Gió núi gào thét mà qua, hây hẩy ở trên mặt, gây cho người một loại cảm giác lạnh thấu tim.
Trịnh Hạo Thiên ngửa mặt nằm trên mặt đất, khí lực hắn giống như bị tháo nước, tứ chi bách hài (bốn chi trăm xương cốt) lười biếng uể oải, một chút cũng không nhúc nhích nổi .
Ở trước người hắn, một con Cự Lang đã có nửa phần thân thể ngập vào đất, hoàn cảnh chung quanh một mảnh đống hỗn độn, giống như bị động vật thời cổ giẫm đạp chạy qua, tạo thành hư hại thật lớn không cách nào bù lại.
Ở trong rừng cây, nếu có dã thú tử vong, như vậy rất nhanh liền sẽ đưa tới vô số sinh vật ăn thịt , chúng nó sẽ đem thi thể sinh vật đã chết cắn nuốt sạch sẽ, một chút cũng sẽ không lãng phí. Đồng dạng như vậy, sau trận đấu kịch liệt, tình trạng của sinh vật bị thương phi thường nguy hiểm, chúng nó thường thường sẽ trở thành con mồi của các sinh vật ăn thịt khác, chịu sự uy hiếp tử vong .
Nhưng là, lúc này lấy Trịnh Hạo Thiên làm trung tâm, trong vòng phạm vi vài dặm , không có bất cứ sinh vật nào có đảm lượng tới gần. Cho dù là bá chủ gấu và sói của Hùng Lang sơn, ở thời khắc này cũng là co rúm cả mũi, không cam lòng tìm đường vòng xa xa mà đi .
Từ trên người Trịnh Hạo Thiên phóng thích đi ra hơi thở cường đại tử vong , giống như mây đen thông thường bao phủ toàn bộ khu vực. Loại lực lượng mãnh liệt này khiến lũ dã thú dựa vào bản năng sinh sống sợ như sợ cọp.