"Chiến" Chiếm Hữu

Chương 1: Cuộc chiến thứ nhất


Chương tiếp

Vào buổi trưa, trong sân "Chiến Xa", Chiến Chiến động tác thành thạo đẩy bánh xe ra khỏi cửa hàng, ngửi mùi cao su mới mẻ, cảm thụ hoa văn bánh xe dưới lòng bàn tay, tâm tình càng thoải mái.

Chiến Chiến yêu thích không buông tay nghiên cứu vỏ trên lốp xe mới thì nhận được ánh mắt thèm thuồng của tiểu tử bên cạnh, cô nhếch môi cười, thuận thế đẩy bánh xe nặng chừng trăm cân về phía cậu: "Cậu, đón!

Lại không nghĩ rằng, chàng trai nhìn rất bền chắc lại bị đập một cái ngã xuống đất, còn bị bánh xe lăn qua đè nửa cái chân, cậu ta nhe răng trợn mắt cầu xin tha thứ: "Chị…., em là Học Văn . . . . Không không biết võ. . . ."

Tả Cường từ trong nhà ghé đầu ra, liền nhìn thấy Kế Toán của mình bị Chiến Chiến làm gục xuống, lúc này trở mặt: "Nha đầu, không biết nặng nhẹ! Còn không mau đỡ người dậy!"

Chiến Chiến không phục nhíu lỗ mũi, nhưng vẫn đàng hoàng đi tới, đẩy bánh xe đã ngã xuống tới một bên, thuận tay nắm người Kế Toán mặt mày dính bụi từ trên đất lên: "Học Văn, sao lại nhìn bánh xe lộ ra biểu tình như sói đói thế, hại chị hiểu lầm!"

Kế Toán xoa chân bị thương, uất ức dị thường đưa tay chỉ chỉ sau lưng Chiến Chiến: "Chị Chiến, thật ra thì em nhìn chính là ——"

"Cậu ấy nhìn là anh" Một giọng nói từ tính chui vào trong lỗ tai Chiến Chiến, ngay sau đó thân thể ấm áp dựa vào sau lưng Chiến Chiến “Cầm cơm nè"

Nhìn Kế Toán vui mừng hớn hở xách theo hai túi từ ngoài vọt vào trong nhà, Chiến Chiến âm thầm, đứng lên, cánh tay không khách khí vặn khuỷu tay của người sau lưng mình ra, sau đó xoay người nặn ra một nụ cười: "Hôm nay ông chủ tới đưa cơm à."

Tùy Nhạc xoay qua, nhíu mày với Chiến Chiến: "Đúng là vậy."

Mặc dù nghĩ mọi cách không muốn gặp anh, nhưng lòng dạ Chiến Chiến biết rõ, hôm nay là ngày "Tính tiền".

"Chi phí một tháng nay, bao gồm phí bữa trưa mỗi ngày, thêm thức ăn vào chiều thứ sáu, mười lăm món tráng miệng kèm theo, 33 đồ uống lạnh” Tùy Nhạc nhàn nhã nói lại trương mục, tốt bụng nhìn Chiến Chiến đang vặn chặt lông mày phía trước “A, còn có 25 phần bữa ăn tối."

"Em gọi bữa tối vào lúc nào!" Chiến Chiến nhảy dựng lên từ trên ghế, đi vài bước vọt tới trước mặt Tùy Nhạc ngồi ở trên ghế sa lon, giận dữ từ trên cao nhìn xuống, tựa hồ rất có dị nghị với trương mục của anh.

Tùy Nhạc nhìn chằm chằm cặp mắt sáng ngời của cô, trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên một nụ cười, vươn một tay kéo Chiến Chiến đến ngồi ở bên cạnh mình, lòng bàn tay dày rộng giam cầm tay nhỏ bé của cô, một cái tay khác móc ra một xấp biên lai từ trong túi áo vét tông vẫy vẫy trước mặt Chiến Chiến: "Đừng nghĩ chống chế, tất cả đều là 'Chiến Xa' của em gọi đến tiệm của anh, anh có chứng cớ."

Những người làm chạy ra sảnh ngoài ăn cơm vốn đang trộm ngó dáo dác hai người trong nhà, mới vừa nghe tiếng hô của Chiến Chiến, tất cả đều co cổ lại mãnh liệt bới cơm, Chiến Chiến hơi dùng sức rút cánh tay bị anh níu lại ra, nói: "Biết, bao nhiêu anh nói đi."

Tùy Nhạc nhẹ nhàng cười một tiếng: "Thật cho anh nói à? Anh nghe nói, trương mục tháng này của em còn chưa thu hồi lại. . . ."

Chiến Chiến trợn mắt: "Ai nói!"

"Chị Chiến. . . . Là em. . . ." Kế Toán phía ngoài khiếp đảm cung khai, ô ô, chị Chiến thật hung dữ

Lại là cậu! Chiến Chiến âm thầm đè nén giận dữ, cảnh giác quan sát Tùy Nhạc: "Vậy thì thế nào?"

Tùy Nhạc lộ ra nụ cười gian kế đã thực hiện, cúi người muốn tiến tới bên tai cô, Chiến Chiến bình thường sớm quen tiếp xúc với đàn ông, nhưng lại bị động tác của Tùy Nhạc kích lên một tầng da gà, theo bản năng lui về phía sau, lại cảm thấy bàn tay to của anh đặt lên hông của cô, cảm giác khác thường khiến cho cô sửng sốt mấy giây, Tùy Nhạc liền nhân cơ hội dán sát lỗ tai của cô bỏ lại một câu nói.

Mấy người làm nhìn lén chỉ thấy hai người dính nhau trong thời gian rất ngắn, sau đó Tùy Nhạc liền thức thời lui ra, mà trên mặt Chiến Chiến lại là thần sắc phức tạp, cuối cùng trầm mặt miễn cưỡng gật đầu một cái.

Đáp ứng Tùy Nhạc rồi, ngay cả hứng thú ăn cơm Chiến Chiến cũng bị mất, cô tùy tiện xúc hai muỗng cơm, liền bỏ lại hộp cơm lao vào trong sân, đập mạnh vào bánh răng đã biến hình nghiêm trọng.

"Cạch cạch! ! Cạch cạch cạch! ! ! Cạch cạch cạch cạch! ! ! !" Tiếng đập vang lên của cây búa khổng lồ làm cho trái tim của mọi người cũng bị chấn động cạch cạch nhảy loạn.

Kế Toán bưng cơm tiến tới bên cạnh Tùy Nhạc vẫn ngồi ở trên ghế sa lon: "Anh Tùy, chị Chiến bị sao thế, nhìn rất dọa người."

Tùy Nhạc lười biếng cười cười, gắp một con tôm chiên từ trong hộp đồ ăn Chiến Chiến mới động vài miếng cho vào miệng: "Tự đi hỏi đi."

"Em dám sao! Không chừng cây búa kia liền đập lên đầu em. . . ." Kế Toán rụt cổ một cái, mắt đi lòng vòng, nịnh hót tiếp cận gần hơn “Anh Tùy, vừa rồi anh nói gì với chị Chiến vậy, ha ha."

Kế Toán đã sớm thấy Tùy Nhạc đối với Chiến Chiến không đơn giản, mấy tháng nay, thức ăn đã ăn trong tiệm của anh không thể dùng từ "nhiều" để hình dung, nhưng lại kỳ lạ không thấy bất kỳ một khoản trương mục ăn uống nào xuất hiện, đây không phải là lấy lòng thì cái gì?

"Em đoán thử đi, đoán đúng có thưởng."

"Ha ha. . . ." Kế Toán rốt cuộc không có lá gan nói suy đoán trong lòng ra khỏi miệng, bởi vì cậu vẫn có một chút e ngại với Tùy Nhạc. Loại e ngại này không giống với khủng hoảng về Chiến Chiến bạo lực, mà là một loại trực giác trên tâm lý: người này chớ chọc.

******

Trong sân, Chiến Chiến vung mạnh búa, khua khua gõ gõ để phát tiết, cố gắng vuốt oán khí trong lòng mình xuống bằng động tác quen thuộc này, cho đến bánh răng trong tay đã từ từ khôi phục hình dáng bình thường, phiền não trong lòng cô rốt cuộc tiêu tán một chút.

Năm đó bất đắc dĩ buông bỏ mơ ước gia nhập trại lính hướng tới đã lâu, cô mạo hiểm không để ý người nhà phản đối, kéo chân bị thương, mạnh mẽ lên đường, mò mẫm lăn lộn đưa lên tấm biển "Chiến Xa". Tả Cường đã từng là một quân nhân tài nghệ cao cường trong doanh trinh sát bọc thép, giải ngũ rồi, đã giúp cô kinh doanh "Chiến Xa". Đây là tâm huyết của cô, bởi vì "Chiến Xa", cô vẫn chưa hoàn thành mơ ước, tựa hồ đã cày được mảnh đất màu mỡ.

Hôm nay, Chiến Chiến được Tả Cường dạy dỗ, đã quá quen thuộc với các công việc sửa xe, chỉ tiếc giao thiệp không đủ, buôn bán luôn không phát triển được, vì vậy một khi Chiến Chiến có động tác mạnh một chút, tiền bạc liền dễ dàng không quay về được. Điều này cũng tạo thành thói quen tiết kiệm trong mọi việc cho cô, nếu không phải là bởi vì cô không có tiền. . . . Nếu không phải! Đánh chết cô cũng sẽ không đồng ý yêu cầu của tên tiểu nhân Tùy Nhạc kia ——

"Hẹn chị của em ra gặp anh một lần, liền miễn chi phí tháng này."

Thanh âm muốn bị đánh của Tùy Nhạc đột nhiên vang lên ở bên tai, Chiến Chiến chỉ cảm thấy da đầu tê dại, quay đầu nhìn lại, quả nhiên là gương mặt đáng ghét, người nọ là quỷ sao, thật dọa người!

"Vừa rồi anh đã nói, em cũng không mau quên như vậy được." Chiến Chiến buồn bực lẩm bẩm trong đầu.

"Oan uổng a, anh không phải nhắc em nhớ, chỉ nhắc nhở em không phải lo lắng về vấn đề tiền sao, cho nên không cần đập mạnh vậy" Tùy Nhạc cong khóe môi, đè thấp thanh âm “Em vợ."

"Ai là em vợ của anh, câm miệng cho em!" Chiến Chiến cắn răng nặn ra từ kẽ răng, đập mạnh búa trong tay lên mấy vòng trên bánh răng cho ngay ngắn rồi đứng dậy đi đến nhà kho. Tùy Nhạc chân dài, hoàn toàn không có bị bỏ lại, ngược lại dính vào bên người cô lưu manh cười: "Anh lui tới với chị em, chính là chồng của chị em, em không phải em vợ của anh sao."

Chiến Chiến khinh thường ngẩng đầu trừng anh: "Lui tới? Thôi đi, Chiến Đình Đình đồng ý à."

"Thắng lợi trong tầm mắt."

Thúi lắm! Chiến Chiến phí hơi sức lớn mới nuốt được hai chữ không văn minh vào bụng: "Ha, còn phải cần em mới có thể gặp Chiến Đình Đình một lần, vậy mà gọi là thắng lợi trong tầm mắt?"

Tùy Nhạc thần bí khoát khoát tay: "Đây gọi là tình thú, không hiểu sao, có muốn anh rể dạy em hay không?"

Tình thú! Em gái anh! Chiến Chiến không để ý đến anh nữa, sãi bước nhanh nhẹn đẩy anh ra. Tùy Nhạc cũng không tức giận, chẳng qua là rảnh rang theo đuôi cô, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe nói: "Trước khi gặp được cô ấy, anh sẽ tới mỗi ngày, dầu gì thấy gương mặt giống nhau, có thể tán gẫu an ủi tương tư."

Tán gẫu. . . . Tán gẫu an ủi em gái anh!

Tùy Nhạc đi theo cô vào kho hàng, lập tức liền bị mùi dầu máy ngất trời làm choáng, anh không hề phòng bị ho khan, Chiến Chiến khinh thường quăng ra một cái ánh mắt khinh bỉ ‘nhìn rất đàn ông’ thì ra là như vậy!

Lấy một khối giấy ráp từ trên kệ kho hàng ra, Chiến Chiến lấy cái bao tay xuống, dựa trên giá gỗ bền chắc, tay nâng bánh răng, tỉ mỉ mài những vết gỉ sắt trên mặt, làm hiển lộ ra màu sắc trong sáng vốn có, mảnh vụn màu đỏ sáng rớt trên đồng phục làm việc đã loang lổ bẩn của cô. Nhưng cô cũng hồn nhiên không biết, trong ánh mắt sáng ngời là vẻ nghiêm túc dị thường.

Một bánh răng SX210 thể tích vừa phải, nhưng trọng lượng lại rất lớn, Chiến Chiến mặc dù không cảm thấy mệt mỏi, nhưng mà vì một cánh tay ra sức, đầu ngón tay mảnh khảnh đã hiện lên màu sắc xanh trắng. Trong lúc bất chợt một cái móng vuốt duỗi đến trước mặt, Chiến Chiến nắm quyền theo phản xạ, trừng anh: "Anh làm gì!"

Tùy Nhạc đưa tay ra xoa những mảnh gỉ sắt trên bánh răng, dùng ánh mắt than thở quét mắt nhìn quần áo trên người Chiến Chiến: "Em là con gái à, làm như vậy. . . . . ."

Chiến Chiến cúi đầu xem xét, mặt hơi đỏ một chút, sáng hôm nay mới vừa đưa tới một máy động cơ, quần áo của cô cọ trúng rất nhiều dầu mỡ khi vận chuyển, cũng không kịp thay, không nghĩ tới bị Tùy Nhạc cười, cô tức giận phản bác:"Đồng phục làm việc càng bẩn càng vinh quang!"

Tùy Nhạc vừa thấy cô giận, vội vàng giơ tay đầu hàng: "Vinh quang, vinh quang."

"Khụ khụ, nha đầu" Tả Cường chẳng biết lúc nào đi tới cửa kho hàng, ngón tay cái chỉ chỉ sau lưng, nói với Chiến Chiến “Bọn họ muốn đi giao hàng, cháu làm xong chưa?"

Chiến Chiến nhìn ra ngoài kho hàng, đã sắp rồi, vội vàng nắm lên bao tay mới vừa lấy xuống lau bánh răng sạch sẽ, đưa tới cho Tả Cường, Tả Cường xem xét một lần, rồi sau đó hỏi Tùy Nhạc đứng bên cạnh: "Ông chủ Tùy không bận?"

Tùy Nhạc cười: "Uh, tôi cũng phải trở về, nếu không sẽ bị vắng khách."

Tả Cường gật đầu một cái, cau mày thét Chiến Chiến: "Chần chờ cái gì, còn không qua đây giúp một tay!"

Sau khi Tùy Nhạc đi, Tả Cường bảo bọn người làm đi giao hàng, sau đó kết thúc công việc lẻ tẻ, ông dẫn theo Chiến Chiến đi kiểm tra động cơ vừa đưa tới. Hai mắt Chiến Chiến tỏa ánh sáng nhìn động cơ bốn máy dành cho nhà binh này. Đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc với động cơ này đó, đang suy nghĩ bắt đầu hạ thủ từ nơi nào, Tả Cường đã cầm cờ lê lên thuần thục vặn rơi tám đinh ốc cố định, dùng đuôi gõ vào làm giãn nắp ra, ném qua một câu lúc Chiến Chiến đang hoa cả mắt: "Họ Tùy đang theo đuổi cháu sao?"

"Phù —— Chú Tả đùa gì thế! !"

"Vậy thì sao, đừng cho rằng chú không nhìn ra mờ ám, nói!"

". . . . Anh ta thật sự là có chuyện cầu xin cháu, anh ta coi trọng. . . . Chiến Đình Đình rồi."


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...