*******************
Mạch Sanh Tiêu không phải là không muốn có người đi cùng, lúc này, có lẽ đại đa số những cặp vợ chồng sẽ tay trong tay cùng cảm nhận sự kích động và vui sướng của nhau. Đây là lần đầu tiên cô cùng với cục cưng gặp mặt. Nếu như. . . nếu như có thể, bất luận thế nào Sanh Tiêu cũng sẽ không để Duật Tôn vắng mặt.
Mạch Sanh Tiêu đưa tay lên lau khô nước mắt, bác sỹ bên cạnh đang theo dõi số liệu, cô thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trên màn hình động đậy.
Bác sỹ cười nói: "Em bé làm mặt xấu.”
Trong lòng Sanh Tiêu đau xót không chịu nổi, lại cảm thấy vui mừng, cảm giác phức tạp không thể nào hiểu được.
Cô bối rối nắm lấy vạt áo, người mẹ đều có tâm tư, sợ cục cưng ở trong bụng có chỗ nào không ổn hay không, chân tay nhỏ xíu có đều tốt hay không, khuôn mặt có dễ thương hay không. . . Mạch Sanh Tiêu càng đâm ra lo lắng, cô ban đầu mang thai có dùng qua thuốc, chỉ sợ là để lại di chứng gì đó.
Sanh Tiêu tại màn hình thấy tay của em bé, còn có chân, siêu âm có thể biết được những chi tiết rất nhỏ, lượng hô hấp cũng như nhịp tim của thai nhi cũng được thống kê ra.
Duật Tôn đứng ở cửa, có một đôi vợ chồng ngồi bên cạnh xếp hàng. Người đàn ông lấy ra giấy hẹn giao cho y tá, động tác hắn thuần thục trở lại trước mặt vợ mình, chắc là thường xuyên cùng nhau đến đây.
Người mẹ ít nhất cũng mang thai 7 tháng rồi, cô ấy tựa ở ghế, không có đứng lên. Động tác người đàn ông tự nhiên khom lưng, đem dép xỏ vào chân của vợ: "Tiểu tử hôm qua có quậy em không?”
"Là quậy anh mới đúng chứ, nữa đêm lại đói bụng, còn muốn anh dậy nấu mì cho em ăn.” Cô gái bàn tay vuốt ve bụng, trong mắt lộ ra niềm hạnh phúc.
"Quậy anh cũng vui.” Người đàn ông đứng dậy, ngồi trở lại bên cạnh vợ: "Như vậy con của mình mới có cơ thể rắn chắc, mai mốt đi học không sợ bị người ta bắt nạt.”
"Làm sao dưỡng thai vậy được! " Người mẹ lấy cùi chỏ nhẹ huých vào cánh tay chồng, cô ta nghiêng đầu sang chỗ khác, lại trông thấy Duật Tôn đang nhìn bọn họ. Cô gái không khỏi đỏ mặt, hờn dỗi vỗ võ mu bàn tay của chồng: "Tại anh đó.”
Khóe miệng cô ấy phác thảo độ cong, nhưng đối với Duật Tôn lại là sự mỉa mai đau đớn nhất, đâm sâu nhất. Hắn mở to mắt, dường như trông thấy ánh mắt thương cảm của người ngoài.
Hắn không có những điều này.
Thời gian siêu âm thật lâu, Duật Tôn ở bên ngoài đợi nửa tiếng rồi cũng không thấy Mạch Sanh Tiêu đi ra. Hắn đi tới hỏi thăm một y tá: "Sao vẫn chưa xong?”
"Siêu âm còn phải theo dõi tổng quát, hơn nữa tùy theo thai nhi mà thay đổi, cho nên bình thường cũng sẽ lâu.” Y tá mỉm cười: "Tiên sinh, ngài nếu không đợi kịp, cũng có thể đi vào, bình thường ba đứa nhỏ cũng vào cùng, có thể nhìn thấy mặt em bé.”
Bàn tay Duật Tôn đặt ở mép cửa bỏ xuống, lại từ từ đưa lên, cuối cùng hắn không nói tiếng nào mà đứng trở về bên cạnh.
Y tá nhìn chằm chằm, chẳng lẽ bọn họ không phải là vợ chồng?
*******************
Mạch Sanh Tiêu nghe tiếng dụng cụ bên cạnh vang lên, một người bác sỹ chịu trách nhiệm theo dõi, người còn lại chịu trách nhiệm ghi chép trên máy tính. Sanh Tiêu không hiểu được những số liệu mà họ nói ra, chỉ đành nhỏ giọng hỏi: "Xin hỏi, cục cưng của tôi có khỏe không?”
"Cô yên tâm, chỉ là cuống rốn quấn hai vòng, nếu như, nếu như đến khi sắp sinh mà còn như vậy, chúng tôi sẽ đề nghị sinh mổ, hiện tại không có chuyện gì, đừng lo lắng.”
Bác sỹ nói một câu như vậy, có thể làm gánh nặng trong lòng Mạch Sanh Tiêu liền được giải tỏa.
"Muốn chụp thai chiếu không?”
Tầm mắt Sanh Tiêu lại nhìn về phía cửa một lần nữa, ánh mắt cô đi xuống, vẻ mặt giống như đang do dự.
Việc này hoàn toàn là tự nguyện, không có bắt buộc.
"Hôm nay ba đứa nhỏ không tới sao? Thật đáng tiếc.” Bác sỹ vừa cười vừa nói: "Tôi thấy cô nên chụp đi, trở về cho anh ấy kinh hỉ.”
Mạch Sanh Tiêu nghiêng mặt qua, nhìn vào màn hình.
Tâm tình cô kích động khó nhịn.
Kỳ thật cô cũng biết, Duật Tôn đối với đứa nhỏ này, nhất định cũng yêu thương giống mình. Cô gật gật đầu: "Được.”
Làm xong siêu âm, bác sỹ đưa cho Sanh Tiêu mấy tờ giấy, cô chống người lên, lấy khăn lau bụng sạch sẽ.
Một bác sỹ khác đưa kết quả siêu âm và thai chiếu cho. Sanh Tiêu đưa tay cầm lấy, sống mũi bỗng nhiên cay cay, tầm mắt mông lung nhìn cái gì cũng mờ ảo. Cô ngẩng cầu lên: "Cám ơn.” Nói xong liên xoay người đi ra ngoài. Mạch Sanh Tiêu đi ra đến cửa, trông thấy ngoài kính mờ, thân ảnh người đàn ông vẫn đứng sững ở vị trí cũ. Cô lau chùi hết nước mắt trong khóe mắt, cầm thai chiếu nhét vào túi xác, sau đó mới mở cửa.
Duật Tôn nghe được động tĩnh, tấm lưng thẳng tắp xoay lại: "Xong rồi?”
"Ừ.” Mạch Sanh Tiêu hướng về phía y tá bên cạnh mỉm cười, cô đi đến cửa thang máy, cố hết sức tháo đôi dép y tế ra, ném vào thùng rác.
"Còn kiểm tra gì nữa không?”
"Còn đi kiểm tra sức khỏe tiền sinh sản.”
"Có phải xếp hàng đăng ký không để anh đi.”
"Không cần.” Mạch Sanh Tiêu ưỡn bụng đi về phía trước, cô đi rất chậm: "Kỳ thật anh không đi theo giúp thì tôi cũng có thể làm, tôi quen đi một mình rồi.”
Duật Tôn không ngăn được một nhát dao đâm vào lòng: "Sanh Tiêu, em tàn nhẫn như vậy sao?”
Mạch Sanh Tiêu đi đến cửa phòng kiểm tra sức khỏe, giọng nói của cô bình thản, giọng nói nhỏ nhẹ chậm rãi: "Tôi chỉ sợ anh công việc bận rộn.”
Sanh Tiêu đi vào, bên trong có nhiều phụ nữ mang thai, đàn ông không được vào.
Bác sỹ nhìn kết quả siêu âm của Mạch Sanh Tiêu, cho cô nằm trên giường, sau khi đứng lên lại đo thể trọng và huyết áp, làm toàn bộ những kiểm tra, khi rời bệnh viện cũng đã qua giờ cơm trưa.
Sanh Tiêu bụng đói kêu vang, bữa sáng cô ăn không đủ, vừa rồi lại bị rút máu kiểm tra nên bây giờ đầu váng mắt hoa.
"Dì Hà buổi trưa không về Ngự Cảnh Viên, anh dẫn em đi ăn bên ngoài.”
"Ừ.” Mạch Sanh Tiêu đối với ăn uống cũng thoải mái, cho dù là mang thai cũng không có khó đáp ứng, bình thường cũng muốn ăn chút gì, phần lớn thời gian là rất tùy ý.
Duật Tôn đưa Sanh Tiêu đến một nhà hàng, khách sạn gì đó rất đẹp, chỗ này không khí tốt. Duật Tôn đã từng đến đây nên đoán là Sanh Tiêu sẽ thích.
Nhà hàng trong đại sảnh, có hai nhân viên phục vụ đang biểu diễn hoa thức châm trà, phối hợp với bối cảnh âm nhạc, động tác thành thạo và đẹp mắt.
Mạch Sanh Tiêu thích ngồi ở vị trí gần cửa sổ. Duật Tôn giở thực đơn ra, nhân viên phục vụ tiến đến châm trà.
"Cho cô ấy một ly nước ấm.” Mới từ bệnh viện đi ra, khẳng định là sẽ khát nước.
"Vâng.” Nhân viên phục vụ đáp.
Mạch Sanh Tiêu đem tầm mắt hướng ra ngoài cửa sổ, tay phải Duật Tôn nâng chén trà lên: "Kiểm tra xong có khỏe không?”
Sanh Tiêu nhìn thấy phía ngoài đông người tấp nập, có người rất vội vàng, có người lại nhãn nhã bước chậm chân, có lẽ vì từng người có mục đích khác nhau nên tâm tình cũng sinh ra khác biệt.
Ánh mặt trời xuyên qua dãy trúc chiếu vào, bị chia thành từng khe sáng đều nhau, đến được Mạch Sanh Tiêu thì như tỏa sáng óng ánh trên khuôn mặt nhỏ nhắn, cô quay mặt lại, cùng chạm vào tầm mắt của Duật Tôn: "Rất tốt.”
"Sanh Tiêu, em có lo lắng không?”
Mạch Sanh Tiêu mở miệng hỏi: "Lo lắng điều gì?”
"Lúc sinh con. . . . . . .”
"Không lo lắng.” Mạch Sanh Tiêu tiếp nhận ly nước lọc mà nhân viên phục vụ đưa tới. Kỳ thật không lo lắng mới là lạ. Lúc cô vừa mới mang thai thường xuyên gặp ác mộng, cô chỉ sợ ngày nào đó không có ai ở bên cạnh, chỉ có một mình cô, nếu đột nhiên đau bụng thì phải làm sao bây giờ?
Duật Tôn chợt cảm thấy bất lực, hắn mệt mỏi rã rời dựa vào thành ghế. Hắn không ngờ Mạch Sanh Tiêu nói vĩnh viễn không tha thứ cho hắn, lại dùng cách này giày vò hắn như vậy, lăng trì hắn, hết lần này đến lần khác bỏ mặc hắn, quay đầu đã bước đi.
Món ăn rất nhanh được dọn lên bàn, một đĩa bắp nướng đặt bên Duật Tôn.
Hắn biết rõ đây là món Sanh Tiêu thích ăn, người đàn ông cầm lấy đôi đũa, gắp một miếng vào trong chén cô.
Trước mắt chợt lóe lên, chân mày Duật Tôn đột nhiên nhíu chặt. Phản ứng đầu tiên của hắn chính là bị phóng viên theo dõi. Mạch Sanh Tiêu trông thấy sắc mặt hắn hung ác nham hiểm đến dọa người. Duật Tôn thu tay lại, đã nhìn thấy một cô gái tướng mạo đoan chính chân thành bước đến: "Xin chào.” Cô ấy đem hình chụp đưa cho Duật Tôn: "Đây là ảnh gia đình của anh, thực xin lỗi, không có sự đồng ý của hai người. Tôi ngồi ở đằng kia liền chú ý tới bên này, máy chụp hình tôi thường mang theo bên mình, khi nào thấy có cảnh tượng gì đáng giá, tôi sẽ không do dự mà chụp một bức.”
Duật Tôn nhìn thấy bức ảnh, u ám trong mắt khi đối diện với bức hình đã từ từ tản đi.
Trong hình chụp, Mạch Sanh Tiêu yên lặng giương nhẹ cằm, Duật Tôn vừa vặn cầm đũa, góc độ chụp rất chuẩn, còn có thể thấy bụng của Sanh Tiêu.
Duật Tôn siết chặt một góc, khóe miệng không khỏi nhẹ cười, hình thức như vậy, cho đến tận bây giờ, hắn, Sanh Tiêu và cực cưng mới có một tấm ảnh chung duy nhất.
"Tấm hình này, tôi muốn.” Người đàn ông này đến thỉnh cầu mà luôn bá đạo như vậy.
"Anh cứ giữ đi.” Cô gái cười nói.
Mạch Sanh Tiêu nhìn vào cô gái bên cạnh, quần áo của cô ấy rất có thẩm mỹ, nửa người trên là chiếc áo trắng thêu hoa, tay ngắn, có đai lưng càng thêm có điểm nhấn: "Cô là chủ nhân ở đây sao?”
Cô gái nâng bình trà lên rót vào trong chén trà cho Duật Tôn, lại cho nhân viên phục vụ mang tới một bình nước lọc: "Nhà hàng này là ông xã mở cho tôi, mấy năm trước tôi bận việc. . . việc buôn bán, ngày ngày bận đến mức không quan tâm ăn uống. Về sau chồng tôi mở nhà hàng ở đây, đến bữa là gọi tôi đến ăn cơm. Có đôi khi bận quá đi không được, anh ấy liền tự mình đem đến văn phòng cho tôi.”
Mạch Sanh Tiêu nheo mắt lại, không khỏi tán dương: "Cô thật hạnh phúc.”
Cô gái tính tình cởi mở, cười vui vẻ: "Cô nhìn tôi bây giờ, chắn chắn sẽ không nghĩ đến trước kia tôi đã mắc bệnh nặng, đau dạ dày, thật may là còn cơ hội để chữa trị.” Cô gái vén mái tóc dài ra sau tai: "Sau chuyện đó, tôi liền thay đổi công việc, cô xem này. . .”
Mạch Sanh Tiêu nhìn theo n
gón tay của cô ấy, trông thấy cách đó không xa có những câu thơ và ảnh chụp trên tường: "Đó đều là tôi cùng ông xã đến các thắng cảnh du lịch mà chụp ảnh, chúng tôi bây giờ chẳng khác nào đang hưởng thụ cuộc sống. Khách đến đây ăn cơm mà có thích, tôi cũng sẽ tặng họ một câu thơ.”
Mạch Sanh Tiêu nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn. Trông thấy đôi môi cô gái cử động: "Say những lúc khi ta đắc ý, dưới trăng vàng chớ để chén không"
Sanh Tiêu đọc theo một lần, ngẫm ra, lại có chút chua xót.
"Không dám quấy rầy hai người nữa, mời dùng bữa.” Cô gái cầm lấy máy chụp hình, lại trở về trước quầy.
Sanh Tiêu gắp lên bắp nướng trong chén, cô không xem hình chụp trong tay của Duật Tôn, cũng không tước đoạt quyền lợi này của hắn, Mạch Sanh Tiêu đói, cúi đầu xuốn ăn. Duật Tôn vẫn chưa động đũa, thân thể hắn nghiêng về phía sau, lấy bóp từ trong túi ra, đem ảnh chụp nhét vào.
Ngón cái tay trái của Duật Tôn rơi vào giữa hình chụp, chỗ bụng của Sanh Tiêu. Cũng chỉ có cơ hội này, hắn mới có thể cùng cục cưng gặp mặt một lần, mới có thể sờ đến hơi thở đang tồn tại của con yêu.
Mạch Sanh Tiêu nhìn về phía động tác của người đàn ông, cô nắm chặt đôi đũa trong tay, lại giả vờ cái gì cũng không thấy, cúi đầu xuống thấp hơn.
Ăn xong, Sanh Sanh Tiêu vẫn nhìn thấy đôi đũa của Duật Tôn vẫn ở nguyên đấy, tựa hồ như cũng không động tới.
Xuyên qua hành lang, Mạch Sanh Tiêu đứng xem tranh trên trên bức tường trước mặt, cô ngắm nhìn, sau đó cất bước đi ra ngoài.
Cuộc sống đắc ý, cô còn có lúc đắc ý sao?
Mạch Sanh Tiêu biết rõ, Duật Tôn sống không tốt, cô cũng sống không tốt. Nhưng chỉ có như vậy, cô mới cảm thấy là hắn và cô sẽ cùng đi trên một con đường đen tối vô tận. Tựa như lúc cô và Đào Thần bị hắn dồn vào đường cùng vậy.
Khi đó, cô có Đào Thần ở bên cạnh. Mạch Sanh Tiêu vãn môi, lộ ra nụ cười trào phúng, bây giờ cô lại ở cùng Duật Tôn.
*******************
Trở lại Ngự Cảnh Viên, dì Hà còn chưa trở về. Mạch Sanh Tiêu lên đầu, cô nhìn thấy người đàn ông cũng không lên theo, lúc này mới lấy ra chiếc chìa khóa mở tủ đầu giường.
Đây là cái ngăn nhỏ của riêng cô, kéo ngăn kéo ra, bên trong có một đôi giày.
Đây là ngày Duật Tôn mua đồ dùng cho em bé nhưng cô đã bắt trả lại tất cả, cô đã lén giấu đi mỗi cái này. Mạch Sanh Tiêu lấy giày ra, đặt ở trong lònng bàn tay, thật nhó bé, chỉ có bằng một nửa bàn tay của cô. Ngón tay trên mũi giày khẽ vuốt, khóe miệng cô trong vô thức mỉm cười. Mạch Sanh Tiêu đem giày cất đi, bên trong còn có cuốn nhật ký bìa đỏ, là cô chuẩn bị sau khi mang thai. Sanh Tiêu viết nhật ký cũng giấu Duật Tôn, không muốn cho hắn biết.
Mạch Sanh Tiêu mở khóa kéo túi xách ra, cô cầm lấy thai chiếu của cục cưng. Cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân, lúc này mới đem thai chiếu nhét vào trong ngăn kéo, khóa lại.
Vừa mới rút chìa khóa ra thì Duật Tôn đi vào.
Dì Hà chưa đến tối đã trở về Ngự Cảnh Viên. Biết rõ hôm nay Sanh Tiêu khám thai nên cố ý làm một bàn ăn phong phú.
Mạch Sanh Tiêu ngồi ở trước bàn ăn, dì Hà dọn từng món bày lên bàn: "Sanh Tiêu, cô khám thai có khỏe không?”
"Có, rất tốt.”
"Thai vị chuẩn không?”
"Chuẩn.” Mạch Sanh Tiêu cũng không nói đến chuyện cuống rốn quấn cổ: "Bác sỹ nói là thể trọng của con tăng lên có chút nhanh.”
"À! Đừng nghe các cô ấy nói mò.” Dì Hà khoát tay một cái nói: "Lúc tôi mang thai, bộ dạng về sau mới gọi là dọa người, một tháng 4kg, về sau vẫn chưa gầy xuống được.”
Tóc Mạch Sanh Tiêu đã dài hơn, cô không có cắt thêm lần nào nữa. Sợi tóc cô mềm mại, không có vẻ nào là không hợp, ngược lại còn tăng thêm phần nữ tính.
Sanh Tiêu điều chỉnh tư thế ngồi xuống, không dám khom người, sẽ rất khó chịu.
"Đúng rồi, Ân Ân lần trước có nói chuyện thai chiếu, Sanh Tiêu, cô siêu âm thế nào? Cho tôi xem một chút.”
Mạch Sanh Tiêu gẩy gẩy đôi đũa trong chén, kỳ thật cô cũng không muốn gạt dì Hà, nhưng mấy chữ đến miệng lại lăn tăn, hay là không nói ra: "Không có thai chiếu.”
"Thật đáng tiếc mà, nếu không giữ lại làm kỷ niệm cũng tốt.”
Duật Tôn ngồi ở bên cạnh, hiểu rõ ý tứ của Sanh Tiêu, không có thai chiếu, cũng là hắn không được thấy. Dù cho sau khi sinh ra cũng thấy con, nhưng ý nghĩa đã không trọn vẹn.
*******************
Bụng lớn dần lên, mỗi ngày đều mệt chết đi. Có đôi khi đi lên vài bậc thang cũng làm tim đập rộn lên. Mạch Sanh Tiêu gọi điện thoại cho Thư Điềm, cô ấy đang bình phục tại nhà, nên Thư Điềm cũng không muốn Sanh Tiêu đến. Nhưng mạch Sanh Tiêu không an tâm, Thư Điềm lúc này mới dặn dò, trên đường đi nhất định phải cẩn thận.
Dì hà đi mua giỏ trái cây và hoa tươi rồi bắt xe taxi, Mạch Sanh Tiêu ấn chuông cửa, rất nhanh đã có người mở ra.
Lúc này khí trời rất nóng, Mạch Sanh Tiêu mặc đầm bầu dài, đậu đội một cái nón rộng vành màu trắng: "Thư Điềm đâu?”
Mở cửa là bảo mẫu: "Đang ở trong vườn ạ.”
"Dì Hà, dì giúp con đem đồ vào đi.”
"Được.”
Mạch Sanh Tiêu đi vào trong hoa viên, cuối tháng 7 trời nóng có thể xuyên qua da. Sanh Tiêu nâng cái bụng bự, trông thấy Thư Điềm cách đó không xa.
Tang Viêm cố ý cho cô tập giữ xà kép, Thư Điềm đứng vững, đang từ từ dịch đi từng bước.
Sanh Tiêu ngừng thở, trông thấy Thư Điềm đang cố hết sức nâng bên đùi phải bị thương lên, cô ấy mặc quần dài, sau khi lắp chân giả, người bình thường khó có thể nhận ra.
Thời gian thích ứng chân giả vô cùng đau đớn, sau khi thuốc gây tê mất tác dụng thì còn đau hơn nữa. Thư Điềm tay vịn xà đơn, cô cúi người xuống, mồ hôi theo gương mặt rơi xuống, áo thun đã ướt đẫm và áp sát trên người. Thư Điềm giơ tay lên lau lau mặt, mới thở gấp ra mấy hơi, lại ưỡn thẳng sống lưng, chân phải kiên cường bước ra.
Mắt Mạch Sanh Tiêu thấy cô ấy đi ra một bước, trong lòng vô cùng kích động, không có lời nào có thể hình dung được.
Thư Điềm buông tay ra, cả người muốn ngã xuống, may mắn là cô ấy kịp thời bám lấy xà đơn bên cạnh.
Mạch Sanh Tiêu sợ hãi kêu lên một tiếng, vội vàng bước đến.
"Thư Điềm.”
Không đợi cô đỡ dậy, Thư Điềm phải dựa vào sức mình đứng lên. Mạch Sanh Tiêu trông thấy mặt mũi cô ấy tràn đầy mồ hôi, đầu tóc đếu ướt, giống như mới ngâm mình trong nước vậy: "Trời nóng như vậy, cậu không sợ bị cảm nắng sao?”
"Nơi này có cỏ, té cũng sẽ không đau mà.”
Mạch Sanh Tiêu vịn lấy cánh tay của cô ấy: "Nhìn thấy cậu có thể đứng lên được, tớ thật sự rất vui.”
"Sanh Tiêu, không bao lâu nữa, tớ lại muốn cậu đi dạo phố với tớ.” Thư Điềm kéo chiếc xe lăn bên cạnh ngồi lên, hai người cùng nhau đi đến chiếc ô che nắng.
Mạch Sanh Tiêu tháo nón xuống, bỏ lên trên bàn.
"Sanh Tiêu, cậu 8 tháng rồi phải không?”
"Ừ, dự tính ngày sinh còn 1 tháng nữa.”
"Vậy, tớ phải uống rượu mừng tiệc đầy tháng của cục cưng nhà cậu trước rồi.”
"Hôn lễ định ngày rồi sao?”
Thư Điềm lắc đầu: "Tớ không muốn ngồi trên xe lăn mà lấy anh ấy, chờ sau khi thích ứng được, chúng tớ sẽ cử hành hôn lễ ngay.”
"Vậy thì tốt quá, đến lúc đó tớ sinh con xong, có thể cùng cậu đi mua đồ, không như bây giờ, đi đường mà thở gấp lợi hại.”
Thư Điềm cầm lấy đồ uống ướp lạnh đưa cho cô: "Sanh Tiêu.”
"Sao?”
"Cậu cùng Duật Tôn. . . . . . . Chẳng lẽ cậu định cứ tiếp tục như vậy sao?”
Mạch Sanh Tiêu tầm mắt nhìn về phía đặt xà kép kia, trời nóng, ngay cả lòng người cũng cảm thấy bực bội: "Thư Điềm, cậu nói xem tớ còn có thể làm gì?”
Thư Điềm biết rõ vấn đề này rất nhạy cảm, đụng chạm vào nỗi đau của Sanh Tiêu. Cô cũng muốn không quan tâm. Nhưng Thư Điềm thật lòng muốn tốt cho cô, không muốn Mạch Sanh Tiêu sống quá cực khổ: "Tớ hỏi cậu một câu, cậu trả lời thật lòng cho tớ biết được không?”
Sanh Tiêu đầu tiên là cắn chặt môi, cô suy nghĩ một lát rồi gật gật đầu.
"Cậu có yêu Đào Thần không?” Thư Điềm không có quanh co lòng vòng, thậm chí có thể nói, cô ấy hỏi thẳng không hề nhân nhượng.
Mạch Sanh Tiêu chỉ có thể đáp là Có hoặc Không.
Sanh Tiêu suy nghĩ một lát, không trả lời vào thẳng vấn đề: "Hạnh phúc không phải chỉ dựa vào yêu mà thành.”
"Tớ đồng ý với cậu.” Thư Điềm gật đầu nói: "Nhưng cuộc đời này thiếu hụt tình yêu thì còn có thể hạnh phúc sao?” Cô nhìn vào Mạch Sanh Tiêu: "Đúng vậy, có lẽ là có thể sống thanh thanh đạm đạm, bình bình phàm phàm, nhưng nếu phải lựa chọn, tớ tình nguyện oanh oanh liệt liệt.”
Cho nên, Thư Điềm mất một chân cũng không hối hận.
Sanh Tiêu đem tầm mắt rời xa, mũi có chút chua xót.
"Sanh Tiêu, nếu như Duật Tôn không lại xuất hiện, tớ cũng hy vọng là cậu và Đào Thần có thể sống tốt. Tớ biết rõ cậu rất khó để đối mặt với những tổn thương trước kia, nhưng mà. . .” Tiếng nói Thư Điềm dừng lại, cô thở dài: "Các cậu đã có con, chẳng lẽ cậu thật sự muốn làm cho đứa nhỏ về sau lớn lên mà thiếu thốn tình thương của cha nó sao? Sanh Tiêu, cậu không ngừng khát khao có một gia đình trọn vẹn, có cha, có mẹ. Nhưng cậu hỏi đứa nhỏ trong bụng một chút đi, nó không phải cũng muốn có cha sao? Cậu không thể ích kỷ mà nói với nó rằng, con yêu, có mẹ yêu con như vậy là đủ rồi. Không thể nào, tình yêu là không thay thế được.”
"Thư Điềm, cậu đừng nói nữa.”
Thư Điềm kéo tay của cô qua: "Sanh Tiêu, cậu buông bỏ đi, đừng để cho mình áp lực quá lớn.”
Thư Điềm cũng biết, cô không có trải qua đau khổ như Mạch Sanh Tiêu. Tang Viêm không có ngoại tình, cô cũng không phải xa xứ hèn mọn mà sống, càng không gặp một người muốn che chở cho mình cả đời rồi lại chia lìa xa cách. Mấu chốt là, Sanh Tiêu trong lòng còn đè nặng việc Đào Thần mất tích. Thư Điềm nghĩ, nếu cô thật sự gặp phải, khả năng cũng sẽ như vậy, nhưng cô cũng chỉ biết khuyên bảo Sanh Tiêu. Nguyên nhân chỉ có một, cô muốn Mạch Sanh Tiêu sống thật tốt.
"Thư Điềm, cậu đừng lo lắng chuyện của tớ nữa. Yêu tâm, tớ rất khỏe. Bây giờ còn có con nhỏ, tớ mỗi ngày đều nghĩ tới việc gặp con, còn có 1 tháng nữa, thật rất vui.”
Thư Điềm nắm chặt tay Mạch Sanh Tiêu: "Chúng ta cùng nhau cố gắng lên, đồ đáng ghét, cố gắng lên! "
Ngồi trên xe taxi trở về, Sanh Tiêu dựa mặt vào cửa kính xe, giống như đang suy nghĩ chuyện gì, dì Hà cũng không dám quấy rầy. Đến nhà, Mạch Sanh Tiêu đi thẳng lên lầu, sắc mặt cũng không tốt.
*******************
Một tháng cuối trôi qua rất chậm, Sanh Tiêu nằm cảm thấy kh
ông thoải mái, ngồi cũng không thoải mái. Cô xuống lầu ăn điểm tâm, đang khi đi qua phòng khách.
Duật Tôn cầm không ít giấy tờ đi đến: "Sanh Tiêu, hay là sinh mổ đi.”
Mạch Sanh Tiêu lúc này sợ nhất nghe được chuyện sinh mổ hay sinh thường, trong lòng cô vô thức có chút sợ hãi: "Tại sao?”
"Anh có hỏi qua Từ Khiêm, sinh mổ đối với đứa trẻ và người lớn đều không có ảnh hưởng gì. Đến lúc đó, anh sẽ liên lạc với bác sỹ tốt nhất.” Duật Tôn sợ nhất là cảm giác chờ đợi lo lắng ở bên ngoài. Hắn nghe qua không ít trường hợp, bởi vì thời gian sinh sản quá lâu mà làm cho đứa nhỏ cùng mẹ gặp nguy hiểm.
Trên đơn kiểm tra sức khỏe của Mạch Sanh Tiêu cũng có nói, cục cưng bị cuống rốn quấn cổ, mà thêm thai vị không cho phép. Bác sỹ nói đến lúc đó cũng khó có thể sinh thường.
Về phần vú nuôi, Duật Tôn đã sớm tìm được. Hắn cứ việc không nói nhưng ai mà không nhìn ra được phần kích động trên mặt hắn chứ. Đúng vậy, lo lắng chờ đợi mấy tháng như vậy, cũng không biết lúc thấy mặt, cục cưng sinh ra sẽ có bộ dáng gì?
Duật Tôn có được sự đồng ý của Sanh Tiêu, lập tức an bài chuyện bác sỹ.
Bệnh viện là của nhà Từ Khiêm, mặc dù là tư nhân nhưng phương tiện hiện đại, hoàn cảnh tốt.
Mạch Sanh Tiêu nửa tháng trước đã bắt đầu chuẩn bị quần áo em bé, sữa bột, tã không thấm. . . . . . . Tóm lại là những gì cần đến, cô đều soạn hết vào trong túi, sợ đến lúc đó luống cuống tay chân, sẽ quên mất thứ này thứ nọ.
Tay vừa được thong thả thì thời gian còn có một tuần.
Mạch Sanh Tiêu từ toilet ra, thần sắc cô lo lắng trở lại trên giường, lại đem đèn tắt đi. Vừa rồi ở trong nhà tắm, cô phát hiện một chút máu, Sanh Tiêu nằm thẳng trên giường, lúc này bụng không có phản ứng. Duật Tôn nghiêng người lại, trong bóng đêm nhìn về phía Sanh Tiêu.
Đến nửa đêm, Mạch Sanh Tiêu hình như cảm giác được một hồi đau đớn co rút nhẹ, cô mở to hai mắt, trằn trọc nhiều lần không ngủ được.
Cô đoán đứa nhỏ có thể sẽ không đợi được đến ngày hẹn sinh mổ, nó nghịch ngợm hiếu động, nhất định là muốn sớm được sinh ra.
Mạch Sanh Tiêu nhìn qua ngoài cửa sổ, cô hy vọng trời nhanh sáng hơn bất cứ lúc nào hết. Bàn tay Sanh Tiêu ở trên bụng nhẹ nhàng mát xa. Cô lo lắng kéo căng dây thần kinh, nhưng cũng chưa nói cho Duật Tôn đang nằm ở bên cạnh.
----