Giống như chết lặng! Tất cả mọi người há to mồm hoảng sợ nhìn Chiến Cảnh Thiên.
Không nghĩ tới, hắn cư nhiên sẽ ném ra một câu như vậy.
Bọn hắn đoán được vị trí Vương Phi sẽ thuộc về Bất Hối, nhưng hắn lại còn nói cả đời này chỉ có nàng một nữ nhân!
Đó là lấy chồng làm trời, thế giới nam tôn nữ ti cho dù là dân chúng bình thường có tiền bạc cũng sẽ tìm một phòng tiểu thiếp. Những đại thần trong điện này, người nào không phải thê thiếp thành đàn, một người đường đường là Vương gia lại nói cả đời này chỉ cưới một nữ nhân, quá mức chấn động!
Đặc biệt Lâm Tuyết Nhu, Hạ Lam còn có Yến Tâm Nhu, nghe thế chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng. Niềm tin vẫn chống đỡ các nàng nháy mắt sụp đổ. Ánh mắt oán hận trừng Bất Hối, hận không thể đem nàng bầm thây vạn đoạn.
Yến Tâm Nhu phản ứng kịp, nhận thấy ánh mắt hai nữ nhân bên cạnh cũng mang theo hận ý, trong mắt hiện lên một tia ác độc. Có lẽ, các nàng có thể kết thành đồng minh. . . . . .
Thái Hoàng Thái Hậu sau khi nghe được, sắc mặt cũng lập tức tối sầm, uy nghiêm quát lớn: "Cảnh thiên!" Nàng nghe Lâm Tuyết Nhu nói qua, Bất Hối muốn nam tử cả đời chỉ có nàng một nữ nhân. Vốn tưởng rằng Chiến Cảnh Thiên nói như vậy là vì cưới Bất Hối, nhưng nhìn đến quyết tâm trong mắt hắn, trong lòng nhấc lên cơn sóng gió động trời.
Hắn, là thật sự!
Kỳ thật người chấn kinh nhất là Bất Hối, nàng chưa từng nghĩ tới Chiến Cảnh Thiên thật sự sẽ hứa cho nàng cả đời.
Một đời một kiếp một đôi người, có thể sao?
Không, nàng không tin!
Có lẽ hiện tại hắn bị nàng hấp dẫn, đối nàng rất tốt, sau này thì sao? Gặp được nữ nhân đặc biệt, xinh đẹp khi đó còn có thể kiên trì quyết định này sao? Quan trọng nhất là, hắn sẽ cả đời tín nhiệm nàng sao?
Bắt buộc chính mình đem rung động đáy lòng áp xuống. Nàng, cả đời này nhất định phải thủ vững tâm của mình!
"Ta ——"
Chiến Cảnh Thiên nhìn thần sắc của nàng không ngừng chuyển đổi, từ hưng phấn, kích động, đến bình tĩnh không có bất luận gợn sóng gì, hắn liền hiểu kế tiếp nàng muốn nói gì.
Hư!
Tay đặt lên môi son của nàng, cắt ngang lời muốn cự tuyệt, đối với Thái Hoàng Thái Hậu thành khẩn nói: "Hoàng tổ mẫu, lời hứa Cảnh Thiên đã thực hiện, bất quá bây giờ còn chưa thể để hoàng tổ mẫu tứ hôn. Thân phận Bất Hối không tầm thường, Cảnh Thiên còn cần cầu xin cha mẹ nàng đồng ý mới được."
Dứt lời, nắm lấy tay Bất Hối, đùn đẩy một điện người xoay người ly khai, lưu lại mọi người đối với bóng lưng bọn họ đưa mắt nhìn nhau.
"Người tới, đưa hoàng tổ mẫu trở về, yến hội đến đây kết thúc, gia quyến ly khai, các vị đại thần theo trẫm đến ngự thư phòng nghị sự." khí sắc Chiến Cảnh Nhân cũng thật không tốt. Kỳ thật, hắn hi vọng hoàng đệ có thể tìm được chân ái, nhưng thân phận của hắn cả đời này nhất định không thể chỉ có một nữ nhân!
Đồng thời ly khai đại điện, Bách lý Hề đáy lòng cũng là chấn kinh. Nhất định phải sớm đi gặp sư muội hỏi rõ tới cùng là chuyện gì xảy ra!
*
Trở về xe ngựa, Bất Hối nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, Chiến Cảnh Thiên nhắm mắt chợp mắt một chút, hai người ai cũng không nói gì, chỉ có thanh âm kẽo kẹt của xe ngựa.
Ai!
Rất lâu, Chiến Cảnh Thiên thở dài một hơi, bất đắc dĩ hỏi: "Hôm nay ở trên điện có phải muốn cự tuyệt bổn vương hay không!"
"Kỳ thật ta ——" Bất Hối nhìn thấy thần sắc bi thương trong mắt hắn, trong lòng không hiểu đau một cái. Muốn giải thích, nhưng lại cảm thấy không biết phải giải thích như thế nào.
Thấy vậy, Chiến Cảnh Thiên coi như đã hiểu một chút, đổi chỗ ngồi ở cạnh nàng, đem nàng đang cúi đầu không nói nhẹ nhàng ôm ở trong ngực, thật cẩn thận hỏi: "Là vì Hiên Viên Thần sao?"
"Không phải." Bất Hối khẳng định đáp. Hiên Viên Thần, đời này đều khó có khả năng.
Trong lòng giống như nhẹ nhàng thở ra, nhưng suy nghĩ đến chuyện trong điện hôm nay, mày lại nhíu lại: "Là Tam hoàng tử Bách Lý quốc?"
Nghe vậy, Bất Hối nở nụ cười!
Ngẩng đầu nhìn sắc mặt Chiến Cảnh Thiên có chút đen, còn có chút thất bại, đột nhiên phát hiện thì ra hắn đang ghen!
Nhìn đến hắn cái dạng này, tâm tình đột nhiên tốt lên, đầu nhẹ nhàng tựa vào trên vai hắn, hai tay ôm lấy eo hắn to lớn, cả người rúc ở trong lòng hắn, ngửi mùi trà nhàn nhạt trên người hắn, trong lòng không hiểu sao thấy an tâm.
Cái ôm này cực kỳ ấm áp, làm nàng có chút quyến luyến!
Thấy Bất Hối không trả lời, Chiến Cảnh Thiên còn tưởng rằng nàng thừa nhận, ê ẩm hỏi: "Thật là hắn?" Hắn đã nói sao, hai người như thế nào có thể phối hợp ăn ý như thế?
"Hôm nay mệt mỏi, ta muốn ngủ một lát, đến Vương Phủ lại bảo ta." Bất Hối không để ý đến hắn, tìm một vị trí thoải mái đóng lại hai mắt bắt đầu ngủ. Hôm nay vừa bồi Thái Hoàng Thái Hậu lại vừa biểu diễn, quá mệt mỏi.
Nhìn dung nhan tuyệt sắc an tâm ngủ say trong ngực, mày nhẹ nhàng giãn ra, khóe miệng gợi lên một tia cười sủng nịch, cúi đầu ở trên trán nàng nhẹ nhàng hôn một cái, trong lòng thì thầm: "Người trong lòng ngươi là ai cũng không quan trọng, một ngày nào đó sẽ chỉ có một mình ta." Tiếp theo, lại điều chỉnh vị trí cho nàng, ôm nàng ngủ say sưa.
*
Khi Bất Hối mở mắt đã ngày hôm sau, duỗi cái lưng mệt mỏi mới phát hiện nàng ngủ ở trên giường mình, trong lòng có chút ngọt ngào. Tối hôm qua nhất định là Chiến Cảnh Thiên ôm nàng trở về.
Quả nhiên, không quá một lát tiểu Huệ liền hưng phấn chạy tới: "Tiểu thư, tiểu thư, đêm qua là Vương gia ôm ngươi trở về, bộ dáng ôn nhu kia tiểu Huệ cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy. Mau nói cho tiểu Huệ một chút, tối hôm qua đã đã xảy ra cái gì?"
Nhìn vẻ mặt tiểu Huệ tò mò, Bất Hối nghiêm mặt lại: "Vẫn biết ta là tiểu thư?"
"Tiểu thư đương nhiên là tiểu thư, không phải tiểu thư thì là cái gì?" Tiểu Huệ mở to đôi mắt nháy nháy vô tội nhìn Bất Hối hỏi.
"Nào có ai dám hỏi chuyện tiểu thư nhà mình, ngươi lại nhiều chuyện như vậy, hôm nào liền đem ngươi gả ra ngoài." tâm tình Bất Hối hôm nay đặc biệt tốt, đùa tiểu nha đầu này cũng thật thú vị.
Tiểu Huệ vừa nghe, nước mắt liền lưng tròng, vội vàng nói: "Tiểu thư, nhất định không thể không cần tiểu Huệ, tiểu Huệ không cần lập gia đình, đời này đều đi theo tiểu thư, về sau cũng không hỏi nữa. . . . . ."
Đều nói nam nhân không muốn thấy nhất là nước mắt nữ nhân, chỉ cần vừa khóc sự tình gì cũng giải quyết, hiện tại Bất Hối đối với tiểu Huệ liền là tâm tình này. Sờ sờ đầu nàng, nhẹ giọng dỗ dành nói: "Ngoan, ta nói đùa với ngươi, đừng khóc, khóc trở thành mèo hoa nhỏ."
"Tiểu thư thật là đùa giỡn tiểu Huệ sao?"
"Dạ, mau lau khô nước mắt hầu hạ ta rời giường."
"Nếu là vui đùa, vậy thì tiểu thư nói cho tiểu biết Huệ đêm qua phát sinh cái gì đi!"
Bất Hối vừa mới đứng lên thiếu chút nữa trượt chân. Quả nhiên không thể mềm lòng!
Thời gian cứ đi qua như vậy cho tới trưa, cùng tiểu Huệ nói chuyện phiếm, đi dạo chung quanh phủ, còn có Thất Bảo đại nhân biến mất vài ngày cũng xuất hiện.
Thất Bảo là Tiểu Linh hồ Chiến Cảnh Thiên đưa cho nàng lúc ở trong sơn động, sau khi các nàng xuống núi cũng mang về đây. Bởi vì nó vẫn rất ngoan ngủ ở trong ngực nàng cho nên Bất Hối cũng chưa cho nó ra, nhưng ngày hôm sau nó liền chạy mất đến bây giờ mới xuất hiện.
"Giỏi lắm cái vật nhỏ. Nói, mấy ngày nay trốn đi đâu chơi, nhìn xem eo ngươi này, như thế nào lại phì một vòng." Bất Hối bắt lấy Thất Bảo đang liều mạng hướng trong ngực nàng bò ném lên trên bàn bắt đầu thẩm vấn.
Xèo xèo, xèo xèo. . . . . .
"Có phải quyến rũ hồ ly nào hay không."
Xèo xèo, xèo xèo. . . . . .
Khi một người một hồ đang chơi đùa cao hứng thì tiểu Huệ đi đến: "Tiểu thư, bên ngoài có người tìm người, nói là ngươi trong nhà. Hiện tại ở tiền thính, quản gia hỏi ngươi có gặp hay không?"