Chìa Khóa Hạnh Phúc

Chương 7: Chương 1-6


Chương trước Chương tiếp

Chu An An kìn nén tất cả cảm xúc quyến luyến đột ngột xuống đáy lòng, cố trưng ra một bộ mặt lạnh lùng nhất để nhìn đáp lại hắn. So với trí nhớ của cô, hắn của hiện tại phảng phất một nỗi tang thương, vẻ tuấn lãng thâm trầm đã có từ ngày trước. Đôi mắt hắn, vừa sâu thẳm vừa u buồn, so với trong trí nhớ của cô là không giống trước…rất khác, rất xa cách.

Trong ấn tượng, mặc dù từ nhỏ Giang Diễn Đường đã phải gánh trách nhiệm gia đình lên vai, khuôn mặt cùng phong thái chững chạc trưởng thành sớm, nhưng trong mắt của hắn vẫn có nhiệt tình và kỳ vọng. Còn nhớ những lần cô gặp hắn ngửa đầu lên nhìn bầu trời đêm, đôi mắt hắn loé lên sự khao khát cùng mong ngóng. Hiện tại, đôi mắt của hắn đã hoàn toàn khác trước rồi.

Trước kia hắn mệt mỏi nối tiếp mệt mỏi, nhưng vẫn luôn kỳ vọng một ngày nào đó sẽ thành công. Còn bây giờ? An An cảm thấy hắn giống như mất đi cái gì, thoạt nhìn chỉ còn một nỗi mệt mỏi vô hạn.

Giang Diễn Đường mỉm cười, đối với sự khiếp sợ của An An, hắn coi như không tính cái “ai đã làm cô khiếp sợ”, hắn bình thản ung dung: "An An."

Hắn một mạch đầy dõng dạc gọi tên cô. Khoảng cách giữa cô vào hắn đâu chỉ là một – hai tháng trời, vì sao cô nghe thấy tiếng của hắn trầm thấp thật là thân thiết, tim mạnh mẽ rung động, tâm tư cũng vô thức rơi vào hoang mang.

"Tại sao anh lại ở chỗ này?" An An vừa nói vừa cố gắng giật cổ tay thoát khỏi tay hắn, nhưng hắn nắm thật tốt, cô trừng mắt nhìn thẳng vào mắt hắn: "Buông tay !"

"Không thể buông."

An An hít sâu một cái, càng dùng sức cố gắng thoát ra, bàn tay hắn cứ như xiềng xích kim loại, thật là khó chịu mà ! Thậm chí, cô phải dùng hạ sách tróc từng ngón tay hắn ra khỏi cổ tay cô, nhưng như thế nào cũng không ăn thua sức mạnh của hắn.

Hắn trầm trầm hỏi: "Nếu như anh buông tay, có phải em sẽ lại diễn cảnh như năm xưa, đột nhiên rời bỏ anh mà biến mất?"

Chu An An sững người, quên mất giãy giụa, trên tay hắn truyền đến nhiệt độ, lời hắn nói cũng khiến lòng cô một hồi nóng như lửa đốt. An An mở trừng hai mắt, cố gắng dùng giọng nói đạm bạc: "Tôi chẳng hiểu anh nói cái gì."

"An An..." Hắn kéo dài ngữ điệu, ánh mắt bất đắc dĩ "Em không hiểu việc em biến mất đã khiến anh khổ sở thế nào ư? Anh cật lực tìm kiếm em, ở Nhật Bản không dám rời điện thoại chỉ sợ bỏ lỡ tin từ Giang Diễn Duệ tìm kiếm em, trở về Đài Loan cũng chỉ có thể lần theo những đầu mối cũ tìm tin tức, đều không thể tìm được em. Em chủ động lẩn trốn để anh không tìm kiếm được phải không? Nhưng tại sao cơ chứ? Cũng bởi vì anh phải đi Nhật Bản, cho nên em không chịu được yêu xa? Hay là bởi vì cùng anh đi Nhật Bản công tác cùng một nữ đồng nghiệp? Hay là về sau anh công tác thay đổi phải thức cả ngày lẫn đêm, cho nên điện thoại thiếu, cho nên em tức giận?"

Liên tiếp vấn đề, làm cho Chu An An cắn môi không nói lời nào, cô không muốn trả lời, cũng không có ai quy định nhất định phải trả lời hắn, cô cau mày, lặp lại một lần nữa: "Buông tay!"

"An An - -" hắn dùng lực kéo mạnh cánh tay cô, đem cả người cô hướng trọn vào vòm ngực hắn, cảm giác thân thể nhỏ nhắn mềm mại đến gần bộ ngực của mình, giống như một một đợt sóng lớn ập vào bờ, vỡ oà "Anh nên làm sao em mới chịu đây?"

"Làm sao?" An An bị vây ở trong ngực hắn, mùi thơm nam tính vừa quen thuộc vừa xa lạ bao phủ lấy cô, trong nháy mắt khiến tâm trí An An mờ mịt. Rất lâu sau, An An chỉ thở dài không còn giãy giụa: "Nếu ông trời để anh tìm được tôi, như vậy tôi đại khái cũng không trốn thoát, anh xem anh ông tôi tới thở không nổi, những năm này anh rất muốn gần gũi tôi sao?"

Chu An An cười khẽ. Không nghĩ tới một phút trước cô còn liều chết giãy giụa, một phút sau đã có thái độ này, đột nhiên Giang Diễn Đường không biết phải như thế nào cho phải.

Hắn có điểm bị làm cho khó nghĩ, vừa rồi cô còn muốn thoát đi, nhưng bây giờ lại hỏi hắn - - những năm này rất muốn gần gũi cô sao?

Hắn không dám tỏ tình, An An một phút trước giương cung bạt kiếm, một phút sau thuận theo như mèo nhỏ, hắn đúng là thua cô một hiệp đi? An An trở nên không giống như trước, không còn dễ dàng bị hắn nhìn thấu.

Hắn trầm trọng thở dài một hơi."Nói không muốn là gạt người, anh khổ sở tìm em..."

An An mặt lạnh vô tình hỏi: "Tìm tôi làm gì?"

Là cố ý mặt không chút thay đổi, tận lực đè nén tâm tình của mình... An An không thể phủ nhận xa cách nhiều năm như vậy nhưng khi gặp lại hắn, trong lòng vẫn sẽ có rung động, nhất là hắn cẩn thận nghiêm túc dùng ánh mắt như lửa thiêu đốt nhìn trực tiếp cô, An An có một loại cảm giác như bị nhìn thấu, những thứ kia vùi ở trong lòng nguy cơ bại lộ, cho nên thời khắc này cô phải dốc toàn lực lượng…bao che chúng.

Càng nghĩ càng đau lòng, cô không thể ngăn cản trí nhớ tìm về kỉ niệm và hình bóng Giang Diễn Đường, nhưng lại quật cường đè nén khiến toàn thân đau nhức, không cần phải hắn nhìn thấu - - rằng vì hắn mà cô còn có thể rung động tâm tư.

"Tìm em làm cái gì?" Hắn cười khổ "Nhớ nên tìm, quan tâm nên tìm, anh không muốn nhìn thấy tình cảm của chúng ta kết thúc không rõ ràng nên tìm em... Anh có rất nhiều lý do có thể nói, nhưng trọng yếu nhất là anh yêu em, cho nên anh muốn tìm em."

Đôi mắt An An vội rủ xuống, đáy lòng kích động.

"An An... Chúng ta không cần căng thẳng như vậy, có thể nhẹ nhàng hỏi thăm nhau, được hay không? Em bây giờ đang làm việc ở đâu? Ở bên kia?" Giang Diễn Đường không bức Chu An An cho hắn câu trả lời thuyết phục nữa, không ép cô hồi tưởng quá khứ, hắn có kiên nhẫn cùng thời gian để đem cô mang về bên cạnh mình một lần nữa, hắn không vội.

An An rút cục cũng rời được vòng ngực của Giang Diễn Đường, ngửa đầu nhìn bầu trời đêm, chỉ vào tòa nhà cao tầng cách đó không xa, nhẹ nhàng nói: "Tôi đang mở một shop giày trong trung tâm thương mại, cũng thuê được một phòng nhỏ phụ cần để ở."

Hắn gật gật đầu, "Ra là mở một shop giày?"

Nàng gật gật đầu, "Đúng vậy! Giày của chúng tôi chất lượng rất tốt, da mềm lại dễ đi, mẫu mã thiết kế cũng đa dạng phong phú, nếu anh muốn tặng vợ hoặc bạn gái, có thể qua xem !" An An “ai da” một tiếng, lại bổ sung: "Khoan đã, nghe nói tặng giày cho tình nhân sẽ làm tình nhân bỏ chạy không thể tìm lại, vậy thế này, anh cứ giới thiệu người khác tới mua giày cho tôi là tốt rồi."

Hắn nở nụ cười, con mắt thâm thúy chớp động tinh quang."An An."

"Ừ?"

"Tôi không kết hôn, cũng không còn bạn gái."

Mặc dù hắn mới nói yêu cô cho nên phải tìm cho được cô, nhưng nói cho cùng cũng chẳng ngây thơ mà tin hắn. Giang Diễn Đường hắn ngoại hình hoàn mỹ, nhìn tướng mạo bây giờ cũng có thể thấy sự nghiệp đã có chút khởi sắc, bên cạnh có oanh oanh yến yến là bình thường, à, là khó tránh khỏi.

Nhưng hắn vẫn nói không có kết hôn cũng không còn bạn gái...

"An An, người đó chỉ có thể là em, người anh muốn duy nhất chính là em."

Câu này tỏ tình của hắn làm An An như rơi vào dòng nước xoáy, cô nhớ lại tối muộn hôm đầu tiền gặp hắn, hắn đi xe đạp qua con ngõ sau đó dừng lại ở công viên, ngửa đầu xem trăng sáng. Cô gặp hắn, ánh mắt phảng phất sự kiêu ngạo lạnh lùng nhưng đôi mắt trong vắt.

Lại một hồi cảm giác chua xót, nghĩ đến ngày hắn rời Đài Loan, bóng lưng dần biến mất ở sân bay...

Hiện tại, hắn lại đứng trước mặt cô, đôi mắt trong vắt, tiếng nói vẫn y nguyên.

Hắn nói, người hắn muốn duy nhất chính là cô.

Cô ư?

Không biết.

An An chỉ biết là trông thấy hắn, trong lòng vẫn là sẽ có cảm xúc cách biệt nhiều năm cuồng loạn, hắn luôn có thể dễ dàng ảnh hưởng tới cô... Đúng là, rung động, cuồng loạn muốn nói lên cái gì đây? Không có nghĩa là bọn họ có thể một lần nữa bắt đầu, cũng không có nghĩa là cô vẫn yêu hắn, huống chi hắn nói cô là người duy nhất hắn muốn, chẳng lẽ hắn nói, cô thì phải tin sao?

END 1-6


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...