Chinh Phục Vợ Yêu
Chương 137: Cuồng vọng hô mưa gọi gió
"Đốc sát Mộ có gì chỉ giáo?"
Mộ Thiên Thanh cứng người trước cách xưng hô xa lạ này của Lãnh Tĩnh Hàn, qua một lúc lâu mới cắn chặt răng nói: "Dạ Ưng đã làm ra nhiều chuyện xấu như vậy, vậy mà anh còn uy hiếp chính quyền thành phố A phải thả họ ra sao?"
Hai tay của Lãnh Tĩnh Hàn đút trong túi quần, đôi mắt đen láy như mực chăm chú nhìn Mộ Thiên Thanh, anh nhìn cô, không biết vì sao lại không thể nhìn vào bờ môi ấy, hỏi ngược lại cô: "Uy hiếp thì sao?"
Mộ Thiên Thanh nhất thời không biết phải phản ứng trước thái độ liều lĩnh không có khuôn phép này của Lãnh Tĩnh Hàn: "Anh... Anh không nên quá phận như vậy!"
"Quá phận sao?" Đôi môi mỏng của Lãnh Tĩnh Hàn khẽ nhếch lên thành một độ cong, "Dường như Đốc sát Mộ đã quên rồi... Tôi, cũng là người của Dạ Ưng, việc cứu bọn họ ra chẳng qua cũng chỉ là bổn phận mà thôi."
Mộ Thiên Thanh bỗng nhiên nắm chặt nắm tay, cô chưa từng nhìn thấy bộ dạng ngông nghênh không ai bì nổi này của Lãnh Tĩnh Hàn, giống như vị Đế Vương duy ngã độc tôn trên vùng trời này, không có bất kỳ người nào tồn tại có thể ngăn cản được hành động của anh.
"Nếu có chứng cớ, nhất định chính tay tôi sẽ bắt anh!" Mộ Thiên Thanh cảm thấy khó thở, cô dùng sự tức giận để che giấu sự bi thương trong lòng, cô sợ dáng vẻ này của Lãnh Tĩnh Hàn, giờ đây anh giống như một con sư tử, trong mắt đều là sự hung tàn trước con mồi của mình, điều đó khiến cô không có cách nào cảm giác được tình cảm ngày xưa nữa, có... thì cũng chỉ còn là sự căm hận đến mức hủy thiên diệt địa.
Lãnh Tĩnh Hàn cười lạnh, chẳng qua nụ cười này lại không đạt tới đáy mắt. Anh chậm rãi nâng tay lên vẫy loạn trước mặt Mộ Thiên Thanh, ngông nghênh lạnh lùng nói: "Thấy không... Đây là tay của tôi, chỉ cần tôi muốn thì tất cả đều có thể bị khống chế trong lòng bàn tay tôi!"
Mộ Thiên Thanh hoàn toàn không biết phải đáp trả như thế nào, cái khí thế "lật tay úp mây làm mưa" này đã được Lãnh Tĩnh Hàn biểu lộ ra vô cùng khí phách trong tình huống này. Giờ đây, Lãnh Tĩnh Hàn không lạnh lùng giống như xưa nữa, toàn thân của anh đều tản ra sự gian manh ngang ngược. Anh nhếch môi, đột nhiên khẽ vươn tay ra, kéo Mộ Thiên Thanh vào trong thang máy, xoay một vòng, giam cầm Mộ Thiên Thanh với vách tường thang máy.
Sắc mặt của Mộ Thiên Thanh biến thành kinh hãi, hô lớn theo bản năng: "Anh muốn làm gì?"
"Muốn làm gì sao?" Lãnh Tĩnh Hàn khẽ thì thầm, cánh cửa thang máy sau lưng đóng lại vang lên tiếng bíp, anh cụp mi mắt xuống giống như đang suy nghĩ câu hỏi mà Mộ Thiên Thanh vừa đặt ra cho anh, trong đôi mắt đen láy thâm trầm đều là sự bi thương, tràn ngập bi thương cùng với rối rắm. Lãnh Tĩnh Hàn chậm rãi ngước mắt lên, dùng đôi mắt đen như mực kia nhìn Mộ Thiên Thanh, một bên là chuyện tình yêu xưa cũ của một cô gái, một bên là người phụ nữ mà bản thân muốn bảo vệ, thế nhưng hiện giờ anh và cô lại bị ngăn cách bởi một bức tường, "Thiên Thanh, em có biết đối với tôi mà nói Hình Thiên là sự tồn tại như thế nào không?"
Trục bánh xe của câu chuyện dần biến tốc, Lãnh Tĩnh Hàn giơ tay lên, ngón tay thon dài khẽ lướt qua gò má của Mộ Thiên Thanh, làn da thô ráp cọ qua da thịt khiến Mộ Thiên Thanh run rẩy.
"Cậu ấy không phải thư ký của tôi, cũng không phải người hầu, cậu ấy là anh em của tôi, em có hiểu không?" Lãnh Tĩnh Hàn nhắm hai mắt lại, sâu trong đôi đồng tử đen láy không đánh tan được sự cô tịch cùng với ưu thương, "Thiên Thanh, em có từng nghĩ tại sao tôi yêu em, nhưng hoàn toàn lại không muốn ở cùng em hay không?"
Toàn thân Mộ Thiên Thanh phát run, cô hơi ngửa đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú như điêu khắc mà lạnh lẽo của Lãnh Tĩnh Hàn, trên khuôn mặt bình tĩnh giống như thể không có bất cứ cảm xúc nào, nhưng trong đôi mắt đen như diệu thạch kia lại giống như có một cơn lốc xoáy đen đang muốn chiếm đoạt tất cả những thứ xung quanh nó không sót thứ gì.
"Đơn giản là vì... chúng ta mãi mãi là người của hai thế giới khác nhau..." Giọng nói trầm lắng mà tràn ngập từ tính vang lên, "Em là quan, tôi là kẻ trộm... Cuộc sống của em phải ở dưới ánh mặt trời mới có thể tồn tại, còn tôi, chỉ có thể tồn tại được trong bóng tối mà thôi..."
Giọng nói của Lãnh Tĩnh Hàn lộ ra một chút ưu thương đặt trong lòng của Mộ Thiên Thanh. Đôi môi của cô mím chặt, chẳng mảy may nhúc nhích, để Lãnh Tĩnh Hàn tùy ý lướt ngón tay trên da thịt cô, cuối cùng vuốt ve bờ môi của cô. Ánh mắt của cô chớp động nhìn gương mặt của Lãnh Tĩnh Hàn đang gần trong gang tấc, trong lòng dồn nén khó diễn tả thành lời.
"Tôi không phải là mặt trời nhỏ của em, tôi chỉ là một đám mây đen trầm đục mà thôi," ánh mắt của Lãnh Tĩnh Hàn ngày càng thâm sâu, "Những đóa hoa hướng dương đứng bên cạnh tôi chỉ có thể héo rũ đi... Em biết không? Vì em, tôi nguyện từ bỏ bóng tối xung quanh mình, tôi muốn sống dưới ánh nắng mặt trời ấm áp, chỉ vì có thể bảo vệ em. Nhưng tất cả những điều này cũng do A Thiên thúc đẩy!"
Đồng tử của Mộ Thiên Thanh mở lớn, cô không phải người ngốc, đương nhiên hiểu được ý của Lãnh Tĩnh Hàn là gì. Trong nội tâm của cô hốt hoảng tột độ, cô không biết phải đối mặt như thế nào, mấy ngày nay cô không ngủ được giấc yên lành nào, vừa nhắm mắt lại liền nhìn thấy khuôn mặt tri thức của Hình Thiên, và cả ánh mắt lên án của Tiểu Nhiên khi đó nữa.
"Bất kể anh như thế nào thì mấy người vẫn làm những chuyện phi pháp!" Mộ Thiên Thanh cảm thấy khó thở, vậy nên cô dùng lí do này để che giấu đi nội tâm sợ hãi cùng với nỗi đau thương dần lan tỏa kia!
Bàn tay của Lãnh Tĩnh Hàn đang vuốt ve khuôn mặt Mộ Thiên Thanh bỗng dừng lại, đôi môi mỏng dường như khẽ cong lên. Ánh mắt của anh nhìn Mộ Thiên Thanh càng tĩnh mịch hơn: "Trái pháp luật sao?!" Một tiếng cười lạnh nhạo báng vang lên, lạnh lùng nói, "Trên thế giới này, chỉ cần tôi muốn, pháp luật cũng nằm trong tay tôi!"
"Lãnh Tĩnh Hàn, anh đừng quá cuồng vọng!" Mộ Thiên Thanh bị Lãnh Tĩnh Hàn bức đến bước đường cùng, cô cực kì sợ hãi cái ngông cuồng này của Lãnh Tĩnh Hàn