Chiếc Nhẫn Đi Lạc

Chương 44


Chương trước Chương tiếp

Giờ cậu phát hiện mình chưa thay đồ. Vẫn cái bộ dạng khêu gợi con mắt người ta mà cậu cứ đi lang thang.

Nên về thôi…..

Những hạt mưa nặng nề tuôn nhanh trên đường, Tùng lùi lại vào mái hiên, không thể về kịp, đành trú một lát vậy.

Mưa ngày càng lớn, càng kéo dài. Nước bắt đầu ngập đường. Gió thổi ngày càng lạnh khiến cậu bắt đầu run.

Hay dầm mưa về luôn ta, túi không đủ tiền cho taxi. Mà đường thì vắng người qua lại rồi…..”Nếu cậu gọi bây giờ anh có đến đón không nhỉ”. Chỉ là cậu muốn tưởng tượng một chút thôi chứ dễ gì…..

Cậu bất chợt thấy một người quen….mà không cậu nghĩ là cậu thấy quen mặt, hay ít ra cậu có gặp qua. Người này đi dưới mưa, bước qua trước mặt cậu thái độ hờ hững. Chẳng thấy lạnh hay sao mà cứ đi dưới trời mưa như thế. Hình như là không bình thường. Cậu quyết định gọi dù chưa nhớ ra người đó là ai vì cái dáng liêu xiêu đó trông buồn bã cô đơn quá.

– Này, anh gì ơi, anh có sao không đó.

Vẫn không trả lời

– Anh ơi._ Tùng bước ra, kéo người thanh niên vào mái hiên_ Anh có sao không, trông anh không ổn chút nào.

– Tôi không sao._ Người thanh niên lên tiếng._

– Trông anh quen lắm. Hình như gặp anh ở đâu rồi?

– Tôi không biết, cậu buông tôi ra.

– Anh ổn chứ? Anh có tỉnh táo không đó?

– Tôi có sao đâu. Tôi có bị gì đâu, chỉ có hơi …

– Buồn _ Tùng tiếp lời_

– Sao lại nói vậy?

– Vì trông anh buồn thật mà. Em trông anh quen quen nhưng không nhớ ra gặp ở đâu, em gặp nhiều người quá nên…..AAA !!! nhớ rồi. Anh có quen anh Minh Hàn phải không. Anh tên gì đó….cái gì…cái gì ta…

– Anh Kỳ_ người thanh niên nhắc_

– Phải. anh Anh Kỳ. Nghe kỳ quá.

– Gọi Anh Kỳ thôi, mà cậu là ai?

– Em là người gặp anh và anh Minh Hàn ở Huế. Ngồi nói chuyện bên bờ sông đó.

– À, à tôi nhờ rồi. Người yêu của Vũ Phong. Sao cậu đứng đây giờ này. Không phải khuya rồi sao?

– Người yêu gì, đừng nói vậy anh ấy nghe được thì chết em. Mà em phải hỏi anh mới đúng, sao lại giầm mưa giờ này…Anh Minh Hàn đâu, không phải anh ấy về Sài Gòn cùng anh sao?

Anh Kỳ ngồi bệt xuống vỉa hè, mặc cho cả người ướt sũng. Tùng cũng ngồi xuống bên cạnh.

– Phải, về cùng. Nhưng….nhưng mới đây thôi…chúng tôi không cùng nhau nữa…tôi…anh ấy đi rồi.

– Nên anh một mình lanh thang trong trời mưa vậy sao? Anh ….

– Tôi không sao, tôi chỉ muốn làm cho cái đầu dịu lại thôi. Một lát sẽ không sao…

– Anh Minh Hàn sao lại bỏ đi.

– Anh ấy đi cùng Toàn Hiếu, cậu biết Toàn Hiếu chứ?

– Biết, vậy là em hiểu rồi._ Ai chứ Toàn hHiếu thì Tùng có lạ gì_

– Còn cậu, sao giờ này lại ở đây. Vũ Phong của cậu đâu rồi?

– Của em khi nào đâu. Cũng giống anh thôi, tự làm mình khổ.

Anh Kỳ cười, vậy là có thêm một người giống anh. Không cần nói nhiều, chỉ một vài câu cũng làm cả hai hiểu nhau và cảm giác thân thiện nhanh chóng nảy nở. Cùng một hoàn cảnh mà….

– Anh muốn uống không. Em bỗng muốn uống thật say, có bạn nhậu cũng đỡ buồn.

– Ừ. Tôi chắc cũng phải cần rượu mới ngủ yên đêm nay được.

Cả hai hùng tiền, gọi taxi về phòng trọ chỗ thằng Sơn em Tùng. Thằng Sơn quá mức ngạc nhiên khi thấy anh hai nó xuất hiện giữa đêm hôm thế này. Đã vậy còn bảo nó đi mua rượu, mua quá trời nửa chứ. Nó định phản đối nhưng thấy không ổn. Cả hai người, anh nó và người cùng về đều có vẻ không ổn. Nó đành đi mua rượu phục vụ hai ông anh nhậu.

Trời sáng, thằng Sơn ngủ quên từ lúc nào. Giật mình dậy vẫn thấy hai ông ngồi nhậu. Chai lọ quăng tùm lum. Nó suýt xỉu khi nhìn đống rượu mà cả hai tiêu thụ, vậy mà không người nào tỏ ra muốn ngừng. Không người nào say. Và việc đầu tiên của nó là xách tiền đi mua thêm rượu

– Công nhận, tửu lượng cậu cao thật.

– Anh cũng thua gì. Vẫn không say.

– Cậu đừng coi thường anh chứ, làm ở bar bao nhiêu năm. Toàn tiêu thụ rượu mạnh không đấy.

– Uống miễn phí ha, sung sướng.

– Sướng gì đâu. Ban đầu là buồn quá vì thấy anh ấy cứ tay trong tay với người khác nên uống, sau thì khách đến bar mời uống. Uống riết rồi không biết khi nào mình có thể say.

Tới chiều thằng Sơn đi làm về thấy hai cái xác nằm quay đơ trên đất. Xung quanh bừa bãi chai lọ, đồ ăn … Chuông điện thoại thì đỗ inh ỏi. Điện thoại của Tùng, Sơn cầm lên, màn hình hiện hai chữ ‘Ông Chủ’. Cậu không dám bắt máy. Gọi anh nó thì hơi khó, anh nó uống không biết say, say rồi thì có trời mới gọi nổi.

– Khi không uống chi dữ vậy, bây giờ ông chủ gọi tới biết làm sao đây trời.

Điện thoại cứ réo mãi không thôi…cuối cùng sốt ruột quá nó đành bắt máy. Vừa bật máy, chưa kịp Alo, một giọng giận dữ chát chúa đập vào tai nó.

– Cậu đi đâu suốt từ tối qua hả. Gọi mãi không chịu bắt máy là sao?

– “ Thôi tiêu anh hai rồi, ông chủ có vẻ tức giận lắm”

Sơn khẽ Alo một tiếng, xong nó nhẹ giọng nói, nó cũng hơi khớp. Nó biết ông chủ anh nó ra làm sao rồi mà.

– Alo, dạ anh Tùng ngủ rồi ạ.

– Ngủ, cậu là ai?

– Dạ em là em anh ấy.

– Sơn đó hả._ giọng anh dịu xuống_ Gọi anh cậu cho tôi.

– A!….bây giờ thật khó mà gọi lắm ạ…anh hai xỉn rồi.

– Say?

– Phải, anh ấy uống với bạn suốt từ tối qua tới giờ mà. Anh ấy mà say thì có trời gọi._ Sơn không biết nó đang vô tình tố cáo anh nó. Uổng công Tùng cứ giả vờ hiền lành_

– Bạn, bạn như thế nào?

– Em không biết…

– Chỗ cậu ở đâu?

Không đầy một tiếng đồng hồ, Vũ Phong đứng trước cửa căn phòng trọ của Sơn. Thằng Sơn lúc này đã dọn dẹp sạch sẽ chiến trường của anh nó. Kéo hai cái ‘thây’ nằm ngủ ngay ngắn cạnh nhau.

Vũ Phong đứng trước căn phòng trọ của Sơn, chân mày anh cau lại khi nhìn thấy cái cảnh hai ‘thằng’ nằm cạnh nhau ngủ.

– Tôi mang anh cậu về.

Chỉ một câu không hơn. Vũ phong vác Tùng lên mang thẳng ra xe trước con mắt tròn xoe của Sơn. Quẳng nguyên cái thây còn hôi rình mùi mồ hôi, mùi rượu, mùi hai ngày không tắm lên giường. Vũ Phong chống nạnh nhìn chằm chằm.

Anh chẳng biết làm gì với cái thây lúc này vẫn không biết nguy hiểm đang bên người mà thản nhiên ngáy khò khò.

Đứng ngó một hồi Vũ Phong vào nhà tắm xả nước vào bồn tắm ào ào. Trong khi chờ cho nước dâng đầy anh trở ra. Nhẹ nhàng tháo chiếc thắt lưng của Tùng ra, rồi tới cái khuy quần. Kéo cái quần jeens quẳng ra một bên, rồi tới cái áo thun . Không hiểu sao khi đặt tay lên lưng chiếc quần chip thì Vũ Phong lại dừng lại._ Có lẽ sợ kéo ra rồi thì cưỡng không nổi._

Bế thốc Tùng lên tay mình anh ẵm cậu vào nhà tắm. Vừa định đặt cậu vào bồn tay anh chạm phải nước lạnh. Nhìn Tùng vẫn thản nhiên ngủ, nhìn bồn nước lạnh. Vũ Phong thở dài, một lần nữa anh quẳng cái thây đó lên giường quay vào phòng tắm mở van nước nóng xả thêm vào bồn.

Nhìn Tùng nằm tay chân xoải thoải mái trên giường mình, phơi thân hình cậu rắn rỏi, những cơ thịt không cuồn cuộn nhưng những múi cơ hiện rõ đâu ra đó, nhìn xuống nơi không nên nhìn lúc này cả thân dưới anh bỗng nóng ran.

“ Chỉ cần hắn hé mắt ra thì cả tuần cậu đừng hòng có thể ngóc dậy được.”

Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Vũ Phong chẳng làm gì mà lại lẳng lặng bồng cậu một lần nữa vào phòng tắm. Đặt cậu ngay ngắn trong bồn. Đứng chần chừ vài giây Vũ Phong cũng thay đồ ra bước vào.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...