- Bố ơi, mẹ ngủ say thật đấy.
- Suỵt, đừng đánh thức mẹ, con mà làm mẹ thức dậy là bố đánh đòn đấy nhé!
- Hứ, bố thiên vị, chỉ yêu mẹ, không yêu Duyệt Duyệt!
- Bố yêu cả hai.
- Bố gạt con, giờ bố chỉ thích ôm mẹ ngủ, không thích ôm Duyệt Duyệt ngủ nữa!
- Hừ, Tiểu Duyệt Duyệt, con năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Hình như sắp lên mười rồi đấy, đã sắp thành thiếu nữ rồi, còn đòi ngủ cùng với bố, không xấu hổ à?
- Không phải là đòi hay không! Hứ, bố, bố lại chuyển chủ đề.
- Con nên đến lớp rồi đấy.
...
Trong giấc mơ, bên ngoài cửa thấp thoáng cuộc trò chuyện của bố và con gái.
Trong giấc mơ, cô khẽ mỉm miệng cười.
Cô đợi lúc lâu, ngoài cửa rất im lặng, hai giọng nói quen thuộc vô cùng quan trọng trọng cuộc đời cô, đột nhiên biến mất. Trong lòng, lo lắng kỳ lạ.
Cô mở mắt ra, tỉnh lại, trong chăn lạnh ngắt, căn phòng trống rỗng, chỉ có mình cô. Cô sờ lên trán mình, vẫn hơi sốt, nhìn lên đồng hồ, đã là buổi sáng chín rưỡi rồi.
Mười giờ sáng hôm nay, lớp con gái có tiết học dẫn chương trình cho trẻ em, cô nhỏm dậy, vội vàng mặc áo ngủ, chạy nhanh ra cửa. Anh đang dắt tay con gái đã ăn mặc chỉnh tề hình như chuẩn bị đi ra ngoài.
Nghe thấy tiếng cửa mở, Lương Tử Tích quay đầu lại, bắt gặp cặp mắt hơi có vẻ lo lắng của cô.
- Cháo anh nấu xong rồi! - Anh dặn dò.
An Tử Minh gật đầu.
- Mẹ à, hôm qua mẹ sốt cả đêm đấy, mẹ đắp nhiều chăn vào, mẹ phải chăm sóc tốt bản thân để nhanh khoẻ lại nhé! - Lời căn dặn từ đáy lòng Duyệt Duyệt.
Khoé môi cô hé cười.
- Anh đưa Duyệt Duyệt xuống dưới nhà, một lát sẽ quay về! - Lương Tử Tích nói với cô.
Cô lại gật đầu.
Bên ngoài vọng lại tiếng đóng cửa khô khốc, anh dắt tay con gái đi ra.
Cả căn phòng chìm trong im lặng. Nhưng trong lòng cô không thấy sợ hãi nữa. Bởi vì cô biết, anh và con rồi sẽ về. Họ thực sự tồn tại trong cuộc sống của cô, ba người không thể rời nhau.
Cô tự múc cho mình một bát cháo, yên lặng, chậm rãi nuốt từng thìa. Tiếng chuông điện thoại bên cạnh vang lên, cô nhấc máy.
- Tích à, Duyệt Duyệt nói mẹ nó bị ốm, con dâu giờ sao rồi? - Đầu dây bên kia là giọng nói lo lắng của bà Lương.
- Phải rồi, bệnh có nặng không con? - Bên cạnh ống điện thoại, ông Lương cũng nói xen vào.
Cô hơi sững người.
Cô nhớ mơ hồ, lúc cô và Lương Tử Tích tái hôn, bà Lương còn hớn hở đắc ý, nói là do một tay mình tác thành cho nhân duyên con trai và con dâu. Thì ra, tối hôm đó, cô quả thực là bị bỏ thuốc, nhưng người bỏ thuốc lại không phải là Lương Tử Tích.
Lúc đó, phản ứng của cô vô cùng lạnh lùng, lạnh lùng đến mức có chút oán hận, bà Lương cho dù có sau này mới biết chuyện, cuối cùng qua thái độ của cô cũng có thể hiểu ra, hoảng hốt vô cùng.
Mười năm nay, mỗi lần lễ tết, đều là Lương Tử Tích một mình dẫn Duyệt Duyệt về quê. Bà Lương lo sợ, ông Lương không thể hiện gì, cô không hề liên lạc hỏi thăm hai ông bà, còn ông bà không hề chủ động lên thành phố, ngay cả lúc cô và Lương Tử Tích mua nhà mới.
- Bố, mẹ, con không ốm, chỉ là bị cảm lạnh chút, nên hơi sốt thôi! - Cô ôn tồn trả lời.
Đột nhiên nghe giọng cô, đầu dây bên kia im lặng mấy chục giây.
- Con, con dâu sao? - Tiếng bà Lương có chút run rẩy, bởi vì kích động, bởi vì không biết tiếp theo nên làm thế nào.
- Vâng, mẹ, con đây.
- Mẹ... sốt, hết sốt chưa con? - Gần bảy chục tuổi, bình thường bà vẫn thừa sức cãi nhau với người trong thôn vậy mà giờ bỗng trở nên lắp bắp.
- Hết sốt rồi ạ. - Cô cũng từ tốn trả lời.
Không khí trở nên ngượng ngập, bởi vì, bà Lương lúc này xúc động đến không biết nên nói gì.
- Để tôi. - Ông Lương cầm lấy điện thoại, trấn tĩnh vài giây rồi tìm một chủ đề anh toàn để nói! - Minh Minh, gần đây công việc của con có tốt không?
- Rất tốt bố ạ. - Cô lễ độ trả lời.
Đúng lúc đó, tiếng chìa chuyển động ổ khóa vang lên, cô lắc lắc đầu, nghĩ là do mình tưởng tượng.
- Em đang gọi điện cho ai vậy? - Anh cởi giày ra, bước đến trước mặt cô.
An Tử Minh sững sờ. Sao anh lại về rồi?
- Duyệt Duyệt để quên đồ à? - Cô hỏi theo trực giác.
- Không, con gái một người bạn của anh không phải học cùng lớp năng khiếu với Duyệt Duyệt sao? Vừa rồi anh ấy ở dưới nhà, đón Duyệt Duyệt cùng đi luôn rồi. - Anh nhẫn nại giải thích.
Mặc dù như vây, nhưng lần nào anh cũng tự mình đưa đón con, một lần cũng chưa từng để lỡ.
- Là bố mẹ! - Cô hỏi - Anh có nói chuyện với bố mẹ không?
- Ừ! -Anh lúc đầu nghĩ là bố mẹ vợ, bắt máy xong mới biết là bố mẹ mình. Anh liếc nhìn cô, ánh mắt rất phức tạp.
- Tích à, vừa rồi có phải là Minh Minh không con? Mẹ đã nói chuyện được với nó rồi! - Bà Lương lập tức giằng lấy điện thoại, phản ứng giống như vừa mới tiếp xúc ngôi sao giải trí, xúc động, vui mừng, như người già quay về thành trẻ nít vậy.
Anh ậm ừ trả lời bố mẹ vài tiếng, một lát sau cúp máy.
Cô đang tiếp tục ăn cháo.
- Để anh làm vài món cho em nhé? - Anh ngồi trước mặt cô.
Cô lắc đầu.
Anh đưa tay ra sờ lên trán cô. Sau vài giây, anh nhíu nhíu mày:
- Hình như vẫn còn hơi sốt!
- Em hết khó chịu rồi! - An Tử Minh mỉm cười.
Anh dường như không tin. Nâng trán cô, dùng môi áp nhẹ vào, cảm nhận cái nhiệt độ trực tiếp nhất, chân thực nhất.
An Tử Minh không cự tuyệt, không hiểu sao, trong lòng đột nhiên cảm thấy ấm áp.
Tối qua cô bị sốt, anh cả đêm không ngủ ở bên chăm sóc, liên tục sờ trán cô, còn dùng cồn giúp cô hạ nhiệt, cứ lật đi lật lại nhiều lần.
Anh buông cô ra, đúng là người cô vẫn còn hơi nóng.
- Tối quan anh không ngủ chút nào, mau đi ngủ bù đi, buổi chiều còn có cuộc họp với Hiệp hội Luật sư nữa. - An Tử Minh giục anh.
- Không, anh hoãn cuộc họp buổi chiều rồi! - Anh điềm tĩnh nói. Duyệt Duyệt anh còn nhờ bạn bè chứ đừng nói chỉ là một cuộc họp.
Trong mười năm sau tái hôn này, anh chưa từng làm cô có cảm giác cô đơn bị bỏ rơi, bất cứ là thời gian nào, anh luôn ở bên cô. Việc gì anh cũng rất chu đáo, việc gì cũng vì cô trước tiên, có lúc đến Duyệt Duyệt cũng thấy ghen tị. Còn cô, cho dù có là gỗ đá, cũng không thể không có chút cảm xúc nào, càng huống hồ họ còn là vợ chồng.
Cô ăn cháo xong, bưng bát lên, anh đứng dậy cầm lấy:
- Về phòng nghỉ đi, để anh.
An Tử Minh hơi sững lại, nhìn theo cái bóng đang lau rửa trong bếp của anh, ngây người. Lồng ngực, có cảm giác nóng lên.
Cô quay người, bước chậm rãi về phòng, từ từ ngồi xuống dựa vào thành giường. Trong tầm mắt có thể nhìn thấy bộ đồ lót màu đỏ đang bay phấp phới ngoài ban công, là bộ đồ tối qua cô đã thay ra, anh đã giúp cô đem giặt từ khi nào?
Dường như mọi thứ đang dần trở về quỹ đạo, cô nhớ rất lâu rất lâu rồi trước đây, khi họ còn chưa li hôn, mỗi lần chỉ cần cô cảm thấy không khỏe, anh liền xắn tay làm mọi việc nhà, ngay cả những đồ lót của cô anh cũng sẽ bao hết. Chỉ có hai người rất thân mật mới có thể như vậy.
Một lát sau, anh rửa xong bát đĩa trở về phòng, việc đầu tiên là lại sờ trán cô.
- Có phải anh đã lo lắng quá rồi không? - Kéo tay anh xuống, cô cảm thấy buồn cười.
- Anh không thể không lo lắng, đều là lỗi của anh... - Anh hơi có chút phiền muộn
- Liên quan gì tới anh? - Cô cảm thấy kì lạ.
Anh do dự một chút.
- Sao lại không liên quan tới anh, tối hôm kia... anh... anh đã quá kích động. - Đã hại cô nhiễm lạnh.
An Từ Minh ngượng ngập, bởi cô tất nhiên biết anh đang ám chỉ điều gì.
Tối hôm kia, anh thực sự rất kích động. Bởi vì cái buổi tối hôm ấy sau bao năm lại cùng chung chăn gối, cô đã nói câu: “Thực ra em cũng không để ý”. Đợi chờ bao nhiêu năm, đã nghĩ là không nên ôm hy vọng nữa, thế nên, đột nhiên đạt được, không thể không làm anh kích động.
- Lương, vài ngày nữa là ngày giỗ của Trần Phong, anh có muốn đi cùng với em không? - Cô hỏi anh.
- Có, có thể sao? - Thì ra anh cũng có thể kích động đến run lên như mẹ.
- Có thể. - Cô gật đầu.
Cô muốn mang anh đến gặp anh Phong, nói với anh Phong, Minh Minh đã trưởng thành và sống rất tốt.
- Tết năm nay, em và anh cùng Duyệt Duyệt về quê nhé. - Đối với chuyện “không biết điều” trong mấy năm nay, cô đã hối hận.
Anh dang tay, ôm lấy cô thật chặt.
Điểm bắt đầu thế giới dường như đã trở về với cuộc sống của anh.
- Lương người gỗ, đừng ôm chặt thế, em không thở được nữa rồi. - Cô khẽ chớp xoá đi vệt nước long lanh trong khóe mắt, mỉm cười nói.
Hết