Chiếc Nhẫn Tình Yêu

Chương 33


Chương trước Chương tiếp

Việc chuẩn bị cho Ariana tới nhà ông bà Liebman diễn ra vừa vui vừa lo lắng. Sau khi ông Sam thăm Ariana về thì ông bảo bà Ruth nên đem nàng ra khỏi nhà thương càng sớm càng tốt nếu các bác sĩ xác định rõ là nàng không có bệnh gì nguy hại cho các con ông.

Ông gọi các con gái ông vào phòng và giải thích cho họ biết là Ariana sắp đến ở với họ, nàng là người Đức, mồ côi, nên cư xử tử tế với nàng.

Julia và Debbie Liebman cũng giống như cha mẹ họ, rất lấy làm thương xót cho Ariana, vì họ cũng đã thường xuyên nghe tin tức về nước Đức. Nay, hai cô cũng muốn giúp đỡ Ariana. Sáng hôm sau họ yêu cầu bà Ruth cho họ đi theo đến thăm Ariana ở bệnh viện. Nhưng bà nói không nên, vì chỉ làm cho nàng thêm sợ.

Các bác sĩ đề nghị là nên cho Ariana nằm nghỉ ở nhà độ một tuần. Sau đó nếu nàng khoẻ hơn thì có thể dẫn đi ăn trưa hoặc ăn tối ở ngoài được, hoặc đi xem chiếu bóng. Điều cần là phải để cho nàng lấy lại được sức khoẻ đã.

Bà Ruth đến bệnh viện báo cho Ariana hay là hai vợ chồng bà mong Ariana đến ở nhà họ, không phải trong sáu tháng, mà bao lâu tùy nàng muốn được sống trong không khí gia đình. Ariana nhìn bà Ruth, lấy làm ngạc nhiên, và nàng nghĩ rằng có lẽ tiếng Anh của nàng hơi tồi nên không hiểu đúng ý bà Ruth chăng? Thật không thể có chuyện lạ như thế được! Nhưng bà Ruth cầm hai tay Ariana, mỉm cười bảo:

-- Ông Liebman và tôi muốn cô đến sống với chúng tôi, Ariana ạ. Cô muốn ở bao lâu tùy ý.

-- Ở nhà bà? - Nhưng tại sao bà này làm thế? Nàng cũng có hơi sợ sợ. Bà Ruth nói:

-- Vâng, nhà chúng tôi, chung với con gái chúng tôi là Deborah và Julia, và trong vài tuần nữa con trai tôi cũng ở Thái Bình Dương trở về.

Ariana nhìn sững bà Ruth và nói:

-- Bà Liebman... Tôi thật không biết nói thế nào...

-- Ariana, cô khỏi phải nói gì cả. Mà nếu cô muốn nói gì, cô nói bằng tiếng Anh nhé. Các con tôi không hiểu tiếng Đức.

Ariana mỉm cười cầm lấy tay bà Ruth hỏi:

-- Nhưng đến ở nhà bà, phiền cho bà và chồng bà lắm, mà sao ông bà chịu cho tôi ở?

Nàng nhớ lại trường hợp Mã Thomas cũng đã ở trong nhà nàng hai ngày trước khi đi. Nhưng Max là khác, là bạn cũ của gia đình. Còn đàng này thật xa lạ...

Bà Ruth dịu dàng nói:

-- Ariana, chúng tôi muốn làm chuyện này, là vì chúng tôi thấy buồn cho cuộc chiến tranh vừa qua lắm.

-- Nhưng đâu phải lỗi ở quý vị...

-- Chúng tôi cảm thấy sự ghê sợ, xấu xa, buồn nản của chiến tranh có ảnh hưởng tới cả bên đây.

Bà ta nghĩ đến con trai của bà đã chết trong chiến tranh, thực sự để làm gì? Bà chợt nhìn Ariana, và nói:

-- Ariana, cô còn quá trẻ!

Nhưng nàng lắc đầu đáp:

-- Không còn trẻ mấy nữa bà ạ!

Mấy giờ đồng hồ sau, chiếc xe Daimler của ông Sam Liebman đến đón Ariana về ngôi nhà ở Đại lộ Thứ Năm.

Ariana ngồi trên xe nhìn ra phố xá thấy những cặp thanh niên nam nữ tay trong tay dạo phố mùa xuân. Trời tháng Năm rất đẹp. Đây là lần đầu tiên Ariana được nhìn phố xá New York. Nàng cảm thấy mình như một cô bé gái, ngồi với ông bà Liebman.

Chính ông Sam đã xách hộ cho nàng chiếc vali gỗ từ trong phòng bệnh viện ra xe. Ariana đã định trước khi về nhà bà Ruth thì lấy một bộ đồ trong vali ra thay bộ đang mặc đã dơ bẩn. Nhưng bà Ruth sáng hôm ấy đã ghé nhà hàng Best & Cọ mua cho nàng mấy bộ đồ đẹp. Bây giờ trong bộ đồ mới, nàng có vẻ như một cô công chúa nhỏ, làm bà Ruth mỉm cười thỏa mãn.

Trong một lúc, Ariana nhắm mắt lại tưởng tượng mình đang được đi trong đường phố Berlin... trên đường về nhà nàng ở Grunewald... Nhưng nàng thấy những cơn đau như chực ào đến khi nghĩ về quá khứ ấy. Mở mắt ra nhìn chung quanh, uống tất cả hình ảnh hiện tại vào tâm hồn mình mà lại dễ chịu hơn...

Thỉnh thoảng ông bà Liebman mỉm cười với nhau ý nghĩa. Họ bằng lòng với quyết định của họ.

Mười lăm phút sau khi rời bệnh viện, Ariana đã được đưa về tới nhà ông bà. Họ hỏi nàng:

-- Trong người cô khoẻ chứ?

-- Vâng, cám ơn ông bà, tôi thấy khoẻ hẳn. - Nhưng bà Ruth cũng hết sức cẩn thận đỡ nàng đi. Ông Sam chăm chú nhìn Ariana, ông thấy nàng không chỉ là một cô gái có giáo dục tốt, mà đây là một cô gái thượng lưu của xã hội, với những cử chỉ, động tác chính xác của nàng. Ông lấy làm an ủi là vợ chồng ông đã giúp được nàng.

Bà Ruth dẫn Ariana đi từ từ vào nhà, ngôi nhà sang trọng, trải thảm và trang hoàng đầy đồ cổ quý hiếm, những thứ họ từng mua được ở châu Âu trước chiến tranh. Có những bức tranh thời Trung cổ, những tượng người và ngựa xứ Ba Tư, có chiếc dương cầm lớn ở cuối phòng khách rộng... Trên cầu thang dẫn lên các tầng trên Ariana thấy hai cô gái tóc đen đang chăm chăm nhìn nàng.

Rồi bỗng nhiên hai cô chạy xuống, đưa tay đỡ Ariana, vừa ríu rít nói, vừa cười, vừa nhảy lên nhảy xuống trông hết sức vui nhộn.

-- Chào Ariana! Chào Ariana!

Sáng đó Debbie đã ra vườn cắt một bó hoa hồng, và Julia đã làm một chiếc bánh lớn, rồi cả hai lại đi mua những thứ mà họ nghĩ rằng Ariana sẽ cần: nào phấn thoa, son môi, kẹp tóc... các thứ lặt vặt cho phụ nữ... Họ gói lại thành một gói quà, đặt trên bàn khách, chờ tặng Ariana.

Ariana cảm động ứa nước mắt. Nàng lại nhớ tới ngôi nhà của cha mẹ nàng ở Grunewaldcung... Đây cũng không thua gì nhà nàng cả. Nhìn lên một bàn khác lại thấy chiếc bánh lớn của Julia đã làm.

Không thể tìm được lời để nói cảm ơn, Ariana chỉ biết ôm lấy từng cô gái ấy, vừa ứa nước mắt, vừa cười vui. Rồi nàng lại ôm bà Ruth và ông Sam. Thật là một phép lạ cho nàng được vào ở nhà này. Tựa hồ nàng đã đi hết một vòng luân chuyển: từ ngôi nhà sang trọng ở Grunewald, đến phòng giam ghê khiếp ở Mật Vụ Quốc Xã, qua trại phụ nữ, đến ngôi nhà ấm cúng của Manfred, rồi lê thê trên đường với hai bàn tay trắng, và bây giờ trở lại ngôi nhà sang trọng của cái thế giới kẻ hầu người hạ, xe cộ vào ra mà nàng từng biết từ thuở nhỏ.

Nhưng Ariana liếc nhìn vào một tấm gương soi, nàng thấy gương mặt mệt mỏi hốc hác của mình không còn là cô gái trẻ ngày nào ở nhà cha mẹ. Bây giờ nàng chẳng thuộc vào thế giới nào cả, và nếu họ đang tử tế đón chào nàng thì nàng biết ơn, nhưng nàng biết mình không tựa trên thế giới vàng son này được nữa...

Cả nhà ngồi quây quần bên chiếc bánh của Julia để ăn mừng. Julia viết chữ "Ariana" bằng kem trên chiếc bánh. Nhưng khi nhận được một miếng, tự nhiên Ariana không kềm hãm được cơn buồn kỳ lạ. Nàng không ăn được. Bà Ruth ăn giúp nàng.

Xong thì ông Sam trở lại văn phòng hãng ông, hai cô gái đi thăm bà ngoại. Bà Ruth bảo Ariana ngủ cho khoẻ. Bà đưa cho nàng một bộ đồ ngủ và một gói áo quần khác mà bà đã mua ở nhà hàng Best's.

-- Ariana, cô thấy trong người có khoẻ không? - Bà Ruth hỏi khi thấy Ariana đã ngồi xuống giường trong phòng dành cho nàng.

-- Tôi thấy khoẻ bà Liebman ạ... Ông bà và mọi người tử tế quá... Thật tôi không biết nói thế nào...

-- Đừng có nói gì cả, cứ vui vẻ lên là được. - Rồi yên lặng hồi lâu, bà Ruth nói:

-- Nói một cách nào đó thì chúng tôi đã sống một lối sống rất có lỗi.

-- Lỗi gì thế ạ?

-- Lỗi ở chỗ tất cả chúng tôi sống bình yên như vại ở đây, trong khi nhiều người như cô ở châu Âu... phải trả giá đắt cho nguồn gốc Do Thái của mình...

Ariana bỗng hiểu. Té ra họ nghĩ nàng là người Do Thái. Vì thế mà họ nuôi nàng như con họ... Họ tử tế với nàng đến vậy. Nàng nhìn bà Ruth. Có lẽ nàng phải nói cho bà ta rõ. Không thể để cho họ tưởng như thế. Nhưng nàng phải nói thế nào đây? Nói rằng nàng là một người Đức chăng... Cái dân tộc đã giết dân Do Thái? Họ sẽ nghĩ thế nào? Họ sẽ cho nàng là một trong những dân Quốc Xã? Nhưng nàng đâu phải ! Cả cha nàng và Gerhard cũng không phải Quốc Xã ! Nàng nghĩ mà ứa nước mắt... Họ không thể hiểu được đâu... Họ sẽ ném nàng ra đường, trả xuống tàu, cho về lại Đức... Nàng khóc nức nở. Bà Ruth chạy lại ngồi bên nàng, ôm vai nàng và nói:

-- Ôi, lạy Chúa... Tôi rất tiếc... Ariana... Tôi rất tiếc... Thôi từ nay đừng nói thế nữa.

Một tiếng nói từ bên trong Ariana bảo nàng: Khoan đã. Một khi họ biết ta rõ rồi, nói ra họ sẽ hiểu...

Bà Ruth bảo nàng nằm xuống, đắp chăn cho nàng, nàng cảm thấy vô cùng mệt mỏi, ngủ thiếp đi.

Lúc Ariana tỉnh giấc, nàng lại ngồi dậy, suy nghĩ vấn đề của mình. Nàng phải nói cho họ biết bây giờ, hay nên đợi đã?

Vừa lúc đó Julia gõ cửa, bưng cho Ariana một tách trà. Debbie thì đã làm một bài thơ và đem tặng cho Ariana. Thôi, không thể nói được. Bây giờ nàng đã hòa chung vào họ rồi. Có lẽ quá trễ để nói...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...