Thật lòng mà nói, những năm này, đối với con trai trưởng Tiêu Dạ Huyền, Tiêu Dực Đức cảm thấy cực kỳ xa lạ, lúc trẻ vì bị bức bách phải thành thân với Trần thị nên hết sức bất mãn, ghét lây sang con trai. Khi Tiêu Dạ Huyền còn bé, không ít lần Trần thị vin vào nó thường khiến vương phủ gà chó không yên. Sau lại xảy ra chuyện đưa thuốc sảy thai cho Liễu thị. Tiêu Dực Đức càng cảm thấy Tiêu Dạ Huyền là mối họa, dứt khoát đưa nhi tử vào cung, xem như mắt không thấy tâm không phiền.
Có lẽ do lớn lên trong cung, lại được nuôi dưỡng ở cung hoàng hậu, nên Hồng đế rất thân thiết với Tiêu Dạ Huyền. Cho dù lên chiến trường cũng không quên mang đứa cháu này theo bên người, cũng vì thế, mỗi lần nhìn thấy đứa con này, tựa hồ Tiêu Dực Đức đều ngửi thấy mùi máu tươi, đã quen làm một vương gia nhàn tản, Tiêu Dực Đức hết sức nhạy cảm với việc này.
Những năm này, nghe mọi người trước mặt mình lớn tiếng ca tụng nó là ‘Đệ nhất thế tử’, ‘Chiến Thần Bắc Địa’, ‘Trụ cột vững chắc của Đại Chu’ vân vân. Tiêu Dực Đức vừa tự đắc vừa có chút buồn bã. Bởi vì, Tiêu Dức Đức cơ hồ đã sớm quên mất đứa con này có bộ dáng thế nào.
Đến khi quay đầu nhìn lại, đứa bé đứng ở bên ngoài Như Mộng Các dùng ánh mắt trông mong nhìn mình ngày nào giờ đã thành thanh niên có đôi mắt lạnh lẽo. Hiện tại, thứ tử Tiêu Dạ Cát đối mình cung kính lễ độ, sở thích có mấy phần hợp nhau, còn con trai trưởng vẫn không thân như vậy. Tiếc rằng, người kế thừa vương vị này là chuyện ván đã đóng thuyền, mình có muốn cũng không sửa được.
Đang lúc Tiêu Dực Đức bất mãn vì chuyện này thì trong đại chiến với Vân Cương, Tiêu Dạ Huyền bị cổ nhân Vân Cương ám hại. Thấy con trai mang thương trở về, bộ dáng nhếch nhác chẳng ra sao, Tiêu Dực Đức lại thở phào nhẹ nhõm.
Tiêu Dạ Huyền sắp chết, Tiêu Dực Đức lại nghĩ: thành thân với Trần thị vốn là bất đắc dĩ, đứa con này không sinh ra trong sự chờ mong của mình, cũng chẳng phải người thừa kế mà mình mong đợi, như vậy..... lại tốt!
Vậy mà, không lâu sao, nó lại phục hồi như cũ, lành lành lặn lặn đứng đó, cả người tựa như bao phủ trong ánh lạnh đao kiếm, mắt không có một tia tình cảm, càng làm người ta thêm sợ hãi.
Đang nghĩ, Tiêu Dực Đức trở lại vương phủ thì nghe thấy tiếng động trong Như Mộng Các, suy nghĩ nhất thời bị cắt đứt. Nghĩ đến Liễu trắc phi đang ở Như Mộng Các chờ mình, trong mắt Tiêu Dực Đức có nhàn nhạt ôn nhu.
Những năm này, mặc dù có thê có thiếp, trong lòng Tiêu Dực Đức vừa ý nhất vẫn là Liễu trắc phi ôn nhu biết săn sóc, khéo hiểu lòng người. Nhớ lần đầu tiên gặp mặt, là trên một thuyền hoa trên sông Mịch La của kinh thành, lúc mình vô tình xông nhầm vào thuyền khiến vị tiểu thư Liễu gia vừa đến kinh thành này bị hù dọa. Gương mặt vừa quyến rũ lại mang theo vô tận e lệ khiến Tiêu Dực Đức nhớ mãi không quên, rồi sau đó nữ tử không màng danh phận cũng muốn kết thành vợ chồng với mình khiến Tiêu Dực Đức rất cảm động. Cho dù biết rõ hoàng huynh kiêng kỵ người Liễu gia, vẫn kiên quyết muốn lấy vào cửa, bất quá thân phận tiểu thiếp không phải là mong muốn của Tiêu Dực Đức, tiếp đó để con trai của Liễu trắc phi thành con thứ cũng làm cho Tiêu Dực Đức rất bất đắc dĩ.
Định thần, bước vào Như Mộng Các liền trông thấy Liễu Điềm Nhi đang ngồi trước cầm vừa đàn khúc ‘Tương Tư Điều’ vừa rưng rưng, bên cạnh là Liễu thị vẻ mặt thương tâm. Ngay cả con dâu thứ hai Tô Như cũng có gương mặt không vui. Tiêu Dực Đức vội vàng tiến lên hỏi “Ái phi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao lo lắng, chẳng lẽ Trần thị lại làm phiền nàng?”
Nghe vậy, Liễu thị lắc đầu một cái, bất chợt nhào vào lòng Tiêu Dực Đức, bi thương khóc ròng nói: “Vương gia, ngài phải sống lâu trăm tuổi mới được, nếu không tương lai thiếp và Tiêu Dạ Cát biết dựa vào đâu”.
Thấy bộ dáng Liễu thị như vậy, Tiêu Dực Đức đau lòng vô cùng. Vội vàng kêu Liễu Điềm Nhi đỡ Liễu thị đến ngồi xuống giường êm.
“Ái phi, tự nhiên nói đến chuyện này là sao?”
Nghe Tiêu Dực Đức hỏi, Liễu thị làm bộ muốn nói lại thôi, lúc này Liễu Điềm Nhi bỗng quỳ xuống.
“Là do Điềm Nhi, xin vương gia trách tội”
“Cái gì? Việc này có quan hệ gì đến ngươi?” nhìn Liễu Điềm Nhi, Tiêu Dực Đức khó hiểu, kéo tay Liễu thị hỏi: “Ái phi, chúng là phu thê, có gì cứ nói thẳng! Đừng giấu giấu diếm diếm, thấy nàng rơi lệ, bổn vương rất đau lòng!”
Thấy thời cơ đã đến, Liễu thị cầm khăn chấm chấm nước mắt, buồn bã nói: “Vương gia biết đấy, thiếp và tỷ tỷ vốn như nước với lửa, vẫn lo lắng tương lai thế tử kế tục vương vị, Cát nhi sẽ sống khó khăn. Nguyên muốn để Điềm Nhi vào phủ hầu hạ thế tử, ngày sau xem như thiếp có chỗ dựa vào......”
Nghe Liễu trắc phi nói thế, Tiêu Dực Đức gật đầu, “Lời này nàng đã từng đề cập với bổn vương, bổn vương nhớ, chẳng lẽ xảy ra vấn đề gì sao?”
“Phụ vương không biết chứ, Điềm Nhi nghe nói đại tẩu là nữ tử hiền lương được Phật Tổ truyền cho kinh thư, ở trong phủ thấy đại tẩu cũng là người hào phóng độ lượng nên muốn tới kết thân, ai biết, đại tẩu trước mặt thì cười nói vui vẻ, sau lưng lại để nha hoàn của mình cầm kiếm canh trước viện thế tử từ sáng đến tối. Chúng con bị dọa đến mức cửa chính viện thế tử cũng không dám vào. Đại ca lại không nói câu nào, hiển nhiên là ngầm cho phép.......thứ cho tức nhi nói rủi, giờ phụ vương còn khang kiện, đại ca đại tẩu đã cư xử như vậy rồi, nếu vương phủ mà không còn phụ vương nữa, sợ rằng chúng con không đất dung thân.”
Nghe Tô Như nói, Tiêu Dực Đức giận dữ rống : “Đồ khốn kiếp! Chẳng lẽ bọn chúng muốn làm phản, hôm nay vương phủ vẫn đang do bổn vương làm chủ đó!”
“Vương gia đừng quá tức giận, nếu để tổn hại thân thể, thì thiếp nghiệp chướng nặng nề rồi.”
Nhìn vẻ bộ mặt giận dữ của Tiêu Dực Đức, trong mặt ba người xẹt qua một tia hả hê vì kế đã thành.
“Ái phi, nàng yên tâm, bổn vương phải đến ngay viện thế tử xem thử, rốt cuộc phu thê Tiêu Dạ Huyền muốn làm gì?”
Nói xong, bước đi. Chưa được hai bước, đã bị Liễu thị kéo lại.
“Vương gia, xin dừng bước! Vương gia đi chuyến này, chẳng phải sẽ làm hỏng tình phụ tử của ngài và thế tử sao!”
Thấy Liễu thị bị uất ức mà con suy nghĩ cho mình như thế, Tiêu Dực Đức nắm quyền, thở dài nói: “Ái phi, mấy năm qua, khổ cho nàng!”
“Có thể ở bên vương gia, là phúc phận của thiếp, thiếp chưa bao giờ thấy uất ức cả. Thiếp lo lắng như vậy, không chỉ vì tương lai của mình, mà còn vì đứa nhỏ Điềm Nhi này. Vốn cũng là lỗi của thiếp, từ đầu không nên hứa tác hợp cho Điềm Nhi và thế tử, để hôm nay thế tử thành thân, Điềm Nhi lâm vào tình cảnh xấu hổ. Đích mẫu nó nói nó không tuân quy củ, còn nói nếu không gả được cho thế tử nhà chúng ta sẽ gả nó cho nhi tử ngốc của Hách đại nhân. Điềm Nhi mệnh thật khổ, biểu cô mẫu ta đây lại là kẻ vô dụng, không có cách nào giúp nó được.”
Nói xong, Liễu thị khóc rống lên.
Vì năm xưa, Liễu quốc công cực kỳ sủng ái mẫu thân Hoắc thị của Liễu Điềm Nhi, nên chính thất phu nhân của Liễu quốc công xem con gái Hoắc thị là cái gia trong mắt, hận không sớm xử lý xong. Cho nên lời Liễu thị cũng có phần thật, bất quá dưới sự phản đối của Liễu quốc công, việc này đã bị áp xuống. Lúc này Liễu thị lôi ra nói, thật có vẻ như Liễu Điềm Nhi vô cùng đáng thương.
“Ái phi, chuyện này vẫn còn cách cứu vãn, bổn vương sẽ làm chủ, lập tức gọi Dạ Huyền đến thương lượng, định ngày thành thân, như vậy phu nhân Liễu quốc công sẽ không thể nói gì được nữa!”
Nghe vậy, Liễu thị lắc đầu: “Vương gia, hiện giờ trong mắt thế tử chỉ có vị thế tử phi kia, nếu chúng ta gây sức ép quá, sợ rằng còn chưa tới ngày cưới Điềm Nhi đã sớm bỏ mạng.”
“Tại sao?”
“Việc này thiếp cũng mới nghe người ta nói hôm qua thôi, nói là lần về thăm nương gia vừa rồi, trong gia tộc thế tử phi có một vị tỷ muội có ý với thế tử, đêm đến muốn hầu hạ thế tử ngủ, ai ngờ sáng sớm ngày hôm sau nữ tử kia liền bị khiêng ra khỏi Ngọc phủ. Mặc dù đã cố giấu, nhưng tiếng khóc bi thiết của mẫu thân nữ tử đã chết kia vẫn truyền ra bên ngoài. Nếu vương gia mạnh mẽ cưỡng ép, thiếp sợ Điềm Nhi cũng sẽ bị như vậy.”
Nghe Liễu thị nói, Tiêu Dực Đức trợn to hai mắt, “Đồ nghịch tử, dám cả gan làm loạn ở nhà nhạc phụ như thế!”
Nhớ tới lạnh lẽo trong đôi mắt Tiêu Dạ Huyền, Tiêu Dực Đức đặt mông ngồi xuống giường: “Vậy phải làm thế nào cho phải đây?”
Tính tình như thế, ngày nào đó mình không còn, những thiếp thất khác trong vương phủ phải sống thế nào đây!
“Vương gia, Điềm Nhi một lòng mến mộ thế tử, xin vương gia thành toàn, dù cho mất mạng thật, Điềm Nhi cũng cam lòng!”
“Vậy phải làm sao?” không ngờ Điềm Nhi cuồng dại với Dạ Huyền như vậy, khiến Tiêu Dực Đức rất cảm động. Chẳng qua chuyện này thật làm người ta nhức đầu, không khỏi cực kỳ do dự. Nhất thời cả Như Mộng Các lâm vào trầm mặc.
“Vương gia, thật ra cũng không phải không có cách!”
Đang lúc Tiêu Dực Đức không có biện pháp, Liễu thị lên tiếng.
Nghe Liễu thị nói, thân mình Tiêu Dực Đức chấn động, cười hỏi: “Chẳng lẽ ái phi có cách?”
“Vương gia biết đó, Cát nhi và Như nhi tình cảm không sâu, tính Cát nhi khá bướng, thiếp cũng hết cách với nó, sau thiếp nghe Văn lão thái y nói có một loại linh dược, nam tử ăn vào, sinh hoạt phu thê với nữ tử bên cạnh xong, hai người liền tâm ý tương thông, cầm sắt hài hòa. Nên xin Văn lão thái y một viên, vốn muốn cho phu thê Cát nhi, nhưng hôm nay để thành toàn cho Điềm Nhi, thiếp chỉ có thể phụ Như nhi.......”
“Trên đời lại có loại thuốc thần kỳ thế này sao! Mau đem tới cho bổn vương xem thử!”
Thấy Tiêu Dực Đức xiêu lòng, Liễu thị lấy hộp gấm từ kệ tủ bên giường, cung kính dâng cho Tiêu Dực Đức.
Tiêu Dực Đức nhìn viên thuốc trong suốt kia, không thấy có gì đặc biệt.
“Thuốc này thật có tác dụng?”
“Có tác dụng hay không, vương gia mời thế tử đến rồi hòa vào rượu cho thế tử uống thử không phải sẽ rõ ràng sao, đây là hi vọng cuối cùng của thiếp và Điềm Nhi, nếu có tác dụng, chứng minh Điềm Nhi và thế tử quả thật có duyên, nếu vô dụng, thiếp đành chết tâm, sau vương gia trăm tuổi, thiếp sẽ đi theo, chỉ đáng thương cho Cát nhi của thiếp”
Thấy bộ dáng Liễu Như Mộng như thế, Tiêu Dực Đức nắm chặt tay, hạ quyết tâm, nói: “Được, thử một lần đi!”