Chó Hoang Và Xương - Hưu Đồ Thành

Chương 32: Xe ben còn cao cấp hơn anh ấy


Chương trước Chương tiếp

Trần Dị vừa nhổm người dậy, Miêu Tĩnh tức thì thức giấc. Nằm cuộn người trên sô pha suốt một đêm, hai người đều đau eo nhức lưng, tứ chi cứng ngắc.
Khi một người cảm thấy thể xác mình khoan khoái, thì có thể tạm thời hòa giải với thế giới này. Tiếng huýt sáo khẽ khàng truyền ra từ phòng tắm, vài phút đồng hồ sau, Trần Dị quẳng lên đầu cô chiếc khăn tắm nửa khô nửa ướt mình vừa dùng qua, giọng điệu lạnh nhạt đầy khiêu ngạo và bất cần đời: “Tắm đi.”
Hôm qua hai người châm chích nhau chết đi sống lại, rạng sáng nay lại thành thế này, xem tình hình kiểu gì cũng thấy quái gở.
Nói ra, hôm qua ai thua ai thắng?
Miêu Tĩnh chỉ mặc độc bộ nội y trên người, chiếc váy rơi bên cạnh sô pha dính những vết lốm đốm loang lổ, mặt đùi trong vẫn còn cảm giác râm ran, người ngợm quả thực không được dễ chịu cho lắm. Cô nhấc mí mắt, trao cho anh một cái nhìn sâu xa khó hiểu. Trần Dị quét lưỡi đẩy má trong, nở nụ cười hư hỏng.
Xe ben còn cao cấp hơn anh.
Anh lười biếng ngồi ở sô pha hút bù một điếu thuốc, bàn tay kẹp điếu thuốc lá gác hờ hững trên thành sô pha. Nhớ tới điều gì, mày anh bất giác nhíu lại, tận đến khi thấy Miêu Tĩnh bước khỏi phòng tắm, đi thẳng vào buồng anh, mở tủ chọn quần áo, sau cùng lôi đồ của anh ra.
Sao? Dọn buồng mình trống huơ trống hoác, giờ áo rách quần manh, còn phải mặc đỡ quần áo của anh ra ngoài à?
Miêu Tĩnh điềm nhiên mặc chiếc áo phông trắng của anh vào, xắn gọn ống tay áo dài thòng, chọn thêm một chiếc quần tây ống dài phết đất, túm cạp quần đi sang buồng cách vách tìm đồ. Cô dùng một dải lụa làm dây thắt lưng, nhét vạt áo vào trong cạp quần, ống quần rủ chấm mu bàn chân, xỏ giày cao gót, mặc áo khoác, diện mạo toát ra một vẻ xinh xắn và thanh tao.
Mẹ kiếp, Trần Dị không kìm nổi phải bật lên tiếng huýt sáo, hình ảnh vừa ngọt ngào, mềm mại lại vừa gọn gàng, mạnh mẽ quả đã làm mãn nhãn nhị giác. Người con gái xinh đẹp mặc quần áo của anh, mặc hay không mặc thì đều là gợi cảm nhất.
Cô bắt gặp ánh mắt anh đóng đinh vào người mình: “Đẹp không?”
Anh cười trơ trẽn: “Không mặc trông đẹp hơn.”
Miêu Tĩnh hất mái tóc dài, lấy thỏi son trong túi xách ra, son cho bờ môi một màu diễm lệ.
“Đưa em ra ngoài được không? Em đi tìm Sầm Diệp.”
“Cứ bình tĩnh. Già đầu thế rồi mà còn phải có người ăn sáng cùng à?” Anh uể oải đáp lời, rít nốt hơi thuốc cuối, “Anh ta bao tuổi?”
“Khoảng ba mươi, có điều anh ấy chăm sóc bản thân tốt lắm, không thuốc lá bia rượu, năng vận động tập thể dục nên trông như trạc tuổi anh.” Miêu Tĩnh thả son môi vào túi, “Anh ấy thích có người ngồi chung ăn bữa sáng, nhất là buffet sáng ở khách sạn.”
Trần Dị bĩu môi, tâm trạng phơi phới sáng nay nhoáng cái đã bị quét sạch, xụ mặt, khom lưng đứng dậy: “Tôi thì khác, tôi rất vui lòng nếu có người ở nhà làm đồ ăn sáng cho mình.”
Miêu Tĩnh khẽ cười: “Mời cô giúp việc đi.”
Nói chuyện không hợp nhau thì nửa câu cũng chê là nhiều, khuôn mặt người đàn ông phút chốc sa sầm hẳn. Hai người ra ngoài, Sầm Diệp còn có công việc tiếp sau đây, chiều nay anh ta sẽ rời khỏi Đằng Thành. Chuyến hành trình này không có sự góp mặt của thư ký, Miêu Tĩnh tới khách sạn gặp anh ta, quen tay quen chân giúp anh ta sắp xếp kế hoạch cho lộ trình tiếp theo.
Trần Dị chở Miêu Tĩnh đến khách sạn, dõi mắt nhìn cô cất bước duyên dáng đi vào trong, ống quần rộng rãi lay động theo gió như từng đợt sóng biển vô biên.

Sầm Diệp đợi người ở khu vực buffet, thấy kiểu ăn mặc của Miêu Tĩnh, anh ta nhướng cao mày, ánh mắt hiện nét nghiền ngẫm.
Nói sao thì ngày xưa hai người cũng từng có quan hệ thân mật, rất khó để không chú ý tới cách so sánh này, tuy nhiên người trưởng thành có lẽ ai ai cũng đã nghe đến câu danh ngôn về tình yêu chết tiệt sau đây: Con người ta sống trong đời có thể yêu rất nhiều lần, ấy thế nhưng luôn có một người sẽ mang lại được cho chúng ta nụ cười rạng rỡ nhất, trận khóc xé ruột gan nhất, và nỗi nhớ nhung da diết nhất.
“Hôm qua anh chỉ mới kiểm tra sơ một số tài liệu, trên mạng ít thông tin quá, cơ bản đều đã bị chỉnh sửa lại rồi.” Sầm Diệp hỏi cô, “Hộp đêm kia đóng cửa ngừng kinh doanh rồi chứ?”
“Bị dán giấy niêm phong từ lâu rồi, bỏ hoang suốt.”
Sầm Diệp cười nói: “Việc sử dụng thủ đoạn bất hợp pháp để điều tra thông tin của một người là trái pháp luật, nhưng điểm lạ nằm ở chỗ tròn hai năm trời không hề có bất cứ ghi chép xuất nhập cảnh nào, cũng chẳng có dấu vết hoạt động trong nước. Trừ phi cậu ta cố tình trốn tránh, hoặc có danh tính khác.”
Một người chỉ cần sống trong thành phố thì ít nhiều gì cũng sẽ có dấu vết về thông tin mạng, thông tin ngân hàng, ghi chú sử dụng phương tiện giao thông công cộng, vào khách sạn ở, ra vào bệnh viện, và còn các cuộc điều tra nơi cư trú. Miêu Tĩnh muốn có được một số hồ sơ liên quan đến sáu năm quá khứ của Trần Dị, nhưng có hai năm trong đó lại hoàn toàn trắng trơn. Cô nhờ Sầm Diệp hỗ trợ, đồng thời đăng một bản tin lên mạng. Đấy là vụ án của hộp đêm kia, Trương Thực nhận án chung thân, thêm cả mười mấy tên đồng lõa bị khép tội, tội danh là cố ý giết người, tụ tập xô xát, ép buộc kiểm soát giao dịch trái phép và cho vay nặng lãi, mức án từ chung thân đến vài năm. Nhưng rõ ràng là không xuất hiện tên của Trạch Phong Mậu và Trần Dị.
Đằng Thành là thành phố nhỏ, trên mạng chỉ lác đác vài thông tin ít ỏi. Cô có tìm được mấy bản tin thời sự, một tin khá quan trọng đó là mấy tháng sau khi cô rời Đằng Thành, ở hộp đêm đã nổ ra cuộc ẩu đả ác liệt. Lúc ấy có cảnh sát đặc nhiệm chạy tới hiện trường, một số thông tin của xí nghiệp bị thay đổi. Song cô không nắm quá rõ tình hình cụ thể, biết Sầm Diệp có nền tảng pháp luật, có biện pháp, quan hệ rộng với đủ kiểu người, nhờ anh ta giúp là thích hợp nhất.
Việc tìm kiếm sự giúp đỡ thông qua các mối quan hệ, vòng vèo tới lui cũng cần chút thời gian. Sầm Diệp có việc phải đi, bèn hẹn sẽ giữ liên lạc qua điện thoại. Miêu Tĩnh tiễn anh ta ra ga tàu cao tốc, và Trần Dị vẫn là người lái xe.
Xe chạy đến lối vào nhà ga, Sầm Diệp vỗ vỗ vai Miêu Tĩnh.
“Ở đây mấy tháng, định khi nào về?”
“Nhanh thôi.”
“Thứ em cần, cho anh ít thời gian.”
“Cảm ơn anh.”
Sầm Diệp liếc mắt qua Trần Dị đứng hút thuốc bên cạnh, cặp mắt đen chớp lóe, chạm nhẹ khóe môi vào má Miêu Tĩnh, dịu dàng xoa đầu cô.
“Anh chờ em về, khi đó sẽ mở tiệc tẩy trần cho em.”
Người Trần Dị hơi lung lay, tim thót một cái, tàn thuốc rơi thẳng xuống đất, bay tản mạn ở mũi giày, hóa vô hình cùng bụi đất.
Bầu không khí trên đường về thật gay go.
“Anh ta bảo cô về à?”
“Ừm.”
“Đã xếp sẵn chức gì cho cô rồi?”
Miêu Tĩnh cúi đầu trả lời tin nhắn điện thoại, giọng bình bình: “Chức mà tiền lương hơn tám ngàn, anh không cho nổi ấy.”
Trần Dị buông tiếng cười khẩy, siết chặt vô lăng.
“Được đấy, nếu về nghỉ phép thì về vui vẻ rồi cũng đi vui vẻ.”
Anh nghiến răng ken két: “Chẳng qua là, chỉ tiếc cho Lư Chính Tư, tên đầu đất vẫn chả hay biết gì, cậu ta có biết cô chơi đùa với nhiều người như này không?”
Xoay ba thằng đàn ông trong tay! Mẹ kiếp, giỏi giang lắm rồi!
Cái này gọi là gì ấy nhỉ, trò giỏi hơn thầy, tre già măng mọc?
Vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo có mặt. Lư Chính Tư đúng lúc gọi điện, hỏi xem hôm nay Miêu Tĩnh có về công ty không, hôm qua có một lô linh kiện được đưa tới, bên phía quản lý chất lượng làm theo quy trình, ký tên sau đó giao đến tay cậu ta. Cậu ta hỏi giấy nghiệm thu có cần đợi cô về rồi ký tên hay không, Miêu Tĩnh hỏi đôi câu, bảo cậu ta cứ việc xử lý. Cô cúp máy, sắc mặt hơi đông cứng, cũng rơi vào trầm tư. Trông thấy một khu mua sắm ven đường, đầu ngón tay thon nhỏ khẽ gõ màn hình điện thoại, quay đầu nói với Trần Dị: “Lát nữa em về công ty tăng ca, đi ăn cơm trưa trước nhé? Em cần mua ít đồ.”
Mua gì?
Đương nhiên là mua quần áo! Trả bộ quần áo đang mặc cho Trần Dị.
Người trả tiền là Trần Dị, địa điểm là cửa hàng đồ hiệu đắt đỏ nhất. Miêu Tĩnh lề mề hơn một tiếng đồng hồ, nghiêm túc chọn hai bộ váy. Hai bộ váy trước của cô đều hỏng hết vì anh, nín nhịn tới giờ nhất quyết phải đòi về. Trần Dị ngồi trên chiếc sô pha trước tấm gương soi toàn thân, người cúi thấp, chống hai cánh tay ở đầu gối, tay cầm tách hồng trà. Hơi nước nóng mịt mùng lượn lờ quanh mặt anh, con mắt đen như mực đăm đăm nhìn Miêu Tĩnh và cô nhân viên hướng dẫn đứng trước gương ướm đồ.
Nhớ lại cảnh cô mua quần áo của rất nhiều năm về trước, từ chợ rau đến tiệm nhỏ bên đường rồi đến trung tâm mua sắm, ánh mắt đẹp đẽ trước nay chỉ tập trung vào hàng đồ giảm giá kia.
Miêu Tĩnh bỗng ngoái đầu hỏi anh: “Ở đây cũng có đồ nam, anh muốn thử không?”
Mặt anh lạnh lùng, thân hình cao lớn như ngọn núi băng, thẳng thừng lắc đầu.
Số tiền trong hóa đơn thanh toán lên đến 3 vạn tệ, thực ra đã vượt quá mức tiêu dùng tiêu chuẩn của người bình thường. Lúc quẹt thẻ, Miêu Tĩnh trộm liếc người ký tên bên cạnh. Hai con chữ to ngoáy vội, Miêu Tĩnh thích kiểu con trai viết chữ đẹp, ví dụ như Sầm Diệp, nhưng nét chữ của Trần Dị cũng không hẳn xấu. Hàng mày kiếm của anh chẳng nhướng lấy một cái, sắc mặt không hề thay đổi, ném cây bút lên bàn thu ngân, xách chiếc hộp đóng gói lộng lẫy dứt khoát xoay người.
Nhân tiện Miêu Tĩnh ghé luôn vào quầy sản phẩm điện tử mua một đôi tai nghe giá cả phải chăng, tai nghe này cô mua cho Lư Chính Tư. Tới khi tính tiền, cô đưa mắt dò xét Trần Dị, chậm chạp ngập ngừng đưa tờ hóa đơn sang cho anh. Mặt Trần Dị thoáng chốc sầm sì, căng bạnh ra, đôi mắt âm u quét qua, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi, cầm hóa đơn bước đến bàn thu ngân, móc thẻ của mình ra một cách hung hăng.
Sau khi mua xong đồ với tâm trạng sảng khoái, không còn sớm nữa nên bữa cơm muốn giải quyết sao cũng được. Miêu Tĩnh tiện tay chỉ vào một tiệm Cha Chaan Teng nằm ở sảnh giữa của khu trung tâm, cô và Trần Dị mỗi người gọi một phần cơm trưa.
Tiếng nhạc vang vang trong trung tâm mua sắm, bên ngoài kẻ đến người đi. Hai người chẳng nói chẳng rằng, Trần Dị nhai đầy miệng đồ ăn, phong cách ăn uống của anh hiển nhiên là không theo trường phái nhai kỹ nuốt chậm phong độ lịch thiệp, mà có phần tự nhiên thoải mái. Miêu Tĩnh gạt hết những thứ đồ ăn mình ăn không hết sang đĩa của anh.
Dường như cảm nhận được ánh nhìn chăm chú ở đằng xa xa, Trần Dị nghiêng đầu, một người phụ nữ với dáng người quyến rũ đang nện guốc lộp cộp đi tới từ đầu bên kia khu trung tâm. Chẳng Đồ Lị thì là ai?
Miêu Tĩnh nhìn theo tầm mắt anh, nhìn thấy Đồ Lị, ánh mắt hai người dửng dưng và trầm lặng y hệt nhau.
Đồ Lị vừa đi vừa gọi điện thoại, có người bắt máy: “Cậu xem ảnh rồi chưa? Giờ còn không tin nữa thì cậu đúng là thằng ngốc, có muốn nghe Miêu Tĩnh nói mấy câu không?”
Bàn tay cùng bộ móng tay tinh xảo chìa đến trước mặt Miêu Tĩnh, màn hình sáng tên của Lư Chính Tư, còn nhấp nháy thời gian trò chuyện.
“Lư Chính Tư đấy.” Khuôn mặt Đồ Lị đầy kiêu kỳ, đứng chắn ngang đằng trước Miêu Tĩnh, hừ lạnh, “Có giỏi thì cô nói với cậu ta đi.”
“Đồ Lị!!” Trần Dị nhíu chặt mày, mặt lộ vẻ mất kiên nhẫn, giọng thô ráp khàn khàn, “Cô làm gì đấy?”
“Chả làm gì cả, cho mọi người biết sự thật thôi mà.” Đồ Lị gẩy gẩy tóc, “Khéo quá, suốt quãng đường đi theo sau hai người, chú tâm thế à, giờ mới thấy tôi?”
“Mẹ kiếp cô thích kiếm chuyện à?”
“Làm người thì đừng có thuyết giảng đạo đức, ít nhất cũng đừng sống giả tạo dối trá. Ngoài mặt vờ vịt nước sông không đụng nước giếng, lại còn trong sạch vô tội. Đào tim đào phổi xem người ta là bạn bè thật, ngờ đâu người ta lại muốn làm ba làm bốn, đời làm gì có cái lý đấy? Cục tức này tôi đếch nuốt nổi, qua đây chào hỏi cái thì làm sao?”
“Hào phóng quá, quần áo đắt tiền như này cũng nỡ mua à?” Đồ Lị nhìn túi mua sắm hàng hiệu bên cạnh, nhếch mép trào phúng, “Nhưng sao lại không nỡ mua loại đồ cao cấp cho tôi, không nỡ bỏ tiền này ra cho tôi nhỉ?”
Miêu Tĩnh lặng thinh nhìn chằm chằm hai người trước mắt mình, cũng thấy điện thoại trong tay Đồ Lị bị Lư Chính Tư thẳng tay cúp máy.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...