Chiến Vương Thương Phi

Chương 22


Chương trước Chương tiếp

Bất Hối thật sự nổi giận, cắn chặt răng, từ trong miệng hung tợn nói ra vài từ, phẫn nộ nhìn chằm chằm Chiến Cảnh Thiên! Nghĩ mình ăn nói khép nép cầu hắn như vậy, chẳng những không đồng ý lại còn ngủ thiếp đi.

"Vương gia tha mạng, không nên thương tổn tiểu thư."

Tiểu Huệ vừa mới gặp Chiến Cảnh Thiên mang theo tức giận sang đây liền lo lắng. Thời điểm chú ý động tĩnh trong phòng, ngay khi Bất Hối kêu to trong lòng cả kinh, không nói hai lời liền đẩy cửa phòng ra giang hai tay đem Bất Hối che chở ở sau người phòng bị nhìn Chiến Cảnh Thiên, chẳng qua hai chân run run đã bán đứng nội tâm của nàng.

Hành động này của nàng làm Bất Hối ngây ngẩn cả người, bất quá rất nhanh liền phản ứng kịp, trong lòng nổi lên cảm kích. Nàng cùng tiểu Huệ mới quen biết không lâu cư nhiên liền ra bảo hộ nàng, phần tình cảm này nàng vĩnh viễn sẽ không quên, hai hàng lông mày vừa mới bởi vì tức giận mà nhăn lại đã giãn ra, cười nói: "Cám ơn ngươi tiểu Huệ, ta không sao, ngươi đi xuống trước đi."

"Nhưng tiểu thư ——"

"Thực không có việc gì."

Tiểu Huệ nhìn nhìn Chiến Cảnh Thiên lại nhìn nhìn Bất Hối, sau đó từng bước một quay đầu tiêu sái ra ngoài, nếu chủ tử nói không có việc gì vậy sẽ không có vấn đề .

"Như thế nào? Tức giận? Thật có bản lĩnh, để cho Vương Phủ vì ngươi mà chống đối bổn vương!"

Trong phòng còn lại hai người bọn họ, Chiến Cảnh Thiên rốt cục mở hai mắt buồn cười nhìn Bất Hối, kỳ thật hắn không ngủ, mỹ nhân ở bên làm sao có thể ngủ được! Nhất là giọng điệu vừa mới làm nũng kia, trong lòng kêu một cái mỹ!

" Thì thế nào, nếu không đồng ý liền ly khai nơi này, không có ngươi ta cũng có thể giải quyết." Bất Hối không có kiên nhẫn cau mày lạnh giọng nói.

"Nơi này nhưng là địa phương của ta?" biểu tình Chiến Cảnh Thiên vẫn như cũ không chút thay đổi, Bất Hối phải hoài nghi hắn là không phải mặt than cho nên mới chỉ có một loại biểu tình này?

"Vậy thì thế nào, ngươi không đi, ta đi!"

"Một tháng sau là sinh nhật hoàng tổ mẫu, ngươi theo ta vào cung."

Thấy nàng là thật tức giận, Chiến Cảnh Thiên cũng không tiếp tục đùa nàng, tuy nhiên bộ dáng nàng phẫn nộ có vẻ đáng yêu.

"Thành giao! Hiện tại ngươi có thể rời đi." Nghe hắn nói xong Bất Hối một câu đáp ứng. Nếu hắn có thể làm chuyện hắn chán ghét, nàng bồi hắn tiến cung một lần cũng không có gì đáng ngại.

"Buổi tối làm điểm đưa đến phòng ta."

Dứt lời, Chiến Cảnh Thiên cũng không quay đầu lại li khai, thoáng gợi lên khóe môi để lộ tâm tình hắn giờ phút này rất tốt, có thể cho nữ nhân này kinh ngạc thật đúng là chuyện thú vị.

Chiến Nguyên nhìn Chiến Cảnh Thiên khi đó là bộ dáng muốn giết người hiện tại tâm tình lại rất tốt, cũng cực kỳ vui vẻ. Xem ra, trên đời này chỉ có Phượng cô nương có thể trị được Vương gia bọn hắn, có lẽ, rất nhanh sẽ có việc mừng, sau khi trở về phải nắm vững thời gian chuẩn bị .

"Tiểu thư! Hù chết tiểu Huệ, ngươi làm sao dám nói chuyện như thế cùng Vương gia!"

Tiểu Huệ khoa trương vỗ vỗ ngực nhỏ của nàng, bộ dáng hết hồn trêu chọc Bất Hối.

"Được rồi, biết ngươi quan tâm ta, yên tâm, Vương gia sẽ không thương tổn ta, một hồi theo ta đi phòng bếp chuẩn bị cơm chiều." Bất Hối xoa tóc tiểu Huệ, tự tin nói.

Có lẽ chính nàng cũng chưa chú ý tới, vì cái gì có thể chắc chắn Chiến Cảnh Thiên sẽ không thật sự thương tổn nàng!

*

"Tiểu thư, lão gia bên kia gởi thư, đã tra rõ ràng thân phận của nàng."

Trong Mai viên Bắc Uyển, Hạ Lam đang ngồi ở bên cửa sổ nhắm mắt đánh đàn, thanh âm du dương nhẹ nhàng, hoa mai bên ngoài tựa như cũng say mê trong tiếng đàn êm tai. Khi nốt nhạc sau cùng hạ xuống, chậm rãi đứng dậy, ánh mặt trời chiếu trên thân thể nàng, làm cho tiểu nha hoàn tiến đến bẩm báo nhìn ngây người.

Nàng hôm nay mặc toàn thân bạch sắc, bên ngoài là áo choàng màu thủy lam, tóc đen búi đơn giản, phía trên cài một cây trâm hoa mai. Làn da mượt mà, miệng anh đào nhỏ không tô mà đỏ, kiều diễm ướt át, ngoái đầu nhìn lại nhẹ nhàng cười, tựa như tiên tử.

Đều nói Lâm Tuyết Nhu là đệ nhất mỹ nữ Chiến quốc, nhưng tiểu nha hoàn lại thấy tiểu thư nhà mình mới đúng là đẹp nhất. Quan trọng nhất là, tiểu thư chẳng những mỹ mạo mà còn tài nghệ vô song. Chẳng qua trước đã chiếm danh hiệu đệ nhất tài nữ nên đệ nhất mỹ nữ mới rơi vào trên đầu Lâm Tuyết Nhu.

"Nói đi."

"Thám tử hồi báo nói, nàng là công chúa nhỏ tuổi nhất ở Phượng quốc, kêu Phượng Bất Hối!"

"Phượng quốc công chúa?"

"Dạ, lão gia cầm hình tiểu thư vẽ đến Phượng quốc so sánh, tuy nàng không thường xuất hiện nhưng phía dưới mắt trái nàng có nốt ruồi hình giọt lệ không sai được."

"A..., quả nhiên thân phận không thấp, trách không được lần trước Lâm Khả Nhi không đấu lại được, xem ra thân phận của nàng Vương gia cũng biết!"

Thanh âm Hạ Lam cũng như người, một dạng ôn nhu tinh tế.

"Hừ! Nàng chẳng qua là một công chúa không được sủng ái mà thôi. Nghe nói mẫu thân của nàng cùng nam nhân khác chạy trốn, cho nên hoàng đế Phượng quốc cực kỳ chán ghét nàng, từ nhỏ đã tống nàng ra ngoài, hơn nữa còn hạ lệnh chưa đủ mười tám không thể hồi cung. Nhưng như thế nào cùng Chiến Vương gia gặp nhau, thám tử cũng không tra ra."

"Ừ, lần này đại thọ Thái Hoàng Thái Hậu sáu mươi tuổi Vương gia đáp ứng phải chọn phi, nên đề phòng nàng chút."

Hạ Lam không giống Lâm Tuyết Nhu ngực to não nhỏ, nàng che giấu rất sâu. Qua thái độ Chiến Cảnh Thiên đối với Bất Hối nàng liền biết đó là một kình địch. Bất quá, nàng vẫn có tự tin khi Chiến Cảnh Thiên xem nàng biểu diễn sẽ yêu nàng.

"Tiểu thư, ngươi thật sự là xem trọng nàng, nhìn lại tin tức, danh tiếng vị công chúa này tại Phượng quốc cũng không tốt lắm, rất nhiều người nói nàng hung hãn, chua ngoa mà còn vô tài vô đức, cái gì cũng không biết. Điều qua trọng nhất là nàng đã có hôn ước, thời điểm nàng đủ mười tám tuổi sẽ gả cho thái tử Hiên Viên Quốc—— Hiên Viên Thần !"

Tiểu nha hoàn lơ đểnh, thời điểm khi nói tới Bất Hối trong mắt đều là khinh miệt, một công chúa ngu ngốc như vậy trừ bỏ thân phận thì có bản lĩnh gì cùng tiểu thư nhà mình tranh.

"Nàng có hôn ước? Xác định không?!"

Hạ Lam trong giọng nói có chút vội vàng, nàng cũng sẽ không vì tiểu Huệ nói mấy câu mà khinh địch, nhưng nếu nàng có hôn ước mà nói, đặc biệt lại là Hiên Viên Quốc, đối thủ lớn nhất của Chiến quốc, như thế. . . . . .

"Đúng vậy, tuy tin tức về vị này công chúa cũng không nhiều, nhưng chuyện hôn ước là cả nước trên dưới đều biết, không sai được."

"Tốt, ngươi đi nói cho phụ thân, thân phận của nàng có thể để lộ cho hoàng thượng một chút, nhất là thân phận Thái Tử Phi tương lai của Hiên Viên Quốc!"

"Vâng”

Sau khi tiểu nha hoàn đi xuống, tâm tình Hạ Lam rõ ràng lại tốt lên vài phần, trở lại đàn cổ trước mặt tiếp tục đàn, lần này là đàn một khúc uyển chuyển triền miên. . . . . .

*

Bất Hối cùng tiểu Huệ bận rộn tại phòng bếp đến buổi trưa, lục đạo đồ ăn hương vị mê người xuất hiện trước mặt Chiến Cảnh Thiên.

"Gà xào cay, đậu phụ ma bà, phu thê phổi phiến, dưa chuột cay, mao huyết vượng, cá chần nước sôi, đây là đồ ăn ta tính toán đưa ra trong ngày khai trương, cho ngươi nếm một chút."

Nhìn chằm chằm bốn đạo đồ ăn hương vị bốn phía Chiến Cảnh Thiên khóe miệng giật giật, trong bụng một trận bốc lên, nội tâm nhịn không được thở dài, thật sự không nên dây vào tiểu mèo hoang này.

"Ngươi nói đã phát ra 10 tấm thẻ VIP, tính toán khi nào thì khai trương."

Chiến Cảnh Thiên không chống lại được mỹ vị hấp dẫn, trong miệng cảm nhận sâu sắc cùng dạ dày kêu gào, đem lục đạo đồ ăn ăn hơn phân nửa. Hiện tại cảm giác đầu lưỡi cũng không là của hắn, dựa vào nghị lực cường đại mới không chạy đi tìm nước uống, vẻ mặt bình tĩnh đàm luận cùng Bất Hối.

"Đã phát ra, như vậy cứ dựa theo kế hoạch, ngày mai khai trương!"
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...