Chỉ Yêu Không Cưới

Chương 10: Thời hạn ba năm 3


Chương trước Chương tiếp

Năm đó, lần đầu tiên anh đưa cô ta về quê ra mắt, khi thấy vừa vào nhà cô ta đã đưa tay bịt mũi chê hôi chê bẩn mẹ đã rất khó chịu, lúc bảo cô ta chẻ củi nấu cơm, liền bị cô thẳng thừng bảo: “Cháu sẽ mua một cái bếp gas và thuê người giúp việc cho bác!” khiến mẹ giận tím mặt.

- Quan hệ giữa cô ấy và mẹ anh rất tốt! - Nhắc tới Minh Minh, anh tự nhiên mỉm miệng cười, thực ra mà nói, mẹ cũng rất không vừa ý với Minh Minh, nhưng được cái Minh Minh rất vô tư, cho dù mẹ có cố ý làm khó, cô cũng đều không để bụng, những công việc khó khăn mà mẹ giao cho, cô đều ngốc nghếch dồn hết sức để mà làm.

Ví như khi về quê chẻ củi, cô làm đến hai tay nổi đầy vết rộp, mặt mũi nhọ nhem, còn suýt làm cháy luôn cả bếp. Anh xót cô, bực mình với mẹ, lần đầu tiên suýt chút nữa thì cãi nhau, Minh Minh vội vã kéo anh ra, cô liên tục bảo rằng mình rất khỏe, còn tức cười bảo anh sờ thử cái bắp tay không hề có trên tay cô.

Rõ ràng không khí đang rất căng thẳng, thế mà bị cô làm cho dở khóc dở cười. Thế nhưng, anh quyết không đồng ý để cô làm những công việc nặng! Thái độ này hoàn toàn không giống với thái độ thờ ơ ngoài cuộc của anh trước đây khi Hà Huyên Na và mẹ ra sức đối chọi.

Mẹ có tính cách của một phụ nữ nông thôn điển hình, lắm miệng lại khó tính. May nhờ “trẻ con” mặt dày, cứ theo sau ân cần một điều mẹ hai điều mẹ. Về sau, anh dần dần phát hiện, tuy rằng miệng mẹ vẫn nói những lời hà khắc, soi mói bắt bẻ cô, nhưng cho dù cô có chủ động lấy chổi quét nhà mẹ cũng giằng lấy không cho. Mỗi khi vào dịp lễ tết, anh không có thì giờ, “trẻ con” liền về quê một mình, mang theo bịch lớn bịch nhỏ những quà cáp, khiến bố mẹ nở mày nở mặt với bà con làng xóm.

Quan hệ mẹ chồng nàng dâu, “trẻ con” tuy tính tình vô tư nhưng lại xử lý rất tốt, khiến anh dường như không phải bận tâm. Chỉ là, đáng tiếc, đến giờ bụng cô vẫn chưa thấy tăm hơi gì, nếu không, trong cái gia đình nặng truyền thống của anh, cô nhất định đã có thể vì con mà hưởng phúc lây.

Một ánh ghen tị thoáng qua trong mắt Hà Huyên Na. Lúc nhắc đến vợ, vẻ mặt anh dịu đi rõ rệt, trước đây, đối với cô ta anh thường tỏ ra lãnh đạm hơn là thân mật.

- Tốt quá, thế là em không cần lo lắng nữa! - Khóe miệng Hà Huyên Na nhếch ra một cái đầy đắc ý.

Không cần lo lắng?

Lương Tử Tích không hiểu lời cô ta.

- Bố mẹ anh cứ để cho vợ anh đối phó, chúng ta cứ tiếp tục tận hưởng tình yêu của chúng ta là được! - Hà Huyên Na đưa đôi chân thon thả của mình lên vắt chéo một cách đầy quyến rũ, dáng vẻ khêu gợi ấy làm đàn ông có thể phát điên.

Tuy nhiên, Lương Tử Tích nhíu mày. Anh có nghe nhầm không?!

- Chúng ta đã chia tay lâu rồi. - Anh nhắc nhở cô ta. Hơn nữa, anh đã lấy vợ, cũng không có hứng thú với một cuộc tình ngoài luồng.

- Thế à? Sao em lại nhớ là năm đó chúng ta vẫn chưa hề nói đến chuyện chia tay nhỉ? Chỉ là em ra nước ngoài làm việc, chúng ta tạm thời mất liên lạc mà thôi! - Hà Huyên Na bướng bỉnh.

Thế nhưng, anh thấy điệu bộ bướng bỉnh của cô ta chẳng dễ thương như “trẻ con” chút nào.

- Nể tình chúng ta sắp trở thành đồng nghiệp, anh xem như chưa nghe thấy câu nói đùa của em. - Anh cũng vừa được biết, Đại cổ đông Trọng Kim của văn phòng vừa mời Hà Huyên Na từ Mỹ trở về làm việc.

Cái dáng điệu ngồi im bình thản của anh, làm người khác phát điên.

- Không! Không phải em nói đùa! - Khuôn mặt xinh đẹp của Hà Huyên Na lộ vẻ đã nhìn thấu tâm can anh - Lương Tử Tích, em rất hiểu anh! Vợ anh chỉ là thứ để anh đối phó với bố mẹ, ngoài em họ của em, Khương Du Tâm ra, anh căn bản không thể yêu một ai khác!

Khương Du Tâm, chỉ có ba từ đó thôi đã làm tim anh thấy nhói đau.

- Tích, lẽ nào anh không muốn biết tình hình hiện nay của cô em họ mà vừa mười tám tuổi đã bị bố mẹ gả ra nước ngoài của em, năm đó, anh đến với em, không phải chỉ muốn gần hơn với cô ta một chút, muốn biết một chút thông tin về cô ta sao? - Lời nói của Hà Huyên Na làm anh chết lặng.

Là như thế sao? Ngay bản thân anh cũng không rõ.

- Tích, mặc kệ vợ anh, chúng ta tiếp tục quan hệ, em sẽ nói cho anh biết tình hình hiện nay của Khương Du Tâm...- Đôi môi đỏ rực áp vào khóe miệng anh.

Chân anh như hóa đá, cơ thể bất động, không thể đẩy ra, cũng không thể tiếp nhận, chỉ ngồi chết lặng.

Khương Du Tâm. Cái tên này rõ ràng đã trở nên xa xôi đến thế, tại sao khi vừa xuất hiện trở lại trong cuộc sống của anh, vẫn lại có sức chấn động đến như vậy?

Khương Du Tâm, người vĩnh viễn chiếm...

...

Anh thất hứa, về đến nhà, đã hơi muộn.

Tay xách món KFC mà cô yêu thích, anh lấy chìa khóa mở cửa, trong lòng không ngừng thấp thỏm. Minh Minh chắc sẽ phụng phịu? Về muộn, là anh không đúng. Anh cứ bị Hà Huyên Na bám riết lấy....

Trên sô pha, “trẻ con” lặng lẽ ngồi bó gối, đầu nghiêng nghiêng, không biết đang mải nghĩ gì. Mắt cô đượm vẻ buồn buồn mà anh chưa từng thấy. Anh phút chốc lo lắng.

- Cánh gà rán Orleans, món em thích nhất! - Lắc lắc bịch KFC trước mặt cô, giọng anh cố làm ra vẻ tự nhiên.

Tiểu Ngốc không biết từ đâu vẫy đuôi luồn tới, cọ sát vào ông quần anh, đuôi ngoáy tít, giương đôi mắt đen tròn xoe nhìn theo túi đồ ăn.

Thế nhưng, cô vẫn không có chút phản ứng nào, dường như đang chìm trong thế giới riêng, không thoát ra được.

Anh ngồi xuống cạnh cô, kéo cô từ sô pha vào lòng mình, ôm chặt, hôn lên khóe miệng cô:

- Bảo bối, đã ăn cơm tối chưa? - Anh rất ít gọi cô là bảo bối, vì chê cách gọi này quá sướt mướt, nhưng mỗi lúc anh gọi cô như thế, trên mặt cô đều lộ rõ vẻ vui sướng như một đứa trẻ vừa được người ta cho kẹo.

Bình thường cho dù anh về muộn thế nào, cô cũng đợi anh cùng ăn cơm. Thói quen này không tốt chút nào, thế nhưng, “trẻ con” là kiểu người bột không gột nên hồ, cô chỉ vờ nghe để rồi đâu lại đóng đấy.

- Lương, anh về rồi à? - “Trẻ con” lúc này mới sực tỉnh, khuôn mặt ngơ ngác chứng tỏ đến bây giờ cô mới biết trong phòng có thêm một người.

Thở dài. Cô đang nghĩ gì? Sao lại thất thần vậy?

- Ăn cơm chưa? - Anh một lần nữa nhắc lại câu hỏi.

Anh đoán chắc khi nãy cô đang mơ mơ màng màng không nghe rõ câu hỏi của mình.

Cô buồn bã uể oải lắc lắc đầu.

Hình như trong lòng rất không vui. Sao vậy? Rõ ràng sáng nay khi ngủ dậy, cô vẫn còn ríu rít như vẹt học nói, bám riết lấy anh, hồ hởi khoe hôm nay sẽ có người chơi cùng cô.

- Ăn cái này trước đi. - Anh không hỏi gì lấy một miếng khoai rán, nhét vào miệng cô.

Cô cầm lấy miếng khoai, nhấm từng tí, rồi đưa tay xuống dưới đất ôm lấy “Tiểu Ngốc” lúc này vẫn đang không ngừng vẫy đuôi lên, lấy cánh gà chiên ra đút cho nó.

“Tiểu Ngốc” không ngừng lúc lắc đuôi, ăn một cách ngon lành. Nhưng, lông mày anh càng lúc càng nhíu lại.

Sao lại cho ăn bừa thế? Rõ ràng còn có thức ăn dành cho chó. “Tiểu Ngốc” sao lại đói đến mức này? Thói quen ăn uống của cô trước nay không tốt, nhưng sao ngay cả thói quen ăn uống của “Tiểu Ngốc” cũng ngày càng tệ đi?

“Tiểu Ngốc” ăn xong một chiếc cánh gà, vui vẻ vẫy vẫy đuôi, liên tục dùng lưỡi liếm mỡ bám trên ngón tay cô.

- Không được tham ăn nhé! Ăn nhiều KFC không tốt cho sức khỏe đâu! - Cô vỗ vỗ đầu “Tiểu Ngốc”, nhẹ nhàng dạy bảo.

Thì ra cô vẫn còn biết ăn nhiều KFC không tốt cho sức khỏe! Anh dở khóc dở cười. Cô lại lấy một miếng cánh gà khác từ trong túi, định đưa lên miệng ăn, liền bị anh giằng lại. Có đầu óc hay không? Cô muốn ăn luôn nước miếng của “Tiểu Ngốc” hay sao?

Anh lấy khăn ướt trên bàn trà, giúp cô lau ngón tay đầy dầu mỡ.

Cô nhìn vào khuôn mặt lúc này đang chăm chú tỉ mỉ của anh, tự nhiên buột miệng hỏi:

- Lương, hôn nhân có phải là mồ chôn tình yêu không? Có phải người đàn ông nào cũng mong muốn trong nhà có hoa thơm nhưng ra ngoài lại thêm nhiều cỏ lạ không?

Anh ngây người.

- Quả thật có rất nhiều người đàn ông có ý nghĩ này. - Anh thực thà trả lời một cách không mấy tự nhiên.

Thế anh có như vậy không? - Cô lo lắng hỏi.

Xoa xoa mái tóc ngắn của cô, anh đáp:

- Anh muốn đánh vào mông em! - Sao lại không tin tưởng anh chứ!

- Đừng đánh nó! Không được bạo lực gia đình với em! - Cô ôm mông.

Chỉ một cử chỉ nhỏ ấy đã khiến máu trong người anh rần rật chảy dồn vào một nơi nào đó trên cơ thể, ở đó tích lại thành một thứ cảm giác phình to ra.

Kết hôn đã ba năm, cơ thể anh vẫn rất nhạy cảm với cô. Sinh hoạt vợ chồng giữa họ trước nay đều vô cùng hòa hợp, cô thường dễ dàng khiến anh mất kiểm soát.

Trước khi gặp cô, sex với anh mà nói, căn bản không phải là một phần quan trọng của cuộc sống, bạn gái muốn đòi hỏi ở anh, anh liền cho, vốn chỉ đơn giản như vậy. Khi anh và Hà Huyên Na còn qua lại, họ sớm đã lên giường cùng nhau, rất nhiều kỹ sảo trên giường của anh, thực ra đều là do Hà Huyên Na chỉ dạy.

Ôm vợ vào trong lòng, anh muốn hôn cô, muốn “yêu” cô.

Hôm nay, bị bạn gái cũ bỡn cợt cả một ngày, cảm giác duy nhất của anh chỉ là vô cùng phiền phức, thế nhưng chỉ một động tác nhỏ của cô, lại có thể khiến anh suýt chút nữa bị lửa giục vọng thiêu cháy.

- Đừng, hôm nay không được! Buổi sáng thấy cái đó rồi. - Cô đỏ mặt, ngại ngùng dùng tay đẩy anh ra.

- “Cái đó” lại đến rồi? - Giọng anh có vẻ hơi thất vọng.

Rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu? Sau khi bọn họ kết hôn sang năm thứ hai, mẹ đợi mãi không thấy tin tức gì, đã bắt bọn họ đến một bệnh viện lớn làm kiểm tra rất kỹ. Kết quả kiểm tra, anh rất bình thường, còn cô, cũng hoàn toàn không có vấn đề gì.

- Ôm một chút là được rồi. - Anh lại ôm lấy cô vào lòng.

Thực ra, lần này về quê ăn Tết, các anh em họ ở quê đã hiến cho anh một kế, nếu như thật sự vẫn không được, có thể ra ngoài tìm một người phụ nữ xinh đẹp một chút, sinh một đứa con, rồi bảo với vợ là nhận con nuôi!

Anh không nghĩ nhiều, lập tức từ chối. Tuy rằng ở quê nhà, trong ba tội bất hiếu thì tội không có con là nặng nhất. Thế nhưng, giấy làm sao có thể bọc được lửa, nếu tìm người con gái khác sinh con, bị Minh Minh biết được, với cá tính của cô nhất định sẽ không chịu đựng được. Anh không thể để mất cô! Cùng lắm, để vài năm nữa, nếu vẫn không thể có con, đến cô nhi viện xin một đứa trẻ về làm con nuôi cũng được.

Người phụ nữ không hiểu chuyện gì đang xảy ra với anh cả người áp sát trong lòng anh, vẫn không dứt ra được tâm trạng buồn bã chán nản:

- Lương, hôm nay Khả Khả khóc rất thương tâm.

Thực sự có một người đàn bà khác! Trong ảnh tư liệu đăng ký cặp tình nhân của Hội quán VIP, có ảnh một cặp tình nhân mặc đồ đôi dạo phố, ôm nhau tình tứ, hướng về phía ống kính cười vô cùng hạnh phúc.

Cuộc sống, đúng là quá trêu ngươi.

Khả Khả khóc òa tại chỗ.

Trong lúc mất bình tĩnh, Khả Khả gọi ngay điện thoại cho Hách Chính Triệt, hỏi một cách kích động:

- Có phải anh có người phụ nữ khác bên ngoài không?

Đầu dây bên kia Hách Chính Triệt mới đầu ngây ra, sau đó lập tức phản ứng lại, thẹn quá hóa giận quát lên:

- Đầu óc em làm sao thế, bị điên sao! Đúng là hoang tưởng! Mau đi tìm bác sỹ tâm lý khám đi!

Hách Chính Triệt hung hồn quát mắng khiến Khả Khả ngây người.

Anh ta còn tỏ ra kích động vặn lại:

- Anh kiếm tiền nuôi gia đình, anh có sung sướng không? Vì cái bệnh đa nghi của em, hàng ngày anh đều phải từ chối hết các cuộc xã giao để về nhà với em, anh có sung sướng không? Em đúng là vô công rồi nghề rồi kiếm chuyện để gây sự!

Đàn ông đúng là càn rỡ, rõ ràng có người khác bên ngoài, vậy mà vẫn ra oai áp đảo trách mắng lại.

- Lương, anh nói xem sao đàn ông lại có bản lĩnh giỏi đến thế, rõ ràng tối nào cũng về nhà đúng giờ, dùng rất nhiều thời gian để tỏ ra là một người chồng mẫu mực, khiến cho đàn bà không hề nghi ngờ gì cả, cho dù có người khác đến nói: “Này, tôi thấy chồng cô cùng với một người phụ nữ nào đó thế này thế kia” - đàn bà cũng đều cho rằng đó là nhìn nhầm! Đàn ông, thực sự rất giỏi! Đàn ông các anh biết phân thân sao? - Làm sao có thể làm được những việc thần không hay quỷ không biết như vậy?

Lại thở dài, cô bé ngây thơ ngốc nghếch!

- Đàn ông không biết phân thân, đàn bà cũng không thể cả ngày đi theo đàn ông, nếu chỉ là ăn vụng, hai ba tiếng nghỉ trưa cũng đủ để đàn ông no nê thỏa mãn rồi! - Cô bé ngốc, cô lẽ nào không biết rằng chỉ cần đàn ông có ý định, thời gian có thể tranh thủ nhiều vô kể! Ít nhất anh cũng biết vài khách sạn tương đối kín đáo, cứ đến giờ nghỉ trưa là đều hết sạch phòng.

- Thời gian nghỉ trưa? - Cô như bị sét đánh. Đáp án này, cô hoàn toàn không nghĩ tới.

- Ừ - Anh gật đầu.

Dù sao anh cũng chưa bao giờ có ý định ra ngoài “ăn vụng”, bán rẻ đồng bào làm vui lòng vợ, anh rất sẵn lòng. Chỉ cần “trẻ con” đừng tỏ ra phiền muộn như thế nữa.

- Cho nên Hách Chính Triệt là...- Khó trách...

- Anh chỉ là lấy ví dụ, không nói gì hết! - Anh vuốt vuốt mái tóc rối của vợ, không muốn nhiều lời.

Anh không thích đàm tiếu người khác, cũng không phải loại đàn ông để lấy lòng vợ mà nói này nói nọ sau lưng người ta. Thực ra, anh luôn ngầm cảm thấy, quan hệ của Hách Chính Triệt với một cô gái văn phòng thời thượng ở cùng tòa nhà rất đặc biệt.

- Lương, anh nói nên dùng cách nào để tóm được cái đuôi của một người đàn ông ăn vụng! - Cô vẻ mặt tức giận kéo chặt tay áo anh.

Tên đàn ông xấu xa, dám càn rỡ như vậy, nhất định phải cho anh ta một bài học!

- Kiểm tra thẻ tín dụng, nhật ký gọi điện hoặc thuê thám tử tư. - Anh nói ba cách đơn giản nhất.

Cô lập tức đáp trả anh một cái, làm ra vẻ ta đây không phải đồ ngốc.

- Thế biện pháp nào vừa đơn giản vừa hiệu quả? - Nhìn anh chằm chằm, cô chỉ muốn tốc chiến tốc thắng.

Sợ cô đói, lấy một miếng khoai rán, anh đút vào miệng cô.

- Nói đi, nói đi, em biết anh nhất định là có cách! - Anh là người chồng toàn năng yêu quý của cô, làm sao có thể không có cách.

Ánh mắt ưu tư của anh, nhìn thẳng vào khuôn mặt “trẻ con” của cô, chầm chậm hỏi:

- Minh Minh, nếu em phát hiện anh phản bội em, em sẽ thế nào?

Cô nhíu mày, nói luôn không cần suy nghĩ:

- Tất nhiên là li hôn! Đàn ông chỉ cần phản bội một lần, chắc chắn sẽ có lần thứ hai. - Cô nhất đinh không bao giờ để đàn ông có cơ hội đó.

Tim anh giật thót.

Quả nhiên.

- Đàn ông, có những lúc, rất dễ mắc sai lầm, thế giới bên ngoài đầy rẫy những cám dỗ, sao không thử khoan dung một chút?

- Em không cần! - Cô từ chối thẳng thừng, cô vốn là người tình cảm thuần khiết, luôn tin rằng gương vỡ thì không bao giờ lành lại được.

Anh lặng lẽ hít sâu vào một hơi:

- Đây là cách nghĩ của em, thế còn Khả Khả, em có nghĩ đến cảm nghĩ của cô ấy không?

- Cô ấy vẫn muốn cái gia đình ấy! - Cô kích động nói.

- Nếu không muốn mất đi, cứ vờ như hồ đồ không phải sẽ tốt hơn sao? - Vĩnh viễn không cần truy tìm chân tướng, như thế không phải sẽ sống vui vẻ hơn sao?

- Không, sao đàn ông các anh lại có thể hy vọng phụ nữ sẽ mãi mãi làm đồ ngốc chứ! Không! Chúng em không muốn cứ mãi làm đồ ngốc! - Khuôn mặt “trẻ con” của cô tràn đầy vẻ cương quyết. Đàn ông cứ muốn giữ nguyên tất cả, cơm nhà cơm bụi đều ăn, vẹn cả đôi đường, cho rằng như thế là có thể một tay che cả bầu trời hay sao?

Nhìn ánh mắt kiên quyết ấy, ngực anh bỗng có chút phập phồng, một thứ cảm giác hoang mang không rõ từ đâu đến quấn lấy anh.

- Anh mệt rồi, anh đi tắm đã. - Anh nhẹ nhàng chuyển chủ đề, vì thứ cảm giác hoang mang không rõ từ đâu đến ấy, anh không muốn tiếp tục chủ đề này nữa.

- Vâng. - Cô vội vã ân cần cởi áo khoác ngoài cho anh.

Chỉ là, từ chiếc áo khoác ngoài vừa cởi xuống, có một mùi nước hoa hương hoa quả rất lạ tỏa ra.

- Anh tắm xong sẽ cùng em ăn khuya. - Anh không nhận thấy, chỉ mệt mỏi hôn lên khóe môi đang tê cứng của cô.

Cô đờ đẫn nhìn theo bóng anh đi khuất vào phòng tắm.

Là nước hoa Miracle của Lancome, hang nước hoa được các cô gái học thức và thời thượng yêu thích nhất. Trên người anh, có mùi nước hoa, chứng tỏ, anh đã từng ôm một người con gái khác. Nhưng mà, làm sao có thể như thế được? “Người gỗ” của cô, là người đàn ông không biết nói dối cơ mà...

Cô lắc đầu, cố xua đuổi những nghi hoặc vớ vẩn của mình.

Vừa sáng sớm, Lương Tử Tích đã đi làm.

Cô đang nói chuyện với Khả Khả, nôn nóng đi đi lại lại, trở lên trở xuống trong phòng:

- Sao cậu lại ngốc thế? Ngay cả một cái điện thoại cũng không lấy trộm được! - Đúng là không có cái số làm kẻ cắp.

Người đàn ông đó đã dám vừa ăn cướp vừa la làng, được thôi, để họ lôi cái đuôi của con hồ ly tinh Tiểu Tam đó ra.

- Anh ấy ngay cả lúc đi tắm cũng mang theo điện thoại, mình có thể làm gì được? - Khả Khả lo đến phát khóc. Không phải là chưa thử, mà là gần đây anh ta rất cẩn thận đề phòng.

Như thế làm sao có thể gắn trộm hệ thống định vị vào điện thoại anh ta?!

Khả Khả quá thật thà, Hách Chính Triệt lại quá tinh quái, cô gần như không có hy vọng gì, vẫn may, cô đã sớm dự phòng một chiêu.

Buổi tối mấy hôm trước, sau khi cô truy hỏi đến thật sự không còn cách nào khác, Lương đành nhắc một câu, xe của Hách Chính Triệt hễ nổ máy là bộ phận dò đường cũng tự động chạy, cho nên cho dù không cài đặt lộ tuyến đến, nhưng những nơi mà xe đã đi qua đều có thể tìm được thông qua dữ liệu của bộ phận dò đường trên xe.

Cô đã cóp dữ liệu, đưa cho một người bạn thành thạo về tin học xử lý.

- Khả Khả, anh ta có nói buổi tối Valentine, sẽ tổ chức thế nào không? - Cô đột nhiên hỏi.

- Anh ấy bảo tăng ca. - Quả nhiên, bình thường không tăng ca, đến ngày quan trọng liền bắt đầu lấy cớ. Đàn ông, sao diễn kịch không diễn luôn cả vở?

Một tin nhắn được gửi đến: “Minh Minh, thông qua phân tích dữ liệu, khách sạn Ashanti rất đáng ngờ.”

Biết vị trí chính xác rồi, đã đến lúc nên tiến hành mai phục. Chỉ là, cô bắt đầu có chút do dự.

“Nếu không muốn mất đi, cứ vờ như hồ đồ, không phải sẽ tốt hơn sao?” - Lời nói của Lương Tử Tích.

“Minh Minh, mình không muốn làm con ngốc nữa!” - Lời nói phẫn uất của Khả Khả.

Cứ luẩn quẩn trong đầu cô.

- Khả Khả, cậu ở nhà đợi mình, mình lập tức đến chỗ cậu! - Để Khả Khả tự quyết định lấy.

Cô vớ lấy điện thoại, nhanh như một cơn gió, vội vội vàng vàng lao đi, vừa mở cửa nhà, chợt thấy bên ngoài rất náo nhiệt. Từng đám từng đám đồ gia dụng mới toanh được công nhân chuyển từ thang máy ra. Chủ căn nhà đối diện ra nước ngoài mấy năm, chắc đã cho thuê phòng?

Có hàng xóm mới! Mặc kệ vậy, cô hiện giờ không có thời gian!

Thang máy vừa “leng keng” một tiếng, cô liền vội vã lao vào bên trong, bất ngờ va mạnh vào một thân hình mềm mại.

Vội vàng đứng dậy:

- Xin lỗi, xin lỗi! - Cô luôn miệng tạ lỗi.

Cô quá hấp tấp.

- Minh Minh, không sao đâu. - Đột nhiên vang lên một giọng nói có vẻ rất thân mật.

Cô tròn mắt ngạc nhiên.

Đối phương là một phụ nữ chừng ba mươi tuổi, toàn thân toát ra phong thái quyến rũ và từng trải của con người chốn phồn hoa đô hội.

- Chúng ta quen nhau sao? - Người phụ nữ có mái tóc xoăn dài gợn sóng phía trước mặt rất xinh đẹp, nếu như cô đã từng gặp, chắc không thể quên, nhưng tại sao cô lại không có chút ấn tượng nào hết?

- Để tôi tự giới thiệu một chút nhé, chào cô, tôi là “đồng nghiệp vô cùng vô cùng” thân thiết của Lương Tử Tích! - Người phụ nữ từng trải trước mặt, cười một cách vô cùng thân mật.

“Đồng nghiệp vô cùng vô cùng” thân thiết? Tại sao cô chưa bao giờ nghe thấy Lương Tử Tích nhắc tới?

Tự dưng, cô cảm thấy không thoải mái. Cố nén cảm xúc, cô lịch sự hỏi:

- Chị tìm Lương sao? Ngại quá, anh ấy đi làm rồi!

-

Không, tôi không tìm anh ấy, bởi vì, ngày tháng còn dài mà! - Người phụ nữ cười một cách ý nhị.

Cô hơi nhíu mày.

- Thế chị... - Vừa không tìm anh, lại cố làm thân với cô, cô ta tự nhiên vô công dồi nghề chạy đến nhà cô hay sao!

- Tôi là hàng xóm mới của cô, Hà Huyên Na!

Lễ tình nhân mười bốn tháng hai, ngày lễ lạnh buốt nhưng lại rất náo nhiệt.

Tuy đã vào đầu xuân, nhiệt độ vẫn ở mức khiến người ta lạnh cóng chân tay. Thế nhưng, trên đường, từng đôi từng đôi tình nhân tình tứ ôm nhau, tay cầm hoa, khắp nơi đều sặc sỡ những màu sắc, đỏ tươi, hồng, vàng nhạt, xanh lam... Đâu đâu cũng vô cùng rực rỡ, khiến người ta không cảm nhận thấy không khí giá lạnh của thời tiết, bởi vì đây là ngày lễ đặc biệt, bởi vì đây là buổi tối đặc biệt, trái tim của những người yêu nhau chỉ có lãng mạn, có ấm áp, có nồng nhiệt. Còn phòng khách nhà cô, cũng đang đặt một bó hồng lớn màu hồng phấn với 99 đóa hồng thật lãng mạn. Sáng sớm hôm nay, anh đã nhờ người của tiệm hoa mang tới.

Hoa hồng màu hồng phấn là thứ hoa mà cô yêu thích nhất, 99 đóa hoa tượng trưng cho sự vĩnh viễn bền lâu, là tâm ý của anh.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...