Chỉ Yêu Nương Tử Tuyệt Sắc

Chương 7: Thì ra ngươi cũng ở nơi này


Chương trước Chương tiếp

Sính Đình không khỏi nhẹ nhàng quẩy người một cái, chớp mắt vài cái, dùng ánh mắt ra hiệu bảo hắn có thể buông nàng ra rồi.

Khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên hơi ửng đỏ, trong sơn động chật hẹp này giác quan của hắn càng trở nên nhạy bén. Hắn cảm giác được trước ngực mình dính sát vào hai khối mềm mại của thiếu nữ, hơi thở đang lúc tràn ngập hương thơm quyến rũ trên người nàng, cánh tay tinh tế hạ xuống vòng eo nhỏ nhắn không đầy một nắm tay, làm cho hắn thật sự hoài nghi chỉ cần hắn dùng chút xíu khí lực cũng có thể bẽ gảy nó. Hơi thở của hắn từ từ thay đổi, trên trán dần dần rịn ra mồ hôi, thân thể cũng có chút không khống chế được xao động bất an.

Hắn buông bàn tay che miệng Sính Đình ra, ngón tay thon dài chỉ chỉ, ý bảo Chương Minh Châu cùng Triệu Thụy Phong đứng ở ngoài động cách đó không xa, Chương Minh Châu vẫn còn khóc lóc nức nở với Triệu Thụy Phong.

Sính Đình nhu thuận gật đầu, không chút nghĩ ngợi đưa bàn tay trắng nõn muốn tách cái tay hắn đang đặt trên eo của nàng ra, thân thể hơi rụt về phía sau một cái. Lần này thiếu niên chẳng những không buông nàng ra, ngược lại cánh tay cường tráng càng nắm chặt hơn nữa, đem nàng hướng trong ngực ôm vào. Sính Đình lập tức đỏ bừng mặt, đưa mắt trừng hắn. Thiếu niên tròng mắt đen sâu kín như đại dương, dùng ánh mắt cảnh cáo nàng đừng có lộn xộn, trong lòng thì âm thầm cắn răng, thật muốn cắn chết nàng! Nàng cứ nhích tới nhích lui như vậy là muốn lấy cái mạng của hắn sao.

Sính Đình bỗng dưng sửng sốt, cúi đầu khó hiểu nhìn một chút, không khỏi trợn tròn cặp mắt. Nàng cũng không phản kháng a? Tại sao còn phải cầm tảng đá cứng như vậy để đe dọa nàng.

Sau khi hiểu ra, thoáng chốc mặt nàng như bị châm lửa, thân thể cứng đờ không dám nhúc nhích, khóc không ra nước mắt.Nàng cũng không phải ngu ngốc, cũng biết tình huống hiện tại là cái gì.Trong động nhất thời xấu hổ không có âm thanh, chỉ nghe thấy tiếng ồn ào của đôi nam nữ bên ngoài.

Hai người vô cùng ăn ý im lặng, trong lòng lại thầm nguyền rủa hai biểu huynh muội đáng chết kia, khu vườn rộng lớn như vậy đi nơi nào ầm ĩ không đi, lại chạy tới đây tham gia náo nhiệt.

“Được rồi, đừng khóc, mau trở về thôi! Bằng không đợi lát nữa tỷ tỷ của muội lại đi tìm muội!” Triệu Thụy Phong bị Chương Minh Châu khóc lóc nhức đầu không dứt, nhẫn nãi nói chuyện. Hắn cũng rất muốn khóc, vì sao hắn lại bị nàng lừa tới đây chứ, còn tưởng có chuyện gì tốt!

“Biểu ca, tâm ý của người ta mấy năm nay huynh còn không rõ sao? Huynh vì sao lại đối với ta như vậy?” Chương Minh Châu nước mắt liên tục rơi ào ào, biểu ca tại sao lại đối với nàng như vậy, hôm nay hắn cùng Liễu tiểu thư kia ở chung một chỗ liếc mắt đưa tình, lời nói nhỏ nhẹ dịu dàng gần nửa ngày. Bất quá nàng chỉ hỏi hắn một chút, liền rước lấy cơn giận ngất trời của hắn.

Triệu Thụy Phong phiền não không chịu nổi, dứt bỏ luôn vẻ quý công tử bên ngoài: “Ngươi không đi đúng không? Gia đi! Gia ta không thể trêu vào ngươi, còn không trốn thoát ngươi sao?” Nói xong khí nộ đằng đằng trực tiếp phất tay áo bỏ đi.

Chương Minh Châu kinh ngạc sững sờ một chút, dường như không tin nổi biểu ca sẽ đối với nàng như vậy, dậm chân đuổi theo hướng Triệu Thụy Phong. Không thể để tiện nghi cho những nữ nhân kia, biểu ca là của nàng!

Hô! Hai oan gia kia cuối cùng cũng đi rồi, Sính Đình sốt ruột nhẹ nhàng đẩy đẩy hắn.

Thiếu niên bất đắc dĩ buông tay ở hông nàng ra, có chút thất vọng. Chưa bao giờ biết nữ nhân lại thơm như vậy, mềm như vậy! Trong ngực không có nàng cảm giác thật trống trải.

Sính Đình vội vàng từ trong động chui ra trước, thiếu niên cũng theo sau đi ra khỏi. Hai người xấu hổ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhất thời nhìn nhau không biết nói gì.

Sính Đình lấy ngón tay vuốt vuốt mái tóc, thấp giọng nói: "Kia. . . ."

"Kia. . . . . ."

Nhất thời trầm mặc qua đi, hai người thế nhưng đồng thời lên tiếng.

Thiếu niên ung dung cười, ánh mắt lộng lẫy sáng ngời: "Nàng nói trước đi!"

Sính Đình đỏ mặt cúi đầu, nói như muỗi kêu: "Ta đây đi trước!" Nàng chỉ muốn nhanh một chút rời khỏi nơi thị phi này, hắn thế nào lại ở đây. Không muốn ở lại nhìn người này nữa, xấu hổ chết đi được!

Ánh mắt thiếu niên tối sầm, con ngươi đen như ngọc chăm chú nhìn nàng, trầm mặc không nói.

Sính Đình đưa tay vuốt ve cái váy, lập tức xoay người đi về phía trước. Thiếu niên mặc hoa phục gấm đứng khoanh tay, nhìn bóng lưng của Sính Đình như có điều suy nghĩ. Giây lát sau, yên lặng từ từ đi theo phía sau nàng.

"Công tử! Tam muội muội! Các ngươi. . . . . . Các ngươi làm sao có thể ở cùng nhau?" Ở phía trước, Chương Mỹ Ngọc vừa vui mừng vừa kinh ngạc nhìn bọn họ. Nàng vô cùng lo lắng Chương Minh Châu gây họa, vội vã chạy đi tìm. Vui mừng khi đụng phải thiếu niên áo tím mà nàng nhớ mãi không quên, vô cùng kinh ngạc là tại sao Sính Đình lại ở chung một chỗ với hắn. Nàng không ngừng hoài nghi quan sát hai người bọn họ, có cái gì mà nàng chưa biết à? Sắc mặt của hai người bọn họ đều rất kỳ quái.

"Đại tỷ!" Sính Đình hơi suy nghĩ một chút, hướng Chương Mỹ Ngọc cười nói: "Ta hình như nhìn thấy nhị tỷ hướng bên này đi lại, nên cũng đi theo, lại không nhìn thấy nhị tỷ ở đâu, ta lạc đường, vừa khéo đụng phải vị công tử này."

"Phải không?" Chương Mỹ Ngọc nửa tin nửa ngờ, nhưng nàng không muốn tiếp tục cái đề tài này, mà liếc mắt đưa tình về phía thiếu niên đang đi tới. Nàng mới không giống Chương Minh Châu, một đôi mắt lúc nào cũng nhìn chằm chằm Triệu Thụy Phong, biểu ca trừ dáng dấp tạm được, nơi nào cũng không nhìn ra một chút xíu tốt, cả ngày tựa hồng kề thúy, còn tự cho mình là phong lưu phóng khoáng.

Chương Mỹ Ngọc mắt chất chứa ái tình, cố ý thẹn thùng õng ẹo nói với thiếu niên: “Lần trước công tử đi gấp, chưa kịp cho bọn ta biết phủ đệ của ngài, làm hại trong lòng gia mẫu và ta rất khổ sở. Tục ngữ nói ‘chịu ân một giọt nước, dùng sông lớn để trả’, huống chi công tử còn cứu muội muội nhà ta một mạng, lần này mong công tử vui lòng cho biết quý danh.” Nàng đã nói vị công tử này là thân phú quý, tất nhiên không phải là người nhà bình thường, có thể tới tham gia hoa cúc yến của Định Quốc công phu nhân thì không giàu cũng quý. Hôm nay hắn đầu đội quan ngọc, thắt lưng đeo ngọc đái, một thân cẩm bào xanh nhạt làm nổi bật vóc dáng thon dài, càng đúng dịp để cho hắn lộ ra vẻ phóng khoáng, tuấn dật bất phàm, so với lần đầu nhìn thấy hắn thì hơn mấy phần ôn nhuận văn nhã, bớt đi chút lạnh lùng. Chương Mỹ Ngọc suy nghĩ, vẻ mặt mỉm cười mềm mại, gò má trắng nõn nhàn nhạt ửng đỏ, rất là mê người.

Thiếu niên mặt không chút biểu cảm liếc Sính Đình đang đứng ngoan ngoãn ở bên cạnh một cái.

Sính Đình bộ dạng phục tùng rũ mắt, ánh mắt chỉ nhìn mũi giày của mình, phía trên có một đóa hoa Tử Đằng, đặc biệt xinh đẹp! Thính Vũ thêu như thế nào, trở về nhất định phải hỏi nàng mới được.

Khóe miệng thiếu niên khẽ nhếch, giận quá hóa cười. Âm thanh trầm thấp, biếng nhác mê người: “Chỉ là việc nhỏ, hà tất nói đến! Tiểu thư không cần quan tâm, đáng nói nên báo ân hình như phải là người khác.”

Sính Đình âm thầm nghiến răng, tuy rằng rất cảm kích hắn đã cứu mình, nhưng nàng cũng đã nói qua cảm tạ a, bây giờ nói chuyện cứ như nàng là hạng người vong ân phụ nghĩa, không khỏi nhỏ giọng lầm bầm: “Cổ nhân không phải nói thi ân không cầu báo sao.”

Nhưng mà lại bị Chương Mỹ Ngọc thính tai nghe được: “Tam muội muội, ngươi thế nào có thể nói như vậy? Đối với ân nhân cứu mạng của ngươi là loại thái độ này sao? Ngươi đây không phải là vong ân phụ nghĩa sao? Thường ngày mẫu thân dạy tỷ muội chúng ta như thế nào? Ngươi nói người làm tỷ tỷ như ta phải làm sao đây?” Chương Mỹ Ngọc liên tục cất giọng chất vấn, lo lắng trùng trùng, một bộ dáng vô cùng đau đớn vì muội muội không biết tốt xấu, không biết báo ân, chỉ kém chút nữa rơi nước mắt vì xấu hổ.

Sau đó lại hổ thẹn cúi người thi lễ với thiếu niên, âm thanh vô cùng đau xót: “Xú muội tuổi vẫn còn nhỏ, thỉnh công tử thứ lỗi!” Thật là một tỷ tỷ vô cùng yêu thương muội muội.

Sính Đình khóe miệng giật giật, im lặng rơi lệ. Người ta không phải nói chỉ là việc nhỏ thôi sao? Cần gì lấy cái mũ lớn như vậy để chụp vào đầu nàng? Ngươi muốn báo ân thì ngươi đi báo a, bôi nhọ ta như vậy để làm gì? Nàng không phải tỷ muội! Rõ ràng là kẻ thù mấy đời!

“Ơ! Húc tiểu vương gia, ngươi thế nào trốn ở chỗ này? Thật khiến người ta cảm thấy kỳ quái a! Mẫu thân ta cùng An vương phi tìm ngươi khắp nơi đã nửa ngày!”

Một tay cầm quạt giấy, nam tử anh tuấn trẻ tuổi đang chậm rãi đi tới, khóe miệng chứa một chút ý cười mê người, dường như rất kinh ngạc khi nhìn thấy bộ dáng của thiếu niên.

“Húc tiểu vương gia?” Chương Mỹ Ngọc kinh hỉ nhìn thiếu niên, nếu không phải nàng xưa nay luôn để ý đến hình tượng tiểu thư đoan trang trước mặt mọi người, lúc này nhất định sẽ hưng phấn hét rầm lên. Đây chính là đỉnh đỉnh đại danh An Thân Vương thế tử, Thanh Long quốc không ai không biết, không người nào không hiểu ‘Thanh Long chiến thần’! Oa! Nàng có thể hay không bấm mình một cái, để coi có phải là nằm mơ không, nàng thầm nghĩ hắn là con em thế gia, nhà cửa có lẽ hiển quý, không nghĩ tới hắn lại quý đến như vậy, có lai lịch lớn như vậy. Nhưng mà nàng càng vui mừng không rõ. Nếu như nàng có phúc đức ba đời được Hiên Viên Húc coi trọng, sẽ không chỉ là vinh hoa phú quý nhỏ nhoi như vậy. Chỉ cần có thể gả cho hắn, ít nhất Chương Mỹ Ngọc nàng ở Thanh Long quốc có thể muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, này cũng là một bước đột phá rồi.

Sính Đình rất là im lặng, khó trách người ta nói cứu nàng chỉ là việc nhỏ. Lúc nàng ở am ni cô, thường hay nghe mọi người nhắc tới vị thế tử này. Hắn là đối tượng mà nữ tử Thanh Long quốc chạy theo như vịt, trong mắt tất cả các quý phu nhân là con rùa vàng, là con rể bật nhất, nữ tử muốn gả cho hắn nhiều vô số kể, có thể xếp thành đoàn lượn quanh kinh thành đến mấy vòng. Bởi vì thân phận của hắn đặc biệt quý giá, người khác cũng rất thích gọi hắn Tiểu vương gia, nàng dữ dội may mắn mới được người này cứu.

Hàn Tư Luật đưa tay nhẹ nhàng sờ sờ lông mày của mình, đây là động tác đặc trưng của hắn khi suy nghĩ một vấn đề gì đó.

Chương Mỹ Ngọc sắc mặt âm tình bất định, Hàn thế tử vừa rồi luôn miệng khen nàng có tài khí, bây giờ lại nhìn diện mạo Sính Đình với vẻ tán thưởng như vậy, ý là nàng không xinh đẹp bằng Sính Đình sao?

Hàn Tư Luật thường xuyên ra vào hoàng cung, thường ngày gặp qua đủ loại mỹ nhân. Nếu như trước mắt không phải là tuyệt sắc sáng ngời, hắn căn bản là làm như không thấy. Cho nên hắn đã hơn hai mươi còn chưa cưới được lão bà, luôn nói là chưa gặp được người vừa mắt, làm Định Quốc công phu nhân cấp bách giậm chân, các nam tử thế gia khác ở tuổi hắn đã có hài tử biết đi luôn rồi.

Sính Đình nhàn nhạt cười một tiếng: “Tiểu nữ miệng lưỡi vụng về, không dám quấy rầy thế tử.”

Ánh mắt đào hoa của Hàn Tư Luật lóe sáng lên, quả thật không tệ! Chương tam tiểu thư này chẳng những dáng dấp xinh đẹp tuyệt trần, tiếng nói cũng như hoàng anh xuất cốc, kiều nhu điềm mỹ. Cứ như vầy đại khái khoảng một năm rưỡi nữa lại nẩy nở, lúc đó thật sự là báu hiếm thấy.

Hiên Viên Húc liếc hắn trắng mắt, tâm tình không tốt. Cứ như là yêu tinh gặp người, không biết là phi lễ chớ nhìn sao? Tròng mắt hắn sâu thẳm liếc nhìn Sính Đình một cái, khí định thần nhàn nói với mọi người: “Bản thế tử còn có chuyện quan trọng, đi trước một bước, hai vị tiểu thư xin cứ tự nhiên.” Sau đó liếc Hàn Tư Luật: “Ngươi có đi hay không?” Không đi thì đừng trách ta không nể mặt, xách theo cổ áo của ngươi đi.

Hàn Tư Luật nhạy bén cảm giác được ánh mắt giết người của hắn, nhớ lại tính khí bá vương của hắn khi còn bé, không khỏi rùng mình: “Ách! Ta cũng có chuyện, vừa vặn đi cùng Tiểu vương gia.” Hiên Viên Húc không thích nhất là người khác gọi hắn Tiểu vương gia, hắn càng muốn gọi Tiểu vương gia. Kỳ thật là hắn quá lo ngại, là nam nhân đều không thích người khác nói mình tiểu,,,Nơi nào tiểu? Ách….Nơi nào tiểu đều không được!

Hai người ôn hòa lễ độ đối hai tỷ muội Chương gia gật đầu một cái, thản nhiên song song chấp tay nhẹ nhàng lướt qua.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...