Đã ba ngày, Mạch Sanh Tiêu không thấy Duật Tôn trở lại.
Cô ôm gối ngồi ở trên ghế salon, mùa thu đến, bên trong vườn hoa cao quý, nhưng cũng dần dần héo tàn. Tựa như vẻ đẹp của cô lúc này.
Cô mang đôi vớ màu trắng đi đến bên cửa sổ, dì Hà ở phía sau lưng, Mạch Sanh Tiêu đã vài ngày không có một bữa ăn ngon lành, cô trở nên ăn rất ít, cả ngày cộng lại mới ăn miễn cưỡng được một chén cơm.
Trước kia tính tình Sanh Tiêu cũng xem như điềm đạm dù phần lớn thời gian có thể thấy cô giống trẻ con huyên náo, nhưng sẽ không giống như bây giờ, yên lặng đến nỗi khiến dì Hà phải đau lòng.
Hải Bối cọ cọ người vào chân Mạch Sanh Tiêu, bất luận nó vui mừng thế nào, Sanh Tiêu cũng không giống như xưa, chỉ thấy nó ầm ĩ đến mức phải đá nó ra.
Cô đem mặt dựa vào cửa sổ sát đất, ánh nắng mặt trời bên ngoài có nghịch ngợm cũng không làm tan đi ảm đạm trong mắt cô, trên bàn ba món ăn, một canh đều nguội lạnh. Dì Hà đến gần khuyên nhủ: "Sanh Tiêu, chịu ăn một chút đi.”
"Dì Hà, tôi ăn không vô".
Cô trước kia có vóc người cân đối, trong khoảng thời gian này lại nhanh chóng gầy đi, chỉ còn lại da bọc xương.
Dì Hà thở dài, trở lại phòng bếp, đem vài món ăn hâm nóng lại một lần nữa.
Hoàng Duệ Ấn Tượng mất đi náo nhiệt trước kia, Duật Tôn rất ít khi trở lại, dù cho buổi tối có đến, hai người cũng ở khác phòng.
Sanh Tiêu cứ đi làm theo lẽ thường, ở cung văn hóa chương trình học rất nhẹ nhàng, đi ra cửa chính, cô kéo lại cổ áo khoác ngoài, không biết là có thể dùng cách diễn đạt thời gian thấm thoát để hình dung cách cô sống mấy ngày này hay không. Cô đặt tay lên miệng hà hơi, năm nay tuyết rơi rất sớm, mới cuối tháng 12, đưa mắt nhìn đi, sớm đã phủ một màu tuyết trắng ở khắp nơi.
Mạch Sanh Tiêu nhớ rõ, ngày tuyết rơi đầu tiên của năm ngoái, cô đã trải qua cùng Duật Tôn.
Trên quảng trường đã ngập đầy tuyết, giày giẫm lên trên phát ra tiếng xột xoạt, hai mắt Sanh Tiêu bị lóa đến mức không mở ra được, đi mới được mấy bước, tuyết như lông ngỗng rơi xuống khắp người cô. Mạch Sanh Tiêu giữ lại khăn quàng cổ bằng len, dừng bước lại, xòe bàn tay ra đón những bông tuyết trắng.
Cảm thấy lạnh buốt, chỉ là, không lâu sau đã hóa thành nước.
Sanh Tiêu lấy điện thoại đi động trong túi quần ra, 5 giờ đúng.
Theo thường lệ, không có một cuộc gọi của ai.
Cô ngửa lên khuôn mặt nhỏ nhắn, hít lấy một hơi thở, trên mặt lạnh như bị dao nhỏ từng nhát cắt qua, trong mắt ẩm ướt mờ mịt làm hai mắt cô nóng hổi, các đồng nghiệp tốp năm tốp ba ra ngoài đi vào bãi đậu xe: "Oa, tuyết rơi lớn như vậy, tối nay tôi với ông xã đã hẹn đi ăn lẩu".
"Thật hả? Có muốn tích đức không, chúng tôi cũng muốn đi nữa".
"Hôm nay là ngày tốt gì vậy, mọi người đều đi ra ngoài sao? '
"Ngày mai là Tết Nguyên Đán rồi, một năm mới đến rồi … "
"Sanh Tiêu, tuyết rơi lái xe cẩn thận nhé, đường trơn đấy".
"Mạch Sanh Tiêu vội vàng quay lưng lại, lau khóe mắt: "Vâng, mọi người cũng từ từ ra về nhé".
"Chồng em làm sao không tới đón vậy? Thời tiết thế này, đưa bà xã xinh đẹp cùng về".
Mạch Sanh Tiêu mi mắt cụp xuống, khóe miệng câu lên nụ cười có chút khổ sở: "Anh ấy … bận rộn lắm".
Sanh Tiêu mở cửa xe ngồi vào, cô lái chiếc xe mà lúc trước Duật Tôn mua để cô luyện tập, chiếc xe xa hoa kia vẫn để ở trong gara, đã lâu không có dùng đến. Cô khởi động xe, vừa mới gia tốc, Mạch Sanh Tiêu liền cảm thấy đầu váng mắt hoa, cô nằm trên tay lại, hoàn toàn mất đi ý thức.
Xe của một đồng nghiệp cũng vừa lúc đi ra: "Ôi, Sanh Tiêu lái xe làm sao vậy, xém chút đụng phải bờ tường rồi.
Nữ đồng nghiệp bấm còi xe, Mạch Sanh Tiêu hai tay rủ xuống tay lái, đầu xe va chạm, nửa người cô bị văng ngược lại, trán nện xuống tay lái.
"Sanh Tiêu … "
Hai chiếc xe một trước một sau nhanh chóng dừng lại.
Mạch Sanh Tiêu được hai nữ đồng nghiệp hợp lực đem cô từ ghế lái đẩy ra ngoài, ngay sau đó đưa đi bệnh viện.
Thật may mà không có gì đáng ngại, chỉ là thái dương bị va chạm nên có máu bầm.
"Sanh Tiêu, em cũng thiệt là, nhìn em gần đây gầy yếu còn ra gì nữa?” Đồng nghiệp bên cạnh lái le, người còn lại quay đầu nói: "Bác sĩ đều nói em bị suy nhược cơ thể, em có phải là đang giảm cân không đấy?”
Mạch Sanh Tiêu ngồi ở ghế sau, thái dương còn dán băng gạc, cô đanh phải xõa tóc xuống che đi: "Nhan tỷ, em không sao, vì khẩu vị không tốt".
"Sao?” Nhan tỷ bị kích động: "Em có phải là mang thai không?”
Mạch Sanh Tiêu lắc lắc đầu, cô cùng Duật Tôn đã mấy tháng rồi không có ngủ cùng một nơi: "Không phải đâu.”
Nhan tỷ càu nhàu một lúc, Sanh Tiên không thừa nhận, nên cô ấy kết luận Mạch Sanh Tiêu chính là giảm cân mới biến thành như bây giờ.
Nhan tỷ theo chỉ dẫn của Sanh Tiêu đưa cô về nhà, một đồng nghiệp khác cũng xuống xe: "Hoàng Duệ Ấn Tượng, Sanh Tiêu, em ở đây sao?”
"Ồ, đây chính là khu nhà giàu nổi tiếng đấy".
Mạch Sanh Tiêu là việc ở cung văn hóa không lâu, Duật Tôn trước kia cũng đi đón cô, nhưng bên trong các đồng nghiệp chỉ biết cô có gia cảnh giàu có chứ không nghĩ tới nơi cô ở là Hoàng Duệ Ấn Tượng: "Tôi cũng muốn có ông xã giàu có như vậy, tôi sẽ suốt ngày ở nhà làm đẹp, đánh mạt chược, không có hứng đi làm đâu.”
Đúng vậy còn gì, các cô mệt mỏi rã rời duy trì một tháng còn chưa đủ tiền đổ xăng dầu đây.
Dì Hà mở cửa, thấy Mạch Sanh Tiêu có bộ dáng như vậy, bà quá sợ hãi: "Sanh Tiêu, cô làm sao vậy?”
"Dì Hà, dì đừng lo lắng, tôi không sao".
Nằm ở sân thượng, Hải Bối nghe được âm thanh, liền nhổm dậy chạy đến, vừa thấy người lạ, liền sủa: "Gâu gâu … "
"Hải Bối! " Sanh Tiêu cau mày.
Hải Bối vẫy vẫy đuôi mấy cái, ngoan ngoãn quay lại chỗ của nó bên cạnh ghế sopha.
"Nhan tỷ, Vương tỷ, cám ơn hai người, thật ngại quá, nếu không phải là do em thì hai người đã về đến nhà rồi, hay là, mọi người ăn cơm tối rồi hãy về đi".
"Không cần.” Hai người cùng đáp: "Sanh Tiêu, em nhớ rõ ăn nhiều một chút, bọn chị bây giờ đi là vừa, ông xã đã đặt chỗ rồi".
Dì Hà tiễn hai người ra khỏi Hoàng Duệ Ấn Tượng, đi vào phòng khách thì thấy Mạch Sanh Tiêu đang ngồi co lại trên ghế salon.
Bà nhẹ bước đi tới thì Sanh Tiêu mở mắt ra.
"Sanh Tiêu, dậy ăn cơm tối đi.”
"Tôi nằm một lát, nửa tiếng nữa gọi tôi nhé.”
Dì Hà liên tục gật đầu: "Thật tốt quá, tôi hôm nay đều làm những món mà cô thích ăn".
Mạch Sanh Tiêu nghỉ ngơi xong thì cảm thấy tinh thần cuối cùng cũng tốt hơn, dì Hà đánh thức cô đi ăn cơm tối, phòng khách to như thế, chỉ có hai bóng dáng được ánh đèn kéo dài.
Dì Hà vội vã bới cơm, Mạch Sanh Tiêu ngẩng đầu lê: "Dì Hà, dì có chuyện gì sao?”
"Không có, chỉ là đói bụng.”
Dì Hà nhìn đồng hồ, cô để chén xuống: "Dì ăn từ từ, trong bếp còn có canh, tôi đi lấy ra". Cô vừa đi vào bếp, cửa đã bị mở ra, Duật Tôn thay xong dép thì hướng phòng khách đi tới.
Sanh Tiêu ngẩng đầu lên, cô không nhớ rõ mấy ngày rồi không thấy Duật Tôn.
Người đàn ông kéo ghế ra, ngồi vào chỗ của mình bên cạnh cô.
Mạch Sanh Tiêu xoay mặt đi, cố gắng không để băng gạc trên trán bị Duật Tôn nhìn thấy, cô im lặng ăn cơm, đêm nay hình như ăn cơm rất tốt, người đàn ông nhìn chằm chằm vào mặt cô, 7 ngày không gặp, cô gầy hẳn một vòng: "Mạch Sanh Tiêu, em làm sao để mình biến thành bộ dạng sống dở chết dở thế này?”
Sanh Tiêu sờ sờ lên mặt: "Có sao?”
Duật Tôn đem tóc ở thái dương của cô đẩy ra, Mạch Sanh Tiêu không hề cử động, nâng hai mắt nhìn về phía y. Duật Tôn thu tay lại: "Mấy ngày nay ở công ty có việc, tôi ngủ ở văn phòng".
Sanh Tiêu dùng chiếc đũa gẩy gẩy cơm trong chén: "Duật Tôn".
Người đàn ông nhìn thẳng vào mắt cô.
"Em có đi thăm chị của em một lần".
Duật Tôn không nói gì.
"Chị em nói, muốn cho em quên chuyện này đi, sống thật tốt những ngày sau, chuyện A Nguyên, thực xin lỗi. Chuyện này đã lâu như vậy, em hay nghĩ sẽ vượt qua, có lẽ, mặc kệ là làm chuyện gì, thật sự không chạy thoát khỏi hai chữ báo ứng. Em nghĩ, em cần phải thay chị của mình quý trọng hạnh phúc, anh có biết đêm đó em vì cái gì mà giữ tay anh lại không?”
Người đàn ông ánh mắt lóe lên, nghiêng người đứng dậy chờ câu nói của Mạch Sanh Tiêu.
"Em nghĩ, em có thể thử … " Cô nhìn thẳng vào đôi mắt của Duật Tôn: "Thật không thể ngờ, giữa chúng ta lại chậm một bước, em lại cảm thấy trên người của anh có mùi vị của người phụ nữ khác. Em đây lúc đó mới nhớ ra, anh đường đường là Duật thiếu".
Trong tim Duật Tôn dâng lên buồn bực: "Ý của em là, không muốn hòa hợp cùng tôi?”
"Cô ấy có thể giữ được anh không?”
Duật Tôn không hiểu được ý tứ trong lời nói của cô.
"Em nghĩ, không có người phụ nữ nào có thể giữ được tim của anh". Mạch Sanh tiêu khẽ giương nhẹ đầu chân mày, động tác này làm ảnh hưởng đến vết thương trên trán, cô bị đau phải nhíu nhẹ chân mày.
Duật Tôn nghe vậy, cái gì cũng không nói, đứng dậy đi lên lầu.
Dì Hà từ phòng bếp ló đầu ra, Mạch Sanh Tiêu khóe miệng khó khăn mở ra: "Dì Hà, là dì gọi điện thoại cho anh ta sao?”
Dì Hà đi đến trước bàn ăn: "Tôi thấy cô bị thương … "
"Không cần như vậy.” Sanh Tiêu ăn tiếp chén cơm: "Về sau đều không cần nói cho anh ấy biết gì cả.”
Dì Hà đành phải bất đắc dĩ gật đầu nhẹ.
Sanh Tiêu cơm nước xong thì lên lầu, cô theo ý Duật Tôn vào phòng ngủ chính để ngủ, nằm ở trên giường, trong phòng tắm không còn nghe tiếng nước chảy, người đàn ông đẩy cửa đi ra. Mạch Sanh Tiêu đưa lưng về phía y, Duật Tôn sấy khô tóc rồi nằm xuống bên cạnh.
Bọn họ cách nhau rất gần, thậm chí có thể cảm giác được người bên cạnh truyền đến nhiệt độ cơ thể, Duật Tôn biết rõ Mạch Sanh Tiêu sẽ không để cho y chạm vào, cho nên mỗi lần y nằm bên cạnh cô thì đều không có động tác khác.
Sanh Tiêu ngủ được rất sâu, buổi sáng khi tỉnh lại, trong ý thức còn chưa kịp nhận ra Duật Tôn ở bên cạnh thì cô tự nhiên chuyển mình, trước mắt đột nhiên phóng đại gương mặt tuấn tú làm cô sắp phải sợ hãi mà kêu lên, Duật Tôn hô hấp trầm ổn, hiển nhiên là còn đang ngủ say.
Mạch Sanh Tiêu đem mặt gối lên mu bàn tay, cô nhìn khuôn mặt của người đàn ông đến xuất thần, y dáng vẻ rõ ràng, thậm chí có thể sử dụng cụm từ "tinh xảo" để hình dung, lúc ngủ say cũng không có quá nặng nề khí thế, khóe môi rất mỏng, lúc mím môi, còn thấy một đường thẳng tắp.
Mọi người nói đàn ông môi mỏng thì bạc tình bạc nghĩa
.
Mạch Sanh Tiêu đứng dậy rửa mạch, xuống dưới lầu dạo một khúc nhạc, Duật Tôn lúc xuống lầu cả điểm tâm cũng không ăn, liền đi ra cửa.
Sau bữa cơm trưa, chuông cửa Hoàng Duệ Ấn Tượng vang lên không ngừng.
Dì Hà mở mở cửa ra, Thư Điềm liền ôm một bao to hấp tấp xông tới, SanhTiêu khoanh chân ngồi trên ghế salon, cái băng gạc đêm đó cô đã tháo ra, chỉ là máu bầm vẫn chưa tan hết.
"Sanh Tiêu, cậu làm sao vậy, tớ có việc muốn nói.” Thư Điềm đến bên cạnh cô ngồi xuống, liếc mắt liền thấy vết thương của cô: "Cậu làm sao mà bị thương vậy? Có phải là hắn ra tay đánh cậu không?”
"Không phải.” Mạch Sanh Tiêu gỡ tóc dài xuống, che kín thái dương: "Cậu đến có chuyện gì.”
"Vậy cậu sao lại bị thương?”
"Không cẩn nên nên bị quẹt xe.”
"Cậu muốn gạt con nít ba tuổi chắc.” Thư Điềm sắc mặt tối tăm, Sanh Tiêu nhìn về phía cô, lại thấy trong mắt cô lại đang nén lệ: "Thư Điềm, xảy ra chuyện gì?”
"Cậu còn muốn gạt tớ bao lâu nữa?”
Mạch Sanh Tiêu khổ sở mở miệng: "Thật sự không có chuyện gì mà.”
"Còn nói là không có việc gì hả? Có phải cậu muốn biểu diễn tiết mục tiểu Tam đấu Chính thất rồi mới bằng lòng nói cho tớ biết không? Tớ tại cổng Hoa Nhân đã trông thấy con tiện nhân kia ngồi lên xe của Duật Tôn, Sanh Tiêu, cậu còn muốn chịu đựng đến bao giờ?” Thư Điềm không kiềm được cơn giận, tính cô vốn nóng nảy, nước mắt không tự chủ rơi xuống, vội vươn tay lau sạch.
Mạch Sanh Tiêu im bặt không trả lời được, cầm lấy tay Thư Điềm.
Thư Điềm tức giận, gạt tay của cô ra: "Vì cái gì mà không nói cho tớ biết?”
"Tớ không biết nên nói như thế nào.”
"Các cậu xảy ra chuyện gì? Lúc kết hôn còn tốt đẹp như thế, lúc này còn không đến một năm! "
"Cô gái kia, cũng là sinh viên Hoa Nhân sao?”
Thư Điềm cắn răng, gật gật đầu.
Y thích sinh viên, một chút cũng không thay đổi.
"Tớ nghĩ, hôn nhân của chúng tớ cũng nên chấm dứt.”
"Cậu muốn ly hôn?” Thư Điềm giật mình.
Mạch Sanh Tiêu cũng không trả lời ngay, vấn đề này cô nghĩ đến không chỉ một lần, mỗi lần nghĩ đến ly lôn, tim đau không chịu được, cô khát khao một mái nhà, hôm nay Mạch Tương Tư cũng không gần bên cạnh, cái danh nghĩa Duật phu nhân một khi bị tước đi, cô ngay lập tức thật sự chỉ còn lại một mình.
"Thư Điềm, tớ mỗi lần nghĩ đến việc anh ta mới từ giường của người phụ nữ khác bước xuống, tớ liền không chịu nổi, cậu nói đi, phụ nữ trong chuyện này thì lựa chọn im lặng nhiều? Hay là dứt khoát lựa chọn ly hôn nhiều?”
Thư Điềm tức cười, phụ nữ sau khi kết hôn bị ràng buộc nhiều hơn, cô đưa tay nắm chặt tay Sanh Tiêu: "Các người chưa có con, Sanh Tiêu, nếu như tâm hắn không có chỗ dành cho cậu, hay là sớm ra đi thôi.”
Mạch Sanh Tiêu đưa mắt nhìn ra xa, trái tim của y, cho tới bây giờ cũng chưa từng dành cho cô.
Thư Điềm thấy bộ dạng Sanh Tiêu gầy yếu thế này, cô vừa thương vừa giận, vội ôm lấy đôi vai của Sanh Tiêu: "Muốn ly hôn cũng không thể để bọn họ thoải mái như vậy, Sanh Tiêu, nếu là tớ, sớm đã đi tìm tiện nhân kia mà rạch nát mặt của ả ra.”
Sanh Tiêu lắc lắc đầu, ánh mắt vô hồn: "Vô dụng thôi, lòng của anh ta hiện tại dành cho cô ta, cho dù tớ có làm loạn thế nào, anh ấy cũng không trở về đâu.”
"Chẳng lẽ cậu đành cam chịu vậy sao?”
"Không cam lòng thì phải làm thế nào đây?” Mạch Sanh Tiêu gối đầu lên vai của Thư Điềm, cô lúc trước chính là không cam lòng, đều cho rằng gả vào nhà giàu có thì phụ nữ bình thường không có kết cục tốt, cô lại đánh cược một lần, muốn cùng Duật Tôn có được tương lai, nhưng đến cuối cùng, không phải bị thương tích đầy mình sao?
"Đúng là tớ không cam lòng, dựa vào cái gì chứ! "
Mạch Sanh Tiêu ngẩng đầu lên: "Thư Điềm, cậu đừng làm loạn.” Cô biết được Thư Điềm tính tình nóng nảy.
"Yên tâm đi.” Thư Điềm ánh mắt kiên định, cô vỗ vỗ mu bàn tay của Mạch Sanh Tiêu: "Tớ sẽ không lấy trứng chọi đá.” Cô tự có biện pháp của mình.
Dì Hà pha một bình trà ngon bưng đến.
"Hắn, thường xuyên không về phải không?”
"Ừ.” Sanh Tiêu trả lời đơn giản.
"Sanh Tiêu.” Thư Điềm nắm chặt vai cô: "Không sao đâu, chẳng phải chỉ là đàn ông thôi sao? Cậu còn trẻ, không đáng khổ sở vì hắn, sau này nhất được sẽ có người hiểu được phẩm hạnh của cậu mà yêu cậu. Có lẽ, cuộc sống trải qua vô cùng bình thường, rất giản dị, có thể người đó mỗi ngày tan sở sẽ đến đón cậu, đến lúc đó, chúng ta có con nhỏ, lại mang theo cục cưng của mình đi ra ngoài chơi, Sanh Tiêu, đừng hao tâm tổn trí, rời xa hắn đi.” Thư Điềm tiếng nói nghẹn ngào, nói xong câu cuối cùng, nước mắt cũng lã chã rơi xuống.
"Sẽ như vậy sao?” Mạch Sanh Tiêu cũng bị nước mắt thấm vào đôi mắt: "Sẽ có người còn có thể tiếp nhận tớ sao?”
Cô tiếp tục, không chịu được như thế.
Cho dù thật sự có người đàn ông như vậy, Mạch Sanh Tiêu cũng không thể có thể một lần để yêu, cô hết năm nay mới 23, mà lại mệt mỏi như toàn bộ tuổi thanh xuân đều mất hết, cô không tin mình còn có động lực để yêu thương.
"Có, nhất định sẽ có! " Thư Điềm ôm chặt lấy cô: "Sanh Tiêu, cho dù cậu không tin ai, thì cũng phải tin tớ.”
Mạch Sanh Tiêu vui mừng vô cùng: "Tớ tin, Thư Điềm.”
Đêm đó, Duật Tôn theo thường lệ không trở về.
Hôm sau thức dậy, Sanh Tiêu cầm theo túi xách ra cửa, cô ra ngoài nửa ngày chẳng có mục đích gì, trong đầu mãi nghĩ tới những gì Thư Điềm đã nói.
Mạch Sanh Tiêu đi vào đại lý thuê một chiếc xe Polo màu xanh ngọc, trên đường đi, cô che lại kín mít, không để cho người khác chú ý.
Cô dừng xe ở bên đường cách sân trường Hoa Nhân không xa, không lâu sau đã nhìn thấy Duật Tôn lái xe đến, đúng lúc tan học, Mạc Y ôm sách vở nâng bước chân đi ra, vui vẻ đưa tay mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ.
Bởi vì khoảng cách khá xa, Mạch Sanh Tiêu không nhìn rõ mặt của cô ta, chỉ lờ mờ đoán được cô ta còn rất trẻ, toát ra vẻ nữ sinh.
"Duật thiếu, em cứ nghĩ là anh sẽ không đến.”
Duật Tôn khởi động xe: "Được nghỉ chưa?”
"Vâng, đã có thể vui chơi một chút.”
Sanh Tiêu không dám đến gần quá, hai cánh tay cô nắm chặt tay lái, không có gì so được với việc tận mắt nhìn thấy chồng mình ở bên ngoài với người khác dây dưa, có lẽ cũng chỉ có như vậy mới có thể khiến cho lòng cô chết lặng hoàn toàn.
Mạch Sanh Tiêu giơ tay lên dùng sức lau đi khóe mắt.
Duật Tôn đầu tiên đưa Mạc Y ra ngoài ăn cơm, lúc xuống xe, Mạc Y tự nhiên khoác cánh tay của người đàn ông, y hình như cũng đã quen như vậy, hai người cùng nhau đi vào trong nhà hàng.
Mạch Sanh Tiêu không có xuống xe, qua cửa kính của nhà hàng, Sanh Tiêu trông thấy Mạc Y đang lột vỏ tôm để vào chén của Duật Tôn, cô gái khóe miệng tươi cười, không ngừng cùng người đàn ông trò chuyện. Mạch Sạch Tiêu nhớ rõ, nhà hàng này Duật Tôn đã từng đưa cô đến, còn nói với cô: Sanh Tiêu em xem, nơi này ngay cả bát đĩa cũng đều có nét đẹp riêng, em có cảm thấy vậy không?
Mạch Sanh Tiêu cắn môi, không muốn khóc nữa.
Tầm mắt bị nước mắt làm cho mơ hồ, cô vội vàng lau đi, còn chưa kịp thấy rõ ràng, lại lập tức mơ hồ.
Ăn cơm xong, Duật Tôn đưa Mạc Y đi trên đường dành cho người đi bộ. Sanh Tiêu cũng đi theo, Mạc Y rất thích mua quần áo, luôn nhanh chóng đặt mua vài bộ, trong trường, tủ quần áo đã sớm chật nhưng cô ta vẫn mua không biết mệt.
Duật Tôn ngồi ở phòng chờ xa hoa, nhân viên phục vụ có được khách hàng lớn tự nhiên tham lam một trận, có gì mới đều kéo Mạc Y đến.
Mạc Y chọn cái váy Chanel quý phái mới ra có số lượng hạn chế, cô ta thay xong đi đến trước Duật Tôn: "Anh xem được không?”
Người đàn ông có chút không thoải mái: "Đẹp lắm"
"Thật không? Em cũng thích.” Mạc Y đang thử quần áo trước gương cẩn thận xem xét, trên mặt không giấu vẻ tung tăng như chim sẻ, Duật Tôn nâng một chân thon dài, người với người thật sự không cùng hạng như vậy, y dùng tiền lại có thể làm cho Mạc Y phấn khởi vài ngày.
Nhưng dù cho bình thường y sai người mang không ít y phục về nhà, quan trọng chính là một nụ cười nhưng lại không nhìn thấy trên khuôn mặt của Sanh Tiêu.
Tâm lý Duật Tôn có được thỏa mãn rất lớn, y thật sự mệt mỏi, nếu đã cùng là phụ nữ, sao lại không chọn người biết nghe lời?
Y đối với Mạc Y không có chút tình cảm, có thể y bằng lòng bỏ tiền ra chiều chuộng ả, bởi vì ít nhất ả sẽ không khiến cho y bị đè nén nhiều như vậy.
Y và Sanh Tiêu ở cùng một chỗ, cho dù là hô hấp cũng cảm thấy nhói đau.
Duật Tôn thậm chí còn muốn tránh cô đi.
Mạc Y hài lòng vài bộ quần áo mới, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy hân hoan: "Bộ váy trắng kia, ngày mai em sẽ mặc ngay! "
"Mặc đi, sau này thích cái gì thì em cứ mua thêm.” Duật Tôn đưa mắt nhìn về phía trước, vẻ mặt cũng rất lạnh nhạt, Mạc Y nhón chân lên ôm lấy cổ Duật Tôn, khẽ hôn lên khóe miệng của y: "Cám ơn Duật thiếu.”
Hai người lên xe, chiếc xe thể thao đẹp tuyệt trần dễ gây chú ý mà đi.
Mạch Sanh Tiêu không còn dũng khí đi theo nữa, lòng của cô đã sớm bị xé thành từng mảnh, đau nhức đến khó có thể tiếp tục. Cô gục xuống tay lái khóc thảm thiết, cô sợ nếu đi theo, lòng cô sẽ thật sự chết hết, ngay cả sức lực bước đi cũng đều không có.
Cô đã buộc chính mình tiếp nhận, buộc chính mình chứng kiến y và người khác ân ái, Mạch Sanh Tiêu nghĩ đến, lại đau đớn, có ai sẽ thật sự chết vì đau lòng không.
Có thể với cô, lại tình nguyện đau mà chết.
Loại cảm giác này thật muốn khoét đến đau nhức tim gan, lan tràn đến từng tấc trong xương tủy, Mạc Y một cái nhăn mày, một nụ cười lại giống như bàn tay ma quỷ, đem Sanh Tiểu đẩy xuống vực sâu vạn kiếp bất phục.
Duật Tôn sẽ không đưa tay về phía cô, kéo cô lên, Mạch Sanh Tiêu ôm lấy hai vai, khóe miệng bị cắn đến tan nát, cô đem chính mình khóa trái trong xe, cho đến khi bầu trời khắp nơi mây đen u ám.
Duật Tôn đem xe dừng ở quảng trường, vừa muốn xuống xe, liền trong thấy ánh sáng lóe lên từ kính chiếu hậu.
Y giả vờ bình tĩnh như không có gì mà xuống xe, Mạc Y đi đến bên cạnh y, người đàn ông đưa tay giữ chặt tay của ả, ả lộ vẻ tung tăng như chim sẻ: "Duật … "
Mới đi hai bước, Duật Tôn lại đột nhiên buông tay ả ra, y bước nhanh đến bắt giữ người đàn ông, động tác cực nhanh đem hắn đè xuống mui xe: "Ngươi là ai? Vì cái gì đi theo ta?”
"Tôi, tôi không có … "
Duật Tôn đoạt lấy máy chụp hình trong tay hắn, bên trong đều là ảnh chụp của y và Mạc Y ở cùng một chỗ, có rất nhiều bức tại nhà hàng, còn có từ khách sạn đi ra …
…
Duật Tôn đen gã kéo ra sau lưng, nặng nề đập trở lại: "Nói! "
"Tôi thật không có, vừa rồi chỉ là không cẩn thận chụp phải.”
"Duật thiếu, có chuyện gì vậy?” Mạc Y vội vã đi đến.
Duật Tôn nắm lấy gáy của người đàn ông, đâm đầu hắn vào nắp động cơ, máu tuôn ra ào ạt.
"Đừng, tôi nói, tôi nói … " Người đàn ông kêu la tham thiết: "Trước đây có một cô gái tìm đến tôi, nói cho tôi 5 vạn, để cho tôi chụp được chúng cứ anh ngoại tình, tôi chỉ là một thám tử tư … "
"Là ai tìm ngươi?”
"Cô ấy không nói tên, nhưng tuổi không lớn lắm, cũng khoảng 20, cô ấy nói tôi chụp càng chi tiết càng tốt, tốt nhất … "
"Tốt nhất cái gì?”
"Tốt nhất có thể chứng minh anh là người có lỗi, cô gái kia còn nói, những chứng cớ này đều để cùng vào việc phân chia tài sản lúc ly hôn, cho nên tôi mới cố gắng chụp gần một chút! "
Cánh tay Duật Tôn đè gáy người đàn ông không khỏi run rẩy, y sắc mặt xanh mét: "Chỉ có những ảnh chụp này sao?”
"Bộ cảnh trước tôi đã giao cho cô ấy, cái này cũng vậy, cô ấy cần phải chuẩn bị tài liệu ly hôn … "
Người đàn ông bị bóp chặt như không thở được: "Chuyện này không liên quan đến tôi mà … "
Duật Tôn buông lỏng tay, thần sắc nổi giận: "Cút cho ta! "
Mạc Y chưa bao giờ thấy qua dáng vẻ này của Duật Tôn, ả bị hù dọa đứng tại chỗ không dám tiến lên.
Duật Tôn tựa vào cửa xe, Mạch Sanh Tiêu trầm mặc lâu như vậy, thì ra là, không phải bởi vì bỏ qua, mà là đang nghĩ tới thủ đoạn để đối phó với y như thế nào.
Chỉ là không ai ngờ tới, tìm đến thám tử tư là chủ ý của Thư Điềm, cô quá bất mãn, không muốn cho Duật Tôn dễ dàng, lại không nghĩ rằng ngay cả Mạch Sanh Tiêu đều bị liên lụy trong chuyện này.
Thư Điềm biết rõ, Sanh Tiêu chắc chắn sẽ không đồng ý làm như vậy.
Dì Hà làm xong cơm tối muốn xin nghỉ trở về nhà một chuyến.
Sanh Tiêu cuộn mình trên giường lớn, Thư Điềm nói rất đúng, cô không còn con đường nào khác để đi.
Duy nhất, chính là sớm ly hôn.
Đau đớn cũng được, cô không cần ở trước mặt Duật Tôn mà sống dở chết dở.
Mạch Sanh Tiêu lại chưa ăn cơm tối, cô khóc đến mệt lả, lại vô tình ngủ mất.
Sanh Tiêu lại bị một tia sét đánh cho bừng tỉnh, cô không nghĩ tới thời tiết này sẽ mưa và có sấm sét.
Duật Tôn lái xe trở về Hoàng Duệ Ấn Tượng, y trong xe rút ra một điếu thuốc, nỗ lực kiềm chế sau một lúc mới vào nhà. Y mở của phòng ngủ, mở đèn lên gặp Sanh Tiêu đang ngồi trên giường: "Còn chưa ngủ sao?”
Y cởi áo sơ mi ra, mùi hương hoa lan thơm nhàn nhạt tràn ngập cánh mũi của Mạch Sanh Tiêu.
Trong lòng cô lại dậy lên đau đớn một lần nữa, từ trong tim bắt đầu lan tràn ra, Sanh Tiêu không muốn ở lại đây mà đau đến chết: "Chúng ta ly hôn đi.”
Người đàn ông thân thể cứng đờ đứng lên, sống lưng thẳng tắp, cô ấy quả nhiên …
Duật Tôn không khỏi nắm chặt hai tay.
"Lúc trước chúng ta kết hôn, em cũng không có nói như vậy, Sanh Tiêu … " Y xoay người hạ thấp giọng: "Em cũng biết là tôi không yêu em, em gả cho tôi cũng chỉ muốn hưởng cuộc sống hơn người, chúng ta đều có nhu cầu, em bây giờ muốn vứt bỏ không thấy là đáng tiếc sao?”
Hay là cô chuẩn bị muốn "ăn được cả ngã về không", vọng tưởng dùng những tấm hình kia để đổi lấy một tiền đồ tốt đẹp?
Y không thương nàng.
Mạch Sanh Tiêu đau đến từng thớ thịt: "Tôi muốn ly hôn! "
Duật Tôn giữ lấy hai vai của cô, kéo cô tới chỗ trống trên bệ cửa sổ phía trước, hai tay y giữ chặt tay Mạch Sanh Tiêu, đem cả hai người ấn xuống dưới.
"A … " Chỗ tĩnh mạch truyền đến cơn đau đến tê tâm liệt phế, dòng máu tươi nóng ấm chảy tuôn ra, Duật Tôn lúc này mới thấy rõ cổ tay của cô bị y đè lên mảnh vỡ của đèn bàn, y cũng không có thu tay lại, y thấy vẻ mặt thống khổ của cô, Mạch Sạch Tiêu, thì ra em cũng biết đau?
"Tay của tôi, tay của tôi … "
Người đàn ông khóe mắt rùng mình, cô muốn lấy được nhiều như vậy, một đôi tay, hừ, cô còn cần đôi tay này đi đánh đàn kiếm tiền sao?
Duật Tôn kéo quần lót của cô ra, lúc này mặc cô bi thảm cỡ nào, y vẫn muốn cô.
Y theo thường lệ không dùng biện pháp, y từng có không ít phụ nữ, cho đến bây giờ vẫn chỉ có cùng Sanh Tiêu là hòa hợp, y đã từng nói qua, trên người cô có khí chất trong sạch nhưng lòng cô đã ô uế.
Mạch Sanh Tiêu đau thê lương kêu lên lên thảm thiết, tầm mắt người đàn ông không khỏi nhìn xuống cổ tay cô, hai mắt y như bị những mảnh vỡ đâm vào không mở ra được, lực tay của Duật Tôn cũng giảm đi chút ít, y không đè tay của cô nữa mà chuyển sang đè chặt bả vai của Sanh Tiêu.
Qua hồi lâu, y lúc này mới thối lui thân thể, nhìn Mạch Sanh Tiêu một lần, sau đó thay quần áo sạch sẽ đi ra ngoài.
Người đàn ông đóng cửa lại, y đứng tại bậc cầu thang, tấm lưng bị đèn tường bao phủ.
Y, quả nhiên không thích hợp kết hôn.
Sanh Tiêu muốn, y sẽ tận lực cho, cho dù cô không tìm thám tử tư, Duật Tôn cũng sẽ làm cho kiếp sau của cô không phải lo cơm áo.
Người đàn ông đặt nhẹ ngón tay lên sống mũi mệt mỏi, cô ấy muốn ly hôn, vậy thì ly hôn đi.
--------------------