Bộ quần áo giản dị trên người anh ta gây cho người khác một cảm giác trầm ổn, tĩnh lặng và dễ chịu, dù là lời nói, cử chỉ hay trang phục đều toát ra vẻ vô cùng đúng mực, giống như một khung cảnh đặc biệt vào buổi chiều mỗi ngày ở quán cà phê mang tên “Một giây trong chiều” này.
Nhâm nhi cà phê, ngắm người đàn ông mỗi ngày đều ngồi đúng ở vị trí kề cửa sổ, gạt bỏ cái xô bồ của trần thế, tự nhiên có thể làm người khác thấy lòng bình thản lại.
Mỗi ngày vào khoảng thời gian này, điều có một bé gái nằm gối đầu trên đùi người đàn ông, chiếc áo khoác của anh đắp nhẹ trên người đứa bé, để lộ ra khuôn mặt tròn trĩnh đáng yêu vô cùng.
Cô bé đó là Lương Hy Duyệt, năm nay ba tuổi.
Sắp đến bốn giờ, người đàn ông liếc đồng hồ, lặng lẽ đếm ngược từng giây.
Mười... chín... tám... ba...
Quả nhiên còn chưa đếm đến một, cục cưng của anh đã dụi mắt nhỏm dậy.
- Bố à, con muốn ăn bánh ga tô trà xanh. - Bé gái háu ăn đó ngay khi tỉnh dậy, việc đầu tiên là đòi bố cho ăn, việc thứ hai tất nhiên là tiếp tục quấn lấy làm nũng, nằm bò trên đùi ông bố thân yêu.
Anh trìu mến vuốt ve mái tóc ngắn của con gái.
Duyệt Duyệt đã thích thứ gì thì sẽ chỉ thích thứ đó mà thôi, cho nên món bánh ga tô trà xanh, anh đã gọi sẵn từ trước.
Anh dịu dàng và cẩn thận đút từng muỗng nhỏ cho cô con gái cưng.
Có đồ ăn ngon, đôi mắt to tròn của Duyệt Duyệt khoái chí lim dim híp lại một cách rất đáng yêu, miếng bánh ga tô nhanh chóng biến mất. Ăn xong món bánh ngọt ưa thích, Duyệt Duyệt tràn đầy sức lực bắt đầu nghịch ngợm tuột xuống khỏi đùi bố, không chịu ngồi yên lấy một phút, chạy ngang chạy dọc khắp nơi.
Miệng Duyệt Duyệt rất ngọt, nhảy lên chỗ quầy hàng, luôn miệng cô à cô ơi với cô phục vụ khiến cô phục vụ trẻ rạng rỡ cả mặt mày, giả sử có lên trời mà hái sao xuống được cho cô bé chắc cô ta cũng rất cam lòng.
Duyệt Duyệt sau khi đã nịnh được mấy viên sôcôla như mong muốn, đầy cảm giác thành công, quay đầu về phía anh giơ tay làm dấu hiệu chiến thắng.
Anh tiếp tục cúi xuống, mỉm cười.
Duyệt Duyệt mới ba tuổi, nhưng nghe mẹ vợ nói, con bé giống Minh Minh hồi nhỏ như khuôn đúc. Dưới cái vỏ nghịch ngợm, những điều mà đôi mắt to tòn kia nhìn thấy về thế giới đều hết sức hồn nhiên.
- Bố ơi, bố ơi, viên sôcôla to nhất con để dành cho bố này. - Duyệt Duyệt lại chạy đến trước mặt anh. Lòng bàn tay xòe ra viên kẹo mà cô bé cho là to nhất.
Để giữ được Duyệt Duyệt, Minh Minh rất vất vả và anh cũng vậy.
Vì cái chết của Trần Phong mà tình hình sức khoẻ Minh Minh rất kém, nửa đêm thường vô duyên vô cớ tỉnh dậy ngồi khóc.
Anh không dám rời cô nửa bước, sau đó chính thức xin nghỉ việc ở Văn phòng Luật, nhất nhất theo cô, chăm sóc cô.
Cô rất ít nói chuyện với anh, thậm chí, ngay cả một nụ cười cũng trở nên xa xỉ. Khoảng thời gian này, cô không từ chối nhưng cũng không tiếp nhận anh, như một con búp bê bằng gỗ, cô luôn dùng ánh mắt lặng lẽ để nhìn anh.
Lúc mang thai Duyệt Duyệt được sáu tháng rưỡi, vào một đêm, anh lại nhỏm dậy, đi sang phòng bên cạnh đắp chăn cho cô, hoảng hốt phát hiện cô đang hôn mê bất tỉnh còn trong chăn đầy những máu, là do nhau thai bám thấp dẫn đến ra máu quá nhiều.
Khi đó, bác sĩ nói nếu đẻ con, cơ hội sống của Duyệt Duyệt là rất thấp.
Tất cả tâm huyết của anh và cô đều đặt vào con gái, quá trình giữ gìn thai thật vất vả, cô đã phải chịu đựng rất nhiều, còn anh, áp lực tâm lý cũng không hề ít.
Bất kể là ngày hay đêm anh đều gần như rất ít ngủ, lúc nào cũng giữ mình ở trạng thái minh mẫn nhất, chỉ cần cô hơi động đậy, anh đã lập tức lo lắng. Họ đã cố hết sức để giữ được Duyệt Duyệt, kiên trì cho đến giây phút cuối cùng.
Sau khi Duyệt Duyệt sinh ra, anh cùng cô lần đầu tiên cho con bú, lần đầu mặc áo quần cho con...
Cô vẫn rất ít cười, nhưng khi ở trước Duyệt Duyệt khuôn mặt thường thoáng hiện ra một thoáng niềm vui nhỏ.
Khi Duyệt Duyệt được tuổi rưỡi, mẹ vợ ngập ngừng đề nghị anh mang Duyệt Duyệt đi giám định DNA, các bậc trưởng bối đều thấy vành thuỳ tai của bé giống hệt anh, nếu không phải là con ruột, rất khó có sự trùng hợp như vậy. Thực ra trước nay anh vẫn biết khả năng Duyệt Duyệt là con mình là rất lớn, thế nhưng, anh lắc đầu từ chối, bất kể là con của ai, đối với anh mà nói, điều quan trọng nhất là Duyệt Duyệt là con gái cô.
Quán cà phê vào buổi chiều tương đối ảm đạm, anh vừa chuyên tâm phác thảo giáo án cho tiết giảng tới, vừa để mắt trông chừng từng cử chỉ hành động của Duyệt Duyệt.
Anh bây giờ hoàn toàn tự chăm sóc con gái cho nên không quay lại Văn phòng Luật làm việc mà nhận dạy hợp đồng ở trường đại học, tuy thu nhập không cao như trước nhưng được cái thời gian tự do, hơn nữa, anh cũng thích được đối diện với những khuôn mặt tươi cười hồn nhiên đầy mơ mộng của các học sinh.
- Ai da! - Duyệt Duyệt va phải người khác, ngã ngồi phệt mông xuống sàn nhà.
Anh vội vã đứng dậy.
- Duyệt Duyệt đau, nhưng không khóc! - Duyệt Duyệt vỗ vỗ vào cái mông bị đau, rất dũng cảm bám vào quần người lớn, tự đứng dậy, sôcôla trong tay cô bé vãi đầy ra mặt đất.
- Rất xin lỗi! - Anh vội vã xin lỗi người kia, lo lắng xắn ống quần con gái lên kiểm tra xem cô bé có bị thương hay không.
May quá, không bị thương.
Anh thở phào, cuối cùng mới chậm chạp nhận ra ánh mắt lạnh lùng ngạo mạn của người kia đang chăm chú nhìn mình.
Anh ngước mắt.
Là Khương Du Tâm.
Ánh mắt Khương Du Tâm nhìn anh lại càng thêm lạnh lùng, vẻ chán ghét nhìn vào hai vết tay nhỏ mà Duyệt Duyệt bám vào để lại trên quần cô ta.
- Thật là đứa trẻ đáng ghét! - Cô ta lạnh lùng hừ một tiếng, hoàn toàn giống như người qua đường đi lướt qua họ.
Duyệt Duyệt tủi thân phụng phịu.
Đứa trẻ ba tuổi, đã có thể hiểu được thế nào là “đáng ghét”.
Anh điềm tĩnh ôm con gái lên:
- Mẹ đi làm sắp về rồi, chúng ta cùng đi tìm mẹ nào!
Quả nhiên, Duyệt Duyệt lập tức vui vẻ vội vã gật đầu.
Sở dĩ chọn quán cà phê này ngồi đợi vào mỗi chiều, phần là vì Duyệt Duyệt rất thích ăn bánh ga tô trà xanh ở đây, phần nữa là vì quán cà phê này ở tầng dưới công ty cô làm việc.
Đứa nhỏ chưa được đầy tuần tuổi, cô đã ra ngoài kiếm việc, có thể vì sống cùng anh trong một ngôi nhà khiến cô thấy sượng sùng.
Anh cẩn thận bế con lên, Duyệt Duyệt vui vẻ áp mặt mình vào má bố, thì thầm:
- Cô ấy thật là đẹp!
Nhìn theo hướng tay con gái chỉ, anh nhìn thấy Khương Du Tâm đã vào ngồi ở vị trí VIP.
Duyệt Duyệt của anh không bao giờ thù dai.
Ngồi đối diện với Khương Du Tâm là một nhân vật sáng láng trong giới thương gia, anh đã từng nhìn thấy trên tạp chí, bên cạnh là một quý bà đang không ngừng tấm tắc điều gì đó.
Có lẽ là một buổi coi mặt, nghe nói nguy cơ tài chính của tập đoàn Khương Thị mãi vẫn không có cách giải quyết, Khương Du Tâm luôn cố tìm một người chồng có thể giúp công ty chuyển dữ hoá lành.
Anh không muốn nán lại, trêu đùa con gái bước ra khỏi quán cà phê, không phát hiện ra ánh mắt ngạo mạn tựa có tựa không vẫn luôn nhìn phía sau lưng mình và con gái.
Đợi thêm chút nữa, rất nhanh sẽ thấy cái không khí cao điểm lúc tan tầm.
Anh nhìn thấy một cái bóng trầm mặc hòa mình trong dòng người tan sở, bước ra khỏi tòa nhà.
Vợ anh năm nay đã sắp tốt nhiệp đại học, hiện đang làm việc tại phòng nhân sự của một công ty hợp tác đầu tư giữa Trung Quốc và nước ngoài. Anh thừa nhận hai năm trước khi cô ứng tuyển, anh đã dựa vào mối quan hệ thân quen ngầm giúp cô có được cơ hội này, nhưng giờ cô đã sắp đảm nhận chức vụ quản lí bộ phận của phòng, đó hoàn toàn là dựa vào sự nỗ lực của cô.
Duyệt Duyệt thường trách mẹ không có thời gian học vẽ cùng con bé.
Cô khách sáo tạm biệt từng đồng nghiệp, sắp đến tuổi ba mươi, trên gương mặt trẻ con của cô đã có thêm cả trầm tĩnh.
Mấy năm nay, cô thay đổi nhiều, không còn là cô gái hay cười, ham vui, thích làm nũng nữa, trong đáy mắt phẳng lặng không gợn sóng của cô vẫn lưu lại một vết thương mờ mờ.
Ngoài Vương Xuân Đạo, cô giữ khoảng cách với tất cả những người đàn ông khác, đương nhiên cũng bao gồm cả anh.
Nhưng thật kỳ lạ, có lẽ là vì cái số đào hoa trời sinh còn chưa dứt, số người theo đuổi cô vẫn cứ nối dài ra không hết. Cô nhã nhặn từ chối lời mời của những người theo đuổi, mắt nhìn trước nhìn sau, tìm thấy vị trí nơi anh và con gái đang vẫy tay đứng chờ, hai mắt vụt sáng.
- Mẹ ơi! - Bước chân nhỏ bé của Tiểu Duyệt chạy nhanh về phía trước, sà vào lòng cô.
Trên mặt cô nở một nụ cười vui vẻ.
Ánh mắt bỗng chốc vụt sáng này, nét mặt tươi cười này, chưa bao giờ thuộc về anh.
- Về nhà thôi! - Anh cười nhẹ, dắt tay con gái, quả nhiên, cô lập tức cũng nắm lấy tay còn lại của con. Trong mắt của tất cả những người ngoài, họ là một gia đình hạnh phúc.
Khoé mắt anh hài lòng nhìn những đối tượng theo đuổi kia hậm hực rời đi.
Vẫn như mọi ngày, xe của anh đậu ở trước của quán cà phê, cả nhà đi bộ đến, thật trùng hợp gặp ngay Khương Du Tâm trên đôi giày cao gót, chuẩn bị lên xe cùng bà mối, ánh mắt bà mối rất bối rối, xem ra có vẻ như là một buổi coi mắt không mấy thành công.
Ba người vô tình chạm mặt nhau.
Vợ anh lịch sự gật đầu về phía người kia, coi như chào hỏi, Khương Du Tâm lạnh lùng hắng giọng, ra vẻ khinh khỉnh liếc họ một cái, ngạo mạn ngồi vào trong xe.
Anh cúi đầu, mở cửa xe.
- Lương Tử Tích! - Cô kêu tên anh.
Anh có chút ngạc nhiên, cô rất ít khi chủ động nói chuyện với anh.
- Người mà anh vẫn muốn theo đuổi có hạnh phúc không? - Kỳ thực cô muốn hỏi, Khương Du Tâm còn có ảnh hưởng với anh nữa hay không?
- Người mà anh vẫn luôn theo đuổi là em, không phải sao? - Anh cười nhẹ.
Cô ngây người ra một chút.
- Cả việc kết hôn lẫn Duyệt Duyệt đều không thể trở thành sự bó buộc của anh, có một số thứ em không thể cho anh được. Nếu như anh có gia đình khác em cũng sẽ không để ý. - Cô không thể cho anh tình yêu và cả... sex, từ khi Duyệt Duyệt sinh ra đến nay, hai người họ vẫn ngủ khác phòng, cho nên, từ đó đến giờ cô không yêu cầu anh phải trung thành với hôn nhân.
Có người vợ nào mong muốn chồng mình đi tìm thú vui bên ngoài như cô không? Anh cười khổ sở.
- Có những điều người lớn nói Duyệt Duyệt đã hiểu được chút ít. - Anh nhắc nhở cô.
Quả nhiên, sau khi cúi xuống ngắm nhìn đôi mắt ngây thơ của con gái, lòng cô se lại, không nói thêm gì nữa.
Anh sẽ dùng cả cuộc đời này để theo đuổi em... anh tự nhủ với lòng mình.
Lương Hy Duyệt, lúc đặt tên này cho con gái, anh hy vọng đợi đến ngày nào đó, có thể nhìn thấy con luôn vui vẻ trong cuộc sống.