Chờ! Ta Sẽ Chờ Em
Chương 4
_Thật hả? Tôi có thể ở đây sao? Anh đúng là tốt bụng mà. Băng vừa nói vừa cười, tay thì níu áo Phong lắc lắc, trông bộ dạng đáng yêu làm tim ai đó lỗi một nhịp.
Ụt.....ụt........
_Hihi, tôi đói quá từ hôm qua tới giờ chưa ăn gì hết, chỗ anh có cái gì bỏ bụng được không? Băng nói tay xoa xoa cái bụng xẹp lép.
_Người đâu?Giọng Phong lạnh lùng. Tức thì một tên thái giám đi vào, tay cầm cây phất trần như của bụt.
_Có nô tài.
_Ngươi đi chuẩn bị thức ăn cho ta. Ta đói.
Tên thái giám ngước lên nhìn thì đập vào mắt hắn là một nữ nhân ăn mặc kì lạ, và chính cô cũng kì lạ vì người nữ nhân này hắn chưa bao giờ gặp. Mà phải nói người nữ nhân kia thật dễ thương nhìn cô cứ như tiên nữ trong bộ váy màu trắng tinh. Làm tên thái giám đơ trong vài giây.
_E hèm, ngươi còn không mau đi chuẩn bị. Nhìn nữa ta móc mắt ngươi. Phong nhìn tên thái giám đang đơ như cây cơ khó chịu nói.
_Dạ nô tài sẽ đi chuẩn bị ngay. Tên thái giám cúi đầu run rẩy bước ra ngoài.
Chỉ không lâu sau rất nhiều món ăn ngon đã được dọn lên, Băng chăm chú nhìn nhìn những đĩa thức ăn bày trên bàn một cách thèm thuồng. Băng ngồi vào bàn ăn và chăm chú chăm sóc cái bao tử yêu dấu của mình. Mặc kệ có ánh mắt kì lạ đang nhìn Băng chằm chằm. Ăn xong, Băng lau miệng và...
_Anh nhìn xong chưa? Tôi thì xong rồi tôi đi ngủ đây, anh cứ ngồi đó mà tự kỉ tiếp đi. Nói xong chị đại phi ngay lên giường trước ánh mắt ngây ngô của đại ca ca nhà ta.
_Tự kỉ là gì? Phong tò mò hỏi
_Haizzz..... Là bị khùng, bị điên, không được bình thường đó. Anh hiểu chưa? Băng đưa vẻ mặt tinh nghịch lại Phong.
_Cô.....cô....thôi không nói nữa cô ngủ đi tôi ra ngoài.(t/g: Sao hiền vậy anh trai có người nói anh không được bình thường kìa. Chém đầu đi anh*cười đắc ý nhìn Băng*,Thiên Phong: ta chém ngươi giờ á*giơ kiếm*,t/g: ặc ặc).
Chỉ chưa đầy 5p đại tỉ đã chìm vào giấc mộng đẹp của mình. Đại ca nhà ta đã ra ngoài, nhưng để quên đồ nên trở vào trong lấy. Liếc qua Băng đang nằm trên giường, Phong khựng lại nhìn chăm chú thầm nghĩ "Chỉ là ngủ thôi sao dễ thương đến thế. Trông nàng không đẹp như các phi tần của ta, nhưng sao ta lại thích nàng, nhìn nàng thật thích, ta có cảm giác rất ấm áp khi ở bên nàng, thật sự rất ấm, thật sự ta không muốn nàng rời khỏi ta, nàng thật đặc biệt, phải chăng ta đã yêu nàng? Không phải ta chỉ mới gặp nàng. Nhưng cảm xúc trong ta ngay bây giờ là sao? Tại sao khi càng nhìn nàng tim ta lại đập càng nhanh? Haizzz.... thật sự ta cũng không biết ta đang cần gì nữa?" Phong lắc đầu chán nản, bước ra ngoài đóng cửa.
Sáng hôm sau, khi ánh mặt trời vừa ló dạng, trăm hoa đua nở(t/g: cứ như tả mùa xuân), tiếng chim hót vang trời. Thì chị Băng nhà ta vẫn đang cuộn tròn trong chiếc chăn ấm thì....
_Cô nương dậy mau đi trễ rồi trễ rồi. Đó là tiếng nói của một cung nữ có ý đánh thức Băng dậy.
_Á thằng nào con nào dám phá giấc ngủ của ta? Ta tát cho quên đường về giờ á. Băng ngồi dậy chửi xong nằm xuống ngủ tiếp.(t/g:bó tay)
_Tôi xin cô nếu cô không muốn tôi chết thì hãy dậy và theo tôi. Câu nói vừa dứt Băng ngồi bật dậy như lò xo, làm VSCN, duy chỉ có đồ là cô không thay vì lý do không quen mặc đồ mà cung nữ kia mang tới. Với độ cứng đầu Maximum của Băng thì cô cung nữ cũng đành thua.
_Mà ai tìm ta sao?
_Là Hoàng Thượng. Cung nữ bình thản đáp
_Hoàng thượng sao? Sao hoàng thượng lại biết ta mà gọi? Băng thắc mắc.
_Tôi cũng không biết. Cung nữ đáp.
_À mà cô là ai? Bao nhiêu tuổi? Sao cô lại ở đây? Băng tò mò hỏi han.
_Tôi tên Ngọc Tâm 16 tuổi là cung nữ trong cung, tôi sống ở đây từ nhỏ.
"Sống ở đây từ nhỏ sao? Vậy xem ra những chuyện ớ đây cô ta đều biết không ít. Ta sẽ tìm hiểu sau" Băng nghĩ
Hai người rảo bước đi cuối cùng cũng đến nơi cần đến. Tâm dẫn Băng đến một căn nhà to, bên ngoài lính gác rất nhiều, được dàn thành hai bên trông rất trang trọng. Vào phía trong khiến Băng bất ngờ về nó. Một căn phòng được trang trí lộng lẫy, lung linh, mỹ lệ, không kém phần trang trọng. Tất cả mọi thứ ở đây đều được mạ vàng trông rất đẹp mắt. Băng nhìn lên phía trên cao kia, là một nam nhân anh tuấn trong bộ long bào thêu rồng trông tuyệt mỹ vô cùng. Và nơi Băng đứng được bao bọc xung quanh là các đại thần.
"Nga, ở đây thật đẹp nha, lộng lẫy và được trang hoàng không khác gì trong TV. Ôi thích quá đi mất" Băng đang mơ mộng thì........
_Nô tài to gan. Giám tự tiện xông vào cung điện, lại còn ăn mặc chẳng ra thể thống gì nữa, ngươi không mau thỉnh an hoàng thượng. Thừa tướng lên tiếng khi thấy vị nữ nhân kì lạ này, câu nói vừa dứt, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Băng.
Sau khi nghe những "lời khen" của thừa tướng dành cho mình. Băng nhìn lên người nam nhân tuấn tú đang ngồi trên ngai vàng thầm nghĩ "Tên đó là ai sao trông quen quá, hình như mình đã gặp ở đâu rồi thì phải?( t/g: chị à, mới ngủ có một giấc mà đã quên người ta rồi sao? haiiizzzzz....TB: im lặng để ta suy nghĩ coi*tập trung suy nghĩ*". Á.. tên đó không phải DƯƠNG THIÊN PHONG sao? Băng vừa nói, tay lại chỉ về phía Phong, ba chữ Dương Thiên Phong được Băng nói rất to và rõ, khiến tất cả mọi người xung quanh đều rùng mình.
"Sao cô ta dám nói hẳn tên hoàng thượng?"
"Dám chỉ hoàng thượng sao?"
"Cô ta chết chắc"
....................................
Vâng đó là suy nghĩ bây giờ của các vị đại thần có mặt ở đây.
_Nô tài to gan tên của Người để ngươi có thể đem ra nói vậy sao? An Bình bực dọc nói.
_Này tôi là tôi chịu hết nổi ông rồi đấy nhá. Ông nói tôi "to gan*, vậy được thôi ông dám cùng tôi mổ bụng lấy gan ra đo không. Tôi chắc một điều rằng không biết ai to hơn ai đâu*cười gian*. Ông nói tôi *tự tiện xông vào* tôi là tôi được mời tới đây chứ tôi cũng không rảnh hơi tới đây để nhìn cái bản mặt đáng ghét của ông đâu, còn nữa mắt ông có bị sao không vậy hả, tôi là tôi đi vào chậm rãi chứ không có xông vào. Và nữa nhé tôi mặc gì thì kệ tôi liên quan gì đến dòng họ tổ tiên nhà ông không mà ông nói vậy hả?????? Hứ, vì sao tôi lại phải quỳ trước người mà tôi không biết hay nói cách khác là xa lạ(TB: nhìn về phía Phong.TP: mặt tối xầm lại).Tôi VŨ THIÊN BĂNG trước giờ không quỳ trước ai trừ cha mẹ tôi ra. Và tôi nói cho ông biết nhé, bây giờ không và sau này cũng không. Điều cuối cùng tôi cũng là người có người sinh ra đàng hoàng. Có cha, mẹ đàng hoàng nên tôi cũng có tên đàng hoàng, tên tôi VŨ THIÊN BĂNG, xin ông đừng gọi tôi là nô tài vì tôi không phải là người như các ông, và đừng gọi tôi là ngươi vì tôi có tên. OK. Băng tức giận xổ một tràng khiến cho thừa tướng An Bình mặt đen hơn bao công chỉ muốn tìm cái lỗ chui xuống.
_Ngươi...... người đâu mang tên này ra ngoài dam vào đại lao chờ ngày xử tội. An Bình tức mắt nổ đom đóm.
Ya, tình hình thật căng thẳng nga. Nhưng vì sao nãy giờ chỉ có mình cô và tên thừa tướng kia đối thoại vậy. Còn Phong đâu? Phong nổi tiếng là vị vua lạnh lùng, lãnh khốc, ít nói, nhưng khi nói uy lực vô vùng, ít cười, và khó hiểu. Mọi người đều thắc mắc, nữ nhân xinh đẹp kia là ai? sao lại ăn mặc kì lạ vậy? là ai đã mời cô ta đến đây, sao cô ta dám làm những việc kinh thiên động địa đến vậy. Là ai mà dám không hành lễ với hoàng thượng, là ai mà dám chửi thừa tướng và cả tổ tiên của ông ta, trong triều không ai là không sợ thừa tướng, kể cả hoàng thượng cũng phải nhường ông vài phần. Vậy mà vị nữ nhân này lại dám chửi cả ông sao? Mà sao vị hoàng đế băng lãnh của họ không nói gì hết chỉ biết nhìn thôi vậy.Đây có phải hoàng đế của họ không? Hàng ngàn câu hỏi được đặt ra.
_Thừa tướng!!!giọng Phong cất lên
_Dạ có thần.
_Ngươi có biết ngươi đã đi quá xa rồi không? vẫn âm điệu đó nhẹ nhàng và quyền lực
_Dạ......nhưng.......
Không để thừa tướng kịp nói Phong đứng ngay dậy tiến xuống lại gần chỗ Băng nắm tay Băng dắt lên trên ngai vàng, trong khi đại tỷ đang ngơ ngác Phong tiếp.
_Hôm nay tiện có các vị đại thần ở đây, ta muốn tuyên bố một việc quan trọng..........................
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp