Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu

Chương 18: Hội đèn lồng gặp mặt


Chương trước Chương tiếp

"Thiếu gia, Ngài đợi A Bảo với ."

Một thiếu niên chừng mười sáu, mười bảy tuổi, mặc quần áo màu lam. Khuôn mặt tròn bụ bẫm, làn da ngăm đen, đôi mắt đen hàm hậu, chạy đuổi theo một vị công tử ở phía trước.

"Ngu ngốc, ngươi sao không chạy nhanh lên một chút a." Nam tử phía trước chừng hai mươi tuổi, tóc đen bó cao, cài một cây ngọc trâm, trên người mặc một bộ Nguyệt Nha trường bào. Thắt lưng tương khảm một viên bảo thạch màu cam, chân đi một đôi giày thêu sắc vàng. Mày kiếm, mắt sáng, mũi cao thẳng, môi nhếch cười. Tay phe phẩy ngọc phiến, dáng vẻ phong lưu tiêu sái.

"Thiếu gia, Ngài thực sự muốn đi Duyệt Hương Các sao?" A Bảo chạy đến bên nam tử, khuôn mặt tròn tròn mang vẻ khổ não, nhìn giống như là một cái bánh bao vậy."Lão gia dặn ta phải trông trừng Ngài, không được để thất lạc Ngài." Lão gia còn nói, bên trong Duyệt Hương Các có rất nhiều nữ yêu, người nào cũng đều một bộ dạng ăn tươi nuốt sống”.

"Bản thiếu gia thích đi đâu thì sẽ đến đó.". Con ngươi thâm thúy như u đàm không quên hướng hai bên đường nhìn, các cô nương ai nấy đều là đang đắm đuối nhìn hắn, ai, người tuấn tú thật là phiền toái a.

"Lão gia nói Ngài là minh chủ võ lâm, nên phải chú ý đến hình tượng của mình." A Bảo trợn tròn hai tròng mắt, nỗ lực phản bác. Thiếu gia như thế nào lại hướng mấy cô gái này nhìn, thật kỳ quái.

"Buồn cười." Nam tử mày kiếm giương lên, "Lão gia tử thật là cổ hủ, ta là minh chủ võ lâm thì làm sao ? Cũng phải cần ăn uống, cũng cần phải giải quyết nhu cầu sinh lý, lẽ nào bởi vì là minh chủ võ lâm nên phải kiềm chế chính mình? Nếu là như vậy, thì chức minh chủ võ lâm này, ai muốn làm thì ta cũng nhường." Hắn trời sinh phóng đãng tự do, không thích sự gò bó, nên nếu phụ thân muốn ước thúc hắn, như vậy xin lỗi, Ngài vĩnh viễn sẽ không có khả năng đạt được kết quả như mong muốn.

"Thiếu gia, tại sao ngài lại có thể nói lão gia như vậy?" A Bảo thở phì phì trừng mắt nhìn nam tử, lão gia nho nhã, cơ trí, hiền lành, là người mà hắn sùng bái. Cũng không phải giống như thiếu gia nói cái gì là cổ hủ.

"Yêu, A Bảo, rốt cuộc ta là chủ tử của ngươi hay hắn là chủ tử của ngươi? !" Nam tử tức giận nhìn người hầu đi theo, dáng dấp có điểm buồn bực, rõ ràng chính mình đem hắn về sơn trang đi sao? Thế nào hiện tại lão nhân kia bảo gì hắn cũng nghe theo ?

"Đương nhiên là Ngài." A Bảo khẽ cúi đầu xuống, chậm rãi nói.

"Vậy ngươi một đường la lối đạo lý như vậy để làm chi ?" Nam tử cầm trong tay ngọc phiến hướng hắn trên đầu khe khẽ gõ một cái, "Còn không câm miệng cùng bản thiếu gia đi, hay là muốn bản thiếu gia đem ngươi vứt bỏ đi ?"

"Thiếu gia không nên vứt bỏ A Bảo." Vừa nghe thiếu gia muốn vứt bỏ chính mình, A Bảo lo lắng. Nghìn vạn lần cũng không thể để lạc thiếu gia, nếu không trở về biết ăn nói thế nào với lão gia đây ? Khuôn mặt tròn tròn, đôi mắt mở to đầy vẻ thương cảm, nhìn nam tử thỉnh cầu nói.

"Không muốn bị ta vứt bỏ, thì chú ý theo sau đi." Nam tử bĩu môi, bước nhanh hướng phía trước đi đến. Thật là, một tiểu tử xấu xí. Không biết là mình đem hắn về gia trang là đúng hay sai ?

"Dạ, thiếu gia." Vừa nghe hắn lời này, A Bảo lại ha ha cười rộ lên. Chạy chậm bước, đi theo.

Cửa hàng san san, phồn hoa. Dưới ánh trăng, càng tăng thêm mấy phần mê say mỹ lệ.

Hôm nay là Thiên Diệu hoàng triều một năm một lần mở hội đèn lồng, đường phố xung quanh đều là giăng đèn kết hoa. Đèn lồng có đủ loại hình dáng, trên có viết câu đối, ngày này thường là dịp các đôi trai gái tìm hiểu nhau. Xuyên qua một đám đông ồn ào, A Bảo có chút hưng phấn. Đôi mắt xoe tròn mở to nhìn bốn phía, giống như là một tiểu hài tử lần đầu tiên ra phố vậy.

"Thiếu gia, Ngài nhìn bên kia xem, có chút kỳ quái."

Nam tử vốn nãy giờ trông thấy bộ dạng cử chỉ của A Bảo, đang cảm thấy buồn cười, thì lại nghe thấy thanh âm xôn xao xung quanh, nhịn không được vội giơ cây quạt lên trán. Hắn thấy vô số ánh mắt đang hướng hai người bọn họ quét đến, ôi, đúng là mất mặt.

"Có cái gì kỳ quái ?" Theo hướng ngón tay A Bảo chỉ nhìn lại, chứng kiến thấy một tiểu nữ tử bị một đám người vây quanh. Xuy, bất quá chỉ là một tiểu nữ nhà giàu bị người ta hiếu kỳ vây quanh. Hắn chẳng thèm quan tâm chuyện như vậy. Nhưng A Bảo lại thấy kỳ quái vô cùng.

"Thiếu gia, vị tiểu thư kia nhất định rất lợi hại." A Bảo giương miệng, mắt mở trừng trừng nhìn tiểu nữ tử kia. Theo kinh nghiệm nhìn người của hắn, thì cũng chỉ có địa vị cao mới có thể phô trương lớn như vậy.

"Ha ha ha..." Nam tử nghe được A Bảo đơn thuần ngu đần nói, nhịn không được cười rộ lên, "A Bảo ngốc, nàng bất quá chỉ là một cái thiên kim tiểu thư nhà giàu bị người nuông chiều làm hư mà thôi."

Bị mọi người quan tâm, Lãnh Loan Loan đã sớm thành thói quen. Nhưng là nàng vẫn cảm giác được có một đạo ánh mắt rất đặc biệt, một đạo đơn thuần ánh mắt; con ngươi khẽ liếc nhìn thì thấy một thiếu niên mặc quần áo màu lam, có khuôn mặt khả ái, đang giương mắt nhìn nàng. Đôi mắt to tròn đơn thuần đang nhìn mình, không mang theo ác ý; gã còn lại là một nam tử chừng hai mươi tuổi, mặc bộ áo bào trắng, đi giầy thêu sắc vàng. Mái tóc cột cao, cắm một cây ngọc trâm. Khuôn mặt tuấn mỹ, mang vài phần điên cuồng ý tứ, không gò bó. Chỉ là đôi mắt đen như u đàm kia đang nhìn nàng có vẻ xem thường. Mi nhỏ khẽ giương lên, bị nhìn như thế làm cho nàng cảm thấy rất không thoải mái. Nam tử kia là ai vậy ? Lại nhìn nàng có vẻ xem thường như vậy. Đang buồn bực, rồi lại nghe được hắn nói mình bất quá là chỉ là một cái nhà giàu thiên kim tiểu thư bị làm hư. Tốt, tốt, ngươi cư nhiên dám trêu chọc ta.

Ngâm Cầm cùng đám thị vệ nhìn thấy tiểu thư cau mày, bất chợt đều cảm thấy da đẩu khẽ run rẩy. Trời ạ, tiểu thư lại muốn phát hỏa. Người nào thật là đáng chết, chính mình muốn chết lại làm liên lụy bọn họ. Ánh mắt trừng trừng hướng tên đầu sỏ gây nên chuyện kia, tản ra oán khí.

"Các ngươi trừng mắt nhìn ta làm gì ?" Bị vài đạo ánh mắt đầy oán giận nhìn chằm chằm , nam tử kia cảm thấy khó chịu.

"Bọn họ đang nhìn con heo, ngươi là heo sao?" Lãnh Loan Loan hé mắt nhìn cái tên gia hỏa tự cho mình là rất cao giá kia, lạnh lùng nói.

"Ngươi, ngươi " nam tử có chút giật mình, trừng mắt nhìn Lãnh Loan Loan. Nguyên tưởng rằng chỉ là một cái thiên kim tiểu thư nhà giàu được nuông chiều làm hư. Nhưng không ngờ nàng lại phát ra khí tức lãnh liệt như vậy, hoàn toàn không giống như hình dáng bề ngoài.

"Nhìn ngươi dáng dấp cũng tạm được, nguyên lai lại còn là một tên nói lắp." Lãnh Loan Loan khóe miệng cười chế giễu. Dám coi thường nàng, dám nói nàng là một thiên kim tiểu thư bị người nuông chiều làm hư sao.

"Oa, ngươi rất lợi hại nha." A Bảo nhìn Lãnh Loan Loan còn nhỏ tuổi như vậy mà lại đã lợi hại như thế, cư nhiên nói thiếu gia không ra gì. Đôi mắt tròn xoe tràn đầy vẻ sùng bái nhìn nàng, hoàn toàn không có để ý để vẻ mặt của thiếu gia đứng bên cạnh.

"Câm miệng." Nam tử nghiêm nét mặt, đem ngọc phiến hướng A Bảo gõ vài cái lên đầu.

A Bảo vẻ mặt đau khổ, gãi đầu ủy khuất thối lui đứng sang một bên.

Lãnh Loan Loan nhìn A Bảo, đột nhiên hảo tâm nở nụ cười. Đôi mắt đen láy hướng A Bảo đùa nói."Đại ca ca, ngươi có muốn rời bỏ tên đại đầu trư này, theo ta không?"

"A ?" A Bảo nháy mắt mấy cái, không giải thích được nhìn nàng.

Không nên, nghìn vạn lần không nên.

Ngâm Cầm len lén chu miệng, chống hai tay bên hông làm xu thế.

Nam tử bị Lãnh Loan Loan lúc thì nói một cái đầu heo, lúc thì nói là một cái đầu trư. Khuôn mặt tuấn tú tức giận co rúm lại, hắn lạnh lùng hướng phía Lãnh Loan Loan hừ một tiếng: "Không nghĩ tới còn nhỏ tuổi như vậy mà nói lời ác độc, quả thật là phú quý người ta có phương pháp 'Giáo dưỡng' thiên kim à." Nói đến hai chữ “giáo dưỡng”, cố ý nhấn mạnh.

"Ta giáo dưỡng đương nhiên là kém ngươi." Lãnh Loan Loan lạnh lùng đáp, bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa.

"Thiếu gia, ngươi không đi Duyệt Hương Các sao?" A Bảo nhìn thiếu gia cùng tiểu cô nương tại đầu đường không ngừng lời qua tiếng lại, có chút kinh ngạc. Thấy thiếu gia hiện tại bộ dáng không khác gì một tiểu hài tử, hắn nhịn không được lên tiếng hỏi.

"Duyệt Hương Các ?" Lãnh Loan Loan cười nói, "Nguyên lai không chỉ là đầu heo, mà còn là một đầu dâm trư."

“Ha ha...”

Ngâm Cầm cùng đám thị vệ đều nhịn không được cùng phá lên cười, tiểu thư mắng chửi người thực sự là lợi hại.

"Ngươi cái đồ không hiểu chuyện." Nam tử lông mi co rúm, hai tay nắm chặt. Cái tiểu nữ tử kia thật là có bản lĩnh, nếu như không nhìn đến nàng mới chỉ là một tiểu nha đầu, hắn thật sợ rằng mình nhịn không được mà ra tay giáo huấn nàng.

Lãnh Loan Loan nghiêng mặt nhìn hắn, thật là không chịu nổi kích. Mới nói mấy câu, mà gân xanh đã ứa ra.

Nam tử nỗ lực kiềm chế tức giận trong lòng mình, cười cười nói."Ngươi cái đồ không hiểu chuyện thì biết cái gì, phải kêu là phong lưu. Ngươi hiểu không ?"

"Phong lưu ?" Lãnh Loan Loan hừ nói, "Nam nhân không phải là dựa vào bộ phận nửa người dưới sao? Chỉ bất quá ngươi vừa vặn bộ phận bên trong là của trư mà thôi."

Nghẹn họng nhìn trân trối, tâm tình của hắn loạn xạ, hài tử này đến tột là nhà ai dạy dỗ ? Như vậy nói thẳng, nói chuyện người lớn trước đám đông thật là can đảm.

"Ngươi ..." nam tử trừng mắt nhìn nàng, "Xem như ngươi lợi hại."

Phất mạnh tay áo một cái, hắn vội vã rời đi. Hắn đại nhân không chấp tiểu nhân, không thèm cùng một tiểu búp bê chấp nhặt.

"Thiếu gia, ngươi chờ A Bảo một chút a." A Bảo thấy thiếu gia tức giận rời đi, lại chạy đuổi theo. Trước khi ly khai còn không quên ngoái mắt nhìn lại vị tiểu cô nương lợi hại này, lần thứ hai bội phục nàng đủ lợi hại.

"Tiểu thư, bọn họ bị ngươi làm cho tức giận bỏ đi rồi." Ngâm Cầm nhìn với theo bóng dáng nam tử kia rời đi nói. Dù sao hắn thực sự rất tuấn mỹ, nghĩ đến đây, đôi má bừng lên rặng mây đỏ.

"Đã đi rồi, ngươi còn nhìn theo làm gì?." Lãnh Loan Loan bĩu môi một cái, nhìn thấy thiếp thân tỳ nữ quanh co dáng dấp, nàng cảm thấy buồn cười. Bất quá cái tên kia thật sự cũng không tệ. Nếu như không phải do trêu chọc mình trước, thì nàng cũng không muốn trị hắn."Ngâm Cầm, ngươi cũng mười bảy tuổi đi a, có muốn hay không tiểu thư làm mai mối cho ngươi." Trút bỏ xong thán khí, giờ nàng lại hảo tâm vui đùa tỳ nữ.

"Tiểu thư." Ngâm Cầm dậm chân, ra vẻ hờn dỗi. Thật là, tiểu thư rõ ràng còn là chín tuổi tiểu nữ oa, nhưng hết lần này tới lần khác hiểu được rất nhiều sự tình. Có đôi khi nàng còn nghĩ, không biết trong óc tiểu thư rốt cuộc còn có những thứ gì nữa?

"Đi thôi, đừng cho đầu dâm trư kia phá hủy niềm hứng thú đi dạo phố của bản tiểu thư." Nàng bĩu môi, không thèm đùa với cái tiểu tỳ nữ da mặt mỏng này nữa.

Một đám người chầm chậm dạo phố, nhìn rất là phong cách.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...