Chia Rẽ Uyên Ương Vô Tội, Bỏ Chồng Có Lý

Chương 15: Gặp kẻ chòng ghẹo phải làm sao?


Chương trước Chương tiếp

Nàng muốn đi đâu?” “Ta muốn đến Định Châu .” Ánh sáng lờ mờ trong xe ngựa khiến ta cảm thấy buồn ngủ. Định Châu là một thành nhỏ ở biên ải, phong cảnh tuyệt đẹp, là mục tiêu thứ nhất trong hành trình thăm khắp giang sơn tú lệ của ta.

“Định Châu? Đến đó để làm gì chứ?”

“Nhìn ngắm phong cảnh, nếm đồ ăn ngon.” Dù sao số tiền trong tay ta đủ để một nhà bình thường sống hết mấy đời.

Hoa Thành Cẩm nghe xong không hỏi nữa. Ta lắc lư trên xe ngựa, thiếp đi trong tiếng lọc cọc đều đặn.

Tỉnh lại liền cảm thấy cổ ê ẩm, trái phải vẫn tròng trành, ta xốc rèm lên xem cảnh vật bên ngoài, xe ngựa đang chạy trên một đường lớn rộng thênh thang. Phong cảnh xung quanh không đẹp lắm, chỉ có cây cối thưa thớt và một vùng cỏ dại. Ta nhíu mày: “Chúng ta đang đi đâu thế?” Thật ra trong lòng vẫn hơi sợ tên Hoa Thành Cẩm này thừa cơ lừa bán ta đi.

“Nàng tỉnh rồi.” Là câu khẳng định.

“Ngươi định đi đâu?” Ta hỏi lại một lần.

“Chẳng phải nàng muốn tới Định Châu sao? Trước khi trời tối phải đến một trấn nhỏ phía trước, nếu không thì đành ngủ ngoài trời thôi.” Giọng Hoa Thành Cẩm hàm chứa sự trêu chọc.

“Ngươi từng đến Định Châu rồi ư?” Hoài nghi hắn.

“Tất nhiên, không thì sao ta có thể biết đường?”

“Cảnh sắc nơi đó thế nào?”

“À, cũng tạm được. Nhưng mà ở đó có rất nhiều mỹ nữ.”

Ta nghệt mặt, bỗng nhiên biết vì sao hắn đã từng đến Định Châu. “Tới trấn nhỏ kia ngươi để ta lại là được, lần này làm phiền ngươi quá.”

“Muốn ta bỏ nàng?” Hoa Thành Cẩm hỏi.

“Đúng vậy, không thì ngươi theo ta đi Định Châu nhé?”

“Được.” Hắn đồng ý ngay tắp lự.

“Dựa vào cái gì?” Ta nổi giận.

“Nàng là nương tử tương lai của ta mà, nàng ra ngoài một mình ta sẽ lo lắng.”

“Hoa Thành Cẩm, xin ngươi có thái độ nghiêm chỉnh một chút.” Ta bất đắc dĩ nói: “Chẳng lẽ ngươi buông tha sự nghiệp hái hoa vĩ đại để theo kẻ tàn hoa bại liễu như ta đi khắp nơi sao?”

“Tàn hoa bại liễu?” Hắn cười: “Ta rất thích từ này.”

“Ta đang hỏi ngươi mà.” Ta lại giận.

“Nếu có nương tử rồi, đương nhiên ta phải kiềm chế tính phóng đãng, sau đó sẽ toàn tâm toàn ý bám theo nương tử.” Trả lời nghiêm trang.

“Ta lặp lại lần nữa, ta không phải nương tử tương lai của ngươi, muốn tìm thì tìm người khác ấy.”

“Thế không được, chúng ta đã hẹn ước dưới ánh trăng, nàng không thể đổi ý.”

“Chứng cớ đâu? Ta muốn đổi ý thì đổi ý, với lại ta quả thật không nhớ rõ đã hẹn ước cái gì!” Không cãi được thì chơi xấu.

“Nguyệt lão trên mặt trăng đã sớm buộc hai chúng ta lại một chỗ. Bây giờ nàng có đổi ý cũng vô ích.”

Ai bảo nhà của Nguyệt lão ở trên mặt trăng? Mặt ta đổi sang màu gan heo. Tranh cãi một hồi, kết quả chứng minh kẻ có da mặt dày chính là kẻ có thể đổi trắng thay đen. Hoa Thành Cẩm thắng, mà ta, suýt chút nữa tức sùi bọt mép chết trên xe ngựa. Thật đúng là xe tặc, xe của hái hoa tặc…

Xe ngựa xóc nảy đi vào một trấn nhỏ rải đá, nhà nào cũng tường trắng ngói xám đặc trưng của Giang Nam. Chúng ta vào một khách sạn nhỏ, thuê hai gian phòng.

Ngồi trong sảnh gọi đồ ăn xong, bỗng nhiên Hoa Thành Cẩm sáp lại gần. Thân thể ta theo phản xạ lùi về phía sau, Hoa Thành Cẩm tất nhiên không để ý, hạ giọng nói: “Ta bận chút việc, đi một lát rồi về. Nàng ăn trước, không cần chờ ta.”

Ta nhìn thoáng ra cửa khách sạn, một bóng trắng mảnh mai lóe lên, ta cười thầm: Chó không bỏ được thói ăn phân, tên này tám phần là tái phát bệnh cũ.

Bây giờ ta mặc như người bình thường, áo vải quần thô, dùng trâm gỗ để búi kiểu tóc của phụ nhân, nhưng khi tháo khăn che mặt xuống vẫn hấp dẫn không ít ánh mắt. Có lẽ cả ngày mệt mỏi xuống núi đi vội, thể xác và tinh thần đều kiệt quệ khiến ta không để tâm, kỳ thật từ lúc bước vào khách sạn chúng ta đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Ai bảo bên cạnh ta là Hoa Thành Cẩm hệt như yêu nghiệt chứ?

Kết quả, chiếc đũa của ta còn chưa gắp được hai lần, đồ ăn trong miệng còn chưa nhận ra được hương vị đã thấy vài đại hắn người đầy mùi rượu lảo đảo hướng đến chỗ ta.

Ta thầm thở dài một tiếng, sau khi ra ngoài, tuy đã chuẩn bị cho trường hợp như này, nhưng phiền toái nhảy tới vẫn khiến cho người ta đau đầu một phen.

Mấy đại hán dừng lại trước bàn, một gã trong đó phun hơi rượu nói: “Đại ca, con quỷ nhỏ này không tệ, ngon hơn Thúy Điệp ở Bách Hoa lâu, chi bằng mang về sưởi chân cho huynh đệ chúng ta đi.”

Nếu là cô nương tức phụ bình thường, nghe xong mấy từ ngữ ô uế như vậy đã sớm xấu hổ căm phẫn muốn chết. Gương mặt ta không thay đổi gì, có điều cảm thấy mùi rượu nồng nặc trên người họ cực kỳ ảnh hưởng đến hứng thú ăn uống của ta. Nhưng căn cứ vào nguyên tắc người không đụng ta ta không đụng người, ta vẫn ăn cơm như thường, trong lòng thầm nghĩ: Tình huống này chắc gọi là chòng ghẹo nhỉ?

Như vậy, khi bị chòng ghẹo nên làm thế nào? Một, trước tiên tìm bóng mát dưới cổ thụ, nghĩa là người có lòng hiệp nghĩa, nam nhân có thể đứng ra bênh vực kẻ yếu. Nếu may mắn, nam nhân kia sẽ có dáng vẻ bất phàm tướng mạo đường đường, sau khi anh hùng cứu mỹ nhân còn có thể kết thành nhân duyên mỹ mãn, chậc, trong truyện đều nói thế. Ta nhìn sang bốn phía, kẻ xem trò vui chiếm đa số, những kẻ đó không nhân cơ hội dậu đổ bìm leo đã là may. Còn người ở bên cạnh ta, có thể bảo vệ ta không biết lúc này đã bị giai nhân nào câu hồn đi rồi.

Nếu không hưởng bóng mát dưới cổ thụ được, vậy thử phương án hai, tự lực cánh sinh. Đã từng luyện võ phòng thân của con gái, Taekwondo hay bí kíp thần công XX chưa? Ta nhìn tay chân mảnh khảnh của mình, lại quan sát mấy gã vạm vỡ trước mặt, tốt nhất cứ ngồi nghỉ cho khỏe.

Nếu tự lực cánh sinh không thành, đành phải sang phương án ba.

Thấy ta không phản ứng gì, có đại hán không kiên nhẫn: “Đại ca, chẳng lẽ ả bị điếc?”

Hán tử cầm đầu đập bàn: “Tiểu nương tử, tướng công đang nói chuyện với ngươi đấy.” Nói xong, mấy gã quay ra nhìn nhau cười đắc ý.

Ta buông đũa, chậm rãi đứng dậy. Căn cứ vào bước một của phương án ba, phải giả vờ nhu nhược. Nhu nhược là vũ khí tuyệt vời khiến người ta thả lỏng cảnh giác. Sắc mặt ta trắng bệch, thân thể run nhè nhẹ, hai tay nắm chặt mép bàn: “Các ngươi muốn làm gì…”

“Không làm gì.” Hán tử đầu tiên nói tiếp: “Theo chúng ta đi một chuyến.”

“Đi… đi đâu?”

“Đương nhiên là theo chúng ta, cũng là theo các tướng công của ngươi về nhà rồi.” Cả bọn cười dâm loạn.

Ta chán ghét nhíu mày, miệng vẫn lắp bắp: “Không… Các người… Ta…”

Hán tử cầm đầu vội vàng nhào tới túm tay ta, ta chờ mãi giây phút này, thân hình nghiêng đi, hắn chỉ kịp bắt lấy ống tay áo. Tiếp theo là một tiếng khóc thét, hán tử kia đã cầm tay của chính mình, nước mắt trào ra nhảy sang bên cạnh.

Đây là bước hai của phương án ba: Bình xịt hơi cay. Đương nhiên thời đại này chưa xuất hiện thứ đó, nhưng trên thế giới có một loại người bất biến, tính cuồng nhiệt với việc chế thuốc của họ thế hệ sau còn hơn thế hệ trước. Ta đến Bích Thủy lâu mua diều cực phẩm, thường xuyên đi vào quán tiểu quan chính là để tìm cuồng nhân chế thuốc Vệ Phong Minh.

Vệ Phong Minh là một nữ tử không theo thói thường, đánh giá của người giang hồ về nàng tới bây giờ đều là nửa khen nửa chê. Nàng rất thích đến quán tiểu quan, muốn tìm nàng thực ra cũng là chuyện đơn giản. Vệ Phong Minh cảm thấy hứng thú với đề nghị làm thuốc phòng sói, vì thế mới có kẻ lòng dạ đen tối phải nhận đau đớn không chịu nổi như trước mắt ta đây.

Ta quay sang nói với mấy hán tử bên cạnh còn đang sửng sốt: “Hắn không sao, đau ba năm ngày rồi sẽ bình thường.”

Có một hán tử thừa dịp ta chưa chuẩn bị, tiến đến túm được tay ta: “Ả thối tha, huynh đệ chúng ta…” Lời còn chưa dứt, mồ hôi đã chảy xuống ròng ròng.

Ta ghét bỏ giãy tay ra, biểu tình ‘ngươi xong rồi’ nhìn người nọ, nói với những kẻ khác: “Đỡ hắn đi gặp lang trung đi, chậm là không kịp.”

Thấy người nọ đau đến mức kêu không thành tiếng, đám còn lại đều sợ đến choáng váng, lát sau mới hoàn hồn, hung tợn trừng ta, miệng đầy từ ngữ ô uế cao giọng mắng ta rồi đỡ hai huynh đệ mình ra khỏi khách sạn. Mọi người xem trò vui lập tức tản đi, khách sạn yên lặng đến rợn người.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...