Lầu đầu tiên bảo mẫu của Doãn gia dẫn Niếp Niếp đến, lúc đó Trần Hi đã tỉnh lại cùng Niếp Niếp nói chuyện phiếm, dù sao cũng là máu mủ của mình, cô có thể cảm nhận được lòng mình mềm mại đi. Quả nhiên đúng như Trần Hi dự liệu, thời gian qua Niếp Niếp cũng không vui vẻ, Niếp Niếp vốn là công chúa được mọi người cưng chiều, đột nhiên có một bé trai khác đến giành lấy tất cả tình thương của nó, con bé rất mất mác. Có lẽ Niếp Niếp còn quá bé, con bé không biết mất mác là gì, nhưng trong lúc vô thức nó cũng có những hành động biểu lộ ra ngoài. Trần Hi phát hiện Niếp Niếp rất thích cắn móng tay, trong ánh mắt của con bé cũng lộ ra sự cô đơn.
Vì thế, trong lòng Trần Hi rất chua xót, cô có thể cảm nhận được cảm giác của Niếp Niếp, mẹ hôn mê, ba bận rộn công việc, vốn là cháu nội đích tôn được yêu thương, bây giờ ngay cả người giúp việc trong nhà cũng thấy được con bé bị đối xử bên trọng bên khinh như thế nào.
Trần Hi làm như vô tình hỏi Niếp Niếp một câu, nếu như ba mẹ không ở cùng một chỗ, Niếp Niếp sẽ nguyện ý theo ai, có lẽ bây giờ thông tin cực kỳ phát triển, ngay như Niếp Niếp năm tuổi cũng hoặc nhiều hoặc ít biết được ly hôn là gì. Con bé hỏi Trần Hi, nếu hai người không ở cùng thì sau này nó có thể gặp ba nữa không. Khi biết được vẫn có thể gặp lại ba, nhưng là không thể ngày ngày gặp nhau như trước đây, Niếp Niếp cuối cùng cũng lựa chọn làm Trần Hi rất vui mừng, con bé đồng ý đi theo cô.
Điều này làm cho Trần Hi không tự chủ thở phào nhẹ nhõm, cô đã từng lựa chọn không cho sinh mệnh nhỏ này xuất hiện ở kiếp sống kia, bây giờ coi như mất đi đã tìm lại được rồi. Cuộc đời kia không có Niếp Niếp, cô đã từng vô số lần nhớ đến con bé, mỗi khi nhớ tới nó làm cho cô rất vui , nhưng niềm vui đó cô không thể chia sẽ cùng bất kỳ ai.
Đã có Niếp Niếp, Trần Hi càng quyết tâm ly hôn hơn, mặc dù thỉnh thoảng cô cũng nhớ đến một Doãn Triệt đã đối xử rất tốt với mình, nhưng cô biết Doãn Triệt đó và Doãn Triệt trước mắt này không phải là cùng một người. Cùng hình dáng đó nhưng trải qua những việc khác nhau, tình cảm cũng sẽ vì đó mà khác đi, Doãn Triệt bây giờ không phải là người cô yêu thương nữa, dù là thân phận hai người giống nhau, tướng mạo cũng chỉ là một.
Vì xác định rõ đâu là mộng đâu là thực, Trần Hi nhờ hộ lý tìm cho mình một chiếc máy vi tính, cô thử tìm những tài liệu tiếng Anh phức tạp, cô vui mừng phát hiện mình vẫn có thể xem hiểu, điều này chứng tỏ cô thật sự sống lại hai lần chứ không phải là mơ. Đây đối với Trần Hi mà nói là một việc vô cùng có lợi, điều này ít nhất cho cô biết cô còn có năng lực làm việc, sau khi ly hôn có thể tìm việc làm để nuôi sống mình và Niếp Niếp.
Nghĩ tới ly hôn, Trần Hi liền lại nghĩ tới một chuyện, lúc ấy trước khi cô cùng Doãn Triệt kết hôn, hình như có ký qua một hợp đồng hôn nhân. Có hợp đồng kia, cùng với luật hôn nhân hiện tại, đoán chừng cô sẽ không được Doãn Triệt chia bất kỳ tài sản nào.
Trần Hi rõ ràng tình cảnh của mình, mặc dù cô có năng lực làm việc đi nữa, nhưng trước đây là vì gả cho Doãn Triệt mà cô đã nghỉ học khi chưa tốt nghiệp, như vậy tìm công việc cũng khó khăn. Hơn nữa ở kiếp sống này, cô cũng không quen biết với Roger, như vậy nói cách khác, muốn ly hôn thì dầu tiên cô phải suy tính mình sẽ sinh sống như thế nào.
Sau khi có thể đi lại, Trần Hi bắt đầu lục lọi tìm các vật tùy thân của mình, cô phát hiện ví tiền vẫn ở đây, bên trong có thẻ căn cước cùng một số giấy tờ khác. Cô nhớ lại, trước đây kể từ khi Trương Nghiên chuyển vào Doãn gia, cô liền đem những giấy tờ tùy thân quan trọng mang theo bên người, lúc ấy có lẽ là xuất phát từ việc cẩn thận đề phòng, nhưng hành vi này thật đúng là tiện lợi cho cô bây giờ.
Cô tính toán tất cả tiền có trong thẻ tiết kiệm, ước chừng có hơn 100 vạn, số tiền này sau khi xuất viện, cũng có thể duy trì sinh hoạt hàng ngày của cô và Niếp Niếp.
Đã có tiền càng có thêm can đảm, Trầ Hi thở phào nhẹ nhõm, đã như vậy, sau khi xuất viện cô sẽ cùng Doãn Triệt tiếp tục bàn tính chuyện ly hôn.
@@@@
Khương Sâm vốn định sớm đi xem Trần Hi thế nào, nhưng anh lại phát hiện một chút manh mối, kể từ sau khi Trần Hi tỉnh lại, có vài người liền không an phận nữa. Anh vốn không thích xen vào chuyện của người khác, anh chỉ đồng ý với Roger chăm sóc con gái ông ta, chăm sóc trong lòng Khương Sâm có nghĩa là đảm bảo cô ấy còn sống.
Nhưng mà bây giờ Khương Sâm phát hiện, có vài người hình như không hy vọng Trần Hi có thể tiếp tục sống nữa, trong lúc cô hôn mê, bác sỹ từng dự đoán rằng cô có thể sẽ không tỉnh lại, khi đó ngược lại cô rất an toàn, bây giờ tỉnh lại, nguy cơ lại xuất hiện tứ phía.
Khương Sâm không thích kiểu kẻ địch trong tối ta ngoài sáng, bởi vì vị trí trong bóng tối này phải thuộc về anh. Anh lợi dụng thời gian mấy ngày này tìm hiểu rõ động tĩnh của những người đó, sau khi đã an bài xong tất cả, mới không chút hoang mang mà đến bệnh viện thăm Trần Hi.
Khương Sâm đẩy cửa phòng bệnh ra, cảnh tượng trong phòng bệnh làm cho anh rất ngạc nhiên.
Trên tay Trần Hi đang cầm một quyển sách, vừa đi vừa đọc. Khương Sâm ngây người, anh nhìn lướt qua bìa sách, là một quyển sách tiếng Anh. Trong trí nhớ của anh, Trần Hi không phải kiểu người ham đọc sách, ít nhất là anh chưa từng thấy Trần Hi đi học.
Anh rất có ấn tượng với Trần Hi, chính là cô rất thích đánh ghen, dù là vào thời điểm bụng mang dạ chữa cũng sẽ đi bắt gian, phải nói Trần Hi là điển hình của một oán phụ. Nhưng hôm nay, anh phát hiện cô đang đọc sách, lại còn đọc rất say sưa.
“Khụ khụ. . . . . .” Khương Sâm ho khan hai tiếng, nhắc nhở Trần Hi sự hiện hữu của mình.
“Khương. . . . . . Cậu nhỏ . . . . . Cậu tới rồi!” Trần Hi vốn định kêu cả tên họ Khương Sâm, nghĩ lại ở hoàn cảnh này lại không thích hợp. Cô liền theo cách xưng hô của kiếp này mà gọi anh là cậu.
“Nghe nói cô đã tỉnh, tôi đến xem thế nào, chỉ có một mình cô ở đây?” Khương Sâm đột nhiên có một cảm giác không được tự nhiên, bình thường Trần Hi đối với anh rất kiêng kỵ mà xa lánh, hôm nay ngoại trừ cách xưng hô vẫn như cũ, nhưng cảm giác giữa hai người giống như đã thay đổi, giống như,cô và anh rất thân quen vậy.
Không khí quỷ dị không rõ ràng như vậy, khiến Khương Sâm có cảm giác đã có chuyện gì đó thoát khỏi tầm tay của anh.
“Khi tôi xem sách không thích có người đứng bên cạnh nhìn chằm chằm như vậy, cảm giác đó rất quái dị.” Trần Hi nhìn Khương Sâm cười cười, sau đó cô đi tới giường bệnh ngồi xuống. “Cậu cũng ngồi xuống đi, đứng ớ cửa phòng bệnh như vậy cũng rất kỳ quái.”
Khương Sâm không nói gì, anh đi tới chiếc ghế bên cạnh giường bệnh ngồi xuống, anh quan sát Trần Hi, cảm thấy tinh thần của cô rất tốt, đúng là so với trước khi hôn mê khác nhau rất lớn, vẻ mặt cô tự tin thay cho lo âu, giống như tất cả đều đã nắm trong lòng bàn tay.
“Có thể xuất viện sớm rồi phải không, tôi nghe Doãn Triệt nói, sau khi xuất viện cô có dự định khác?” Lời nói Khương Sâm có chút ẩn ý, nhưng Trần Hi có thể hiểu anh muốn nói gì.
Vốn là ở đời này cô và Khương Sâm cũng không thân thiết gì, nhưng Khương Sâm cũng chưa hề làm chuyện gì tổn thương đến cô, hơn nửa ở kiếp sống kia anh lại rất tốt với cô, Trần Hi đối với Khương Sâm tự nhiên cũng có một cảm giác quen thân.
Mặc dù lúc này vấn đề Khương Sâm
hỏi là vì Doãn Triệt, nhưng Trần Hi cũng không cảm thấy chán ghét, vốn cũng chẳng có gì phải giấu diếm, cô không muốn lập lờ.
“Cậu chính là người rõ ràng nhất mối quan hệ năm năm nay của tôi và Doãn Triệt trải qua như thế nào, tôi mệt mỏi, không muốn cuộc sống như vậy nữa, tôi càm thấy ly hôn chính là lựa chọn tôt nhất.” Trần Hi nhìn Khương Sâm cười cười, nụ cười của cô rất tự tin, giống như đã trải qua suy nghĩ thật kỹ mới đưa ra quyết định đó.
“Cô có suy nghĩ qua trước mắt ở riêng thử một thời gian không, có lẽ mọi chuyện cũng không đến mức không thể vãn hồi.” Khương Sâm thử hỏi lại.
“Ở đây cũng không phải là nước ngoài chuyện ở riêng không phải thịnh hành, tôi cảm thấy nếu là nên ly hôn, thì không cần kéo dài. Năm năm nay thời gian Doãn Triệt ở bên cạnh tôi cũng không được mấy tháng, ngoại trừ trên danh nghĩa tôi vẫn là vợ của anh ta, thì chúng tôi cũng coi như đã ở riêng rồi.” Trần Hi nói đến đây, y tá mở cửa đi vào.
“Đến giờ vô nước biển rồi. . . . . .” Y tá cầm khay thuốc đi vào nói.
“Tiểu Na đâu?” Trần Hi nhìn người vừa tới, kể từ khi tỉnh lại cô cũng quen mặt với y tá hay hay thuốc cho mình, nhưng hôm nay là một gương mặt lạ hoắc.
“Cô ấy nghĩ, hôm nay tôi truyền nước cho cô.” Y tá tay chân rất nhanh nhẹn, động tác lấy thuốc cũng không kém chút nào, nhưng Trần Hi đột nhiên cảm thấy có chút không bình thường.
Trần Hi quan sát cô y tá mới này từ trên xuống dưới, đến khi cô ta chuẩn bị tiêm thuốc vào người thì cô thu cánh tay lại.
“Đi gọi bác sỹ của tôi đến đây, tô có chuyện muốn hỏi ông ta.” Trần Hi khẽ nhếch miệng cười, trong ánh mắt có chút giễu cợt.
“Để tôi truyền thuốc cho cô trước, sau đó sẽ đi gọi bác sỹ.” Giọng y tá tựa hồ có chút cấp bách.
“Ai sai cô tới đây, đây là thuốc gì?” Trần Hi giống như vô tình hỏi một câu, nhưng những lời này của cô lập tức làm y tá lộ ngay chân tướng, cô ta bỏ cây kiêm trong tay định xông ra cửa.
Khương Sâm có chút bất ngờ nhưng nhanh tay trong nháy mắt đã khống chế được y tá.
“Chuyện này có phải là do ghen tuông giữa phụ nữ không, nếu như tôi không phải là vợ của Doãn Triệt, có lẽ tình huống này cũng sẽ không xuất hiện.” Trần Hi nhìn Khương Sâm, nét mặt cô không có một chút kinh hoàng.
“Cô không sợ sao?” Khương Sâm dùng chút sức, cơ thể y tá mềm nhũn ra, anh ném cô ta ra ngoài cửa tựa như ném một bao quần áo.
“Sợ thì có ích lợi gì, chuyện gì tới rồi sẽ tới.” Trần Hi nhìn lướt ra ngoài cửa, đoán chừng là y tá giả này đã được Khương Sâm cho người mang đi. “Hôm nay chắc hẳn cậu cũng biết ít tin tức gì rồi, nếu không làm sao có thể trùng hợp như vậy?”
Lời nói của Trần Hi khiến chân mày Khương Sâm nhíu lại, ánh mắt anh chuyên chú nhìn Trần Hi, mặc dù anh từng cùng Doãn Triệt nhắc đến chuyện xuyên qua. Nhưng bình tĩnh lại xem xét, anh cũng không tin tưởng sẽ có chuyện như vậy tồn tại. Nhưng biểu hiện của Trần Hi thật giống là đã biến thành một người khác. “Tôi mơ thấy một giấc mơ rất kỳ quái. Cậu nói xem có khéo hay không, những người trong giấc mộng kia thế nhưng trong thực tế tôi cũng đã gặp qua.” Trần Hi nhìn về phía Khương Sâm, “Hơn nữa tôi không khỏi cảm thấy chính là cậu cũng biết chuyện gì đó, không biết cậu có thể nói cho tôi biết rốt cuộc là tại sao không?”
“Cô rốt cuộc là ai?” Khương Sâm đi thẳng đến chỗ của Trần Hi, anh nhìn thẳng vào mắt cô.
“Trần Hi. . . . . .” Trần Hi trả lời như đinh đóng cột, ánh mắt cô và Khương Sâm nhìn nhau, không hề né tránh.
Không khí bên trong phòng bệnh ngưng đọng lại, vô cùng an tĩnh có thể nghe thấy được cả tiếng hít thở của hai người, ánh mắt Trần Hi trong suốt, kiên định, không hề có dáng vẽ của người có chuyện phải che giấu trốn tránh.
“Tôi phải đi. . . . . .” Khương Sâm đột nhiên cảm thấy có chút hoảng hốt, chuyện hoàn toàn thoát khỏi tầm tay của anh, anh cần yên tĩnh một chút.
“Tôi ở đây đợi đáp án của cậu.” Lời nói của Trần Hi càng khiến Khương Sâm sửng sốt, bước chân anh dừng lại trong chốc lát, ngay sau đó tiếp tục bỏ đi.
Trần Hi nằm lại trên giường bệnh, lẳng lặng nhìn lên trần nhà, cô lại đi một nước cờ hiểm, thành bại mấu chốt chính là ở đây. Cô không thể lại đợi thêm năm năm. Ở kiếp này, cô thế đơn lực bạc, nếu không có sự ủng hộ của Khương Sâm, có lẽ cả đời này cô cũng chỉ có thể là một bà mẹ đơn thân, cùng Niếp Niếp sống chật vật qua ngày.
Cô không muốn như vậy, bây giờ Trần Hi không tìm được Roger, Roger tựa hồ cũng không nghĩ đến việc đi tìm cô. Ngoại trừ Khương Sâm là nơi cô có thể dựa vào, cô không còn nghĩ ra được ai khác.
Trần Hi thở phào nhẹ nhõm, lời đã nói ra miệng, cũng coi như chưa cắt đứt hết đường sống, bây giờ cô có thể làm duy nhất là chờ đáp án của Khương Sâm.
Trần Hi nghiêng đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, trọng sinh vốn đã là một kỳ tích, Trọng sinh hai lần chính là kỳ tích trong kỳ tích, đã như vậy, cô tin tưởng, ông trời hẳn là vẫn còn để ý đến mình, nên cho mình một con đường sống.
@@@@
“Ai sai cô đi làm việc này?” Khương Sâm trở lại căn phòng dưới hầm của quán bar, y tá giả mang về cũng đã tỉnh lại.
“Không có ai cả, tôi là người tình của Doãn Triệt, sau khi vợ anh ta tỉnh lại, thì không còn để ý gì đến tôi nữa, tôi chỉ muốn vợ anh ta tiếp tục hôn mê thôi.” Lý do cô y tá giả đưa ra khiến Khương Sâm cau mày, lấy cái lý do Doãn Triệt đào hoa như vậy, mặc dù hoang đường, nhưng trong mắt người không biết, nói không chừng có thể dễ dàng tin tưởng sẽ có chuyện như vậy xuất hiện.
“Cô cảm thấy dáng dấp tôi có đẹp không?” Khương Sâm nhìn y tá giả cười cười, nụ cười có thể làm người khác mất hồn.
“Rất đẹp.” Y tá giả gật đầu một cái.
“Trên đời này cái gì cũng có tính hai mặt, những thứ tuyệt đối nhất luôn gây sự chú ý của mọi người. Đã có đẹp nhất thì nhất định sẽ có xấu nhất, cô có biết đối với một người phụ nữ mà nói chuyện gì là khổ sở nhất không, đó chính là thời gian thì còn mà dung nhan lại già đi.” Khương Sâm phất phất tay, Tiểu Hắc thấy thế xoay người đi ra khỏi phòng.
“Anh muốn hủy đi khuôn mặt của tôi?” Giọng nói của cô ta có chút kinh hoàng.
“Tôi cũng không muốn làm chuyện như vậy, trước hết tôi cho cô xem một đoạn video.” Khương Sâm mở tivi, trên đó đang phát ra một đoạn video.
Khương Sâm đi đến bên cạnh cô ta, cùng nhau xem đoạn video, nội dung giống như là một đoạn phim khoa học, nhưng phối hợp với những lời Khương Sâm vừa nói cùng với không khí hiện tại, quả thật có tính đe dọa rất cao.
“Tôi có một loại thuốc, nghe nói sau khi tiêm vào, da mặt sẽ từ từ chảy xệ ra giống như những người già, cô có muốn thử một lần không, cái loại biến hóa đó mỗi ngày cô có thể nhìn thấy được, tin tưởng tôi đi quá trình này sẽ rất thú vị.” Khương Sâm kê vào tai cô ta, giọng nói vô cùng nhỏ nhẹ.
“Anh biến thái. . . . . .” Thanh âm cô ta rõ ràng là vô cùng sợ hãi.
“Vừa rồi không phải cô nói tôi rất đẹp sao, càng đặc biệt sẽ càng được mọi người chú ý.” Khương Sâm cũng không hề tức giận, ngược lại nụ cười trên mặt càng tươi hơn.
“Ông chủ, đồ đã lấy ra rồi.” Tiểu Hắc bưng một khay đi vào, phía trên là một bình thuốc và một cây kiêm tiêm.
“Tôi thật sự không biết gì cả, tôi chỉ làm theo nhiệm vụ được giao thôi.” Cuối cùng cô ta cũng không chịu được mà khai ra.
“Cô liên lạc với người đó như thế nào?”
“Email, hộp thư của tôi là xx. . . . . .”
Ngay sau đó Tiểu Hắc mở máy vi tính ra, theo địa chỉ hộp thư đó mở lên.
Khương Sâm đi tới liếc qua máy vi tính, chân mày anh cau lại, cầm điện thoại lên đi ra khỏi phòng.
Tìm ra số điện thoại của Jess, Khương Sâm liền gọi đi. “Không phải chúng ta đã nói qua rồi sao, cô ấy vô tội, cơn giận của cậu cũng đã phát tiết đủ rồi, lần này lại là vì cái gì?”
“Ban đầu là thù riêng, bây giờ là ủy thác.” Giọng nói Jess vang lên.
“Người nào?” ,
“Dù sao cũng là người cùng chỗ với anh, so với tôi anh phải rõ hơn, coi như tôi chưa nói gì.”
Khương Sâm cúp điện thoại, đi trở về phòng làm việc của mình ngồi xuống, vừa rồi chẳng qua chỉ là cần tìm Jess xác nhận lại một chút mà thôi. Xem ra là có vài người sốt ruột, anh vốn chỉ muốn đảm bảo Trần Hi có thể sống, thế nhưng chuyện lại khó hơn tưởng tượng rồi.
Anh ghét trong thế bị động, nếu nói binh đến tướng đỡ, nước đến đất cản, vậy thì không bằng ngay từ đầu nên bóp chết nguy cơ khi nó còn đang trong giai đoạn mầm mống đi.
“Tôi sẽ giúp cô, nhưng tôi sẽ cho người đi làm xét nghiệm DNA, để bảo đảm tôi không giúp lầm người.” Khương Sâm bấm số của Trần Hi nói.
“Không có vấn đề gì, tôi đồng ý phối hợp, cậu còn có chuyện gì muốn hỏi hay không.” Trần Hi thở phào nhẹ nhõm, chờ đợi đúng là một chuyện rất giày vò.
“Không cần thiết, tôi chỉ cần biết thân thể của cô đúng là Trần Hi là được rồi.” Khương Sâm nói xong liền cúp điện thoại.
Trần Hi nhìn chằm chằm điện thoại di động làm một cái mặt quỷ, cô ngược lại muốn xem Khương Sâm tỏ ra không hiếu kỳ có thể được bao lâu.
“Nhìn thấy chị không có gì tôi cũng yên tâm, Triệt Triệt gọi dì đi.” Thanh âm Trương Nghiên đột nhiên vang lên.
“Con không thèm gọi, bà ta là người xấu giành ba với con.” Đứa bé bên cạnh Trương Nghiên nói năng lỗ mãng.
“Sao cô vào mà không gõ cửa? Phải dạy dỗ con ở nhà trước khi dẫn nó đến đây chứ.” Trần Hi không đến ý đến đứa bé, chỉ là ngẩng đầu lên nhìn Trương Nghiên không mời mà tới, khẽ nhíu mày.
“Tôi. . . . . .” Trương Nghiên sửng sốt một chút, không nghĩ tới Trần Hi đầu tiên nhìn thấy cô không phải bị hoảng loạn, mà lại bình tĩnh khiển trách như vậy.
“Tôi nghe Doãn Triệt nói chị đã tỉnh, liền dẫn đứa bé đến thăm một chút, sợ chị còn ngủ không dám đánh thức.” Lý do của Trương Nghiên nghe qua rất hợp lý, Trần Hi nhìn cô ta dẫn theo đứa bé, cũng không muốn nói những lời không hay trước mặt con nít, cô định cầm sách lên tiếp tục đọc.
“Triệt nói với tôi, thân thể của chị vẫn chưa khỏe hẳn, nên muôn hai mẹ con chúng tôi dọn ra ngoài trong một thời gian ngắn, chờ chị khỏe lại, sẽ đón mẹ con tôi trở về. Nhưng là Triệt Triệt không muốn rời xa bà nội và ba, nên tôi muốn thương lượng với chị một chút, nếu có thể chỉ để tôi dọn đi, nhưng mà vẫn cho Triệt Triệt ở lại Doãn gia, chị cũng biết con nít là vô tội.” Lúc Trương Nghiên nói những lời này, ánh mắt cô ta không chớp nhìn Trần Hi chằm chằm.
Trần Hi đặt sách lên đùi, bất đắc dĩ nhìn lên trời một chút,
thật đúng là cây muốn lặng mà gió chẳng dừng. Lời nói này của Trương Nghiên rõ ràng cho thấy muốn chọc tức cô. “Không cần phiền phức như vậy, cô và Triệt Triệt cùng ở lại, tôi và Niếp Niếp sẽ dọn ra ngoài.”
“Làm sao có thể như vậy, chị như vậy trong lòng tôi sẽ rất lo lắng, dù sao chị mới là vợ của Doãn Triệt.” Trương Nghiên nói xong liền khóc.
Trần Hi cau mày, nhìn Trương Nghiên tự biên tự diễn, không biết nên nói cái gì, cô muốn nhìn xem cô ta có thể diễn đến đâu.
“Mọi người đang làm gì thế, sao lại khóc lóc ở đây?” Doãn Triệt đẩy cửa đi vào.
“Ba, người đó ăn hiếp mẹ, làm cho mẹ khóc.” Đứa bé chỉ vào Trần Hi tố cáo.
Trần Hi dở khóc dở cười, đây thật là họa từ trên trời rơi xuống.