Chiến Binh Của Công Chúa

Chương 32


Chương trước Chương tiếp

Những tuần sau đó, thời tiết ấm dần lên và Mairin giành thời gian nhiều nhất có thể để ở bên ngoài. Dù không nói với Ewan, nhưng nàng thường nhìn về phía chân trời, mong đợi của hồi môn được đoàn hộ tống của đức vua mang đến.

Thư Ewan gửi cho đức vua vẫn chưa được hồi âm, nhưng Mairin vẫn hy vọng một ngày nào đó họ sẽ nghe được tin của hồi môn được mang đến lãnh địa McCabe.

Bụng nàng không to lên nhiều. Rất khó phát hiện dưới những tầng váy dày, vào ban đêm, khi nàng cởi hết đồ ra và nằm dưới Ewan, chàng thích thú với vùng bụng đang mang đứa con của chàng.

Chàng không thể rời tay hay miệng khỏi đấy. Chàng sẽ sờ và âu yếm rồi hôn lên từng vị trí trên da thịt nàng. Niềm vui sướng thấy rõ của chàng khi nàng mang thai khiến Mairin vô cùng mãn nguyện. Sự hân hoan cua mọi người trong gia tộc khi nghe lời tuyên bố khiến lòng nàng lâng lâng.

Lúc Ewan đứng lên trong bữa tối và tuyên bố Mairin có thai, đại sảnh bùng nổ tiếng reo hò. Tin tức lan truyền khắp nơi và sau đó họ đã tổ chức ăn mừng đến tận khuya.

Cuộc sống thật tuyệt. Không có gì có thể phá hỏng những tháng ngày của Mairin. Nàng vỗ nhẹ lên bụng, hít thở không khí thoang thoảng hương thơm và đi về phía sân luyện tập, háo hức muốn được thấy chồng đang huấn luyện.

Trên đường xuống đồi, nàng nhìn lên và ngừng thở. Tim nàng đập thình thịch khi dõi mắt theo đàn ngựa từ phía xa đang phi về phía pháo đài. Người đi đầu giương cao lá cờ mang dấu ấn hoàng gia của đức vua.

Sự hối hả của nàng thật khó coi, nhưng nàng không quan tâm. Nàng nâng gấu váy chạy tới sân tập. Ewan đã nhận được tin về việc sứ giả của đức vua đang trên đường đến.

Tin tức lan nhanh và mọi người đã đổ ra từ mọi hướng, tập trung ở sân tập, trên các bậc thang và sườn đồi chỗ có thể nhìn xuống sân.

Tiếng rì rầm háo hức lan truyền từ người này sang người khác khiến cho không khí càng trở nên náo nhiệt.

Mairin đứng lùi lại, môi dưới của nàng tưởng như sắp bật máu do bị mím chặt. Hai em trai Ewan đứng ngay cạnh trong lúc chàng đợi đoàn người ngữa dần đến gần.

Người dẫn đầu chạy nước kiệu qua cầu và cho ngựa dừng trước mặt Ewan. Ông ta ghì cương và cất tiếng chào:

“Ta mang ý chỉ của Đức vua.”

Ông ta đưa một cuộn thư cho Ewan. Mairin quan sát những người còn lại. Chỉ có mười hai người lính vũ trang, không thấy hòm hay bất cứ thứ gì cho thấy họ mang của hồi môn đến cả.

Ewan không mở cuộn thư ra ngay. Thay vào đó, chàng tỏ lòng mến khách với đoàn tùy tùng của đức vua. Những người lính còn lại xuống ngựa và ngựa của họ được đưa đến chuồng. Các phụ nữ nhà McCabe mang đồ ăn thức uống đến khi họ tập trung trong đại sảnh để nghỉ ngơi sau chuyến đi dài.

Ewan mời họ ở lại qua đêm, nhưng bị từ chối. Họ cần quay trở lại lâu đài Carlisle ngay. Mairin cứ băn khoăn hồi hộp mãi trong lúc đợi Ewan mở cuộn thư.

Chỉ khi vị sứ giả ngồi vào bàn, Ewan mới bắt đầu ngồi xuống và mở bức thư ra đọc.

Nãng khẽ nhắc Maddie mang bút và mực ra vì biết chắc Ewan sẽ cần viết thư trả lời trước khi sứ giả rời khỏi đây.

Quai hàm chàng siết chặt và vẻ mặt trở nên đầy sát khí trong khi đọc thư. Ngực Mairin thắt lại vì sợ hãi khi thấy phẫn nộ dâng lên như bão tố trong đôi mắt chàng.

Không thể kiềm chế được nữa, nàng chạy vội lại và chạm vào vai Ewan: “Ewan! Có chuyện gì sao?”

“Để mặc ta.” Chàng quát.

Nàng lập tức chùn lại trước cơn thịnh nộ trong giọng chàng.

Nàng buông tay và vội lùi bước. Ewan đưa mắt nhìn đám người đang ngồi trọng đại sảnh và ra lệnh cho tất cả ra ngoài.

Mairin rời khỏi căn phòng, tránh ánh mắt đầy cảm thông của Maddie khi đi ngang qua bà.

Ewan đọc lại bức thư, không thể tin những gì hiện ra trước mắt mình. Chàng nhìn kỹ phần chữ ký phía cuối thư, nhận ra nó được ký bởi cận thần thân cận nhất mà không phải của đức vua. Chàng không chắc chắn điều này có ý nghía gì.

Không cần biết là đức vua hay cận thần của Người ký, lá thư có dấu ấn hoàng gia và được mang đến bởi một đội binh sĩ hoàng gia. Ewan buộc phải tuân theo, dù những lời buộc tội thật nực cười và sự lăng mạ lớn với danh dự của chàng.

“Ewan, có chuyện gì vậy?” Alarie hỏi.

Vị sứ giả của đức vua thận trọng nhìn Ewan khi chàng đẩy mạnh ly rượu sang bên.”Xin hãy viết thư trả lời.”

Ewan mím môi và cố gắng kiềm chế để không tóm lấy cổ họng ông ta. Chỉ khi nghĩ rằng sẽ không công bằng khi giết một sứ giả vì những lời của kẻ khác mới ngăn chàng trút cơn thịnh nộ.

“Xin hãy nhận câu trả lời của ta. Hãy nói với đức vua rằng ta sẽ đến.”

Vị sứ gỉa đứng dậy cúi chào, ra hiệu cho toán lính rồi vội vã cáo lui.

Căn phòng chỉ còn lại Ewan và hai người em trai. Ewan nhắm nghiền hai mắt và giáng một nắm đấm khiến chiếc bàn kêu răng rắc.

“Ewan!” Caelen lo lắng, cả anh và Alarie đều nhổm người.

“Ta bị triệu đến cung điện.” Ewan bắt đầu. Chàng vẫn không thể tin nổi nội dung của bức thư.

“Cung điện! Tại sao?” Alarie hỏi.

“Vì tội bắt cóc và cưỡng hiếp. Duncan Cameron đã đưa vụ kiện lên đức vua và tuyên bố rằng hắn đã cưới Mairin, trải qua đêm tân hôn với cô ấy, còn ta đã bắt cóc và hành hạ cô ấy một cách nghiêm trọng. Hắn đòi quyền sở hữu của hồi môn của Mairin trước khi ta gửi thư đến đức vua. Bây giờ hắn yêu cầu trả lại vợ cho hắn cùng với của hồi môn của cô ấy.”

“Gì cơ?”

Cả Caelen và Alarie đều gầm lên giận dữ.

“Ta được yêu cầu phải đưa Mairin đến đó, nơi đức vua sẽ quyết định chuyện này.”

“Anh sẽ làm gì?” Caelen hỏi.

“Ta chắc chắn sẽ không mang vợ mình đi bất cứ đâu có mặt Duncan Cameron. Cô ấy sẽ ở lại đây dưới sự bảo vệ nghiêm ngặt trong khi ta đi tới cung điện.”

“Anh muốn bọn em làm gì?” Alarie hỏi.

“Ta cần hai chú bảo vệ Mairin. Ta giao phó tính mạng cô ấy cho hai người, Ta sẽ mang theo nhóm lính nhưng phần lớn sẽ ở lại đây. Sự an toàn của Mairin là trên hết. Cô ấy dễ bị nguy hiểm hơn bao giờ hết vì đang mang thai đứa con của ta.”

“Nhưng Ewan, những lời buộc tội này rất nghiêm trọng. Nếu đức vua không đứng về phía anh, anh sẽ phải đối diện với những hình phạt khắc nghiệt, thậm chỉ cỏ thể là cái chết, vì Mairin là cháu gái của đức vua.” Caelen nói.”Anh cần thêm trợ thủ. Để phần lớn lực lượng ở đây sẽ là bất lợi cho anh.”

“Có lẽ tốt nhất là anh nên đưa Mairin đi cùng.” Alarie gợi ý.

“Và để cô ấy đối diện với Cameron.” Ewan gầm gừ.

Caelen mím môi. “Chúng ta có thể phần lớn quân số ở lại. Có thể lực lượng của ra không nhiều bằng của Cameron, nhưng hắn đã từng thua thảm hại khi đánh với ta, và hắn phải biết, qua cách hắn bám chặt vào đám binh lính và bỏ chạy như một kẻ hèn nhát đáng khinh, rằng hắn sẽ tự đưa mình vào chỗ chết nếu thách chúng ta một trận công bằng.”

“Việc anh bị triệu đi là quá thuận lợi cho hắn, Ewan.” Alarie nói thêm vào. “Việc này sẽ bị chia đôi lực lượng của ta. Nếu anh mang đi quá ít quân số, anh có thể sẽ bị phục kích và sát hại trên đường đến cung điện. Nếu mang đi quá nhiều, pháo đài và cả Mairin sẽ rất dễ gặp nguy hiểm.”

Ewan cân nhắc những lời nói của Alarie. Mặc dù rất đau khổ, nhưng sau khi phản ứng quyết liệt ban đầu đối với việc đưa Mairin đi bất cứ đâu có mặt Duncan Cameron lắng xuống, chàng biết rằng cách tốt nhất là không để Mairin rời xa chàng. Nếu chàng đi, nàng cũng sẽ đi, và chàng sẽ mang theo toàn bộ lực lượng nhà McCabe.

“Chú nói đúng. Ta đã quá tức giận nên không thể suy nghĩ sáng suốt.” Ewan mệt mỏi nói. “Ta sẽ nhớ đến McDonald và McLauren cung cấp lính bảo vệ pháo đài trong lúc chúng ta vắng mặt. Mairin cần được ở bên để ta có thể luôn bảo vệ cô ấy. Ta không muốn nghĩ đến việc Mairin sẽ phải đi vì cô ấy đang mang thai.”

“Ta có thể đi chậm hơn và mang theo kiệu để chị ấy thoải mái.” Caelen gợi ý.

Ewan gật đầu và rồi chàng chợt nhớ đến lúc nãy đã quát Mairin đi ra chỗ khác khi nàng hỏi có chuyện gì. Chàng đã đi qua phẫn nộ và cần một lúc để xử lí những lời buộc tội bịa đặt lố bịch chống lại mình.

“Chúa ơi.” Chàng lẩm bẩm. “Ta phải đi tìm Mairin và giải thích. Ta đã quát cô ấy thậm tệ trước khi rời khỏi đây, và bây giờ ta phải đi nói cho cô ấy hay chúng ta phải đi đến cung điện theo lệnh. Tương lai của chúng ta phụ thuộc vào phán quyết của đức vua. Của hồi môn của cô ấy. Neamh Álainn. Con ta. Vợ ta. Tất cả mọi thứ có thể bị tước đoạt trong phút chốc.”

Alarie nhướng lông mày và đáp lại cái nhìn của Caelen: “Hai người có thể ngồi yên để những điều đó xảy ra không?”

Ewan nói với một cảm xúc mãnh liệt đang dồn nén trong lồng ngực. “Không. Ta sẽ gửi thư cho McLauren, McDonald và cả lãnh chúa Douglas ở phương Bắc. Ta muốn họ sẵn sàng tham chiến.”

Mairin đi đi lại lại trong phòng cho đến khi muốn hét lên và bực bội. Lá thư của đức vua viết gì? Ewan đã vô cùng phẫn nộ. Nàng chưa bao giờ thấy chàng tức giận như vậy, không như vậy kể cả khi Heath đánh nàng.

Nàng quá lo lắng đến nỗi lần đầu tiên trong suốt nửa tháng qua dạ dày nàng sôi lên và cảm giác buồn nôn lại dâng lên trong cổ họng. Nàng ngồi sụp xuống ghế trước lò sưởi và cầm chặt ly nước Maddie mang lên trước đó. Nàng nhấp vài ngụm, cố gắng cho dạ dày lắng xuống, nhưng sự căng thẳng trong nàng quá lớn.

Khi nước vừa trôi xuống bụng, dạ dày của nàng tròng trành và nàng loạng choạng đi về phía bồn rồi nôn hết chỗ nước vừa uống. Nàng thấy cánh cửa mở rồi đóng nhưng lại quá mệt để chú ý xem đó là ai.

“Tình yêu cảu ta, cho ta xin lỗi.”

Tay Ewan vỗ nhẹ lưng nàng và dạ dày nàng quặn lên đau đớn. Chàng vội túm gọn phần tóc sau gáy nàng lại, đặt bàn tay lên bụng nàng với nỗ lực làm cơn đau của nàng dịu xuống.

Mồ hôi đổ ra trên trán Mairin, nàng ngã vào vòng tay Ewan khi trận nôn khủng khiếp cuối cùng cũng chấm dứt. Chàng vuốt mái tóc và ôm chặt nàng thật chặt. Chàng đặt một nụ hôn lên thái dương nàng và Mairin cảm nhận được sự căng thẳng đang chế ngự cơ thể chàng.

Nàng quay lại, quá lo lắng đến nỗi trong giây lát phải cố nén để không nôn thêm lần nữa.

“Ewan, có chuyện gì vậy chàng?” Nàng thì thầm. “Em sợ lắm.”

Ewan đưa tay ôm lấy khuôn mặt nàng và nhìn xuống, đôi mắt xanh của chàng sáng lên. “Ta xin lỗi đã quát nàng trong sảnh. Ta đã vô cùng bấn loạn vì nội dung bức thư và đã trút cơn giận dữ - cùng sự sợ hãi lên đầu nàng. Như thế thật không công bằng.”

Nàng lắc đầu, tỏ ra không quan tâm đến cơn giận dữ của chảng khi nãy. Rõ ràng chàng đã rất sững sờ trước tin tức nhận được cho dù nó như thế nào đi chăng nữa.

“Bức thư viết gì vậy chàng?” Nàng lại hỏi.

Ewan thở dài và chạm vào trán nàng. “Trước hết ta muốn nàng biết rằng tất cả mọi chuyện rồi sẽ ổn.”

Câu nói đó chỉ khiến Mairin càng thêm lo lắng.

“Có lệnh triệu chúng ta lên cung điện.”

Nàng nhăn nhó. “Nhưng tại sao?”

“Duncan Cameron đòi của hồi môn của nàng trước khi đức vua nhận được lời thỉnh cầu của ta.”

Nàng há miệng. “Hắn dựa trên cơ sở gì?”

“Còn chuyện khác nữa, Mairin.” Chàng dịu giọng. “Hắn tuyên bố rằng nàng đã kết hôn với hắn, rằng hắn đã ngủ với nàng, và rằng ta đã bắt cóc và hành hạ nàng thậm tệ.”

Mairin mở to mắt phẫn nộ, Miệng nàng hết mở ra rồi lại khép lại trong lúc nàng cố gắng tìm câu trả lời phù hợp.

“Khi hắn biết nàng đang có thai, hắn sẽ quả quyết hắn là cha đứa bé.”

Nàng ôm bụng, bất chợt sợ hãi trước những chuyện liên quan đến mình. Ewan bị triệu lên cung điện để giải đáp những lời buộc tội này. Đức vua sẽ quyết định mọi việc. Nhưng sẽ thế nào nếu phán quyết của Người chống lại Ewan?

Ý nghĩ về việc sẽ bị rơi vào tay Duncan Cameron lần nữa khiến nàng quay thẳng trở lại bồn rửa. Ewan ôm lấy nàng, thì thầm những lời yêu thương và trấn an nàng khi nàng liên tục nôn ọe.

Khi cơn buồn nôn qua đi, chàng ôm nàng và dìu về giường. Chàng siết chặt vòng tay và áp nàng vào ngực khi họ nằm cạnh nhau.

Nàng thực sự kinh hoàng. Vô cùng kinh hoàng.

Chàng nâng cằm nàng lên cho đến khi ánh mắt họ nhìn thẳng vào nhau. “Ta muốn nàng nghe ta, Mairin. Cho dù bất cứ chuyện gì xảy ra, ta sẽ không bao giờ trao nàng cho Duncan Cameron. Nàng hiểu chứ?”

“Chàng không thể chống lại đức vua, Ewan.” Nàng thì thầm.

“Không có gì ngăn cản được ta. Không ai được phép lấy đi vợ và con ta. Ta sẽ chống lại cả Chúa trời, và hãy vững tin, Mairin, ta sẽ không thua cuộc.”

Nàng vòng tay qua thắt lưng Ewan và tựa đầu lên ngực chàng.”Yêu em đi, Ewan. Ôm em thật chặt và yêu em.”

Chàng trwor mình nằm lên người nàng rồi nhìn xuống đôi mắt nàng. “Ta sẽ luôn yêu nàng, Mairin. Quỷ tha ma bắt Đức vua và Duncan Cameron. Ta sẽ không bao giờ để nàng rời xa ta.”

Rồi chàng thể hiện tình yêu của mình đầy ngọt ngào và mãnh liệt. Chàng yêu nàng cho đến khi cả hai chìm trong khoái lạc và Mairin trở nên ngây ngất, không còn biết đến gì khác ngoài tình yêu của chàng. Đến khi nàng tin tưởng hoàn toàn vào những lời chàng đã nói.

“Ta sẽ không để nàng rời xa ta.” Chàng hứa hẹn trong lúc nàng đang đê mê trong vòng tay chàng. Sau giây phút thăng hoa, chàng ôm nàng vào lòng, thì thầm vào tai nàng tình yêu chàng dành cho hai mẹ con.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...