Cho Em Mượn Bờ Vai Anh Lần Nữa II
Chương 11: Nụ hôn
- Anh nhìn gì mà đắm đuối thế hả? – Bé trợn mắt lên nhìn mình
- Á. Nhìn gái – Mình nói đùa Bé tý
- Lại còn còn nhìn gái nữa à – Bé giọng đầy tức giận. Nhéo mạnh hơn nữa
- Đâu anh đùa mà. Tha cho anh. Đau quá – Mình đau quá trời đất luôn
- Muốn tha à. Được rồi nói Bé nghe con đó là đứa nào? Có quan hệ gì? Nhanh – Bé nói xong rồi cũng thả mình ra
- Ui da. Đau quá. Có gì đâu mà – Mình xoa vết nhéo của Bé nói
Mình kể cho Bé về hiền. Hiền là sinh viên năm nhất khoa điều dưỡng. Ngoại hình cũng xinh xắn, đáng yêu, tính cách hòa đồng. Quê ngay tại đây luôn, gia đình làm nông. Quen khi tham gia thanh niên tình nguyện của trường. Hay quan tâm mình lắm. Học rất giỏi lại còn là bí thư liên khoa. Không hiểu sao lại ngưỡng mộ mình. Gọi mình là anh. Hồi đầu mình còn ngại, về sau quen dần nên cũng gọi như thế
- Á. Sao nữa. Anh khai hết rồi mà – Mình cầm lấy tay Bé đang tiếp tục nhéo mình
- Xinh xắn à. Quan tâm à. Nói Bé nghe thử xem – Bé nhéo mạnh hơn
- Không. Sao bằng Bé của anh được. Ui da
- Nói xem. Hồi trước anh có thích nó không? – Bé tra khảo rất dã man. Lần đâu tiên mình thấy Bé như thế. Chắc tại chưa bao giờ nhìn thấy Hiền
- Không. Thích nó anh còn chỗ nào yêu Bé
- Vậy là còn chỗ là yêu đúng không? - Bé nhéo bằng cả hai tay luôn
- Á. Không. Còn chỗ cũng phải để Bé vào chứ
- Anh được lắm – Bé cuối cùng cũng bỏ ra
- Ui da – Mình xoa chỗ bị nhéo. Chắc thâm quá
- Anh mà cho con Bé đó vào thì liệu hồn với Bé
- Hơ hơ – Minh ngạc nhiên. Con gái ghen dữ vậy sao. Lần đầu tiên thấy Bé như vậy
- Sao. Cãi hả - Bé quát mình
- Nhưng mà công việc mà – Mình giải thích
- Công việc gì? Không được để anh thoát cầm kiểm soát được
- Anh chỉ có mình Bé thôi – Mình nói cầm má Bé lắc lắc
- Đau. Bỏ ra. Không phải nịnh – Bé gạt tay một cánh phũ phàng
- Thôi mà.
Mình ôm Bé vào lòng để Bé hiểu rằng trong lòng mình chỉ có Bé. nơi sân cỏ giờ chỉ có hai người đang cùng nhịp đập trái tim yêu thương. Mình và Bé. bên nhau đã bao nhiêu tháng rồi. Tình cảm là thế. Đơn giản thôi. Yêu không cần quá sâu nhưng hãy bền lâu. Mình nhìn Bé. một người quen thuộc. Một con người với mình là tất cả. Bao nhiêu yêu thương mình đã gửi gắm vào Bé. dù là ai đi nữa cũng vậy mình chỉ cần Bé thôi. Mình cúi xuống định hôn lên bờ môi đang khép hờ của Bé, Bé cũng nhắm mắt lại thì
- Anh hai – Tuno và Rip chạy đến
- Hai đứa à. Sao vậy? – Bực cả mình. Lại bị cản trở
- Tụi em thấy anh lâu ra quá nên vào – Tubo nói
- Hai đứa về chuẩn bị ngày mai ra mắt trước đi. Mai bắt đầu cuộc họp rồi đấy
- Dạ vậy tụi em đi nha anh
- Đi đi – Rip nói
- Anh hai bực mình chuyện gì vậy? – Tubo hỏi
- Không có gì. Hai đứa về chuẩn bị đi
- Vâng
Rồi thì bọn nó cũng đi. Bực quá. Những lúc cảm xúc dào dạt thì toàn bị cản trở. Vần chưa lần nào thành công. Hix
“Chụt”
Mình ngỡ ngàng. Là Bé. một nụ hôn ngọt ngào nhất. Bờ môi của Bé đang thật ngọt ngào. Bé ôm trọn lấy mình. Ý của Bé là mình chỉ được là của Bé. mình ôm lấy Bé ngất ngây trong nụ hôn say đắm đó. Tất cả trôi qua như vậy đấy. Tình yêu ngọt ngào nhất của mình.Vào lúc ấy. Nơi cửa sổ tầng ba ký túc xá. Vẫn có một ánh mắt nhìn thấy cảnh tượng đó. Ngọt nước mắt lăn nhẹ trên má. Đôi môi mấp máy. Tiếng nấc nghẹn ngào. Có dường như người đó đã đánh mất đi điều gì đó
Mình và Bé buông nhau ra. Bé vẫn thế. Thẹn thùng không nói lên một lời. Dù đã bên nhau bao lâu nay nhưng vẫn vậy vẫn ngại ngùng khi bên mình. Cả hai không nói một lời. Nắm lấy tay Bé tiếp tục bước đi. Trên con đường yên lạng nhưng con người đang hạnh phúc khi có được thứ mình yêu thương. Nhưng ở một nơi khác một con người đang âm thầm khóc trong đâu khổ. Đó là.
.
.
.
.
.