Chờ! Ta Sẽ Chờ Em
Chương 29
Ầm... Băng chạy thật nhanh vào phòng đóng cửa thật chặt, dù cho Phong gọi như thế nào cũng không chịu ra. 3 ngày liên tiếp, Băng cứ nhốt mình như vậy, không ăn không uống, còn Phong thì cũng chẳng khá hơn chút nào, Phong luôn túc trực ngoài cửa phòng Băng, Phong bây giờ phải nói là tệ hơn chữ tệ, người thì xanh xao, tóc và râu đã dài hơn rất nhiều, Phong bỏ cả việc triều chính, bỏ mọi thứ, vì đối với Phong Băng là tất cả rồi. Tưởng rằng được vui vẻ trong hoàng cung ở chuyến đi này, ai dè lại gặp phải chuyện buồn của Hoàng thượng và Hoàng hậu Dương triều, Thần Y Độc và Đông Phương Hàn cũng ủ rũ theo hai nhân vật chính của chúng ta.
Đông Nghi cung (Cung của công chúa Thiên Hân).
Đông Phương Hàn, Thần Y Độc cùng Thương Nữ, Vô Độc, và Hộ Pháp đang quy tụ hội bàn tròn để nói về vấn đề của hai nhân vật chính của chúng ta là Hoàng Thượng Dương thần quốc Dương Thiên Phong và Hoàng hậu Vũ Thiên Băng.
_Mấy ngày nay, tỷ tỷ không ăn không uống gì rồi, muội thấy lo cho tỷ quá. Thương Nữ bắt đầu cho "Hội bàn tròn".
_Thật không ngờ Vô Tình hắn lại làm như vậy. Thần Y Độc lên tiếng.
_Muội không tin, nếu trước đây nói huynh của muội làm việc đó thì muội còn tin, vì lúc đó huynh ấy sủng ái Ái Phi, nhưng bây giờ, chúng ta đều thấy rõ tình cảm mà huynh ấy dành cho Băng tỷ như thế nào mà. Thiên Hân phân bua.
_Đệ cũng không tin rằng Vô Tình ca phản bội Tích Băng tỷ. Hộ Pháp chen vào.
_Trước đây khi ở U Cốc, mọi người đều đã nhìn rõ được con người của Vô Tình, thà mình chết cũng không cho ai làm hại đến Tích Băng, cho thấy được tình cảm đệ ấy dành cho Tích Băng như thế nào. Như vậy thì chuyện này hẳn có uẩn khuất. Đông Phương Hàn nhớ lại hồi ức nghiêm giọng nói. Xong cả đám gật đầu đồng ý với suy nghĩ của Đông Hàn.
_Hay là chúng ta kéo hoàng huynh tới đây hỏi cho ra lẽ, có gì chúng ta cũng dễ dàng giúp huynh ấy hơn? Vô Độc cho ý kiến.
_Được. Vậy ai là người kéo đệ ấy đến đây? Y Độc hỏi rồi nhìn quanh.
_Muội và Thương Nữ là không thể nào rồi, chỉ trông chờ ba huynh thôi. Vô Độc nói.
_Hộ Pháp đệ, đệ là người cùng lớn lên cùng đệ ấy, chắc đệ hiểu tính của đệ ấy, hay đệ đi đi. Y Độc đẩy cho Hộ Pháp, và Đông Hàn cũng gật gật đầu, thế là nhiệm vụ cao cả được giao cho Hộ Pháp Điệp Vũ.
Tích cung.
Phong vẫn thẫn thờ ngoài cửa chờ Băng, chờ Băng nghe lời giải thích của mình. Nói ra thật nực cười, đường đường là vua một nước mà đi cầu xin một nữ nhi nghe lời giải thích của mình. Cũng đúng thôi, ai biểu đó lại là nữ nhi mà chàng nhà ta vô cùng yêu thương kia chứ.
Trong Phòng, Băng ngồi mắt hướng về nơi xa xôi, hai dòng lệ cứ thế tuôn trào. Băng khóc ư? Vì ai? Vì Dương Thiên Phong ư? Rõ ràng ngay từ đầu lúc mới bước chân đến đây, cô đã định hướng rằng sẽ không được có tình cảm với Phong. Đây chỉ là một cuộc kết hôn, nhằm chờ thời cơ để Băng trở về với cuộc sống thực tại của mình, là thời hiện đại, là thế kỷ 21, dù cho có lấy chồng, có yêu cũng là ở thế kỷ 21, vì nơi đó có gia đình, bạn bè và những người yêu thương cô chúc phúc cho cô, chứ không phải thời cổ đại cách đó mấy nghìn năm. Nhưng rồi thì sao? Băng cũng đã động lòng mà thương Dương Thiên Phong, Băng nghĩ rằng Phong sẽ thật lòng, sẽ không dành tình cảm cho ai khác ngoài Băng như những vị vua trong những cuốn ngôn tình chỉ yêu một nữ nhân. Nhưng giờ thì sao? Băng chỉ đi có mấy căn giờ, mà Phong đã cùng người khác tay trong tay ân ân ái ái. Nghĩ đến đây, Băng lại thấy mắt mình ướt nhiều hơn, Băng bị phản bội? Bị người khác đưa ra làm trò đùa? Băng nhớ gia đình, nhớ những đứa bạn của mình, và đặc biệt là Trịnh Từ Hy, chị của mình, Băng nghĩ nếu mà có đám "Ngũ quỷ" ở đây thì Phong chết chắc, và chết một cách rất khó coi, vì sao ư? Vì dám đụng vào tiểu bảo bối của họ, đặc biệt là Từ Hy, nhất định An Mỹ Ái sẽ không sống sót qua đêm nay với chị ấy, gì chứ giám bắt nạt tiểu Băng của chị sao? Càng nghĩ nước mắt càng ứa ra nhiều hơn.Chợt có tiếng Từ Hy vang bên tai:
_"Này nhóc mạnh mẽ lên, đừng có khi nào gặp gì cũng khóc, mẹ bảo nước mắt con gái là quý lắm, nên đừng để nó dễ dàng rơi xuống, đặc biệt là vì những tên con trai không đáng, mẹ sẽ buồn khi thấy em như vậy đấy, và chị cũng sẽ không khá hơn tí nào đâu. Em à thời gian sẽ xóa nhòa đi tất cả, nên đừng buồn nữa, đã có chị ở đây rồi, chị sẽ luôn bên em và nhóm "Tiểu quỷ"sẽ luôn bên em"
_"Này trông mày khóc xấu lắm đấy con quỷ đầu đàn kia" Tiếng Hoàng Nhi.
_"Ừ mày là quỷ đầu đàn mà khóc thì quỷ nhỏ tụi tao sẽ như thế nào nhỉ? Không giám nghĩ tới, ê hay tao hát cho mày nghe nha?" Tiếng của An Thy.
_"Mày khóc nữa tao cho ăn dép á, dép tao mới mua 25 ngàn á, màu bao sáng, bao ngon luôn, dép kim tuyến đàng hoàng." Tiếng của Cao Đình (Muốn biết Hoàng Nhi, An Thy, Cao Đình là ai xin các bạn đọc lại phần tóm tắt truyện).
7 năm trước, Băng có một cuộc tình đẹp ở tuổi học trò cùng một bạn nam trong lớp. Bạn nam ấy rất yêu thương Băng, và Băng cũng rất thương bạn đó. Nhưng xót thay,không lâu sau bạn nam đó nói với Băng rằng chỉ thương Băng như đứa em gái, người bạn ấy dẫn một cô gái khác đến trước mặt Băng và nói đó mới là người mà bạn nam đó thương bằng cả trái tim. Và một thời gian sau hai người cùng gia đình qua Mỹ định cư và sinh sống. Lúc đó Băng thất vọng vô cùng, Băng khóc rất nhiều và cũng may mắn thay ngay lúc đó, Băng đã có những người bạn hết sức tuyệt vời, cùng Băng vượt qua khó khăn đó. Đó cũng là lý do Băng không tin vào tình yêu, cho đến bây giờ.
Băng như chợt nghĩ ra điều gì đó, lấy tay lau vội những giọt nước mắt còn vương lại trên đôi gò má.
_"Phải rồi, mình không được khóc vì một người không đáng, như vậy thì mẹ sẽ không vui, Từ Hy và "Ngũ quỷ" chắc chắn cũng sẽ không vui. Dạo này Cao Đình đi dép cao hơn xưa rồi, á nó mà biết thì sẽ thưởng cho mình tuyệt phẩm của nó, như vậy không ổn đâu." Nghĩ đến "Ngũ quỷ" tâm trạng Băng đã đỡ hơn rất nhiều. Để xem Từ Hy có tuyệt chiêu "Võ mồm", gì chứ mà lúc chị hy nhà ta mà tức giận thì ôi thôi tránh xa vài ngày nha, không thì cứ chuẩn bị mấy vỉ Paradol là vừa, Cao Đình nổi tiếng với tuyệt chiêu "Dép lào" Phải nói cô nàng sở hữu một "kho báu" dép lào khá lớn,như một shop bán dép lào luôn. Ái cha cha, Hoàng Nhi thì sao nhỉ, cô sở hữu ngoại hình ưa nhìn, cũng chừng 3m bẻ đôi, nên món ưa chuộng của cô là "guốc cao" ái chà cái này hơi khó nuốt, và người cuối cùng là An Thy, cô nàng có chất giọng "truyền cảm" này khi cất giọng sẽ nhanh chóng đưa mọi người vào giấc mộng ngàn thu. Càng nghĩ Băng càng cười như điên như dại, tới nỗi mà rớt xuống giường hồi nào cũng không hay. Bên ngoài Phong chỉ nghe tiếng động mạnh bên trong, nhưng không giám vào trong, vì biết tính Băng, nếu Băng muốn tự khắc sẽ mở cửa, Băng cũng không phải dạng người vì một chút chuyện mà nghĩ khuẩn. Nói là nói vậy nhưng Phong vẫn rất lo lắng. Phong đắn đo suy nghĩ rốt cục cũng đưa ra quyết định là xông cửa vào trong, phần vì nhớ, phần vì lo, mấy ngày Băng không ăn, không biết có sao hay không? Đến giờ phút quyết định thì Điệp Vũ từ đâu chạy lại bám vai Phong.
_Hoàng thượng.
_Cậu đến đây làm gì?
_Hoàng đứng đây không phải là cách hay, chúng tôi biết có gì đó uẩn khuất trong việc này đúng không? Hay đi cùng tôi mọi người sẽ tìm cách giải quyết cho ngài. Nhiều khi hoàng hậu muốn ra ngoài nhưng vì tránh né ngài thì sao? Hãy để hoàng hậu bình tâm lại, hoàng hậu là người thông minh chắc sẽ hiểu thôi. Điệp Vũ nói xong Phong cũng cảm thấy có lý, rời bước theo Điệp Vũ, nhưng khi nhớ lại tiếng động lúc nãy, cảm thấy lo nên chạy lại xem. Không kịp chạy thì bị Vũ lôi tuột đến Đông Nghi cung.
Trong phòng, Băng đau đớn ngồi dậy khi biết mình bị ngã.
_"Haiz... nghĩ thông rồi, dù gì đây cũng không phải nơi thuộc về mình, mình rời đi cũng đã 6 tháng, chắc mọi người nhớ mình lắm, chơi vậy đủ rồi, phải về thôi. Nhưng mà làm sao mà về được nhỉ?" Băng như nghĩ thông suốt quyết định trở về với thế kỉ 21, cô đi loanh quanh trong phòng nghĩ đủ mọi cách để về, và rồi một ý nghĩ chợt vụt qua.
_"Uầy, mình đến đây được là vì nước, vì mình ngã xuống nước nên mới..... Mình bị ngã xuống sông, nhưng khi tỉnh lại thì ở hồ. Vậy là có liên quan đến hồ nước trong vườn hoa thảo anh?" Băng nghĩ xong thì liền lấy trong tủ một ít pháo hoa, ra khỏi phòng, Băng đốt pháo và ném lên cao.
Trong khi đó Phong đã đến Đông Nghi cung. Vừa thấy Phong, cả thẩy mọi người đều ngạc nhiên trước "vẻ đẹp tuấn tú" của Phong ngay bây giờ.
_Mọi người đều ở đây? Phong hỏi, giọng vẫn không mất đi vẻ oai nghiêm.
_Vô Tình.... à không Phong đệ, chuyện này hẳn có uẩn khuất, nói ra xem, như vậy mọi mới người có thể giúp đệ. Y Độc nói, giờ đây Phong bất lực với vị nương tử ngang bướng của mình, nên đành nhờ mọi người. Phong mang tất cả chuyện từ lúc An Mỹ Ái vô phòng cho tới khi Băng nhìn thấy cảnh đó cho mọi người nghe. Mọi người đều nhìn nhau và đồng cảm với Phong.
_Vậy nguyên nhân đều bắt nguồn từ An Mỹ Ái. Hứ muội phải đi tìm nha đầu đó tính sổ. Thiên Hân hùng hổ đi may là Điệp Vũ ngăn chặn kịp thời.
_Thiên Hân nàng đừng kích động, việc đó ta giải quyết sau, chuyện trước mắt là giúp hoàng thượng làm hòa lại với hoàng hậu. Vũ nói.
Điệp Vũ vừa dứt lời thì bỗng "Đoàng" một tiếng, mọi người đều hướng mắt về nơi phát ra tiếng nổ đó.
_Là Tích Cung. Điệp Vũ vừa dứt tiếng thì Phong lao như bay về hướng tích cung.
_Hoàng thượng, xin người dừng chân. Ngọc Tâm nãy giờ yên lặng lên tiếng. Như không nghe Tâm nói, Phong cứ lao đi, làm Tâm phải nhờ Đông Phương Hàn và Thần Y Độc ngăn lại.
_Bỏ ta ra, ta phải đi tìm nàng. Phong dãy dụa.
_Xin hoàng thượng bình tĩnh, đó chỉ là cách mà hoàng hậu gọi nô tì thôi. Hoàng thượng yên tâm, Hàng hậu đã ra khỏi phòng và nghĩ thông suốt. Tâm nói làm mọi người như không tin vào mắt mình. Sao Ngọc Tâm lại hiểu rõ đến thế, không hổ là tỷ muội với nhau. Đây là cách đặc biệt mà Băng chỉ cho Tâm gọi những lúc Tâm ở xa Băng, mà chỉ hai người biết. Xong Tâm rời đi, còn những người còn lại ngồi chờ kết quả.
Tích cung.
_Băng tỷ, cuối cùng tỷ cũng đã chịu ra ngoài, tỷ có biết rằng mấy ngày nay muội cùng Hân tỷ và mọi người đều lo cho tỷ lắm không? Ngọc Tâm từ ngoài chạy vào, thấy Băng đang ngồi viết cái gì đó, thì chạy lại hỏi han, vừa nói mà nước mắt cứ ứa ra. Băng nhìn lên thấy Tâm đang khóc.
_Này sao muội lại khóc, muội khóc trông xấu lắm đấy biết không hả, thôi nín không khóc nữa, nếu cứ khóc ta đuổi muội ra ngoài đấy. Băng dỗ dành ôm Tâm vào lòng. Tâm sợ Băng lại tự nhốt mình nên nín ngay.
_Tỷ này mấy ngày nay tỷ không ăn gì rồi, giờ tỷ muốn ăn gì cứ nói, muội sẽ đi chuẩn bị.
_Ta không đói.
_Tỷ không ăn là không được, tỷ phải ăn chút gì chứ.
_Haizz.. thật ra ta no rồi.
_No sao?
_Chứ muội nghĩ tỷ của muội là người như thế nào chứ, vì chuyện không đáng mà tự hành hạ bản thân sao? Mấy ngày nay tỷ là đang có chút chuyện nghĩ không thông, nên mới nhốt mình, giờ thì nghĩ thông rồi. Còn nữa, mấy lúc muội mang bánh đến cho ta ăn, nhưng ta lười ăn mới giấu đi, giờ lại thấy có ích. Băng gãi đầu giải thích.
_Nè muội giúp ta chuẩn bị nước nha, ta muốn tắm.
_Dạ. Tâm dạ một tiếng rồi đi làm ngay. Nước đã chuẩn bị sẵn sàng, Băng tắm, theo thói quen từ khi đến đây là Tâm sẽ chà lưng và massage.
_Tỷ tỷ này, lát nữa tỷ cùng muội đến Đông Nghi cung nha?
_Đến đó làm gì?
_Hoàng thượng và Hân tỷ cùng mọi người đang chờ tỷ ở đó.
_Ta không đi.
_Tỷ à thật ra chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi, chính Ái phi đã dụ dỗ hoàng thượng, người chưa làm gì cô ta hết.Tâm nói đỡ cho Phong
_Nếu muội còn nhắc đến chuyện này thì muội ra ngoài đi, không cần theo ta nữa. Băng nói xong, lấy hơi hụp xuống đáy bồn tắm.
_Tỷ à muội xin lỗi, xin lỗi sau này muội sẽ không nhắc lại nữa. Tâm cuống quýt xin lỗi vì sợ Băng giận. Gì chứ Tâm giờ chỉ còn mỗi Băng là người thân, giờ Băng từ Tâm thì cô biết đi về đâu?
Đông Nghi cung.
_Sao Ngọc Tâm đi lâu vậy mà chưa thấy về, không biết có chuyện gì sảy ra không nữa. Phong lo lắng đi qua đi lại, vẻ lãnh đạm, bình tĩnh, lãnh khốc thường ngày biến đi đâu mất tiêu, giờ chỉ còn thấy một người mang đầy vẻ ưu tư lo lắng.
_Hoàng huynh, huynh cứ đi đi lại lại như vậy muội chóng mặt quá đấy. Nè hay là huynh về Kỳ Thiên cung tắm rửa, ăn uống gì đi. Không lẽ huynh muốn mang hình dạng bây giờ ra gặp tỷ sao? Hân nói.
_Đúng rồi đó Thiên Phong, đệ về nghỉ ngơi chút đi, nếu Tích Băng đến, ta sẽ giữ chân muội ấy cho. Y Độc lên tiếng. Nói tới nói lui rốt cục Phong cũng chịu đi "Tuốt lại vẻ đẹp trai của mình".
_Thật là tội huynh ấy, từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ muội thấy huynh ấy quan tâm đến người nào mà mất ăn, mất ngủ, suy nhược đến như vậy. Hân lên tiếng.
_Đúng vậy, đây là lần đầu tiên, ta gặp đệ ấy trong trạng thái như thế này. Đông Phương Hàn nói, xong cả đám gật đầu.
_Ấy, nhắc mới nhớ. Nè Hàn huynh, sao giọng nói của huynh bây giờ khác trước thế, trông có vẻ nam nhân hơn nhiều. Hân nói ra ý nghĩ của mình làm mọi người cũng không khỏi ngạc nhiên về phát hiện này.
_Đúng đó Hàn Hàn, ngươi bị sao vậy? Thần Y Độc nói, vì tuổi của hai người ngang nhau, cả hai đều xưng hô Ta_Ngươi, chứ không huynh đệ như Phong và Vũ.
_Nè Vô Độc sao muội chú ý đến ta thế nhỉ, Vô Tình kia còn thay đổi được huống chi là ta.
_Hoàng huynh thay đổi vì chữ "Tình", không lẽ huynh cũng......
_Nè đừng suy nghĩ bậy bạ, chẳng qua là có một biến cố nên ta phải trở về làm con người thật của mình thôi.
_Biến cố sao? Cả ba người còn lại đồng thanh. Đông Hàn suy nghĩ một lát rồi nói.
_Thật ra chuyện này ta không muốn cho ai biết hết, nhưng sau này mọi người cũng sẽ biết,vả lại cũng đang chán thôi thì ta kể mọi người nghe vậy. Ta là con trai của tướng quân Hiên Đại, là đại tướng trong triều. Tên thật của ta là Hiên Vỹ. Từ nhỏ ta đã thích một cuộc sống tự do, không thích gò bó. Nhưng phụ thân ta, khi ta chỉ mới 14 tuổi đã thay ta đính hôn cùng con gái của tướng quân Dịch Hổ, cũng là một trong những tướng giỏi có tiếng trong Dương triều. Chỉ cần khi ta 18 tuổi là ngay lập tứ hôn lễ sẽ được bắt đầu. Khi ta biết chuyện, ta rất giận ông ấy, và ta quyết định bỏ nhà đi, và cũng từ đó ta thay đổi bản thân, là một con người mới, ta ngày đêm học lén võ nghệ từ cái bang phái khác nhau, rồi tập hợp chúng thành loại võ công của riêng mình. Ngày ta gặp hoàng thượng của các ngươi ta ngu ngốc có ý nghĩ rằng, luận về tướng mạo, tài năng, đệ ấy không kém ta là mấy, nếu dùng đệ ấy để ép cha ta hủy hôn thì cũng hay.
_Vậy thế là huynh tiếp cận Vô Tình?
_Đúng.
_Muội có một thắc mắc, là sao huynh lại chọn nam mà không chọn nữ?
_Vì nếu chọn nữ thì phải có một người hơn cả con gái của Dịch Hổ may ra cha ta còn nghĩ lại.
_Dịch Hổ tướng quân thì muội có nghe qua, đúng là một thời vang danh rất dữ dội, thật so với Tướng quân Hiên Đại cha huynh thì một chín một mười. Nhưng con gái ông ấy thì muội chưa nghe danh bao giờ, cô ấy là người như thế nào mà làm huynh phải tìm đến ca ca muội. Theo muội biết Diệp Vy, con gái của Tôn nhân phủ Tôn nhân lệnh Diệp Trưởng cũng là một cô gái đoan trang, mỹ miều, cầm, kỳ, thi, họa cô ấy đều giỏi?
_Muội đã nghe qua Thiên Thủ quan âm?
_Là người nổi tiếng về tài phóng phi tiêu, bách phát bách trúng.
_Con gái của Dịch Hổ chính là người mang danh là Thiên thủ quan âm hay còn gọi cô ấy là Dịch Song Song.
_Hả? Hihi cha huynh đúng là biết chọn người cho huynh mà, cô ấy tài giỏi như vậy vậy sao huynh lại không......
_Ta là người nếu để yên thì ta sẽ tìm chứ nếu bắt ép thì thà chết cũng không. Đông Phương Hàn thẳng thắn nói.
_Vậy ngươi nói biến cố là sao? Sao nãy giờ giải thích vòng vòng mà chưa vô vấn đề vậy? Y Độc bực bội nói.
_Hôm qua, ta đi dạo quanh hoàng cung, vô tình ta gặp lại được cha ta. Ông ấy nói rằng đã hủy hôn, và ta có thể trở về nhà. Đông Hàn vừa nói, vừa ăn trái cây.
_Vậy thì tốt rồi.
_Đúng là tốt, nhưng....Giọng nói này quen quen( giọng nhỏ dần). TÍCH BĂNG?
_Đúng là, không hổ danh sát thủ, thính giác rất tốt.
_Tỷ. Hân gọi lớn rồi chạy lại ôm Băng.
_Rốt cục muội cũng chịu ra rồi sao hoàng hậu Vũ Thiên Băng? Thần Y Độc nói.
_Xin lỗi vì mời mọi người đến tham quan hoàng cung, nhưng lại không làm hướng dẫn viên cho mọi người. Thật xin lỗi. Đúng ra thì Băng không đi , nhưng nghĩ chuyện trước sau gì cũng cần được giải quyết nên Băng mới tới đây. Dù gì đi nữa khi giải quyết song thì Băng cũng có thể tận tâm tận lực tìm cách về nhà rồi.
_Băng Nhi. Tiếng Phong gọi lớn khi thấy Băng. Nhưng Băng chỉ yên lặng. Mọi người thấy nhân vật chính đã đến nên thay phiên nhau rời đi.
_Băng nhi, ta..ta rất nhớ nàng, nhớ rất nhiều. Phong chạy lại ôm Băng vào lòng, đúng rồi, đúng là mùi hương này, hương hoa dạ yến thảo, đúng rồi là cái cảm giác này, cảm giác an toàn, và ấm áp. Nhưng sao thế này, Băng không nói gì, chỉ đứng yên mặc Phong muốn làm gì thì làm. Nếu là thường ngày khi Phong ôm Băng sẽ bị cho vài cước rồi, nhưng sao lại như vậy.
_Băng nhi nàng nói gì với ta đi, nàng sao vậy? Xin nàng đừng lạnh nhạt, thờ ơ với ta có được không? Ta biết nàng còn giận ta, nhưng đó chỉ là hiểu lầm, giữa ta và Ái phi không có gì hết.
_Hoàng thượng, tôi làm sao giám giận hay trách móc gì ngài. Ngài là vua một nước, trong cung có biết bao phi tần mỹ nữ, ngài muốn chọn ai thì chọn, đến với ai thì đến, không ai có thể ngăn cản ngài được, và cả tôi cũng vậy. Băng lạnh nhạt nói._Xin ngài sau này hãy lo cho triều chính nhiều hơn, lo cho xã tắc nhiều hơn và đừng lơ là vì dân chúng cần ngài, niềm tin của họ đặt hết vào ngài, ngài đừng vì tôi mà đánh mất niềm tin của họ dành cho ngài. Niềm tin đã mất thì khó có thể lấy lại lắm. Nói xong Băng rời đi để Phong đứng đó chôn chân tại chỗ.
NIỀM TIN ĐÃ MẤT THÌ KHÓ CÓ THỂ LẤY LẠI LẮM.
Từ bụi cây xa xa Đông Phương Hàn, cùng Thần Y Độc và Hân, Vũ , Tâm đang xem xét tình hình, thấy không ổn chạy lại ngay khi Băng rời đi.
_Sao rồi đệ đệ. Y Độc nói.
_Nàng nói NIỀM TIN ĐÃ MẤT THÌ KHÓ CÓ THỂ LẤY LẠI LẮM. Phong thẫn thờ như người mất hồn, vừa đi vừa nói. Cả đám người bắt đầu ngao ngán, nhưng bỗng.
_Á muội có cách rồi, niềm tin của tỷ nơi huynh đã mất vậy thì huynh nên đi tạo lại nó. Hân nói.
_Tạo lại niềm tin? Cả đám người đồng thanh.
_Đúng. Muội và những người ở đây sẽ giúp huynh, chỉ cần huynh làm theo là được.
_Cách nào?
_À lần này thì phải nhờ vào Ngọc Tâm muội nhiều rồi.
_Muội?
_Đúng. Vào đây, bắt đầu là như vậy nè...bla...bla.... Cả đám chụm đầu bàn tán ì xèo.
_Đó cứ như vậy mà tiến hành. Hân hô to vẻ đầy tự hào.
ĐIỀU KỲ DIỆU SẼ SẢY RA KHI BIẾT TIN TƯỞNG VÀO BẢN THÂN. NẾU CÓ CAN ĐẢM THÌ CHẮC CHẮN SẼ LÀM ĐƯỢC.
__________________Còn nữa___________________________
Xin lỗi các bạn, vì máy tính mình bị vướng phải một số trục trặc nên giờ mới có thể đăng chap mới. Cháp này hơi dài, mong rằng sẽ không làm các bạn thất vọng.
Top Truyện Hot Nhất
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp