẻ.”

Một câu lơ đãng nhưng lại đánh sâu vào nội tâm Tưởng Y.

Trượng phu nàng chưa từng có tâm tư như vậy đi? Chỉ biết lấy trang sức quý giá dỗ nàng, nhưng giường lại lạnh lẽo đêm chỉ một mình nàng tịch mịch trôi qua, trân châu hoa phục có thể an ủi?

Trước đây, nàng luôn cho rằng áo gấm ngọc thực (ăn ngon mặc đẹp), trượng phu tướng mạo tuấn mỹ mới là hạnh phúc, hiện tại mới biết, chính mình quá sai lầm rồi.

Nàng là ăn được mặc tốt, nhưng ngay cả một câu quan tâm ấm áp cũng không có, một bụng khổ sở không thể nói cùng ai.

“Ta cũng đưa đồ cho Tưởng Vân, nhưng không có thứ xinh đẹp, quý giá.” Hắn hai tay nắm lại, càng nghĩ càng bất an: “Chỉ là một đóa hoa nhỏ, ta cảm thấy nó xinh đẹp, muốn cài lên tóc nàng, còn có, còn có hoa quả…Ngay cả khối điểm tâm lớn nhất cũng để giành cho nàng, ta cũng chưa có ăn, như vậy, như vậy…”

Hắn không biết phải đưa thứ thật quý, châu sai ngọc sức sáng lấp lánh, Tưởng Vân cũng không có nói với hắn, trâm cài tóc đều là hắn thấy trên đường xinh đẹp thì mua về cho nàng, không có thực sự quý giá….Hắn kiếm được tiền đều giao cho Tưởng Vân quản lí, không có rất nhiều tiền để mua những thứ này.

Cuối cùng, hắn cúi đầu hỏi một câu: “Có phải là không đủ hay không?”

Không đủ? Nàng hi vọng lấy mỹ thực hoa phục đổi lấy quan tâm này, đổi trượng phu lấy một đóa hoa nhỏ cài tóc, một nụ cười ôn nhu nhìn nàng khen một câu: “Đẹp lắm!”

Nàng kìm nén xót xa, kiêu ngạo không cho nước mắt nơi vành mắt rơi xuống: “Nữ nhân muốn, bất quá chính là một trượng phu toàn tâm toàn ý yêu mình, sủng mình, vì mình, như vậy là đủ rồi.”

Hắn vốn, vốn rất sủng Tưởng Vân a, ngoan ngoãn nghe lời nàng, cho tới bây giờ cũng không cùng nàng tranh luận….Ngày hôm qua không tính, cho là nàng hồ đồ, nhất định phải nhắc nhở nàng.

Hắn gật đầu, xác định chính mình không có làm sai, an tâm, xoay người rời đi.

Hắn đi đến phía sau nhà, giúp nhạc phụ đại nhân dọn dẹp, lại đi vườn trái cây chiếu cố giúp nhạc phụ, bận trái bận phải.

“Ngươi ăn cơm trưa chưa?” Lục Tưởng Y biểu tình cứng ngắc, không dám trực tiếp lưu hắn lại.

Trước kia ngay cả nhìn cũng lười liếc hắn một cái, hôm nay mới mơ hồ tỉnh ngộ, chính mình thực sự sai lầm rồi…

“Về nhà, chậm trễ Tưởng Vân sẽ lo lắng.” Hôm nay hắn chưa nói với nàng là đi ra ngoài, Tưởng Vân sẽ nấu cơm chờ hắn.

Tùy rằng…..có khả năng tâm tình nàng chưa tốt, vẫn sẽ rất khó ăn.

Khi về đến nhà, Tưởng Vân đã nấu cơm xong, đang đứng trong sân nghển cổ chờ đợi, vẻ mặt thoạt nhìn có chút lo lắng.

Vừa nhìn thấy hắn, nàng lập tức tiến lên: “Chàng đi đâu thế?”

”Nhà nàng.” Lược qua đoạn Tưởng Dung cùng Tưởng Y.

“Nhà của ta là ở chỗ này.” Nàng kéo tay hắn vào nhà.

Nàng cũng biết chính mình vô lí, trong lòng suy nghĩ lung tung, đã hướng hắn giận chó đánh mèo, buổi sáng thức dậy không thấy hắn, cho rằng hắn giận nàng.

Nhưng hắn đã trở lại, một chút cũng không để trong lòng, đúng giờ về nhà ăn cơm trưa.

“Phụ thân xấu, lén đi chơi không mang theo Tầm Nhi.”

Chúc Xuân Phong ôm lấy nữ nhi trở lại trước bàn. Khi ăn cơm, Tầm Nhi đều để cho phụ thân đút, phụ thân một ngụm nữ nhi một ngụm.

“Đầu bị sao vậy?” Thê tử để ý thấy trên trán hắn có vệt máu nhợt nhạt.

“Không có gì, không cẩn thận bị đụng phải.” Hắn thở dài một hơi, trước đây có gì đều nói hết cho thê tử, hiện tại lại học được cách giữ lại trong lòng, chuyện này sẽ làm nàng không vui, không thể nói ra.

Đây cũng là phương thức trân trọng thê tử, hắn giống như có chút hiểu.

Lục Tưởng Vân cầm lấy hòm thuốc giúp hắn bôi thuốc, tiểu Tầm Nhi bò lên vai hắn, ngưỡng cổ hướng trán hắn thổi vù vù, thê tử đau lòng, hắn cảm nhận được, nên cái gì cũng không đau.

Nàng bỗng nhiên dừng lại, ôm lấy hắn, nước mắt không nhịn được rơi xuống.

Hắn sợ hãi, bị thân thể mềm mại của nàng dựa vào ngực, hắn không dám động.

“Thực xin lỗi, A Phong, ta không phải cố ý đối với chàng như vậy, ta thật hư…”

“Ta biết, nàng sẽ không hư.”

“Ta đã ném đồ vào chàng.” Hành vi như thế không khác nào một người đàn bà đanh đá, cho dù có như thế nào thì nàng cũng không nên đối với hắn động thủ.

“Vải và chỉ không đau.”

Hắn đối với nàng vô cùng bao dung, làm nàng cảm thấy xót xa, không nhịn được nói hết tâm sự ra cho hắn biết: “Ta chỉ là hoảng sợ, ta biết chàng sẽ không ăn nói lung tung, cho nên, cho nên…mới không dám cho chàng nói ra, ta là tỷ tỷ của Tiểu Dung Nhi, ta phải bảo hộ nàng…”

“Nhưng mẫu thân đứa nhỏ cũng muốn bảo vệ nó.” Bọn họ không thể chỉ nghĩ cho chính mình.

Nàng nước mắt lại rơi xuống: “Cho nên ta không biết nên làm gì bây giờ…” Dung Nhi là làm sai, nhưng nàng làm tỷ tỷ, có thể vạch trần sao? Bắt đứa nhỏ mới sinh sẽ bị chộp tới quan phủ trị tội.

Nhưng nếu không nói, bao che sai lầm của tiểu muội, lương tâm của nàng cả đời này sẽ không tha cho nàng.

“Nàng ăn cơm đi.”

“Ừm.” Nàng buông tay, nâng bát cơm lên, nước mắt rơi xuống.

Vốn không thể trông cậy hắn sẽ nói chuyện tốt gì, chẳng qua….trong lòng bất lực, chỉ có thể cùng người tín nhiệm nhất tâm sự.

“Ăn xong, chúng ta cùng đi Mục gia, hướng tiểu tẩu tử Mục gia xin lỗi.”

Nàng ngạc nhiên, nhìn về phía hắn.

“Phụ thân ta nói, làm việc sai phải thừa nhận.” Càng chối cãi che giấu thì sai lại càng sai.

Hồi nhỏ hắn cũng phạm sai, ai cũng đã từng làm sai, chỉ cần biết nhận lỗi sửa sai là được rồi.

Nhận lỗi, được tha thứ, lương tâm mới an ổn.

“Chúng ta xuất ra thành ý, thay Tưởng Dung nhận tội, cho dù phải quỳ xuống mới có thể tha thứ cũng đều được.” Tâm tư của hắn đơn thuần, không có lo lắng kiêng dè quanh co như nàng, ngược lại đơn giản hơn.

Đúng vậy! Việc đã đến nước này, phải ép Tưởng Dung đem đứa nhỏ trả lại cho người ta, cả nhà bọn họ quỳ xuống dập đầu, xin Mục gia đừng truy cứu, đây mới là giải pháp tốt nhất, mà nếu cứ trốn tránh kéo dài thì mọi chuyện sẽ càng thêm rối rắm.

Ngày thường đều là nàng nói cho trượng phu nên làm thế nào, nên làm cái gì, không nghĩ tới thời điểm hoảng loạn nhất lại là trượng phu giúp nàng giải quyết, nói cho nàng biết nên làm thế nào.

Một chữ thức tỉnh người trong mộng.

“Chàng nói đúng, đều là do ta hồ đồ, cũng nhờ chàng đánh thức ta.”

Thấy thê tử ngừng khóc, hắn liền an tâm, đói bụng, từng ngụm từng ngụm ăn cơm.

Đột nhiên nghĩ đến cái gì, lại dừng lại, muốn nói lại thôi: “Còn có, nàng, tối hôm qua nàng còn nói….”

”Nói cái gì?”

”Nói ta không hiểu nàng muốn cái gì…” Cho nên hoa nhỏ, trâm cài, hoa quả điểm tâm… nàng đều không thích?

“Vậy nàng muốn cái gì, ta sẽ đi mua cho nàng…” Hắn không ăn cơm nữa, đặt đũa xuống đứng dậy, hắn muốn biết nàng muốn thứ gì.

Nàng không nghĩ tới, chính mình thuận miệng nói một câu, hắn cũng để ở trong lòng, suy nghĩ nghiền ngẫm, chưa bao giờ khinh thường.

Nàng kéo lấy tay của hắn, nhợt nhạt nhếch môi, trong nụ cười hòa lẫn hạnh phúc và xót xa: “Không cần mua, chàng đã cho ta, cho ta rất nhiều.”

Nàng cũng biết, hắn nguyện ý để cho phụ thân nàng đánh chửi, cũng phải chăm sóc tốt cho nhạc phụ bị té gãy chân, hắn không muốn nàng lo lắng, nguyện ý buông tôn nghiêm xuống, bồi nàng xin lỗi, bồi nàng quỳ, đem mọi chuyện của nàng gánh vác lên vai, đã rất đủ rồi

Hắn cho nàng nhiều như vậy, nhiều đến ngực nàng đều tràn đầy cảm động cùng hạnh phúc

Trượng phu của nàng, một chút cũng không ngốc.

Lòng của hắn so với ai đều minh bạch rõ ràng hơn hết, hắn có thể phân biệt thị phi, giúp nàng không lầm đường lạc lối, một người chính trực ngay thẳng.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...