Chọc Phải Người Đàn Ông Nóng Nảy
Chương 3
Wagner tay cầm lọ thuốc nước, nhẹ nhàng đi đến bên giường.
Ánh mắt anh dõi theo những viên trân châu trong suốt ướt đẫm lăn dài trên má, từ từ chuyển hướng sang đôi chân mảnh khảnh của cô, sau đó anh nâng chân phải cô lên, gắng sức khẽ khàng cởi chiếc tất ra. Mắt cá phải của cô sưng phồng lên một cục rõ to, nếu xử lý trễ, đảm bảo ngày mai xuống gường cũng là cả một vấn đề.
Mở nắp lọ thuốc nước, mùi hương kỳ lạ truyền ra. Anh đổ lên chỗ mắt cá chân sưng tấy một ít, không chờ nước thuốc màu đen ngấm hẳn vào da, tay anh đã thành thạo giúp cô khẽ khàng xoa bóp vết thương.
“A…” Nhất thời cơn đau ở chân phải truyền đến làm Chân Chân bừng tỉnh, theo bản năng giẫy giụa kêu lên: “Anh… làm gì?! Không cần, đau quá! Anh buông ra, buông chân tôi ra…”
Wagner hiển nhiên không nghe lời mà ngoan ngoãn buông tha cho chân cô, ngược lại còn tiếp tục dùng thêm sức xoa bóp phần da thịt bị sưng tấy lên của cô. “Cố chịu đi, tuy rằng giờ có đau chút, nhưng đến đêm thuốc phát huy tác dụng rồi thì sẽ không đau nữa. Bằng không chờ ngày mai chân cô sưng phồng lên như cái móng giò, đừng nói là bước xuống giường, ngay cả nằm trên giường thì cơn đau cũng sẽ tra tấn cô đến chết.”
Cũng may chân cô không bị gãy, chỉ do cổ chân hơi trẹo nên sưng một tí, dùng thuốc lẫn xoa bóp nhẹ chắc cũng tiêu sưng, giảm đau, còn nếu nặng hơn chắc anh chỉ có thể mang cô đến bệnh viện tìm bác sĩ khám.
Chân Chân đau đến nhe răng trợn mắt, cả người phát run, không kìm được mở miệng cầu xin: “Anh ơi, anh nhẹ nhẹ chút đi! Đau muốn chết… A! A! Nhẹ một chút… Nhẹ chút đi mà…”
Wagner lại đổ thêm vào mắt cá chân nước thuốc đen sì, mắt điếc tai ngơ với tiếng kêu đau oai oái, lại càng chẳng chút nương tay tiếp tục xoa bóp chân phải cho cô.
Bấy giờ Chân Chân liền oà lên khóc hu hu, không phải vì nhớ ông nội nữa, mà là vì đau.
Wagner sống đến bằng này tuổi rồi, đây là lần đầu tiên anh bóp chân cho một người con gái, với người đó là phúc phận quý hoá cỡ nào?!? Nhưng không, hành động của anh chẳng những không được cảm kích mà còn bị cô đáp lại bằng một trận khóc rống tê tâm liệt phế, nước mắt nước mũi đầm đìa.
Thu lưu một đứa con gái so với thu lưu một con mèo đi lạc, con cún bị bỏ rơi quả nhiên thập phần rắc rối hơn!
“Cô khóc cũng vô dụng, dù cô có khóc tới tắt thở, tôi cũng sẽ không hạ thủ lưu tình đâu.” Wagner nhìn cô khóc đến đầu tóc, mặt mũi rối tinh rối mù, tay tiếp tục tăng thêm lực.
“A… Anh! Quá mức ác độc!” Chân Chân nước mắt ràn rụa, tiếng khóc nỉ non. Cô khóc mà đến nỗi mặt phải nhăn nhó hồng rực, xấu tệ!
Bóp chân cho cô xong, Wagner vào toilet rửa sạch nước thuốc có mùi kỳ quặc dính trên tay.
Rốt cuộc cũng được tha bổng, Kiều Chân cuộn tròn người đáng thương lui vào một bên góc giường, úp mặt xuống gối, mũi sụt sà sụt sịt, sụt sà sụt sịt, yên lặng trào nước mắt, không khỏi vì mình mà cảm thấy vạn phần chua xót trong lòng, thậm chí còn thấy bi thảm sống không bằng chết.
Ông nội đi rồi, cô còn làm chân mình bị trẹo! Ông nội bảo cô đi theo người đàn ông này, anh lại hung dữ, tàn bạo, tính tình xấu xa, vốn chân của cô đã đau, anh còn làm cho nó đau hơn!
Thật chẳng có nhân tính với nhân từ gì hết!
Cô nghĩ mãi mà vẫn không hiểu, tại sao ông nội trước khi chết lại muốn cô đi theo anh, tại sao lại muốn phó thác cô cho anh? Trước kia khi cô và ông nội cùng sống với nhau, tuy rằng cuộc sống khó khăn, nhưng cô chưa từng thấy khổ cực tẹo nào.
Cô bằng cấp không cao, ăn học mấy năm trời chỉ ở mức trung bình. Ông nội nuôi không nổi, cô lại chẳng nỡ lòng nào khiến ông vì có tiền cho mình đi học mà thân thể già yếu làm lụng vất vả cả ngày, giống như con quay xoay mòng mòng vì đồng tiền bát gạo, thế nên liền bỏ dở bài tập và sách vở, cùng ông nội kinh doanh quán lẩu.
Việc buôn bán của quán cũng chẳng khá khẩm mấy, chỉ mùa đông mới là lúc quán làm ăn tốt nhất, thực khách lui tới đều là khách quen cả, thu nhập hàng tháng khấu trừ bớt tiền nhà, tiền điện, tiền mua nguyên liệu nấu ăn thì miễn cưỡng chỉ đủ duy trì chi tiêu bình thường của hai ông cháu; song cô cùng ông nội trời sinh đều là người lạc quan, dù ngày ngày còn túng thiếu, họ thấy thế cũng đủ thoả mãn, hạnh phúc rồi.
Tuy nhiên giờ đây, mọi thứ đều thay đổi.
Cô mất đi người thân duy nhất, mất đi ông nội cùng quán lẩu, đổi lấy một người đàn ông cực kỳ máu lạnh, từ cử chỉ tới lời nói. Anh cũng đâu điếc, vì sao không nghe lời cầu xin lẫn tiếng khóc của cô? Nhất định phải làm cô đau mới hả dạ ư? Anh chẳng những máu lạnh mà còn mất hết nhân tính!
Chân Chân đau lòng đến độ toàn thân run bắn.
Cạnh một chiếc giường khác cách chỗ Chân Chân 3 thước, Wagner đang tự nhiên đứng cởi quần áo, mở từng chiếc cúc áo sơ-mi, lát sau đã nhanh lẹ trút bỏ hẳn cái áo khỏi cơ thể.
Chân Chân sợ tới mức mặt mày hết trắng lại đỏ, vội vã che hai mắt mình lại. “Anh, anh, anh… sao lại cởi quần áo?!”
Wagner cởi xong áo sơ-mi lại chuẩn bị cởi cả thắt lưng. “Không cởi quần áo thì tôi ngủ làm sao?” Thực sự cảm thấy IQ của cô nhóc này kém cỏi.
“Không thể mặc quần áo đi ngủ à?!” Chân Chân cố gắng che mặt mình, liếc mắt một cái cũng không dám liếc.
Ông nội đã dặn, cô gái có gia giáo thì không được phép tuỳ tiện xem cơ thể con trai, nếu không cẩn thận lỡ thấy, nhất định sẽ rất mất mặt! Cô mới không cần anh biết mình bị anh làm cho mất mặt, như vậy thật xấu hổ!
Wagner cởi xong thắt lưng, lại trút bỏ quần dài dưới thân, săn chắc, rắn rỏi, so với cơ thể hoàn mỹ của người mẫu trên TV hoàn toàn giống hệt. Trên người anh chỉ còn độc nhất mỗi chiếc quần lót đen gợi cảm…
“Nhưng tôi ngủ trần quen rồi.” Dứt lời, quần lót cũng lập tức lượn lờ rơi xuống đất.
Anh toàn thân trần trụi bước vào phòng tắm, xả nước lạnh vào người một cách sảng khoái, rửa sạch tất cả mồ hôi, bụi bặm tích tụ trong ngày, sau đó chẳng thèm để ý đến Chân Chân đang gắng sức che hai mắt lại, sạch sẽ rảo bước khỏi phòng tắm, thoải mái thả người vào một chiếc giường khác, đặt lưng liền ngủ.
Chân Chân làm sao có thể ngủ được nữa? Cô cuộn thân mình nho nhỏ lại thành một đống trên giường, thẳng đến 3, 4 giờ sau mới mơ mơ màng màng thiếp đi mất.
Hôm sau Chân Chân mê man tỉnh lại, đập vào mắt là hình ảnh Wagner đang nhanh nhẹn mặc vào mình một bộ quần áo mới.
Wagner không bao giờ chịu mặc một bộ quần áo liên tục 2 ngày, vì thế anh mượn Mark một số tiền giúp anh đặt không ít quần áo mới về, còn quần áo đã mặc qua, toàn bộ đều bị anh ném vào thùng rác hết; chẳng phải anh tiêu tiền như nước hay phung phí hoang xài gì, chỉ tại tính anh thì chắc chắn không thể nào đi giặt quần áo, nơi này lại không có người hầu giặt giúp anh, anh lại càng không muốn phải cầm đống quần áo bẩn đó ra ngoài tiệm giặt ủi, thế nên, thùng rác là cách giải quyết nhanh, gọn, lẹ nhất.
Dù hiện tại lâm vào hoàn cảnh đặc biệt, ngay cả tiền cũng phải vay mượn người ta nhưng tính cách xấu này của anh đâu phải nói bỏ là bỏ được, đành chịu thôi.
Qua một đêm, Chân Chân nhận ra chân phải mình hình như đã không còn đau như tối hôm qua nữa, vết sưng cũng tiêu đi nhiều, chỉ có cặp mắt là sưng húp nghiêm trọng, ngay cả mở cũng phải cố hết sức mới thấy; hôm qua khóc nhiều vậy, giờ chẳng cần soi gương cũng đoán được mắt mình không khác hai quả hạch đào là mấy!
Người con trai này… hoá ra không phải cố ý làm đau cô, máu lạnh với cô mà chỉ vì muốn tốt cho cô, vì cô xoa bóp vết thương để nó chóng khỏi; thế mà ý tốt của anh lại bị cô hiểu lầm, nghĩ sai, thật sự rất có lỗi!
Đáy lòng Chân Chân cảm thấy vô cùng áy náy với Wagner.
Bấy giờ Wagner đã ăn mặc chỉnh tề, chuẩn bị ra khỏi cửa tầng hầm.
Nhưng anh chưa kịp đặt một chân ra khỏi cửa, Chân Chân vội hỏi với theo: “Anh đi đâu vậy?”
Wagner không thèm quay đầu đáp: “Ra ngoài hít thở không khí một chút.”
Tầng hầm thông gió không tốt, ở lâu sẽ làm ngực thấy khó chịu, thiếu khí. Wagner dù đang trong hoàn cảnh bị đuổi giết nhưng vẫn muốn đi dạo, hoạt động gân cốt, anh khinh bỉ việc cả ngày cứ ru rú ở nơi ẩm ướt, thiếu ánh sáng này, giống như một con chuột trốn chui trốn nhủi không dám ra ngoài sáng.
Chân Chân lập tức ngẩng đầu. “Tôi cũng đi!”
“Không được, không an toàn.” Wagner lạnh nhạt cự tuyệt cô. “Chuyện xảy ra ở quán lẩu hôm qua, cô không phải không nhận ra là đi cùng tôi sẽ gặp nguy hiểm đó chứ?”
“Đã nguy hiểm sao anh còn muốn ra ngoài?” Thà rằng đem mạng mình ra đùa cũng muốn hít thở không khí ư? Trốn ở tầng hầm này chẳng phải rất an toàn sao?
“Bởi dù gặp nguy hiểm, tôi cũng có thể an toàn trở về.” Có thêm cô nữa sẽ không an toàn, vì anh sẽ phải lo bảo vệ cả cho cô, lo cho cả hai người bọn họ.
“Mang tôi theo đi mà! Không cần để tôi ở lại đây! Tôi cam đoan sẽ không trở thành gánh nặng của anh. Nếu bọn người xấu đuổi theo, anh chỉ cần lo cho mình là được rồi, không cần lo cho tôi.” Đôi mắt sưng đỏ của cô mê man, ánh mắt nhìn anh lại tội nghiệp đáng thương cực kỳ.
Anh sẽ bỏ cô lại được sao, không thèm quan tâm đến sống chết của cô?
Wagner đối với sự cầu xin của cô làm như không thấy, càng thêm lạnh lùng bảo: “Chỗ này có nước, có đồ ăn, buổi tối tôi sẽ về. Nước hoặc đồ ăn nếu thiếu cô có thể lên lầu bảo người đem xuống thứ mình muốn. Chỉ cần nói cô là bạn của Mark, sẽ có nhân viên đưa đến cho cô.”
“Anh ơi, cầu xin anh! Anh dẫn tôi đi cùng đi! Đừng để tôi lại một mình ở chỗ này! Tôi không muốn ở một mình đâu! Tôi… tôi… tôi… sợ lắm…” Chân Chân chịu đựng chỗ mắt cá chân đau nhói, nhảy xuống giường túm chặt lấy anh.
“Sợ? Không thể nào! Ngày hôm qua cô còn cao giọng nói với tôi ‘anh là đương sự còn không sợ thì tôi đây sợ cái gì’, bây giờ thì lại biết sợ rồi? Mới có một ngày mà đổi ý nhanh vậy à? Tôi còn tưởng rằng cô ăn gan hùm, chẳng có chuyện gì trên đời làm cô sợ chứ!”
Người không biết không sợ, cô nhóc này dù đã biết mà vẫn không sợ.
Nếu ngay cả việc đi theo một kẻ đang bị mafia đuổi đông giết tây như anh cô còn không sợ thì lúc này chuyện ở một mình dưới tầng hầm này một ngày có gì đáng sợ đâu? Cô nhóc này quái lạ thật!
“Đừng… đừng vơ đũa cả nắm thế chứ!”
Chân Chân hiện cũng chẳng biết chính mình sợ cái gì. Sợ cô đơn? Sợ trống vắng? Sợ cảm giác bị người ta vứt bỏ? Sợ sự thật rằng mình chỉ còn có một mình? Tóm lại, chỉ cần nghĩ đến chuyện phải ở lại đây, dưới căn hầm trống rỗng, sâu hút, lạnh lẽo này, cô lập tức thấy sợ hãi kinh khủng.
Ông nội mất, cô tự nhiên sẽ đem anh trở thành người duy nhất trên thế gian này còn có thể dựa vào; hơn nữa ông nội còn tận miệng giao cô cho anh, cô không thể tưởng tượng được bản thân không có ông nội lẫn không có anh thì phải sống tiếp thế nào nữa?
Từ việc ngày hôm qua anh bóp chân cho cô, cô đã hết lòng tin anh là người tốt, sẽ không làm hại mình, mỗi việc anh làm đều là vì muốn tốt cho mình. Cô chính là một cô gái đơn thuần như vậy, vô cùng dễ dàng tin cậy một người, cũng vô cùng dễ dàng hoàn toàn tin tưởng một người.
Một chút phòng bị cũng không có.
Khó trách ông nội cô lại lo lắng cô sẽ bị lừa, bị bắt nạt, một cô gái ngốc nghếch thế này, nếu không có người giúp đỡ thì làm sao không có thể không bị người khác ăn hiếp được?
Tuy thế, Wagner vẫn tàn nhẫn quyết định gỡ hai bàn tay nhỏ bé đang giữ chặt mình của cô ra. “Nơi này rất an toàn, cô đợi ở đây tuyệt đối sẽ không có việc gì.”
Anh chẳng phải không thể lý giải tâm tình của cô. Ông nội cô chết, cô nghiễm nhiên sẽ đem anh trở thành phao cứu sinh, ỷ lại anh; anh không cho cô đi theo sẽ làm cô cảm thấy rằng mình đang bị vứt bỏ, xúc cảm này còn tệ hại hơn cả phải cùng đi với một tên lúc nào cũng bị rình giết, bất an cực điểm.
Nhưng anh không hề có nghĩa vụ phải chăm sóc, an ủi tâm tình của cô. Cô chỉ là một cô gái nhỏ mồ côi anh thương tình nhặt về, tương lai thành nữ giúp việc tầm thường trong nhà anh, anh cần gì phải băn khoăn lo lắng cho suy nghĩ của một nữ giúp việc? Huống hồ nếu lần này anh mềm lòng chăm lo cho tình cảm của cô, lần sau anh dám khẳng định mình cũng sẽ lại ngoan ngoãn đi vào vết xe cũ.
Thân là vương tử như anh tuyệt đối sẽ không để một đứa con gái quấn lấy chân mình!
Chân Chân thấy anh vẫn muốn bỏ lại mình, cũng chẳng còn tâm trí đâu thuyết phục gì nữa, cuống quít lao đến ôm chặt thắt lưng anh. “Đừng đi! Đừng bỏ tôi lại, anh ơi!” Anh còn muốn đi, cô liền quấn lấy người anh cho anh hết đi!
Wagner cảm nhận cả cơ thể con gái ấm áp dán sau lưng, đường cong duyên dáng, chẳng chút khe hở tiếp xúc với mình, nháy mắt cơn xúc cảm ập đến, bộ phận mẫn cảm trên người đột nhiên thức tỉnh, thẳng tắp ngóc đầu, tư thế sẵn sàng chờ “ra trận”.
“Bỏ ra!” Anh lạnh lùng thốt ra những chữ này, sắc mặt nghiêm khắc trông là lạ.
“Không!”
“Cô có biết ôm một tên con trai là chuyện nguy hiểm tới cỡ nào không?” Chẳng kém gì việc cùng một kẻ đang bị đuổi giết như hắn chạy nhông nhông bên ngoài.
“Tôi không biết… Tôi chỉ biết không thể để anh bỏ tôi lại ở một mình trong này…” Chân Chân bướng bỉnh cãi lại, thậm chí không thèm buông anh ra, ngược lại còn ôm anh càng thêm chặt.
Wagner cúi đầu ngắm cánh tay trắng nõn của cô đang ôm ngang thắt lưng mình, một loại cảm giác nóng rực làm anh thập phần mù mờ, chẳng biết giờ phút này mình muốn cái gì.
Chỉ là hai ngày chưa chạm vào phụ nữ, anh đã mẫn cảm như vậy? Bị ôm một chút liền phản ứng?
Sự thật này làm anh bội phần kinh ngạc.
Anh có nên lập tức đi tìm Mark hỏi vài đứa con gái? Nhưng… bên người anh bây giờ không phải đang có một đấy sao? Trận hoả này cũng là do cô gây ra, anh cần gì phải bỏ gần mà tìm xa, nhờ gái dập hoả, chẳng thà tìm ngay kẻ khởi xướng là cô luôn đi?
Cô gái này non nớt như vậy, ngây ngô như vậy, còn hơi gầy, hơi ngốc, hơi khờ, nhưng dù sao cũng là con gái, chắc cũng thể cho anh chút khoái hoạt… Chỉ cần là phụ nữ, anh sẽ không buông tha!
Anh xoay người, nhìn Chân Chân chằm chằm. “Được rồi, tôi không đi.” Không cho phép anh bỏ cô lại? OK, anh đồng ý với cô!
Chân Chân sửng sốt, câu trả lời của anh quá đột ngột, thái độ quay ngoắt 180 độ khiến cô không phản ứng kịp ngay được.
“Hiện tại tôi có chuyện còn muốn làm hơn cả ra ngoài hóng gió.” Anh nâng người cô lên, gằn từng chữ: “Cô muốn biết là chuyện gì hay không?”
Chân Chân chớp chớp cặp lông mi nho nhỏ, hoang mang gật đầu.
“Nhưng… chuyện này một người thì không thể làm được, cô có đồng ý giúp tôi làm không?”
“À… Ừ… Chuyện gì thế?” Ánh mắt anh nhìn cô bỗng nhiên trở nên là lạ, như là coi cô thành một món điểm tâm ngọt ngon lành, hận không thể một hơi bỏ vào miệng ăn sạch. Loại cảm giác kỳ quái này khiến Chân Chân không khỏi chân tay luống cuống, chẳng biết làm cách nào để quăng nó ra khỏi đầu.
“Làm chuyện cả tôi và cô đều vui vẻ.” Anh dụ dỗ nói.
“Thật vậy chăng? Cả anh và tôi đều vui vẻ?” Từ hôm qua ông nội qua đời, cô chỉ cảm thấy cuộc đời mình bị mây đen vây hãm, dường như đã quên mất vui vẻ là thế nào.
“Cô có đồng ý làm không đã?” Ngón tay xấu xa của Wagner lơ đãng lướt qua người cô. Cô gái này da thịt mềm mại như lông tơ, xúc cảm rất tuyệt diệu, chạm vào tưởng mềm nhũn nhưng hoá ra lại cực kỳ say lòng người.
“Ừ!” Hai người đều vui, cớ sao không làm chứ?
Dù sao vui vẻ so với thương tâm thì luôn tốt hơn, cô cũng muốn lấy lại tinh thần một chút, tạm thời che mờ đi nỗi đau.
Chân Chân ngây ngô đáp ứng, không hề nhận ra chút hơi thở nguy hiểm nào đang tản mát quanh mình.
Wagner tựa như thợ săn đã dụ bắt con mồi thành công, anh bình tĩnh ung dung xoay người, tao nhã bước về lại ngồi trên giường.
“Lại đây!” Vòng hai tay trước ngực, anh bình thản nhìn chăm chú vào cô.
Chân Chân đương bước đến gần anh còn 1 mét thì anh lại bảo: “Cởi hết quần áo ra.”
Chân Chân kinh hãi, ngạc nhiên há hốc mồm.
“Cởi quần áo.” Anh nặng nề lặp lại mệnh lệnh lần nữa.
Chân Chân bấy giờ liền cảnh giác lùi về phía sau. “Vì sao phải cởi quần áo? Không, tôi không cởi!”
Ông nội đã dặn, cô gái có gia giáo thì không được phép tuỳ tiện xem cơ thể con trai, đồng thời cũng không được phép để con trai tuỳ tiện xem cơ thể mình! Mỗi câu mỗi chữ ông nội dạy cô đều nhớ kỹ, cô là một cô gái có gia giáo, cô gái có gia giáo thì không thể ở trước mặt con trai cởi quần cởi áo được.
“Không cởi đúng không?”
“Đúng, không cởi!” Cô kiên quyết lắc đầu.
“Được rồi… cô không cởi thì tôi cởi!” Tính tình anh quả thực không tốt, Chân Chân chẳng qua chỉ không chấp hành mệnh lệnh của anh thôi mà anh đã giận dữ bổ nhào về trước, tự mình xé rách quần áo trên người cô.
“Không được! Anh… anh… anh không được cởi quần áo của tôi! Anh! Anh làm cái gì vậy? Dừng tay, xin anh dừng tay đi…”
Hai người, một giẫy giụa, một hành hung.
Quần áo Chân Chân mặc vốn là thứ đồ cotton mùa hè rẻ tiền, hơn nữa dưới cơn điên của Wagner, nó thật sự chẳng khác gì ngọn liễu mỏng manh trước cơn giông bão, chỉ 2, à không, 3 phát, thứ quần áo ấy đã giống như những bông tuyết từng mảnh từng mảnh rơi xuống sàn xi măng lạnh lẽo băng giá của tầng hầm.
Quần áo rách còn có thể khâu chứ xé vụn thì chẳng tài nào mà vá lại được.
Wagner động tay hai, ba cái liền đem Chân Chân lột sạch từ đầu đến chân, Chân Chân run rẩy bị anh ôm đặt lên giường của mình.
Theo bản năng cô lấy một tay che trước ngực, một tay che nơi riêng tư của mình.
“Không cần che, sớm muộn gì tôi cũng thấy hết.”
Wagner cởi hết quần áo của cô rồi thì lại đem quần áo chính mình mới mặc vào lột sạch.
Chân Chân sống chết nhắm chặt hai mắt, sợ tới mức thở mạnh cũng chẳng dám thở, tiếp theo, cô cảm giác có gì đó ấm ấm, mềm mềm chạm vào môi mình.
Wagner nhận ra là cô khẩn trương nên thử dùng một nụ hôn để trấn an tâm trạng phập phồng của cô, song Chân Chân vẫn run rẩy cuộn mình dưới thân anh, mục đích của anh dĩ nhiên không đạt được.
Ngực của cô không lớn, nhưng hình dáng cũng rất đẹp. Hai bầu anh đào xinh xắn toả ra hương vị phụ nữ, dụ hoặc người mau mau đến hái. Anh há miệng, không chút khách khí ngậm một bên, nhấm nháp vụ mùa bội thu.
Chân Chân sợ hãi kinh ngạc thở hổn hển, nghĩ muốn đẩy anh ra nhưng trái ngược thay tay lại bị anh đè xuống, bất lực chịu trận.
Anh làm sao có thể… “ăn” chỗ đó của cô?!
Wagner theo đường cong cơ thể của cô dời miệng đi, hôn rốn, bụng, rồi sau đó gạt luôn cả bàn tay đang ngăn trở mình đi xuống tiếp kia, cương quyết tách hai chân cô ra làm hạ thân cô hoàn toàn bại lộ trước mặt anh.
Mới đầu Chân Chân còn ngoan cường phản kháng vài lần, miệng cứ la hét: “Không cần! Không cần mở hai chân…”
Tuy nhiên Wagner thì giống như bị điếc, bị điên, tuyệt nhiên không đợi cô thét nốt xong câu của mình cũng đã tách hai chân cô ra thành chữ “人” (nhân).
Một chút anh không nghi ngờ cô là xử nữ. Xử nữ luôn luôn cần được đối đãi dịu dàng, song anh không cam đoạn trên người mình lại có phân nào nhẫn nại, sức chịu đựng của anh xưa nay ít đến đáng thương, mà nếu so ở trên người phụ nữ thì lại càng cực kỳ ít ỏi.
Nơi riêng tư của Chân Chân như một đoá hoa nhỏ thẹn thùng, nụ hoa run rẩy núp giữa hai chân, mềm mại, trắng mịn, ẩn ẩn thoang thoảng mùi hương đặc biệt quyến rũ.
Cô không phải người con gái xinh nhất mà anh từng gặp, nhưng lại là người con gái non nớt nhất mà anh từng gặp. Một bông hoa hấp dẫn như vậy, làm sao có người không yêu thích, nỡ buông tay, đành lòng dời mắt?
Song tất cả chỉ tại Wagner mù mắt không biết thưởng thức cái đẹp. Yêu là phải thủ đoạn đủ độc đủ nhanh, đoá hoa đẹp thế kia mà anh trước sau vô tâm ngắm nhìn, chỉ biết vội vàng đem vật cứng đã sớm phồng lên của mình ma sát bộ vị non mềm kia của cô, một vòng lại một vòng. Anh gấp đến nỗi lập tức muốn vọt vào vùng cấm.
Wagner mới chỉ đem vật cứng của mình miễn cưỡng đâm vào 1/4 bên trong cô thì đã gặp phải lực cản thật lớn, ngăn không cho ra vào nơi bí mật này. Hoa kính co rút kịch liệt hòng loại trừ vật cứng của anh, tựa như nó bị xua đuổi, bắt ép trở ra ngoài, thẳng thừng cự tuyệt một cách ương ngạnh.
Cánh tay nhỏ bé bên này của Chân Chân bị giữ chặt, chỉ còn mỗi cánh tay bên kia là dồn hết được toàn lực đánh bôm bốp vào lồng ngực anh; chân bị trật tuy không nhúc nhích nổi đành bất động nhưng chân còn lại rất mạnh mẽ đá đạp lung tung vào người anh.
Cuối cùng, dưới sự phản kháng quá mãnh liệt của cô, vật cứng của anh vẫn bị ép ra ngoài.
Wagner thấp giọng mắng rủa, nổi cơn tam bành, bèn nhặt lấy thắt lưng, vải vụn rơi trên sàn nhà trói tứ chi không an phận của Chân Chân vào bốn cột giường.
Chân Chân khóc lóc vô cùng thê thảm: “Sao anh lại trói tôi?! Hu hu hu… Anh mau thả tôi ra ngay! Tên bại hoại! Tên khốn nạn!” Trước đây không lâu vì sao cô còn ngờ nghệch cho rằng anh là người tốt, mọi chuyện anh làm đều vì cô? Mắt cô thật mù, không hề có tròng rồi!
Wagner cột chắc tứ chi của cô xong liền hài lòng áp trở về lại bên người cô. Trong tình huống này, anh hoàn toàn không sợ cô nhích tới nhích lui, để bản thân tự do ngụp lặn trong cơ thể cô.
truyen hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp