Chia Rẽ Uyên Ương Vô Tội, Bỏ Chồng Có Lý
Chương 68: Gục ngã
Từ sau ngày đó, Hoa Thành Cẩm không chạm vào ta nữa, mỗi khi nằm trên giường ngửi được mùi thơm thoang thoảng truyền đến từ người chàng, ta liền bồi hồi không yên. Hoa Thành Cẩm cười xấu xa, nhưng cũng vô cùng bất đắc dĩ, chàng nói, nương tử, nàng còn phải điều dưỡng thân thể, nhẫn nại nhẫn nại. Nghe chàng nói, cứ như thể ta sốt sắng lắm không bằng…
Ngủ tới nửa đêm, sờ sang bên cạnh bỗng thấy lạnh lẽo, ta mơ mơ màng màng mở mắt, xung quanh không một bóng người. Đợi hồi lâu chàng vẫn chưa về. Trong bóng đêm tối đen, ta trợn mắt nghĩ, không phải chàng lén lút trốn ta đi hẹn hò vụng trộm gì đấy chứ? Vừa nghĩ liền bật cười. Đêm nay không có ánh trăng, màn trên đỉnh đầu cũng chìm vào bóng đêm, tay ta bất giác sờ bụng, cảm giác bất lực chợt sinh sôi, khi nào ta mới có thể có con đây?
Ta vươn thẳng tay lên cao, năm ngón xòe ra rồi nắm lại, nhưng chỉ bắt được không khí, một lúc sau bàn tay cảm thấy rã rời. Ta hạ xuống gác lên mắt, nhanh chóng ngủ lại.
Cảnh trong mộng một màu tối tăm, sau đó thấp thoáng xuất hiện ánh sáng màu vàng nhàn nhạt, rồi đến những khoang màu loang lổ như đường vân của thớ gỗ, tinh xảo đẹp đẽ, như xa như gần, phóng to rồi thu nhỏ, nhìn thấy mà đầu váng mắt hoa, cảm thấy buồn nôn. Phương xa hiện lên một điểm trắng, tựa như bóng dáng một người, theo những đường vân ẩn hiện dần dần được đưa đến trước mắt, một thân áo trắng không rõ mặt mũi, mơ hồ là một nam tử trẻ tuổi. Ta thốt lên hỏi, ngươi là ai? Người kia không đáp, chỉ hơi cúi người, chạm tay lên cổ tay ta, cảm giác lạnh lẽo, luồng hán khí truyền từ cánh tay đi lên…
Cảm giác sợ hãi theo luồng hàn khí kia lan ra toàn thân, ta không khỏi muốn rút tay về, trực giác nói cho ta biết ta đang nằm mơ, nhưng buốt giá chân thực khiến toàn bộ lông tơ của ta dựng lên. Người áo trắng kia cảm nhận được sự kháng cự của ta, nhìn ta lộ ra hàm răng trắng, dùng một giọng nói âm nhu nói, không phải sợ, chẳng phải ngươi bị bệnh sao?
Y càng như thế, ta càng sợ hãi, tuy không phát hiện ra địch ý của y, nhưng cảm giác lạnh ngắt trên cổ tay khiến cho người ta theo bản năng muốn trốn chạy. Ta há miệng kêu cứu, biết là mình đang trong ác mộng, ta nghĩ chỉ cần hét lên là có thể tỉnh lại. Ai ngờ ta hô vài tiếng nhưng vẫn ở trong cảnh mộng. Lúc này, bất tri bất giác ta đã đứng thẳng, hoa văn thớ gỗ màu đen vàng tinh xảo vẫn lóe lên trước mắt, người áo trắng không biết từ khi nào đã nắm chặt cổ tay ta, y hỏi, ngươi muốn ai tới cứu ngươi?
Ta không ngăn được hoa văn khiến người ta chóng mặt nhức đầu kia, cúi đầu nhìn, lại thấy bàn tay người áo trắng biến thành xương cốt rợn người, mang theo màu nâu xỉn, dường như còn đang kêu lên lách cách!
Ta chảy mồ hôi lạnh toàn thân, không dám ngẩng đầu nhìn bộ dáng hiện tại của người áo trắng, ngực tựa như bị chèn ép không thở nổi. Người áo trắng hình như còn chưa buông tha ta, y hỏi lại một lần, ngươi cho là ai sẽ đến cứu ngươi? Ta cơ hồ nghe thấy tiếng xương hàm mở ra khép vào…
Ta sợ tới mức muốn ứa nước mắt, nhắm mắt lại hô to một tiếng, Hoa Thành Cẩm! Chợt nghe từ xa vang lên một tiếng nổ, mảng hoa văn thớ gỗ nứt ra thành một khe hở, trong đó bạch quang lấp lánh, ẩn giấu âm thanh tác hưởng, lực đạo trên tay bỗng nhiên biến mất, ta đưa mắt nhìn bốn phía, không thấy người áo trắng đâu.
Chợt vạt áo bị kéo xuống, ta cúi đầu nhìn, cực kỳ kinh hãi, hóa ra là một đứa bé cả người đầy máu! Nó thoạt nhìn chỉ khoảng năm sáu tuổi, vì người toàn máu nên không rõ mặt. Bỗng nhiên nó nhìn ta nhếch miệng cười, mẹ!
Ruột gan ta xoắn lại, bụng đau đớn khó nhịn, ta suy sụp ngã xuống, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Choàng mở mắt, xung quanh vẫn tối đen, còn nghe thấy bên ngoài vườn có tiếng châu chấu kêu, người ta đau nhức không chịu nổi, hóa ra từ lúc tỉnh lại đó đến giờ mới được một canh giờ, Hoa Thành Cẩm còn chưa về.
Ta vỗ vỗ má mình, lau mồ hôi trên trán, lấy lại tinh thần xuống giường đi tìm chàng. Ra cửa lại phát hiện đèn ở thư phòng còn sáng, đi qua đẩy cửa vào, thấy trên bàn xếp đầy sách, Hoa Thành Cẩm đang ngồi trên ghế cau mày đọc sách y, vẻ mặt nghiêm túc.
Thấy ta vào, Hoa Thành Cẩm lập tức nhảy dựng lên, chàng hơi nhăn mặt hỏi, sao nàng lại ra đây? Đi ra cũng không mặc thêm áo, nhỡ bị cảm thì tính sao…
Ta không để tâm sắc mặt chàng đang tệ, lập tức đến bên cạnh chàng nói, ta thức dậy hai lần mà không thấy chàng, sao chàng lại làm việc lúc này? Buổi tối chong đèn đọc sách à, trời sắp sáng rồi, chẳng may ngày mai không khỏe thì sao?
Hoa Thành Cẩm lấy áo khoác của mình choàng lên người ta, lông mày cũng giãn ra, giọng nói ngả ngớn, chỉ sợ đến lúc đó cả thành Định Châu đều biết thê tử của ta lợi hại đến thế nào…
Ta nghiến răng nhếch miệng định tiến lên xử lý chàng, bỗng vô duyên vô cớ rùng mình một cái, nhớ tới giấc mộng vừa rồi, người áo trắng và tiểu hài tử cả người toàn máu kia, nó còn gọi ta là mẹ! Chuyện này sao có thể khiến ta không kinh hãi run sợ chứ?
Ta kể lại cảnh trong mộng cho Hoa Thành Cẩm nghe, cuối cùng bổ sung một câu, ta cứ nghĩ vừa rồi sẽ vĩnh viễn ở trong mộng mà không tỉnh lại ấy chứ…
Lúc này sắc mặt Hoa Thành Cẩm đã đen như đáy nồi, giọng chàng lạnh lẽo, nói xui xẻo gì vậy!
Ta sửng sốt, nhưng cũng biết chuyện này nói ra chẳng hay ho gì, ánh mắt liếc sang đống sách y trên bàn, tùy tay cầm lấy một quyển, vừa đọc đã quăng qua một bên, chẳng hiểu gì cả. Ta mở miệng lải nhải mấy thứ này nhìn lung ta lung tung, mà chàng còn chưa nói cho ta biết giữa đêm khuya chàng cặm cụi vậy để làm gì? Muốn thi vào thái y viện sao?
Ánh mắt Hoa Thành Cẩm dao động, sắc mặt có vẻ tốt hơn, chàng nói, gần đây có một bệnh nhân gặp phải chứng bệnh kỳ lạ, ta tạm thời chưa chữa được, dù sao hôm nay cũng khó ngủ nên đến đây xem trong mấy quyển sách này có ghi chép gì không…
Ta hừ khẽ một tiếng, lúc rời khỏi Ung Châu chàng còn nói bệnh nhân thành Định Châu có liên quan gì đến chàng đâu, thế mà giờ lại tích cực như vậy, nói, bệnh nhân kia là nam hay nữ.
Hoa Thành Cẩm nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, chàng đáp, là một ông lão.
Ta a lên một tiếng rồi nhảy đến trước mặt chàng, với tay cốc lên đầu chàng bảo, giỏi lắm, bây giờ ngay cả người già mà chàng cũng thích, ta có nên khen chàng hay không đây…
Hoa Thành Cẩm kéo ta ngồi xuống đùi chàng, chàng hỏi, nàng còn mệt không, nếu mệt ta đi ngủ với nàng…
Nói thật, sau khi tỉnh lại từ cơn ác mộng kia lòng ta vẫn còn sợ hãi, bởi vì lúc ấy ta có cảm giác tuyệt vọng rằng sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại được. Ta lắc đầu với Hoa Thành Cẩm, bây giờ tinh thần đã tốt hơn, nhưng ta không muốn, cũng không dám ngủ tiếp.
Chàng cợt nhả, nương tử không ngủ thì ở đây với ta cũng được. Nói xong liền ngắm nghía ngực ta, thuận tiện cọ mặt lại gần.
Miệng ta méo xệch, hung hăng nghiến hai cái trên đùi chàng. Hoa Thành Cẩm bị đau, ấm ức kêu, nương tử nương tử, chân sắp đứt á…
Từ sau ngày mơ ác mộng đó, ta thường thường nằm mơ, phần lớn đều khó hiểu, có đôi khi còn bị ác mộng quấy rầy. Trong cơn ác mộng luôn xuất hiện đứa bé khắp người đầy máu, nó khoái trá kéo tay ta nói, mẹ, con chờ mẹ lâu rồi. Sau đó lôi ta đến trước một con sông, dòng nước cuồn cuộn máu loãng, nó hỏi, mẹ xuống dưới với con nhé? Nói xong liền đẩy ta xuống sông, mùi máu tươi và màu đỏ thấu trời bao phủ lấy ta.
Lần nào tỉnh lại cũng đầm đìa mồ hôi, ban ngày tinh thần uể oải, thường xuyên buồn ngủ, buổi tối lại liên tục gặp ác mộng. Hoa Thành Cẩm phát hiện sự bất thường của ta, nhưng uống mấy thang thuốc an thần rồi mà không có tác dụng, ngược lại chỉ khiến miệng ta suốt ngày đầy vị thuốc Đông y chua cay đắng chát.
Đây có lẽ là di chứng của ác mộng, nhưng bụng dưới hay đau, thường xuyên nôn khan thì tại sao? Ta cảm thấy thân thể nhanh chóng gầy yếu, hai má đã hơi hõm lại, ta nghĩ nhất định là vì suốt ngày ăn rau xanh.
Rốt cuộc đến một buổi chiều, ta cảm thấy bất thường. Nguyên nhân là buổi sáng Hoa Thành Cẩm gọi ta rời giường ăn cơm, ta mơ màng mở mắt, vẫn cảm thấy buồn ngủ nên phất tay bảo Hoa Thành Cẩm, để ta ngủ thêm một chút được không?
Ngủ đến giữa trưa, ta tiếp tục dùng lý do buổi sáng xua Hoa Thành Cẩm đi, nói ta muốn ăn như thế này thế này, để cho ta ngủ thêm một chút là được rồi. Ngủ tiếp đến tận tối. Ta tỉnh lại phát hiện trời đã tối, thầm nghĩ mình giỏi thật, thế mà ngủ suốt cả một ngày! Lúc ăn cơm tối ta cười nói với Hoa Thành Cẩm, thế này thì tốt rồi, tối không cần ngủ, về sau đêm ngày đảo điên là được.
Không ngờ Hoa Thành Cẩm nghe lời nói đùa của ta mà trừng mắt lườm ta một cái, gương mặt mang đầy vẻ sầu lo.
Vậy mà ăn xong cơm tối, cảm giác buồn ngủ díp mắt lại ập đên, ta không chống cự được, vẫn như cũ liên tục gặp ác mộng.
Tình huống này xuất hiện một lần còn có thể lý giải, nhưng xuất hiện nhiều lần thì sao? Bây giờ ta không chịu nổi bất kỳ một tiếng động to nào. Láng giềng trên phố có đám cười, tiếng pháo đùng đoàng, không hiểu sao ta cảm thấy bực bội, muốn nổi điên, muốn phá hủy hết tất cả mọi thứ, nhìn cái gì cũng chẳng vừa mắt…
Ta như người mất trí kéo chăn màn xuống, dùng hết sức bình sinh xé chúng thành từng mảnh nhỏ, nghe roẹt một tiếng, máu trong mạch máu dường như càng hưng phấn, đáy lòng có sự thoải mái khó hiểu!
Thậm chí ta còn cầm kéo rạch loạn trên người, tuy đau đớn, nhưng nhìn thấy dòng máu đỏ tươi rỉ ra từ dưới làn da, chảy xuống, ta liền cảm thấy vui vẻ, cảm thấy sung sướng!
Hành vi điên rồ của ta bị Hoa Thành Cẩm ngăn chặn, chàng lớn giọng quát bảo ta ngừng lại, cho tới bây giờ chàng chưa từng dùng giọng nói lớn như vậy để nói với ta, thậm chí chàng còn gầm lên! Chàng trói tay chân ta, bắt mạch cho ta, uống mấy bát canh an thần xong, ta dần dần khôi phục thần trí.
Cơ thể vừa khó chịu vừa đau đớn, bảo mình không bệnh, bảo mình chỉ bị bệnh nhẹ, bây giờ có lừa mình dối người cũng không nổi… Nước mắt của ta trào ra, ta nhắm mắt hỏi Hoa Thành Cẩm, ta bị bệnh gì?
Hoa Thành Cẩm ngồi bên cạnh lau nước mắt cho ta, nhưng không đáp lại câu hỏi. Nước mắt ta không ngừng được.
Tình hình của ta ngày càng nghiêm trọng, thậm chí ngay cả tiếng đặt bát đũa bình thường cũng không nghe nổi, cảm giác bứt rứt trong lòng càng lúc càng lớn, ta chỉ có thể đập phá mọi thứ, hoặc nhìn thấy chính mình bị thương mới có thể bình tĩnh lại.
Hoa Thành Cẩm ngày càng cẩn thận chăm sóc ta, tất cả mọi thứ đều làm nhẹ nhàng, có thể không gây ra âm thanh thì không ra âm thanh, ta nhìn bộ dạng của chàng mà lòng như bị kim chích… Vì thế ta bảo chàng, về sau chàng ngủ thư phòng đi.
Chàng không muốn. Nếu chàng không ngủ bên cạnh thì ai sẽ săn sóc ta? Ai sẽ dỗ ta vào giấc ngủ sau mỗi lần bừng tỉnh vì ác mộng?
Nhưng, ai có thể cam đoan khi nào ta sẽ phát cuồng kể cả khi không có tiếng động? Ai có thể cam đoan đến lúc đó ta còn có thể nhận ra chàng, có thể không thương tổn chàng? Ta tình nguyện để chàng rời xa, rất xa, chứ không muốn thấy chàng đổ máu vì ta, ta thà chết chứ không muốn hại chàng!
Dưới sự kiên trì mãnh liệt của ta, Hoa Thành Cẩm chuyển đến thư phòng. Thuốc ta uống hàng ngày nhiều hơn trước, thì ra nguyên nhân đêm nào chàng cũng đến thư phòng tìm sách y là vì ta! Ta mơ hồ cảm thấy bệnh của mình có lẽ vô cùng nghiêm trọng, ít nhất là nghiêm trọng hơn ta tưởng tượng.
Hoa Thành Cẩm không cấm cửa, thế nên ta vẫn có thể ra ngoài đi dạo như trước. Có điều âm thanh trên đường quá ồn ào, đã lâu ta chưa xuất môn.
Hôm nay, rốt cuộc ta nhẫn nhịn để ra ngoài, đến một hiệu thuốc bên thành Tây khám bệnh, để ta xem chung quy ta bị bệnh gì, có thể chữa hay không… Có thể sống được bao lâu…
Ta nghiến răng gắng gượng đến hiệu thuốc, các loại mùi trên đường khiến ta buồn nôn, tiếng người, tiếng ngựa,… các loại âm thanh giao thoa khiến ta phát điên… Ta nghĩ ánh mắt ta có lẽ đã chuyển thành màu đỏ, bởi vì ta nhịn lâu lắm rồi, sắp không chịu nổi nữa! Muốn giết người, muốn thấy máu!
Một lão đại phu bắt mạch cho ta, ta nhìn vạt áo của ông ta, có một nút thắt bị lệch, ánh mắt ta nhìn chằm chằm vào chỗ lệch đó, âm thanh hỗn tạp trên đường vẫn thấp thoáng truyền vào tai. Lão đại phu nói gì ta không nghe ra, ánh mắt ta dường như bị nút thắt kia khóa lấy, lòng ta thầm nghĩ, mau dời tầm mắt, nhìn chỗ khác, nhìn chỗ khác! Nhưng thân thể không chịu sự khống chế của ta, ánh mắt không tài nào di chuyển được.
Ta hít sâu mấy hơi để bình ổn cảm xúc bứt rứt, nhưng tình hình vẫn như cũ. Ta nuốt nước miếng, mở miệng: “Có phải quần áo của đại phu cần chỉnh đốn không?”
“Cái gì?” Lão đại phu không hiểu ý ta.
Ta có phần không kiên nhẫn lặp lại một lần, mắt vẫn nhìn chằm chằm nút thắt lệch kia, trong lòng có tiếng nói đang gào thét: Mau thắt nó thẳng thớm, mau thắt lại, mau thắt lại, mau thắt lại…
Rốt cuộc đại phu nhận ra sự bất thường của ta, ông ta nhìn theo tầm mắt ta, thuận tay thắt lại móc áo, cười nói: “Đa ta cô nương nhắc nhở, cô nương đúng là kỹ tính.”
Nút thắt đã thẳng rồi, nhưng cảm giác cuồng loạn trong ta không hề biến mất, ngược lại còn không ngừng dâng lên! Ta cơ hồ không khống chế nổi, một tay nắm chặt mép bàn, dường như muốn đập vỡ cạnh bàn ra. Ta nghiến răng, gian nan nói với lão đại phu: “Ông có thuốc an thần không?”
Lão đại phu sửng sốt.
Ta nhắm mắt lại, hét lớn một tiếng: “Cho ta một bát thuốc an thần, mau!” Tiếng cuối cùng kia, ta gần như đã nghẹn ngào…
Uống xong một bát thuốc an thần, cảm xúc của ta yên ả hơn nhiều, ta hít sâu một hơi, nhìn lão đại phu đối diện, chờ ông ta đưa ra kết quả chẩn đoán cuối cùng.
Sắc mặt lão đại phu không tốt lắm, ông ta nói rất nhiều nhưng ta nghe không hiểu, cảm giác bực bội lại muốn dâng lên, ta đặt một thỏi năm lượng bạc lên bàn, bảo ông ta nói rõ ràng một chút.
Lão đại phu nói đi nói lại, cũng chỉ là ông ta chưa bao giờ gặp loại mạch đập kiểu này, càng chưa từng nghe thấy bệnh trạng thế này, không thể chữa trị. Nhưng qua sự miêu tả của ta và kinh nghiệm của ông ta, ta sống không quá nửa năm nửa, cuối cùng lão đại phu khuyên ta đi về thì đừng nên ra ngoài, bởi sẽ đến lúc ta không khống chế được bản thân, làm chuyện tổn hại đến người khác, thậm chí là giết người…
Ta ngây ngẩn.