Chớ Gần Công Tử - Vu Tâm Yên

Chương 17: Tiểu đấu


Chương trước Chương tiếp

Editor: dzitconlonton
Cố Trăn luôn yêu thương biểu muội nhỏ của mình, vội vàng quay mặt lại, ôn nhu cười với Lục Vân San, hỏi: "Vân San, muội tới đây sớm sao?"
"Đúng vậy!" Lục Vân San cười hì hì nói, "Dù sao ở nhà cũng nhàn rỗi không có việc gì làm, muội liền gọi Khiên biểu ca dẫn muội tới đây sớm."
Nghe vậy, trong lòng Lăng Tuyết Quân nhảy dựng. Tuy rằng sáng sớm đã biết khi đến biệt viện Nam Sơn thì không thể tránh khỏi sẽ đụng phải Cố Khiên, thế nhưng, vừa nghe đến tên của hắn, trong lòng nàng vẫn sẽ nhớ tới đủ loại chuyện kiếp trước. Có lẽ kiếp trước lúc chết nghẹn khuất chết đi như vậy, trong lòng nàng có chút không cam lòng chăng?
Lúc này, Lục Vân San nhìn thấy Lăng Tuyết Quân, ngẩn người, sau đó dùng cằm chỉ Lăng Tuyết Quân, hỏi Cố Trăn: "Trăn tỷ tỷ, nàng ta là ai vậy? Sao trước đây muội chưa từng thấy?"
Cố Trăn vội vàng nói với nàng ta: "Vị này là Lăng Tuyết Quân cô nương, chính là muội muội của Lăng Ngọc Nhu." Sau đó quay mặt lại, cười nói với Lăng Tuyết Quân, "Tuyết Quân, đây là biểu muội của ta, Tứ cô nương nhà Lục đại học sĩ, Lục Vân San."
"Ồ!" Lục Vân San lạnh nhạt cười, nhìn chằm chằm Lăng Tuyết Quân nói, "Nàng ta là cô nương nông thôn từ Phong Dương đến à!"
Nghe được những lời này trong tai Lăng Tuyết Quân có vài phần quen thuộc. Kiếp trước, khi Lăng Ngọc Nhu lần đầu tiên xuất hiện trong giới quý nữ, Lục Vân San liền khinh thường nói như thế, "Thì ra nàng ta là cô nương nông thôn từ Phong Dương đến sao?"
Lăng Ngọc Nhu vốn đã tự ti, trải qua một phen chế nhạo như vậy, càng nói chuyện lắp bắp, cuối cùng trở thành trò cười của quý nữ.
Trong mắt Lục Vân San, mình cũng giống Lăng Ngọc Nhu kiếp trước, lớn lên ở vùng nông thôn như Phong Dương, sau đó ỷ vào quan hệ với □□ Quận chúa, đến kinh thành câu được con rùa vàng. Bất quá, Lăng Tuyết Quân kiếp này, cũng không phải Lăng Ngọc Nhu yếu đuối kiếp trước. Trong giới quý nữ lục đục, bái cao giẫm thấp, nàng ở kiếp trước đã sớm thưởng thức qua, cho nên, đối với tất cả những chuyện này, nàng không hề sợ hãi. Nàng ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Lục Vân San, nụ cười trên mặt vẫn chưa giảm nửa phần.
Lục Vân San hiển nhiên không ngờ nha đầu nông thôn này lại có lá gan lớn như vậy, bị mình chế nhạo mà không e lệ bất an, ngược lại vẫn sững sờ nhìn mình.
Nàng ta giật mình, khóe môi lập tức nhẹ nhàng nhếch lên, nói: "Quả nhiên là tiểu môn tiểu hộ đến, bộ dạng có đẹp hơn nữa, thoạt nhìn cũng là ngốc nghếch."
Nghe vậy, Lăng Tuyết Quân giật mình. Nàng thấy sự khinh thường từ trong mắt Lục Vân San, thấy được địch ý. Có lẽ một nữ tử xinh đẹp, nhìn thấy một nữ tử đẹp khác, sẽ không thân thiện như vậy. Bởi vì, trên con đường chọn con rể, các nàng đều là đối thủ tiềm năng. Nàng đột nhiên nghĩ đến, kiếp trước của mình, lúc mới gặp Ngô Linh, có phải cũng dùng ánh mắt tràn ngập địch ý mà không thân thiện nhìn nàng ta như vậy hay không?
Cố Trăn nghe được lời của Lục Vân San, vội vàng trừng mắt nhìn nàng ta một cái, cất giọng nói: "Vân San, không thể vô lễ với Lăng cô nương như thế!"
Lăng Tuyết Quân thấy Cố Trăn vì mình nói chuyện, cũng không ngoài ý muốn. Tuy rằng mình không quan trọng, dù sao cũng là người của Quận chúa phủ. Mà □□ Quận chúa hiện giờ ở trong mắt Lý Hoảng và Cố Trăn, lại là người rất quan trọng. Chắc là Cố Trăn sợ mình sau khi hồi phủ cáo trạng trước mặt □□ Quận chúa, lúc này mới làm ra phong thái trách cứ biểu muội.
Lăng Tuyết Quân vẫn không có hảo cảm gì với Lục Vân San, vốn không muốn để ý tới nàng ta, không nghĩ tới Lục Vân San nói chuyện với nàng một chút cũng không khách khí. Nghĩ đến kiếp trước Lục Vân San xa lánh mình, tác hợp Cố Khiên với Ngô Linh, trong lòng nàng tức giận mà càng không chỗ để đánh.
Ngươi không nói là ta ngu ngốc sao? Vậy thì ta sẽ ngu ngốc cho ngươi xem. Vì thế, nàng mở to hai mắt, giả bộ không biết gì, nói với Lục Vân San: "Lục cô nương, ngươi nói ta là từ tiểu môn đi ra? Nhưng hôm nay ta là từ phủ Quận chúa đi ra, đại môn phủ Quận chúa cũng coi như nhỏ sao? Ta cảm thấy khá là lớn đó! Còn lớn hơn phủ đệ đại môn của chúng ta ở Phong Dương. Ta đã gặp cửa lớn hơn phủ Quận chúa, cũng chỉ có hoàng cung. Lục cô nương nói cửa của phủ Quận chúa nhỏ, đó không phải là cửa lớn nhà Lục học sĩ sao? Vậy ngày khác Lục cô nương có thể dẫn ta đến phủ để mở tầm mắt được không?"
Nghe Lăng Tuyết Quân nói, Lục Vân San thoáng cái liền giật mình. Phải biết rằng, □□ phủ Quận chúa, chính là Ninh vương phủ, đường đường thân vương phủ đệ nhất, ai dám nói môn hộ đó nhỏ? Không nghĩ tới mình tùy ý nói một câu nói nhạo báng, lại bị dã nha đầu nông thôn này bắt sai chỗ, khiến cho nàng ta trả lời phải cũng không đúng, trả lời không phải cũng không đúng. Hết lần này tới lần khác Lăng Tuyết Quân còn nghiêng đầu, chớp chớp mắt, không nhúc nhích nhìn mình, rõ ràng chính là muốn xem chuyện cười của mình, lại càng đáng ghét.
Cố Trăn cũng không ngờ Lăng Tuyết Quân lại xếp Lục Vân San vào cùng một đội như vậy, cười thầm trong lòng. Xem ra Lăng gia Tam tiểu thư này, thoạt nhìn nhã nhặn thanh tú, nhưng cũng không phải là người chịu thiệt.
Đúng lúc này, một nam thanh niên cười vang lên: "Vân San, muội cũng có lúc kinh ngạc à?"
Nghe được thanh âm này, tim Lăng Tuyết Quân run lên.
Là Cố Khiên.
Nghe ý của hắn, hẳn là hắn tới đây được một lúc rồi chứ? Lúc nãy trốn ở bên cạnh không nói lời nào, là muốn xem chuyện cười của mình? Bây giờ thấy tình thế không ổn, nhanh chóng đi ra giải vây cho tiểu biểu muội à?
Vừa nghe thấy thanh âm của Cố Khiên, Lục Vân San cắn cắn môi, quay đầu dậm chân với hắn, vẻ mặt ủy khuất nói: "Khiên biểu ca, huynh cũng khi dễ muội!"
"Muội điêu ngoa như vậy, ai dám khi dễ muội?" Cố Khiên đi lên trước, trấn an cười cười, nhẹ giọng nói, "Về sau cũng đừng nói lung tung." Dứt lời, hắn lại đi tới trước mặt Lăng Tuyết Quân, chắp tay lễ, "Tam tiểu thư, Vân San tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, nếu có chỗ đắc tội, thỉnh Tam tiểu thư đừng để trong lòng."
Tuổi còn nhỏ? Nghe nói như vậy, Lăng Tuyết Quân cười lạnh trong lòng. Lục Vân San nhỏ hơn mình nửa tuổi, còn có một tháng cũng nên cập kê, cái này cũng gọi là nhỏ sao?
Bất quá, tâm tình trong lòng nàng vẫn chưa biểu lộ ra ngoài mặt, ngược lại dùng đôi mắt to ngập nước của mình, nhìn Cố Khiên, nói: "Sao lại Lục cô nương đắc tội ta? Nàng takhông nói bất cứ điều gì về ta, không phải là nàng ta nói cửa của phủ Quận chúa nhỏ sao! Cái này đâu gọi là đắc tội với ta chứ?"
Nhìn vẻ mặt của Lăng Tuyết Quân giả ngây giả ngốc, trong lòng Cố Khiên không khỏi buồn cười, nhưng khó nói rõ, liền mở đề tài nói: "Đúng rồi, hôm đó ăn bánh của Tam cô nương làm, còn chưa kịp cảm tạ, hôm nay gặp Tam tiểu thư, vừa lúc biểu đạt cảm tạ. "
"Cố công tử không cần cảm tạ ta." Nhìn mặt Lục Vân San đỏ lên, rồi lại trắng bệch, Lăng Tuyết Quân cũng không muốn dây dưa nhiều, liền ha hả cười nói, "Ngày đó Tuyết Quân lên tiếng mạo phạm Cố công tử, không phải điểm tâm dùng để bồi tội Cố công tử sao?"
"Tam tiểu thư nào có mạo phạm? Chính A Khâm đã làm chuyện bé xé ra to." Cố Khiên cười tủm tỉm nói.
Lăng Tuyết Quân lạnh lùng cười cười, nhưng không nói gì. Chương mới nhất tại ~ t𝘳𝒖mt𝘳𝒖 уen.𝓥n ~
Cố Khiên nhìn nàng không muốn để ý tới mình nữa, vẻ mặt hơi có chút lo lắng.
Lúc này, Cố Trăn thấy có chút lạnh lùng, vội vàng tiến lên kéo tay Lăng Tuyết Quân, cười nói: "Tuyết Quân, sắc trời này không còn sớm, chúng ta mau đi phía sau núi ngắm hoa đi, chậm thì nhìn không rõ!"
"Vâng, Vương phi." Lăng Tuyết Quân quay mặt nhìn Cố Trăn, mỉm cười, theo nàng ta đi vào trong đại môn nội.
Cố Khiên thấy thế, dắt Lục Vân San đi theo phía sau hai người.
Thấy Lăng Tuyết Quân và Cố Trăn đi phía trước, Lục Vân San kéo cánh tay Cố Khiên, nhỏ giọng hỏi: "Khiên biểu ca, trước kia huynh đã gặp Lăng Tuyết Quân này sao?"
Cố Khiên gật gật đầu, nói: "Lần trước ta đi □□ Quận chúa phủ tìm Lăng Khâm, từng có duyên gặp mặt Tam tiểu thư một lần."
Lục Vân San bĩu môi, nói: "Khiên biểu ca, sau này huynh có thể đừng để ý Lăng Tuyết Quân này không? Muội không thích nàng ta!"
"Vì sao?" Cố Khiên kinh ngạc.
"Dù sao ta cũng không thích nàng ta." Nghĩ đến lúc nãy bị Lăng Tuyết Quân trêu chọc như vậy, trong lòng Lục Vân San lại tức giận, "Từ tướng mạo đến thanh âm của nàng ta, còn có tư thế đi đường của nàng ta, muội cũng không thích."
"Bộ dạng của Lăng Tam tiểu thư rất đẹp mà, thanh âm lại dịu dàng, tư thế đi đường cũng đoan trang, vì sao muội lại không thích?" Cố Khiên hỏi.
"Khiên biểu ca!" Lục Vân San làm nũng nói, "Vì cái gì mà muội nhìn chỗ nàng không tốt, trong khi huynh hết lần này tới lần khác nói nàng tốt? Không phải huynh coi trọng nàng ta chứ?"
Cố Khiên vừa nghe lời này, hơi sửng sốt, lập tức trầm mặt xuống, nói: "Vân San, sao muội lại nói lung tung! Muội nói như thế, nếu bị người có tâm nghe được, hủy đi thanh danh của Tam tiểu thư thì sẽ không tốt."
Nhìn sắc mặt Cố Khiên không tốt, Lục Vân San có chút ngoài ý muốn. Nàng ta không nghĩ tới Khiên biểu ca ngày thường ngoan ngoãn phục tùng mình, mà lại vì một người ngoài mà trách cứ mình, trong lòng chợt cảm thấy buồn bực. Thế nhưng, thấy Cố Khiên tức giận, nàng ta không dám cứng đối cứng, chỉ đành lẩm bẩm nói: "Không nói thì không nói." Dứt lời cũng không nói lời nào.
Vì thế, hai huynh muội liền trầm mặc đi về phía trước, ngược lại Cố Trăn và Lăng Tuyết Quân, hình như nói chuyện rất vui vẻ. Không biết Cố Trăn nói gì với Lăng Tuyết Quân, chọc cho nàng cười khanh khách ra tiếng.
Lục Vân San nhìn trộm Cố Khiên, nhìn hai mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm Lăng Tuyết Quân, cũng không dời đi dù chỉ một giây. Thấy tình hình này, Lục Vân San liền cảm thấy tiếng cười của Lăng Tuyết Quân càng thêm chói mắt, trong lòng càng thêm chán ghét Lăng Tuyết Quân.
Biệt viện của Lý Hoảng được xây dựa vào núi, ra khỏi cửa sau, chính là Nam Sơn đầy hoa đào, một dòng suối nhỏ từ dưới chân núi quanh uốn lượn vòng quanh, cảnh sắc càng thêm dễ chịu.
Hội hoa đào, tất nhiên là đến ngắm hoa đào. Cho nên, Lý Hoảng từ lâu đã kêu người dựng một vài ngôi nhà tranh bằng cỏ trong rừng hoa đào trên núi, để các công tử quý nữ vui vẻ.
Lăng Tuyết Quân đi theo Cố Trăn xuyên qua biệt viện của Tề vương, đi ra từ cửa sau. Vừa đẩy cửa ra, màu hồng choáng ngợp đã đập vào trong mắt nàng. Tuy rằng kiếp trước nàng từng chứng kiến cảnh hoa đào ở Nam Sơn này, nhưng kiếp này là lần đầu tiên nhìn thấy hoa đào khắp núi, nàng vẫn cảm thấy rung động không thôi.
Cố Trăn cũng thán phục nói: "A! Năm nay hoa đào ở Nam Sơn nở rất tốt, còn tươi tốt hơn những năm trước rất nhiều."
Lăng Tuyết Quân cười nói: "Đúng vậy, đây là lần đầu tiên Tuyết Quân nhìn thấy hoa đào hoành tráng như vậy."
"Lần sau có hội hoa đào, ngươi lại tới nha!" Cố Trăn cười nói.
Lăng Tuyết Quân dừng một chút, cười nói: "Đa tạ vương phi đã có lòng tốt."
"Đúng rồi, Vương gia và đại ca, Tứ ca ngươi đều đến rồi, chúng ta mau đi qua đi." Dứt lời, Cố Trăn liền đi về phía trước.
Lăng Tuyết Quân giương mắt nhìn, chỉ thấy không chỉ có rất nhiều người ngồi trong nhà tranh, trong rừng đào hoa cũng có bóng người lướt qua. Đôi mắt của nàng nhìn xung quanh, và cuối cùng, nàng thấy một bóng dáng quen thuộc trong nhà tranh bên trái.
La Lâm.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...