Kể từ sau khi Tần Tấn Dương mở miệng nói muốn làm gia sư cho cô, sau một tuần lễ hai người cũng không có rời khỏi biệt thự. Ngày ngày vùi ở trong thư phòng, vùi đầu khổ học.
Có lúc Vương mụ sẽ bưng chén nước ô mai đi vào, bình thường lúc này đều là thời giancô hạnh phúc nhất.
Nước ô mai lạnh như băng ngon miệng, là việc duy nhất bây giờ cô cảm thấy khoái hoạt.
Lập tức, trong thư phòng hai người ngồi ngay ngắn ở trên bàn từng người làm việc vội vàng.
Tần Tấn Dương nhìn màn ảnh máy vi tính, đang tra duyệt số liệu, quản lý công ty bên Anh quốc.
Hắn ngẩng đầu, thi thoảng nhìn sang Đồng Thiên Ái đang ngồi trên một cái bàn viết khác. Nhìn thấy cô bĩu môi mờ ám, không nhịn được ngửa lên khóe môi, cũng là cảm thấy thú vị.
Ai! Xem ra là sửa không được tật xấu!
Nhưng là vừa có quan hệ gì đây? Mình chính là muốn chiều hư cô, nuông chiều cô hư!
Cái mục tiêu cuối cùng vĩ đại càng sâu xa này, sẽ để cho hắn để hoàn thành đi!
Giờ phút này, Đồng Thiên Ái cắn đầu bút, hận hận nhìn đề là môn thống kê lý luận, "Cái này cái gì à? Lộn xộn lung tung! Lại còn có thể coi là số học? Thứ gì!"
Cầm bài thi lên, toàn chữ và chữ, nhất thời làm cho người ta cảm giác hoa cả mắt .
Phải biết, cô ghét nhất làm số học! Mỗi lần thi trừ số học, cô đều có thể lấy thành tích hoàn mỹ vượt qua kiểm tra. Nhưng là vừa đụng đến đồ thị hàm số, cô sẽ chết á!
Đồng Thiên Ái từ trong bài thi ngẩng đầu lên, nhìn về Tần Tấn Dương cách đó không xa, muốn mở miệng cầu cứu, lại có chút mất thể diện. Trước được hắn đốc thúc , học thuộc lòng tất cả khái niệm.
Bây giờ còn muốn đi hỏi hắn đề môn thống kê số học sao? Nhưng mà hắn có thể hay không còn là một vấn đề a!
Nhưng là, trừ hỏi hắn, không còn nào có thể giúp cô rồi !
Cô thật là sinh viên bi thảm nhất trong sử sách, thậm chí một giáo sư cũng không có? Hoàn toàn tự học a! Trời ạ a a!
"Uy!" Đồng Thiên Ái móp méo, rốt cuộc không nhịn được hô một tiếng.
Tần Tấn Dương nghe được cô la lên, tuy nhiên hắn làm bộ không nghe thấy. Ai bảo cách gọi đó, chói tai như vậy .Bây giờ hắn không thể làm gì khác hơn là vùi đầu vào trong công việc mình, giả bộ nghiêm túc.
". . . . . ." Cô có chút im lặng, càng thêm ngượng ngùng.
Đồ biến thái! Cố ý chứ gì? Giả bộ? Rõ ràng là có nghe được!
Đồng Thiên Ái hô thêm một tiếng lớn hơn, "Uy!"
Lần này, Tần Tấn Dương làm bộ ngứa ngáy lỗ tai, đưa tay móc móc, lại vẫn không có bất kỳ đáp lại. Nhưng là hai mắt hắn nhìn chằm chằm màn ảnh máy vi tính, lại lóe ra hứng thú .
Nếu không phải là Computer cản hơn phân nửa gương mặt hắn, cô tuyệt đối sẽ nhìn thấy hắn cười đểu giống như một con chó.
Đồng Thiên Ái cũng không nhịn được nữa, cầm bài thi, xoạt phải đứng lên. Giận đùng đùng đi tới trước mặt hắn, cầm bài thi tới trước mặt của hắn, không ngừng suy tới suy lui.
"Wey wey Wey Wey wey Wey Wey wey Wey Wey wey Wey! Uy!" Cô phồng má, một cái tay khác bắt chéo bên hông.
Tần Tấn Dương lúc này mới nghi ngờ nghiêng đầu sang chỗ khác, kinh ngạc vì sự tồn tại của cô, tò mò hỏi nói, "Vợ à! Thế nào? mới vừa rồi anh bận ! Cho nên không có nhìn thấy!”
Vừa mới dứt lời, phát hiện kỹ thuật diễn của mình càng ngày càng tốt nha!
Bây giờ nói láo cũng sẽ không đỏ mặt a! Ai!
"Vậy sao?" Đồng Thiên Ái ánh mắt hoài nghi trên dưới liếc hai mắt hắn, giơ lên khóe miệng, có chút không tin tưởng.
Hắn càng làm bộ vô tội càng làm bộ thiện lương, thì càng làm cho người ta sinh ra hoài nghi. Quả thật chính là cảm giác "Giấu đầu lòi đuôi", trong này nhất định có bẫy!
Tần Tấn Dương nhưng vẫn làm bộ Lão Thần không lo lắng, nhìn thấy bài thi trong tay cô, hỏi, "Vợ à! Em cầm bài thi đưa cho anh làm cái gì? Thế nào? Em làm xong rồi à?"
Đồng Thiên Ái hắng giọng một cái, im hơi lặng tiếng nói, "Em chưa xong!"
Biến thái !Đáng chết! Hắn nhất định là cố ý! Cô đều nhìn thấy nụ cười trong đáy mắt hắn, đừng tưởng rằng cô nhìn không ra! Nhìn cô lát nữa thế nào dọn dẹp hắn!
"Không biết làm ?" Tần Tấn Dương hiểu rõ gật đầu, cầm lấy bài thi trong tay cô tùy ý nhìn một chút.
Vừa ngẩng đầu lên, mặt ảo não nói, "Vợ à! Môn thống kê anh đều quên hết không khác mấy! Anh cũng như ai! Làm sao bây giờ? Nếu không anh lại giúp em mời một giáo sư tới đây?"
"Vậy sao? Là như vậy sao?" Đồng Thiên Ái nói vươn tay, một thanh vặn nâng lỗ tai của hắn.
"Anh rốt cuộc có thể hay không ! Em không thời gian đùa với anh! Anh nhất định sẽ phải thay em đi mời một giáo sư đẹp trai đẹp trai dạy em! Hừ! Em ngày ngày để cho thầy dạy em! Có thể vừa học vừa dưỡng mắt!"
Dè đặt mỗi ngày nhìn một gương mặt, đúng là hỏng hết thẩm mỹ!
Tần Tấn Dương lập tức nghiem túc, tốc độ kinh người,dịu dàng cầm tay cô, vội vàng nói, "Vợ à anh sai rồi! Anh không dám nữa! Em tha thứ cho anh đi!"
Thật là muốn chết a! Cô cư nhiên bây giờ cũng đoán được lời nói dối của hắn!
Xem ra. . . . . . Cuộc sống sau này càng thêm khó qua. . . . . .cuộc hành trình lấy vợ của hắn sao lại khó khăn như vậy. . . . . .
"A! Như vậy cái này anh có thể hay không nha!" Đồng Thiên Ái ngẩng đầu lên, trên cao nhìn xuống nhìn hắn. Thuận tiện lay lay bài thi trong tay mình, khinh thường hừ lạnh.
Tần Tấn Dương liền tranh thủ lấy bài thi xuống, chỉ vào bài thi này dõng dạc nói, "Anh sẽ a! Những đề mục này anh đều làm được! Chỗ nào em không làm được ? Anh dạy em!"
"A! Bây giờ biết à? Đột nhiên không mất trí nhớ lại nữa à?" Trong lòng cô có chút buồn cười với hành động của hắn nhưng vẫn làm bộ tức giận.
Tần Tấn Dương hắc hắc cười khan hai tiếng, duy trì trầm mặc.
"Anh đều có thể! Đem toàn bộ đề mục làm một lần! Dù là đề mục nhỏ cũng ghi rõ quá trình tính toán!" Đồng Thiên Ái lười biếng gẩy gẩy móng tay, có chút không thú vị nói.
"Anh! Mau làm!" Cô duỗi ra ngón tay, gật hắn một cái.
"Được được được! Anh lập tức làm! Lập tức làm!" Tần Tấn Dương nhận được lệnh, vội vàng lấy bút lông đen trong ống bút ra, quét tới phấn bút gấp sách.
Đồng Thiên Ái hài lòng nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy bộ dáng này của hắn cực kỳ đáng yêu!
Ngày qua rất tốt . . . . . .
Thật ra thì gả cho hắn, sau đó ngày ngày chèn ép hắn cũng là ý tưởng không tồi nha.