Chìm Trong Cuộc Yêu

Chương 19: Y là ma quỷ


Chương trước Chương tiếp

Sanh Tiêu bị bất ngờ, hai chân chạm đất, té ngã.

Cô thật không ngờ tới, y sẽ ra tay.

Mạch Sanh Tiêu ngẩn người, cố nén đau nhức nơi vết rách ở đầu gối để đứng lên, cô phủi đi bụi bẩn dínhtrên đó, tính toán một chút, so với việc bị y kéo trở lại Hoàng Duệ Ấn Tượng thì thế này vẫn còn tốt chán. Vén lên suối tóc đen huyền đang che lấp cả khuôn mặt, hé lộ ra chiếc cằm tinh tế, Sanh Tiêu đứng thẳng dậy, trong lòng lại tràn ngập một nỗi xót xa, cô rốt cuộc là cái gì? Bị người ta coi như đồ bỏ đi rồi ném ra khỏi xe!

Cô xách túi đi được vài bước, sau lưng dội lại tiếng động cơ ô tô. Cô không quay đầu lại, chỉ nhẹ nhàng tránh sang bên nhường đường.

Nhưng không ngờ đến, chiếc xe đột ngột dừng lại bên cạnh người cô.

Tiếng phanh xe đinh tai nhức óc, âm thanh gầm rít như chọc thẳng vào lỗ tai, Mạch Sanh Tiêu vội vàng lấy hai tay che tai, khi cô ngoảnh lại nhìn, đã thấy Duật Tôn mở cửa xe, sải bước về phía cô. Cho đến khi cánh tay bị túm chặt, cô mới giật mình, giãy dụa," Anh định làm cái gì?Tôi tự về được."

" Cô khá lắm!" Y kéo cô, hai chân cô thì như bị đóng đinh tại chỗ, Duật Tôn đơn giản vươn một cánh tay ôm eo cô, không mất chút sức nào liền đem cô tới trước cửa xe," Đi vào."

" Anh đã đồng ý với tôi, tôi nói không đi thì sẽ không đi!"

" Cô còn dám chống đối?" Duật Tôn nheo lại đôi mắt cuốn hút đầy mị hoặc, nơi khóe mắt híp dài đến cực điểm, Mạch Sanh Tiêu cảm thấy ngữ điệu của y đang dần chuyển sang lạnh lẽo, cô không nên tiếp tục phản kháng y.

" Vì cái gì mà tôi không dám chứ?”

Cô ngẩng đầu, chỉ thấy trong mắt y chợt lóe lên vẻ hung ác thường thấy, cô không kịp hối hận đã bị Duật Tôn một tay bóp cổ, dùng sức đè xuống đem cô đẩy vào trong xe.

Mạch Sanh Tiêu bắt đầu liều mạng giãy dụa, mặc dù cô biết rõ làm như vậy không có ích gì, Duật Tôn hiển nhiên là bị chọc tức, y dùng sức đẩy cô về phía trước.

Lực tay quá lớn, cô ngồi dựa trên cửa sổ xe, Sanh Tiêu đau tới mức suýt ngất đi, cô nghĩ thầm, cái trán nhất định lại u lên một cục lớn rồi đây, cô vừa muốn sờ xem, thì bị Duật Tôn ở sau lưng đầy một cái vào trong xe.

Cô gần như đã ngã nhào trên ghế ngồi, y đè lên thân cô, Sanh Tiêu trong lòng lo sợ, vô ý thức dùng khuỷu tay đẩy hắn, lại không ngờ được Duật Tôn nhanh hơn, bàn tay đè chặt lên xương bả vai của cô, làm cô đau tới mức không kêu nổi.

" Mới có mấy hôm mà cô đã không biết nghe lời?"

" Rốt cuộc là anh muốn như thế nào? Anh muốn thân thể tôi, tôi đã cho anh, ai cũng có cuộc sống của mình, tôi vẫn còn là sinh viên, tôi muốn lên lớp học."

" Đi… học này" Duật Tôn một tay kéo quần áo của cô," Mạch Sanh Tiêu, lá gan của cô cũng lớn thật, Tô Niên còn không dám nói chuyện với tôi như thế, nếu tôi không chạy án cho cô, thì giờ này liệu có có đang tính toán âm mưu hay không, cô chẳng qua chỉ là tội phạm giết người!"

Quả nhiên, toàn thân Mạch Sanh Tiêu run rẩy, mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán, dường như chỉ một câu nói này, cô đã bị Duật Tôn ăn sống nuốt tươi, tay y lôi kéo càng lúc càng mạnh, trong không gian chật chội, cô có thể nghe được tiếngtiếng thở dốc nặng nề củaDuật Tôn. Một bên má Mạch Sanh Tiêu gián sátvào lớp da bọc ghế, côchợt thấy hối hận vì quyết định lúc trước, cuộc sốngthế này với cả đời ngồi tù có gì khác nhau?

" Không... Không được ở đây."

" Câm miệng, còn nói nhảm nữa tôi sẽ “ăn” cô ngay trên đường cái bây giờ."

" Nếu anh muốn? Cũng được, vậy nhanh lên, tôi muốn nhanh trở về đi học." Cô cắn răng quyết định.

Động tác sau lưng bất chợt dừng lại, hai vai cô co rúm, mà ngay cả không khí trong xe cũng trở nên lạnh thấu xương, cô nói muốn nhanh lên, y quả thật cũng khẩn trương, mạnh mẽ đi vào cô từ phía sau, Sanh Tiêu đau như thiếu chút nữa là mất mạng, cô phải nín thở mới có thể làm cho nỗi đau khắc cốt này giảm đi một chút.

Đôi mắt vừa chua xót vừa ê ẩm, theo động tác sau lưng của y, mặt của cô không ngừng ma sát trên mặt ghế da, chắc hẳn hơn nửa khuôn mặt đã đỏ ửng rồi.

Ba mẹ mất, chị gái không ở bên, tất cả những ấm ức cô phải chịu này, liệu có ai đau lòng không?

Hôm nay, dù côcó bị hành hạ chết ngay tại đây, cũng không có ai sẽ vì cô rơi một giọt nước mắt có phải không?

Đến khi toàn bộ đau đớn chấm dứt, Mạch Sanh Tiêu mới thở ra một hơi, cô còn chưa bò dậy, sau lưng truyền đến âm thanh y đang sửa sang lại áo quần, cô nằm sấp bất động, Duật Tôn thấy thế, giơ tay vỗ vỗ bên mặt cô," Đừng bầy ra cái dáng vẻ sắp chết như thế, cứ như lần đầu tiên có phải tốt không, càng nghe lời thì cô sẽ càng bớt đau đớn."

Đầu ngón tay y khẽ mơn trớn trên mái tóc đen nhánh của cô,cảm giác thật là tuyệt.

"Anh giúp tôi một lần, nếu anh muốn, tôi cũng sẽ cho anh."

Cô không nhìn thấy vẻ mặt của y ở sau lưng cô nhưng lại nghe được rõ ràng âm thanh trào phúng bật ra từ môi y," Mạch Sanh Tiêu, cô cho rằng cô đáng giá đến vậy sao? Mua bán thêm nữa không phải là tôi thiệt thòi chết đi à..." Y dừng một chút, làm như đoán được ý nghĩ của cô," Cô theo tôi, cũng đừng có vọng tưởng ngày nào đó có thể thoát khỏi tôi ,tôi nói cho cô biết, đừng có mà hi vọng, mau vứt ngay cái ý tưởng ấy đi!"

Sanh Tiêu lập tức thấy hoang mang, nếu như cuộc sống bản thân mình thật sự bị khống chế trong tay y, cô từ nay về sau sẽ sống thế nào?

" Vậy anh nói đi, đến tột cùng như thế nào tôi mới có thể trả hết nợ cho anh? Làm một lần, hay là một trăm lần, một ngàn lần?"

" Con điếm!" Duật Tôn đè lại đầu của cô, lật úp người cô xuống.

Cả khuôn mặt Sanh Tiêu vùi sâu vào ghế da, một cảm giác khó thở ùa tới, hai tay cô nắm chặt, nước mắt cơ hồ đồng thời dồn đến hốc mắt," Tôi là con điếm đây, vậy là anh cái gì?"

" Miệng lưỡi cũng sắc bén nhỉ?" Duật Tôn nắm chặt tóc của cô, kéo cô đến trước mặt hắn, Mạch Sanh Tiêu không thể không dùng một tay níu lấy tay y, nửa người ưỡn ra," Tôi không tin là tôi không trị được một con đàn bà như cô."

Sanh Tiêu cảm giác như eo mình như sắp bị bẻ gãy," Tôi đồng ýcho anh, với anh tôi không phải con điếm, dù có thiếu nợ anh nhiều hơn nữa, chẳng lẽ không đến một ngày hoàn trả hết được ư?"

" Cô muốn làm cái gì?" Duật Tôn áp trên thân người phía trước, môi mỏng phảng phất đến bên tai cô, giọng nói tràn ngập ma mị," Cô muốn trả xong món nợ này, muốn tìm đến thằng đàn ông khác phải không?Muốn sống tử tế hả?Không nhìn lại quá khứ điếm đĩ của cô xem? Hay cô muốn bưng bít nó lại? Bị chơi đến mức thối nát như cô còn muốn tìm thằng khác , cô có tin không, bây giờ tôi có quẳng cô ở giữa đường cái, cũng không có nhiều thằng thèm nhìn đâu.”

Thân thể Mạch Sanh Tiêu bị ngửa ra sau, chiếc cổ vẽ thành một đường cong duyên dáng, cô nhắm mắt, từng giọt mồ hôi từ trên mí mắt lăn dài, nóng bỏng nơi mu bàn tay," Tôi không phải là không biết lượng sức mình, chỉ là tôi muốn đi học xong, sau đó…”

" Sau đó như thế nào?"

Sanh Tiêu khẽ cắn môi, cô muốn nói, sau đó, rời khỏi anh!

Nếu như không phải là bị ép buộc như vậy, chẳng ai muốn bị bao nuôi, dẫu vậy cô chưa nói, nhưng Duật Tôn liếc mắt đã nhìn thấu tâm cô, y lạnh lùng cười, khóe miệng cong lên, giống như quỷ sa tăng trong bóng đêm, y kéo tóc Mạch Sanh Tiêu, lại một lần nữa ném cô ra ngoài xe," Cút ngay!"

Cô ngã nhào trên đất, quần tuy đã kéo qua loa, nhưng còn chưa kịp cài, Duật Tôn đứng dậy đi đến phía ghế lái, lúc gần đi, y còn bỏlại một câu," Tôi nói rồi, những người đang đi trên đường cái ở đây, sẽ chẳng có ai thèm liếc nhìn cô lấy một cái đâu.”

Sỉ nhục cô như thế, vậy mà khi y nói ra, ngay cả chút áy náy cũng không hề có.

Con người y đến tột cùng là loài ma quỷ đáng sợ như thế nào?


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...