Chìa Khóa Hạnh Phúc
Chương 15: Chương 3-4
"Cảm ơn hộp cơm trưa nay của anh, bao nhiêu tiền?" An An lấy ví ra, muốn mượn lý do hoàn tiền lại để làm rõ danh giới của hai người.
"Không cần." Hắn cười yếu ớt, rõ ràng một ngày làm việc trên công ti rất mệt mỏi, trông thấy Chu An An giống như cả thân mệt mỏi cũng biến mất "Ăn được chứ?"
"Ăn ngon, nhưng em muốn hoàn tiền cho anh." Cô rút ra năm trăm, đơn giản chỉ cần nhét vào trong tay hắn.
"Em đây là làm gì?" Hắn mất hứng nhìn tiền giấy trong tay, đưa mắt nhìn nét mặt của cô.
Tối hôm qua không phải là còn tâm trạng tốt lắm à?
Bọn họ nắm tay đi dạo thưởng thức gió đêm, dưới ánh trăng bước chầm chậm còn gì.
Giang Diễn Đường cho rằng đố là biểu hiện tình cảm của họ đã có tiến triển tốt, mặc dù chưa đến hai bên cùng hài hoà tâm tư, nhưng ít nhất cũng là mập mờ quan hệ đi? Nếu không An An sẽ để hắn dắt tay?
Có thể hiện tại An An lạnh lùng có ý? Hắn làm không rõ ràng, nếu như cô đối với hắn không có tình cảm, làm sao sẽ để mặc hắn dắt tay? Nếu như có tình cảm, vì cái gì lại phải tính toán chi li như vậy?
"Vô công bất thụ lộc, anh hôm nay tới tìm em có chuyện gì?" Chu An An tận lực dùng đến giọng nói lạnh lùng.
Hắn sững sờ, trông thấy ánh mắt An An lãnh đạm, càng không rõ."Có việc mới có thể tới tìm em sao? An An, vì cái gì đột nhiên phải giả bộ bất hòa?"
"Em..." Cô cứng họng không trả lời được.
Kỳ thật cô cũng biết mình rất kỳ quái, đêm qua mặc hắn dắt tay, hôm nay lại mặt lạnh mà chống đỡ, hắn nhất định cũng sẽ cảm thấy không thích ứng đi? Nhưng cô cũng không cách nào thuyết phục chính mình cho phép đối với hắn có nhiều hơn thiện ý.
Nếu đối tốt với hắn, liền lo lắng mình một lần nữa yêu hắn; đối với hắn không tốt, chính mắt nhìn hắn bị tổn thương, lại sẽ động tâm không đành lòng...
Giang Diễn Đường nhìn An An bất đắc dĩ, thở dài nói: "Coi như anh trả giúp em, nhưng anh muốn nói cho em, chỉ là một tiện lợi mà thôi, em bây giờcố gắng làm rành rọt hành động của chúng ta, có vẻ anh giống như rất keo kiệt, An An, em hãy thả lỏng, coi anh giống một người bạn, không cần phải nghĩ sự tình trước kia."
"Làm bằng hữu... Là tốt rồi?"
"Nếu không, nên làm sao đây?" Hắn mỉm cười chạm vào gò má cô, An An không né tránh."Anh yêu em, nhưng anh sẽ không ép em, An An, nghe anh, thả lỏng tâm trạng một chút."
Giang Diễn Đường nghĩ, hắn sẽ khôngép An An tiếp nhận hắn, cũng sẽ không ép cô lập tức quyết định, hắn chỉ yêu cầu cô không được keo kiệt không cho hắn yêu, vô luận là thường xuyên nói ngoài miệng hoặc là hành động quan tâm một chút. Tóm lại, Giang Diễn Đường hy vọng có thể làm cho Chu An An cảm giác được hắn đối với tình cảm của cô là chân thật, bởi vì hắn biết rõ cá tính của An An, đối với tình yêu dè dặt, ham muốn giữ lấy rất mạnh. Trước kia hắn không biết trấn an lo nghĩ của cô như thế nào, hiện tại tất cả mọi người trưởng thành, hắn có lòng tin có thể cho cô có cảm giác một mối quan hệ vững chắc.
Chu An An mở trừng hai mắt, lại nhíu mũi, vẻ mặt đáng thương.
"Kia... Liền nghe lời anh đi!"
"Vậy anh có vinh hạnh mời em ăn khuya chứ?" Hắn mỉm cười đưa tay muốn nắm tay của cô, Chu An An tránh khỏi, hắn có điểm bị tổn thương, thu tay lại.
"Được thôi" An An đáp ứng.
Trước khi đi lên phía trước, đưa tay mang theo ví da màu đỏ; đi vài bước phát hiện Giang Diễn Đường không có đi cùng, cô xoay người nghi hoặc nhìn hắn.
"Không đi sao?"
Hắn trầm mặc theo sau, trong lòng vẫn là cực kỳ tổn thương! Mặc dù nghĩ tới không ép cô, nhưng cô kháng cự... Vẫn có thể dễ dàng làm tim hắn một hồi chua xót.