Chiếc Nhẫn Đi Lạc
Chương 18
Tiếng bà chủ nhà của cậu không sai, cậu áp tai vô cửa nghe ngóng. ” Chuyện gì nửa thế?”
Tiếng xôn xao một lúc rồi tiếng chân chạy, càng gần…cậu lùi lại…cửa phòng bật mở…
– Chuyện gì vậy?_cậu hỏi dè chừng_
– Tiền tôi đâu?????.
– Mất tiền sao chạy vào phòng tôi?
– Vì cậu đáng nghi nhất, soát phòng.
– Này.. này_cậu hét lên_ làm vậy là quá đáng đó nha, tôi chỉ thiếu tiền phòng thôi không phải trộm cướp.
– Nếu vậy thì sợ gì không cho người ta xét, nếu cậu không làm gì mờ ám thì để cho người ta xét phòng đi.
Cậu không ngăn họ lại được, cả ba bốn người xộc vào lục tung cả phòng cậu lên….
– Tìm được rồi nè..
Câu choáng váng khi thấy thằng con bà chủ nhà lôi trong góc bếp ra một cái bao bọc giấy báo nhiều lớp. Cậu biết chắc nó không phải đồ của cậu dù không cần biết bên trong chứ gì, cậu biết chắc nó không có trong hành lý của cậu.
Bà chủ nhà vừa xuýt xoa vừa chạy tới giở gói giấy ra xem.
– Trời ơi đúng rồi, gia tài của tôi.
Và dĩ nhiên cậu biết lần này cậu không thể không gặp rắc rối. Ngồi chờ trời sáng trong phòng tạm giữ của tổ dân phố cậu không thể nào hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra, cậu biết chắc ai đó vu tội cho cậu, nhưng là ai mới được, và biết tìm bằng chứng ở đâu.
Sáng hôm sau cậu bị giải lên công an ( anh chàng này có duyên với mấy chỗ này), bà chủ nhà cùng cả đám người ở nhà trọ đang lấy khẩu cung, họ thi nhau kể đủ thứ dĩ nhiên không có lợi cho cậu rồi….chình bản thân cậu ngoài bốn chữ “tôi không có lấy” thì cậu chẳng biết nói gì nửa vì mọi thứ đều bất lợi cho cậu, từ chuyện cậu thiếu tiền nhà..chuyện cậu bị xã hội đen theo đòi nợ…chuyện cậu bỏ trốn giữa đêm….tất cả đều bất lợi cho cậu.
– Cậu có biết cậu lấy số tiền này cậu sẽ bị tù không, tội trộm cướp của người khác số tiền lên đến mười triệu đồng.
– Mười triệu?_cậu chưng hửng_
– Vậy là đúng số tiền không phải là của cậu rồi.
– Tôi không nói nó là của tôi.
– Vậy cậu nhận cậu có lấy của bà ấy số tiền này?
– Tôi nói rồi tôi không có lấy, tôi nghi ai đó vu tội cho tôi.
– Vậy cậu nghi ngờ ai?
– Tôi…tôi…tôi không biết.
– Mọi chứng cứ đều cho thấy cậu là thủ phạm trộm số tiền này, nếu cậu không chứng minh được cậu không lấy nó thì khi ra tòa cậu sẽ bị kết án tù.
“Trời!”
Cậu còn biết làm gì hơn là kêu trời, cậu mà đi tù thì cha mẹ cậu sẽ nghĩ gì, cha mẹ cậu tự hào về cậu với làng xóm biết bao nhiêu…nghe tin này chẵc ông bà lên cơn đau tim mà chết mất…trời ơi làm sao bây giờ kia chứ….nếu phải ra tòa thì làm sao có thể giấu gia đình…
“Trời ơi, _cậu đấm liên tục vào tường cho đến tay rướm máu_ Mình chắc có chuyện gì đó mà mình không biết, tại sao lại liên tục gặp chuyện vậy chứ, mình đã kết thù với ai đâu. Biết vậy ở lại đó cho xong… Mà khoan, hình như cậu tìm ra lý do tại sao mình gặp xui xẻo như vậy rồi thì phải…_cậu nhớ lại_
“Cậu thử xem có ai đó dám thuê cậu không…..'”
…bây giờ thì cậu biết mình chuốc thù với ai rồi….
….cậu ngồi bệt xuống đất…cậu muốn khóc..” Không lẽ anh ta ghét mình đến nỗi bỏ tù mình sao, không lẽ anh ấy hại mình thê thảm vầy mới chịu sao….mình không nghĩ là anh ta độc ác như vậy…….mà không, sau trận đòn mà mình lãnh thì mình phải biết anh ta tàn nhẫn thế nào mới phải….sao cứ nghĩ người ta sẽ phải tốt với mình kia chứ….”
Khi hiểu ra cậu bắt đầu sợ, vì cậu biết mình bị hại thì mọi chứng cứ sẽ qui hết tội cho cậu, cũng không có khả đủ chứng cứ bác tội….cậu chết lá chắc rồi..
Hai ngày trôi qua, cậu ký nhiều thứ giấy tờ….càng tới ngày xử cậu càng sợ…..cậu chưa từng làm chuyện gì xấu nên khi đối mặt với chuyện này cậu thật sự mất tinh thần….cậu càng hoảng khi nghĩ tới cảnh cha mẹ cậu biết tin này thì hậu quả không biết lường làm sao, ông bà chết mất.
Môt tuần trôi qua cậu ốm mất mấy ký, mái tóc mà cậu cố tình nuôi dài nay phát huy thế mạnh là nó bù xù tợn….
Cuối cùng không chịu nổi cậu quyết định gọi cho anh. Xin được liên lạc với người nhà….cậu được gọi điện thoại, nhưng anh không bắt máy….bí quá cậu đành gọi về nhà anh để nhờ chị giúp việc nhắn lại.
Ba ngày nửa trôi qua cậu vẫn không có tin tức gì của anh…cậu bắt đầu thất vọng thực sự…”Vậy là quyết định gài mình vào tù tội luôn rồi sao….không có thương lượng….”
Nhưng sáng hôm sau cậu đã được gọi, không phải anh nhưng cũng là người quen, ông luật sư của anh kẻ đã gặp cậu trong vụ án chiếc nhẫn.
Vẫn giọng điệu cũ ông ta giới thiệu mình với cậu như chưa từng quen biết.
– Chào cậu, tôi là luật sư của ông Vũ Phong, hôm nay tôi đến thay ông ấy…cậu có gì cần tôi.
– Tôi cũng không biết cần gì nửa, nhưng tôi muốn được minh oan, tôi không phạm tội tôi không muốn đi tù oan ức vì những gì mình không làm.
– Vậy cậu muốn tôi giúp?
– Nếu như ông giúp được…..mà không tôi xin ông đấy, làm ơn giúp tôi với…tôi t
ôi thực sự không muốn đi tù đâu….ông chuyển lời tới ông chủ ấy rằng tôi xin lỗi…xin ông ấy ấy giúp tôi…nợ nần gì tôi sẽ trả đủ…
Nói đến đây giọng cậu nghẹn lại không thể bật ra thành tiếng, cậu vẫn nhớ trận đòn hôm ấy nhưng….nhưng dù gì vẫn hơn là đi tù vì những lý do vớ vẫn này mà cậu biết chỉ đích thân người khóa mới mở được….cậu biết anh dàn dựng vụ này thì chỉ có anh mở được…..và chỉ còn một cách là cậu ngoan ngoãn nghe lời.
– Ông Vũ Phong chỉ bảo tôi tới đây để nghe cậu nói không bảo tôi giúp cậu gì cả.
– Không thể nào, _cậu trợn mắt_cử luật sư tới chỉ để nghe tôi nói thôi, ông gạt tôi…anh ấy muốn gì ông cứ nói ra đi.
– Ông ấy chỉ bảo tôi tới đây nghe nguyện vọng của cậu và truyền đạt lại với ông ấy.
– Chỉ vậy thôi?
– Đúng chỉ vậy thôi, nhưng còn một câu nửa.
– Câu gì ông nói nhanh đi.
– Tùy thành ý của cậu mà tôi mới có quyết định về báo cáo hay không, vì ông ấy bận lắm không rảnh nghe nhưng chuyện ông ấy không muốn nghe.
– Vậy là tôi chỉ có một con đường thôi?
– Chuyện này tôi không biết._ông luật sư bình thản trả lời trong khi lòng cậu như lửa đốt_
” Vậy là có ý gì, mình đã khuất phục rồi còn chưa chịu”…_ mắt cậu không mở nổi nửa vì mất ngủ và vì chán nản, hy vọng của cậu giờ đang đánh đố cậu, cứ như trò chơi ô chữ, không đoán được đúng chữ cần thiết thì game over._
– Thôi vậy, ông nói với anh ấy tôi là cá nắm trên thớt bảo anh ấy muốn chặt bao nhiêu khúc thì chặt đi, chỉ cần ra khỏi đây không tù không tội, cha mẹ tôi không biết còn lại anh ấy muốn gì tôi nghe hết, chỉ cần không bảo tôi giết người bảo tôi chết tôi sẽ chết.
– Cậu còn nói thêm gì nửa không?
– Còn gì nửa sao, mạng tôi tôi bán luôn rồi còn gì?!
Ông luật sư ra ngoài khoảng nửa tiếng sau quay trở vào.
– Nguyện vọng của cậu được đáp ứng, cậu ký vào đây..
– Ký gì vậy?
– Ký bán mạng của cậu cho ông chủ như cậu hứa.
– Cậu rụt tay lại.
– Phải ký thật hả.
– Đúng vì như vậy ông ấy mới đồng ý đáp ứng nguyện vọng của cậu.
– Không thể khác?
– Cậu lằng nhằng mất thì giờ của tôi quá, không thì tôi đi đây.
– Không không.,..ký…”dù gì cũng không thể giết mình được”
– Lăn tay vào đây.
– Kỹ dữ vậy.
Đè tay cậu vào những nơi cho là cần thiết rồi ông luật sư đóng hồ sơ lại.
– Xong, tôi đi đây.
– Khoan đã, còn tôi thì sao?
– Cứ chờ ngày thả ra thôi.
Nói rồi ông ta đi thẳng, cậu thấy nhẹ nhõm cả người, nhẹ mối lo quan trọng cậu bắt đầu lo mối lo tiếp, cái mối lo mà cậu vừa ký vào.
” Thôi chết lúc nảy quên không xem trong đó ghi gì, trời không biết có đem bán mình không nữa chứ…không ngờ cuối cùng lại phải lạy lục van xin anh ta…thật khốn nạn cho thân mình…ngày đó đừng bày đặt yêu đương gì thì hay biết mấy..trời ơi là trời!…yêu với chả thương…mà có thương thì thương chi cái chỗ ác nhơn vậy, bị người ta coi như rác vậy mà cứ thương….vậy mà cứ thương!”
( cậu nhóc này cứ luôn luôn hối hận những chuyện mà chính mình quyết định)
….
Cậu ngồi lại nhà giam mất hai ngày nửa mới được thả về với lý do đơn giản bắt được thủ phạm rồi, cậu chỉ bị hiểu lầm thôi.
Cậu biết chỉ là lời giải thích cho có lệ chứ có tội cũng ở anh mà không tôi cũng ở anh. Bước ra khỏi đồn công an là cậu thấy nhẹ cả người…
Đứng lóng ngóng một hồi chẳng biết đi đâu, mà thực ra cậu chẳng muốn đi thì đúng hơn vì cậu biết chắc chỉ có một nơi để đi, mà cậu thì chẳng muốn tới….hay cậu không dám tới…gặp anh cậu chẳng biết phải làm sao để đối mặt với con người vừa hiền lành đó nay lại phô bộ mặt tăm tối cho cậu thấy, anh không còn là người mà cậu luôn ngưỡng mộ lúc ban đầu cậu chùng chân khi nghĩ tới những gì anh làm với cậu với một người không thù oán gì nặng nề mà vẫn có thể đẩy cậu vào cảnh tù tội không chút do dự….bây giờ cảm giác sợ anh choáng ngợp hết trái tim lẫn trí óc….
…cậu cứ ngồi bệt xuống vệ đường mãi một lúc rồi mới đứng lên.
” Thôi vậy thằng ở cũng có ngày phải tới gặp chủ lãnh lương chứ, trước sau gì cũng đến đi đại cho rồi.”
Móc trong giỏ xách, mấy cái túi còn đúng năm ngàn đồng.
” Tiền xe không đủ, tiền ăn cũng không, chỉ vừa đủ chai nước…thôi lội bộ vậy…đi riết cũng tới..”
Nghĩ vậy cậu làm thiệt, trang bị chai nước xong cậu cuốc bộ thật, lếch thếch giữa trời nắng cậu cứ bước đều…
Giá mà giờ có thằng Xuân chắc nó thể nào cũng chạy ra chở cậu….nhưng bây giờ quá xa. Cậu nhớ thằng bạn buồn cười của mình mà trong lòng bớt nặng nề…cuối cùng thì cũng chỉ có mình nó là lo lắng cho cậu nhất, quan tâm cậu nhất…
Cái hôm cậu dựng nó dậy giữa khuya bắt ra chở cậu rồi lại hồi nó đâu có chịu để yên vớ những cái lý do vớ vẩn của cậu…Mới sáng sớm hôm sau nó đã réo cậu ra cổng để nghe giải thích..
Không biết giải thích với nó làm sao cậu đành nói thiệt. Người cậu yêu, người cậu tỏ tình là ông chủ của cậu, là một người đàn ông…không phải một bà chị lớn tuổi…
Xuân im lặng không nói gì, thấy vậy cậu cũng đâm ngại…trong con mắt người bình thường mấy ai không kỳ thị những người như cậu….thấy thằng Xuân im lặng lâu quá cậu đánh trống lãng.
– Vậy là hết gả em gái cho tui rồi ha!_cậu bông đùa cho không khí bớt căng thẳng_
– Hôm qua sư huynh dẫn bạn gái về nhà..
– Cái thằng, nói chẳng ăn nhập gì hết trơn?
– Sao không, hình như bàn chuyện cưới xin rồi.
– Thì sao, sao thấy cậu thất vọng dữ vậy?…không lẽ bắt chước tui, yêu sư huynh?_cậu ghẹo_
– Xì ai thèm, tại tui thấy con em tui hết cơ hội rồi.
Cậu cười sặc sụa quên cả chuyện chính mà cậu đang nói với Xuân.
– Sao!?? cậu làm thiệt hả. Thời buổi này mà còn tính gả em cậu mà không cho nó yêu đương trước sao, mà chắc gì nó chịu nghe lời cậu…..nói tui nghe thiệt coi sao cậu cứ nhất quyết phải gả em gái cậu cho sư huynh vậy.
– Vì anh ấy tốt, người có trách nhiệm với gia đình lằm…gả nó tui an tâm…..để nó yêu đương không chừng chọn ngay kẻ xấu..
– Giống ba cậu chứ gì?. Coi vậy mà thương em lắm ha.
– Đáng lẽ cũng không buồn lắm nhưng bửa nay nghe cậu nói cậu như vậy mới làm tui buồn.
– Chuyện tui tui không buồn mắc gì cậu buồn.
– Buồn chứ, tưởng còn cậu tui cũng an tâm giao em gái ai ngờ..
Cậu lại một phen ôm bụng cười bò, nhìn mặt Xuân nghiêm túc vậy cậu không sao chịu nổi. Trước giờ cậu nghĩ Xuân kết sư huynh nên mới tối ngày đòi gả em gái nó, ai dè nó tính kỹ dữ vậy.
– Tui mừng quá thì ra cậu nghĩ tui là người tốt hả…thôi đi, cậu đừng có đưa cái mặt u ám đó ra nửa, từ từ tìm người tốt khác đi.
Xuân cũng không có vẻ gì vui lên lắm nhưng cậu thì được một phen bất ngờ với thằng bạn khác xứ của mình. Đáng ra nó phải tập trung vô vấn đề cậu là kẻ không bình t thương thì nó lại lo con em nó không lấy được chồng tốt, còn chuyện của cậu thì nó lại coi như chẳng có chuyện gì là quan trọng.
– Cậu thực không ý kiến gì về chuyện của tui sao?
– Ý kiến gì, chẳng phải người ta đón cậu về nhà rồi đó sao, đáng lo là con em tui kìa.
– Thôi được tui thua cậu rồi, nhà tui còn thằng em trai nó dễ thương lắm tui không có nhà nó thay tui phụ giúp gia đình chăm sóc em út lại còn chăm chỉ học nửa, tuy mới lớp 12 nhưng tương lai còn nhiều hứa hẹn lắm…tui chắc..ờ chắc là nó tốt hơn tui..
– Chắc chứ _mặt thằng Xuân rạng rỡ hơn_ vậy là mai mốt anh em tui sẽ cùng về ăn đám dỗ cậu mỗi năm.
– Hả!? _Cậu không còn biết bình luận sao với thằng bạn này nửa, nó có vẻ chấp nhận mọi điều từ cậu, những điều mà mọi người có thể nghĩ là long trời lỡ đất thì nó coi nhẹ tựa lông hồng hay nó hâm hâm nhỉ_
– Nhìn mặt cậu biết cậu nghĩ tui khùng rồi.
Bị nói trúng bất ngờ cậu đâm ấm ớ.
– Không phải tại tui đang nghĩ có người lại nói với người đang sống là sẽ tới dự đám dỗ mỗi năm nên tui thấy hơi.. hơi..lạ.
– Hơi hơi gì, cái mặt cậu nói tui không giống ai chứ gì. Tại tui sợ cậu nghĩ tụi tui sẽ quên cậu nên nói trước cho cậu yên tâm thôi, chứ gặp người sống vẫn hơn chứ.
Cậu thật sự bó tay với thằng bạn mình, cậu vốn biết nó có những suy nghĩ hơi khác người nhưng không ngờ khác dữ vậy.
– Cậu không ngại làm bạn với người biến thái như tui hả.
– Vậy tui thích con gái cậu có cản không, có nghĩ chơi tui không?
– Không, mà mắc gì..
– Vậy cậu thích ai kệ cậu. Mà cũng hên..
– Hên gì?
– Kỳ này tui không sợ cậu giành mất con gái với tui..
– Là sao?
– Cậu nhớ con gái bà chủ quán cà phê tụi mình hay ngồi không.
– Ừ, cái nhỏ để tóc bum bê đó hả?
– Không con nhỏ để tóc ngang ngang vai đó.
– Không nhớ lắm.
– Tui để ý nó, mà cứ thấy nó lén nhìn cậu hoài nên tui chưa dám cua sợ ảnh hưởng tình bạn tụi mình mà.
– Hả!
– Giờ tui biết chắc là cậu không nguy hiểm tui yên tâm, ngày mai tui sẽ viết thư tỏ tình.
– Nè bộ sáng nay cậu ra đây sớm lơ sớm lắc như vậy để kể mấy chuyện này hả? tui mới cần tâm sự nè.