Chớm Thu - Bạch Mao Phù Lục

Chương 42


Chương trước Chương tiếp

Ngày 20 là sinh nhật của Giản Thực.

Những năm trước, cậu mợ thường tổ chức sinh nhật cho cô ở nhà. Còn những năm cô ở nước ngoài, sinh nhật chỉ là chuyện riêng của mình cô. Sau khi trở về và lập gia đình, bên cạnh cô có thêm Trần Đạc. Nhưng không may, lịch trình hôm đó của cô lại kín mít.

Từ khi bắt đầu đi làm, khái niệm về sinh nhật dường như không còn quan trọng nữa. Chỉ có gia đình và những người thân thiết mới nhớ đến. Nếu không có ai nhắc, chắc cô cũng quên mất.

Cuối tuần trường không có tiết bù, mợ không phải làm việc ca tối. Không biết có phải vì rảnh rỗi hay không, mà hơn chín giờ tối mợ vẫn đến nhà cô nấu canh cá.

Mợ còn mang theo một phong bì mừng tuổi.

Giản Thực cố từ chối không nhận, nhưng mợ bảo cô phải cầm lấy.

“Con bao nhiêu tuổi cũng vậy, tiền mừng tuổi của người lớn đưa cho, con phải nhận. Đây là lộc, hiểu chưa?”

“Con biết rồi, biết rồi mà. Chẳng phải hôm đó con sẽ về nhà ăn cơm cùng mợ sao.” Giản Thực cười ngọt ngào, “Nhưng mợ đã đưa trước rồi, vậy con xin nhận, cảm ơn mợ ạ.”

Mợ cô mắng yêu: “Con bé ranh này.” Nhưng trong lòng mợ lại nghĩ, ngày 20 nên để Giản Thực và Trần Đạc tự do bên nhau.

Con lớn rồi, người lớn phải biết rút lui đúng lúc. Không thể cứ xen vào mọi việc, tham gia vào mọi chuyện.

Trước đây cứ giục cô kết hôn, giờ nhìn cô đã có gia đình, trong lòng mợ lại cảm thấy có chút hụt hẫng.

“Con uống hết canh đi rồi mợ về. Một lát nữa mợ còn phải về chấm bài. Nhớ đừng thức khuya quá. Gần đây có Tiểu Trần giám sát nên con có vẻ ngoan hơn, nhưng thói quen sinh hoạt phải duy trì đều đặn, với lại nhớ chạy bộ thường xuyên, nếu không sau này có bầu sẽ cực lắm đấy…”

Mợ cô bắt đầu than thở thì không ngừng được.

Trời đã muộn, Trần Đạc vẫn im lặng ở trong phòng làm việc, làm như mọi chuyện không liên quan đến mình.

Dạo gần đây cô đâu phải bị anh giám sát gì đâu?

Rõ ràng là bị đóng đinh trên giường thì đúng hơn.

Giản Thực bị sặc một ngụm canh, mặt đỏ bừng không nói nên lời, chỉ biết tiếp tục uống canh, đáp lại mợ vài tiếng “ừm” cho có lệ.

Nhìn cô như vậy, mợ lại không quên nhắc nhở: “Uống ít thôi, để phần cho Tiểu Trần nữa.”

“Biết rồi mà!”

Giản Thực thầm chịu thua.

Nhưng nhìn vẻ mặt lo lắng của mợ, trái tim cô như bị nhói lên một cái.

“Mợ sao thế? Con ngoan ngoãn nghe lời mà, sao mợ lại nhìn con như thế?”

Giản Thực tiến lại gần, tựa nhẹ vào mợ.

Mợ thở dài. Người ta nói sinh con gái tốt, quả thật con gái rất tình cảm. Dù Giản Thực không phải con ruột, nhưng mợ là người nuôi nấng cô từ nhỏ, bảo không thương thì chắc chắn là nói dối.

“Mấy hôm nay mợ cứ mơ thấy con gặp chuyện không may, trong lòng thấy bất an, ngủ không yên, phải đến xem con mới yên tâm.”

“Mợ lại mê tín rồi phải không?” Giản Thực bật cười, “Người giáo viên vĩ đại của nhân dân, người kiên định tin vào chủ nghĩa duy vật, sao lớn tuổi rồi lại bắt đầu tin mấy chuyện này?”

“Nhưng mà nói nghe xem, mợ mơ thấy con như thế nào?”

Cô hứng thú hỏi.

“Những chuyện xui xẻo thì nhắc làm gì.” Mợ cười theo cô, nhưng khóe mắt đầy nếp nhăn lại hơi ướt, mợ vỗ nhẹ lưng Giản Thực: “Ngủ sớm đi. Mợ về đây.”

Trần Đạc lúc này từ phòng làm việc bước ra, cầm áo khoác nói sẽ tiễn mợ xuống tầng.

“Trời ơi, tiễn gì mà tiễn.” Mợ thấy phiền, nói, “Con đừng tiễn. Tiểu Trần, trên bàn còn canh, nhớ uống đấy, đừng cái gì cũng để Giản Thực ăn một mình.”

Giản Thực nghe vậy thì vừa tức vừa buồn cười, cố ý trêu lại, “Sao lại không tiễn chứ, phải tiễn chứ. Trần Đạc, anh tiễn mợ đến tận cửa nhà rồi mới được về.”

Ra đến cửa, mợ vẫn không quên mắng Giản Thực một câu “đồ quỷ con”.

Đèn cảm ứng ngoài hành lang phản ứng rất chậm, cả hành lang vẫn tối om. Trước đó Trần Đạc đã gọi thợ đến sửa nhưng vẫn chưa được.

Mợ chỉ cho anh tiễn đến cổng khu nhà.

“Mợ đã gọi xe rồi, giờ này về cũng không muộn. Con về ngủ sớm đi. Thực ra, Giản Thực rất sợ ở nhà một mình. Năm ba đại học, nếu không phải vì bố nó nợ nần quá nhiều, chủ nợ đến tận trường đòi tiền, mợ cũng không nỡ gửi nó ra nước ngoài.”

Chuyện này Giản Thực chưa từng nhắc đến.

Trần Đạc khẽ đáp: “Con biết rồi.”



Mười mấy phút sau, Giản Thực nghe tiếng cửa chính mở ra rồi đóng lại, biết ngay là Trần Đạc đã về. Nhưng cô lại không muốn chui ra khỏi chăn, đến khi nghe tiếng bước chân đến gần, mới lén thò đầu ra, trông có vẻ đáng yêu.

Trần Đạc không kìm được, cúi xuống hôn lên trán cô.

“Anh có thể dừng lại một chút được không…” Giản Thực nũng nịu, giờ chỉ cần anh chạm vào là cô đã thấy tim mình rối loạn.

Nhưng nếu anh không chạm, lại thấy thiếu vắng. Cơ thể cô dường như ngày càng phụ thuộc vào anh. Chưa bao giờ cô nghĩ mình lại khao khát nhiều đến vậy, cứ rảnh một chút là lại muốn ở bên anh, dù có bao nhiêu lần cũng không đủ.

Có những lúc đang ngồi làm việc trên máy tính, chỉ cần ngoảnh lại đã thấy mình trên đùi anh rồi.

Dù cô mặc gì cũng không thể ngăn cản được anh.

Nhìn vào đôi mắt sáng ngời của anh, Giản Thực hỏi: “Mợ về rồi hả?”

“Ừ.”

“Mợ cứ lo lắng thế thôi, chứ chẳng hay qua bên mình đâu.”

Từ khi kết hôn đến giờ, đây là lần đầu mợ qua chơi, bình thường chỉ gọi họ về nhà ăn cơm.

Trần Đạc chẳng bận tâm đến việc này. Mợ có đến cũng chẳng ảnh hưởng gì đến họ. Ngược lại, anh lại thích vẻ lo lắng của Giản Thực khi nãy.

“Em còn muốn nữa không?” Trần Đạc cúi xuống hôn môi cô, tay thì định tháo cúc áo cô ra.

Giản Thực nhắm mắt lại, “Em buồn ngủ rồi, muốn ngủ thôi.”

Trần Đạc bật cười.

Anh cũng chẳng định làm gì thật. Hôn lên trán cô thêm vài lần rồi tắt đèn.

Giản Thực lập tức xoay người chui vào lòng anh, tìm một tư thế thoải mái rồi thiếp đi.

“Trần Đạc.”

“Ừ?”

Lúc này cô lại tỉnh táo, bắt đầu tìm chuyện để nói.

“Hồi nhỏ anh như thế nào?”

Trần Đạc im lặng một lúc rồi đáp: “Bình thường thôi.”

Thực ra anh cũng không nhớ rõ lắm.

Điều duy nhất anh nhớ là lúc bị bỏ rơi, anh từng nhặt rác ven đường, từng đánh nhau với người khác trong đám cỏ dại, từng đỏ mắt giành giật miếng ăn với người ta, cũng từng có lúc điên cuồng muốn đánh chết một người nào đó.

Còn có, từng nằm giữa những cơn gió rít qua hành lang và nghĩ xem liệu mình có nên cứ thế mà chết đi không.

Lúc ấy, trên cổ tay anh chưa có hình xăm liên quan đến Giản Thực.

Cô chưa từng thấy những vết sẹo sâu hằn trên đó.

Cô vẫn luôn nghĩ lần ấy anh liều mạng, nhưng thực ra, đó là lần duy nhất anh thực sự muốn sống tiếp.

Để có thể trải qua những ngày tháng xuân thì cùng cô.

Giản Thực nghiêng đầu tựa vào ngực anh: “Sao có thể bình thường được? Anh đẹp trai thế này, chắc hồi bé cũng đáng yêu lắm. Mắt to tròn, lông mi dài, ai nhìn cũng thích.”

Trần Đạc lạnh lùng đáp: “Chẳng ai thích cả.”

“Sao lại không?” Giản Thực ngẩng đầu, giọng điệu đột nhiên trở nên cứng rắn, kiên quyết: “Em thích đấy.”

“Không những thích, em còn muốn sinh một cậu nhóc giống y hệt anh khi nhỏ. Tốt nhất là mắt giống anh, còn mũi và miệng giống em, ai nhìn cũng khen bố mẹ có gen tốt.”

Trần Đạc hơi buồn cười.

Nhưng khi vùi đầu vào hõm vai cô, anh lại không khỏi thở dài.

“Mũi và miệng giống em, sao lại giống anh được?”

Họ đang mơ về tương lai tươi đẹp.

Trần Đạc sống trong giấc mơ Giản Thực vẽ ra. Anh không nhớ rõ cô đã nói những gì, cô nói rất nhiều, nhưng chỉ có một câu trả lời của cô khiến anh nhớ mãi, bởi nó rất có lý.

Giản Thực nói: “Thì có nét giống nhau của vợ chồng không được à?”

Trần Đạc đáp: “Được chứ.”

Dĩ nhiên là được, gì cũng được cả.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...