Chiến Vương Thương Phi

Chương 58


Chương trước Chương tiếp

Trong Thính Vũ các, Bất Hối cùng Phượng Yêu thần tình vui sướng ngồi ở bên giường, nói tỉ mỉ chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này.

"Nói như vậy, thật là dâm tặc kia, không, Hoa Thiên Thần cứu chúng ta?" Phượng Yêu nghe đến đó mở to hai mắt không dám tin hỏi, trong lòng cũng nghi hoặc, chẳng lẽ hắn thực chỉ là đổi dược cho nàng?

"Tuy nhìn hắn lưu manh vô lại, không phải bộ dáng đứng đắn, nhưng người không xấu, mà cũng sẽ không làm ra cái loại sự tình này." Bất Hối cùng Hoa Thiên Thần tiếp xúc qua rất nhiều lần, người này ngoài miệng thiếu đạo đức chút, con người vẫn rất tốt, đối với y thuật hết sức si mê.

Thất Bảo đại nhân đã chịu nhiều lần độc thủ, hiện tại chỉ cần nhìn thấy Thất Bảo kinh hoảng trốn đi liền biết là Hoa Thiên Thần tới. Nàng cũng hiểu rõ, vì sao lúc trước Chiến Cảnh Thiên không nói cho Hoa Thiên Thần chuyện này .

Nghe Bất Hối nói xong, trong lòng Phượng Yêu nhớ lại những chuyện mình vừa tỉnh đã làm, trên có hơn tia thần sắc áy náy, "Ta ngày mai đi xin lỗi hắn."

"Giải thích thì không cần, hiểu lầm cởi bỏ liền tốt, hai ngày này ngươi hảo hảo tĩnh dưỡng thân thể, chờ ngươi hoàn toàn khỏi ta mang ngươi ra ngoài đi dạo, bảo đảm cho ngươi kinh hỉ!" Bất Hối cùng Phượng Yêu hết sức thân cận, nàng đã sớm đem Phượng Yêu trở thành tỷ muội của mình.

"Ta hiện tại thì tốt rồi, nếu không ngày mai chúng ta liền đi đi." Phượng Yêu hiển nhiên bị Bất Hối nói hấp dẫn, hơn nữa, nàng cũng muốn nhìn xem Chiến quốc rốt cuộc là cái dạng gì?

"Chờ ngày mai Hoa Thiên Thần chẩn đoán bệnh cho ngươi rồi mới quyết định đi." Bất Hối cảm thấy nàng thương tổn nghiêm trọng như thế, vẫn muốn Hoa Thiên Thần nhìn lại cho chắc chắn.

"Được rồi" suy nghĩ đến Hoa Thiên Thần, Phượng Yêu liền cảm thấy vô cùng xấu hổ, nhưng vì để cho tiểu thư yên tâm cũng chỉ có thể đáp ứng. Bất quá nghĩ lại, nàng lại nghĩ đến một sự kiện, nghi hoặc nói: "Ngày ấy trong xe ngựa người kia là chiến Vương gia đi, không nghĩ tới hắn sẽ cứu chúng ta, lúc ấy ta đã nghĩ lần này hẳn phải chết." Phượng Yêu nghĩ đến trước khi nàng hôn mê rõ ràng người trong xe không cứu các nàng?

"Ta đã hỏi hắn, hắn nói là vì ngươi mới cứu chúng ta." Bất Hối nhớ rõ khi hỏi Chiến Cảnh Thiên, hắn nói: "Ngươi có tỳ nữ tốt."

"Ta?" Phượng Yêu cũng thập phần nghi hoặc, bất quá, mặc kệ là nguyên nhân gì nàng cùng tiểu thư đều được cứu, thật tốt.

Nhìn thoáng qua sắc mặt Bất Hối treo đầy ý cười, Phượng Yêu cảm thấy tiểu thư nhà mình thay đổi, trước kia luôn luôn lạnh như băng, trong mắt mang theo sầu bi, trong lòng luôn nghĩ đến nam nhân kia, như thế nào chịu thương tổn về sau hoàn toàn bất đồng, nghi hoặc nói: "Tiểu thư so với trước kia thích nở nụ cười."

Nghe vậy, trong mắt Bất Hối hiện lên một tia cảnh giác, Phượng Yêu trước kia cùng thân thể này tiếp xúc nhiều nhất, cũng là người quen thuộc nhất, chẳng lẽ nàng phát hiện ?

Cuối cùng, nàng thu hồi cảnh giác, cười nhạt nói: "Như vậy không tốt sao?" Cho dù phát hiện bất đồng cũng không quan hệ, trí nhớ các nàng đã sớm dung hợp, tìm không ra chút sơ hở nào.

"Phượng Yêu thích tiểu thư như vậy, tiểu thư nên cười nhiều hơn." Phượng Yêu sắc mặt treo một bên cười nhu hòa, tiểu thư như ánh mặt trời là nàng hi vọng nhìn đến nhất, bất quá khi suy nghĩ đến Hiên Viên Thần, trong lòng vẫn có chút lo lắng, thăm dò hỏi: "Chuyện Hiên Viên thái tử?"

Nghe vậy, tươi cười trên mặt Bất Hối mất hết, quanh thân tản ra khí tức băng lãnh, lạnh giọng nói: "Hắn thương tổn ta, sớm muộn gì cũng sẽ trả lại, cả đời này chúng ta nhất định là cừu nhân."

Thấy vậy, trong lòng Phượng Yêu hiện lên một tia đau xót, nàng biết tiểu thư yêu hắn nhiều năm như vậy, kết quả là phải chịu thương tổn lớn như vậy, nhất định là hận cực kỳ, nhích lại gần bên người Bất Hối, ôm nàng ở trong ngực, an ủi: "Tiểu thư không cần thương tâm, Phượng Yêu về sau nhất định sẽ vì tiểu thư báo thù."

Cảm giác được Phượng Yêu lo lắng, Bất Hối mới phát hiện chính mình thất thố, có thể là bởi vì cảm động lây, cho nên nàng cũng cực kỳ hận Hiên Viên Thần, mỗi lần nhắc tới của hắn cũng nhịn không được hận trong đáy lòng.

Vỗ vỗ tay Phượng Yêu, thu hồi hận ý trên người, trên mặt lại treo tươi cười nhu hòa, đối với Phượng Yêu nói: "Về sau không cần gọi ta tiểu thư, ngươi có biết, ta cho tới bây giờ đều không coi ngươi là tỳ nữ, về sau liền kêu ta tỷ tỷ đi."

"Tiểu thư, cái này làm sao được, ta là nô tỳ, ngươi là chủ tử, Phượng Yêu không thể vượt quy củ." Nghe Bất Hối nói xong, Phượng Yêu vội vàng quỳ trên mặt đất, nàng từ nhỏ đã bị bức lập lời thề cả đời này sẽ coi Bất Hối là chủ tử, huống hồ đây là sứ mệnh gia tộc các nàng.

Bất Hối không nghĩ tới nàng sẽ phản ứng kịch liệt như vậy, cùng trong trí nhớ một dạng, trước kia Phượng Bất Hối cũng từng nói như vậy đã bị Phượng Yêu cự tuyệt, không nghĩ tới lần này vẫn như vậy, bất đắc dĩ đỡ nàng đứng dậy, cười nhạt nói: "Việc này có thể theo ý ngươi, bất quá về sau không cần quỳ, cùng ta cũng không cần khách khí như vậy, nếu ngươi không đồng ý cũng không cần ở lại bên cạnh ta."

"Dạ, tiểu thư." Phượng Yêu khẩn trương đáp ứng, sợ Bất Hối thực đuổi nàng đi.

"Tốt, hôm nay nghỉ ngơi trước đi, một hồi ta để tiểu Huệ thu thập cho ngươi một chút, các ngươi ở cùng một chỗ đi." Bất Hối biết các nàng làm nô tỳ đã lâu rất khó thay đổi nên cũng không cưỡng cầu, để cho nàng ở cùng tiểu Huệ từ từ quen là được.

Tiểu Huệ từ nhỏ không phải hầu hạ chủ tử gì, trong Vương Phủ chỉ có Chiến Cảnh Thiên là chủ tử cũng không cần người hầu hạ, hơn nữa hắn cơ hồ quanh năm đều ở tại biên quan, cho nên quan niệm tôn ti của nàng có thể kém hơn, tâm tính nàng vẫn là một tiểu hài tử, người lại đơn thuần, ở chung thực là thoải mái.

Bất Hối kêu tiểu Huệ tiến vào, nha đầu kia cực kỳ thích Phượng Yêu, vây quanh nàng nói không ngừng, sau đó liền mang theo nàng đi nghỉ ngơi.

Hôm sau, Phượng Yêu sáng sớm liền thức dậy, vốn là ra ngoài luyện kiếm, sau đó nhớ lại đi chuẩn bị bữa sáng, nhưng đến lúc này mới phát hiện nơi này không phải Thanh Phong sơn, hạ nhân còn nhiều, cũng đã sớm chuẩn bị đồ ăn Bất Hối thích nhất cho nên tính toán đi dạo xung quanh.

Giờ phút này nàng mới từ từ nhìn Thính Vũ các, nhìn cảnh vật nơi này đẹp không sao tả xiết, còn có hạ nhân thành đàn, trong lòng ngầm vì Bất Hối cao hứng, xem ra Chiến Vương gia này đối tiểu thư nhà mình rất tốt, nàng không nghĩ tới, hôm qua gặp cũng không lãnh huyết như lời đồn.

Kỳ thật, Chiến Cảnh Thiên ôn nhu cũng chỉ nhằm vào Bất Hối mà thôi.

"Tiểu thư, ngươi cũng dậy sớm như vậy." Ngay khi nàng còn đang đi xung quanh Thính Vũ các thì thấy Bất Hối đi đến.

Bất Hối mặc quần áo nịt, đây là nàng bảo cho tiểu Huệ thay đổi, vì thuận tiện thời điểm luyện võ, sau khi bị thương nàng cảm thấy mình vẫn quá yếu, cho nên mỗi ngày đều dậy xớm luyện kiếm một hồi, không nghĩ tới gặp Phượng Yêu, cười nhạt nói: "Chúng ta cùng làm đi"

"Tiểu thư bắt đầu tập võ?" Phượng Yêu không dám tin hỏi, trước kia tiểu thư ghét nhất là luyện võ , tuy nói hơn phân nửa nguyên nhân là do Hiên Viên Thần, nhưng cũng không loại vấn đề tính cách bản thân.

"Đúng vậy, về sau chúng ta có thể sáng sớm cùng luyện kiếm, điều này không phải ngươi hi vọng nhất à?"

Phượng Yêu là vũ si, trước kia luôn nghĩ các loại biện pháp hấp dẫn Bất Hối tập võ, Bất Hối có công phu hiện tại một phần rất lớn đều là công lao của Phượng Yêu.

"Đúng rồi, sau khi tiểu thư trở lại Phượng quốc có thể luyện tập phân kiếm phổ kia." Đột nhiên nhớ tới kiếm phổ đã bị tiểu thư khóa lại, vẻ mặt hưng phấn.

"Kiếm phổ?"

Nhớ ra rồi, đó là mẫu hậu nàng lưu lại cho nàng, lúc ấy nàng vô cùng hận nàng đã từ bỏ nàng, cho nên kiếm phổ kia đã bị khóa lại, xem ra, khi trở lại Phượng quốc phải tìm lại.

"Tốt, hôm nay nhìn dáng vẻ của ngươi đã luyện xong, chúng ta đi về ăn cơm."

"Tiểu thư, chúng ta về sau đều ở lại Chiến quốc sao?" Vừa nhắc tới Phượng quốc, Phượng Yêu rốt cục đem nghi hoặc trong đáy lòng hỏi lên.

Nghe vậy, Bất Hối dừng một chút, bất quá trong giây lát cười nói: "Ban đầu ở tại chỗ này là bởi vì ngươi chưa tỉnh, hiện tại ngươi đã tỉnh cần phải trở về, bất quá ta muốn xử lý trước vài sự kiện mới được."

"Vậy ngươi cùng Chiến Vương gia?" Phượng Yêu nhớ tới hôm qua nhìn thấy hành động thân mật của tiểu thư cùng Chiến Vương gia, khẳng định là động tình, nếu là như vậy các nàng nên làm cái gì bây giờ? Còn có, tiểu thư đã có hôn ước!

Chiến Cảnh Thiên?

Nghĩ đến hắn, sắc mặt Bất Hối càng nhu hòa, trong lòng tràn đầy ngọt ngào, chỉ là Phượng quốc nàng phải trở về một chuyến, mà việc này hết sức nguy hiểm, nếu có thể thuận lợi giải quyết nàng có lẽ sẽ trở lại bên cạnh hắn.

"Khi nào thì cũng trở nên nhiều chuyện như vậy, đi thôi, trước đi ăn cơm, sau đó mang ngươi đi tìm Hoa Thiên Thần nhìn một cái." Bất Hối gõ xuống đầu của nàng, dẫn đầu trở về.

Phượng Yêu biết tiểu thư nhà mình không muốn nói, cũng không hỏi, trong lòng đều là nghĩ đối mặt Hoa Thiên Thần như thế nào, nàng rất hi vọng hôm qua toàn bộ đều là giấc mộng.

Sau khi ăn cơm xong, Bất Hối liền mang theo Phượng Yêu đang nhăn nhó đi tới nơi ở của Hoa Thiên Thần, bất quá, Hoa Thiên Thần lại đi đến chỗ Chiến Cảnh Thiên kia, các nàng đang định hướng đến chỗ Chiến Cảnh Thiên ở, vừa lúc gặp Hoa Thiên Thần.

"Ôi, Bất Hối muội muội như thế nào có rảnh sang đây gặp ta, thật là làm cho vi huynh thụ sủng nhược kinh." Hoa Thiên Thần nhìn thấy Bất Hối lập tức vui tươi hớn hở tiến tới.

"Hắn như thế nào?" Đối với xưng hô của hắn, Bất Hối đã lặng im, nàng biết cùng hắn nói nhiều lần cũng không có tắc dụng.

"Có bản thần y ở đây, bảo đảm trả lại cho ngươi một ‘nam vui vẻ, tinh lực dồi dào." Khi hắn nói hai chữ nam nhân này cố ý tăng thêm giọng điệu, cười đến vô cùng ái muội, vô cùng bỉ ổi.

Bất Hối liếc trắng mắt, nghĩ đến sự tình lần trước liền nhịn không được muốn đánh hắn, bất quá, chuyện này vẫn nên lưu lại cho Chiến Cảnh Thiên làm đi, tin tưởng sau khi Chiến Cảnh Thiên biết sẽ không bỏ qua cho hắn, chuyển đổi đề tài nói: " Kiểm tra lại cho Phượng Yêu, nhìn xem thương tổn của nàng thế nào."

"Không cần, nếu lúc ta kiểm tra đột nhiên cầm kiếm muốn giết ta thì làm sao bây giờ?" Hoa Thiên Thần nhìn thoáng qua Phượng Yêu đang đỏ mặt cúi đầu, ra sức lắc đầu.

"Đúng, thực xin lỗi, ngày hôm qua là ta hiểu lầm ngươi." Nghe được này, Phượng Yêu áp chế đáy lòng xấu hổ, đối với Hoa Thiên Thần nhận lỗi.

Nhìn thấy nàng làm đại lễ như vậy, vội vàng chạy tới đỡ nàng dậy, trong lòng ngầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, xem ra chuyện tình hôm qua đã qua. Nghĩ đến đây trên mặt chất đầy ý cười, lớn tiếng nói: "A! Mau đứng lên, bản thần y làm sao có thể trách mỹ nhân đây. . . . . . Chỉ cần không giết ta là được, ha ha." Vốn muốn mượn cơ hội đùa giỡn một chút, bất quá nhìn đến ánh mắt Bất Hối nhìn hắn liền nở nụ cười, đem câu nói kế tiếp nuốt về trong bụng.

Bất Hối liếc hắn một cái, lôi kéo Phượng Yêu hướng chỗ ở của hắn đi đến, trong miệng đối hắn nói: "Vậy qua kiểm tra một chút đi."

Còn chưa đi hai bước đã bị gọi lại.

Chỉ thấy Hoa Thiên Thần kéo Phượng Yêu từ trong tay nàng qua, vẻ mặt đắc ý hướng chỗ ở của mình đi đến, quay đầu hướng Bất Hối đang đứng tại chỗ nói: "Ta mang nàng trở về kiểm tra là được, ngươi đi nhìn Chiến Cảnh Thiên đi, điểm tâm của hắn còn chưa ăn."

Nghe vậy, Bất Hối mới vừa nâng lên chân liền để xuống, mỗi ngày các nàng đều cùng ăn cơm, hôm nay bởi vì nhìn thấy Phượng Yêu rất cao hứng liền đem chuyện này quên mất.

"Phượng Yêu, ngươi theo hắn đi, một lát ta tới đón ngươi." Bất Hối âm thầm dụng ánh mắt cảnh cáo Hoa Thiên Thần cái, đối với Phượng Yêu nói.

Phượng yêu gật gật đầu, nhu thuận đi cùng Hoa Thiên Thần.

Hoa Thiên Thần ở tại Đông Uyển, mọi chỗ ở bên trong đều để phơi dược liệu, khi thấy rất nhiều thảo dược hiếm có, Phượng Yêu kinh ngạc mở to miệng.

Khi ở trên núi Thanh Phong bởi vì Bách Lý Hề rất thích y thuật cho nên cũng có rất nhiều thảo dược, không nghĩ tới Hoa Thiên Thần nơi này còn nhiều hơn, điều này khiến nàng nhìn Hoa Thiên Thần với cặp mắt khác xưa.

Hoa Thiên Thần cực kỳ hài lòng với phản ứng của nàng, vỗ đầu của nàng, cười nói: "Mỹ nhân, theo ta vào đi." Bộ dáng nói lời này là như sói xám đang dụ dỗ con cừu nhỏ.

Hôm trước Bất Hối đã đem tính cách Hoa Thiên Thần nói cùng Phượng Yêu một lần, cho nên nàng không có đặc biệt ngoài ý muốn, thuận theo cùng hắn vào nhà, hắn dám làm cái gì nàng liền chém đứt hai tay của hắn.

Trong phòng cũng đều là thảo dược, bất quá sắp xếp rất sạch sẽ, mỗi loại thảo dược đều đặt chỉnh tề ở cùng một chỗ.

Vừa tiến vào, Hoa Thiên Thần liền chỉ vào giường đối với nàng cười nói: "Nằm xuống đi."

"Hả?" Phượng yêu ngây ra một lúc, không phải kiểm tra thân thể sao? Sao lại phải nằm ở trên giường, trong lòng ngầm đề phòng.

Nhìn thấy nàng đầy người đề phòng, Hoa Thiên Thần liền cảm thấy đặc biệt có ý tứ, hắn cố ý đùa nàng, bất quá vẫn giải thích một chút: "Trong phòng chỉ có một ghế, ngươi không ngồi trên giường thì ngồi đâu?"

Phượng Yêu hướng bốn phía, quả nhiên chỉ có duy nhất một chiếc ghế dựa, trong lòng trách chính mình suy nghĩ nhiều quá, ra vẻ trấn tĩnh tiến đến bên giường ngồi xuống.

Trên giường chăn cũng xếp chỉnh tề, trên chăn tản ra hương vị thảo dược nhàn nhạt giống trên người hắn.

Kỳ thật nàng không biết đây toàn bộ đều là Hoa Thiên Thần cố ý, hắn đoán chắc hôm nay Bất Hối sẽ mang nàng tới nơi này nên cố ý tìm Chiến Nguyên tới thu dọn, nếu không chỉ mình hắn ở xếp chăn lại làm gì?

Có đôi khi hắn nghiên cứu phương thuốc mấy ngày mấy đêm cũng không ngủ, nghiên cứu xong thì trực tiếp nằm liền ngủ, xếp chăn, nhiều phiền toái.

Nhìn đến phản ứng của nàng Hoa Thiên Thần hết sức hài lòng, xem ra Chiến Nguyên không toi công bận rộn một đêm, lấy ghế tới ngồi ở cạnh cầm lấy tay nàng.

Biết hắn muốn đem mạch, Phượng Yêu cũng không chần chờ vén ống tay áo làm lộ ra cánh tay tuyết trắng.

Thấy vậy, Hoa Thiên Thần trong lòng cười càng vui vẻ, nhẹ nhàng tiếp nhận nàng duỗi tay ra, đưa tay đặt trên cổ tay nàng, cảm xúc mềm mại làm cho tâm hắn trở nên nhộn nhạo. Trước kia không chỉ bắt mạch một lần cho nàng, nhưng ngủ cùng tỉnh lại cảm giác liền bất đồng!

Một lát sau, sắc mặt của hắn càng ngưng trọng, nhíu mày hỏi: "Thân thể có nơi nào không thoải mái hay không?" Tay vẫn như cũ đặt lên trên cánh tay của nàng không thu hồi lại.

Nhìn thấy thần sắc của hắn Phượng Yêu cũng lo lắng, chẳng lẽ nàng còn chưa khỏe lại?

Cẩn thận nghĩ nghĩ, ngầm vận công dò xét một phen, vẫn không phát hiện cái gì dị thường: "Không có nơi nào không khoẻ, sáng nay vẫn còn luyện kiếm, toàn bộ đều rất tốt."

"Ngươi thương tổn quá nặng, tuy đã tỉnh lại nhưng vẫn nên chú trọng. Không được vận động mạnh, cẩn thận miệng vết thương vỡ ra, một hồi ta cho ngươi một ít thuốc, về sau mỗi ngày đều phải qua nơi này của ta khám lại." Hoa Thiên Thần rốt cục thu tay trở về, bất quá trong mắt đều là lưu luyến, chỉ là Phượng Yêu một lòng đều lo lắng đến thương tổn nên không phát hiện mà thôi.

"Yên tâm đi, có bản thần y ở đây nhất định làm cho ngươi khôi phục như lúc ban đầu." Hoa Thiên Thần thấy nàng vẫn trầm tư vỗ vỗ tay nàng nhắc nhở, thuận tiện lại sờ soạng một chút.

"Uh`m? Được!"

Phượng Yêu vừa rồi là nghi hoặc, bản thân nàng cùng Bách Lý Hề cũng học một chút y thuật, hôm qua bắt mạch cho chính mình xong cũng không có chuyện gì? Làm sao có thể nghiêm trọng như vậy?

Khụ khụ!

Ngay khi Phượng Yêu muốn xuống giường Hoa Thiên Thần làm bộ như xấu hổ ho khan hai tiếng, đem mục đích cuối cùng trong lòng nói ra: "Hiện tại cởi quần áo, bản thần y đổi dược cho ngươi." Nghĩ đến xúc cảm hôm qua, chậc chậc, tư vị vô cùng…….!

"A? Cái này, để tiểu thư giúp ta đổi đi."

Vừa nhắc tới đổi dược, Phượng Yêu tự nhiên nghĩ tới chuyện ngày hôm qua, hồng nhuận trên mặt rất không dễ dàng tán đi lại hiện lên.

"Không tin bản thần y? Yên tâm, ở trong mắt ta chỉ có người bệnh không có nam nữ." Hoa Thiên Thần trên mặt ra vẻ đứng đắn, nói một cách quang minh lẫm liệt.

Phượng Yêu nghi ngờ nhìn hắn một cái, trong lòng hai thanh âm kịch liệt đấu tranh.

Nhân phẩm của hắn có thể tin sao?

Sau cùng, cắn răng một cái quyết định để cho hắn đổi.

Dù sao cũng không phải lần đầu tiên.

Bất quá, dù sao trước kia đều là hôn mê, lần này hai người mặt đối mặt như vậy khó tránh khỏi xấu hổ, thong thả cởi bỏ nút thắt, rút đi áo ngoài. . . . . trung y, sau cùng, ngực cũng đã hiện ra.

Thoát y phục xong ngay đến lỗ tai cũng đã đỏ, quay mặt hướng về một bên giảm bớt xấu hổ.

Hoa Thiên Thần cẩn thận nhìn chằm chằm da thịt hơi có chút phấn hồng âm thầm nuốt từng ngụm nước miếng, ra vẻ trấn định mang thảo dược tới dùng tay cẩn thận băng bó miệng vết thương cho nàng, chẳng qua cố tình đụng chạm lại càng làm cho không khí ái muội thêm vài phần. . . . . .

*

Bất Hối đến chỗ Chiến Cảnh Thiên, nhìn thấy hắn lại ngâm mình trong dược thùng sắc mặt đầy hắc tuyến, vừa thấy nàng tới lập tức ai oán nhìn nàng.

"Không có ta chẳng lẽ ngươi ngay cả cơm cũng sẽ không ăn?" Nhìn thấy bộ dáng này của hắn, Bất Hối khinh thường hỏi, cái nam nhân này càng ngày càng giả trang đáng thương.

Chiến Cảnh Thiên một chút xấu hổ cũng không có, đem bộ dạng không biết xấu hổ phát huy đến cực hạn, thương cảm nói: "Ta muốn đợi ngươi cùng ăn." Nếu bộ dáng này của hắn bị những người khác nhìn thấy nhất định sẽ trực tiếp bị hù chết.

"Ta nếm qua." Bất Hối trong khoảng thời gian này đã miễn dịch, cho nên không nhúc nhích chút nào.

Nghe vậy, Chiến Cảnh Thiên trên mặt treo lên mỉm cười, ôn nhu nói: "Ngươi nếm qua là được, thương tổn trên người vừa mới tốt nhất định không thể bị đói, Hoa Thiên Thần nói như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc khôi phục."

Mẹ kiếp!

Bất Hối trong lòng muốn mắng, quanh co lòng vòng lại lấy việc bị thương ra nói, lúc trước thực không nên để hắn thay nàng chắn phi tiêu này.

Bất đắc dĩ thở dài một tiếng xoay người ra ngoài bảo Chiến Nguyên đưa điểm tâm tới, bồi hắn ăn điểm tâm.

Đồ ăn bưng tới, Chiến Cảnh Thiên không hề vội vã ăn, bất đắc dĩ thở dài nói: "Hoa Thiên Thần nói, toàn thân của ta đều phải ngâm ở nơi này, không thể ly khai." Trong lòng hừ lạnh, ai bảo ngươi hôm qua bỏ ta lại.

"Tới, há mồm" bất đắc dĩ, Bất Hối chỉ có thể bưng lên một bát cháo, múc một muỗng thổi thổi đưa đến miệng hắn như là đang cho nhi tử ăn.

Nhưng Chiến Cảnh Thiên chính là thích như vậy, ngoan ngoãn hé miệng, thần sắc trên mặt đều là say mê, giống như đây là đồ ăn mĩ vị nhất nhân gian.

Cứ như vậy, cơm đều là nàng bón từng miếng một, ai kêu nàng lúc trước coi thường nói ‘lời Hoa Thiên Thần nói nhất định phải tuân theo toàn bộ’.

Sau khi ăn cơm xong, Bất Hối cũng không rời đi, nhìn hắn thỏa mãn nói: "Trong khoảng thời gian này ta muốn thay đổi lại quán lẩu, còn mở thêm mấy cái điếm. Chúng ta hiện tại tốc độ mở tiệm quá chậm, tiếp tục như vậy muốn thành lập tình báo không biết đến năm tháng nào."

"Chờ thương thế ta tốt lên, ta có thể cùng ngươi."

"Yên tâm đi, lần này sẽ không sảy ra sự tình gì, hơn nữa, ta sẽ để cho Phượng Yêu cùng Vô Ảnh bồi bên cạnh ta, người bình thường căn bản không phải là đối thủ của các nàng." Bất Hối biết hắn lo lắng, đây cũng là nguyên nhân nàng nói trước với hắn.

Chiến Cảnh Thiên nhíu nhíu mày, thân thể của mình bây giờ không thể tùy ý ra ngoài, chỉ có thể thỏa hiệp: "Phượng Yêu mới vừa tỉnh lại sẽ không khôi phục nhanh như vậy, để Nguyên Bích đi theo bên cạnh ngươi."

Thấy hắn quan tâm mình như vậy trong lòng Bất Hối cực kỳ vui vẻ, cảm giác có người quan tâm thật tốt, cười ngọt ngào đáp: "Được."

*

Sau khi từ chỗ Chiến Cảnh Thiên kia trở về, Phượng Yêu cũng được Hoa Thiên Thần tiễn về, bất quá sắc mặt vẫn hồng hồng làm cho Bất Hối cực kì tò mò.

Xoay xung quanh nàng một vòng mà cũng chưa phản ứng, suy đoán nói: "Hắn khi dễ ngươi?"

"Tiểu, tiểu thư, ngươi trở lại." Phượng Yêu vội vàng điều chỉnh tâm tình từ trong trầm tư hồi phục lại tinh thần, có chút cà lăm đáp, hiển nhiên còn chưa phản ứng kịp.

Tiểu Huệ nhìn thấy Bất Hối trở lại lập tức chạy tới, không thay đổi bản tính nhiều chuyện, vẻ mặt hưng phấn nói: "Tiểu thư, ngươi không thấy được Phượng Yêu là Hoa thần y tự mình đưa về, hơn nữa thời điểm vừa trở về mặt càng hồng, giống như con cua bị nấu chín."

"Tiểu Huệ, ngươi ——, không để ý tới các ngươi." Vừa nhắc tới Hoa Thiên Thần, sắc mặt của nàng liền đỏ ửng, nhìn hai người đang cười ái muội liền dẫm chân chân chạy vào nhà.

Bất Hối cười cười, biết nữ hài tử da mặt mỏng nên cũng không tiếp tục truy vấn, về sau hỏi một chút kẻ da mặt dày kia liền biết.

Nàng mặc dù nghĩ được rất nhiều cách mới lạ, nhưng không làm gì được theo phong trào, cho nên, nếu muốn không ngã, nhất định phải làm ra điều gì đó thật đặc biệt. Giống như Bát Tiên lâu, vừa nhắc tới dân chúng đều biết.

Bát Tiên lâu cứ ba tháng là đưa ra một món ăn mới, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà hắn vẫn có khách, như thế, nàng cũng có thể mỗi tháng đều sáng tạo cho quán lẩu.

Mặt khác, nếu muốn kiêu ngạo, nổi tiếng ở bên trong Hoàng Thành Chiến quốc mở một cửa hàng là không được, thừa dịp tiếng tăm đã tích lũy trong khoảng thời gian trước, nhanh chóng đem quán lẩu mở rộng đến các quốc gia khác, hình thành một dây chuyền.

Còn nữa, không thể mở một loại cửa hàng, còn có thể mở những cái khác, tiệm thịt nướng cũng không tệ, còn có lễ vật lần trước đưa cho Thái Hoàng Thái Hậu, còn có thể mở một cửa hàng trang sức, sau khi những thứ này đều ổn định, nàng là có thể trở lại Phượng quốc, đem chuyện tình ở Phượng quốc xử lý tốt, sẽ đem chút cửa hàng mở rộng khắp lục quốc.

Nghĩ đến thịt nướng, Bất Hối lại nghĩ đến Chiến Cảnh Thiên, cho nên quyết định, lần này vẫn cho hắn nếm trước một chút.

Chẳng qua muốn làm thịt nướng còn cần vài thứ, những thứ này cũng cần người của Chiến Cảnh Thiên đi làm. Sau khi nghĩ kỹ, liền khẩn trương trở lại phòng viết ra.

Lại đi qua hai ngày, bàn nướng cùng lò nướng đã giao cho người của Chiến Cảnh Thiên đi làm, hiện tại việc nàng phải làm là chọn nơi mở cửa hàng, không thể lại lấy căn cứ của Chiến Cảnh Thiên.

Lần này nàng đổi thân phận âm thầm tiến hành, sẽ không bị phát hiện.

Quyết định xong liền kêu Phượng Yêu đến đây, hai ngày này thân thể nàng cũng đã tốt lên nhiều, tuy mỗi buổi sáng vẫn đến chỗ Hoa Thiên Thần tái khám, nhưng đã được cho phép xuất môn.

*

Hôm sau, Bất Hối dịch dung mang theo Phượng Yêu cùng Nguyên Bích đi dạo bên trong Hoàng Thành, muốn trước tiên tìm một chỗ thích hợp mở tiệm.

Hiện tại đã sắp cuối năm, trên chợ càng thêm náo nhiệt.

Phượng Yêu cũng giống như Bất Hối khi lần đầu tới, đối với cái gì cũng thấy tò mò, hưng phấn nhìn chỗ này một chút, chỗ kia một chút, Nguyên Bích lại có vẻ quy củ, đi theo Bất Hối không rời một tấc, sợ xuất hiện cái gì ngoài ý muốn, nhưng ánh mắt lại bán đứng nàng.

"Nguyên Bích, ngươi không cần phải câu nệ như vậy, có thể đi xung quanh nhìn xem, thích cái gì ta tặng ngươi." Bất Hối nhìn Nguyên Bích bên cạnh cười nói.

Nguyên Bích thân là người bên cạnh Chiến Cảnh Thiên nên luôn luôn phải cẩn trọng, tuy là nữ tử, nhưng chưa từng nhàn nhã đi dạo trên ngã tư đường như vậy, cho nên đối với cái gì cũng rất tò mò.

"Cám ơn tiểu thư, Nguyên Bích nhìn là tốt rồi." Nguyên Bích cẩn thận đáp lời, hiện tại nhàn nhã đi dạo như vậy cũng là rất khó có được.

Nhìn nàng Bất Hối nhớ tới thời điểm mình làm đặc công, khi đó lúc nào cũng phải cảnh giác cao độ, sợ chỉ cần thả lỏng một chút mạng liền không có, mãi đến về sau nàng bị thôi miên mới bắt đầu cuộc sống lười biếng. Kiếp này nàng quyết định bất luận gặp phải chuyện gì đều phải sống theo ý nguyện của mình.

Bất Hối còn đang trầm tư, Phượng Yêu từ trên quầy hàng đằng xa chạy về, trong tay mang theo bao lớn bao nhỏ. Nàng trước kia vẫn đi theo Bất Hối ở trên núi Thanh Phong, cơ hồ cũng không được đi dạo phố, chỉ có vài lần cùng Bất Hối trộm xuống núi mới có cơ hội đi dạo. Cất kỹ đồ vừa mua tới, hưng phấn nói: "Tiểu thư, Hoàng Thành Chiến quốc thực hùng vĩ, đồ mới lạ gì đó thật nhiều, nhiều thứ ở Phượng quốc đều không có . . . . . . nhưng mà vẫn không xinh đẹp bằng Phượng quốc."

Nhắc tới Phượng quốc, Bất Hối trong đầu hiện lên một chút hình ảnh, những đường phố này nàng cho tới bây giờ cũng chưa thật sự thấy qua, chỉ biết là Phượng quốc một năm bốn mùa đều ấm áp như xuân, chim hót hoa thơm.

Nếu Chiến quốc là một nam tử vĩ ngạn, như thế Phượng quốc liền là một mỹ nhân thướt tha, không cách nào so sánh được.

Cũng không cần trả lời Phượng Yêu, mà nhìn những cửa hàng chung quanh san sát nhau, tìm kiếm địa điểm mở tiệm tốt nhất.

Địa điểm của quán lẩu ở bên trong Hoàng Thành có chút xa, cho nên, nàng muốn quán thịt nướng mở tại trung tâm Hoàng Thành. Nhưng cửa hàng nơi này đã sớm bị chiếm hết, tấc đất tấc vàng, muốn tìm cái nơi thích hợp quá khó khăn.

Bất Hối đang than thở, Nguyên Bích chỉ vào một cửa hàng ở phía xa hưng phấn kêu lên: "Tiểu thư, ngươi mau nhìn, bên kia có cửa hàng muốn cho thuê."

Bất Hối vừa thấy, thật đúng là một nhà cửa hàng cho thuê, bảng hiệu mới vừa tháo xuống, hấp dẫn không ít người.

Hướng bốn phía nhìn nhìn, lượng khách mấy cửa hàng xung quanh đều rất đông, nhưng tại sao chỗ này lại bán đi? Chẳng lẽ lại là Chiến Cảnh Thiên an bài?

Bất quá, mặc kệ như thế nào vẫn nên tới xem một chút, nơi này rất thích hợp mở quán thịt nướng. Mang Phượng Yêu cùng Nguyên Bích hướng phía bên trong chen lấn, chỉ thấy trên bảng vàng viết: chuyển nhượng một vạn lượng, chỉ lấy tiền mặt, càng nhanh càng tốt.

Tựa vào!

Sẽ không phải là Chiến Cảnh Thiên làm chứ, sao giá định thấp như vậy, vị trí này rất tốt, nếu bán ra cũng không thể thấp hơn năm vạn lượng bạc.

"Chưởng quầy, ngươi muốn chuyển nhượng cửa hàng này?" Người vây quanh tuy nhiều, nhưng không có một ai tiến lên hỏi, có chút cổ quái.

"Vị công tử này muốn mua sao, giá chúng ta đảm bảo hợp lý, nếu ngươi muốn, chúng ta đi vào nói chuyện." Vừa nghe Bất Hối nói, chưởng quầy nhiệt tình bắt chuyện, bất quá, sắc mặt của hắn không tốt lắm, như có chút đau xót.

Mặc kệ là nguyên nhân gì, Bất Hối rất muốn cửa hàng này, chỉ cần hắn thật tình bán nàng sẽ mua, cười nói: "Bản công tử đang có ý này, mời đi."

"A! Thật sự có người dám mua!"

"Hẳn là người nơi khác đi, có lẽ không biết nơi này đã phát sinh sự tình gì?"

"Chắc là vậy, nếu không sao có người dám mua chỗ hung tai họa này, về sau mở tiệm nào có người dám tới."

. . . . . .

Bất Hối còn chưa đi vào, xung quanh liền nhao nhao nghị luận, nghe vậy, sắc mặt chưởng quầy càng thêm khó coi.

Nhìn Bất Hối sắc mặt càng thay đổi, thở dài một hơi nói: "Công tử bây giờ còn muốn mua sao?"

"Chúng ta đi vào nói đi." Bất Hối cười nhạo, hung tai họa? Nàng muốn nhìn xem nó nghuy hiểm như thế nào.

Chưởng quầy không nghĩ tới Bất Hối nghe xong những lời này còn có ý mua, trên mặt lại treo lên mỉm cười, nhiệt tình đưa Bất Hối vào. Các nàng vừa vào nhà, trong đám người vây xem có mấy bóng dáng lặng lẽ lui ra ngoài.. . . . .

Vừa vào nhà, Bất Hối liền đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp hỏi ra nghi hoặc đáy lòng: "Vị trí chỗ cửa hàng này rất tốt, lại rộng lớn, chưởng quầy như thế nào lại ra giá thấp như vậy?"

Nghe vậy, chưởng quầy thở dài, vẻ mặt thống khổ, tuyệt vọng mở miệng nói: "Ta cũng không muốn giấu diếm người, nơi này cũng là ta bỏ tiền ra mua lại, buôn bán còn chưa được ba ngày liền truyền ra chuyện ma quái. Mỗi buổi sáng mở tiệm, trong tiệm lại phát hiện rất nhiều vết máu, còn có ngoài cửa, trên tường cũng như vậy, cho dù chúng ta tìm người ở lại trong điếm, những vết máu này cũng vẫn xuất hiện, như vậy nào có người dám tiến vào mua đồ. Ta là từ nơi khác tới, vốn tưởng rằng đến Hoàng Thành này có thể kiếm một khoản, không nghĩ tới. . . . . ."

"Vết máu? Xảy ra từ lúc nào?" Bất Hối tuy là xuyên qua tới, nhưng cũng không tin vào quỷ quái.

"Kỳ thật, ba tháng trước nơi này là cửa hàng bán vải vóc, buôn bán rất phát đạt, nhưng có một ngày lão bản cùng một khách nhân đã xảy ra tranh cãi lại ngoài ý muốn giết vị khách nhân kia, từ ngày đó trong tiệm này mỗi ngày vào ban đêm đều xuất hiện vết máu. Nhi tử của chưởng quầy kia sợ hãi liền đem cửa hàng bán với giá thấp, nhưng về sau người mua lại cửa hàng này mặc kệ là mở cái gì, nửa đêm đều xuất hiện vết máu, không thể không bán lại, nhưng nào có người dám mua."

Chưởng quầy nghĩ đến đây trong mắt hiện lên một tia hối hận, uống một ngụm trà, nói tiếp: "Lúc trước ta từ nơi khác tới, nghĩ đến Hoàng Thành buôn bán một chút, sau khi nghe đến chuyện này liền nghĩ là do người làm, cho nên liền mua lại với giá thấp rồi thuê rất nhiều cao thủ buổi tối tới trông cửa, nhưng sự tình vẫn xảy ra. Chúng ta đều là từ nơi khác tới, thấy tiểu huynh đệ cũng không phải người xấu, cho nên, ta nói cho ngươi những chuyện này, ngươi vẫn nên suy xét cân nhắc kỹ."

"Ngươi mua cửa hàng này bao nhiêu tiền?" Bất Hối sau khi nghe xong, trong lòng cười lạnh nói, đây khẳng định là người làm, hơn nữa, còn là người có bối cảnh làm, có lẽ mục đích cũng không phải mua lại, mà là không muốn ai tới nơi này nhằm che dấu mục đích nào đó.

Chưởng quầy thở dài, thấy Bất Hối không giống như người bản địa, không muốn hại nàng, ăn ngay nói thật nói: "Ta là một vạn năm ngàn lượng mua tới, nếu có thể bán được một vạn lượng cũng không đến mức lỗ vốn, về lại quê nhà vẫn có thể làm lại từ đầu."

"Ta trả hai vạn lượng mua nơi này, chưởng quầy nếu không gấp gáp, lưu lại giúp ta như thế nào?" Bất Hối nhìn thấy chưởng quầy này thật thà, hơn nữa, còn từ hai bàn tay trắng kiếm được nhiều bạc như vậy, nhân tài như vậy thật sự khó có được, nếu nàng có thể sử dụng thì tốt rồi.

"Hai vạn lượng?"

Chưởng quầy không nghĩ tới Bất Hối sẽ ra giá cao như vậy, kinh ngạc nhìn Bất Hối.

"Vị trí này giá trị ít nhất là năm vạn lượng bạc, cho ngươi hai vạn lượng chúng ta cũng đã buôn bán lời." Bất Hối cười nói, thực ra, vấn đề không phải là tiền bạc, trong Hoàng Thành này dù có tiền cũng chưa chắc đã tìm được.

Chưởng quầy tuy thật cao hứng, nhưng nghĩ đến những sự tình này liền nhắc nhở: "Vậy buổi tối?"

Bất Hối biết hắn lo lắng cái gì, mày liễu vừa nhăn, cuồng vọng nói: "Hừ! Những tiểu quỷ này nếu dám đến làm càn thì thu lại, có sao đâu!"

Chưởng quầy lại tinh tế đánh giá Bất Hối, trong lòng tán thưởng một tiếng, những người đó có lẽ thật sự gặp được khắc tinh.

"Không biết công tử muốn mở điếm gì, ta có thể làm gì?"

Nghe hắn nói xong Bất Hối liền biết chưởng quầy này là muốn lưu lại, cười nói: "Làm cái gì bây giờ còn cần giữ bí mật, nếu ngươi lưu lại, vẫn là chưởng quầy nơi này của ta, tiền công khẳng định sẽ không kém so với chính ngươi mở tiệm."

"Tại hạ Triệu Đình Xương, trước hết tạ ơn chủ nhân."

Bất Hối mãn ý cười cười: "Tại hạ Phong Thập Tam."

Nghe vậy, Triệu Đình Xương trong lòng thất kinh, thì ra người trước mắt này là ông chủ quán lẩu Long Phượng, Phong Thập Tam! Trong lòng hắn rất bội phục người này, không nghĩ tới lại trẻ tuổi như vậy, xem ra, hắn lần này là theo đúng người.

Song phương rất nhanh ký thỏa thuận chuyển nhượng, cửa hàng này liền thuộc về Bất Hối, mà Triệu Đình Xương vẫn ở lại đợi Bất Hối khai trương cửa hàng, đồng thời, trong lòng hắn cũng vô cùng chờ mong, muốn biết chủ tử trẻ tuổi này giải quyết chuyện này như thế nào.

*

Chuyện tình cửa hàng đã được giải quyết, Bất Hối mang Phượng Yêu cùng Nguyên Bích đi dạo một vòng mới trở về, thuận tiện nhìn xem có tiểu sức phẩm (vật phẩm trang sức) gì đó mang về cho tiểu Huệ.

Bất Hối hôm nay tuy không cải trang thành bộ dáng Phong Thập Tam, nhưng vẫn là toàn thân nam trang, hơi chút dịch dung, sắc mặt vẽ loạn đen một chút, nhưng cũng không ảnh hưởng đến vẻ tuấn mỹ của nàng, quần áo màu đen làm nàng càng thêm lãnh diễm, sát người là hai tiểu nha hoàn tư sắc thượng thừa, cho dù đi tới chỗ nào cũng làm cho người ta chú ý.

Nữ bị Bất Hối hấp dẫn, nam bị hai tiểu nha hoàn hấp dẫn, có thể nói là rất dễ thấy.

"Ai nha! Ngươi người này đi đường như thế nào vậy, đụng ta đau quá."

Ngay khi Bất Hối cùng Phượng Yêu đang đùa giỡn trên đường, đột nhiên bị đụng phải, không đợi nàng kịp phản ứng, đối phương kêu lên trước. Bất Hối nhíu mày, thì ra là một tên khất cái trẻ tuổi, tóc hỗn độn rối tung xuống, y phục rách tả tơi nhưng lại không hề bẩn, giờ phút này đang ngồi xổm trên mặt đất ôm bụng kêu to.

Bất Hối khóe môi nhất câu, xem ra là muốn ăn vạ, đối phương thực không có mắt lại đụng phải nàng.

"A..., nói cho bản công tử một chút, đụng vào chỗ nào của ngươi?"

"Ngươi người này như thế nào có thể hỏi như vậy, không thấy ta ôm bụng sao? Đương nhiên là đụng vào bụng!" Đối phương ôm bụng đứng lên, vẻ mặt khinh bỉ nhìn Bất Hối, thản nhiên nói.

Hắn vừa đứng lên Bất Hối mới phát hiện hắn rất cao, cao hơn nàng khoảng một cái đầu, kinh ngạc nhất là bộ dạng của hắn, khuôn mặt nhu hòa, hai hàng lông mày tuấn dật, con ngươi đen thâm thúy như một vực sâu hấp dẫn người ta hãm nhập trong đó, môi mỏng hơi hơi gợi lên, cười nhìn Bất Hối.

Điều này hiển nhiên không phải là khất cái, lại càng không phải là kẻ ăn vạ, trong lòng nổi lên cảnh giác, suy nghĩ mục đích của đối phương.

"Ngươi, tên khất cái thối tha này sao dám nói với công tử chúng ta như vậy, rõ ràng là chính ngươi đụng vào, bị đụng là công tử chúng ta mới đúng, ngươi như thế nào còn lý sự?" Phượng Yêu không nhìn thấy mặt đối phương, chỉ nghĩ là hắn vì tiền bạc mới như vậy, vô cùng phẫn nộ.

Dân chúng vây lại cũng nhao nhao chỉ trích hắn, bọn họ cũng thấy rõ là tên khất cái này cố ý đụng vào vị quý công tử này.

Nam tử vừa nghe Phượng Yêu nói xong, trợn to hai mắt nhìn Bất Hối, kinh ngạc nói: "Sao? Là ta đụng vào ngươi trước sao? Ai nha, thật là, công tử bị đụng phải có bị thương tổn hay không, mau cho ta xem có bị thương hay không?" Dứt lời, hai tay hướng trên người Bất Hối sờ soạng.

Bốp!

Nguyên Bích nắm tay hắn kéo ra, tay cầm chuôi kiếm cảnh giác nhìn đối phương, nếu đối phương dám có một tia dị động sẽ ra tay giết hắn.

Bất Hối liếc mắt một cái ý bảo Nguyên Bích không cần hành động thiếu suy nghĩ, nàng cảm thấy người này cũng không có ác ý, nếu muốn động thủ cũng không chờ tới bây giờ .

"Bản công tử không có việc gì." Bất Hối nói một câu nói liền mang Phượng Yêu cùng Nguyên Bích rời đi, nhưng người kia vẫn chưa chịu buông tha, cũng đi theo, ở bên cạnh nàng nói không ngừng: "Công tử đừng tưởng ta là tên khất cái thì bồi thường không nổi, ngươi yên tâm, nếu ngươi bị thương dù tốn nhiều tiền bạc ta cũng trị cho ngươi."

Dân chúng xung quanh vừa nghe, ầm ầm cười to, một tên khất cái có thể có bao nhiêu bạc?

Bất Hối cũng không cho rằng như vậy, người kia khẩu khí tuy liều lĩnh, nhưng tuyệt đối không phải nói suông, đối với mục đích của hắn càng thêm nghi ngờ. Nhưng nàng cũng không muốn cùng người này tiếp xúc quá nhiều, vẫn như cũ hướng một phương khác đi đến.

"Này, ngươi đừng đi, nếu không muốn ta bồi thường, vậy bồi thường ta đi, ta cũng bị ngươi đụng phải mà. . . . . . Cho dù không bồi thường cũng nên mời ta đi ăn bữa cơm, ta mấy ngày rồi chưa được ăn một bữa cơm no . . . . . ."

Người này vẫn đi theo Bất Hối nói không ngừng, mặc kệ các nàng đi nhanh như thế nào, hắn đều có thể một tấc cũng không rời, mà từ đầu đến cuối bộ dạng của hắn cũng chỉ thấy Bất Hối.

Hiện tại Bất Hối không hề muốn tiết lộ thân phận của mình, cho nên ra hiệu cho Nguyên Bích, Nguyên Bích lập tức ngăn hắn lại, nhân cơ hội này mang theo Phượng Yêu thi triển khinh công rời đi.

*

Bên trong sơn trang ngoài Hoàng Thành, tên khất cái vừa rồi toàn thân rách rưới giờ phút này đang nhàn nhã ngồi ở bên cạnh bàn uống trà, tóc rối tung buộc chặt lên, toàn thân cẩm bào tử sắc, ngũ quan ngọc.

Ở trước mặt hắn, một tên hắc y nhân nửa quỳ trên mặt đất bẩm báo : "Chủ tử, người đã mất dấu, xin chủ tử trách phạt."

Nghe vậy, trong mắt người này hiện lên một tia kinh ngạc, lại có thể cắt đuôi người của hắn? Trong lòng nổi lên một tia hứng thú.

"Nói một chút đi!" Hắn biết, không có khả năng là vô duyên vô cớ lại mất dấu.

Người quỳ trên mặt đất vừa nghe, trong mắt cũng hiện lên một tia âm trầm, cau mày nói: "Hôm nay sau khi chủ tử rời đi, người của chúng ta liền âm thầm đi theo hai người bọn họ, nhưng không nghĩ tới đến nửa đường đột nhiên xuất hiện rất nhiều cao thủ, nhìn thấy người của chúng ta trực tiếp động thủ, vài vị huynh đệ đã bị giết, người cũng bỏ đi."

"Lại có loại sự tình này? Xem ra các nàng bối cảnh rất lớn, báo cho cấp dưới về sau phải đặc biệt chú ý, gặp ngăn trở trực tiếp bỏ chạy."

"Như vậy chúng ta sẽ không tra ra được thân phận thật của các nàng, người kia?"

"Đem tiền đặt cọc trả về, cấp thêm chút bồi thường, nói lần mua bán này chúng ta không tiếp." Thoáng dừng một chút, nói tiếp: "Chỉ là thân phận người này các ngươi tiếp tục điều tra, tất cả tư liệu trực tiếp giao cho ta, không được tiết lộ ra ngoài."

"Vâng!"

Kẻ đang quỳ trên mặt đất lui ra ngoài, người này đi đến bên cửa sổ, khóe miệng gợi lên mỉm cười, thật lâu không gặp được thách thức lớn như vậy, xem ra lần này phải tự mình tự mình ra tay.

*

Bất Hối cùng Phượng Yêu vì muốn chắc chắn, trên đường lại chuyển đổi vài vòng, xác nhận người theo dõi đều bị Vô Ảnh giải quyết mới trở lại Vương Phủ, nằm ở trên giường suy nghĩ chuyện hôm nay. Nàng không nghĩ tới, hôm nay lại thuận lợi như vậy, chẳng những tìm được cửa hàng tuyệt hảo, còn có được một nhân tài.

Lại có, nên chuẩn bị sẵn sàng đi bắt những tên tiểu quỷ này.

Triệu Đình Xương này nhìn không phải người bình thường, nếu hắn cũng không nghĩ ra được biện pháp để giải quyết chuyện này, như thế đối phương nhất định rất có thực lực, nói không chừng còn có bối cảnh rất lớn, nhưng bọn họ hao tổn tâm cơ tới cùng là muốn làm cái gì?

Đem sự tình sơ lược lại một lần, sắc trời đã rất trễ, tiểu Huệ cùng Phượng Yêu đã sớm nghỉ ngơi, nhưng Bất Hối vẫn không ngủ được, mặc quần áo tử tế, một mình đi dạo trong viện, trên trời mây đen dầy đặc, sắc trời âm trầm đáng sợ.

"Tiểu thư, đã trễ thế này ngươi như thế nào còn chưa ngủ?" Phượng Yêu vừa lúc đi tiểu đêm, nhìn thấy trong viện có người, còn tưởng là thích khách, không nghĩ tới lại là Bất Hối, vội vàng chạy tới: "Trời lạnh như thế, nhanh vào đi thôi, thân thể ngươi chịu không nổi gió lạnh."

Bất Hối cũng cảm giác được lạnh nên cũng không nhiều lời theo Phượng Yêu đi vào trong nhà, nhưng mới vừa đi được hai bước, đột nhiên cảm thấy choáng váng, tiếp theo gục xuống. . . . . .
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...